Chương 33: Không may
Tửu Tiểu Thất
16/01/2015
Tối hôm đó vừa về đến nhà, Kiều Phong lợi dụng quyền hạn là một giáo viên của mình, tìm ngay
ra thông tin của cậu sinh viên đã chụp ảnh Lam Sam kia. Việc này rất đơn giản, đầu tiên anh vào danh sách tất cả các sinh viên lựa chọn giờ dạy
của mình, lược bỏ tất cả nữ sinh, sau đó thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, rồi
anh kiểm tra danh sách các nam sinh cùng với số thứ tự của họ, đối chiếu với mạng lưới thông tin cá nhân trong tư liệu của trường, lập tức sẽ
tìm thấy ảnh chụp tương ứng của đối phương, cuối cùng xác định được kẻ
gây chuyện kia.
Kẻ này tên là Lý Tiểu Lượng, hiện đang học năm thứ hai.
Kiều Phong tìm hiểu thông tin của cậu ta và tìm được tài khoản cá nhân của Lý Tiểu Lượng, sau đó phát hiện ra tay sinh viên này quả nhiên đã đem những bức ảnh hôm nay vừa chụp trên lớp tung lên diễn đàn online của trường. Mặc dù Lý Tiểu Lượng chỉ đăng một tấm ảnh duy nhất, trong ảnh khoảng cách của cậu ta và Lam Sam coi như cũng bình thường, có vẻ đỡ hơn so với dự đoán của Kiều Phong. Trong bài đăng Lý Tiểu Lượng oán giận nói với bạn bè cậu ta rằng chỉ kịp chụp được mỗi một bức ảnh, sau đó đại mỹ nữ bị giáo sư đánh thức khiến cậu ta đánh rơi hỏng cả di động, đúng là xui xẻo.
Kiều Phong giúp Lý Tiểu Lượng xóa bỏ bức ảnh vừa đăng, sau đó anh gửi tin nhắn riêng cho cậu ta, rất lịch sự thông báo: Hi vọng cậu ta lập tức xóa bỏ toàn bộ ảnh chụp trong điện thoại di động nếu không sẽ phải đối diện với sự trả thù của Kiều lão sư.
Phía dưới còn thêm ghi chú thêm: Phương pháp xóa bỏ ảnh chụp trong điện thoại di động.
Sau đó Lý Tiểu Lượng liền cho anh vào danh sách đen.
Ngày hôm sau, Lý Tiểu Lượng định đến trường để đăng ký làm thẻ xem phim hoạt hình. Hôm nay cậu ta khá may mắn, không cần phải xếp hàng mà được đi thẳng vào làm một cách rất thuận lợi. Sau khi nhận được thẻ xem phim, cậu ta lấy áo lau lau – vì có đôi khi thẻ mới tinh sẽ bị dính một vài mảnh giấy vụn không tên trên ảnh. Trong lúc đó lơ đãng nhìn thấy phần thông tin cá nhân trên thẻ, nay lập tức cậu ta bị đông cứng - ở phần vị trí ảnh chụp của cá nhân, khuôn mặt đẹp trai của cậu ta đã không cánh mà bay, thay vào đó là ảnh một con chó Husky đang lè lưỡi trợn mắt.
Đêm hôm đó, Lý Tiểu Lượng vừa đau khổ khóc ròng vừa ngồi xóa những tấm ảnh trên di động của mình, đồng thời quay lại toàn bộ quá trình xóa ảnh và chuyển đến hòm thư riêng của Kiều giáo sư.
…..****….
Ngày hôm sau, cho đến khi đi làm Lam Sam vẫn giận Kiều Phong, không chỉ bởi anh khiến cô nổi giận, mà càng tức giận hơn là cô giận anh mà anh còn đắc ý chẳng biết gì, quả thật…. tức chết mất!
Con hàng này còn gửi tin nhắn hỏi tối nay cô muốn ăn gì. Hừ Hừ Hừ, đi mà chết đi!
Nghĩ sao, Lam Sam nhắn tin trả lời anh như thế. Cô thầm nghĩ, đọc tin nhắn này, không tin anh ta còn không biết cô đang tức giận!
Một lát sau, Kiều Phong nhắn trả lời một chữ: Tốt.
Lam Sam….!!!
Nếu đây là lời của một người khác nói ra, cô biết đối phương nhất định là đang phối hợp trêu đùa với cô. Nhưng đây lại là Kiều Phong, là Kiều Phong nói được làm được! Anh thật sự không định cho cô phi nguyên một cái chậu bay đấy chứ? Hình ảnh đó đẹp tuyệt vời đến mức cô không dám nghĩ tiếp…..
Lam Sam vội vàng há hốc miệng run rẩy nhắn tin lại: Tôi đùa đấy!
Kiều Phong: Tôi biết, ngốc quá.
Lam Sam phát hiện ra hình như cô đần thật rồi.
Cân nhắc đến vấn đề bản thân vẫn còn đang tức giận, cô không thèm trả lời Kiều Phong nữa.
Bữa trưa đương nhiên vẫn ở căng-tin dành cho nhân viên, dạo này khẩu vị của Lam Sam bị Kiều Phong nuôi dưỡng đến mức điêu tàn nên khi ăn cơm trong nhà ăn chỉ đơn thuần để no cái bụng chứ đừng nói đến có ngon hay không.
Hôm nay khi vào căng tin cô vô tình gặp đại Boss Tống Tử Thành. Dường như các sếp đều tỏa ra một ánh hào quang “ Nơi Boss tới cấm kẻ làng nhàng vãng lai”, bởi vậy nếu lấy Tống Tử Thành làm trung tâm bốn bàn chung quanh chỉ còn mỗi mình anh.
Lam Sam đi ngang qua trước mặt sếp tổng, bước chậm lại, lên tiếng chào anh:
- Chào sếp!
Tống Tử Thành ngẩng đầu lên nhìn cô, anh cho rằng cô sẽ ngồi xuống đối diện anh nên kéo dịch đồ ăn trên bàn về một phía để lấy chỗ cho cô. Lam Sam để ý thấy chi tiết này, cô đi cũng dở, ở cũng chẳng đành. Tống Tử Thành gật đầu với cô:
- Ngồi đi.
Lam sam không còn cách nào khác là đành ngồi xuống. Cô cùng Tống Tử Thành mới chỉ tiếp xúc qua vài lần, ở bên cạnh con người này thật ra cũng rất tốt, không hề có cái kiểu lớn giọng lắm điều như các lão tổng khác cho nên cô cũng không cảm thấy mất tự nhiên, chơi đùa cũng rất thoải mái.
Ăn được vài miếng, cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Tử Thành và muốn trò chuyện cùng với anh. Sau đó cô nhận ra sếp tổng cũng đang nhìn cô, đây không phải là trọng điểm, quan trọng là thái độ của anh dường như là rất cảm động? Lam Sam hơi mơ hồ, lẽ nào cô lại là cô em gái đã thất lạc nhiều năm của sếp tổng ư?
Cô bị chấn động không nhẹ vì chính suy nghĩ này của mình.
Tống Tử Thành quả thực rất cảm động – anh cảm động vì cuối cùng cũng có cơ hội được ngồi ăn cùng cô, hai người cùng nhau ăn cơm và nói chuyện trên trời dưới đấy mà không bị bất kỳ ai quấy rầy. Trải qua đủ các loại đả kích nhấp nhô trùng điệp, sự bình thản hiện giờ cũng đủ để người ta cảm thấy quý trọng và cảm động. Anh thật là ngày càng dễ thỏa mãn.
Đồng thời Tống Tử Thành còn phát hiện ra, từ sau khi gặp Lam Sam, anh dường như không hay nói chuyện yêu đương nữa, anh đã vận dụng rất nhiều chiêu tán gái trên người cô mà cũng chẳng được, tất cả những gì có thể anh đều đã đem ra sử dụng nhưng đều kết thúc thất bại bởi nhiều nguyên nhân khác nhau. Trừ lần này, anh khá lo được lo mất, đây là điều trước nay chưa từng xảy ra. So với hiện tại, anh nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn chưa được cùng tán gẫu với cô, sao có thể được cô ưu ái chút nào chứ.
Anh cho rằng vì con mồi săn lần này của anh có khả năng phòng ngự khá cao, như thành đồng vách sắt không chê vào đâu được.
Chính vì vậy, cảm giác chinh phục được một người con gái như thế này mới càng khoái cảm, đúng không?
- Lam Sam.
Tống Tử Thành vừa định mở miệng, đúng lúc này, một cô nàng đang sốt ruột hoảng hốt chạy ngang qua, trên tay bê một khay thức ăn dở, trên đĩa vẫn còn thừa lại một ít cơm canh. Vừa đi ngang qua chỗ Tống Tử Thành, không biết có chuyện gì xảy ra, cô ta bị trượt chân, cả người lao về phía trước, khay thức ăn văng ra ngoài, bay về phía Lam Sam.
Lam Sam phản ứng rất nhanh, theo bản năng đẩy cánh tay kia ra, nên khay thức ăn không đổ thẳng xuống đất nhưng đống thức ăn bên trong vẫn hoa hoa lệ lệ tung tóe trên mặt cô, tưới thẳng lên quần áo cô, một vài thứ còn rất thẳng thắn đọng lại trên mặt cô.
Lam Sam vẫn không hề nhúc nhích, cô híp mắt lại đầy nguy hiểm, cắn răng nói:
- Hách ! Mẫn!
Hách Mẫn bò lồm cồm từ dưới đất dạy, thấy bộ dạng chật vật của Lam Sam, cô sợ gần chết:
- Lam Sam , chị Lam Lam Lam Sam em sai rồi! Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! - Nói xong cô nàng lôi túi giấy ăn ra không ngừng lau người Lam Sam.
Thức ăn và canh màu nâu nhạt đọng lại trên quần áo bốc mùi tanh tưởi như sắt rỉ, lau làm sao mà sạch được, Hách Mẫn chỉ có thể lau sạch mặt cô, sau đó lau lại tóc cô.
Lam Sam đẩy cánh tay cô nàng ra:
- Được rồi, được rồi!
- Xin lỗi! – Hách Mẫn cuống quit đên mức viền mắt đã đỏ hoe.
Với tính cách của Lam Sam nhất định sẽ mở miệng mắng cô ít nhất vài câu… Thế nhưng Lam Sam nhìn bao quát một vòng, cô nhận ra rất nhiều người đang nhìn về phía này, Hách Mẫn sắp òa khóc mất rồi.
Tống Tử Thành nhíu mày nhìn Lam Sam, hỏi:
- Có mang theo quần áo dự phòng không?
Lam Sam bất đắc dĩ lắc đầu:
- Không. – Cô cúi xuống nhìn lại đống hỗn độn trên người mình không biết phải làm sao bây giờ. Không biết có nên mượn quần áo của ai đó không nhỉ? Kể cả nếu có thể mượn thì đống canh trên đầu cô, lại còn cái mùi bốc lên này nữa, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta xua đuổi mất, bộ dạng thế này sao có thể gặp khách hàng được đây? Hẳn khách hàng sẽ cho rằng cô là nhân viên chạy bàn bên quán cơm nhảy sang đây làm việc mất…
Nghĩ đến đây, cô thở dài.
Tống Tử Thành đẩy thức ăn trên bàn, đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Lam Sam hữu khí vô lực phất tay:
- Hẹn gặp lại sếp.
Tống Tử Thành thấy hơi buồn cười:
- Lam Sam, đi cùng với tôi.
Lam Sam sửng sốt:
- Đi đâu cơ?
- Tôi đưa cô đến khách sạn.
Lam Sam nhất thời hiểu ra, anh định đưa cô đến một khách sạn gần đây để tắm rửa vệ sinh. Ôi, sếp tổng thật tốt quá. Cô có phần cảm động, đứng dậy đuổi theo, vừa đi vừa lấy giấy ăn lau qua trang phục của mình, sếp tổng đã có lòng tốt giúp đỡ, cô không thể để dính dớp mấy thứ bẩn thỉu này trên xe sếp.
Ngồi trên xe, Tống Tử Thành mở cửa sổ, vừa hỏi Lam Sam:
- Cô dự định cứ như vậy mà buông tha cho cô ta à?
