Chương 13
Triệu Lai
29/10/2022
Edit: Vincent
Beta: Vô Ảnh
Lệ Thời Tru nằm nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Anh ngồi dậy châm điếu thuốc rồi ngồi làm việc đến sáng.
Ngoài trời, ánh nắng ấm áp, chim chóc hót ríu rít, thỉnh thoảng có những cơn gió thổi qua, còn có thể nghe được tiếng lá xào xạc.
“Lệ ca, ăn cơm thôi.”
Lệ Thời Tru vừa mở cửa ra, đã thấy cô đứng trước cửa phòng mình, bên trên mặc một cái áo thun màu trắng, phía dưới mặc một cái quần jeans, trên chân đi thêm một đôi giày trắng. Nhìn cô càng trẻ trung và như tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Dường như cô phát hiện anh đang nhìn mình, cười thật tươi, đôi mắt cong cong, lộ ra cái lúm đồng tiền nhỏ, rất dễ thương.
Anh vươn ngón trỏ chọc vào cái má có lúm đồng tiền, cả hai người đều bất ngờ.
Cặp mắt hạnh nhân màu hổ phách lộ ra vẻ ngạc nhiên phản chiếu trong mắt anh.
Anh nghĩ về hành động bất ngờ kia của mình, vì thế nói: “Anh xin lỗi.”
Ôn Noãn trong lòng thầm nghĩ: Thì ra Lệ Thời Tru thích má lúm đồng tiền của cô sao.
Cô tự mình đưa tay lên sờ, không có cảm giác gì nha.
Thôi, cái này không quan trọng
“Đi ra ngoài thôi, em làm sủi cảo cho anh ăn.”
Haiz, cô nhớ sủi cảo mẹ cô làm quá.
Ôn Noãn có chút buồn bực, động tác trên tay càng lúc càng lớn, lôi kéo anh xuống lầu.
“Lệ ca, anh thích ăn nhân gì?”
“Có sủi cảo nhân tôm thịt, có đậu cô-ve xào thịt nạc, còn có nhân đậu hũ xào thịt, anh thích ăn loại nào.”
Lệ Thời Tru chưa từng ăn qua mấy loại nhân này nên anh cũng không biết cái nào ngon, liền nói: “Lấy mỗi loại vài cái đi.”
Ôn Noãn: “Anh thật thông minh, Lệ ca.”
Lệ Thời Tru:………
“Còn biết cách khen khéo như vậy.”
Ôn Noãn đánh một cái lên tay anh, che mặt ‘cười duyên’: “Lệ ca, anh thật xấu.”
Beta: Vô Ảnh
Lệ Thời Tru nằm nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Anh ngồi dậy châm điếu thuốc rồi ngồi làm việc đến sáng.
Ngoài trời, ánh nắng ấm áp, chim chóc hót ríu rít, thỉnh thoảng có những cơn gió thổi qua, còn có thể nghe được tiếng lá xào xạc.
“Lệ ca, ăn cơm thôi.”
Lệ Thời Tru vừa mở cửa ra, đã thấy cô đứng trước cửa phòng mình, bên trên mặc một cái áo thun màu trắng, phía dưới mặc một cái quần jeans, trên chân đi thêm một đôi giày trắng. Nhìn cô càng trẻ trung và như tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Dường như cô phát hiện anh đang nhìn mình, cười thật tươi, đôi mắt cong cong, lộ ra cái lúm đồng tiền nhỏ, rất dễ thương.
Anh vươn ngón trỏ chọc vào cái má có lúm đồng tiền, cả hai người đều bất ngờ.
Cặp mắt hạnh nhân màu hổ phách lộ ra vẻ ngạc nhiên phản chiếu trong mắt anh.
Anh nghĩ về hành động bất ngờ kia của mình, vì thế nói: “Anh xin lỗi.”
Ôn Noãn trong lòng thầm nghĩ: Thì ra Lệ Thời Tru thích má lúm đồng tiền của cô sao.
Cô tự mình đưa tay lên sờ, không có cảm giác gì nha.
Thôi, cái này không quan trọng
“Đi ra ngoài thôi, em làm sủi cảo cho anh ăn.”
Haiz, cô nhớ sủi cảo mẹ cô làm quá.
Ôn Noãn có chút buồn bực, động tác trên tay càng lúc càng lớn, lôi kéo anh xuống lầu.
“Lệ ca, anh thích ăn nhân gì?”
“Có sủi cảo nhân tôm thịt, có đậu cô-ve xào thịt nạc, còn có nhân đậu hũ xào thịt, anh thích ăn loại nào.”
Lệ Thời Tru chưa từng ăn qua mấy loại nhân này nên anh cũng không biết cái nào ngon, liền nói: “Lấy mỗi loại vài cái đi.”
Ôn Noãn: “Anh thật thông minh, Lệ ca.”
Lệ Thời Tru:………
“Còn biết cách khen khéo như vậy.”
Ôn Noãn đánh một cái lên tay anh, che mặt ‘cười duyên’: “Lệ ca, anh thật xấu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.