Chương 9: Báo Tin
Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
29/06/2023
Người đàn ông kia cưỡng hiếp tôi, cắt tôi thành từng mảnh, sau đó lại lấy đi điện thoại của tôi.
Hứa Trạch đã không nhận ra điều này
Thằng bé chỉ lạnh lùng nói ba tôi, "Hứa Đào thậm chí còn không nghe điện thoại của con, chỉ kêu bạn trai của chị ta nói cho con, chị ta nghĩ gia đình chúng ta thật kinh tởm".
Ba tôi rất tức giận, đập bàn mắng tôi là thứ súc vật.
Có vẻ như những người làm công việc kinh doanh phần nhiều đều có tư tưởng mê tín dị đoan.
Ba tôi thích Hứa Kiều, bởi vì sau khi chị ấy chào đời, công việc kinh doanh của ông phát triển nhanh chóng, tài sản cũng tăng gấp đôi sau hai năm.
Còn sau khi tôi chào đời, nhà máy của ba tôi gặp khủng hoảng, suýt nữa thì rơi vào tình trạng phá sản.
Vậy nên, ông ấy chán ghét tôi, cảm thấy tôi là đứa mang tới điềm xui xẻo, điều đó cũng hợp lý.
Trong gia đình, ba tôi là người nắm giữ tài chính.
Vậy nên, Hứa Kiều có thể được đi học ở một trường Đại học Trung Quốc liên kết với nước ngoài, học phí một năm hơn mười vạn.
Hứa Trạch có thể được đi học thêm với học phí 700 tệ một giờ.
Còn tôi, theo học một trường Đại học hạng nhất trong thành phố, chi phí sinh hoạt hàng tháng của tôi là 1200 tệ.
Trong mấy ngày này, tôi ở lại căn nhà này, vô cảm quan sát cuộc sống thường nhật của họ.
Nhìn mẹ tôi gọi cho Hứa Kiều, hỏi chị ấy muốn ăn gì khi về nhà.
Hứa Kiều ra chiều làm nũng, nói muốn ăn hải sản.
Khi mẹ tôi đu chợ mua đồ vào buổi sáng, tình cờ lại gặp người hàng xóm hồi chúng tôi còn nhỏ, dẫn theo cô con gái Mạnh Mộng ra ngoài mua rau.
Tôi và Mạnh Mộng là bạn học từ nhỏ, sau đó lại đi làm cùng chung công ty.
Không hẳn là bạn bè thân thiết, nhưng ít nhất cũng được xem là quen thuộc.
Mẹ tôi ghen tỵ nói: "Có thể nuôi dạy được một cô con gái như Mạnh Mộng thật tốt. Con bé khi trở về sẽ giúp chị mua và xách đồ ăn. Không giống như Hứa Đào nhà tôi, trong nhà đã là đứa không hiểu chuyện, chị gái nó kết hôn cũng không về nhà, lại còn để tên bạn trai của nó đến mắng cả nhà chúng tôi".
"Hả?".
Mạnh Mộng có chút ngạc nhiên, "Dì ơi, Hứa Đào vốn không có bạn trai".
Mẹ tôi ngây người nhìn cô ấy.
"Cô ấy làm bên phòng tiếp thị bên cạnh, bận rộn đến mức đến không có thời gian thì làm gì có thể đi tìm bạn trai".
Mạnh Mộng nói tiếp, "Hứa Đào cũng rất quan tâm đến dì. Tháng trước khi nhận tiền thưởng, khi tụi cháu đi mua sắm, cô ấy mua một cái vòng tay bằng vàng, còn nói khi chị gái kết hôn, cô ấy về nhà sẽ tặng món quà đó cho dì".
Vẻ hoang mang chỉ nhẹ lướt qua khuôn mặt của mẹ tôi, nhưng rất nhanh lại biến thành sự mỉa mai lạnh lùng tôi đã quá quen thuộc.
Bà ấy đáp: "Đối với người ngoài thì Hứa Đào cư xử tốt vậy thôi. Cháu không biết nó đối xử với người nhà dì như thế nào đâu".
Thấy vậy, Mạnh Mộng và mẹ cô ấy cũng không thể nói thêm lời nào, chỉ khách sáo chào tạm biệt rồi rời đi.
Mẹ tôi đã mua rất nhiều hải sản Hứa Kiều thích ăn, trở về nhà với hai túi lớn đầy ắp đồ ăn.
Khi đứng trước cửa, bà định lấy chìa khóa định mở cửa.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Đó là số điện thoại của tôi.
"Bà là Triệu Tố đúng không? Chúng tôi đã bắt được nghi phạm trong một vụ án giết người hàng loạt có tính chất tàn ác và tìm thấy chiếc điện thoại này trên người nghi can. Khi xem tên được lưu trên danh bạ, chắc hẳn bà là mẹ của chủ nhân chiếc điện thoại này".
