Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 11: Lại thêm một người

Tư Đồ Cẩm Tranh

10/08/2016

Lăng Ngạo không tiếp tục đùn đẩy, lần này y thật sự lựa chọn những thứ đó, chỉ là đảo mắt nhìn qua, thứ nào thích thì nhìn thêm vài lần, tam vương gia lập tức sẽ lấy nó ra đặt sang một bên. Lăng Ngạo đi một vòng, đại khái chọn được hai dây thắt lưng ngọc, ba bốn khối ngọc bội, đều là thứ mang ở thắt lưng, Lăng Ngạo chỉ tự tay động thủ lấy một thứ, đó là một chiếc quạt ngọc cốt.

“Tử Trúc, bổn vương luôn hy vọng ngươi sẽ không xem bổn vương là người ngoài, bổn vương cũng biết từ trước tới nay đều bắt ngươi chịu khổ. Bổn vương xin lỗi ngươi, nhưng, chỉ cần ngươi nói, bổn vương có thể làm được thì sẽ toàn bộ thỏa mãn ngươi.” Tam vương gia có chút kích động, cánh mũi phập phồng, mục quang lấp lánh, Lăng Ngạo có một thoáng chốc kinh ngạc, tại sao hắn lại đối xử tốt với mình như vậy? Nguyên nhân này rất quan trọng, y nhất định phải làm rõ. Nhưng y nên tìm hiểu từ ai?

“Vương gia, ân và oán nhìn thì nặng, thực tế lại rất nhẹ. Tử Trúc không muốn nói nhiều.” Lăng Ngạo làm ra vẻ thâm trầm cúi đầu, rồi muốn ly khai mật thất.

Tam vương gia kích động kéo tay y, miệng run rẩy nói: “Ta biết, ngươi còn hận chuyện ta tặng muội muội ngươi cho người khác, ta đã vì chuyện này hối hận rất nhiều. Hơn nữa mấy năm nay, ta phái đi không biết bao nhiêu người tìm nàng. Một khi có tin tức, các ngươi sẽ có thể đoàn tụ rồi.”

Nga! Thì ra là như vậy. Còn cho là tam vương gia chèn chết muội muội của Tô Tử Trúc. Lăng Ngạo suy nghĩ một chút, phun ra hai chữ: “Đa tạ!”

“Tử Trúc, bổn vương, ta ~” Ánh mắt lạc lõng của tam vương gia khiến Lăng Ngạo ngạc nhiên, cảm tình này của hắn đối với Tô Tử Trúc vốn không hợp tình lý. Nếu nói từ lâu về trước đã yêu thương, vậy tam vương gia tuyệt đối có luyến đồng phích. Nếu không phải, vậy thì giải thích không thông a ~

“Vương gia, đi cả ngày rồi, Tử Trúc khá mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi, thỉnh vương gia ân chuẩn.” Lăng Ngạo nhất thời cũng không nghĩ ra được nguyên do. Nói nhiều lại sợ bản thân lộ sơ hở, tạm thời trước hết cứ như vậy đã. Vương gia này xem ra có hổ thẹn với Tô Tử Trúc, nếu không cũng không có thần sắc như vậy.

“Được được, ngươi mệt rồi, đi nghỉ ngơi.” Tam vương gia lúc này cũng không ngăn cản, mở cửa mật thất, đích thân đưa y về phòng. Cho đến khi tới trước cửa phòng, Lăng Ngạo muốn đóng cửa, tam vương gia vẫn đứng bên ngoài. Lăng Ngạo nhăn mày: “Vương gia còn chuyện gì?”

Kháo! Ngươi không phải là muốn vào đây qua đêm đi? Lão tử không muốn hầu hạ ngươi!

“Tử Trúc, ngươi có muốn gặp mẹ của ngươi không?” Câu nói này của tam vương gia xém chút khiến Lăng Ngạo ngã ngữa!

Mẹ nó, còn cho rằng Tô Tử Trúc là cô nhi, không ngờ mẹ y vẫn còn khỏe mạnh. Hơn nữa còn rất quen thuộc với vương gia này! Đây tuyệt đối đủ chấn động, còn hay hơn mấy bộ phim lúc tám giờ tối nữa.

