Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi
Chương 32:
Một Dựu Thiên Tuyến Đích Thiên Tuyến Bảo Bảo
11/11/2024
Đám trẻ nhà Từ gia đợi lâu không được ăn thịt, đã chạy ra ngoài chơi từ lúc nào. Chúng chẳng ưa gì cô chị họ từ thành phố về, người lúc nào cũng ngẩng cao đầu, như con ngỗng trắng kiêu ngạo, lại còn chê bọn chúng dơ bẩn, chẳng bao giờ chơi cùng.
Thấy mẹ Từ kéo tay con gái lớn vào nhà trò chuyện thân tình, Lâm Tuệ cũng vào bếp phụ giúp.
Đến bữa trưa, nhà Từ kê một chiếc bàn cũ, ghép lại cho đủ chỗ, nam nữ ngồi tách riêng, ai nấy có chỗ ngồi đàng hoàng.
Anh rể Từ ngồi bên bàn nam, cao giọng kể về cuộc sống thành phố tuyệt vời thế nào, công việc ở xưởng danh giá ra sao, được mọi người tôn kính thế nào.
Còn Từ Hồng Mai thì vừa tự hào phụ họa, vừa gắp thịt đầy vào bát cho con gái và cho mình, bát của họ chất thành ngọn.
Mẹ Từ thấy vậy lại càng xót con gái, nghĩ chắc ở nhà chồng cuộc sống không được tốt đẹp...
Lâm Tuệ biết rõ, cuộc sống của chị cả ở nhà chồng chỉ là hào nhoáng bề ngoài. Tám người chen chúc trong căn nhà ngang chật hẹp, chẳng được chia riêng một phòng đàng hoàng, thì làm sao mà tốt cho nổi?
Nhà họ chưa chia riêng, anh rể chỉ là công nhân bậc ba, mỗi tháng lương 44 đồng phải lo cho cả gia đình, lại còn bày vẽ ra tiệm ăn quốc doanh để làm sang, thành ra chẳng còn dư dả là bao.
Chị dâu cả và chị dâu hai bận chăm con, Lâm Tuệ thì giúp gắp thịt cho mọi người, còn mình thì ăn mấy hạt dẻ bùi bùi, cô rất thích món này.
Từ Hồng Mai nhìn thấy, liền cười nói, “A Tuệ chăm con nít khéo quá nhỉ. Em về đây cũng gần hai tháng rồi, mà chưa thấy có động tĩnh gì sao? Phải sớm sinh một đứa con của mình đi chứ. Sau này chính sách kế hoạch hóa gia đình ngày càng nghiêm, ở quê thì còn đỡ, sinh một bé gái rồi thì năm năm sau vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa.”
Nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều chưa hề giục giã, vậy mà cô chị cả lấy chồng lâu năm lại chen vào chuyện này, đúng là quá trớn.
Lâm Tuệ chưa kịp đáp, thì Từ Đông Thăng đã lười biếng nói phía sau, “Đúng vậy, nhà quê bọn ta mà, có gì đâu quan trọng. Nhưng ngược lại, các ngươi ở thành phố, lại ăn lương nhà nước, cả đời chắc chỉ được sinh một đứa thôi nhỉ.”
Cả hai vợ chồng chị cả đều khựng lại.
Anh rể cười gượng, “Sinh con trai hay con gái cũng vậy thôi, lãnh đạo đều nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, bây giờ người ta đâu còn trọng nam khinh nữ nữa...”
“Đương nhiên rồi, sau này con gái ta với A Tuệ cũng sẽ được cưng chiều như bảo bối, y như cha mẹ đã cưng chị cả vậy.”
Cha Từ trừng mắt lườm Từ Đông Thăng một cái.
Chị dâu cả vội vàng xen vào hòa giải, hỏi về những thay đổi mới ở thành phố. Các chị em trong nhà cũng hiếm khi được ra ngoài, thường chỉ ngày lễ ngày Tết mới lên thị trấn mua sắm, chứ có bao giờ ra huyện thành đâu.
Có người đỡ lời, Từ Hồng Mai lập tức nắm lấy cơ hội, tiếp tục thao thao bất tuyệt khoe khoang về cuộc sống ở huyện thành, đầy vẻ đắc ý.
Bữa cơm trưa khiến Lâm Tuệ ăn mà suýt nghẹn, thà nhìn bọn nhỏ ăn còn thấy vui vẻ hơn.
Đúng như chị dâu hai nói, cả nhà Từ Hồng Mai vừa ăn no xong đã vội vàng như có lửa đốt phải mau chóng trở về thành phố.
