Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 2: Ai Là Chim Ngố?

Thời Diệp Chi Bình

06/04/2021

Thư Mông mê mang nhìn cửa sổ phủ kín vệt nước, cảm thấy đời chim đầy hoang mang.

Không phải chỉ nghỉ ở nhà không có việc gì làm, xem một quyển ngôn tình cẩu huyết đứng đầu thôi ư? Không phải chỉ xem xong, chửi nhẹ cốt truyện hai câu thôi ư? Làm gì mới ngủ một giấc, vừa mở mắt đã xuyên vào tiểu thuyết rồi? Còn biến thành con vẹt trong truyện nữa chứ!

Cái người ngồi ghế sau đang không ngừng bắt chuyện với Nguyên Triết tên Tần Ti Vũ, cũng chính là nữ chính trong truyện. Thế nhưng Nguyên Triết lại không phải nam chính, mà là “bạch nguyệt quang” tác giả tạo cho Tần Ti Vũ.

Bạch nguyệt quang, tất nhiên dùng để chỉ người từng để lại vệt sáng trong lòng nữ chính, người mà nữ chính cầu cũng không được.

Quyển tiểu thuyết này bắt đầu từ thời nam nữ chính học cấp 3, viết thẳng đến lúc đều vào xã hội mới tính là kết thúc. Nguyên Triết đúng là đàn anh mà Tần Ti Vũ ngưỡng mộ khi còn học phổ thông, là “bạch nguyệt quang” cao không với tới trong cảm nhận của cô nàng, vẫn luôn vấn vương đến tận bây giờ.

Có điều Nguyên Triết vừa tốt nghiệp đã nhận được offer từ một trường đại học hàng đầu nước ngoài, trực tiếp đi du học, chỉ mới về nước gần đây. Cho nên từ góc nhìn của anh, ký ức về “đàn em trung học” này đại khái chẳng có bao nhiêu.

“Ngại quá, đã lâu lắm rồi, có khả năng tôi không nhớ rõ.” Nguyên Triết nghe đối phương tự giới thiệu thì lễ phép trả lời.

“Không sao! Em biết đàn anh vẫn luôn rất ưu tú, đương nhiên cũng bận rộn, không nhất định nhớ được em.” Tần Ti Vũ đã hoàn toàn đắm chìm trong mê muội, nói không ngại.

***

Là một độc giả vừa xem xong tiểu thuyết, trong đầu Thư Mông vẫn còn ghi tạc phần lớn cốt truyện. Lúc này ước chừng đã được nửa truyện, cũng chính là khi nữ chính vừa mất việc, đang một mình cầm ô thẫn thờ đi trên đường. Kết quả không nhìn đèn tín hiệu, thiếu chút bị xe tông phải.

Mà cái người thiếu chút tông trúng cô ấy, đương nhiên là “bạch nguyệt quang” cô nàng tâm tâm niệm niệm —— Nguyên Triết.

Suốt giai đoạn vườn trường trong truyện, tác giả dùng bút pháp hoa lệ miêu tả chàng trai chẳng phải nam chính này vô cùng hoàn mỹ. Túm lại là một người “tam cao”: giá trị nhan sắc cao, IQ & EQ cao, thiên phú cao. Cho nên cứ thế, Nguyên Triết trở thành nam thần vườn trường của Tần Ti Vũ.

Tần Ti Vũ ban đầu chỉ là một cô gái xinh đẹp gia cảnh bình thường, bởi cha mẹ thuyên chuyển công tác khi đang học lớp 11, mà chuyển tới trường trung học Nguyên Triết và nam chính theo học.

Nam chính là phú nhị đại cấp bậc giáo bá, cùng lớp với Tần Ti Vũ, cũng vì vậy mới để ý tới vẻ ngoài của nữ chính. Tình yêu chớm nở, nam chính ôm tâm lý trẻ trâu “thích là bắt nạt”, làm hại Tần Ti Vũ mới vào trường đã bị bắt nạt bởi những nhóm khác.

Có một lần ngẫu nhiên, cô nàng vì tránh những người trêu cợt mà xông vào phòng vẽ của Nguyên Triết.

Cũng chính cái lần thoáng kinh hồng trong phòng vẽ đó đã khiến Tần Ti Vũ “vừa gặp đã yêu” nam thần hoàn mỹ Nguyên Triết, từ đây xem anh như ngọn hải đăng của đời mình.

Biết Nguyên Triết chuyên mỹ thuật, cô nàng cũng đi học vẽ; Nguyên Triết muốn học thiết kế chuyên nghiệp, cô nàng liền chuẩn bị năm sau cũng đăng ký ngành học liên quan.

Chỉ tiếc là, thiên phú và gia cảnh của Nguyên Triết không phải thứ cô nàng có thể có được, thế nên đành trơ mắt nhìn nam thần “bạch nguyệt quang” ra nước ngoài du học. Mà bản thân cô sau khi thi đại học cũng thuận lợi vào được trường thiết kế trong nước.

Vốn dĩ cô nàng đã coi đối phương như ánh trăng nơi chân trời cả đời không thể gặp lại, trăm triệu lần không ngờ được còn có thể ngẫu nhiên gặp được, thậm chí trong hoàn cảnh trùng hợp như vậy.

Tần Ti Vũ ngồi ghế sau, người lạnh run vì dầm mưa lúc ngã, trong lòng lại kích động nóng hừng hực.

“Đàn anh Nguyên Triết,” cô nàng châm chước cách dùng từ: “Anh về nước khi nào ạ?”

Nguyên Triết nghiêm túc lái xe tới trước bệnh viện Nhân Dân 2, nghe người ta hỏi chuyện cũng chỉ đơn giản đáp một câu: “Vừa tốt nghiệp là về.”

“Vậy hiện giờ đàn anh Nguyên…”

“Tới bệnh viện rồi.” Không chờ Tần Ti Vũ hỏi tiếp, Nguyên Triết đã ngắt lời cô nàng.

Tần Ti Vũ nghiêng đầu nhìn lên, ngoài kia quả nhiên là phòng cấp cứu bệnh viện Nhân Dân 2.





Nguyên Triết đâu vào đấy tìm một chỗ đậu xe. Có lẽ vì mưa to tầm tã, bãi đậu xe bệnh viện khó được không chật kín.

Tần Ti Vũ biết vội vàng cũng không ăn được đậu hủ nóng, lập tức im lặng, không tiếp tục mù quáng hỏi thăm nữa, tự cầm lấy dù của mình chuẩn bị đẩy cửa xuống xe.

Nguyên Triết cởi dây an toàn, vô tình liếc qua vẹt nhỏ vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm mình. Vừa rồi không để ý, bây giờ mới phát hiện hình như nó đã nhìn anh hồi lâu.

Tuy Nguyên Triết muốn để nó lẫn lồng ở đây, nhưng không biết nghĩ thế nào lại nhớ tới lời ông nội nói ban chiều, vẹt nhỏ gọi Manh Manh này có vẻ thực thông minh.

Từ khi biết ông chuẩn bị một con vẹt nhỏ cho mình, anh đã tra một ít tư liệu. Trong đó có nhắc tới, vẹt cũng có thể bị trầm cảm như con người. Nếu cứ nhốt trong xe không rên một tiếng thế này…

Anh nhìn đôi mắt trân châu tròn xoe của đối phương, thử mở miệng dò hỏi: “Mi ngoan ngoãn ở trong xe nhé, anh đưa cô ấy đi gặp bác sĩ, rồi sẽ nhanh trở về.”

Tần Ti Vũ phía sau đang định đẩy cửa xe sửng sốt một giây, vừa định hỏi: “Đàn anh nói chuyện với ai vậy ạ?”, thì chợt nghe tiếng người thứ ba xuất hiện.

“Trở về!”

Thư Mông mở miệng nói chuyện mới nhớ ra hiện tại cơ thể có một khuyết điểm cực lớn, nhại từ. Quả nhiên, rõ ràng cô muốn nói “cùng đi”, thế mà trực tiếp biến thành “Trở về”.

Tần Ti Vũ lại bị tiếng Thư Mông đột ngột phát ra dọa sợ. Cô nàng cho rằng từ đầu tới cuối trong xe chỉ có hai người mình và đàn anh Nguyên Triết, hoàn toàn không biết còn người thứ ba vừa lên tiếng phát biểu.

“Ai đang nói chuyện?!”

Nguyên Triết thấy cô nàng sợ hãi thì giải thích: “Là vẹt của tôi.”

“Hả?” Tần Ti Vũ phản ứng chậm nửa nhịp. Bấy giờ mới từ ghế sau ngó lên trước xem, thấy được lồng chim và một con vẹt biết nói nằm trên ghế phụ.

Thư Mông không rảnh để ý tới phản ứng của nữ chính. Cô chỉ đang nghĩ, làm sao truyền đạt được nguyện vọng “Tôi muốn đi cùng” cho Nguyên Triết?

Cô biết Tần Ti Vũ suýt bị tai nạn xe mới vô tình gặp được Nguyên Triết, đây là góc nhìn của nữ chính. Thế mà cốt truyện chỉ viết đến đoạn Nguyên Triết đưa cô nàng tới bệnh viện đã trực tiếp nhảy đến vài ngày sau. Trong thời gian này cụ thể xảy ra chuyện gì thì chẳng ai biết được.

Thư Mông cô đã xuyên đến tiểu thuyết, chả nhẽ thật sự phải làm một con vẹt ăn no chờ chết? Đương nhiên là không được! Làm sao để trở về cơ thể người, làm sao để lấy lại tự do, đều là những chuyện cô cần suy nghĩ. Mà Nguyên Triết thời gian tới rất có khả năng sẽ là “chủ nhân” ở chung dài lâu với cô, thế nên càng phải tìm hiểu rõ đối phương.

Dù sao tác giả cũng chỉ tả nam nữ chính là chủ yếu. Đối với sự tồn tại của bạch nguyệt quang, vài dòng miêu tả ít ỏi là xong việc.

Thư Mông thấy câu nhại vừa rồi của mình không được Nguyên Triết quan tâm lắm, lại còn bị Tần Ti Vũ lúc kinh lúc rống cắt ngang đề tài. Đành phải chủ động lặp lại lần nữa: “Trở về!”

Giờ cô dứt khoát mặc cái kiểu lặp lại chẳng hiểu nổi này luôn, nói thẳng hai chữ.

Ánh mắt Nguyên Triết lần nữa rơi lên người cô, hơi nghi hoặc đánh giá chốc lát, sau đó thử đưa ra nghi vấn: “Mi cũng muốn đi?”

“Muốn đi!” Thư Mông bắt được phần quan trọng có thể lợi dụng, lặp lại một lần.

“Ồ? Con anh vũ này có thể nghe hiểu đàn anh ạ?” Tần Ti Vũ bám vào lưng ghế xem một người một chim nói chuyện, ngạc nhiên không thôi.

Nguyên Triết cười nhạt: “Có lẽ chỉ là học vẹt.”

Anh vốn tuấn tú bất phàm, lúc không cười thì quanh quẩn khí chất cao lãnh. Trong nháy mắt khóe môi cong lên, cả người tức khắc khoác lên tia nắng ấm, khiến người nhìn không tự giác đỏ mặt nóng ran.



Tâm thần Tần Ti Vũ lập tức bị anh bắt lấy, chỉ lo nhìn anh tươi cười, người ta nói gì đều không nghe rõ.

Thư Mông tất nhiên cũng chú ý. Song gương mặt đẹp trai này của Nguyên Triết trong mắt cô là phiên bản phóng đại, đẹp thì đẹp đó, nhưng tóm lại vẫn chưa quen với kiểu chênh lệch kích cỡ này, nên chả có cảm giác gì.

Đang lúc cô nghĩ có cần lặp lại “Muốn đi” lần nữa hay không, Nguyên Triết đã vươn tay nhấc móc câu trên lồng chim, mang cô cùng ra khỏi xe. Tần Ti Vũ phía sau cũng đi theo như vừa tỉnh mộng.



Không biết mưa đã nhỏ đi từ lúc nào, không còn to như vừa rồi nữa.

Nguyên Triết một tay cầm ô, một tay xách lồng chim nên không dư tay đi đỡ Tần Ti Vũ. Cũng may người sau không bị thương nghiêm trọng, vẫn còn đi được, đành phải tự mình bung dù theo anh vào đại sảnh cấp cứu.

Nguyên Triết nhìn quanh thiết kế đại sảnh, rồi chỉ vào ghế dựa bên cạnh: “Cô Tần qua kia ngồi trước đi, tôi đi đăng ký giúp cô.” Nói xong đang định nhấc chân, thì bị Tần Ti Vũ kéo ống tay áo.

Phấn hồng trên mặt người sau còn chưa tan đi hoàn toàn, chỉ nắm một lát đã thả, nói: “Đàn anh đưa vẹt em giữ cho, anh qua đó xếp hàng đăng ký mà xách nó theo không tiện lắm đâu.”

Nguyên Triết thấy cũng có lý, liền giao lồng gỗ trong tay cho Tần Ti Vũ, sau đó xoay người đến trước cửa sổ đăng ký.

Thư Mông dựa vào lồng gỗ xem Tần Ti Vũ bước qua hàng ghế ven tường ngồi xuống, thuận tay thả lồng chim tới vị trí bên cạnh.

Cửa sổ Nguyên Triết xếp hàng cách bên này khá xa, Tần Ti Vũ dò xét vài lần cũng không thấy người đành từ bỏ, quay đầu bắt đầu quan sát Thư Mông.

“Không ngờ đàn anh vẫn hiền hòa như vậy, còn thích động vật nhỏ nữa.” Cô nàng ngắm bé vẹt yên tĩnh trong lồng. Không hề ầm ĩ, cũng không nhảy nhót lung tung, chỉ lẳng lặng dùng đôi mắt đen láy đáng yêu ngoẹo đầu nhìn mình. Ngay cả nhúm lông vàng nho nhỏ trên đầu cũng hơi dựng lên, tạo thành một độ cung dễ thương.

Có điều nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ngốc manh bây giờ của nó, đoán chừng ai cũng chẳng ngờ vừa rồi còn lanh lợi học vẹt… Tần Ti Vũ bỗng nghĩ tới gì đó, ghé sát lồng gỗ nhỏ giọng hỏi: “Bé vẹt nhỏ, em nghe hiểu chị nói gì không?”

Thư Mông không biết cô nữ chính tiểu thuyết muốn làm gì, dù sao đoạn này cũng không được tả trong nguyên tác. Thế là dứt khoát giả làm vẹt thường, không phản ứng.

Một người một chim nhìn nhau mấy giây, thấy vẹt nhỏ hoàn toàn không “đáp trả” câu hỏi của mình, Tần Ti Vũ tự bật cười: “Mình đang thì thầm gì với một con chim ngố chứ, ha ha ha.”

Đờ mờ, ai là chim ngốc hả?!

Thư Mông nổi trận lôi đình trừng cô nàng, tiếc là người ta đã quay đầu đi mất, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt ngập tràn lửa giận của cô.

Nữ chính cô xong rồi! Chờ tôi học được cách không cần nhại lời, câu đầu tiên tôi nói với Nguyên Triết là nói xấu cô đó!

Cơ mà bao giờ cô mới có thể không làm máy nhại nữa đây —— Thư Mông dỗi, không khỏi cúi đầu buồn rầu.

***

“Chỗ ngồi không để người ngồi, đặt lồng chim cái quái gì?!” Mùi rượu nồng nặc chợt bay tới. Thư Mông vừa mới ngẩng đầu, đã thấy một bàn tay thô ráp nắm lấy móc câu trên đỉnh, trực tiếp quăng đi.

Thư Mông quả thực như được trải nghiệm quay máy giặt lần hai, lần này thậm chí bị đập cho choáng váng. Đến tận khi lồng gỗ được một đôi tay vững vàng tiếp lấy, cô mới dựa vào song gỗ miễn cưỡng ổn định cơ thể.

“Ông làm gì đấy?!” Tần Ti Vũ bị chuyện vừa rồi dọa chết khiếp, cuống quít đứng dậy quát gã say xỉn.

“Đây là bệnh viện của người, không phải bệnh viện của mấy con súc vật. Ông đây muốn ngồi chỗ này, có gì sai?!” Gã đàn ông say xỉn không biết đã uống bao nhiêu rượu ngồi vào hàng ghế trống, một mình chiếm hết ba ghế.

Thư Mông lấy lại bình tĩnh sau cơn choáng váng buồn nôn, hồi lâu mới ngẩng được đầu. Mắt thấy lồng gỗ được Nguyên Triết bắt, mới theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook