Chương 6: Sợ hãi. Gặp Lãnh Thiên
Dâu Tây Nhỏ
26/05/2016
Đây là nơi nào? Tiểu
Hồng đâu? Tại sao cô lại ở đây? Ánh mắt dừng lại trên những viên dạ minh châu to như cái bát được ghép lại treo trên nóc nhà. Sau đó nhìn những
chiếc hòm dựng ở phía xa. Nơi này thật lạ! Những thứ trong đây cũng rất
lạ. Mặc dù cô là công chúa, trong cung thứ gì cũng không thiếu, gần như
mọi vật hay bảo bối cô đều biết. Mà cư nhiên nơi đây cái gì đối với cô
cũng lạ, ngay cả thấy cũng chưa từng.
Hơi động ngón tay, toàn thân có chút đau nhức có lẽ là do đã nằm quá lâu. Trên tay cảm giác mát lạnh dường như có chút gì đó không đúng, Hạ Ly Ly hơi nghiêng đầu nhìn __ là kim châm, lại nhìn đến thứ nước trắng theo châm chảy vào trong người. Cô có chút hoảng hốt theo bản năng dựt tay lại phía mình. Kim châm dính chút máu do lực rút tay quá mạnh nên bật ra ngoài. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn mang theo sợ hãi hơi co rụt người lại. Đây là nơi đâu? Tại sao lại cho thứ nước đó vào người cô?
~Cộc__cộc__cộc.....
Từng tiếng va chạm của đôi da vang lên càng ngày thanh âm nghe thấy càng rõ hơn. Dường như ai đó đang tiếng về phía này. Đôi mắt tròn xoe của Hạ Ly Ly như con mèo trong đêm đầy cảnh giác nhìn cửa phòng đang chuẩn bị bật mở. Ngay cả thở mạnh cô cũng không giám.
~CẠCH..
Chốt cửa theo chiều ngược của kim đồng hồ dần dần bị vặn xuống. Nhịp tim đầy khẩn trương của Hạ Ly Ly theo đó cũng 'thình thịch' nhảy lên. Cô nín thở, hai mắt trừng lớn nhìn người sắp bước vào. Bàn tay siết chặt lấy góc chăn.
-" Tiểu thư cô tỉnh!"
Bước vào là một cô gái chừng 15, 16 khuôn mặt thanh tú trên tay bưng theo một cốc sữa. Điều đặc biệt khiến Hạ Ly Ly nhìn cô gái đó không rời mắt là bởi vì cô gái ăn mặc rất quái dị. Y phục ngắn để lộ ra hai cánh tay, bên dưới thì lộ từ đầu gối trở xuống. Hạ Ly Ly có chút khó tin nhìn. Thiếu nữ vận y phục như thế là điều cấm kị của Hạ quốc.
-" Tiểu thư đây là sữa của cô, cô nhanh uống đi."
Cô gái có chút mất tự nhiên, khi thấy Hạ Ly Ly nhìn chằm chằm mình giống như cô là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất vậy.
-" Ngươi là ai? Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây?"
Hạ Ly Ly không để ý tới lời cô gái vừa nói. Một mực hỏi ngược lại, cô thật muốn biết đây là đâu? Sao lại kì dị như vậy?
-" Tiểu thư tôi gọi là Mai Nhi. Đây là nhà của thiếu gia. Hôm trước, là thiếu gia mang tiểu thư trở về." Mai Nhi thành thực trả lời.
Hai mắt Hạ Ly Ly có chút mờ mịt. Hôm trước sao? Hình như cô bị rơi xuống vách núi nhưng không chết, sau đó__. Hai tay Hạ Ly Ly nắm chặt, móng tay như muốn bâm sâu vào da thịt. Cả người hơi run lên. Là vị thiếu gia công tử gì đó trong miệng Mai Nhi nói đã cứu cô mang về sao?
-" Tiểu thư__cô không sao chứ?." Mai Nhi nhìn sắc mặt Hạ Ly Ly không tốt. Bưng ly sữa đặt xuống bàn lo lắng hỏi.
-" Ta không sao! Mai Nhi nơi này cách hoàng cung bao xa?."
