Chương 10: Bữa cơm ngọt ngào 2
Dâu Tây Nhỏ
20/06/2016
Cả người Hạ Ly Ly đầy chật vật cố gắng bám sát phía sau Lãnh Thiên. Váy trên người đã có chút lộn xộn. Thật xấu hổ!
Cô đi theo anh hết một con đường dải đá cẩm ngọc xanh. Nơi đây rất xinh đẹp. Có cỏ cây, hoa lá chung quanh là những hàng cây cổ thụ cao chót vót. Không khác 'ngự hoa viên' ở hoàng cung là bao. Chỉ có điều xinh đẹp hơn vài phần. Nhưng Hạ Ly Ly nào có tâm trạng để đi ngắm cảnh
Cô dùng hết tốc lực có thể để đi theo tên đáng đánh bầm phía trước. Nói cô không sợ anh ta? Đáp án là có! Cô sợ. Sợ cái nhìn lạnh băng của anh ta, sợ cả ánh mắt như dã thú muốn nuốt trọn cô vào trong bụng. Nhưng lúc vừa rồi trong khoảnh khắc chạm phải ánh mắt đó của anh cô lại cảm thấy ấm áp kì lạ. Chắc do cô hoa mắt nhìn nhầm đi. Không có khả năng.
Dẫu sao cô cũng phải sớm về cung, công chúa mất tích là chuyện vô cùng hệ trọng. Không biết Tiểu Hồng có chuyện gì hay không, cô mất tích tất cả các trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu Tiểu Hồng, đều là do cô đáng chết hại Tiểu Hồng
' Cộp...A ui..'
Bóng dáng cao to phía trước bỗng dưng ngừng lại. Khiến Hạ Ly Ly đang bước theo phía sau, do chân bước lỡ nhịp nên lao thẳng về phía trước. Cái trán đập mạnh vào bả lưng anh. Phát ra âm thanh va chạm vang dội
Lãnh Thiên hơi cau mày nhìn lướt qua trán cô một cái, lạnh nhạt nói " Mắt cô để trên trời sao?"
" Ta...là ngươi cố ý" hừ...không cố ý mới lạ đó
Cô không khỏi nghi ngờ kiếp trước cô có mắc oán với tên này sao. Bàn tay trắng nõn bưng kín lấy cái trán hơi đỏ. Liếc xéo anh ta môt cái. Lúc này cô mới để ý tới, nơi đây thật sự rất kì lạ. Xung quanh là những cái hòm đựng gì đó, còn có cái chậu bên trên cái chậu có thứ gì đó màu trắng cong, sau đó là chiếc hộp dài, ở giữa phòng là một chiếc bàn, phía trên đặt thức ăn. Thật thơm nha. Nhưng nhìn những thứ quái dị xung quanh khiến cô không khỏi rùng mình lùi về phía sau. Ai biết trong đó còn có thứ kinh khủng gì chứ
" Ông chủ, tiểu thư mời dùng bữa"
Lãnh Thiên 'ừ' một tiếng như thường lệ sau đó ngồi vào ghế chính giữa. Nhìn cô gái nhỏ đang lùi dần ra ngoài kia. Khẽ mở miệng
" Lại đây"
Bước chân của Hạ Ly Ly hơi khựng lại. Đây là lần thứ hai cô nghe được hai từ này. Ngẩng đầu nên nhìn người đàn ông phía trước. Dường như nghe lầm hỏi lại
" Ta...ta sao?"
" Ừ"
Cô khẽ gật đầu sau đó nhanh chóng lại lắc đầu. Tại sao cô phải nghe theo anh ta chứ
" Cô không muốn biết đây là đâu?"
Dĩ nhiên là muốn
" Cô không muốn về.....'hoàng cung' "
Giọng nói tà nịnh lại một lần nữa vang lên. Hai chữ cuối cùng dường như khắc sâu ăn mòn vào trong lòng cô. 'Hoàng cung' tất nhiên muốn. Ngay cả mơ ngủ cô cũng nghĩ muốn về. Rời xa nó mới biết nó đối với mình quan trọng tới nhường nào
Lại đó có lẽ những điều cô muốn biết sẽ được giải đáp.