"Nghi phạm đã khai ra địa điểm chôn giấu thi thể, phiền bà và người nhà đến có thể đến Chu Thành một chuyến được không?".
Hứa Trạch đã không nhận ra điều này
Thằng bé chỉ lạnh lùng nói ba tôi, "Hứa Đào thậm chí còn không nghe điện thoại của con, chỉ kêu bạn trai của chị ta nói cho con, chị ta nghĩ gia đình chúng ta thật kinh tởm".
Ba tôi rất tức giận, đập bàn mắng tôi là thứ súc vật.
Có vẻ như những người làm công việc kinh doanh phần nhiều đều có tư tưởng mê tín dị đoan.
Ba tôi thích Hứa Kiều, bởi vì sau khi chị ấy chào đời, công việc kinh doanh của ông phát triển nhanh chóng, tài sản cũng tăng gấp đôi sau hai năm.
Còn sau khi tôi chào đời, nhà máy của ba tôi gặp khủng hoảng, suýt nữa thì rơi vào tình trạng phá sản.
Vậy nên, ông ấy chán ghét tôi, cảm thấy tôi là đứa mang tới điềm xui xẻo, điều đó cũng hợp lý.
Trong gia đình, ba tôi là người nắm giữ tài chính.
Vậy nên, Hứa Kiều có thể được đi học ở một trường Đại học Trung Quốc liên kết với nước ngoài, học phí một năm hơn mười vạn.
Hứa Trạch có thể được đi học thêm với học phí 700 tệ một giờ.
Còn tôi, theo học một trường Đại học hạng nhất trong thành phố, chi phí sinh hoạt hàng tháng của tôi là 1200 tệ.
Trong mấy ngày này, tôi ở lại căn nhà này, vô cảm quan sát cuộc sống thường nhật của họ.
Nhìn mẹ tôi gọi cho Hứa Kiều, hỏi chị ấy muốn ăn gì khi về nhà.
Hứa Kiều ra chiều làm nũng, nói muốn ăn hải sản.
Khi mẹ tôi đu chợ mua đồ vào buổi sáng, tình cờ lại gặp người hàng xóm hồi chúng tôi còn nhỏ, dẫn theo cô con gái Mạnh Mộng ra ngoài mua rau.
Tôi và Mạnh Mộng là bạn học từ nhỏ, sau đó lại đi làm cùng chung công ty.
Không hẳn là bạn bè thân thiết, nhưng ít nhất cũng được xem là quen thuộc.
Mẹ tôi ghen tỵ nói: "Có thể nuôi dạy được một cô con gái như Mạnh Mộng thật tốt. Con bé khi trở về sẽ giúp chị mua và xách đồ ăn. Không giống như Hứa Đào nhà tôi, trong nhà đã là đứa không hiểu chuyện, chị gái nó kết hôn cũng không về nhà, lại còn để tên bạn trai của nó đến mắng cả nhà chúng tôi".
"Hả?".
Mạnh Mộng có chút ngạc nhiên, "Dì ơi, Hứa Đào vốn không có bạn trai".
Mẹ tôi ngây người nhìn cô ấy.
"Cô ấy làm bên phòng tiếp thị bên cạnh, bận rộn đến mức đến không có thời gian thì làm gì có thể đi tìm bạn trai".
Mạnh Mộng nói tiếp, "Hứa Đào cũng rất quan tâm đến dì. Tháng trước khi nhận tiền thưởng, khi tụi cháu đi mua sắm, cô ấy mua một cái vòng tay bằng vàng, còn nói khi chị gái kết hôn, cô ấy về nhà sẽ tặng món quà đó cho dì".
Vẻ hoang mang chỉ nhẹ lướt qua khuôn mặt của mẹ tôi, nhưng rất nhanh lại biến thành sự mỉa mai lạnh lùng tôi đã quá quen thuộc.
Bà ấy đáp: "Đối với người ngoài thì Hứa Đào cư xử tốt vậy thôi. Cháu không biết nó đối xử với người nhà dì như thế nào đâu".
Thấy vậy, Mạnh Mộng và mẹ cô ấy cũng không thể nói thêm lời nào, chỉ khách sáo chào tạm biệt rồi rời đi.
Mẹ tôi đã mua rất nhiều hải sản Hứa Kiều thích ăn, trở về nhà với hai túi lớn đầy ắp đồ ăn.
Khi đứng trước cửa, bà định lấy chìa khóa định mở cửa.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Đó là số điện thoại của tôi.
"Bà là Triệu Tố đúng không? Chúng tôi đã bắt được nghi phạm trong một vụ án giết người hàng loạt có tính chất tàn ác và tìm thấy chiếc điện thoại này trên người nghi can. Khi xem tên được lưu trên danh bạ, chắc hẳn bà là mẹ của chủ nhân chiếc điện thoại này".
"Nghi phạm đã khai ra địa điểm chôn giấu thi thể, phiền bà và người nhà đến có thể đến Chu Thành một chuyến được không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.