Cái Mông Nhỏ

Chương 4: Lộ Ninh Làm Buôn Bán Nhỏ

Khốn Thành Hùng Miêu

30/06/2023



Nhờ tài diễn xuất siêu phàm của Lương Hách Thành mà Lộ Ninh trở lại công ty, cũng không mấy quan tâm đến chuyện gặp Tần Kha, tuy rằng nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng dù sao cũng đã là quá khứ. Lúc đầu anh có phản ứng lớn như vậy, hoàn toàn là bởi vì Tần Khả quả thật quá ghê tởm.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao anh cũng không còn làm việc trong tay Tần Kha, cho nên anh cũng không tin Tần Kha có thể làm gì anh.

Vốn dĩ anh còn hơi lo lắng sau khi ký hợp đồng sẽ còn gặp Tần Kha, nhưng hiện tại hợp đồng không ký kết, anh cũng không cần lo lắng nữa, nói đến đây anh thật sự phải cảm ơn Lương Hách Thành, dù sao thì Lương Hách Thành cũng là do anh mà đem con vịt đến tay còn ném ra bên ngoài.

Thành thật mà nói một chút ngạc nhiên.

Nói thực ra anh có chút ngạc nhiên.

Buổi trưa Lộ Ninh nghiêm túc chuẩn bị tài liệu sẽ dùng trong hội nghị, đợi đến lúc họp, lại trở thành một trợ lý khôn khéo tài giỏi—— Anh đối Lương Hách Thành biểu đạt cám ơn trực tiếp nhất theo phương thức này, trong công việc càng thêm cố gắng!

"... Lần này Hằng Tinh mời mấy công ty công nghệ đến thử nghiệm sơ bộ. Họ sẽ đưa ra các phòng mẫu để chúng ta thực hiện nhà thông minh theo yêu cầu của họ. Ví dụ như máy điều hòa không khí điều khiển trung tâm thông minh, máy nước nóng thông minh, v.v. rèm cửa thông minh, máy tạo độ ẩm thông minh, máy nướng bánh mì thông minh, v.v..."

“Trợ Lý Lộ, tôi có một câu hỏi.” Người trong bộ phận chi phí nói, “Ai sẽ cung cấp thiết bị?”

“Ngoại trừ đồ dùng trong nhà là Hằng Tinh nội bộ căn cứ theo nhà bọn họ thiết kế đặt làm, còn lại đều là phụ trách công trình đơn vị cung cấp.” Lộ Ninh nói, “Có thắc mắc có thể tiếp tục hỏi."

“Hôm qua tôi đã đến xem tại hiện trường, đại khái phù hợp với số liệu mà Trợ Lý Lộ đưa ra.” Người trong bộ phận kỹ thuật nói, “Hiện tại, chúng tôi có thể thực hiện tất cả các kỹ thuật mà bên kia yêu cầu, ngoại trừ máy tạo độ ẩm thông minh và cứu hộ thông minh. Hai sản phẩm này chúng tôi chưa làm bao giờ, theo tôi được biết, trên thị trường có rất ít máy tạo độ ẩm thông minh cho gia đình có kết nối Internet, còn về phần hỗ trợ thông minh..."

“Không nhiều, nhưng vẫn có người làm được.” Lộ Ninh nói, “Nói là cứu hộ thông minh này, thật ra nó kiểm tra triệu chứng bệnh tật, căn cứ tình huống từ bên trong hệ thống lựa chọn liên lạc với người thân của chủ nhân hay gọi 112 theo yêu cầu đối với tình huống

"Máy tạo độ ẩm cũng là đồ gia dụng, rốt cuộc sẽ dùng cái nào mới là chuyện Hằng Tinh nên cân nhắc. Hơn nữa, để kiểm tra triệu chứng bệnh tật, điểm này Hằng Tinh dùng điện thoại di động có thể thực hiện." Lương Hách Thành Người phụ trách bộ phận kỹ thuật và bộ phận thiết kế quét mắt, "Sau cuộc họp, bộ phận thiết kế và bộ phận kỹ thuật sẽ đánh giá sơ bộ dự án này, liệt kê khó khăn chi tiết hiện đang gặp phải, nếu có vướng mắc thì giải quyết. Ngoài ra, Thời gian mà Hằng Tinh đưa ra lần này là nửa tháng thiết kế và thi công, không tính ngày nghỉ 1 tháng 5, mong các bạn xem thông tin hữu ích trước giờ nghỉ làm hôm nay. Có câu hỏi nào không?"