Cô đi theo anh hết một con đường dải đá cẩm ngọc xanh. Nơi đây rất xinh đẹp. Có cỏ cây, hoa lá chung quanh là những hàng cây cổ thụ cao chót vót. Không khác 'ngự hoa viên' ở hoàng cung là bao. Chỉ có điều xinh đẹp hơn vài phần. Nhưng Hạ Ly Ly nào có tâm trạng để đi ngắm cảnh
Cô dùng hết tốc lực có thể để đi theo tên đáng đánh bầm phía trước. Nói cô không sợ anh ta? Đáp án là có! Cô sợ. Sợ cái nhìn lạnh băng của anh ta, sợ cả ánh mắt như dã thú muốn nuốt trọn cô vào trong bụng. Nhưng lúc vừa rồi trong khoảnh khắc chạm phải ánh mắt đó của anh cô lại cảm thấy ấm áp kì lạ. Chắc do cô hoa mắt nhìn nhầm đi. Không có khả năng.
Dẫu sao cô cũng phải sớm về cung, công chúa mất tích là chuyện vô cùng hệ trọng. Không biết Tiểu Hồng có chuyện gì hay không, cô mất tích tất cả các trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu Tiểu Hồng, đều là do cô đáng chết hại Tiểu Hồng
' Cộp...A ui..'
Bóng dáng cao to phía trước bỗng dưng ngừng lại. Khiến Hạ Ly Ly đang bước theo phía sau, do chân bước lỡ nhịp nên lao thẳng về phía trước. Cái trán đập mạnh vào bả lưng anh. Phát ra âm thanh va chạm vang dội
Lãnh Thiên hơi cau mày nhìn lướt qua trán cô một cái, lạnh nhạt nói " Mắt cô để trên trời sao?"
" Ta...là ngươi cố ý" hừ...không cố ý mới lạ đó
Cô không khỏi nghi ngờ kiếp trước cô có mắc oán với tên này sao. Bàn tay trắng nõn bưng kín lấy cái trán hơi đỏ. Liếc xéo anh ta môt cái. Lúc này cô mới để ý tới, nơi đây thật sự rất kì lạ. Xung quanh là những cái hòm đựng gì đó, còn có cái chậu bên trên cái chậu có thứ gì đó màu trắng cong, sau đó là chiếc hộp dài, ở giữa phòng là một chiếc bàn, phía trên đặt thức ăn. Thật thơm nha. Nhưng nhìn những thứ quái dị xung quanh khiến cô không khỏi rùng mình lùi về phía sau. Ai biết trong đó còn có thứ kinh khủng gì chứ
" Ông chủ, tiểu thư mời dùng bữa"
Lãnh Thiên 'ừ' một tiếng như thường lệ sau đó ngồi vào ghế chính giữa. Nhìn cô gái nhỏ đang lùi dần ra ngoài kia. Khẽ mở miệng
" Lại đây"
Bước chân của Hạ Ly Ly hơi khựng lại. Đây là lần thứ hai cô nghe được hai từ này. Ngẩng đầu nên nhìn người đàn ông phía trước. Dường như nghe lầm hỏi lại
" Ta...ta sao?"
" Ừ"
Cô khẽ gật đầu sau đó nhanh chóng lại lắc đầu. Tại sao cô phải nghe theo anh ta chứ
" Cô không muốn biết đây là đâu?"
Dĩ nhiên là muốn
" Cô không muốn về.....'hoàng cung' "
Giọng nói tà nịnh lại một lần nữa vang lên. Hai chữ cuối cùng dường như khắc sâu ăn mòn vào trong lòng cô. 'Hoàng cung' tất nhiên muốn. Ngay cả mơ ngủ cô cũng nghĩ muốn về. Rời xa nó mới biết nó đối với mình quan trọng tới nhường nào
Lại đó có lẽ những điều cô muốn biết sẽ được giải đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.