Chương 97: Ngoại truyện về Ngô Văn và Cải Chíp Nhỏ (13)
Tửu Tiểu Thất
21/07/2022
Rượu không làm người say mà con người tự làm mình say. Trên thực tế, Cải Chíp Nhỏ uống không nhiều, nhưng cô vẫn cứ bay bổng, có một cảm giác kỳ diệu như vừa vượt qua thiên kiếp, lập tức bay lên mây vậy.
Đổng Lập Đông tìm được Cải Chíp Nhỏ, đẩy cốc bia cô chưa uống hết ra. Cô ghé người vào quầy bar, đan tay chéo gối cằm lên, liếc mắt nhìn anh ta cười.
Đổng Lập Đông chau mày nhìn cô, "Cô làm sao vậy?".
Cô rủ mắt, miệng phụng phịu như muốn khóc.
Dáng vẻ đáng thương của cô khiến người ta đau lòng xiết bao. Đổng Lập Đông nhìn cô mà khó chịu, không dằn được lòng, hỏi, "Có phải vì Ngô Văn không?".
Cải Chíp Nhỏ nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên, "Anh biết à?".
Đổng Lập Đông thầm nghĩ, sao tôi có thể không biết, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Anh ta thở dài.
Cải Chíp Nhỏ không khống chế được ý muốn dốc bầu tâm sự đang dâng trào mãnh liệt trong lòng mình, nên cô đã kể cho anh ta nghe một chút. Đổng Lập Đông im lặng lắng nghe không nói nhiều, đằng nào thì Cải Chíp Nhỏ cũng không trông mong anh ta nói gì, cô chỉ hy vọng có người nghe cô nói.
Đợi cô kể xong, Đổng Lập Đông nói, "Anh ta không thích cô".
"Ồ", Cải Chíp Nhỏ có chút đau lòng.
Đổng Lập Đông tưởng cô không tin, giải thích, "Nếu anh ta thích cô, anh ta nhất định không nỡ làm cô buồn".
Lời nói này quá chí lý, Cải Chíp Nhỏ gật đầu, vẻ mặt châm biếm, "Anh ấy như mèo vờn chuột vậy, chọc tôi chơi, những điều này tôi biết. Hừ hừ, ngày mai tôi sẽ không thích anh ta nữa"
Đổng Lập Đông nghiêm túc nhìn cô, "Cô biết đấy, tôi luôn không nỡ làm cô buồn".
Bỗng dưng lại được tỏ tình, Cải Chíp Nhỏ không biết phải làm thế nào. Thực ra, cô từng nghĩ sẽ tiếp nhận Đổng Lập Đông, nhưng tình cảm không do con người quyết định, cô không làm được. Cô lắc đầu, "Xin lỗi, anh... anh thực ra rất tốt".
Đổng Lập Đông cười khổ, "Cô muốn phát bằng chứng nhận người tốt cho tôi đấy hả?".
"Tôi không có ý đó. Anh có lẽ không biết, tôi từng cố gắng thích anh, kết quả là uổng công. Có lẽ anh cũng không biết, tôi từng muốn liều lĩnh ở bên anh, người một nơi, lòng dạ một nẻo. Nhưng anh càng thích tôi, tôi càng không có cách nào lừa gạt anh, làm tổn thương anh. Sao tôi có thể làm anh tổn thương chứ? Rõ ràng trong lòng có người khác, lại ở bên anh, điều này không công bằng cho anh."
"Nếu cô đã nói ra những lời này, thì không coi là lừa gạt tôi. Thái Vy, tôi cho rằng, cô thật sự có thể thử qua lại với tôi, ý của tôi là.. quan hệ yêu đương. Tôi và cô ở bên nhau, dần dần quên anh ta, hai người cùng cố gắng, không phải là càng dễ dàng hơn sao?" anh ta dứt lời, đang tay mình vào tay cô, ánh mắt tràn ngập sự khích lệ.
Cải Chíp Nhỏ đã được anh ta khích lệ. Giờ phút này, đầu óc cô hơi rối bời, bởi tác dụng của cồn, tốc độ suy nghĩ giảm xuống rõ rệt, một số thôi thúc thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí đang tả xung hữu đột tự do trong cơ thể cô. Cô ngẩn người nhìn anh ta, thầm nghĩ, rốt cuộc là mình có nên đồng ý với anh ta, đồng ý với anh ta, hay là đồng ý với anh ta nhỉ? Có một khoảnh khắc, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nồng nàn. Cải Chíp Nhỏ đang định lên tiếng, thì một bóng người bất chợt đi ngang qua, thô bạo gạt tay Đổng Lập Đông ra.
Cải Chíp Nhỏ quay đầu, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt bừng bừng lửa giận của Ngô Văn. Cô tưởng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, ồ, là anh thật.
Ngô Văn kéo Cải Chíp Nhỏ ra ngoài, trước khi đi, anh còn nhìn Đổng Lập Đông bằng ánh mắt uy hiếp. Đổng Lập Đông ngồi ngay ngắn trên ghế, nâng cốc bia thừa trên bàn lên, ngửa cổ uống cạn. Uống xong, anh ta nhìn bóng lưng hai người rời đi, cười khổ lắc đầu.
Có những thứ có được là do may mắn, không có được là do số phận.
Bên này, Ngô Văn bước đi vội vã, bởi vì chân quá dài, cho nên biên độ bước chân lớn hơn Cải Chíp Nhỏ nhiều, Cải Chíp Nhỏ bị anh lôi xềnh xệch, cho đến khi ra khỏi quán bar. Gió đêm khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn hẳn. Cô tức giận nói, "Anh làm gì vậy?".
Cô đứng bất động tại chỗ, bày tỏ sự phản kháng.
Sắc mặt Ngô Văn vẫn âm trầm. Anh quét mắt về phía cô, lạnh giọng nói, "Tôi cũng đang muốn hỏi cô đấy. Cô làm gì vậy? Đêm hôm cùng một người đàn ông ở quán bar ăn chơi trác táng? Cô có biết mình là con gái không hả? Uống hai cốc bia là không biết mình mang họ gì nữa rồi? Chốc uống xong định đi làm gì hả? Cô tưởng rằng ai cũng chính nhân quân tử như tôi sao?".
Anh càng nói càng tức. Trước khi anh đến, lòng ăm ắp lo lắng, đến khi nhìn thấy hai người tay nắm tay uống bia trong quán bar, cảm giác ấy đúng thật là... Anh phẫn nộ, anh không cam lòng, ngoài ra, anh còn có chút lo lắng. Người cô thích là Ngô Văn anh, sao cô có thể uống bia cùng người đàn ông khác? Còn nắm tay nữa. Tâm tư của Cải Chíp Nhỏ như treo trên mây, vốn không có tế bào não để ứng phó với một loạt những câu truy hỏi của Ngô Văn. Cô chỉ biết giọng điệu anh vô cùng khó chịu, nên tâm tình cô cũng vô cùng khó chịu. Cô phẫn nộ gạt tay anh ra, "Có liên quan gì đến anh, anh buông tôi ra".
Ngô Văn không muốn thúc ép cô quá, buông lỏng cổ tay cô ta, khoanh tay nhìn cô. Anh giễu cợt, "Sao lại không liên quan tới tôi? Chẳng phải là cô yêu thầm tôi sao? Chân trước tỏ tình với tôi, chân sau đã cùng Đổng Lập Đông đến quán bar rồi? Cô được đấy, coi tôi là gì hả?".
Lời nói này đã đánh trúng vào nỗi đau của cô. Cô ngẩn người nhìn anh, vành mắt đỏ hoa, khóe mắt ngân ngấn lệ.
Ngô Văn bỗng không còn tự tin như trước nữa. Anh đang làm gì vậy? Sao lại ép cô đến mức phát khóc rồi? Cơn tức giận của anh giống như là thủy triều, sau khi rút đi, lộ ra một vùng ăn năn hối hận. Anh muốn lên tiếng an ủi cô.
Cải Chíp Nhỏ bỗng kiễng chân lên vòng tay qua cổ anh.
Ngô Văn sửng sốt, sau đó hiểu ý. Tim anh đập loạn, hơi thở dồn dập, cân nhắc đến chênh lệch chiều cao giữa hai người, anh thuận theo cúi đầu phối hợp với cô.
Cứ như vậy đi, hôn đi, chúng ta hôn nhau là ở bên nhau rồi, để tân Đổng Lập Đông kia đi chết đi. Tôi không chơi nữa, không chơi nổi nữa, bắt buộc phải trói cô ấy ở trong lòng bàn tay mới có thể an tâm. Khoảnh khắc ấy, trong đầu óc Ngô Văn dâng trào vô số suy nghĩ.
Cải Chíp Nhỏ một tay ghì vào gáy anh, cô ngửa đầu lên, sau đó nhằm vào trán anh, húc đầu mình lên.
Bịch!
Ngô Văn choáng váng. Anh ngơ ngẩn mở mắt, ánh mắt đờ đẫn một lát mới phản ứng lại. Mình bị công kích rồi. Đầu óc và những nơi khác không giống nhau, sau khi bị đụng không đau lắm, nhưng ý thức tê dại, vỏ đại não tựa như phải hứng chịu một trận động đất, bên tai vẫn còn ong ong.
Tình hình của Cải Chíp Nhỏ tệ hơn anh. Đầu của anh cứng hơn cô nhiều. Bởi vậy mà thủ đoạn đả kích này đối với cô mà nói, hoàn toàn là làm thương địch một trăm, làm thương mình tám ngàn. Cô ôm trán, cảm thấy đầu óc vốn đã chậm chạp lúc này đã hoàn toàn ngưng trệ.
Ngô Văn phản ứng lại trước tiên, anh lo lắng kéo tay cô, "Cô không sao chứ?".
Cải Chíp Nhỏ hất tay anh a. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt sớm đã tràn mi.
Trái tim Ngô Văn bỗng đau nhói, anh thoáng hoảng hốt, "Xin, xin lỗi...".
"Ngô Văn."
"Ừm."
"Tôi thích anh."
Lồng ngực Ngô Văn nóng lên, "Tôi biết, tôi cũng...".
Nhưng anh còn chưa nói hết, cô đã cắt ngang, "Thế nhưng đó không phải là sai lầm gì cả, tôi cũng không muốn thích anh đâu, thật đấy. Tôi chẳng muốn thích anh chút nào hết". Nước mắt của cô lã chã rơi, cô không quan tâm đến nó nữa, chỉ nhìn vào mắt anh, "Anh có thể không thích tôi, nhưng tại sao anh lại chế giễu tôi? Có phải việc tôi thích anh khiến anh cho rằng tôi hèn kém? Tôi đáng bị chế giễu sao?".
Giờ Ngô Văn mới phát hiện ra hiểu lầm này quá sâu sắc. Nước mắt của cô khiến anh hoảng hốt, lời nói của cô càng khiến anh nghẹn họng và tự trách muôn phần. Anh nhất thời không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu, đành phải cao giọng cắt ngang lời cô trước, "Không phải".
"Tôi bị đui mù mới thích anh", Cải Chíp Nhỏ ném lại câu này, quay người bỏ chạy. Bởi vì choáng váng, cô chạy lảo đảo.
Ngô Văn vội vàng đuổi theo.
Vốn dĩ anh đuổi cô không tốn sức, nhưng thật trùng hợp, cửa quán bar có hai chiếc xe taxi đỗ ở đó đợi đón khách. Một tài xế trong đó nhìn thấy hai người cãi nhau, biết sắp có việc để làm, nên anh ta lái xe từ từ qua đó, đúng lúc Cải Chíp Nhỏ chạy vài bước chân là đến bên cạnh chiếc xe này, thế nên cô vẫy xe, không nói một lời ngồi vào trong.
Ngô Văn bị cô chặn ở phía sau xe.
Tài xế đã quen chuyện, nhấn ga, phóng xe đi.
Ngô Văn hét lớn về phía xe taxi, hai người trong xe đều không nghe rõ anh đang hét gì.
Người ngang qua cửa quán bar nhìn thấy một người đàn ông cao lớn hết với không khí rằng, "Anh cũng thích em", đều bày ra vẻ mặt kỳ quái, nghĩ người đàn ông này thần kinh không bình thường.
Thấy chiếc xe kia đã đi xa, Ngô Văn vội vàng bắt chiếc taxi khác đuổi theo cô.
Bên này, tài xế đang an ủi Cải Chíp Nhỏ, "Cô gái, cãi nhau với bạn trai hả? Đàn ông thời buổi này đều phải dạy dỗ, giống như chiếc đồng hồ treo tường vậy, cứ dăm ba ngày là phải lên dây một lần. Cô gái, tuyệt đối đừng nhượng bộ, chúng ta phải đấu tranh đến cùng".
Cải Chíp Nhỏ ôm trán, giọng nghẹn ngào phản bác, "Chẳng phải anh cũng là đàn ông đấy thôi?".
"Tôi? Tôi không giống, tôi có giác ngộ. Tôi nói này, bạn trai của cô đuổi theo rồi kia, chính mắt tôi nhìn thấy anh ta lên chiếc xe kia rồi."
"Anh ta không phải là bạn trai tôi. Anh có thể cắt đuôi anh ta không? Tôi không muốn nhìn thấy anh ta một chút nào cả."
Tài xế tự tin vỗ bôm bốp vào vô lăng, "Được thôi, chỉ cần cô có tiền, bảo tôi đưa cô đến Đường Cô cũng không thành vấn đề".
Cải Chíp Nhỏ thầm nghĩ, tài xế này thật biết ba hoa, Đường Cô ở Thiên Tân mà. Cô xoa trán, thấp giọng mắng một tiếng, "Võ nào cứng thật đấy".
"Cái gì?"
"Không có gì."
"Cô gái, cô muốn đi đâu?"
"Anh cứ cắt đuôi anh ta trước đã, tôi muốn yên tĩnh một lát."
"Được thôi."
Vị tài xế này mặc dù nhiều lời, nhưng kỹ thuật lái xe đúng thật lợi hại. Không bao lâu sau, quả nhiên anh ta đã cắt đuôi chiếc xe của Ngô Văn. Anh ta vừa lái xe vừa nhìn cơ qua gương chiếu hậu. Đáng tiếc, cô gái này cứ che mặt nên nhìn không rõ. Anh ta hỏi, "Giờ cô muốn đi đâu?".
Cải Chíp Nhỏ bỗng che miệng, "Anh có thể dừng xe chút không? Tôi... ọe...".
Tài xế sợ cô làm bẩn xe, "Cô cố nhịn một chút, cô cố nhịn một chút, tôi tìm chỗ đỗ xe ngay đây".
Sau khi xuống xe, Cải Chíp Nhỏ khom lưng đứng bên cạnh dải cây xanh ven đường, không có ý thức công cộng mà nôn một hồi. Tài xế chu đáo vỗ lưng cho cô, còn đưa cho cô khăn giấy và nước khoáng.
"Cảm ơn anh", cô nói.
"Không sao, nước này sẽ thu tiền. Lát nữa sẽ tính tiền một thể".
Cải Chíp Nhỏ gật đầu. Cô đứng dậy, lau trán, không ngờ trán đã rịn đầy mồ hôi.
Tài xế nhìn thấy khuôn mặt của cô, nét mặt bỗng trở nên kinh ngạc, vui vẻ, "Ấy, là cô à?".
Cải Chíp Nhỏ khó hiểu, "Là tôi, tôi... quen anh sao?".
"Tôi", tài xế vui vẻ chỉ vào ngực mình, tiếp theo chỉ vào gáy mình, "Người tím bầm ở gáy ấy, cô nhớ ra chưa?".
