Cái Gọi Là Không Quen Không Biết
Chương 13
Tĩnh Thủy Biên
03/04/2022
Editor: Anh Anh
Giải đấu TSM diễn ra với khí thế hừng hực, từ vòng thử giọng cho đến PK trực tiếp, cuối cùng chỉ còn lại tám thí sinh, bất kể thứ tự của tám thí sinh này như thế nào, đều sẽ ký hợp đồng với Anh Hoàng, vậy nên khi đến bước này thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí cũng dễ thở hơn. Nhưng trong lòng thì như vậy, còn bên ngoài nên thế nào vẫn thế ấy.
Truyền thông đăng tải chương trình huấn luận người mới của Anh Hoàng, tất cả mọi người sẽ có một tập hợp các VCR, bao quát từ sinh hoạt hàng ngày đến tập luyện ca hát vũ đạo, trong tám người này lớn nhất chưa đến hai mươi, nhỏ nhất mới mười lăm tuổi, cùng nhau sinh hoạt học tập thấy kiểu gì cũng rất thu hút người xem.
Ban đầu Lâm Mậu cũng rất chờ mong, nhưng đợi đến khi thật sự gia nhập thì mới phát hiện gặp vấn đề.
Cậu là cái người nhỏ tuổi nhất, ngoại trừ phương diện ca hát xem như đã được đào tạo chuyện nghiệp bên ngoài ra, những cái khác hoàn toàn là tay mơ, năm trong bảy người khác đều là kiểu hát nhảy toàn năng, còn hai người kia cũng biết ba loại nhạc cụ trở lên, lúc đến phiên Lâm Mậu tự giới thiệu, đứa nhỏ mặt không cảm xúc giơ bảng viết chữ: "Em biết vẽ ~(≧▽≦)/~ "
Người lớn tuổi nhất Ôn Ngôn cười cười: "Em vẽ là cái ngôn ngữ sao hỏa này à?"
Lâm Mậu mím môi chậm rãi viết lên bảng: "Đây không phải ngôn ngữ sao hỏa đâu ╭(╯^╰)╮" Cậu lấy tờ giấy mới ra, nhanh chóng dùng bút vẽ hình một con mèo hoa đơn giản.
Cô gái duy nhất Đô Quân chỉ vào bảng viết chữ: "Thật đáng yêu!"
Lâm Mậu không cảm xúc nhìn cô một cái, sau đó xé trang giấy kia xuống đưa cho cô.
"Cho chị à?" Đô Quân vui vẻ nhận lấy bức tranh xem đi xem lại.
Lâm Mậu gật đầu, giơ bảng viết chữ lên nói: "Cảm ơn đã thích (づ  ̄3 ̄) づ "
Dù được cô gái duy nhất đón nhận, nhưng mối quan hệ với những chàng trai còn lại càng ngày càng căng thẳng.
Ôn Ngôn hai mươi tuổi là thủ lĩnh nhỏ trong đội ngũ, tuy không trực tiếp thể hiện sự bài xích với Lâm Mậu, nhưng ít nhiều gì cũng có vài động tác nhỏ. Ví dụ như khi tập nhảy thì gạt cậu ra ngoài, hay lúc trao đổi bài hát không thông báo cho cậu.
Lâm Mậu không bày tỏ thái độ gì với những việc này, hàng ngày cậu vẫn tập trung tập nhảy, luyện hát, Mạc Sam tới tìm cậu, đứa nhỏ cũng không hề nhắc tới chuyện bị xa lánh.
Cậu không nói, không có nghĩa là Trần Lộ không biết, tuy nhiên Lâm Mậu không mở miệng, anh cũng không chủ động đề cập đến, hai người đi cưỡi ngựa, câu cá, rất ít khi nói tới cuộc thi, mà trao đổi chỉ có một kiểu duy nhất...
"Tôi, tôi tên, tên là... Lâm, Lâm Mậu!" Đứa nhỏ nghiêm mặt nỗ lực nói.
Trần Lộ lắc lắc roi ngựa: "Làm lại, em tên là Lâm Mậu, không phải Lâm Lâm Mậu."
Lâm Mậu hít sâu một hơi: "Lâm... Mậu, Mậu!"
Trần Lộ: "Không phải thừa đằng trước thì là thừa đằng sau, xem ra phải mua thêm cho em một bộ tai mèo và đuôi mèo, vậy mới hợp."
