Chương 47: Nhân vật mới xuất hiện
Tư Đồ Cẩm Tranh
10/08/2016
Lăng Ngạo nhìn tình hình này, rướn cổ họng nhỏ trong của Tô Tử Trúc điên cuồng la hét: “Dục nhi, Dục nhi!”
La nửa ngày cũng không có người lên tiếng đáp lại, điều này làm y càng thêm bất an, tiếng gọi cũng thay đổi, không khác gì tiếng khóc. “Tô Dục, hỗn đàn nhà ngươi, nhanh lăn ra đây cho ta!”
La hét một hồi, vẫn không có người để ý tới y, y nhìn Hiên Viên Cẩm đứng kế bên, tức giận. “Thao! Mẹ nó toàn do ngươi cản đông cản tây, bảo ngươi nhanh ra, mẹ nó ngươi cũng không thèm ra. Dục nhi nếu có gì bất trắc, ngươi không xong với ta đâu!”
Hiên Viên Cẩm lúc này cũng có chút khẩn trương, ngươi thử nói xem một người lớn sống sờ sờ như thế, sao tự dưng biến mất được, không phải đi bắt cá sao. Hắn thoát y phục ra, mẹ nó, hắn phải xuống nhìn xem, có phải bị chuột rút chìm dưới đáy rồi không.
Hắn nhảy xuống nước, trong lòng Lăng Ngạo dâng lên được chút hy vọng. Kỳ thật y biết rõ, biết rõ lần hay họa nhiều may ít. Mẹ nó, lần này bất kể là do kẻ nào làm, Lăng Ngạo y cũng sẽ lôi hắn ra, lần này không giày chết tên đó, chữ Lăng của y cũng không cần viết nữa.
Khi Hiên Viên Cẩm lên bờ, cũng trầm mặt. Lần này tiêu rồi, nghe nói mí mắt giật cũng không cần phải có nguyên nhân gì, nhưng lần này xảy ra chuyện rồi, hắn vừa thấy điệu bộ Lăng Ngạo sắp rớt cả mặt xuống chân, trong lòng cũng thấp thỏm: “Tử Trúc…” Nhẹ gọi một tiếng, mí mắt Lăng Ngạo không chớp lấy một cái, cầm giày Tô Dục lầu bầu một câu: “Về thôi.”
Hiên Viên Cẩm mặc lại y phục, khi vào trong trướng, Lăng Ngạo đã chuẩn bị xong nước nóng. “Tắm một chút, xua hàn khí, ngươi đừng sinh bệnh.”
Hiện tại tâm tư của y toàn bộ đặt trên người Tô Dục, không có tinh lực phân cho Hiên Viên Cẩm nữa. Nếu Hiên Viên Cẩm lại có chuyện gì, một nửa bầu trời còn lại của y cũng đổ sụp.
Hiên Viên Cẩm cảm thấy ấm lòng, Lăng Ngạo đối với hắn vẫn rất tốt. Lúc này còn có thể nhớ tới hắn, khiến hắn cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ tim dâng lên mặt. Nhớ lại tình cảnh lúc y lần đầu cứu hắn, trong lòng cũng cảm thấy bình ổn nhiều.
“Tử Trúc, ngươi đừng lo lắng quá, ta sẽ phái người đi tìm.” Hiên Viên Cẩm biết Tô Dục rất quan trọng trong lòng Lăng Ngạo, cho nên, Tô Dục tuyệt đối không thể có chuyện gì.
“Ân. Chuyện này nhờ ngươi rồi.” Lăng Ngạo nói xong chuẩn bị giấy bút, y dùng bút lông tự chế viết một phong thư cho tam vương gia. Nội dung cụ thể trong thư như sau:
Tam vương gia:
Dục nhi gặp nạn, hiện tại mất tích. Nếu ngài thuận tiện, xin giúp tìm kiếm. Đa tạ.
Hiên Viên Cẩm cầm bức thư cảm thấy trong lòng khá khó chịu, hắn là một tướng quân. Người của mình mất tích ngay trước mắt, hắn còn phải cầu trợ địch nhân, mặt mũi mất hết không nói, mà trong lòng còn bị gút một vướng mắc lớn.
“Ngươi cũng đừng nghĩ gì, Dục nhi là nhi tử của tam vương gia, làm cha như hắn không tìm thì ai tìm?” Hiện tại Lăng Ngạo nghĩ, chỉ cần Dục nhi tất cả đều yên ổn, mặt mũi thể diện gì đó toàn bộ bỏ hết, người sống mới là quan trọng. Những kẻ chưa từng chết như bọn họ đương nhiên không hiểu được đạo lý này.
Hiên Viên Cẩm cúi đầu, phân phó người đưa thư tới phủ tam vương gia. Mà hắn thì vì mặt mũi của mình nên không ngừng tìm kiếm Tô Dục. Hắn phải tìm được trước, nếu để tam vương gia giành mất, như vậy Tử Trúc sẽ thất vọng với hắn.
—————-
“Tiểu tử thúi, nói mau, y rốt cuộc đang ở đâu?” Nam nhân vừa dùng roi quất lên Tô Dục đang bị cột trên trụ gỗ, vừa hung ác hỏi.
Tô Dục trừng hắn, không hừ cũng không đáp, chính là không thèm nói, mục quang hung ác như đang diễn đạt: Có bản lĩnh ngươi đánh chết ta đi, ta có chết cũng không nói.
Trên người Tô Dục chằng chéo vết roi, máu tươi nhiễm đỏ trung y bạch sắc rách nát trên người. Nhưng Tô Dục kiên cường không thèm nói một câu, tuy Tô Mộ Dung đối đãi với hắn vô cùng khắc nghiệt, nhưng vẫn rất tốt. Hắn không thể bán đứng người đã nuôi mình trưởng thành, cho dù y không phải là phụ thân của hắn, nhưng y dạy hắn võ công, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, sao hắn có thể bán đứng phụ thân của mình, chỉ vì bảo toàn tình mạng.
Hơn nữa, những người này căn bản đã phát rồ, lời họ nói căn bản không thể tin tưởng, cho dù hắn nói ra, cũng chẳng qua được chết nhanh hơn mà thôi, muốn sống, vọng tưởng!
Tuy hắn có hơi khờ, nhưng không ngốc, hắn còn phải sống, phải lưu lại tính mạng này để sống cùng huynh trưởng đồng mẫu dị phụ của mình.
“Ngươi rốt cuộc chịu nói hay không?” Người đó hung ác quất thêm vài roi, Tô Dục không trừng hắn nữa, gục đầu ngất đi.
Người đó mắng chửi ỏm tỏi ném roi đi, không bao lâu lại có một người vào, người trước đó cầm roi sẵng giọng nói: “Đại ca, miệng người này còn kín hơn hũ mật, chết cũng không mở miệng!”
“Ngươi cũng là thứ phế vật, ngươi có bản lĩnh gì? Chỉ biết quất roi thôi sao?” Người được gọi là đại ca đấm cho tên cầm roi một quyền, sau đó lại nói: “Lần này nếu chúng ta không giúp hoàng hậu làm xong chuyện, hai tính mạng nát của chúng ta không giữ được không nói, ngay cả cha mẹ ngươi, cha mẹ ta toàn bộ đều phải lên đường chung với chúng ta, hiểu chưa?”
Nam nhân cầm roi lại mắng hai câu, rầu rĩ đáp một tiếng, sau đó vác thùng nước còn đọng băng chưa tan đổ xuống đầu Tô Dục.
Nước này lạnh cực điểm, Tô Dục bị đông lạnh rùng mình, vết thương trên người bắt đầu đau nhức, những vết thương chồng chéo ngang dọc bắt đầu co rút từng cơn. Hắn cắn răng, mặt tái trắng, thầm phát thệ, thù này không báo, hắn không mang họ Tô nữa!