"KHÔNG."

“Trợ Lý, còn muốn bổ sung gì nữa không?” Lương Hách Thành vốn dĩ không có câu hỏi nào kết thúc cuộc họp, nhưng lần này lại bất ngờ hỏi Lộ Ninh, khiến những người đang chuẩn bị đứng dậy đều sửng sốt.

“Tôi cũng không.” Lộ Ninh cũng kinh ngạc nhìn Lương Hách Thành.

“Họp xong rồi.” Lương Hách Thành nói xong xua tay ra hiệu mọi người ra ngoài, riêng anh thì ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Lộ Ninh rút USB thu dọn một số tài liệu trên bàn, lúc này mọi người trong phòng họp đã rời đi, chỉ còn lại anh và Lương Hách Thành.

Lương Hách Thành đã thay đổi vẻ điềm tĩnh trong cuộc họp trước đó, uể oải dựa vào lưng ghế: "Lộ Ninh, tôi thấy cậu nghiêm túc không thú vị chút nào, vẫn là lúc nhoi nhoi thú vị hơn."

Lộ Ninh còn đang nghĩ tối nay mời Lương Hách Thành đi ăn cơm để tỏ lòng biết ơn, nghe đến đây lại suýt nữa nổ tung, tức giận như cá nóc: "Còn dám nhắc đến chuyện đó nữa, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu!”

Lương Hách Thành cười: "Hiểu rồi, cậu làm việc đi."



Lúc Lộ Ninh rời khỏi phòng họp, anh cũng không biết mặt mình đã đỏ đến mức nào.



Mấu chốt là chuyện dán miếng dán mông quá riêng tư, Lương Hách Thành cũng biết, về phần Lương Hách Thành ngày thường nhìn khá nghiêm túc nhưng khi làm ầm lên thì thực sự rất phiền phức.

Lộ Ninh không biết, Lương Hách Thành chỉ là muốn xem anh xấu hổ, cảm thấy hẳn là đặc biệt vui vẻ, nhưng Lương Hách Thành không tưởng tượng nổi, có thể viết nhật kí được như vậy cũng là một người có tâm hồn thú vị, nhưng phần lớn Lộ Ninh khi làm việc đều rất nghiêm túc.

Kiểu người nghiêm túc khiến người ta cảm thấy nhàm chán, hoàn toàn khác với kiểu Lộ Ninh trong cuốn nhật ký nhỏ.

Tình cờ, Lương Hách Thành sau khi trở về văn phòng đã bắt đầu tìm kiếm màng mông trên mạng, mà những bức ảnh hắn tìm được thực sự là... Nóng bỏng mắt!

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: https://dtruyen.com/cai-mong-nho/ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!!!

Lúc trước khi nhận được email của Lộ Ninh, anh cũng không nghĩ tới việc tìm kiếm, trong tiềm thức anh cho rằng kích thước của màng mông và mặt nạ có lẽ khác nhau, nhưng hiệu quả lại giống nhau, không ngờ!

Lộ Ninh không biết ông chủ của mình đang làm gì, vẫn cảm kích phân tích những vấn đề gặp phải trong dự án Thùy Liễu Viên, chỉ cần nhìn qua, hắn đều nhớ rất kỹ, tìm cách giải quyết.

Bận rộn, bận rộn cho đến khi trời tối dần.