“Cô ta” đương nhiên là ám chỉ cô nàng thất quỷ Hách Mẫn đây. Lam Sam lắc đầu:
- Sao có thể chứ, về tôi nhất định sẽ mắng cô ta một trận.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó cũng chỉ vậy thôi, cô ấy đâu có cố ý.
Tống Tử Thành nhướn mày:
- Sao cô biết cô ấy không cố ý?
Lam Sam ngồi thẳng người, cố gắng giảm hết sức diện tích tiếp xúc với chỗ ngồi. Cô đáp:
- Nếu là cô ý, cô ấy sẽ không để thừa lại chút xíu nước hầm mà lphải à cả một bát canh trứng đầy cho hả giận, hoặc một đĩa đầy đậu phụ chẳng hạn. – Hơn nữa Hách Mẫn là nhân viên của cô, cô bé này đến tìm cô gây chuyện thì có gì hay chứ?
Hai người đến một khách sạn ngay gần đó. Tống Tử Thành thuê một phòng riêng cho Lam Sam, rồi để cô lại tắm rửa. Sau khi Lam Sam tắm xong nhìn thấy một túi áo tắm trong nhà tắm, cô lại hơi phiền muộn, trước đó sao không đi mượn quần áo chứ, cô không muốn lại phải mặc quần áo bẩn vào đâu nha…
Cộc cộc cộc, có tiếng gõ cửa.
Tống Tử Thành ở ngoài cửa nói vọng vào:
- Lam Sam xong chưa?
Lam Sam giữ chặt cửa, thò đầu ra nói:
- Sếp, có chuyện gì ạ?
Tống Tử Thành đưa một túi lớn hai túi nhỏ cho cô:
- Sợ cô không mang theo quần áo nên tôi vừa nhờ trợ lý mua cho cô.
- Cảm ơn sếp! – Lam Sam cảm động nhận lấy, ngoài cảm động cô còn cảm thấy thán phục hiệu suất làm việc của kẻ có tiền này.
- Không cần cảm ơn. – Tống Tử Thành hơi ngừng lại, rồi bổ sung: - Người trợ lý của tôi là phụ nữ.
Lam Sam không hiểu sao Tống Tử Thành phải nói với cô về chuyện này, nói thật là cô đâu có quan tâm trợ lý của sếp tổng thuộc chủng loại gì, chẳng lẽ sếp tổng lại thích tự tào lao buôn chuyện với cô à? Ạch… Cho đến khi quay lại phòng, mở túi ra, cô mới sáng tỏ tại sao Tống Tử Thành phải giải thích với cô điều này. Trong túi lớn đựng một bộ trang phục gồm một bộ cả quần và áo, còn túi nhỏ thì dĩ nhiên là một bộ nội y đầy đủ dành cho phụ nữ rồi…
Lam Sam toát mồ hôi bi đát thay toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài, bất kể là quần áo ngoài hay nội y bên trong đều vô cùng vừa vặn. Được rồi, có một vấn đề đây, sao sếp tổng lại biết rõ số đo quần áo của cô thế nhỉ? Cứ cho là trang phục bên ngoài có thể dễ dàng đoán được, vậy còn nội y thì sao… Cô có phần xấu hổ, nhưng những vấn đề kiểu này cũng không thể quá suy ngẫm, trên đời quả thật có một số người đàn ông chỉ cần liếc mắt là đã có thể nói được chính xác số đo của phụ nữ, đó quả là một thiên phú dị bẩm nhé.
Nhưng thật không công bằng, tại sao phụ nữa không thể chỉ cần liếc mắt mà có thể đoán được độ dài của tiểu đệ đệ cánh đàn ông chứ…
Mặc quần áo tử tế Lam Sam bước ra cửa, vờ như cô không hề phát hiện ra bất cứ điều gì, con gái lúc cần cũng phải biết giả nai một chút. Tống Tử Thành còn đang theo sau cô, anh phải đưa cô về công ty.
Lam Sam không biết phải cám ơn anh như thế nào cho phải đạo, không thể làm gì khác hơn là phát huy tinh thần nịnh nọt, cô khen tặng sếp tổng thành một đóa hoa tươi đẹp của Tổ quốc, sau đó cô nói:
- Sếp tổng, hôm nay tổng cộng hết bao nhiêu tiền, phiền sếp cứ sai trợ lý báo với tôi một tiếng, đã khiến sếp phải phiền toái lắm rồi sao có thể mặc không đồ của sếp được.
Tống Tử Thành vẫn chăm chú nhìn về phía trước, đáp:
- Không cần.
- Vậy sao được chứ, nếu không tôi nhất định không mặc đâu.
- Nếu cô quả thật bận tâm như vậy, cô có thể mua lại quần áo giống như thế cho tôi.
Kẻ này tên là Lý Tiểu Lượng, hiện đang học năm thứ hai.
Kiều Phong tìm hiểu thông tin của cậu ta và tìm được tài khoản cá nhân của Lý Tiểu Lượng, sau đó phát hiện ra tay sinh viên này quả nhiên đã đem những bức ảnh hôm nay vừa chụp trên lớp tung lên diễn đàn online của trường. Mặc dù Lý Tiểu Lượng chỉ đăng một tấm ảnh duy nhất, trong ảnh khoảng cách của cậu ta và Lam Sam coi như cũng bình thường, có vẻ đỡ hơn so với dự đoán của Kiều Phong. Trong bài đăng Lý Tiểu Lượng oán giận nói với bạn bè cậu ta rằng chỉ kịp chụp được mỗi một bức ảnh, sau đó đại mỹ nữ bị giáo sư đánh thức khiến cậu ta đánh rơi hỏng cả di động, đúng là xui xẻo.
Kiều Phong giúp Lý Tiểu Lượng xóa bỏ bức ảnh vừa đăng, sau đó anh gửi tin nhắn riêng cho cậu ta, rất lịch sự thông báo: Hi vọng cậu ta lập tức xóa bỏ toàn bộ ảnh chụp trong điện thoại di động nếu không sẽ phải đối diện với sự trả thù của Kiều lão sư.
Phía dưới còn thêm ghi chú thêm: Phương pháp xóa bỏ ảnh chụp trong điện thoại di động.
Sau đó Lý Tiểu Lượng liền cho anh vào danh sách đen.
Ngày hôm sau, Lý Tiểu Lượng định đến trường để đăng ký làm thẻ xem phim hoạt hình. Hôm nay cậu ta khá may mắn, không cần phải xếp hàng mà được đi thẳng vào làm một cách rất thuận lợi. Sau khi nhận được thẻ xem phim, cậu ta lấy áo lau lau – vì có đôi khi thẻ mới tinh sẽ bị dính một vài mảnh giấy vụn không tên trên ảnh. Trong lúc đó lơ đãng nhìn thấy phần thông tin cá nhân trên thẻ, nay lập tức cậu ta bị đông cứng - ở phần vị trí ảnh chụp của cá nhân, khuôn mặt đẹp trai của cậu ta đã không cánh mà bay, thay vào đó là ảnh một con chó Husky đang lè lưỡi trợn mắt.
Đêm hôm đó, Lý Tiểu Lượng vừa đau khổ khóc ròng vừa ngồi xóa những tấm ảnh trên di động của mình, đồng thời quay lại toàn bộ quá trình xóa ảnh và chuyển đến hòm thư riêng của Kiều giáo sư.
…..****….
Ngày hôm sau, cho đến khi đi làm Lam Sam vẫn giận Kiều Phong, không chỉ bởi anh khiến cô nổi giận, mà càng tức giận hơn là cô giận anh mà anh còn đắc ý chẳng biết gì, quả thật…. tức chết mất!
Con hàng này còn gửi tin nhắn hỏi tối nay cô muốn ăn gì. Hừ Hừ Hừ, đi mà chết đi!
Nghĩ sao, Lam Sam nhắn tin trả lời anh như thế. Cô thầm nghĩ, đọc tin nhắn này, không tin anh ta còn không biết cô đang tức giận!
Một lát sau, Kiều Phong nhắn trả lời một chữ: Tốt.
Lam Sam….!!!
Nếu đây là lời của một người khác nói ra, cô biết đối phương nhất định là đang phối hợp trêu đùa với cô. Nhưng đây lại là Kiều Phong, là Kiều Phong nói được làm được! Anh thật sự không định cho cô phi nguyên một cái chậu bay đấy chứ? Hình ảnh đó đẹp tuyệt vời đến mức cô không dám nghĩ tiếp…..
Lam Sam vội vàng há hốc miệng run rẩy nhắn tin lại: Tôi đùa đấy!
Kiều Phong: Tôi biết, ngốc quá.
Lam Sam phát hiện ra hình như cô đần thật rồi.
Cân nhắc đến vấn đề bản thân vẫn còn đang tức giận, cô không thèm trả lời Kiều Phong nữa.
Bữa trưa đương nhiên vẫn ở căng-tin dành cho nhân viên, dạo này khẩu vị của Lam Sam bị Kiều Phong nuôi dưỡng đến mức điêu tàn nên khi ăn cơm trong nhà ăn chỉ đơn thuần để no cái bụng chứ đừng nói đến có ngon hay không.
Hôm nay khi vào căng tin cô vô tình gặp đại Boss Tống Tử Thành. Dường như các sếp đều tỏa ra một ánh hào quang “ Nơi Boss tới cấm kẻ làng nhàng vãng lai”, bởi vậy nếu lấy Tống Tử Thành làm trung tâm bốn bàn chung quanh chỉ còn mỗi mình anh.
Lam Sam đi ngang qua trước mặt sếp tổng, bước chậm lại, lên tiếng chào anh:
- Chào sếp!
Tống Tử Thành ngẩng đầu lên nhìn cô, anh cho rằng cô sẽ ngồi xuống đối diện anh nên kéo dịch đồ ăn trên bàn về một phía để lấy chỗ cho cô. Lam Sam để ý thấy chi tiết này, cô đi cũng dở, ở cũng chẳng đành. Tống Tử Thành gật đầu với cô:
- Ngồi đi.
Lam sam không còn cách nào khác là đành ngồi xuống. Cô cùng Tống Tử Thành mới chỉ tiếp xúc qua vài lần, ở bên cạnh con người này thật ra cũng rất tốt, không hề có cái kiểu lớn giọng lắm điều như các lão tổng khác cho nên cô cũng không cảm thấy mất tự nhiên, chơi đùa cũng rất thoải mái.
Ăn được vài miếng, cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Tử Thành và muốn trò chuyện cùng với anh. Sau đó cô nhận ra sếp tổng cũng đang nhìn cô, đây không phải là trọng điểm, quan trọng là thái độ của anh dường như là rất cảm động? Lam Sam hơi mơ hồ, lẽ nào cô lại là cô em gái đã thất lạc nhiều năm của sếp tổng ư?
Cô bị chấn động không nhẹ vì chính suy nghĩ này của mình.
Tống Tử Thành quả thực rất cảm động – anh cảm động vì cuối cùng cũng có cơ hội được ngồi ăn cùng cô, hai người cùng nhau ăn cơm và nói chuyện trên trời dưới đấy mà không bị bất kỳ ai quấy rầy. Trải qua đủ các loại đả kích nhấp nhô trùng điệp, sự bình thản hiện giờ cũng đủ để người ta cảm thấy quý trọng và cảm động. Anh thật là ngày càng dễ thỏa mãn.
Đồng thời Tống Tử Thành còn phát hiện ra, từ sau khi gặp Lam Sam, anh dường như không hay nói chuyện yêu đương nữa, anh đã vận dụng rất nhiều chiêu tán gái trên người cô mà cũng chẳng được, tất cả những gì có thể anh đều đã đem ra sử dụng nhưng đều kết thúc thất bại bởi nhiều nguyên nhân khác nhau. Trừ lần này, anh khá lo được lo mất, đây là điều trước nay chưa từng xảy ra. So với hiện tại, anh nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn chưa được cùng tán gẫu với cô, sao có thể được cô ưu ái chút nào chứ.
Anh cho rằng vì con mồi săn lần này của anh có khả năng phòng ngự khá cao, như thành đồng vách sắt không chê vào đâu được.
Chính vì vậy, cảm giác chinh phục được một người con gái như thế này mới càng khoái cảm, đúng không?
- Lam Sam.
Tống Tử Thành vừa định mở miệng, đúng lúc này, một cô nàng đang sốt ruột hoảng hốt chạy ngang qua, trên tay bê một khay thức ăn dở, trên đĩa vẫn còn thừa lại một ít cơm canh. Vừa đi ngang qua chỗ Tống Tử Thành, không biết có chuyện gì xảy ra, cô ta bị trượt chân, cả người lao về phía trước, khay thức ăn văng ra ngoài, bay về phía Lam Sam.
Lam Sam phản ứng rất nhanh, theo bản năng đẩy cánh tay kia ra, nên khay thức ăn không đổ thẳng xuống đất nhưng đống thức ăn bên trong vẫn hoa hoa lệ lệ tung tóe trên mặt cô, tưới thẳng lên quần áo cô, một vài thứ còn rất thẳng thắn đọng lại trên mặt cô.
Lam Sam vẫn không hề nhúc nhích, cô híp mắt lại đầy nguy hiểm, cắn răng nói:
- Hách ! Mẫn!
Hách Mẫn bò lồm cồm từ dưới đất dạy, thấy bộ dạng chật vật của Lam Sam, cô sợ gần chết:
- Lam Sam , chị Lam Lam Lam Sam em sai rồi! Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! - Nói xong cô nàng lôi túi giấy ăn ra không ngừng lau người Lam Sam.
Thức ăn và canh màu nâu nhạt đọng lại trên quần áo bốc mùi tanh tưởi như sắt rỉ, lau làm sao mà sạch được, Hách Mẫn chỉ có thể lau sạch mặt cô, sau đó lau lại tóc cô.
Lam Sam đẩy cánh tay cô nàng ra:
- Được rồi, được rồi!
- Xin lỗi! – Hách Mẫn cuống quit đên mức viền mắt đã đỏ hoe.
Với tính cách của Lam Sam nhất định sẽ mở miệng mắng cô ít nhất vài câu… Thế nhưng Lam Sam nhìn bao quát một vòng, cô nhận ra rất nhiều người đang nhìn về phía này, Hách Mẫn sắp òa khóc mất rồi.
Tống Tử Thành nhíu mày nhìn Lam Sam, hỏi:
- Có mang theo quần áo dự phòng không?
Lam Sam bất đắc dĩ lắc đầu:
- Không. – Cô cúi xuống nhìn lại đống hỗn độn trên người mình không biết phải làm sao bây giờ. Không biết có nên mượn quần áo của ai đó không nhỉ? Kể cả nếu có thể mượn thì đống canh trên đầu cô, lại còn cái mùi bốc lên này nữa, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta xua đuổi mất, bộ dạng thế này sao có thể gặp khách hàng được đây? Hẳn khách hàng sẽ cho rằng cô là nhân viên chạy bàn bên quán cơm nhảy sang đây làm việc mất…
Nghĩ đến đây, cô thở dài.
Tống Tử Thành đẩy thức ăn trên bàn, đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Lam Sam hữu khí vô lực phất tay:
- Hẹn gặp lại sếp.
Tống Tử Thành thấy hơi buồn cười:
- Lam Sam, đi cùng với tôi.
Lam Sam sửng sốt:
- Đi đâu cơ?
- Tôi đưa cô đến khách sạn.
Lam Sam nhất thời hiểu ra, anh định đưa cô đến một khách sạn gần đây để tắm rửa vệ sinh. Ôi, sếp tổng thật tốt quá. Cô có phần cảm động, đứng dậy đuổi theo, vừa đi vừa lấy giấy ăn lau qua trang phục của mình, sếp tổng đã có lòng tốt giúp đỡ, cô không thể để dính dớp mấy thứ bẩn thỉu này trên xe sếp.
Ngồi trên xe, Tống Tử Thành mở cửa sổ, vừa hỏi Lam Sam:
- Cô dự định cứ như vậy mà buông tha cho cô ta à?
“Cô ta” đương nhiên là ám chỉ cô nàng thất quỷ Hách Mẫn đây. Lam Sam lắc đầu:
- Sao có thể chứ, về tôi nhất định sẽ mắng cô ta một trận.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó cũng chỉ vậy thôi, cô ấy đâu có cố ý.
Tống Tử Thành nhướn mày:
- Sao cô biết cô ấy không cố ý?
Lam Sam ngồi thẳng người, cố gắng giảm hết sức diện tích tiếp xúc với chỗ ngồi. Cô đáp:
- Nếu là cô ý, cô ấy sẽ không để thừa lại chút xíu nước hầm mà lphải à cả một bát canh trứng đầy cho hả giận, hoặc một đĩa đầy đậu phụ chẳng hạn. – Hơn nữa Hách Mẫn là nhân viên của cô, cô bé này đến tìm cô gây chuyện thì có gì hay chứ?
Hai người đến một khách sạn ngay gần đó. Tống Tử Thành thuê một phòng riêng cho Lam Sam, rồi để cô lại tắm rửa. Sau khi Lam Sam tắm xong nhìn thấy một túi áo tắm trong nhà tắm, cô lại hơi phiền muộn, trước đó sao không đi mượn quần áo chứ, cô không muốn lại phải mặc quần áo bẩn vào đâu nha…
Cộc cộc cộc, có tiếng gõ cửa.
Tống Tử Thành ở ngoài cửa nói vọng vào:
- Lam Sam xong chưa?
Lam Sam giữ chặt cửa, thò đầu ra nói:
- Sếp, có chuyện gì ạ?
Tống Tử Thành đưa một túi lớn hai túi nhỏ cho cô:
- Sợ cô không mang theo quần áo nên tôi vừa nhờ trợ lý mua cho cô.
- Cảm ơn sếp! – Lam Sam cảm động nhận lấy, ngoài cảm động cô còn cảm thấy thán phục hiệu suất làm việc của kẻ có tiền này.
- Không cần cảm ơn. – Tống Tử Thành hơi ngừng lại, rồi bổ sung: - Người trợ lý của tôi là phụ nữ.
Lam Sam không hiểu sao Tống Tử Thành phải nói với cô về chuyện này, nói thật là cô đâu có quan tâm trợ lý của sếp tổng thuộc chủng loại gì, chẳng lẽ sếp tổng lại thích tự tào lao buôn chuyện với cô à? Ạch… Cho đến khi quay lại phòng, mở túi ra, cô mới sáng tỏ tại sao Tống Tử Thành phải giải thích với cô điều này. Trong túi lớn đựng một bộ trang phục gồm một bộ cả quần và áo, còn túi nhỏ thì dĩ nhiên là một bộ nội y đầy đủ dành cho phụ nữ rồi…
Lam Sam toát mồ hôi bi đát thay toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài, bất kể là quần áo ngoài hay nội y bên trong đều vô cùng vừa vặn. Được rồi, có một vấn đề đây, sao sếp tổng lại biết rõ số đo quần áo của cô thế nhỉ? Cứ cho là trang phục bên ngoài có thể dễ dàng đoán được, vậy còn nội y thì sao… Cô có phần xấu hổ, nhưng những vấn đề kiểu này cũng không thể quá suy ngẫm, trên đời quả thật có một số người đàn ông chỉ cần liếc mắt là đã có thể nói được chính xác số đo của phụ nữ, đó quả là một thiên phú dị bẩm nhé.
Nhưng thật không công bằng, tại sao phụ nữa không thể chỉ cần liếc mắt mà có thể đoán được độ dài của tiểu đệ đệ cánh đàn ông chứ…
Mặc quần áo tử tế Lam Sam bước ra cửa, vờ như cô không hề phát hiện ra bất cứ điều gì, con gái lúc cần cũng phải biết giả nai một chút. Tống Tử Thành còn đang theo sau cô, anh phải đưa cô về công ty.
Lam Sam không biết phải cám ơn anh như thế nào cho phải đạo, không thể làm gì khác hơn là phát huy tinh thần nịnh nọt, cô khen tặng sếp tổng thành một đóa hoa tươi đẹp của Tổ quốc, sau đó cô nói:
- Sếp tổng, hôm nay tổng cộng hết bao nhiêu tiền, phiền sếp cứ sai trợ lý báo với tôi một tiếng, đã khiến sếp phải phiền toái lắm rồi sao có thể mặc không đồ của sếp được.
Tống Tử Thành vẫn chăm chú nhìn về phía trước, đáp:
- Không cần.
- Vậy sao được chứ, nếu không tôi nhất định không mặc đâu.
- Nếu cô quả thật bận tâm như vậy, cô có thể mua lại quần áo giống như thế cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.