“Tiểu tử, ngươi chỉ cần nói tung tích của Tô Mộ Dung, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!” Nam nhân cầm roi lần này cầm một cái xỉa sắt đã được nung đỏ bừng đi tới chỗ Tô Dục. Tô Dục nhìn cái xỉa sắt to bằng ba ngón tay đó, thứ này khi lạnh đâm vào người không chết cũng mất nửa mạng, huống hồ đã được nung lên.
“Nếu ngươi là nam nhân, thì nhanh lẹ chút đi!” Tô Dục nói được một câu khản đặc, rồi không mở miệng nữa, ngay cả khi cái xỉa sắt nung đỏ của người đó đâm vào đùi hắn, hắn cũng không mở miệng.
Người đó cũng là kẻ tàn bạo, nhưng thấy Tô Dục niên kỷ còn trẻ lại có thể chịu đựng như thế, trong lòng không tránh khỏi có chút kính trọng. Nhưng mà, mệnh lệnh của người trên bọn họ không thể không theo, nếu không một nhà lão ấu toàn bộ táng mạng, bọn họ là những kẻ sống trên đao kiếm, chết không đáng tiếc, nhưng lão nhân và oa nhi trong nhà không hề làm chuyện gì thương thiên hại lý, bọn họ không thể liên lụy người nhà sau khi đã bỏ cả mạng mình.
Người ai cũng muốn sống, cũng có gì sai đâu. Người vì tiền mà chết, chim vì thực mà vong. Đây chính là quy luật sinh tồn, hắn không làm như thế, cũng có người khác làm thế với hắn. Tiểu huynh đệ, tuy ngươi là một hán tử, ca ca cũng không thể nào không hạ thủ mạnh tay với ngươi.
Lại đâm vào, lần này đâm vào bắp chân của Tô Dục. Tô Dục đau đến cắn chặt môi, mặt trắng hơn tờ giấy, không còn một chút huyết sắc. Máu bắt đầu chảy xuống như dòng suối nhỏ, nếu tiếp tục chảy không ngừng như thế, không bao lâu nữa sẽ nghẹn khí.
“Ai da! Người này sắp tra tấn chết ngươi rồi!” Khi Tô Dục rũ đầu, ý thức không còn rõ ràng, chợt nghe thấy một giọng nói đặc biệt trong trẻo của tiểu hài tử vang lên không xa.
“Ngươi là ai? Sao lại vào đây?” Nam nhân đó bị dọa nhảy dựng, hắn đang chuyên tâm muốn cậy miệng Tô Dục, đột nhiên có người nói chuyện, còn là một tiểu hài tử, bị dọa tuyệt đối không nhỏ.
“Người cũng sắp chết rồi, cho dù hắn có muốn nói cũng không còn cơ hội.” Tiểu hài tử đó không để ý tới hắn, chậc chậc hai tiếng, nháy người một cái đã ở trước mặt Tô Dục. Tốc độ nhanh thế này, khiến kẻ đang thực hiện khốc hình bị dọa tới hai mắt xém nữa lọt khỏi tròng.
“Ngươi ngươi ngươi…” Nam nhân đó kêu ngươi nửa ngày, cũng không nói tiếp được, hài tử đó nâng tay, nam nhân bị dọa lùi lại vài bước.
Tốc độ đó tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh, hắn tuy đã hơn mọi người, nhưng về mặt tu vi võ công, hắn rất rõ, bản thân không phải đối thủ. Hơn nữa, đại ca vốn đang ở bên ngoài, hiện tại nếu không có động tĩnh, chỉ có thể nói đại ca cũng thua tiểu hài tử này rồi, vậy hắn càng không phải là đối thủ của tiểu hài tử này nữa. Lúc này mới nhận định rõ, hắn lùi lại.
“Nhìn đi, một người khỏe mạnh như thế, lại bị làm ra thế này.” Tiểu hài tử còn rất nuối tiếc chậc chậc hai tiếng. Tiểu hài tử này đỡ Tô Dục khỏi trụ gỗ, sau đó lấy chăn bọc hắn lại, vác Tô Dục to gấp đôi mình rồi hiên ngang bước ra khỏi cửa.