Cải Chíp Nhỏ sờ sờ gáy, anh ta nói "tím bầm ở gáy", cô có chút ấn tượng, nhưng giờ đầu óc rối loạn, không thể nhớ ra mặt mũi người kia thế nào. Cô gật đầu, "Trí nhớ của anh tốt thật đấy".
Tài xế cười nói, "Không phải ai tôi cũng nhớ rõ đâu, hai chúng ta chẳng phải là có duyên sao", anh ta còn nhớ rõ cô gái này mồm mép lém lỉnh, vô cùng thú vị, không ngờ còn có thể gặp nhau, càng không ngờ là hiện giờ cô lại chật vật thế này. Hơn nữa... tài xế nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, "Cô gái, sao trán của cô cũng tím vậy?".
Cải Chíp Nhỏ lắc đầu, không muốn giải thích.
Tài xế cảm khái, "Tôi đã nói là tôi và cô có duyên mà".
Hai người trở lại xe. Cải Chíp Nhỏ nghe thấy điện thoại của cô không ngừng đổ chuông. Cô rút điện thoại ra, nhìn thấy là Ngô Văn, quả quyết tắt điện thoại. Ngô Văn lại gọi hai lần, cô lại tắt, sau đó trực tiếp cho anh vào danh sách đen. Tiếp theo, mọi cách thức liên lạc như tin nhắn, Wechat, QQ, cô đều cho anh vào danh sách đen.
Một lát sau, một số điện thoại lạ gọi đến, Cải Chíp Nhỏ nghe máy, Ngô Văn chỉ kịp gọi tên cô, lại bị cô tắt máy.
Tắt hai lần số điện thoại lạ, cô tạm thời cài đặt từ chối cuộc gọi với số điện thoại lạ.
Tiếp theo, Ngô Văn lại thử dùng số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho cô. Không biết Cải Chíp Nhỏ lấy đâu ra dũng khí phản kích, cô chẳng thèm đọc những tin nhắn này, nhờ tài xế xóa hộ,
Cô nghĩ, có lẽ là cô đã tuyệt vọng thật rồi. Con người sau khi tuyệt vọng sẽ hồi sinh, cô muốn hồi sinh.
Anh tài xế giúp cô xóa mấy tin nhắn, cảm thấy có lẽ hai người đã xây dựng tình hữu nghị đồng chí, nhưng hữu nghị là hữu nghị, chuyện làm ăn vẫn phải làm, nên anh ta hỏi, "Em gái, chúng ta nên đi thôi, nói đi, rốt cuộc cô muốn đi đâu?".
"Anh đưa tôi về nhà đi", cô dứt lời, nói ra địa chỉ nhà mình.
Tài xế cho xe quay đầu, đi về hướng nhà cô. Đi chưa được nửa lộ trình, Cải Chíp Nhỏ xuống xe nôn lần thứ ba. Nôn sạch cả dạ dày, cô vẫn còn nôn khan. Không chĩ vậy, cô còn toát mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch như ma. Tài xế có chút lo lắng, "Có phải cô say xe không? Hay là bị cảm?".
Cải Chíp Nhỏ lắc đầu.
Tài xế không yên tâm, đề xuất Cải Chíp Nhỏ đến bệnh viện xem sao. Cải Chíp Nhỏ gật đầu, thế nên hai người lại đến bệnh viện. Ở bệnh viện chụp cắt lớp, bác sĩ nói cho cô biết, bởi vì đầu cô bị thương nên có chấn động não, cần phải nhập viện quan sát vài ngày.
Cải Chíp Nhỏ khóc không ra nước mắt.
Anh chàng tài xế kia quả thực là anh hùng, giúp đỡ chạy trước chạy sau lo liệu thủ tục nhập viện. Cải Chíp Nhỏ áy náy, khăng khăng đưa thêm cho anh ta hai trăm tệ, coi như trả phí lỡ thì giờ. Anh tài xế kia không nhận, hai người cứ đưa đẩy một hồi, Cải Chíp Nhỏ nói, "Tôi biết anh là người tốt, nhưng tôi không thể để người tốt làm chuyện tốt uổng công được, cho dù không cho anh thù lao, thì chí ít cũng không để anh có tổn thất, nếu không tôi sẽ áy náy".
Anh tài xế kia không nói lại được cô, nhận lấy một trăm đồng. Nhận một trăm đồng này xong, anh tài xế cũng không vội rời đi, mà ở lại chăm sóc Cải Chíp Nhỏ một chút, tiện thể giúp cô xóa tin nhắn.
Anh chàng đen đủi kia quả là cố chấp, đến giờ vẫn gửi tin nhắn cho cô. Anh tài xế vừa đọc vừa xóa, không ngừng nhếch miệng cười, "Em gái, em thực sự không định xem anh ta nói những gì sao?".
"Không xem, tôi hận chết anh ta rồi."
"Được, vậy tôi dùng điện thoại của tôi gửi cho anh ta một tin nhắn, bảo anh ta đừng làm phiền cô nữa."
"Được."
Thế là anh tài xế dùng điện thoại của mình gửi tin nhắn cho Ngô Văn: Người anh em, anh đừng tốn công vô ích nữa, ở đây có người chuyên giúp đỡ cô ấy xóa tin nhắn đấy, tin nhắn rác mà anh gửi không lọt vào mắt cô ấy đâu.
Không lâu sau, Ngô Văn đã gọi điện thoại tới, giọng nói lạnh như băng, "Anh là ai? Tại sao lại ở cùng cô ấy?".
Anh tài xế cười xấu xa, "Tôi là người có duyên với cô ấy".
Đổng Lập Đông tìm được Cải Chíp Nhỏ, đẩy cốc bia cô chưa uống hết ra. Cô ghé người vào quầy bar, đan tay chéo gối cằm lên, liếc mắt nhìn anh ta cười.
Đổng Lập Đông chau mày nhìn cô, "Cô làm sao vậy?".
Cô rủ mắt, miệng phụng phịu như muốn khóc.
Dáng vẻ đáng thương của cô khiến người ta đau lòng xiết bao. Đổng Lập Đông nhìn cô mà khó chịu, không dằn được lòng, hỏi, "Có phải vì Ngô Văn không?".
Cải Chíp Nhỏ nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên, "Anh biết à?".
Đổng Lập Đông thầm nghĩ, sao tôi có thể không biết, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Anh ta thở dài.
Cải Chíp Nhỏ không khống chế được ý muốn dốc bầu tâm sự đang dâng trào mãnh liệt trong lòng mình, nên cô đã kể cho anh ta nghe một chút. Đổng Lập Đông im lặng lắng nghe không nói nhiều, đằng nào thì Cải Chíp Nhỏ cũng không trông mong anh ta nói gì, cô chỉ hy vọng có người nghe cô nói.
Đợi cô kể xong, Đổng Lập Đông nói, "Anh ta không thích cô".
"Ồ", Cải Chíp Nhỏ có chút đau lòng.
Đổng Lập Đông tưởng cô không tin, giải thích, "Nếu anh ta thích cô, anh ta nhất định không nỡ làm cô buồn".
Lời nói này quá chí lý, Cải Chíp Nhỏ gật đầu, vẻ mặt châm biếm, "Anh ấy như mèo vờn chuột vậy, chọc tôi chơi, những điều này tôi biết. Hừ hừ, ngày mai tôi sẽ không thích anh ta nữa"
Đổng Lập Đông nghiêm túc nhìn cô, "Cô biết đấy, tôi luôn không nỡ làm cô buồn".
Bỗng dưng lại được tỏ tình, Cải Chíp Nhỏ không biết phải làm thế nào. Thực ra, cô từng nghĩ sẽ tiếp nhận Đổng Lập Đông, nhưng tình cảm không do con người quyết định, cô không làm được. Cô lắc đầu, "Xin lỗi, anh... anh thực ra rất tốt".
Đổng Lập Đông cười khổ, "Cô muốn phát bằng chứng nhận người tốt cho tôi đấy hả?".
"Tôi không có ý đó. Anh có lẽ không biết, tôi từng cố gắng thích anh, kết quả là uổng công. Có lẽ anh cũng không biết, tôi từng muốn liều lĩnh ở bên anh, người một nơi, lòng dạ một nẻo. Nhưng anh càng thích tôi, tôi càng không có cách nào lừa gạt anh, làm tổn thương anh. Sao tôi có thể làm anh tổn thương chứ? Rõ ràng trong lòng có người khác, lại ở bên anh, điều này không công bằng cho anh."
"Nếu cô đã nói ra những lời này, thì không coi là lừa gạt tôi. Thái Vy, tôi cho rằng, cô thật sự có thể thử qua lại với tôi, ý của tôi là.. quan hệ yêu đương. Tôi và cô ở bên nhau, dần dần quên anh ta, hai người cùng cố gắng, không phải là càng dễ dàng hơn sao?" anh ta dứt lời, đang tay mình vào tay cô, ánh mắt tràn ngập sự khích lệ.
Cải Chíp Nhỏ đã được anh ta khích lệ. Giờ phút này, đầu óc cô hơi rối bời, bởi tác dụng của cồn, tốc độ suy nghĩ giảm xuống rõ rệt, một số thôi thúc thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí đang tả xung hữu đột tự do trong cơ thể cô. Cô ngẩn người nhìn anh ta, thầm nghĩ, rốt cuộc là mình có nên đồng ý với anh ta, đồng ý với anh ta, hay là đồng ý với anh ta nhỉ? Có một khoảnh khắc, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nồng nàn. Cải Chíp Nhỏ đang định lên tiếng, thì một bóng người bất chợt đi ngang qua, thô bạo gạt tay Đổng Lập Đông ra.
Cải Chíp Nhỏ quay đầu, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt bừng bừng lửa giận của Ngô Văn. Cô tưởng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, ồ, là anh thật.
Ngô Văn kéo Cải Chíp Nhỏ ra ngoài, trước khi đi, anh còn nhìn Đổng Lập Đông bằng ánh mắt uy hiếp. Đổng Lập Đông ngồi ngay ngắn trên ghế, nâng cốc bia thừa trên bàn lên, ngửa cổ uống cạn. Uống xong, anh ta nhìn bóng lưng hai người rời đi, cười khổ lắc đầu.
Có những thứ có được là do may mắn, không có được là do số phận.
Bên này, Ngô Văn bước đi vội vã, bởi vì chân quá dài, cho nên biên độ bước chân lớn hơn Cải Chíp Nhỏ nhiều, Cải Chíp Nhỏ bị anh lôi xềnh xệch, cho đến khi ra khỏi quán bar. Gió đêm khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn hẳn. Cô tức giận nói, "Anh làm gì vậy?".
Cô đứng bất động tại chỗ, bày tỏ sự phản kháng.
Sắc mặt Ngô Văn vẫn âm trầm. Anh quét mắt về phía cô, lạnh giọng nói, "Tôi cũng đang muốn hỏi cô đấy. Cô làm gì vậy? Đêm hôm cùng một người đàn ông ở quán bar ăn chơi trác táng? Cô có biết mình là con gái không hả? Uống hai cốc bia là không biết mình mang họ gì nữa rồi? Chốc uống xong định đi làm gì hả? Cô tưởng rằng ai cũng chính nhân quân tử như tôi sao?".
Anh càng nói càng tức. Trước khi anh đến, lòng ăm ắp lo lắng, đến khi nhìn thấy hai người tay nắm tay uống bia trong quán bar, cảm giác ấy đúng thật là... Anh phẫn nộ, anh không cam lòng, ngoài ra, anh còn có chút lo lắng. Người cô thích là Ngô Văn anh, sao cô có thể uống bia cùng người đàn ông khác? Còn nắm tay nữa. Tâm tư của Cải Chíp Nhỏ như treo trên mây, vốn không có tế bào não để ứng phó với một loạt những câu truy hỏi của Ngô Văn. Cô chỉ biết giọng điệu anh vô cùng khó chịu, nên tâm tình cô cũng vô cùng khó chịu. Cô phẫn nộ gạt tay anh ra, "Có liên quan gì đến anh, anh buông tôi ra".
Ngô Văn không muốn thúc ép cô quá, buông lỏng cổ tay cô ta, khoanh tay nhìn cô. Anh giễu cợt, "Sao lại không liên quan tới tôi? Chẳng phải là cô yêu thầm tôi sao? Chân trước tỏ tình với tôi, chân sau đã cùng Đổng Lập Đông đến quán bar rồi? Cô được đấy, coi tôi là gì hả?".
Lời nói này đã đánh trúng vào nỗi đau của cô. Cô ngẩn người nhìn anh, vành mắt đỏ hoa, khóe mắt ngân ngấn lệ.
Ngô Văn bỗng không còn tự tin như trước nữa. Anh đang làm gì vậy? Sao lại ép cô đến mức phát khóc rồi? Cơn tức giận của anh giống như là thủy triều, sau khi rút đi, lộ ra một vùng ăn năn hối hận. Anh muốn lên tiếng an ủi cô.
Cải Chíp Nhỏ bỗng kiễng chân lên vòng tay qua cổ anh.
Ngô Văn sửng sốt, sau đó hiểu ý. Tim anh đập loạn, hơi thở dồn dập, cân nhắc đến chênh lệch chiều cao giữa hai người, anh thuận theo cúi đầu phối hợp với cô.
Cứ như vậy đi, hôn đi, chúng ta hôn nhau là ở bên nhau rồi, để tân Đổng Lập Đông kia đi chết đi. Tôi không chơi nữa, không chơi nổi nữa, bắt buộc phải trói cô ấy ở trong lòng bàn tay mới có thể an tâm. Khoảnh khắc ấy, trong đầu óc Ngô Văn dâng trào vô số suy nghĩ.
Cải Chíp Nhỏ một tay ghì vào gáy anh, cô ngửa đầu lên, sau đó nhằm vào trán anh, húc đầu mình lên.
Bịch!
Ngô Văn choáng váng. Anh ngơ ngẩn mở mắt, ánh mắt đờ đẫn một lát mới phản ứng lại. Mình bị công kích rồi. Đầu óc và những nơi khác không giống nhau, sau khi bị đụng không đau lắm, nhưng ý thức tê dại, vỏ đại não tựa như phải hứng chịu một trận động đất, bên tai vẫn còn ong ong.
Tình hình của Cải Chíp Nhỏ tệ hơn anh. Đầu của anh cứng hơn cô nhiều. Bởi vậy mà thủ đoạn đả kích này đối với cô mà nói, hoàn toàn là làm thương địch một trăm, làm thương mình tám ngàn. Cô ôm trán, cảm thấy đầu óc vốn đã chậm chạp lúc này đã hoàn toàn ngưng trệ.
Ngô Văn phản ứng lại trước tiên, anh lo lắng kéo tay cô, "Cô không sao chứ?".
Cải Chíp Nhỏ hất tay anh a. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt sớm đã tràn mi.
Trái tim Ngô Văn bỗng đau nhói, anh thoáng hoảng hốt, "Xin, xin lỗi...".
"Ngô Văn."
"Ừm."
"Tôi thích anh."
Lồng ngực Ngô Văn nóng lên, "Tôi biết, tôi cũng...".
Nhưng anh còn chưa nói hết, cô đã cắt ngang, "Thế nhưng đó không phải là sai lầm gì cả, tôi cũng không muốn thích anh đâu, thật đấy. Tôi chẳng muốn thích anh chút nào hết". Nước mắt của cô lã chã rơi, cô không quan tâm đến nó nữa, chỉ nhìn vào mắt anh, "Anh có thể không thích tôi, nhưng tại sao anh lại chế giễu tôi? Có phải việc tôi thích anh khiến anh cho rằng tôi hèn kém? Tôi đáng bị chế giễu sao?".
Giờ Ngô Văn mới phát hiện ra hiểu lầm này quá sâu sắc. Nước mắt của cô khiến anh hoảng hốt, lời nói của cô càng khiến anh nghẹn họng và tự trách muôn phần. Anh nhất thời không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu, đành phải cao giọng cắt ngang lời cô trước, "Không phải".
"Tôi bị đui mù mới thích anh", Cải Chíp Nhỏ ném lại câu này, quay người bỏ chạy. Bởi vì choáng váng, cô chạy lảo đảo.
Ngô Văn vội vàng đuổi theo.
Vốn dĩ anh đuổi cô không tốn sức, nhưng thật trùng hợp, cửa quán bar có hai chiếc xe taxi đỗ ở đó đợi đón khách. Một tài xế trong đó nhìn thấy hai người cãi nhau, biết sắp có việc để làm, nên anh ta lái xe từ từ qua đó, đúng lúc Cải Chíp Nhỏ chạy vài bước chân là đến bên cạnh chiếc xe này, thế nên cô vẫy xe, không nói một lời ngồi vào trong.
Ngô Văn bị cô chặn ở phía sau xe.
Tài xế đã quen chuyện, nhấn ga, phóng xe đi.
Ngô Văn hét lớn về phía xe taxi, hai người trong xe đều không nghe rõ anh đang hét gì.
Người ngang qua cửa quán bar nhìn thấy một người đàn ông cao lớn hết với không khí rằng, "Anh cũng thích em", đều bày ra vẻ mặt kỳ quái, nghĩ người đàn ông này thần kinh không bình thường.
Thấy chiếc xe kia đã đi xa, Ngô Văn vội vàng bắt chiếc taxi khác đuổi theo cô.
Bên này, tài xế đang an ủi Cải Chíp Nhỏ, "Cô gái, cãi nhau với bạn trai hả? Đàn ông thời buổi này đều phải dạy dỗ, giống như chiếc đồng hồ treo tường vậy, cứ dăm ba ngày là phải lên dây một lần. Cô gái, tuyệt đối đừng nhượng bộ, chúng ta phải đấu tranh đến cùng".
Cải Chíp Nhỏ ôm trán, giọng nghẹn ngào phản bác, "Chẳng phải anh cũng là đàn ông đấy thôi?".
"Tôi? Tôi không giống, tôi có giác ngộ. Tôi nói này, bạn trai của cô đuổi theo rồi kia, chính mắt tôi nhìn thấy anh ta lên chiếc xe kia rồi."
"Anh ta không phải là bạn trai tôi. Anh có thể cắt đuôi anh ta không? Tôi không muốn nhìn thấy anh ta một chút nào cả."
Tài xế tự tin vỗ bôm bốp vào vô lăng, "Được thôi, chỉ cần cô có tiền, bảo tôi đưa cô đến Đường Cô cũng không thành vấn đề".
Cải Chíp Nhỏ thầm nghĩ, tài xế này thật biết ba hoa, Đường Cô ở Thiên Tân mà. Cô xoa trán, thấp giọng mắng một tiếng, "Võ nào cứng thật đấy".
"Cái gì?"
"Không có gì."
"Cô gái, cô muốn đi đâu?"
"Anh cứ cắt đuôi anh ta trước đã, tôi muốn yên tĩnh một lát."
"Được thôi."
Vị tài xế này mặc dù nhiều lời, nhưng kỹ thuật lái xe đúng thật lợi hại. Không bao lâu sau, quả nhiên anh ta đã cắt đuôi chiếc xe của Ngô Văn. Anh ta vừa lái xe vừa nhìn cơ qua gương chiếu hậu. Đáng tiếc, cô gái này cứ che mặt nên nhìn không rõ. Anh ta hỏi, "Giờ cô muốn đi đâu?".
Cải Chíp Nhỏ bỗng che miệng, "Anh có thể dừng xe chút không? Tôi... ọe...".
Tài xế sợ cô làm bẩn xe, "Cô cố nhịn một chút, cô cố nhịn một chút, tôi tìm chỗ đỗ xe ngay đây".
Sau khi xuống xe, Cải Chíp Nhỏ khom lưng đứng bên cạnh dải cây xanh ven đường, không có ý thức công cộng mà nôn một hồi. Tài xế chu đáo vỗ lưng cho cô, còn đưa cho cô khăn giấy và nước khoáng.
"Cảm ơn anh", cô nói.
"Không sao, nước này sẽ thu tiền. Lát nữa sẽ tính tiền một thể".
Cải Chíp Nhỏ gật đầu. Cô đứng dậy, lau trán, không ngờ trán đã rịn đầy mồ hôi.
Tài xế nhìn thấy khuôn mặt của cô, nét mặt bỗng trở nên kinh ngạc, vui vẻ, "Ấy, là cô à?".
Cải Chíp Nhỏ khó hiểu, "Là tôi, tôi... quen anh sao?".
"Tôi", tài xế vui vẻ chỉ vào ngực mình, tiếp theo chỉ vào gáy mình, "Người tím bầm ở gáy ấy, cô nhớ ra chưa?".
Cải Chíp Nhỏ sờ sờ gáy, anh ta nói "tím bầm ở gáy", cô có chút ấn tượng, nhưng giờ đầu óc rối loạn, không thể nhớ ra mặt mũi người kia thế nào. Cô gật đầu, "Trí nhớ của anh tốt thật đấy".
Tài xế cười nói, "Không phải ai tôi cũng nhớ rõ đâu, hai chúng ta chẳng phải là có duyên sao", anh ta còn nhớ rõ cô gái này mồm mép lém lỉnh, vô cùng thú vị, không ngờ còn có thể gặp nhau, càng không ngờ là hiện giờ cô lại chật vật thế này. Hơn nữa... tài xế nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, "Cô gái, sao trán của cô cũng tím vậy?".
Cải Chíp Nhỏ lắc đầu, không muốn giải thích.
Tài xế cảm khái, "Tôi đã nói là tôi và cô có duyên mà".
Hai người trở lại xe. Cải Chíp Nhỏ nghe thấy điện thoại của cô không ngừng đổ chuông. Cô rút điện thoại ra, nhìn thấy là Ngô Văn, quả quyết tắt điện thoại. Ngô Văn lại gọi hai lần, cô lại tắt, sau đó trực tiếp cho anh vào danh sách đen. Tiếp theo, mọi cách thức liên lạc như tin nhắn, Wechat, QQ, cô đều cho anh vào danh sách đen.
Một lát sau, một số điện thoại lạ gọi đến, Cải Chíp Nhỏ nghe máy, Ngô Văn chỉ kịp gọi tên cô, lại bị cô tắt máy.
Tắt hai lần số điện thoại lạ, cô tạm thời cài đặt từ chối cuộc gọi với số điện thoại lạ.
Tiếp theo, Ngô Văn lại thử dùng số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho cô. Không biết Cải Chíp Nhỏ lấy đâu ra dũng khí phản kích, cô chẳng thèm đọc những tin nhắn này, nhờ tài xế xóa hộ,
Cô nghĩ, có lẽ là cô đã tuyệt vọng thật rồi. Con người sau khi tuyệt vọng sẽ hồi sinh, cô muốn hồi sinh.
Anh tài xế giúp cô xóa mấy tin nhắn, cảm thấy có lẽ hai người đã xây dựng tình hữu nghị đồng chí, nhưng hữu nghị là hữu nghị, chuyện làm ăn vẫn phải làm, nên anh ta hỏi, "Em gái, chúng ta nên đi thôi, nói đi, rốt cuộc cô muốn đi đâu?".
"Anh đưa tôi về nhà đi", cô dứt lời, nói ra địa chỉ nhà mình.
Tài xế cho xe quay đầu, đi về hướng nhà cô. Đi chưa được nửa lộ trình, Cải Chíp Nhỏ xuống xe nôn lần thứ ba. Nôn sạch cả dạ dày, cô vẫn còn nôn khan. Không chĩ vậy, cô còn toát mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch như ma. Tài xế có chút lo lắng, "Có phải cô say xe không? Hay là bị cảm?".
Cải Chíp Nhỏ lắc đầu.
Tài xế không yên tâm, đề xuất Cải Chíp Nhỏ đến bệnh viện xem sao. Cải Chíp Nhỏ gật đầu, thế nên hai người lại đến bệnh viện. Ở bệnh viện chụp cắt lớp, bác sĩ nói cho cô biết, bởi vì đầu cô bị thương nên có chấn động não, cần phải nhập viện quan sát vài ngày.
Cải Chíp Nhỏ khóc không ra nước mắt.
Anh chàng tài xế kia quả thực là anh hùng, giúp đỡ chạy trước chạy sau lo liệu thủ tục nhập viện. Cải Chíp Nhỏ áy náy, khăng khăng đưa thêm cho anh ta hai trăm tệ, coi như trả phí lỡ thì giờ. Anh tài xế kia không nhận, hai người cứ đưa đẩy một hồi, Cải Chíp Nhỏ nói, "Tôi biết anh là người tốt, nhưng tôi không thể để người tốt làm chuyện tốt uổng công được, cho dù không cho anh thù lao, thì chí ít cũng không để anh có tổn thất, nếu không tôi sẽ áy náy".
Anh tài xế kia không nói lại được cô, nhận lấy một trăm đồng. Nhận một trăm đồng này xong, anh tài xế cũng không vội rời đi, mà ở lại chăm sóc Cải Chíp Nhỏ một chút, tiện thể giúp cô xóa tin nhắn.
Anh chàng đen đủi kia quả là cố chấp, đến giờ vẫn gửi tin nhắn cho cô. Anh tài xế vừa đọc vừa xóa, không ngừng nhếch miệng cười, "Em gái, em thực sự không định xem anh ta nói những gì sao?".
"Không xem, tôi hận chết anh ta rồi."
"Được, vậy tôi dùng điện thoại của tôi gửi cho anh ta một tin nhắn, bảo anh ta đừng làm phiền cô nữa."
"Được."
Thế là anh tài xế dùng điện thoại của mình gửi tin nhắn cho Ngô Văn: Người anh em, anh đừng tốn công vô ích nữa, ở đây có người chuyên giúp đỡ cô ấy xóa tin nhắn đấy, tin nhắn rác mà anh gửi không lọt vào mắt cô ấy đâu.
Không lâu sau, Ngô Văn đã gọi điện thoại tới, giọng nói lạnh như băng, "Anh là ai? Tại sao lại ở cùng cô ấy?".
Anh tài xế cười xấu xa, "Tôi là người có duyên với cô ấy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.