Công nghệ Húc Thành bình thường cũng không có tình huống gì đặc biệt, 5 giờ họ tan làm đúng giờ, nhưng là ngày nghỉ 1 tháng năm nên Lộ Ninh muốn hoàn thành nốt những việc cần làm trước, liền thu dọn đồ đạc trên bàn, mở một Wechat khác.

Anh có tổng cộng hai Wechat, một dành cho đồng nghiệp và người nhà, một dành cho người mua, nói đến những người mua này, Lộ Ninh cũng muốn cười, nguyên là dì hàng xóm ăn ngô anh mang về cảm thấy ngon, cho nên nhờ anh khi về nhà mang giúp một ít và trả tiền theo giá thị trường.

Lộ Ninh thấy nhà có nhiều ngô, hàng xóm chăm sóc tốt, không có tiền cũng không sao, nhưng nhiều dì hàng xóm thích ăn ngô...

Dì hàng xóm nói nhiều người muốn mua, chỉ muốn ăn hương vị đã ăn khi còn nhỏ.

Quê hương của Lộ Ninh ở huyện Lưu Bình, một thôn lớn gọi là thôn Vân Hoàn, đồ ở đó rẻ, ngô được vận chuyển đến đây cả vỏ, bán theo giá thị trường ở đây, giá cả sẽ cao hơn trong huyện rất nhiều. Thực ra là hơi phí công sức một chút nhưng anh mang đồ ăn đi bán lại, mất tiền xăng cũng có thể kiếm thêm được chút ít.

Sau đó, Lộ Ninh đơn giản thành lập một nhóm, không chỉ bán ngô mà còn bán rau, trái cây, trứng hữu cơ và thỏa thuận với các dì anh làm việc vào ban ngày, vì vậy anh chỉ có thời gian trả lời tin nhắn vào ban đêm.

Ngay khi Lộ Ninh thành lập nhóm “Hữu cơ Liên Minh”, thông tin làm cậu vô cùng hoang mang.

Nhóm Mễ Lan 2-4-301 dì Vương: Tiểu Lộ, mai mùng một rồi, mai con có về quê không, có về thì đem trăm quả trứng gà ta cho dì?

Nhóm Mễ Lan 4-7-1801 bà Triệu: Con dâu bà có bầu, người ta bảo ăn món này giải độc, trứng ngỗng nhà nuôi bán có bán không?

Mai Vũ Viên 2-8-1402 Chu phu nhân: Hi vọng sau này thời tiết ấm áp, món ăn càng ngày càng ngon, Tiểu Lộ, bắp cải của con ra rồi hả?

...

Lộ Ninh Kéo xuống từng cái, vừa lật vừa ghi lại thông tin đơn hàng, sau đó gọi điện về nhà, sau khi gọi anh báo giá cho khách.

Ban đầu, tất cả những người mua sắm là các cô, các dì trong một nhóm, nhưng bây giờ có nhiều nhóm hơn, các cô này tụ tập lại với nhau để đánh bài và nhảy múa, thông tin Lộ Ninh bán thực phẩm hữu cơ được quảng cáo rộng rãi.

Lộ Ninh: Dì ơi, có trứng ngỗng, năm đồng một quả, nhưng trứng ngỗng nhà nuôi sẽ nhỏ hơn nhiều so với trứng ngỗng bán ở chợ của chúng ta, trứng gà ta vẫn là hai đồng một quả như cũ. Về phần rau, bố con nói vẫn còn quá nhỏ bây giờ chưa ăn được. Có tin tốt là, những con gà ta đều được nuôi bằng ngũ cốc nguyên chất!



Ký túc xá nhân viên mà Húc Thành thuê là một căn hộ bốn người, môi trường cũng không tồi, lúc đầu Lộ Ninh sống ở đó, nhưng về sau Húc Thành gặp khó khăn về tài chính, Lộ Ninh ở chung cư cũng chuyển ra ngoài, những người khác đã rời đi, một mình anh ở trong một ngôi nhà lớn như vậy là không thích hợp, sau đó anh chuyển đến đây, một căn phòng nhỏ, khoảng 30 mét vuông, tiền thuê hàng tháng là 1.000 nhân dân tệ, anh có thể thuê được bằng tiền lương của mình.



Ước mơ lớn nhất của Lộ Ninh bây giờ là kiếm đủ tiền mua một căn nhà cho riêng mình, tiền mỗi tuần anh kiếm được đều anh một nửa, người nhà một nửa.

Mai Vũ Viên 2-8-1402 dì Chu: Tiểu Lộ, có bồ công anh dại không? Hai ngày trước dì mua chắc là ở đây trồng, cây thì to mà một chút cũng không ngon.

Lộ Ninh: Cái này chắc có, khi nào về con mang cho dì theo giá thị trường nhé.

Lộ Ninh cẩn thận ghi lại tất cả các đơn đặt hàng, tự hỏi cốp xe có đủ chỗ không.

Chắc là ổn, mấy quả trứng cũng không chiếm nhiều chỗ.

Trong kỳ nghỉ mùng một tháng 5, đường cao tốc sẽ không thu phí từ 00:00 ngày 29. Để tiết kiệm 45 nhân dân tệ phí cầu đường, Lộ Ninh đã lái chiếc BYD nhỏ do cha tặng miệng ngâm nga hát, trời tờ mờ sáng đã về đến nhà. Quê anh cách nơi anh làm việc khoảng 280 km, đi ô tô mất khoảng 2 tiếng, hầu hết các con đường đều là đường cao tốc.

Sáu giờ sáng, Lộ Ninh gọi cửa nhà ở quê: "Ông nội! Bà nội! Bố! Mẹ! Tiểu Tĩnh! Con về rồi!"

Lập tức có người trong phòng đáp lại: "Này! Ninh Ninh về rồi?"

Một ông lão gầy guộc đi ra, miệng ngậm tẩu thuốc, ông già cao nhưng gầy như cái cột điện trong làng: “Bố con ra đồng, mẹ và em con đi nhặt trứng cho bạn, bà con đang nhóm lửa trong bếp đó."

Lộ Ninh lấy đi điếu thuốc của ông lão: “Ông ơi ông hút ít đi, không tốt cho sức khỏe mà.”

Ông lão nói: “Ông hút mấy chục năm rồi, nói bỏ là bỏ được sao?”

Lúc này, một bà lão khỏe mạnh từ trong phòng đi ra: "Ông già này, cháu trai khuyên ông là vì tốt cho ông, ông không được ý kiến.”

Ông lão nói: "Biết rồi, biết rồi, tôi bỏ thuốc là được mà?!"

Lộ Ninh thấy cảnh này rõ ràng đã quen, chỉ cười không nói, cho vào tủ lạnh mấy món hải sản mang từ thành phố mua về cho người nhà, rồi xuống bếp phụ giúp bà nội.

Bà nội Lộ hồi nhỏ làm ở cửa hàng bánh ngọt, làm mì sợi rất giỏi, Lộ Ninh học được từ bà, sau mười hai tuổi về cơ bản là nấu được mọi món.

Bà nội thấy Lộ Ninh có vẻ gầy đi một chút, đau lòng thở dài: "Gần đây con lại tăng ca à? Nhìn con không có bao nhiêu thịt, đã gầy rồi."

Lộ Ninh nói: "Không sao, thật ra bận rộn cũng là tốt, trong công việc của chúng con rảnh rỗi mới đáng sợ."

Bà nội không hiểu nên gật đầu, sau đó vô thức sờ sờ búi tóc trong tay, dừng lại một lúc, cuối cùng cắn răng hỏi Lộ Ninh: “Ninh Ninh, bà nội hỏi con chuyện này, con nói lần trước gặp Từ Trung y thế nào rồi. . . ?"

Lộ Ninh yên lặng lắc đầu, nụ cười trên mặt nhạt dần.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: https://dtruyen.com/cai-mong-nho/ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cái Mông Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook