Chương 3: Căn Bệnh Nghiêm Trọng
Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
29/06/2023
Trong khi bọn họ nói chuyện, Tống Phi đã đến.
Anh ấy mặc một bộ vest, tóc cũng được tạo kiểu đặc biệt, trông anh ấy lại càng đẹp trai hơn.
Tống Phi hôn lên má của Hứa Kiều, dịu dàng hỏi: "Hứa Đào vẫn còn chưa đến sao?".
Hứa Kiều gật đầu, khóe mắt rưng rưng.
"Bỏ đi, đừng quan tâm đến cô ta nữa", sắc mặt Tống Phi tối sầm lại, "Loại người này, cho dù hôm nay cô ta có đến thì cũng chỉ làm bẩn hôn lễ của chúng ta. Kiều Kiều, hôm nay em là cô dâu, đừng rơi nước mắt chỉ vì một kẻ không đáng".
Hứa Kiều ôm lấy cổ Tống Phi, vẻ mặt buồn bã, "Dù thế nào đi nữa, Đào Đào cũng là em gái của em".
Diễn xuất của chị ấy, dường như lúc nào cũng chân thành như vậy.
Cũng giống như ba năm trước, tôi với tư cách là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, nhà trường đề xuất vào ngày lễ tốt nghiệp, ba mẹ tôi có thể có mặt và phát biểu vài lời trên sân khấu, điều này cũng thuận tiện cho phía nhà trường trong việc chụp ảnh tuyên truyền.
Tôi tập đi tập lại phần phát biểu của mình, sau đó lại gọi điện thoại về nhà, cẩn trọng đưa ra lời thỉnh cầu của mình.
Mẹ tôi đã đồng ý.
Nhưng vào buổi sáng ngày hôm đó, mẹ đã gọi điện cho tôi và nói bà và ba tôi không thể đến được.
"Kiều Kiều bị ốm rồi, ba mẹ không yên tâm khi để con bé ở nhà một mình".
Trong video, Kiều Kiều với gương mặt hơi tái nhợt nhìn tôi, áy náy xin lỗi.
"Thật sự rất xin lỗi, Kiều Kiều. Chị cảm thấy không được khỏe... Em từ trước đến nay vẫn luôn có thể tự lập được mà đúng không, nếu như ba mẹ không đến được, em nhất định vẫn xử lý tốt được mà".
"Đào Đào, tốt nghiệp vui vẻ".
Tốt nghiệp vui vẻ.
Làm sao tôi có thể vui vẻ được.
Vào ngày tốt nghiệp của tôi, tôi đã phải xin lỗi các giáo viên, phía trường Đại học, xin lỗi các giảng viên và những nhân viên trong bộ phận hoạt động.
Lúc đi ngang qua camera, tôi vô tình nghe thấy có ai đó phàn nàn.
"Quy trình đã được diễn tập xong hết, bây giờ chúng ta lại phải làm lại lần nữa. Đúng là loại rác rưởi, sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc là đây sao?".
Khi buổi lễ kết thúc, tôi lấy điện thoại ra, tình cờ lại thấy được thứ Hứa Kiều đăng lên vòng bạn bè.
[Thật ra cũng chỉ là cảm nhẹ thôi, nhưng ba mẹ đã chăm sóc tôi rất tận tình. Đây chính là hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống~]
Đính kèm là hình ảnh chụp chung của gia đình ba người họ.
Bối cảnh là phòng ngủ của Hứa Kiều.
Họ thậm chí còn không đến bệnh viện.
Thực sự, thực sự là một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Anh ấy mặc một bộ vest, tóc cũng được tạo kiểu đặc biệt, trông anh ấy lại càng đẹp trai hơn.
Tống Phi hôn lên má của Hứa Kiều, dịu dàng hỏi: "Hứa Đào vẫn còn chưa đến sao?".
Hứa Kiều gật đầu, khóe mắt rưng rưng.
"Bỏ đi, đừng quan tâm đến cô ta nữa", sắc mặt Tống Phi tối sầm lại, "Loại người này, cho dù hôm nay cô ta có đến thì cũng chỉ làm bẩn hôn lễ của chúng ta. Kiều Kiều, hôm nay em là cô dâu, đừng rơi nước mắt chỉ vì một kẻ không đáng".
Hứa Kiều ôm lấy cổ Tống Phi, vẻ mặt buồn bã, "Dù thế nào đi nữa, Đào Đào cũng là em gái của em".
Diễn xuất của chị ấy, dường như lúc nào cũng chân thành như vậy.
Cũng giống như ba năm trước, tôi với tư cách là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, nhà trường đề xuất vào ngày lễ tốt nghiệp, ba mẹ tôi có thể có mặt và phát biểu vài lời trên sân khấu, điều này cũng thuận tiện cho phía nhà trường trong việc chụp ảnh tuyên truyền.
Tôi tập đi tập lại phần phát biểu của mình, sau đó lại gọi điện thoại về nhà, cẩn trọng đưa ra lời thỉnh cầu của mình.
Mẹ tôi đã đồng ý.
Nhưng vào buổi sáng ngày hôm đó, mẹ đã gọi điện cho tôi và nói bà và ba tôi không thể đến được.
"Kiều Kiều bị ốm rồi, ba mẹ không yên tâm khi để con bé ở nhà một mình".
Trong video, Kiều Kiều với gương mặt hơi tái nhợt nhìn tôi, áy náy xin lỗi.
"Thật sự rất xin lỗi, Kiều Kiều. Chị cảm thấy không được khỏe... Em từ trước đến nay vẫn luôn có thể tự lập được mà đúng không, nếu như ba mẹ không đến được, em nhất định vẫn xử lý tốt được mà".
"Đào Đào, tốt nghiệp vui vẻ".
Tốt nghiệp vui vẻ.
Làm sao tôi có thể vui vẻ được.
Vào ngày tốt nghiệp của tôi, tôi đã phải xin lỗi các giáo viên, phía trường Đại học, xin lỗi các giảng viên và những nhân viên trong bộ phận hoạt động.
Lúc đi ngang qua camera, tôi vô tình nghe thấy có ai đó phàn nàn.
"Quy trình đã được diễn tập xong hết, bây giờ chúng ta lại phải làm lại lần nữa. Đúng là loại rác rưởi, sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc là đây sao?".
Khi buổi lễ kết thúc, tôi lấy điện thoại ra, tình cờ lại thấy được thứ Hứa Kiều đăng lên vòng bạn bè.
[Thật ra cũng chỉ là cảm nhẹ thôi, nhưng ba mẹ đã chăm sóc tôi rất tận tình. Đây chính là hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống~]
Đính kèm là hình ảnh chụp chung của gia đình ba người họ.
Bối cảnh là phòng ngủ của Hứa Kiều.
Họ thậm chí còn không đến bệnh viện.
Thực sự, thực sự là một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.