Lăng Ngạo không mở miệng, chỉ là trong mắt mang theo chút nghi hoặc. Đợi tam vương gia tự nói tiếp. “Mẹ ngươi vẫn rất nhớ ngươi, nàng không hề có lỗi với Tô gia các ngươi. Tất cả đều là sai lầm của ta, lần này ngươi trở về, nàng muốn gặp lại ngươi.”

Lăng Ngạo đích thật đủ chấn kinh, tam vương gia này rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện khiến y kinh thán chưa nói với y nữa? Y sắp tiêu hóa không nổi rồi.



Người liên quan xuất hiện càng nhiều, y càng loạn.

“Gặp lại nàng đi, được không?” Tam vương gia thấp giọng hạ khí, đây là đang khẩn cầu y sao? Lăng Ngạo nâng mắt lên, nhìn sự kỳ vọng trong mắt tam vương gia, y tạm thời không muốn nghịch lại ý của hắn, dù sao trước mắt còn phải nhờ người ta bảo vệ. Đợi tới ngày ly khai, thì không còn cần phải cố kỵ nữa.

Gật đầu, tam vương gia thở phào một hơi, hắn đang đợi Lăng Ngạo quyết định lúc nào gặp mặt.

“Ngươi cứ an bài đi.” Lăng Ngạo cúi đầu, đóng cửa.

Tam vương gia đứng bên ngoài rất lâu mới ly khai. Lăng Ngạo ở trong phòng cũng suy nghĩ rất lâu. Ngọn nguồn giữa tam vương gia này và Tô gia không nhạt chút nào, thường thường hắn luôn gắn câu nói xin lỗi trên miệng, nhưng y không biết tiếng xin lỗi này, trừ việc làm muội muội của Tô Tử Trúc thất lạc, thì còn chuyện gì khác nữa không.

Còn nữa, y phát hiện một vấn đề khá quan trọng, chính là khi tam vương gia nhìn y, giống như đang chuyên chú nhìn y, nhưng lại tựa như đang thông qua y nhìn thấy một người khác. Tuy chỉ là suy đoán, nhưng, tất cả đều có khả năng.

Xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, Lăng Ngạo đặt quạt ngọc cốt mình đã chọn sang bên gối, thoát y phục lên giường ngủ. Hôm sau vừa mở mắt, oa! Dọa y nhảy dựng.

Tam vương gia đang đứng bên giường chú mục nhìn y, nhu tình cuồn cuộn như thế, nét dịu dàng trong mắt cũng sắp nhỏ ra nước. Kháo! Tên già mà không mệt nhà ngươi sao còn thích nhìn trộm chứ?

“Ngươi tỉnh rồi, bổn vương hôm nay không có chuyện gì, mang ngươi đi gặp nàng, được không?” Lại là khẩu khí thương lượng. Ta nói không được, ngươi sẽ thất vọng đi.

“Ta đói rồi.” Lăng Ngạo không thể chịu đói, khi y đói, tính khí sẽ kém đi.

“Chúng ta cùng dùng tảo thiện được không?” Tam vương gia có chút hưng phấn. Lăng Ngạo nhíu mi, sau đó hai chân mày anh tuấn dính lại với nhau.

“Ba người chúng ta cùng dùng tảo thiện, nàng tự tay xuống bếp, hy vọng ngươi nếm thử.” Hình tượng hiện tại của tam vương gia thật giống như một thuyết khách. Nào có khí thế của vương gia nữa. Lăng Ngạo đứng lên, mặc ngoại sam, rửa mặt mũi tay chân, rồi đi theo tam vương gia tới dùng tảo thiện với mẹ ruột của Tô Tử Trúc.



Thì ra vương phủ lớn như vậy a, Tô Tử Trúc và vương gia trụ tại chính sương tiền viện, mà gia quyến của vương gia thì trụ tại hậu viện, một vương phủ thôi mà lại lớn như vậy, cái gì gọi là xa xỉ? Chính là đây. Hủ bại a!

Lăng Ngạo lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười châm biếm. Tam vương gia làm như không thấy, dù sao Tô Tử Trúc thanh cao, bọn họ cũng không phải không biết. Càng huống hồ, đây vốn chính là xa xỉ.

