Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi
Chương 18:
Một Dựu Thiên Tuyến Đích Thiên Tuyến Bảo Bảo
11/11/2024
“Đặc biệt là ngươi, ngốc nghếch thế, người ta lừa bán ngươi còn giúp đếm tiền! Sau này với người không thân thì giữ khoảng cách, rõ chưa?”
Cẩu Tử gãi đầu, cười hề hề, “Ừ, biết rồi. Ta chỉ cần đi theo ca là được.”
Hắn nhìn quanh, hỏi, “Ca định mua gì à?”
“Ừ, mua chút đồ cho tẩu của ngươi.”
Cẩu Tử nhìn Đông ca với vẻ ngưỡng mộ. Nếu sau này hắn cũng cưới được cô vợ như tam tẩu thì tốt biết mấy.
Trước kia Đông ca còn không vui gì chuyện cưới vợ, bảo là lấy vợ về chỉ thêm phiền phức, suốt ngày quản này quản kia chẳng được tự do gì.
Nhưng bây giờ, ra ngoài chơi mà còn nhớ mua đồ cho vợ nữa…
Trên trấn chỉ có một cửa hàng Cung Tiêu Xã, cô bán hàng ngồi phía sau quầy, chán chường đan len, nghe có người bước vào cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
“Mấy người muốn mua gì?”
Từ Đông Thăng nhìn qua một lượt, thấy hàng hóa cũng không nhiều, bèn nói: “Đồng chí, lấy cho tôi một hộp dầu nghêu sò.”
Cô bán hàng với tay lên kệ lấy một hộp nhỏ, đặt lên bàn, giọng nhạt nhẽo, “Ba xu một hộp.”
“Có bột đánh răng không? Loại hiệu Phương Đông ấy.”
“Hết hàng rồi, chẳng còn loại nào cả.”
“Khi nào có hàng về?”
“Chuyện đó tôi không biết, có thể là hai hôm nữa, cũng có thể tháng sau, người ta giành mua nhiều lắm.”
Sáng nay nghe vợ than giá như có bột đánh răng thì tốt, hắn liền nghĩ mua một hộp về để làm cô vui. Dù sao cũng mới cưới, hắn còn thương vợ lắm, chỉ muốn chiều chuộng nâng niu. Ai ngờ bột đánh răng lại hiếm đến vậy, muốn mua cũng chẳng có.
Thôi, mỗi ngày ghé qua đây hỏi thử, may ra có lúc hàng về thì mua được.
Cô bán hàng sốt ruột, nhíu mày giục, “Còn muốn mua gì nữa không?”
Họ đã quen với kiểu phục vụ của nhân viên Cung Tiêu Xã, nên chẳng ai để tâm đến thái độ đó.
Hắn móc ra thêm một xu, “Lấy thêm một hộp dầu nghêu sò nữa.”
Coi như mua cho mẹ một hộp, đỡ phải về nghe bà cằn nhằn.
Từ Đông Thăng thắng được một ít tiền, giờ còn dư lại một đồng tám xu tám, để dành sau này mua bột đánh răng cho vợ.
Trên đường về, thấy một ông già gánh hàng rong bán kẹo mạch nha, hắn dừng lại hỏi.
“Kẹo mạch nha bao nhiêu một viên?”
“Một xu một viên.”
Hắn lấy ra tám xu, “Cho tôi tám viên.”
“Ai, được rồi.”
Ông lão vui vẻ đếm đủ tám viên cho hắn, thấy hắn không có gì để đựng, liền xé một mẩu giấy báo cũ bọc lại, còn tặng thêm một viên vỡ.
Từ Đông Thăng lấy viên kẹo nhỏ bỏ vào miệng, rồi chia một viên cho Cẩu Tử, số còn lại thì nhét vào túi quần.
Cẩu Tử cũng bỏ viên kẹo vào miệng, ngọt ngào đến tan chảy. Đông ca đúng là tốt với hắn nhất.
Khi hai người về đến làng, vừa kịp đến giờ ăn tối.
Lúc Từ Đông Thăng vừa vào cửa, thấy mẹ mình chuẩn bị há mồm mắng, hắn nhanh tay rút hộp dầu nghêu sò ra đặt vào tay bà, “Nương, nương đừng vội mắng. Nhìn nương vất vả cả ngày, tay cũng khô ráp cả rồi. Con đặc biệt mua dầu nghêu sò cho nương, mỗi ngày bôi một ít.”
Bà Từ nhướng mày, cầm hộp nhỏ trong tay, miệng lẩm bẩm mắng mấy câu, nhưng cũng nguôi đi phân nửa.
“Mày có tiền mà không biết tiêu vào chỗ gì à? Mua mấy thứ này làm gì, tao bận rộn suốt ngày, lấy đâu ra thời gian mà bôi với trát?”
“Ôi, sao lại không có thời gian? Chẳng qua là nương tiếc thôi. Sắp vào thu rồi, trời càng ngày càng khô, mỗi tối trước khi ngủ bôi một chút cũng tốt mà.”
“Ta nghe nói dầu nghêu sò này còn có thể bôi lên môi và mặt, giúp da không bị nứt nẻ. Đến lúc nứt ra đau lắm…”
Cẩu Tử gãi đầu, cười hề hề, “Ừ, biết rồi. Ta chỉ cần đi theo ca là được.”
Hắn nhìn quanh, hỏi, “Ca định mua gì à?”
“Ừ, mua chút đồ cho tẩu của ngươi.”
Cẩu Tử nhìn Đông ca với vẻ ngưỡng mộ. Nếu sau này hắn cũng cưới được cô vợ như tam tẩu thì tốt biết mấy.
Trước kia Đông ca còn không vui gì chuyện cưới vợ, bảo là lấy vợ về chỉ thêm phiền phức, suốt ngày quản này quản kia chẳng được tự do gì.
Nhưng bây giờ, ra ngoài chơi mà còn nhớ mua đồ cho vợ nữa…
Trên trấn chỉ có một cửa hàng Cung Tiêu Xã, cô bán hàng ngồi phía sau quầy, chán chường đan len, nghe có người bước vào cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
“Mấy người muốn mua gì?”
Từ Đông Thăng nhìn qua một lượt, thấy hàng hóa cũng không nhiều, bèn nói: “Đồng chí, lấy cho tôi một hộp dầu nghêu sò.”
Cô bán hàng với tay lên kệ lấy một hộp nhỏ, đặt lên bàn, giọng nhạt nhẽo, “Ba xu một hộp.”
“Có bột đánh răng không? Loại hiệu Phương Đông ấy.”
“Hết hàng rồi, chẳng còn loại nào cả.”
“Khi nào có hàng về?”
“Chuyện đó tôi không biết, có thể là hai hôm nữa, cũng có thể tháng sau, người ta giành mua nhiều lắm.”
Sáng nay nghe vợ than giá như có bột đánh răng thì tốt, hắn liền nghĩ mua một hộp về để làm cô vui. Dù sao cũng mới cưới, hắn còn thương vợ lắm, chỉ muốn chiều chuộng nâng niu. Ai ngờ bột đánh răng lại hiếm đến vậy, muốn mua cũng chẳng có.
Thôi, mỗi ngày ghé qua đây hỏi thử, may ra có lúc hàng về thì mua được.
Cô bán hàng sốt ruột, nhíu mày giục, “Còn muốn mua gì nữa không?”
Họ đã quen với kiểu phục vụ của nhân viên Cung Tiêu Xã, nên chẳng ai để tâm đến thái độ đó.
Hắn móc ra thêm một xu, “Lấy thêm một hộp dầu nghêu sò nữa.”
Coi như mua cho mẹ một hộp, đỡ phải về nghe bà cằn nhằn.
Từ Đông Thăng thắng được một ít tiền, giờ còn dư lại một đồng tám xu tám, để dành sau này mua bột đánh răng cho vợ.
Trên đường về, thấy một ông già gánh hàng rong bán kẹo mạch nha, hắn dừng lại hỏi.
“Kẹo mạch nha bao nhiêu một viên?”
“Một xu một viên.”
Hắn lấy ra tám xu, “Cho tôi tám viên.”
“Ai, được rồi.”
Ông lão vui vẻ đếm đủ tám viên cho hắn, thấy hắn không có gì để đựng, liền xé một mẩu giấy báo cũ bọc lại, còn tặng thêm một viên vỡ.
Từ Đông Thăng lấy viên kẹo nhỏ bỏ vào miệng, rồi chia một viên cho Cẩu Tử, số còn lại thì nhét vào túi quần.
Cẩu Tử cũng bỏ viên kẹo vào miệng, ngọt ngào đến tan chảy. Đông ca đúng là tốt với hắn nhất.
Khi hai người về đến làng, vừa kịp đến giờ ăn tối.
Lúc Từ Đông Thăng vừa vào cửa, thấy mẹ mình chuẩn bị há mồm mắng, hắn nhanh tay rút hộp dầu nghêu sò ra đặt vào tay bà, “Nương, nương đừng vội mắng. Nhìn nương vất vả cả ngày, tay cũng khô ráp cả rồi. Con đặc biệt mua dầu nghêu sò cho nương, mỗi ngày bôi một ít.”
Bà Từ nhướng mày, cầm hộp nhỏ trong tay, miệng lẩm bẩm mắng mấy câu, nhưng cũng nguôi đi phân nửa.
“Mày có tiền mà không biết tiêu vào chỗ gì à? Mua mấy thứ này làm gì, tao bận rộn suốt ngày, lấy đâu ra thời gian mà bôi với trát?”
“Ôi, sao lại không có thời gian? Chẳng qua là nương tiếc thôi. Sắp vào thu rồi, trời càng ngày càng khô, mỗi tối trước khi ngủ bôi một chút cũng tốt mà.”
“Ta nghe nói dầu nghêu sò này còn có thể bôi lên môi và mặt, giúp da không bị nứt nẻ. Đến lúc nứt ra đau lắm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.