Mặt Lâm Mậu đỏ bừng, cậu thật sự không thể làm ra được vẻ mặt gì, chỉ có thể tức giận vẽ lên trên bảng mấy cái (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trần Lộ càng nhìn càng thấy thú vị, không nhịn được giơ tay nắn nắn mặt đứa nhỏ: "Lớn lên đáng yêu như vậy, sao không cười một cái?"
Hai má Lâm Mậu bị anh nhéo thành đủ mọi hình dáng, cũng không thể tránh đi được, chỉ có thể giơ bảng viết chữ buồn phiền nói: "Em cũng muốn cười mà! o(≧口≦)o "
"Vậy sao lại không cười." Trần Lộ xoa đầu đứa nhỏ: "Cười cho cha xem một cái nào."
Lâm Mậu lườm anh, nghiêm túc viết lên bảng: "Ba mẹ chết rồi thì không cười được nữa, nếu sau này có thể cười thì nhất định sẽ cho chú xem đầu tiên."
Trần Lộ đọc xong không nói gì, lát sau anh đột nhiên cầm lấy bút của Lâm Mậu vẽ xuống bên phía một cái mặt cười lớn xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Không cần chờ sau này." Anh giơ bảng lên che trước mặt Lâm Mậu: "Đây không phải là đã cười với chú rồi à."
Lâm Mậu cắt khuôn mặt cười mà Trần Lộ vẽ xuống cất đi, cậu cẩn thận từng li từng tí đặt xuống dưới gối đầu của mình, mỗi đêm đều lôi ra ngắm.
Ban ngày Ôn Ngôn gây áp lực chẳng hề nhỏ, Lâm Mậu cũng không được thoải mái như mình nghĩ, nếu không phải cậu mặt liệt thì đã sớm bị bắt nạt phát khóc.
Chỉ là cậu có khuôn mặt cười mà Trần Lộ vẽ cho, giống như mình chỉ cần nhìn một chút là có thể thật sự bật cười.
Tuy nhiên mọi chuyện sẽ luôn có bước ngoặt, dù sao Trần Lộ cũng không thể thật sự để mặc đứa nhỏ nhà mình bị chậm trễ, vì danh tiếng của Lâm Mậu mà anh không thể đích thân ra mặt, nhưng cái danh tiếng thư ký hàng đầu của Lâm Tử Kiến cũng không phải để không.
Lúc Trần Lộ cúi đầu đọc văn kiện thì thấy Lâm Tử Kiến đẩy cửa tiến vào, anh để bút xuống hỏi một câu: "Xử lý xong chưa?"
Lâm Tử Kiến do dự nói: "Cậu chủ nhỏ đã tự xử lý tốt, tôi không làm gì cả..."
"Ồ?" Trần Lộ hứng thú: "Em ấy làm cái gì?"
Lâm Tử Kiến suy nghĩ một chút, miêu tả: "Đầu tiên Ôn Ngôn hỏi cậu ấy có quan hệ gì với ngài, tiểu thiếu gia viết cha nuôi lên bảng..." Nói tới đây anh ngẩng đầu liếc nhìn Trần Lộ, đối phương không hề có biểu cảm bị mạo phạm mới tiếp tục đánh bạo nói: "Sau đó Ôn Ngôn lại hỏi cậu ấy có biết cha nuôi là ý gì không, cậu chủ liền viết một câu..."
Trần Lộ cười nghiền ngẫm: "Ồ?"
"Cậu chủ nhỏ nói..." Biểu cảm của Lâm Tử Kiến có chút quái lạ, vừa buồn cười lại không dám cười, cố gắng chịu đựng: "Nói, cha nuôi nghĩa là chờ khi nào BOSS già, thì cậu ấy phải nuôi ngài..."
Trần Lộ: "..."
Lâm Tử Kiến cúi đầu không dám nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình, nửa ngày mới nghe được Trần Lộ hờ hững nói: "Tôi già lắm hả?"
Lâm Tử Kiến cùng cái miệng quắt như hồ lô điên cuồng lắc đầu: "Không già, đương nhiên là không già!"
Trần Lộ không nói gì, anh suy tư sờ sờ cằm, đột nhiên nói: "Thẻ tập thể hình của tôi hết hàng rồi à?"
Lâm Tử Kiến: "..."
Giải đấu TSM diễn ra với khí thế hừng hực, từ vòng thử giọng cho đến PK trực tiếp, cuối cùng chỉ còn lại tám thí sinh, bất kể thứ tự của tám thí sinh này như thế nào, đều sẽ ký hợp đồng với Anh Hoàng, vậy nên khi đến bước này thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí cũng dễ thở hơn. Nhưng trong lòng thì như vậy, còn bên ngoài nên thế nào vẫn thế ấy.
Truyền thông đăng tải chương trình huấn luận người mới của Anh Hoàng, tất cả mọi người sẽ có một tập hợp các VCR, bao quát từ sinh hoạt hàng ngày đến tập luyện ca hát vũ đạo, trong tám người này lớn nhất chưa đến hai mươi, nhỏ nhất mới mười lăm tuổi, cùng nhau sinh hoạt học tập thấy kiểu gì cũng rất thu hút người xem.
Ban đầu Lâm Mậu cũng rất chờ mong, nhưng đợi đến khi thật sự gia nhập thì mới phát hiện gặp vấn đề.
Cậu là cái người nhỏ tuổi nhất, ngoại trừ phương diện ca hát xem như đã được đào tạo chuyện nghiệp bên ngoài ra, những cái khác hoàn toàn là tay mơ, năm trong bảy người khác đều là kiểu hát nhảy toàn năng, còn hai người kia cũng biết ba loại nhạc cụ trở lên, lúc đến phiên Lâm Mậu tự giới thiệu, đứa nhỏ mặt không cảm xúc giơ bảng viết chữ: "Em biết vẽ ~(≧▽≦)/~ "
Người lớn tuổi nhất Ôn Ngôn cười cười: "Em vẽ là cái ngôn ngữ sao hỏa này à?"
Lâm Mậu mím môi chậm rãi viết lên bảng: "Đây không phải ngôn ngữ sao hỏa đâu ╭(╯^╰)╮" Cậu lấy tờ giấy mới ra, nhanh chóng dùng bút vẽ hình một con mèo hoa đơn giản.
Cô gái duy nhất Đô Quân chỉ vào bảng viết chữ: "Thật đáng yêu!"
Lâm Mậu không cảm xúc nhìn cô một cái, sau đó xé trang giấy kia xuống đưa cho cô.
"Cho chị à?" Đô Quân vui vẻ nhận lấy bức tranh xem đi xem lại.
Lâm Mậu gật đầu, giơ bảng viết chữ lên nói: "Cảm ơn đã thích (づ  ̄3 ̄) づ "
Dù được cô gái duy nhất đón nhận, nhưng mối quan hệ với những chàng trai còn lại càng ngày càng căng thẳng.
Ôn Ngôn hai mươi tuổi là thủ lĩnh nhỏ trong đội ngũ, tuy không trực tiếp thể hiện sự bài xích với Lâm Mậu, nhưng ít nhiều gì cũng có vài động tác nhỏ. Ví dụ như khi tập nhảy thì gạt cậu ra ngoài, hay lúc trao đổi bài hát không thông báo cho cậu.
Lâm Mậu không bày tỏ thái độ gì với những việc này, hàng ngày cậu vẫn tập trung tập nhảy, luyện hát, Mạc Sam tới tìm cậu, đứa nhỏ cũng không hề nhắc tới chuyện bị xa lánh.
Cậu không nói, không có nghĩa là Trần Lộ không biết, tuy nhiên Lâm Mậu không mở miệng, anh cũng không chủ động đề cập đến, hai người đi cưỡi ngựa, câu cá, rất ít khi nói tới cuộc thi, mà trao đổi chỉ có một kiểu duy nhất...
"Tôi, tôi tên, tên là... Lâm, Lâm Mậu!" Đứa nhỏ nghiêm mặt nỗ lực nói.
Trần Lộ lắc lắc roi ngựa: "Làm lại, em tên là Lâm Mậu, không phải Lâm Lâm Mậu."
Lâm Mậu hít sâu một hơi: "Lâm... Mậu, Mậu!"
Trần Lộ: "Không phải thừa đằng trước thì là thừa đằng sau, xem ra phải mua thêm cho em một bộ tai mèo và đuôi mèo, vậy mới hợp."
