Cải Tạo Gia Đình Vai Ác Ở Niên Đại Văn
Chương 40:
Tam Hoa Tịch Thập
03/04/2024
Mặt trời sắp lặn, những đám mây buổi chiều trên bầu trời được nhuộm một màu đỏ đậm nhạt, đẹp đến nao lòng.
Những người làm việc cả ngày cuối cùng cũng tan làm, họ nói chuyện rôm rả nhưng hầu như không ai dừng lại để ngắm cảnh xa, đối với họ, việc về nhà mới là quan trọng nhất lúc này.
Ngay cả khi có liếc nhìn, màu đỏ nổi bật đó cũng khiến họ nghĩ đến những tấm vải đỏ đắt tiền hoặc quả sơn tra đỏ.
Cũng như mọi khi, đội trưởng đi chậm hơn những người khác một chút, ông ta mặt nghiêm trọng, suy nghĩ về những chính sách thay đổi gần đây.
"Ông đang nghĩ gì vậy?"
Đội trưởng liếc nhìn ngón tay vợ mình hơi động đậy, cơn nghiện thuốc lá lâu năm lại tái phát, nếu lúc này ở nhà, thì điếu thuốc đã ở trong tay ông ta rồi:
"Nghĩ gì chứ? Còn không phải là chuyện nuôi lợn sao."
Ai mà không biết thịt lợn ngon? Nhưng nuôi lợn đâu phải chuyện dễ dàng?
Đội trưởng đã lớn tuổi, ông ta đã trải qua thời kỳ nhà nhà tự nuôi lợn, lúc đó một con lợn là báu vật của cả gia đình, từ trên xuống dưới đều ra sức, đến lúc lợn xuất chuồng phải đưa đi bán, thì phải cố sức cho lợn uống nước và ăn thức ăn, nghĩ mọi cách để tăng thêm trọng lượng, trong lúc cả gia đình chăm sóc một con lợn, thì thường có lúc lợn bị bệnh và mất hết, lúc đó có người đen lòng, lợn bệnh cũng lén bán, chỉ để không lỗ hết.
Bây giờ nói là thôn nuôi, nhưng trước đây thực ra chỉ có một mình bà Thúy Hoa làm việc, người dân trong làng mặc dù biết lợn nuôi béo thì mọi người đều được lợi nhưng không ai chịu chung tay, đôi khi gặp lúc lợn thu hoạch không tốt, bà Thúy Hoa còn phải chịu nhiều lời oán trách, lấy số ít công điểm đó mà sau lưng không biết bị người ta nói ra nói vào bao nhiêu lần.
Chỉ là công việc này may ở chỗ mặt mũi đủ dày, không có sai sót lớn, thì hàng năm công điểm phải trả đều được trả đầy đủ, đều được tính là công điểm trọn vẹn, lúc chia phiếu còn được chia thêm phiếu thịt, nếu không thì e rằng chẳng có ai muốn làm.
Lúc đầu là ông ta chỉ định Ninh Chấn Đào và hai thanh niên biết chữ khác trong làng nhưng chẳng phải vì huyện đột nhiên nói rằng sẽ có cán bộ kỹ thuật hướng dẫn, còn nói cán bộ kỹ thuật là gì đó... đi thành phố bồi dưỡng, học qua kỹ thuật, còn nói phải làm gì đó chuyên môn nuôi, nói là sau này còn phải viết báo cáo, nộp số liệu.
Bà Thúy Hoa đã lớn tuổi, không những lãng tai mà khả năng học tập cũng kém, nhìn là biết không thể đảm nhiệm được, lần này lại bị ngã, được rồi, vừa hay đổi người, sau đó để bà ấy giúp đỡ, tính ít công điểm, đội trưởng đã tính toán hết rồi.
Sau khi Ninh Chấn Đào nhậm chức, lòng ông ta luôn treo ngược cành cây, sợ rằng một ngày nào đó vô tình nghe được tin dữ về đàn lợn con, mặc dù bà Thúy Hoa đã khen Ninh Chấn Đào nhiều lần, thỉnh thoảng ông ta đến xem Ninh Chấn Đào cũng làm ra vẻ ra dáng nhưng ấn tượng đã định hình luôn luôn ăn sâu trong đầu, ông ta luôn cảm thấy đây là quan mới nhậm chức siêng năng ba ngày, sớm muộn gì cũng lười biếng.
Thấy chồng thở dài than ngắn, người vợ bên cạnh cũng bất lực:
"Lúc đầu bảo ông không chịu chọn Từ Tam."
Những người làm việc cả ngày cuối cùng cũng tan làm, họ nói chuyện rôm rả nhưng hầu như không ai dừng lại để ngắm cảnh xa, đối với họ, việc về nhà mới là quan trọng nhất lúc này.
Ngay cả khi có liếc nhìn, màu đỏ nổi bật đó cũng khiến họ nghĩ đến những tấm vải đỏ đắt tiền hoặc quả sơn tra đỏ.
Cũng như mọi khi, đội trưởng đi chậm hơn những người khác một chút, ông ta mặt nghiêm trọng, suy nghĩ về những chính sách thay đổi gần đây.
"Ông đang nghĩ gì vậy?"
Đội trưởng liếc nhìn ngón tay vợ mình hơi động đậy, cơn nghiện thuốc lá lâu năm lại tái phát, nếu lúc này ở nhà, thì điếu thuốc đã ở trong tay ông ta rồi:
"Nghĩ gì chứ? Còn không phải là chuyện nuôi lợn sao."
Ai mà không biết thịt lợn ngon? Nhưng nuôi lợn đâu phải chuyện dễ dàng?
Đội trưởng đã lớn tuổi, ông ta đã trải qua thời kỳ nhà nhà tự nuôi lợn, lúc đó một con lợn là báu vật của cả gia đình, từ trên xuống dưới đều ra sức, đến lúc lợn xuất chuồng phải đưa đi bán, thì phải cố sức cho lợn uống nước và ăn thức ăn, nghĩ mọi cách để tăng thêm trọng lượng, trong lúc cả gia đình chăm sóc một con lợn, thì thường có lúc lợn bị bệnh và mất hết, lúc đó có người đen lòng, lợn bệnh cũng lén bán, chỉ để không lỗ hết.
Bây giờ nói là thôn nuôi, nhưng trước đây thực ra chỉ có một mình bà Thúy Hoa làm việc, người dân trong làng mặc dù biết lợn nuôi béo thì mọi người đều được lợi nhưng không ai chịu chung tay, đôi khi gặp lúc lợn thu hoạch không tốt, bà Thúy Hoa còn phải chịu nhiều lời oán trách, lấy số ít công điểm đó mà sau lưng không biết bị người ta nói ra nói vào bao nhiêu lần.
Chỉ là công việc này may ở chỗ mặt mũi đủ dày, không có sai sót lớn, thì hàng năm công điểm phải trả đều được trả đầy đủ, đều được tính là công điểm trọn vẹn, lúc chia phiếu còn được chia thêm phiếu thịt, nếu không thì e rằng chẳng có ai muốn làm.
Lúc đầu là ông ta chỉ định Ninh Chấn Đào và hai thanh niên biết chữ khác trong làng nhưng chẳng phải vì huyện đột nhiên nói rằng sẽ có cán bộ kỹ thuật hướng dẫn, còn nói cán bộ kỹ thuật là gì đó... đi thành phố bồi dưỡng, học qua kỹ thuật, còn nói phải làm gì đó chuyên môn nuôi, nói là sau này còn phải viết báo cáo, nộp số liệu.
Bà Thúy Hoa đã lớn tuổi, không những lãng tai mà khả năng học tập cũng kém, nhìn là biết không thể đảm nhiệm được, lần này lại bị ngã, được rồi, vừa hay đổi người, sau đó để bà ấy giúp đỡ, tính ít công điểm, đội trưởng đã tính toán hết rồi.
Sau khi Ninh Chấn Đào nhậm chức, lòng ông ta luôn treo ngược cành cây, sợ rằng một ngày nào đó vô tình nghe được tin dữ về đàn lợn con, mặc dù bà Thúy Hoa đã khen Ninh Chấn Đào nhiều lần, thỉnh thoảng ông ta đến xem Ninh Chấn Đào cũng làm ra vẻ ra dáng nhưng ấn tượng đã định hình luôn luôn ăn sâu trong đầu, ông ta luôn cảm thấy đây là quan mới nhậm chức siêng năng ba ngày, sớm muộn gì cũng lười biếng.
Thấy chồng thở dài than ngắn, người vợ bên cạnh cũng bất lực:
"Lúc đầu bảo ông không chịu chọn Từ Tam."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.