Chương 34: Chu mạn như trong sáng
Tứ Nguyệt Hắc
28/04/2020
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Cách gì?
Hai mắt tôi sáng ngời lên hệt như một con sói đói mấy ngày nhìn thấy thịt tươi.
- Cách này… thôi, tôi không nói thì hơn.
Hoắc Chính nói được một nửa lại lắc đầu.
- Ông nói mẹ ra đi! Bình thường có thấy ông rầy rà thế đâu, sao hôm nay đúng lúc quan trọng lại giở giói thế?
- Cách này không ổn lắm, có nói ông cũng không dùng được.
Hoắc Chính phẩy tay rồi toan quay về phòng ngủ.
- Từ từ, nửa cân chân gà kho!
- Cân rưỡi!
Hoắc Chính dừng lại.
- Một cân!
- Okay. Mà thực ra cách này cũng chẳng phải là cách, tôi thấy ông đừng dùng thì hơn…
- Ông mà còn dong dài nữa thì nhịn chân gà!
Tôi sốt ruột lắm rồi, thế mà có thằng cứ thao thao bất tuyệt mãi:
- Rốt cuộc là phải làm thế nào?
- Lên giường!
Lên giường ai?
Ban đầu tôi còn chưa hiểu cách này là gì, nhưng vài giây sau thì tôi tái mặt:
- Đậu má ông, cách chó gì thế? Tôi bảo ông nghĩ cách giúp tôi chứ bảo ông hại tôi à?
- Ai hại ông? Tôi đã bảo là không dùng được rồi, tại ông cứ bắt tôi nói đấy chứ! Muốn cô Chu yêu ông trong ba ngày, ngoài chịch
ra thì còn cách nào khác không? Đừng có quên một cân chân gà kho đấy!
Nói đoạn, Hoắc Chính không thèm để ý đến tôi đang đứng đần ra như hóa đá mà ngáp một cái rồi về phòng dỗ giấc. Còn tôi thì
lăn lóc cả đêm chẳng thể nào ngủ được.Tuy lên giường với cô Chu là một cách rất tồi, thế nhưng nếu không còn đường nào khác
thì tôi đành phải làm thôi!
Tờ mờ sáng hôm sau, tôi lăn chán chê rồi bật dậy chạy bộ ở sân vận động tường. Dù sao nằm cũng không ngủ được, làm chyện
gì có ý nghĩa thì hơn, ví dụ như rèn luyện thân thể chẳng hạn.
Nhưng hình như ông trời nghe thấy tiếng than của tôi đêm qua thì phải. Ông ta cho tôi một niềm vui bất ngờ. Tôi mới chạy đến
vòng thứ hai thì đã thấy Chu Mạn Như xuất hiện ở sân vận động.
- Chào cô Chu!
Chu Mạn Như mặc một bộ đồ thể dục màu hồng nhạt khác hẳn với phong cách nghiêm túc mọi khi, bộ đồ này không chỉ làm cô
căng tràn sức sống mà trông còn trẻ ra mấy tuổi.
- Hôm qua em mới ra viện, bác sĩ bảo không được vận động mạnh cơ mà.
Chu Mạn Như cau mày nói với vẻ bất mãn.
- Cô Chu mặc thế này đẹp quá.
Tôi nói xong, hai tai Chu Mạn Như đỏ lựng lên một cách rất đáng ngờ:
- Thân thể là của em, em không yêu quý thì chẳng ai yêu hộ cho em được.
Chu Mạn Như chạy bước nhỏ trên sân vận động, còn tôi cứ đứng ngây ra nhìn theo bóng cô. Ban nãy… cô ngượng đó hả?
Tiết đầu tiên trong buổi sáng nay là của Chu Mạn Như, tôi đi tới phòng học từ sớm, chiếm ngay chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, tiện
mông còn chiếm cho Hoắc Chính một chỗ nữa.
- Đây có phải là giai ngành tui biết không vậy? Sáng sớm ngày ra đã dậy lái máy bay rồi à?
Hoắc Chính vào phòng học nhìn thấy tôi thì suýt rớt cả cằm.
Trước đây sáng nào tôi cũng là thằng dậy muộn nhất phòng, bám giường được thêm một giây thì tôi kiên quyết không ngồi dậy.
- Tôi đã không còn là thằng gà mờ năm ấy nữa rồi.
- Dẹp mẹ đi, ôi, đúng là không gặp ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác.
Mọi người lục tục vào phòng học, cuối cùng thì Chu Mạn Như cũng bước vào. Cô vừa mới đến thì cả phòng lặng ngắt.
Tình hình này mới chỉ xuất hiện có hai lần, lần trước là khi Chu Mạn Như bị đồn thành hồ ly tinh, và lần thứ hai chính là hiện tại.
Nguyên nhân cả lớp im phăng phắc chính là Chu Mạn Như đã thay đổi phong cách ăn mặc rồi!
Cô mặc nguyên bộ trang phục thể dục hồng nhạt sáng nay, đây tuyệt đối là lần đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa!
- Cô Chu xinh quá đi!
- Từ lâu tôi đã biết cô Chu rất đẹp rồi, chẳng qua trước đây cô ấy mặc mấy bộ đồ cổ lỗ nên không thấy hết thôi!
…
Nghe những người xung quanh bàn tán xôn xao, tôi đột nhiên có cảm giác rất là vinh hạnh.
- Được đó giai ngành, nhìn người chuẩn vãi!
Hoắc Chính huých tay tôi.
- Thường thôi, thường thôi.
Tôi cố tình ra vẻ khiêm tốn, chứ thực ra trong lòng lại đang nghĩ đến một chuyện khác. Liệu có phải vì sáng nay tôi khen cô mặc
bộ đồ này đẹp nên cô mới không thay ra không?
Ý nghĩ mông lung này quấy nhiễu tôi đến tận giờ tan học. Tôi vội vàng đuổi theo Chu Mạn Như. Lần trước tôi tỏ tình công khai
làm mọi người đều biết tôi đang theo đuổi cô rồi, nên lần này chỉ có mấy đứa hóng hớt ngó theo chứ chẳng còn ai theo cả.
- Cô Chu ơi, em muốn mời cô đi xem phim chiều nay.
Tôi nắm chặt tay, lòng bàn tay mồ hôi ướt đẫm.
Lần trước tôi mời Chu Mạn Như đi ăn cơm mà còn bị cô từ chối ngay tắp lự, nếu không phải lần này tôi không còn cách nào khác
thì cũng không muốn làm như thế này.
***
- Cách gì?
Hai mắt tôi sáng ngời lên hệt như một con sói đói mấy ngày nhìn thấy thịt tươi.
- Cách này… thôi, tôi không nói thì hơn.
Hoắc Chính nói được một nửa lại lắc đầu.
- Ông nói mẹ ra đi! Bình thường có thấy ông rầy rà thế đâu, sao hôm nay đúng lúc quan trọng lại giở giói thế?
- Cách này không ổn lắm, có nói ông cũng không dùng được.
Hoắc Chính phẩy tay rồi toan quay về phòng ngủ.
- Từ từ, nửa cân chân gà kho!
- Cân rưỡi!
Hoắc Chính dừng lại.
- Một cân!
- Okay. Mà thực ra cách này cũng chẳng phải là cách, tôi thấy ông đừng dùng thì hơn…
- Ông mà còn dong dài nữa thì nhịn chân gà!
Tôi sốt ruột lắm rồi, thế mà có thằng cứ thao thao bất tuyệt mãi:
- Rốt cuộc là phải làm thế nào?
- Lên giường!
Lên giường ai?
Ban đầu tôi còn chưa hiểu cách này là gì, nhưng vài giây sau thì tôi tái mặt:
- Đậu má ông, cách chó gì thế? Tôi bảo ông nghĩ cách giúp tôi chứ bảo ông hại tôi à?
- Ai hại ông? Tôi đã bảo là không dùng được rồi, tại ông cứ bắt tôi nói đấy chứ! Muốn cô Chu yêu ông trong ba ngày, ngoài chịch
ra thì còn cách nào khác không? Đừng có quên một cân chân gà kho đấy!
Nói đoạn, Hoắc Chính không thèm để ý đến tôi đang đứng đần ra như hóa đá mà ngáp một cái rồi về phòng dỗ giấc. Còn tôi thì
lăn lóc cả đêm chẳng thể nào ngủ được.Tuy lên giường với cô Chu là một cách rất tồi, thế nhưng nếu không còn đường nào khác
thì tôi đành phải làm thôi!
Tờ mờ sáng hôm sau, tôi lăn chán chê rồi bật dậy chạy bộ ở sân vận động tường. Dù sao nằm cũng không ngủ được, làm chyện
gì có ý nghĩa thì hơn, ví dụ như rèn luyện thân thể chẳng hạn.
Nhưng hình như ông trời nghe thấy tiếng than của tôi đêm qua thì phải. Ông ta cho tôi một niềm vui bất ngờ. Tôi mới chạy đến
vòng thứ hai thì đã thấy Chu Mạn Như xuất hiện ở sân vận động.
- Chào cô Chu!
Chu Mạn Như mặc một bộ đồ thể dục màu hồng nhạt khác hẳn với phong cách nghiêm túc mọi khi, bộ đồ này không chỉ làm cô
căng tràn sức sống mà trông còn trẻ ra mấy tuổi.
- Hôm qua em mới ra viện, bác sĩ bảo không được vận động mạnh cơ mà.
Chu Mạn Như cau mày nói với vẻ bất mãn.
- Cô Chu mặc thế này đẹp quá.
Tôi nói xong, hai tai Chu Mạn Như đỏ lựng lên một cách rất đáng ngờ:
- Thân thể là của em, em không yêu quý thì chẳng ai yêu hộ cho em được.
Chu Mạn Như chạy bước nhỏ trên sân vận động, còn tôi cứ đứng ngây ra nhìn theo bóng cô. Ban nãy… cô ngượng đó hả?
Tiết đầu tiên trong buổi sáng nay là của Chu Mạn Như, tôi đi tới phòng học từ sớm, chiếm ngay chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, tiện
mông còn chiếm cho Hoắc Chính một chỗ nữa.
- Đây có phải là giai ngành tui biết không vậy? Sáng sớm ngày ra đã dậy lái máy bay rồi à?
Hoắc Chính vào phòng học nhìn thấy tôi thì suýt rớt cả cằm.
Trước đây sáng nào tôi cũng là thằng dậy muộn nhất phòng, bám giường được thêm một giây thì tôi kiên quyết không ngồi dậy.
- Tôi đã không còn là thằng gà mờ năm ấy nữa rồi.
- Dẹp mẹ đi, ôi, đúng là không gặp ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác.
Mọi người lục tục vào phòng học, cuối cùng thì Chu Mạn Như cũng bước vào. Cô vừa mới đến thì cả phòng lặng ngắt.
Tình hình này mới chỉ xuất hiện có hai lần, lần trước là khi Chu Mạn Như bị đồn thành hồ ly tinh, và lần thứ hai chính là hiện tại.
Nguyên nhân cả lớp im phăng phắc chính là Chu Mạn Như đã thay đổi phong cách ăn mặc rồi!
Cô mặc nguyên bộ trang phục thể dục hồng nhạt sáng nay, đây tuyệt đối là lần đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa!
- Cô Chu xinh quá đi!
- Từ lâu tôi đã biết cô Chu rất đẹp rồi, chẳng qua trước đây cô ấy mặc mấy bộ đồ cổ lỗ nên không thấy hết thôi!
…
Nghe những người xung quanh bàn tán xôn xao, tôi đột nhiên có cảm giác rất là vinh hạnh.
- Được đó giai ngành, nhìn người chuẩn vãi!
Hoắc Chính huých tay tôi.
- Thường thôi, thường thôi.
Tôi cố tình ra vẻ khiêm tốn, chứ thực ra trong lòng lại đang nghĩ đến một chuyện khác. Liệu có phải vì sáng nay tôi khen cô mặc
bộ đồ này đẹp nên cô mới không thay ra không?
Ý nghĩ mông lung này quấy nhiễu tôi đến tận giờ tan học. Tôi vội vàng đuổi theo Chu Mạn Như. Lần trước tôi tỏ tình công khai
làm mọi người đều biết tôi đang theo đuổi cô rồi, nên lần này chỉ có mấy đứa hóng hớt ngó theo chứ chẳng còn ai theo cả.
- Cô Chu ơi, em muốn mời cô đi xem phim chiều nay.
Tôi nắm chặt tay, lòng bàn tay mồ hôi ướt đẫm.
Lần trước tôi mời Chu Mạn Như đi ăn cơm mà còn bị cô từ chối ngay tắp lự, nếu không phải lần này tôi không còn cách nào khác
thì cũng không muốn làm như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.