Hậu viện đều là gia quyến, cho nên hoa hoa thảo thảo cũng nhiều hơn, có thể nhìn ra, vị nữ tử trụ tại nơi này là một người rất yêu hoa. Tam vương gia dẫn y đi xuyên qua đình viện rường cột chạm trổ, vòng qua một hồ sen, đi qua một thủy tạ, cuối cùng mới tới được nơi mà mẹ của Tô Tử Trúc cư ngụ.

Tiến vào phòng, chỉ có một nữ tử đoan trang có chút khẩn trương ngồi trên ghế, vừa thấy hai người họ, lập tức đứng lên nghênh tiếp. Nữ tử đó cỡ hơn ba mươi, đoan trang tú lệ, y phục hoa quý. Vừa nhìn đã biết là quý phu nhân sống trong nhung lụa.

Chân mày cong như lá liễu cau chặt, một đôi mắt không mất đi linh tuệ phiếm theo thủy khí nồng đậm, sóng mũi yêu kiều đỏ hồng, cánh môi hồng nhuận cắn chặt, đến mức sắp nhỏ máu. Lăng Ngạo tổng kết lại, là mỹ nhân. Người ta mẫu tử tình thân, gặp nhi tử của mình khó tránh sẽ hồi tưởng lại những chuyện dĩ vãng, mà một cô hồn ngoại lai như y làm sao bi thương nỗi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Tử Trúc, Tử Trúc con của ta sao?” Thanh âm nữ tử cũng rất dễ nghe, có cảm giác như nữ tử Giang Nam nói chuyện, thanh âm không lớn, dịu dàng nhuận nhuận.

“Tử Trúc!” Tam vương gia đẩy y một cái, Lăng Ngạo bất đắc dĩ gật đầu. Y sẽ không quỳ với nữ nhân này, nữ nhân này cũng chỉ lớn hơn y cỡ ba bốn tuổi, bảo y quỳ? Không thể! Dưới gối nam nhân có hoàng kim nha, sao có thể đụng chút là quỳ!

“Tử Trúc, gọi mẹ a!” Tam vương gia lại nhẹ nhàng đẩy một cái. Lăng Ngạo mạnh quay đầu, có chút tức giận nhìn tam vương gia. Dựa vào cái gì ta phải gọi nàng là mẹ, một nữ nhân chỉ lớn như tỷ tỷ của mình, ngươi bảo ta gọi mẹ! Ta sao gọi nổi chứ?!

Nữ tử vừa thấy nhi tử tức giận, vội hòa giải: “Không sao không sao, không gọi thì bỏ đi. Có phải đã đói rồi không, lại ăn cơm thôi.”

Phân phó đám nô tỳ mang cơm lên, chẳng qua chỉ là cơm sáng, mà lại làm tới mười mấy hai chục món, bày ra đầy cả bàn lớn. Trong mắt Lăng Ngạo lại xuất hiện tia sáng chế giễu đó, chính là tác phong của quan lại đi. Xa xỉ, ăn to uống to, ăn không hết thì đều lãng phí, mỗi một món ăn ở đây giá cả đều không thấp, nghĩ lại cũng tiêu không ít ngân lượng.

“Ăn đi, nếm thử xem.” Nữ tử vội rướn người gắp đồ ăn cho nhi tử, Lăng Ngạo cúi đầu, rồi động thủ khai tiệc. Trên bàn này chỉ ngồi ba người, hơn nữa không khí quái dị, Lăng Ngạo cho dù là người não thô cũng cảm giác được rợn sóng lưng.

“Các ngươi không ăn sao?” Chỉ có một mình y động đũa, lẽ nào bọn họ muốn y ăn hết cả bàn cơm này? Nghẹn chết y cũng ăn không nổi.

“Ăn chứ, vương gia mời dùng.” Nữ tử ánh mắt hàm xuân gắp đồ ăn cho vương gia, tam vương gia chỉ mỉm cười với nàng một cái, mặt nàng liền đỏ lên. Đây là tình huống gì? Có gian tình!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Ái Chi Tương Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook