Cái Gọi Là Không Quen Không Biết
Chương 27
Tĩnh Thủy Biên
03/04/2022
Editor: Anh Anh
Album mới sắp ra mắt, Lâm Mậu bận đến mức không có thời gian đi học, thỉnh thoảng Hoắc Tiêu Vân sẽ mang theo bài tập và đồ ăn vặt đến cho cậu.
Từ sau lần Trần Lộ mời đối phương ăn cơm, Lâm Mậu hoàn toàn không còn lớp vỏ bọc thần tượng trước mặt Hoắc Tiêu Vân, khi chỉ có hai người, nói chuyện cũng không cần bảng viết chữ.
"Cậu hát không ảnh hưởng gì." Hoắc Tiêu Vân đối với đặc tính cậu nói chuyện thì cà lăm, nhưng ca hát lại không vấn đề thì rất hiếu kỳ, "Khi cần nói trong buổi concert thì phải làm sao?"
Lâm Mậu ngậm kẹo mút, chậm rãi nói: "Tớ, tớ dùng bảng viết chữ... Tất, tất cả mọi người rất, rất thích..."
Hoắc Tiêu Vân: "Thật hay giả?"
Lâm Mậu gật đầu: "Tớ, tớ sẽ vẽ, vẽ... Biểu, biểu cảm."
Hoắc Tiêu Vân nhìn Lâm Mậu vẽ hình (○' 3′○).
Lâm Mậu: "Có, đáng yêu không?"
"..." Hoắc Tiêu Vân ho khan một cái: "Thật ra tớ cảm thấy lúc cậu nói lắp cũng rất đáng yêu."
"Đáng yêu, yêu, chỗ nào..." Lâm Mậu mặt không cảm xúc xua tay, nghiêm túc nói, "Cực kỳ, cực kỳ ngốc."
Hoắc Tiêu Vân: "..." Dường như cậu đã hiểu tại sao Trần Lộ lại thích bắt nạt Lâm Mậu như vậy...
Hoắc Tiêu giao bài tập cho Lâm Mậu xong thì định đi, lúc Trần Lộ tiến vào đúng lúc gặp cậu, hai người chào hỏi một chút, nhìn Hoắc Tiêu Vân đi xa, Lâm Mậu hoàn một là dáng vẻ không nỡ.
Trần Lộ ấn đầu đứa nhỏ lại khiến cậu chỉ nhìn mình: "Em nhìn ai thế."
Lâm Mậu phí sức nửa ngày mới cứu được đầu mình ra: "Hoắc, Hoắc Hoắc đi... Không, không ai dạy em làm, làm bài tập..."
"Chú dạy cho em." Trần Lộ cởi âu phục ngồi xuống, "Còn nữa, nói nhiều với cậu ta như vậy làm gì, viết không được à."
Lâm Mậu chẳng hiểu gì cả: "Hả, là chú bảo, bảo em, bảo em, nói chuyện, nhiều lên."
Trần Lộ chính trực nói: "Nói với chú là được rồi, không cần phải nói chuyện với người khác, hiểu không?"
Lâm Mậu ngậm miệng, cậu giở bảng viết che trước mặt, trên đó vẽ một hình lớn: " ̄ へ  ̄ "
Bởi vì tình trạng sức khỏe của Lâm Thế Đông lên xuống thất thường, cuối cùng Lâm Mậu vẫn quyết định dùng thái độ cứng rắn bắt ông nội phải đến bệnh viện kiểm tra.
Tuy Lâm Thế Đông không quá tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt kiên định của cháu trai nhỏ thì vẫn phải thua trận.
"Đã bảo không có vấn đề gì lớn rồi." Lâm Thế Đông làm xét nghiệm toàn diện, có chút không vui ở trong phòng bệnh chờ kết quả.
Lâm Mậu dùng sức viết lên bảng bốn chữ: "Đề! Phòng! Vạn! Nhất!"
Sau khi Trần Lộ nói chuyện với bác sĩ chủ trị, biểu cảm cũng không thoải mái, Lâm Tử Kiến đứng bên cạnh quan sát, thử dò hỏi: "Phải nói cho... Lâm Mậu à?"
Trần Lộ không nói có hay không, anh quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, đứa nhỏ ngồi trên ghế, lắc lư hát cho Lâm Thế Đông nghe.
"Nếu lạc quan." Trần Lộ thu hồi ánh mắt, giọng điệu gần như mang theo cầu xin hỏi bác sĩ, "Có thể kiên trì được bao lâu?"
Bác sĩ hơi do dự, mới thận trọng nói: "Ông cụ đã lớn tuổi, dùng thuốc tốt nhất thì tình huống lạc quan cũng chỉ có thể duy trì dược ba tháng... Gia đình vẫn nên chuẩn bị trước."
Trần Lộ không trả lời, bên trong phòng bệnh, tiếng hát của Lâm Mậu nhỏ dần, cậu cẩn thận từng li từng tí dựa vào đầu giường, Lâm Thế Đông đã chìm vào ngủ.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, Trần Lộ không nói bệnh tình của Lâm Thế Đông cho Lâm Mậu, chỉ nói cần phải nằm viện an dưỡng, Lâm Mậu ngơ ngác, cậu nhìn ông nội lo lắng, Lâm Thế Đông lại hiểu rõ cười cười.
"Không có vấn đề gì." Lâm Thế Đông an ủi cháu trai mình, "Chỉ ở viện mấy hôm mà thôi, lúc ông nội không ở nhà cháu phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Lâm Mậu ngoan ngoãn gật đầu, Trần Lộ xoa xoa đầu cậu: "Đi học đi, để chú chăm sóc cho ông nội."
Lâm Mậu không nghi ngờ anh, cùng Lâm Tử Kiến ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Thế Đông chờ cậu đi, mới thở dài, nhìn về phía Trần Lộ: "Làm phiền ông chủ Trần."
Trần Lộ cười cười, anh ngồi xuống, dém chăn cho Lâm Thế Đông: "Ông khách sáo quá rồi, cháu đã nói, Lâm Mậu là người nhà của cháu, ngài cũng thế."
Lâm Thế Đông phức tạp nhìn anh, Trần Lộ thản nhiên nhìn thẳng vào ông, ông cụ ho khan vài tiếng, mới chậm rãi nói: "Mậu Mậu nhà chúng tôi là một đứa bé số khổ, lại rất hiểu chuyện, thân thế ông chủ trần Trần phức tạp... Tôi sợ Mậu Mậu sẽ mang thêm phiền phức đến cho ngài."
Trần Lộ im lặng một hồi, cũng không quanh co: "Ngài lo sẽ có một ngày cháu vất bỏ em ấy?"
Lâm Thế Đông ngẩn người, có lẽ ông cũng không ngờ Trần Lộ lại thẳng thắn như vậy.
"Ông chủ Trần là người làm việc lớn." Lâm Thế Đông cười khổ thở dài, "Tôi chỉ mong Mậu Mậu nhà tôi có một đời bình thường an khang... Hiện tại ngài thích nó, không có nghĩa là sau này cũng sẽ thích nó, tôi không ở với thằng bé cả đời được, nhưng hy vọng có người có thể thay tôi ở bên nó cả đời."
Lâm Thế Đông hờ hững nói: "Đây là tâm nguyện duy nhất của tôi trước khi chết."
Một tháng sau, Lâm Thế Đông tiến vào trạng thái hôn mê, Lâm Mậu dường như cảm nhận được gì đó, càng ngày càng lặng lẽ.
Hầu như ngày nào Trần Lộ cũng đến bệnh viện báo danh, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng hát của Lâm Mậu.
"Em ấy hát bao lâu rồi." Trần Lộ hỏi Lâm Tử Kiến.
"Một hai tiếng." Lâm Tử Kiến tính toán, "Cũng không phải vẫn luôn hát."
Trần Lộ gật đầu, không nói gì nữa.
Từ đầu đến cuối Lâm Thế Đông vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo, trạng thái tinh thần của Lâm Mậu cũng không hề tốt đẹp, cậu thấy Trần Lộ tiến vào cũng không có phản ứng gì.
"Ăn cơm chưa?" Trần Lộ nâng mặt Lâm Mậu lên, anh cau mày, "Hửm?"
Lâm Mậu bị ép nhìn anh, đứa nhỏ không tình nguyện cho lắm mở miệng: "Có, có ăn..."
Trần Lộ lẳng lặng nhìn cậu một hồi, ra lệnh: "Đi ngủ đi."
Lâm Mậu lắc đầu, cậu nhanh chóng viết lên trên bảng hàng chữ: "Ngủ không được, em muốn ở cùng ông nội."
Ánh mắt Trần Lộ dừng ở dấu chấm cuối câu, Lâm Mậu không vẽ biểu cảm, bảng viết chữ trống không một khoảng, cực kỳ hoang vu.
"Meo Meo." Trần Lộ nắm cằm Lâm Mậu, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình, "Chú tới chăm sóc ông nội em, đi ngủ một chút, nghe lời."
Lâm Mậu giằng co với Trần Lộ hơn một phút đồng hồ, cuối cùng sụp vai thỏa hiệp, nhụt chí gật gật đầu.
Lâm Tử Kiến lấy một gian phòng bệnh sát vách cho Lâm Mậu, sau khi đứa nhỏ nằm xuống không bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.
Trần Lộ bận bịu cả ngày, chờ Lâm Mậu đi rồi, mới lau mặt một cái, để mình không lộ ra vẻ mỏi mệt.
"Ông chủ." Lâm Tử Kiến không đành lòng nói, "Anh cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi trông giúp ngài."
Trần Lộ xua tay, anh không nói lời nào, thái độ giống như từ chối.
Hai, ba giờ sáng, máy kiểm tra của Lâm Thế Đông xảy ra tình huống, Trần Lộ gọi bác sĩ đầu tiên, sau khi Lâm Mậu nghe tin thì giày cũng không kịp xỏ liền xông vào, được Trần Lộ ôm vào trong ngực.
"Ra ngoài hết đi." Bác sĩ ra hiệu người nhà chờ bên người.
Trần Lộ gần như nửa ôm nửa tha Lâm Mậu tới hành lang, ánh mắt của thiếu niên vẫn nhìn chòng chọc vào phòng bệnh của Lâm Thế Đông.
Lâm Mậu há miệng không nói được gì, nửa ngày mới khàn khàn gọi: "Ông nội..."
Trần Lộ cởi áo khoác trùm lên Lâm Mậu, anh ôm đối phương như ôm đứa trẻ, hai tay che lấy bàn chân lạnh lẽo của Lâm Mậu.
Lúc bác sĩ chủ trị đi ra, biểu cảm của Lâm Mậu gần như tuyệt vọng.
Lâm Thế Đông không thể sống qua đêm nay.
Khi vải trắng phủ lên mặt ông cụ thì Lâm Mậu cũng không khóc, Trần Lộ liên hệ nhà tang lễ xong, quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên ngơ ngác ngồi bên cạnh thi thể.
"Chú xin nghỉ cho em." Trần Lộ ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Mậu, anh dán vào trán của đối phương, "Meo Meo?"
Lâm Mậu không có phản ứng gì, cậu cũng không nhìn Trần Lộ.
Trần Lộ thở dài, anh đưa tay ôm lấy Lâm Mậu: "Meo Meo." Anh lại gọi một tiếng.
Lâm Mậu giật giật, cậu vùi đầu vào lồng ngực Trần Lộ.
Trần Lộ cúi đầu, hôn lên sau gáy Lâm Mậu.
"Anh đã đồng ý với ông nội em." Trần Lộ bình tĩnh nói, "Anh sẽ sống lâu hơn em."
Lâm Mậu: "..."
Trần Lộ: "Cùng em cả đời."
Album mới sắp ra mắt, Lâm Mậu bận đến mức không có thời gian đi học, thỉnh thoảng Hoắc Tiêu Vân sẽ mang theo bài tập và đồ ăn vặt đến cho cậu.
Từ sau lần Trần Lộ mời đối phương ăn cơm, Lâm Mậu hoàn toàn không còn lớp vỏ bọc thần tượng trước mặt Hoắc Tiêu Vân, khi chỉ có hai người, nói chuyện cũng không cần bảng viết chữ.
"Cậu hát không ảnh hưởng gì." Hoắc Tiêu Vân đối với đặc tính cậu nói chuyện thì cà lăm, nhưng ca hát lại không vấn đề thì rất hiếu kỳ, "Khi cần nói trong buổi concert thì phải làm sao?"
Lâm Mậu ngậm kẹo mút, chậm rãi nói: "Tớ, tớ dùng bảng viết chữ... Tất, tất cả mọi người rất, rất thích..."
Hoắc Tiêu Vân: "Thật hay giả?"
Lâm Mậu gật đầu: "Tớ, tớ sẽ vẽ, vẽ... Biểu, biểu cảm."
Hoắc Tiêu Vân nhìn Lâm Mậu vẽ hình (○' 3′○).
Lâm Mậu: "Có, đáng yêu không?"
"..." Hoắc Tiêu Vân ho khan một cái: "Thật ra tớ cảm thấy lúc cậu nói lắp cũng rất đáng yêu."
"Đáng yêu, yêu, chỗ nào..." Lâm Mậu mặt không cảm xúc xua tay, nghiêm túc nói, "Cực kỳ, cực kỳ ngốc."
Hoắc Tiêu Vân: "..." Dường như cậu đã hiểu tại sao Trần Lộ lại thích bắt nạt Lâm Mậu như vậy...
Hoắc Tiêu giao bài tập cho Lâm Mậu xong thì định đi, lúc Trần Lộ tiến vào đúng lúc gặp cậu, hai người chào hỏi một chút, nhìn Hoắc Tiêu Vân đi xa, Lâm Mậu hoàn một là dáng vẻ không nỡ.
Trần Lộ ấn đầu đứa nhỏ lại khiến cậu chỉ nhìn mình: "Em nhìn ai thế."
Lâm Mậu phí sức nửa ngày mới cứu được đầu mình ra: "Hoắc, Hoắc Hoắc đi... Không, không ai dạy em làm, làm bài tập..."
"Chú dạy cho em." Trần Lộ cởi âu phục ngồi xuống, "Còn nữa, nói nhiều với cậu ta như vậy làm gì, viết không được à."
Lâm Mậu chẳng hiểu gì cả: "Hả, là chú bảo, bảo em, bảo em, nói chuyện, nhiều lên."
Trần Lộ chính trực nói: "Nói với chú là được rồi, không cần phải nói chuyện với người khác, hiểu không?"
Lâm Mậu ngậm miệng, cậu giở bảng viết che trước mặt, trên đó vẽ một hình lớn: " ̄ へ  ̄ "
Bởi vì tình trạng sức khỏe của Lâm Thế Đông lên xuống thất thường, cuối cùng Lâm Mậu vẫn quyết định dùng thái độ cứng rắn bắt ông nội phải đến bệnh viện kiểm tra.
Tuy Lâm Thế Đông không quá tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt kiên định của cháu trai nhỏ thì vẫn phải thua trận.
"Đã bảo không có vấn đề gì lớn rồi." Lâm Thế Đông làm xét nghiệm toàn diện, có chút không vui ở trong phòng bệnh chờ kết quả.
Lâm Mậu dùng sức viết lên bảng bốn chữ: "Đề! Phòng! Vạn! Nhất!"
Sau khi Trần Lộ nói chuyện với bác sĩ chủ trị, biểu cảm cũng không thoải mái, Lâm Tử Kiến đứng bên cạnh quan sát, thử dò hỏi: "Phải nói cho... Lâm Mậu à?"
Trần Lộ không nói có hay không, anh quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, đứa nhỏ ngồi trên ghế, lắc lư hát cho Lâm Thế Đông nghe.
"Nếu lạc quan." Trần Lộ thu hồi ánh mắt, giọng điệu gần như mang theo cầu xin hỏi bác sĩ, "Có thể kiên trì được bao lâu?"
Bác sĩ hơi do dự, mới thận trọng nói: "Ông cụ đã lớn tuổi, dùng thuốc tốt nhất thì tình huống lạc quan cũng chỉ có thể duy trì dược ba tháng... Gia đình vẫn nên chuẩn bị trước."
Trần Lộ không trả lời, bên trong phòng bệnh, tiếng hát của Lâm Mậu nhỏ dần, cậu cẩn thận từng li từng tí dựa vào đầu giường, Lâm Thế Đông đã chìm vào ngủ.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, Trần Lộ không nói bệnh tình của Lâm Thế Đông cho Lâm Mậu, chỉ nói cần phải nằm viện an dưỡng, Lâm Mậu ngơ ngác, cậu nhìn ông nội lo lắng, Lâm Thế Đông lại hiểu rõ cười cười.
"Không có vấn đề gì." Lâm Thế Đông an ủi cháu trai mình, "Chỉ ở viện mấy hôm mà thôi, lúc ông nội không ở nhà cháu phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Lâm Mậu ngoan ngoãn gật đầu, Trần Lộ xoa xoa đầu cậu: "Đi học đi, để chú chăm sóc cho ông nội."
Lâm Mậu không nghi ngờ anh, cùng Lâm Tử Kiến ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Thế Đông chờ cậu đi, mới thở dài, nhìn về phía Trần Lộ: "Làm phiền ông chủ Trần."
Trần Lộ cười cười, anh ngồi xuống, dém chăn cho Lâm Thế Đông: "Ông khách sáo quá rồi, cháu đã nói, Lâm Mậu là người nhà của cháu, ngài cũng thế."
Lâm Thế Đông phức tạp nhìn anh, Trần Lộ thản nhiên nhìn thẳng vào ông, ông cụ ho khan vài tiếng, mới chậm rãi nói: "Mậu Mậu nhà chúng tôi là một đứa bé số khổ, lại rất hiểu chuyện, thân thế ông chủ trần Trần phức tạp... Tôi sợ Mậu Mậu sẽ mang thêm phiền phức đến cho ngài."
Trần Lộ im lặng một hồi, cũng không quanh co: "Ngài lo sẽ có một ngày cháu vất bỏ em ấy?"
Lâm Thế Đông ngẩn người, có lẽ ông cũng không ngờ Trần Lộ lại thẳng thắn như vậy.
"Ông chủ Trần là người làm việc lớn." Lâm Thế Đông cười khổ thở dài, "Tôi chỉ mong Mậu Mậu nhà tôi có một đời bình thường an khang... Hiện tại ngài thích nó, không có nghĩa là sau này cũng sẽ thích nó, tôi không ở với thằng bé cả đời được, nhưng hy vọng có người có thể thay tôi ở bên nó cả đời."
Lâm Thế Đông hờ hững nói: "Đây là tâm nguyện duy nhất của tôi trước khi chết."
Một tháng sau, Lâm Thế Đông tiến vào trạng thái hôn mê, Lâm Mậu dường như cảm nhận được gì đó, càng ngày càng lặng lẽ.
Hầu như ngày nào Trần Lộ cũng đến bệnh viện báo danh, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng hát của Lâm Mậu.
"Em ấy hát bao lâu rồi." Trần Lộ hỏi Lâm Tử Kiến.
"Một hai tiếng." Lâm Tử Kiến tính toán, "Cũng không phải vẫn luôn hát."
Trần Lộ gật đầu, không nói gì nữa.
Từ đầu đến cuối Lâm Thế Đông vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo, trạng thái tinh thần của Lâm Mậu cũng không hề tốt đẹp, cậu thấy Trần Lộ tiến vào cũng không có phản ứng gì.
"Ăn cơm chưa?" Trần Lộ nâng mặt Lâm Mậu lên, anh cau mày, "Hửm?"
Lâm Mậu bị ép nhìn anh, đứa nhỏ không tình nguyện cho lắm mở miệng: "Có, có ăn..."
Trần Lộ lẳng lặng nhìn cậu một hồi, ra lệnh: "Đi ngủ đi."
Lâm Mậu lắc đầu, cậu nhanh chóng viết lên trên bảng hàng chữ: "Ngủ không được, em muốn ở cùng ông nội."
Ánh mắt Trần Lộ dừng ở dấu chấm cuối câu, Lâm Mậu không vẽ biểu cảm, bảng viết chữ trống không một khoảng, cực kỳ hoang vu.
"Meo Meo." Trần Lộ nắm cằm Lâm Mậu, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình, "Chú tới chăm sóc ông nội em, đi ngủ một chút, nghe lời."
Lâm Mậu giằng co với Trần Lộ hơn một phút đồng hồ, cuối cùng sụp vai thỏa hiệp, nhụt chí gật gật đầu.
Lâm Tử Kiến lấy một gian phòng bệnh sát vách cho Lâm Mậu, sau khi đứa nhỏ nằm xuống không bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.
Trần Lộ bận bịu cả ngày, chờ Lâm Mậu đi rồi, mới lau mặt một cái, để mình không lộ ra vẻ mỏi mệt.
"Ông chủ." Lâm Tử Kiến không đành lòng nói, "Anh cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi trông giúp ngài."
Trần Lộ xua tay, anh không nói lời nào, thái độ giống như từ chối.
Hai, ba giờ sáng, máy kiểm tra của Lâm Thế Đông xảy ra tình huống, Trần Lộ gọi bác sĩ đầu tiên, sau khi Lâm Mậu nghe tin thì giày cũng không kịp xỏ liền xông vào, được Trần Lộ ôm vào trong ngực.
"Ra ngoài hết đi." Bác sĩ ra hiệu người nhà chờ bên người.
Trần Lộ gần như nửa ôm nửa tha Lâm Mậu tới hành lang, ánh mắt của thiếu niên vẫn nhìn chòng chọc vào phòng bệnh của Lâm Thế Đông.
Lâm Mậu há miệng không nói được gì, nửa ngày mới khàn khàn gọi: "Ông nội..."
Trần Lộ cởi áo khoác trùm lên Lâm Mậu, anh ôm đối phương như ôm đứa trẻ, hai tay che lấy bàn chân lạnh lẽo của Lâm Mậu.
Lúc bác sĩ chủ trị đi ra, biểu cảm của Lâm Mậu gần như tuyệt vọng.
Lâm Thế Đông không thể sống qua đêm nay.
Khi vải trắng phủ lên mặt ông cụ thì Lâm Mậu cũng không khóc, Trần Lộ liên hệ nhà tang lễ xong, quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên ngơ ngác ngồi bên cạnh thi thể.
"Chú xin nghỉ cho em." Trần Lộ ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Mậu, anh dán vào trán của đối phương, "Meo Meo?"
Lâm Mậu không có phản ứng gì, cậu cũng không nhìn Trần Lộ.
Trần Lộ thở dài, anh đưa tay ôm lấy Lâm Mậu: "Meo Meo." Anh lại gọi một tiếng.
Lâm Mậu giật giật, cậu vùi đầu vào lồng ngực Trần Lộ.
Trần Lộ cúi đầu, hôn lên sau gáy Lâm Mậu.
"Anh đã đồng ý với ông nội em." Trần Lộ bình tĩnh nói, "Anh sẽ sống lâu hơn em."
Lâm Mậu: "..."
Trần Lộ: "Cùng em cả đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.