Ngoài hai quả bưởi và một quả hồng, mẹ Từ còn gói thêm cho họ một con gà mái, thật coi như là "được lời mà về". Cũng may anh rể còn biết liêm sỉ, nếu không thì có khi họ còn muốn lấy thêm một túi gạo mang đi nữa.
Thấy mẹ Từ kéo tay con gái lớn vào nhà trò chuyện thân tình, Lâm Tuệ cũng vào bếp phụ giúp.
Đến bữa trưa, nhà Từ kê một chiếc bàn cũ, ghép lại cho đủ chỗ, nam nữ ngồi tách riêng, ai nấy có chỗ ngồi đàng hoàng.
Anh rể Từ ngồi bên bàn nam, cao giọng kể về cuộc sống thành phố tuyệt vời thế nào, công việc ở xưởng danh giá ra sao, được mọi người tôn kính thế nào.
Còn Từ Hồng Mai thì vừa tự hào phụ họa, vừa gắp thịt đầy vào bát cho con gái và cho mình, bát của họ chất thành ngọn.
Mẹ Từ thấy vậy lại càng xót con gái, nghĩ chắc ở nhà chồng cuộc sống không được tốt đẹp...
Lâm Tuệ biết rõ, cuộc sống của chị cả ở nhà chồng chỉ là hào nhoáng bề ngoài. Tám người chen chúc trong căn nhà ngang chật hẹp, chẳng được chia riêng một phòng đàng hoàng, thì làm sao mà tốt cho nổi?
Nhà họ chưa chia riêng, anh rể chỉ là công nhân bậc ba, mỗi tháng lương 44 đồng phải lo cho cả gia đình, lại còn bày vẽ ra tiệm ăn quốc doanh để làm sang, thành ra chẳng còn dư dả là bao.
Chị dâu cả và chị dâu hai bận chăm con, Lâm Tuệ thì giúp gắp thịt cho mọi người, còn mình thì ăn mấy hạt dẻ bùi bùi, cô rất thích món này.
Từ Hồng Mai nhìn thấy, liền cười nói, “A Tuệ chăm con nít khéo quá nhỉ. Em về đây cũng gần hai tháng rồi, mà chưa thấy có động tĩnh gì sao? Phải sớm sinh một đứa con của mình đi chứ. Sau này chính sách kế hoạch hóa gia đình ngày càng nghiêm, ở quê thì còn đỡ, sinh một bé gái rồi thì năm năm sau vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa.”
Nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều chưa hề giục giã, vậy mà cô chị cả lấy chồng lâu năm lại chen vào chuyện này, đúng là quá trớn.
Lâm Tuệ chưa kịp đáp, thì Từ Đông Thăng đã lười biếng nói phía sau, “Đúng vậy, nhà quê bọn ta mà, có gì đâu quan trọng. Nhưng ngược lại, các ngươi ở thành phố, lại ăn lương nhà nước, cả đời chắc chỉ được sinh một đứa thôi nhỉ.”
Cả hai vợ chồng chị cả đều khựng lại.
Anh rể cười gượng, “Sinh con trai hay con gái cũng vậy thôi, lãnh đạo đều nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, bây giờ người ta đâu còn trọng nam khinh nữ nữa...”
“Đương nhiên rồi, sau này con gái ta với A Tuệ cũng sẽ được cưng chiều như bảo bối, y như cha mẹ đã cưng chị cả vậy.”
Cha Từ trừng mắt lườm Từ Đông Thăng một cái.
Chị dâu cả vội vàng xen vào hòa giải, hỏi về những thay đổi mới ở thành phố. Các chị em trong nhà cũng hiếm khi được ra ngoài, thường chỉ ngày lễ ngày Tết mới lên thị trấn mua sắm, chứ có bao giờ ra huyện thành đâu.
Có người đỡ lời, Từ Hồng Mai lập tức nắm lấy cơ hội, tiếp tục thao thao bất tuyệt khoe khoang về cuộc sống ở huyện thành, đầy vẻ đắc ý.
Bữa cơm trưa khiến Lâm Tuệ ăn mà suýt nghẹn, thà nhìn bọn nhỏ ăn còn thấy vui vẻ hơn.
Đúng như chị dâu hai nói, cả nhà Từ Hồng Mai vừa ăn no xong đã vội vàng như có lửa đốt phải mau chóng trở về thành phố.
Ngoài hai quả bưởi và một quả hồng, mẹ Từ còn gói thêm cho họ một con gà mái, thật coi như là "được lời mà về". Cũng may anh rể còn biết liêm sỉ, nếu không thì có khi họ còn muốn lấy thêm một túi gạo mang đi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.