Bên ngoài thực đáng sợ! Mà ở nơi đây mọi thứ đều lạ lẫm. Họ có nhưng thứ biến thái ví dụ như cái thứ nước bị cô ném kia, hay bốn bức tường những đồ vật kì lạ và cả cánh cửa nhỏ dị thường. Đó là cửa sao? Cô sợ! Cô muốn nhanh chóng quay về cung. Muốn xoá đi cái kí ức khủng khiếp kia! Chắc phụ hoàng với Tiểu Hồng rất lo lắng cho cô. Đã phái người đi tìm đi.
-" Hoàng cung?" Mai Nhi có chút mịt mờ, nơi này làm gì có chỗ nào gọi là Hoàng Cung." Tiểu thư, hoàng..."
-" Tiểu thư cô đã tỉnh! Thiếu gia muốn gặp cô.!"
Người đàn ông trung niên bất ngờ xuất hiện, khuôn mặt không mang theo chút cảm xúc nào. Nhìn rất cương trực uy nghiêm.
Hạ Ly Ly hơi ngờ vực nhìn người đàn ông đó? Thiếu gia trong miệng bọn họ nói muốn gặp cô? Vì sao?
Mai nhi cung kính cúi đầu với người đàn ông. " Quản gia Ngô..đã biết. Tôi sẽ mang tiểu thư đi gặp thiếu gia."
Người đàn ông trung niên nhìn Mai Nhi 'ừ' một tiếng sau đó cúi đầu về phía Hạ Ly Ly, rồi mới xoay người đi ra ngoài. Mai Nhi thấy quản gia Ngô đã đi, quay sang nhìn Hạ Ly Ly nói.
-" Tiểu thư nhanh lên. Thiếu gia không thích phải chờ lâu.!" Mai Nhi lo lắng nhìn Hạ Ly Ly.
Cũng có thể nhìn ra Mai Nhi rất sợ hãi vị thiếu gia này? Người đó là người như nào? Hạ Ly Ly trong lòng khẽ hỏi. Cũng không muốn cho Mai Nhi khó xử. Cô chống tay xuống giường đứng dậy nhấc chăn trên người xuống, thân thể hơi khó chịu khiến cho Hạ Ly Ly hơi nhíu mày. Cô cũng không muốn cho người khác chờ mình mà người đó lại là ân nhân của cô. Cô nghĩ cũng lên cám ơn vị thiếu gia tốt bụng, sau đó quay về cung không phụ hoàng sẽ rất lo. Nhưng trong lòng cô lại sợ...cô sợ mình không còn mặt mũi nhìn phụ hoàng nữa..
Xuống giường hơi lạnh bất chợt xâm nhập vào vùng da thịt hở ra ngoài. Hơi nhíu mi nhìn xuống thân thể mà bây giờ ra ngoài cô mới cảm giác thấy.
-" Mai Nhi...y...y phục.." Hạ Ly Ly nhìn mà muốn xỉu. Cư nhiên trên người lại mặc cái yếm trắng phía dưới ngắn tới đầu gối. Không khác gì y phục trong cùng. Sắc mặt hơi đột biến.
-" Tiểu thư sao thế?" Mai Nhi nghi ngờ nhìn biểu hiện của Hạ Ly Ly
-" Mai Nhi...ta ta..sao lại mặc yếm không." Hạ Ly Ly hơi bối rối hỏi, khuôn mặt ửng đỏ như cà chua. Như này sao mà đi gặp người. Thật xấu hổ.!
-" Khụ..khụ tiểu thư cô đừng đùa Mai Nhi...Chúng ta đi thôi nhanh lên." Mai Nhi lôi kéo Hạ Ly Ly đi ra ngoài. Vị tiểu thư này rất dễ thương cho nên cô mới có chút bạo dạn.
-" Mai Nhi...không được đâu.."
*
Dọc theo hành lang bị Mai Nhi dẫn đi. Khung cảnh ở đây rất lạ dưới chân có những viên đá hoa văn, xung quanh là hàng rào bọc thứ gì đó. Hạ Ly Ly không ngừng nhìn ngó xung quanh. Toàn bộ nơi đây rất đẹp giống như đi vào tiên cảnh vậy. Đây là quốc gia nào vậy? Ngay cả thứ y phục này mà Mai Nhi nói là váy không phải yếm, ở đây ai cũng mặc, có người còn mặc hở tới tận đùi hay trễ tới rốn. Mà váy là cái gì? Cô không biết. Nhưng sẽ rất ngượng ngùng.