Mặt Lâm Mậu đỏ bừng, cậu thật sự không thể làm ra được vẻ mặt gì, chỉ có thể tức giận vẽ lên trên bảng mấy cái (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trần Lộ càng nhìn càng thấy thú vị, không nhịn được giơ tay nắn nắn mặt đứa nhỏ: "Lớn lên đáng yêu như vậy, sao không cười một cái?"
Hai má Lâm Mậu bị anh nhéo thành đủ mọi hình dáng, cũng không thể tránh đi được, chỉ có thể giơ bảng viết chữ buồn phiền nói: "Em cũng muốn cười mà! o(≧口≦)o "
"Vậy sao lại không cười." Trần Lộ xoa đầu đứa nhỏ: "Cười cho cha xem một cái nào."
Lâm Mậu lườm anh, nghiêm túc viết lên bảng: "Ba mẹ chết rồi thì không cười được nữa, nếu sau này có thể cười thì nhất định sẽ cho chú xem đầu tiên."
Trần Lộ đọc xong không nói gì, lát sau anh đột nhiên cầm lấy bút của Lâm Mậu vẽ xuống bên phía một cái mặt cười lớn xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Không cần chờ sau này." Anh giơ bảng lên che trước mặt Lâm Mậu: "Đây không phải là đã cười với chú rồi à."
Lâm Mậu cắt khuôn mặt cười mà Trần Lộ vẽ xuống cất đi, cậu cẩn thận từng li từng tí đặt xuống dưới gối đầu của mình, mỗi đêm đều lôi ra ngắm.
Ban ngày Ôn Ngôn gây áp lực chẳng hề nhỏ, Lâm Mậu cũng không được thoải mái như mình nghĩ, nếu không phải cậu mặt liệt thì đã sớm bị bắt nạt phát khóc.
Chỉ là cậu có khuôn mặt cười mà Trần Lộ vẽ cho, giống như mình chỉ cần nhìn một chút là có thể thật sự bật cười.
Tuy nhiên mọi chuyện sẽ luôn có bước ngoặt, dù sao Trần Lộ cũng không thể thật sự để mặc đứa nhỏ nhà mình bị chậm trễ, vì danh tiếng của Lâm Mậu mà anh không thể đích thân ra mặt, nhưng cái danh tiếng thư ký hàng đầu của Lâm Tử Kiến cũng không phải để không.
Lúc Trần Lộ cúi đầu đọc văn kiện thì thấy Lâm Tử Kiến đẩy cửa tiến vào, anh để bút xuống hỏi một câu: "Xử lý xong chưa?"
Lâm Tử Kiến do dự nói: "Cậu chủ nhỏ đã tự xử lý tốt, tôi không làm gì cả..."
"Ồ?" Trần Lộ hứng thú: "Em ấy làm cái gì?"
Lâm Tử Kiến suy nghĩ một chút, miêu tả: "Đầu tiên Ôn Ngôn hỏi cậu ấy có quan hệ gì với ngài, tiểu thiếu gia viết cha nuôi lên bảng..." Nói tới đây anh ngẩng đầu liếc nhìn Trần Lộ, đối phương không hề có biểu cảm bị mạo phạm mới tiếp tục đánh bạo nói: "Sau đó Ôn Ngôn lại hỏi cậu ấy có biết cha nuôi là ý gì không, cậu chủ liền viết một câu..."
Trần Lộ cười nghiền ngẫm: "Ồ?"
"Cậu chủ nhỏ nói..." Biểu cảm của Lâm Tử Kiến có chút quái lạ, vừa buồn cười lại không dám cười, cố gắng chịu đựng: "Nói, cha nuôi nghĩa là chờ khi nào BOSS già, thì cậu ấy phải nuôi ngài..."
Trần Lộ: "..."
Lâm Tử Kiến cúi đầu không dám nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình, nửa ngày mới nghe được Trần Lộ hờ hững nói: "Tôi già lắm hả?"
Lâm Tử Kiến cùng cái miệng quắt như hồ lô điên cuồng lắc đầu: "Không già, đương nhiên là không già!"
Trần Lộ không nói gì, anh suy tư sờ sờ cằm, đột nhiên nói: "Thẻ tập thể hình của tôi hết hàng rồi à?"
Lâm Tử Kiến: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.