Chương 28: Đánh tao này, thả cô ấy đi!
Tứ Nguyệt Hắc
28/04/2020
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Sau khi ra khỏi tiệm cơm, tôi cứ đi theo Chu Mạn Như.
Đi được nửa đường, Chu Mạn Như quay phắt người lại rồi quát lên giận dữ:
- Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ rồi cơ mà!
Tôi gật đầu rồi nhún vai đầy bất đắc dĩ:
- Ngại quá cô ơi, lần này em thực sự không có ý gì đâu.
- Thế sao em cứ đi theo tôi mãi thế?
Chu Mạn Như chống nạnh, không tin.
- Không phải em muốn đi theo cô, mà là em có mỗi đường này để về kí túc thôi!
Ý là, cô nghĩ nhiều quá rồi.
Chu Mạn Như đỏ bừng mặt nhưng vẫn giả vờ trấn định ho khan hai tiếng, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Chỉ còn một quãng đường nhỏ nữa là chúng tôi về đến trường, đột nhiên có ba người xuất hiện từ trong bóng tối, vừa nhìn đã
thấy chẳng tốt lành gì.
- Các người là ai?
Thấy thế, Chu Mạn Như không run sợ như những người phụ nữ bình thường mà chỉ hỏi bằng giọng bình tĩnh.
- Bọn anh là người đến làm cưng sung sướng!
Một tên cao lớn trong số đó bước ra nói lời thô bỉ.
Nói đoạn, gã nhả điếu thuốc sắp hết trong miệng xuống đất rồi đạp tắt:
- Nhìn cũng đẹp đấy, thảo nào có thể dụ dỗ được đàn ông. Không biết tí nữa rồi cưng có bình tĩnh được thế nữa không đây?
- Anh có ý gì?
- Ý của anh chính là mời cưng nếm thử kĩ thuật của ba anh em đây, ngày nào cũng ở với lão già thì chắc là cưng thèm khát lắm
nhỉ?
Con khỉ ốm sau lưng gã cao to cười váng lên:
- Yên tâm đi, tí nữa ba bọn anh nhất định sẽ đút cưng no, không chừng còn làm cưng chẳng quên được mùi vị của bọn anh ấy
chứ!
Khỉ ốm nói xong thì xông lên, khi thấy hắn định chạm vào Chu Mạn Như thì tôi vội kéo cô ra sau lưng mình:
- Các anh làm thế là phạm pháp, không sợ chúng tôi gọi cảnh sát sao?
- Gọi cảnh sát á?
Khỉ ốm lặp lại một lần như đang nghiền ngẫm.
- Không sai, nhân lúc bây giờ còn chưa gây ra thương tổn thực tế gì, tôi khuyên các anh quay đầu là bờ đi, tôi sẽ bỏ qua cho các
anh!
- Anh cả ơi, thằng ranh ẻo lả nảy nói nó muốn báo cảnh sát này, em sợ quá cơ!
Khỉ ốm bịt mũi nói bằng giọng quái dị, hai gã còn lại cười váng lên:
- Báo cảnh sát? Có giỏi thì mày báo đi! Tao cam đoan sẽ làm cho chúng mày phê lên giời trước khi cảnh sát kịp đến đấy!
- Mục tiêu của bọn tao lần này là con ả kia, nếu mày biết thân biết phận thì đứng yên một bên mà nhìn, nếu định làm anh hùng
cứu mỹ nhân thì đừng có trách anh em bọn tao ra tay độc ác.
Gã nói câu cuối với giọng gằn dữ tợn. Ánh trăng rọi sáng vết sẹo dài ngoằng trên khóe mắt gã, càng làm cho gã trở nên đáng sợ
giữa cảnh đêm mịt mùng tĩnh lặng.
Tôi có thể cảm giác được bàn tay Chu Mạn Như nắm cánh tay tôi đang run lên. Lúc này, người tỉnh táo đều sẽ chọn lựa khoanh
tay đứng nhìn cô trở thành đồ chơi trong tay bọn chúng.
Nhưng nếu làm vậy thì tôi đừng hòng theo đuổi được Chu Mạn Như nữa. Ngược lại, nếu tôi cứu cô thì không những làm cô cảm
kích mà còn có thể nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách giữa cả hai. Đương nhiên là cái giá sẽ khá đắt.
- Triệu Kiện, em… đi trước đi. Mục tiêu của chúng là … cô, chúng sẽ không làm gì em đâu.
Chu Mạn Như lắp bắp nói, trong giọng nói còn nghẹn ngào tiếng khóc.
Nghe xong, tôi giật mình kinh ngạc, quay phắt lại nhìn cô. Chỉ chưa đến một phút đồng hồ mà khuôn mặt lạnh nhạt xinh đẹp của
cô đã đầy vẻ kiên quyết. Nước mắt ầng ậng bên khóe mi, thế nhưng không hề rơi xuống.
- Cô Chu, cô biết rõ em mà đi thì chúng sẽ…
- Em ở lại đây thì có tác dụng gì. Ngõ nhỏ này chẳng ai qua lại, em không đi thì cũng chỉ bị thương vô ích mà thôi!
Chu Mạn Như buông cánh tay đang nắm tay tôi rồi đẩy tôi ra:
- Các người làm gì thì làm tôi đây này, thả cậu ấy đi đi!
***
Sau khi ra khỏi tiệm cơm, tôi cứ đi theo Chu Mạn Như.
Đi được nửa đường, Chu Mạn Như quay phắt người lại rồi quát lên giận dữ:
- Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ rồi cơ mà!
Tôi gật đầu rồi nhún vai đầy bất đắc dĩ:
- Ngại quá cô ơi, lần này em thực sự không có ý gì đâu.
- Thế sao em cứ đi theo tôi mãi thế?
Chu Mạn Như chống nạnh, không tin.
- Không phải em muốn đi theo cô, mà là em có mỗi đường này để về kí túc thôi!
Ý là, cô nghĩ nhiều quá rồi.
Chu Mạn Như đỏ bừng mặt nhưng vẫn giả vờ trấn định ho khan hai tiếng, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Chỉ còn một quãng đường nhỏ nữa là chúng tôi về đến trường, đột nhiên có ba người xuất hiện từ trong bóng tối, vừa nhìn đã
thấy chẳng tốt lành gì.
- Các người là ai?
Thấy thế, Chu Mạn Như không run sợ như những người phụ nữ bình thường mà chỉ hỏi bằng giọng bình tĩnh.
- Bọn anh là người đến làm cưng sung sướng!
Một tên cao lớn trong số đó bước ra nói lời thô bỉ.
Nói đoạn, gã nhả điếu thuốc sắp hết trong miệng xuống đất rồi đạp tắt:
- Nhìn cũng đẹp đấy, thảo nào có thể dụ dỗ được đàn ông. Không biết tí nữa rồi cưng có bình tĩnh được thế nữa không đây?
- Anh có ý gì?
- Ý của anh chính là mời cưng nếm thử kĩ thuật của ba anh em đây, ngày nào cũng ở với lão già thì chắc là cưng thèm khát lắm
nhỉ?
Con khỉ ốm sau lưng gã cao to cười váng lên:
- Yên tâm đi, tí nữa ba bọn anh nhất định sẽ đút cưng no, không chừng còn làm cưng chẳng quên được mùi vị của bọn anh ấy
chứ!
Khỉ ốm nói xong thì xông lên, khi thấy hắn định chạm vào Chu Mạn Như thì tôi vội kéo cô ra sau lưng mình:
- Các anh làm thế là phạm pháp, không sợ chúng tôi gọi cảnh sát sao?
- Gọi cảnh sát á?
Khỉ ốm lặp lại một lần như đang nghiền ngẫm.
- Không sai, nhân lúc bây giờ còn chưa gây ra thương tổn thực tế gì, tôi khuyên các anh quay đầu là bờ đi, tôi sẽ bỏ qua cho các
anh!
- Anh cả ơi, thằng ranh ẻo lả nảy nói nó muốn báo cảnh sát này, em sợ quá cơ!
Khỉ ốm bịt mũi nói bằng giọng quái dị, hai gã còn lại cười váng lên:
- Báo cảnh sát? Có giỏi thì mày báo đi! Tao cam đoan sẽ làm cho chúng mày phê lên giời trước khi cảnh sát kịp đến đấy!
- Mục tiêu của bọn tao lần này là con ả kia, nếu mày biết thân biết phận thì đứng yên một bên mà nhìn, nếu định làm anh hùng
cứu mỹ nhân thì đừng có trách anh em bọn tao ra tay độc ác.
Gã nói câu cuối với giọng gằn dữ tợn. Ánh trăng rọi sáng vết sẹo dài ngoằng trên khóe mắt gã, càng làm cho gã trở nên đáng sợ
giữa cảnh đêm mịt mùng tĩnh lặng.
Tôi có thể cảm giác được bàn tay Chu Mạn Như nắm cánh tay tôi đang run lên. Lúc này, người tỉnh táo đều sẽ chọn lựa khoanh
tay đứng nhìn cô trở thành đồ chơi trong tay bọn chúng.
Nhưng nếu làm vậy thì tôi đừng hòng theo đuổi được Chu Mạn Như nữa. Ngược lại, nếu tôi cứu cô thì không những làm cô cảm
kích mà còn có thể nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách giữa cả hai. Đương nhiên là cái giá sẽ khá đắt.
- Triệu Kiện, em… đi trước đi. Mục tiêu của chúng là … cô, chúng sẽ không làm gì em đâu.
Chu Mạn Như lắp bắp nói, trong giọng nói còn nghẹn ngào tiếng khóc.
Nghe xong, tôi giật mình kinh ngạc, quay phắt lại nhìn cô. Chỉ chưa đến một phút đồng hồ mà khuôn mặt lạnh nhạt xinh đẹp của
cô đã đầy vẻ kiên quyết. Nước mắt ầng ậng bên khóe mi, thế nhưng không hề rơi xuống.
- Cô Chu, cô biết rõ em mà đi thì chúng sẽ…
- Em ở lại đây thì có tác dụng gì. Ngõ nhỏ này chẳng ai qua lại, em không đi thì cũng chỉ bị thương vô ích mà thôi!
Chu Mạn Như buông cánh tay đang nắm tay tôi rồi đẩy tôi ra:
- Các người làm gì thì làm tôi đây này, thả cậu ấy đi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.