-" Tiểu thư, tới nơi rồi. Thiếu gia đang ở bên trong."
Mai Nhi mở cửa phòng quay lại hướng Hạ Ly Ly nói. Hạ Ly Ly gật đầu. Sau đó bước vào trong. Tiểu thư rất xinh đẹp, dễ thương nhưng lại hơi kì cục. Dường như với mọi thứ xung quanh tiểu thư không biết hay nhận thức. Còn có chút sợ sệt ví như ngay cả chiếc váy trên người. Còn có cách xưng hô cũng có chút không đúng. Tiểu thư giống như người từ trên trời rơi xuống vậy. Cũng không đúng lại hơi giống với cổ nhân hơn. Mai Nhi hơi khó hiểu lắc đầu rời đi.
*
Trong phòng cò chút tối om. Nhưng khi Hạ Ly Ly bước vào nó lại bừng sáng. Cô hơi sợ hãi rụt người lại. Khẽ đảo mắt nhìn xung quanh một lượt sau đó dừng trên người đàn ông đang ngồi trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt xanh lam thẳng tắp nhìn cô. Chỉ là__chỉ là người đó không ai khác chính là tên nam nhân hôm trước. Hạ Ly Ly cả người run lên muốn chạy trốn nhưng chân cô giống như bị hãm sâu dưới mặt đất. Căn bản không nhúc nhích nổi chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông đó.
Lãnh Thiên đánh giá cô gái nhỏ đang sợ hãi trừng mắt nhìn anh. Khẽ lướt qua người cô một lượt sau đó hơi cau mày.
-" Lại đây."
Âm thanh lạnh lùng mang theo chút khó chịu vang lên giống như đang ra mệnh lệnh và người nghe chỉ việc làm theo.
Khuôn mặt nhỏ Hạ Ly Ly lúc này đã tái xanh. Không! cô không muốn qua!
-" Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba__Lại đây."
Thanh âm như ác ma dụ hoặc đầy ma mị khiến người ta không cưỡng lại được. Hạ Ly Ly bất giác đi lại gần anh. Nhưng khi kịp phát hiện cũng đã muộn.
-"Ahhh..."
Hơi động ngón tay, toàn thân có chút đau nhức có lẽ là do đã nằm quá lâu. Trên tay cảm giác mát lạnh dường như có chút gì đó không đúng, Hạ Ly Ly hơi nghiêng đầu nhìn __ là kim châm, lại nhìn đến thứ nước trắng theo châm chảy vào trong người. Cô có chút hoảng hốt theo bản năng dựt tay lại phía mình. Kim châm dính chút máu do lực rút tay quá mạnh nên bật ra ngoài. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn mang theo sợ hãi hơi co rụt người lại. Đây là nơi đâu? Tại sao lại cho thứ nước đó vào người cô?
~Cộc__cộc__cộc.....
Từng tiếng va chạm của đôi da vang lên càng ngày thanh âm nghe thấy càng rõ hơn. Dường như ai đó đang tiếng về phía này. Đôi mắt tròn xoe của Hạ Ly Ly như con mèo trong đêm đầy cảnh giác nhìn cửa phòng đang chuẩn bị bật mở. Ngay cả thở mạnh cô cũng không giám.
~CẠCH..
Chốt cửa theo chiều ngược của kim đồng hồ dần dần bị vặn xuống. Nhịp tim đầy khẩn trương của Hạ Ly Ly theo đó cũng 'thình thịch' nhảy lên. Cô nín thở, hai mắt trừng lớn nhìn người sắp bước vào. Bàn tay siết chặt lấy góc chăn.
-" Tiểu thư cô tỉnh!"
Bước vào là một cô gái chừng 15, 16 khuôn mặt thanh tú trên tay bưng theo một cốc sữa. Điều đặc biệt khiến Hạ Ly Ly nhìn cô gái đó không rời mắt là bởi vì cô gái ăn mặc rất quái dị. Y phục ngắn để lộ ra hai cánh tay, bên dưới thì lộ từ đầu gối trở xuống. Hạ Ly Ly có chút khó tin nhìn. Thiếu nữ vận y phục như thế là điều cấm kị của Hạ quốc.
-" Tiểu thư đây là sữa của cô, cô nhanh uống đi."
Cô gái có chút mất tự nhiên, khi thấy Hạ Ly Ly nhìn chằm chằm mình giống như cô là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất vậy.
-" Ngươi là ai? Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây?"
Hạ Ly Ly không để ý tới lời cô gái vừa nói. Một mực hỏi ngược lại, cô thật muốn biết đây là đâu? Sao lại kì dị như vậy?
-" Tiểu thư tôi gọi là Mai Nhi. Đây là nhà của thiếu gia. Hôm trước, là thiếu gia mang tiểu thư trở về." Mai Nhi thành thực trả lời.
Hai mắt Hạ Ly Ly có chút mờ mịt. Hôm trước sao? Hình như cô bị rơi xuống vách núi nhưng không chết, sau đó__. Hai tay Hạ Ly Ly nắm chặt, móng tay như muốn bâm sâu vào da thịt. Cả người hơi run lên. Là vị thiếu gia công tử gì đó trong miệng Mai Nhi nói đã cứu cô mang về sao?
-" Tiểu thư__cô không sao chứ?." Mai Nhi nhìn sắc mặt Hạ Ly Ly không tốt. Bưng ly sữa đặt xuống bàn lo lắng hỏi.
-" Ta không sao! Mai Nhi nơi này cách hoàng cung bao xa?."
Bên ngoài thực đáng sợ! Mà ở nơi đây mọi thứ đều lạ lẫm. Họ có nhưng thứ biến thái ví dụ như cái thứ nước bị cô ném kia, hay bốn bức tường những đồ vật kì lạ và cả cánh cửa nhỏ dị thường. Đó là cửa sao? Cô sợ! Cô muốn nhanh chóng quay về cung. Muốn xoá đi cái kí ức khủng khiếp kia! Chắc phụ hoàng với Tiểu Hồng rất lo lắng cho cô. Đã phái người đi tìm đi.
-" Hoàng cung?" Mai Nhi có chút mịt mờ, nơi này làm gì có chỗ nào gọi là Hoàng Cung." Tiểu thư, hoàng..."
-" Tiểu thư cô đã tỉnh! Thiếu gia muốn gặp cô.!"
Người đàn ông trung niên bất ngờ xuất hiện, khuôn mặt không mang theo chút cảm xúc nào. Nhìn rất cương trực uy nghiêm.
Hạ Ly Ly hơi ngờ vực nhìn người đàn ông đó? Thiếu gia trong miệng bọn họ nói muốn gặp cô? Vì sao?
Mai nhi cung kính cúi đầu với người đàn ông. " Quản gia Ngô..đã biết. Tôi sẽ mang tiểu thư đi gặp thiếu gia."
Người đàn ông trung niên nhìn Mai Nhi 'ừ' một tiếng sau đó cúi đầu về phía Hạ Ly Ly, rồi mới xoay người đi ra ngoài. Mai Nhi thấy quản gia Ngô đã đi, quay sang nhìn Hạ Ly Ly nói.
-" Tiểu thư nhanh lên. Thiếu gia không thích phải chờ lâu.!" Mai Nhi lo lắng nhìn Hạ Ly Ly.
Cũng có thể nhìn ra Mai Nhi rất sợ hãi vị thiếu gia này? Người đó là người như nào? Hạ Ly Ly trong lòng khẽ hỏi. Cũng không muốn cho Mai Nhi khó xử. Cô chống tay xuống giường đứng dậy nhấc chăn trên người xuống, thân thể hơi khó chịu khiến cho Hạ Ly Ly hơi nhíu mày. Cô cũng không muốn cho người khác chờ mình mà người đó lại là ân nhân của cô. Cô nghĩ cũng lên cám ơn vị thiếu gia tốt bụng, sau đó quay về cung không phụ hoàng sẽ rất lo. Nhưng trong lòng cô lại sợ...cô sợ mình không còn mặt mũi nhìn phụ hoàng nữa..
Xuống giường hơi lạnh bất chợt xâm nhập vào vùng da thịt hở ra ngoài. Hơi nhíu mi nhìn xuống thân thể mà bây giờ ra ngoài cô mới cảm giác thấy.
-" Mai Nhi...y...y phục.." Hạ Ly Ly nhìn mà muốn xỉu. Cư nhiên trên người lại mặc cái yếm trắng phía dưới ngắn tới đầu gối. Không khác gì y phục trong cùng. Sắc mặt hơi đột biến.
-" Tiểu thư sao thế?" Mai Nhi nghi ngờ nhìn biểu hiện của Hạ Ly Ly
-" Mai Nhi...ta ta..sao lại mặc yếm không." Hạ Ly Ly hơi bối rối hỏi, khuôn mặt ửng đỏ như cà chua. Như này sao mà đi gặp người. Thật xấu hổ.!
-" Khụ..khụ tiểu thư cô đừng đùa Mai Nhi...Chúng ta đi thôi nhanh lên." Mai Nhi lôi kéo Hạ Ly Ly đi ra ngoài. Vị tiểu thư này rất dễ thương cho nên cô mới có chút bạo dạn.
-" Mai Nhi...không được đâu.."
*
Dọc theo hành lang bị Mai Nhi dẫn đi. Khung cảnh ở đây rất lạ dưới chân có những viên đá hoa văn, xung quanh là hàng rào bọc thứ gì đó. Hạ Ly Ly không ngừng nhìn ngó xung quanh. Toàn bộ nơi đây rất đẹp giống như đi vào tiên cảnh vậy. Đây là quốc gia nào vậy? Ngay cả thứ y phục này mà Mai Nhi nói là váy không phải yếm, ở đây ai cũng mặc, có người còn mặc hở tới tận đùi hay trễ tới rốn. Mà váy là cái gì? Cô không biết. Nhưng sẽ rất ngượng ngùng.
-" Tiểu thư, tới nơi rồi. Thiếu gia đang ở bên trong."
Mai Nhi mở cửa phòng quay lại hướng Hạ Ly Ly nói. Hạ Ly Ly gật đầu. Sau đó bước vào trong. Tiểu thư rất xinh đẹp, dễ thương nhưng lại hơi kì cục. Dường như với mọi thứ xung quanh tiểu thư không biết hay nhận thức. Còn có chút sợ sệt ví như ngay cả chiếc váy trên người. Còn có cách xưng hô cũng có chút không đúng. Tiểu thư giống như người từ trên trời rơi xuống vậy. Cũng không đúng lại hơi giống với cổ nhân hơn. Mai Nhi hơi khó hiểu lắc đầu rời đi.
*
Trong phòng cò chút tối om. Nhưng khi Hạ Ly Ly bước vào nó lại bừng sáng. Cô hơi sợ hãi rụt người lại. Khẽ đảo mắt nhìn xung quanh một lượt sau đó dừng trên người đàn ông đang ngồi trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt xanh lam thẳng tắp nhìn cô. Chỉ là__chỉ là người đó không ai khác chính là tên nam nhân hôm trước. Hạ Ly Ly cả người run lên muốn chạy trốn nhưng chân cô giống như bị hãm sâu dưới mặt đất. Căn bản không nhúc nhích nổi chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông đó.
Lãnh Thiên đánh giá cô gái nhỏ đang sợ hãi trừng mắt nhìn anh. Khẽ lướt qua người cô một lượt sau đó hơi cau mày.
-" Lại đây."
Âm thanh lạnh lùng mang theo chút khó chịu vang lên giống như đang ra mệnh lệnh và người nghe chỉ việc làm theo.
Khuôn mặt nhỏ Hạ Ly Ly lúc này đã tái xanh. Không! cô không muốn qua!
-" Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba__Lại đây."
Thanh âm như ác ma dụ hoặc đầy ma mị khiến người ta không cưỡng lại được. Hạ Ly Ly bất giác đi lại gần anh. Nhưng khi kịp phát hiện cũng đã muộn.
-"Ahhh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.