“Người ta mang đi đó, ngươi nếu muốn người, thì đến ‘Duy Linh Sơn’ tìm ta.” Hài tử đó nói xong thì bước lên một thứ giống như Phong Hỏa luân, vụt một cái đã không còn thấy bóng người, nam nhân đó bị dọa mềm chân, đại ca trong miệng hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
(*Phong Hỏa luân: Vòng xe lửa mà Na Tra cưỡi)
Lần này bọn họ phải chịu tội rồi, tốt nhất là trước khi người ở trên hạ lệnh xuống, toàn gia đã an toàn chạy khỏi, yên tĩnh sống qua ngày.
Tô Dục không biết bản thân bị đưa tới nơi nào, chỉ biết có hai cánh tay nhỏ không ngừng vuốt trên người hắn, vừa vuốt vừa lầu bầu: “Không bị thương tới xương cốt, rất tốt, chỉ bị mấy vết roi. Ở trên cổ là do ai cắn đây? Cắn trông thật đẹp.”
Ách! Vết trên xương quai xanh đó là lần trước khi Lăng Ngạo cùng hắn lăn trên giường đã cắn, lúc đó Lăng Ngạo bị hắn giày vò không nhẹ, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ nói: “Ta cắn chết ngươi!” Cuối cùng vẫn không nỡ cắn mạnh, chỉ cắn ra vài dấu răng mà thôi.
Mới hai ngày không thấy, sao lại nhớ tới y rồi? Nhớ tới mức xương cốt toàn thân đều đau.
Tiểu hài tử đó mò tới mò lui trên người hắn, cuối cùng mới mò lên chân bị thương của hắn: “Cái lỗ này đâm trông thật khó coi. Lát nữa về ta sẽ giúp ngươi đâm cho dễ coi, sau này nhìn lên cái chân, ngươi sẽ phải nói của ta đâm đẹp hơn.”
Tô Dục trong nửa tỉnh nửa mê, nghe tiểu hài tử đó lầm rầm lầu bầu liên mồm bình luận về vết thương trên người mình, sau đó vô cùng không khách khí ném hắn vào thùng tắm, nước tiến vào nơi da thịt bị rách, đau đớn vô cùng, nhưng loại đau thấu tâm này hai ngày nay hắn đã quen rồi, cho nên, sắc mặt cũng chỉ trắng như giấy, chứ không ngất đi, hắn vẫn bảo trì trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
“Ngươi không thể vận động được sao?” Tiểu hài nhi chỉ tay vào đầu hắn, chọt chọt. Cuối cùng không thể không nâng mí mặt nặng nề lên, trừng mắt nhìn tiểu hài. Tiểu hài trông giống một tinh linh, niên kỷ mười hai mười ba, mắt sáng như trân châu màu đen, da mặt thì vừa trắng vừa mịn. Chỉ là trên mặt có một nụ cười trong khá tà tính, tà ác khiến người ta cảm thấy rợn sóng lưng.
“Ngươi nếu có thể, thì vận công một chu thiên trong nước đi, ta bỏ thêm dược, rất tốt cho sự hồi phục của ngươi.” Tiểu hài chớp mắt, nụ cười môi hồng răng trắng, làm Tô Dục choáng váng, xém chút mở mắt không nổi. Nhớ tới huynh trưởng của mình, nụ cười đó rất giống tiểu hài tử này, ngây thơ như thế, mà tà tính cũng rất nhiều, không chỉ tà tính, mà còn xấu xấu ớn ớn.
“Ngươi tự phát ngốc ở đó đi, ta buồn ngủ rồi, ngươi phát ngốc đủ, vận công xong thì gọi ta. Ta phải chợp mắt một lát. Tối qua nằm mơ thấy quỷ, quỷ áp thân, sáng nay thân thể còn đau nè.” Tiểu hài tử đó cũng không xem bản thân là người ngoài, lầm rầm rù rì nói liên mồm, sau đó thì ngủ, cuối cùng mới được an tĩnh.
Tô Dục thử động cánh tay, dùng sức hít thở, nước này đích thật có một cỗ dược vị. Nhanh chóng vận công, bất kể thế nào, đối phương là cứu hắn. Thì dù sao cũng phải gọi là ân nhân, sau này sẽ cảm tạ.
Võ công của Tô Dục không thấp, nhưng vẫn là người bình thường. Hắn không phải bách độc bất xâm, người ta dùng dược, hắn tránh không được, đương nhiên, cũng chỉ oán bản thân không hiểu thế sự, hắn quá ngốc. Lần này cũng coi như chịu thiệt được giáo huấn, giáo huấn này tuy tàn nhẫn một chút, đau một chút, nhưng cũng đích thật nhớ rõ trong lòng, thực sự tồn tại, xem hắn có dám không nhớ giáo huấn này không.
Tiểu hài tử ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy, Tô Dục cũng ngủ luôn trong nước, tiểu hài tử đó bắt mạch cho Tô Dục, rất bình ổn, không chết được.
“Tên đầu to, ta cứu ngươi, sau này ngươi phải giúp ta làm công chuyện a, nếu không ta thiệt chết rồi, ngươi đồ to đầu, vậy mà ta còn phải cõng ngươi.” Tiểu hài tử đó, dùng chăn bọc Tô Dục lại, ngay cả y phục cũng không mặc, trước khi đi, châm lửa đốt gian nhà nhỏ, coi như hủy thi diệt tích.
Suốt đường đi đi dừng dừng, đốt không phải mười cái thì cũng tám cái nhà nhỏ cũ nát, nhóc đang chơi trò tìm kếm với ai sao? Tô Dục trăm suy ngàn nghĩ không hiểu, cuối cùng hắn thật nhịn không được, mở miệng: “Ngươi cứ châm lửa như vậy, người ta thuận theo dấu đốt nhà của ngươi cũng tìm tới được.”
“Chính là cho hắn tìm tới a, nếu không người đó phải đi đâu tìm ta? Thiên hạ này lớn như vậy, đợi hắn tìm được ta, ta đã biến thành lão đầu rồi!” Tiểu hài nhi vác hắn lên vai tiếp tục lên đường.
Vết thương chậm rãi khỏi, kỳ thật hắn có thể tự đi, nhưng không có y phục, hắn cũng không thể trần trụi, khi nói với tiểu hài tử, tiểu hài tử bảo: “Ta cõng ngươi, vết chân lưu lại mới sâu, tên quỷ nhà ta mới có thể tìm tới, nếu lưu vết chân quá nhạt vạn nhất không tìm được thì làm sao?”
Đây là luận điệu hoang đường gì a!
Không có y phục, có người vui vẻ vác hắn, cũng đỡ nhọc hắn đi, dù sao vết thương trên chân cũng không tiện đi nhanh, làm một kẻ bán tàn phế thì cứ làm vậy.
Tô Dục bị tiểu hài tử vác đi loạn khắp thế giới, Tô Dục phát hiện có hai lần bọn họ đều vòng trở về nơi đã đốt nhà trước đó. Tiểu hài tử lạc đường rồi, sau đó còn chết không chịu thừa nhận, nhất định bảo nơi nhóc đốt không phải nơi này, chỗ này là người khác đốt.
Tô Dục không nói nên lời, chỉ hy vọng thân thể mau khỏi, sau đó trở về bên cạnh huynh trưởng.
La nửa ngày cũng không có người lên tiếng đáp lại, điều này làm y càng thêm bất an, tiếng gọi cũng thay đổi, không khác gì tiếng khóc. “Tô Dục, hỗn đàn nhà ngươi, nhanh lăn ra đây cho ta!”
La hét một hồi, vẫn không có người để ý tới y, y nhìn Hiên Viên Cẩm đứng kế bên, tức giận. “Thao! Mẹ nó toàn do ngươi cản đông cản tây, bảo ngươi nhanh ra, mẹ nó ngươi cũng không thèm ra. Dục nhi nếu có gì bất trắc, ngươi không xong với ta đâu!”
Hiên Viên Cẩm lúc này cũng có chút khẩn trương, ngươi thử nói xem một người lớn sống sờ sờ như thế, sao tự dưng biến mất được, không phải đi bắt cá sao. Hắn thoát y phục ra, mẹ nó, hắn phải xuống nhìn xem, có phải bị chuột rút chìm dưới đáy rồi không.
Hắn nhảy xuống nước, trong lòng Lăng Ngạo dâng lên được chút hy vọng. Kỳ thật y biết rõ, biết rõ lần hay họa nhiều may ít. Mẹ nó, lần này bất kể là do kẻ nào làm, Lăng Ngạo y cũng sẽ lôi hắn ra, lần này không giày chết tên đó, chữ Lăng của y cũng không cần viết nữa.
Khi Hiên Viên Cẩm lên bờ, cũng trầm mặt. Lần này tiêu rồi, nghe nói mí mắt giật cũng không cần phải có nguyên nhân gì, nhưng lần này xảy ra chuyện rồi, hắn vừa thấy điệu bộ Lăng Ngạo sắp rớt cả mặt xuống chân, trong lòng cũng thấp thỏm: “Tử Trúc…” Nhẹ gọi một tiếng, mí mắt Lăng Ngạo không chớp lấy một cái, cầm giày Tô Dục lầu bầu một câu: “Về thôi.”
Hiên Viên Cẩm mặc lại y phục, khi vào trong trướng, Lăng Ngạo đã chuẩn bị xong nước nóng. “Tắm một chút, xua hàn khí, ngươi đừng sinh bệnh.”
Hiện tại tâm tư của y toàn bộ đặt trên người Tô Dục, không có tinh lực phân cho Hiên Viên Cẩm nữa. Nếu Hiên Viên Cẩm lại có chuyện gì, một nửa bầu trời còn lại của y cũng đổ sụp.
Hiên Viên Cẩm cảm thấy ấm lòng, Lăng Ngạo đối với hắn vẫn rất tốt. Lúc này còn có thể nhớ tới hắn, khiến hắn cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ tim dâng lên mặt. Nhớ lại tình cảnh lúc y lần đầu cứu hắn, trong lòng cũng cảm thấy bình ổn nhiều.
“Tử Trúc, ngươi đừng lo lắng quá, ta sẽ phái người đi tìm.” Hiên Viên Cẩm biết Tô Dục rất quan trọng trong lòng Lăng Ngạo, cho nên, Tô Dục tuyệt đối không thể có chuyện gì.
“Ân. Chuyện này nhờ ngươi rồi.” Lăng Ngạo nói xong chuẩn bị giấy bút, y dùng bút lông tự chế viết một phong thư cho tam vương gia. Nội dung cụ thể trong thư như sau:
Tam vương gia:
Dục nhi gặp nạn, hiện tại mất tích. Nếu ngài thuận tiện, xin giúp tìm kiếm. Đa tạ.
Hiên Viên Cẩm cầm bức thư cảm thấy trong lòng khá khó chịu, hắn là một tướng quân. Người của mình mất tích ngay trước mắt, hắn còn phải cầu trợ địch nhân, mặt mũi mất hết không nói, mà trong lòng còn bị gút một vướng mắc lớn.
“Ngươi cũng đừng nghĩ gì, Dục nhi là nhi tử của tam vương gia, làm cha như hắn không tìm thì ai tìm?” Hiện tại Lăng Ngạo nghĩ, chỉ cần Dục nhi tất cả đều yên ổn, mặt mũi thể diện gì đó toàn bộ bỏ hết, người sống mới là quan trọng. Những kẻ chưa từng chết như bọn họ đương nhiên không hiểu được đạo lý này.
Hiên Viên Cẩm cúi đầu, phân phó người đưa thư tới phủ tam vương gia. Mà hắn thì vì mặt mũi của mình nên không ngừng tìm kiếm Tô Dục. Hắn phải tìm được trước, nếu để tam vương gia giành mất, như vậy Tử Trúc sẽ thất vọng với hắn.
—————-
“Tiểu tử thúi, nói mau, y rốt cuộc đang ở đâu?” Nam nhân vừa dùng roi quất lên Tô Dục đang bị cột trên trụ gỗ, vừa hung ác hỏi.
Tô Dục trừng hắn, không hừ cũng không đáp, chính là không thèm nói, mục quang hung ác như đang diễn đạt: Có bản lĩnh ngươi đánh chết ta đi, ta có chết cũng không nói.
Trên người Tô Dục chằng chéo vết roi, máu tươi nhiễm đỏ trung y bạch sắc rách nát trên người. Nhưng Tô Dục kiên cường không thèm nói một câu, tuy Tô Mộ Dung đối đãi với hắn vô cùng khắc nghiệt, nhưng vẫn rất tốt. Hắn không thể bán đứng người đã nuôi mình trưởng thành, cho dù y không phải là phụ thân của hắn, nhưng y dạy hắn võ công, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, sao hắn có thể bán đứng phụ thân của mình, chỉ vì bảo toàn tình mạng.
Hơn nữa, những người này căn bản đã phát rồ, lời họ nói căn bản không thể tin tưởng, cho dù hắn nói ra, cũng chẳng qua được chết nhanh hơn mà thôi, muốn sống, vọng tưởng!
Tuy hắn có hơi khờ, nhưng không ngốc, hắn còn phải sống, phải lưu lại tính mạng này để sống cùng huynh trưởng đồng mẫu dị phụ của mình.
“Ngươi rốt cuộc chịu nói hay không?” Người đó hung ác quất thêm vài roi, Tô Dục không trừng hắn nữa, gục đầu ngất đi.
Người đó mắng chửi ỏm tỏi ném roi đi, không bao lâu lại có một người vào, người trước đó cầm roi sẵng giọng nói: “Đại ca, miệng người này còn kín hơn hũ mật, chết cũng không mở miệng!”
“Ngươi cũng là thứ phế vật, ngươi có bản lĩnh gì? Chỉ biết quất roi thôi sao?” Người được gọi là đại ca đấm cho tên cầm roi một quyền, sau đó lại nói: “Lần này nếu chúng ta không giúp hoàng hậu làm xong chuyện, hai tính mạng nát của chúng ta không giữ được không nói, ngay cả cha mẹ ngươi, cha mẹ ta toàn bộ đều phải lên đường chung với chúng ta, hiểu chưa?”
Nam nhân cầm roi lại mắng hai câu, rầu rĩ đáp một tiếng, sau đó vác thùng nước còn đọng băng chưa tan đổ xuống đầu Tô Dục.
Nước này lạnh cực điểm, Tô Dục bị đông lạnh rùng mình, vết thương trên người bắt đầu đau nhức, những vết thương chồng chéo ngang dọc bắt đầu co rút từng cơn. Hắn cắn răng, mặt tái trắng, thầm phát thệ, thù này không báo, hắn không mang họ Tô nữa!
“Tiểu tử, ngươi chỉ cần nói tung tích của Tô Mộ Dung, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!” Nam nhân cầm roi lần này cầm một cái xỉa sắt đã được nung đỏ bừng đi tới chỗ Tô Dục. Tô Dục nhìn cái xỉa sắt to bằng ba ngón tay đó, thứ này khi lạnh đâm vào người không chết cũng mất nửa mạng, huống hồ đã được nung lên.
“Nếu ngươi là nam nhân, thì nhanh lẹ chút đi!” Tô Dục nói được một câu khản đặc, rồi không mở miệng nữa, ngay cả khi cái xỉa sắt nung đỏ của người đó đâm vào đùi hắn, hắn cũng không mở miệng.
Người đó cũng là kẻ tàn bạo, nhưng thấy Tô Dục niên kỷ còn trẻ lại có thể chịu đựng như thế, trong lòng không tránh khỏi có chút kính trọng. Nhưng mà, mệnh lệnh của người trên bọn họ không thể không theo, nếu không một nhà lão ấu toàn bộ táng mạng, bọn họ là những kẻ sống trên đao kiếm, chết không đáng tiếc, nhưng lão nhân và oa nhi trong nhà không hề làm chuyện gì thương thiên hại lý, bọn họ không thể liên lụy người nhà sau khi đã bỏ cả mạng mình.
Người ai cũng muốn sống, cũng có gì sai đâu. Người vì tiền mà chết, chim vì thực mà vong. Đây chính là quy luật sinh tồn, hắn không làm như thế, cũng có người khác làm thế với hắn. Tiểu huynh đệ, tuy ngươi là một hán tử, ca ca cũng không thể nào không hạ thủ mạnh tay với ngươi.
Lại đâm vào, lần này đâm vào bắp chân của Tô Dục. Tô Dục đau đến cắn chặt môi, mặt trắng hơn tờ giấy, không còn một chút huyết sắc. Máu bắt đầu chảy xuống như dòng suối nhỏ, nếu tiếp tục chảy không ngừng như thế, không bao lâu nữa sẽ nghẹn khí.
“Ai da! Người này sắp tra tấn chết ngươi rồi!” Khi Tô Dục rũ đầu, ý thức không còn rõ ràng, chợt nghe thấy một giọng nói đặc biệt trong trẻo của tiểu hài tử vang lên không xa.
“Ngươi là ai? Sao lại vào đây?” Nam nhân đó bị dọa nhảy dựng, hắn đang chuyên tâm muốn cậy miệng Tô Dục, đột nhiên có người nói chuyện, còn là một tiểu hài tử, bị dọa tuyệt đối không nhỏ.
“Người cũng sắp chết rồi, cho dù hắn có muốn nói cũng không còn cơ hội.” Tiểu hài tử đó không để ý tới hắn, chậc chậc hai tiếng, nháy người một cái đã ở trước mặt Tô Dục. Tốc độ nhanh thế này, khiến kẻ đang thực hiện khốc hình bị dọa tới hai mắt xém nữa lọt khỏi tròng.
“Ngươi ngươi ngươi…” Nam nhân đó kêu ngươi nửa ngày, cũng không nói tiếp được, hài tử đó nâng tay, nam nhân bị dọa lùi lại vài bước.
Tốc độ đó tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh, hắn tuy đã hơn mọi người, nhưng về mặt tu vi võ công, hắn rất rõ, bản thân không phải đối thủ. Hơn nữa, đại ca vốn đang ở bên ngoài, hiện tại nếu không có động tĩnh, chỉ có thể nói đại ca cũng thua tiểu hài tử này rồi, vậy hắn càng không phải là đối thủ của tiểu hài tử này nữa. Lúc này mới nhận định rõ, hắn lùi lại.
“Nhìn đi, một người khỏe mạnh như thế, lại bị làm ra thế này.” Tiểu hài tử còn rất nuối tiếc chậc chậc hai tiếng. Tiểu hài tử này đỡ Tô Dục khỏi trụ gỗ, sau đó lấy chăn bọc hắn lại, vác Tô Dục to gấp đôi mình rồi hiên ngang bước ra khỏi cửa.
“Người ta mang đi đó, ngươi nếu muốn người, thì đến ‘Duy Linh Sơn’ tìm ta.” Hài tử đó nói xong thì bước lên một thứ giống như Phong Hỏa luân, vụt một cái đã không còn thấy bóng người, nam nhân đó bị dọa mềm chân, đại ca trong miệng hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
(*Phong Hỏa luân: Vòng xe lửa mà Na Tra cưỡi)
Lần này bọn họ phải chịu tội rồi, tốt nhất là trước khi người ở trên hạ lệnh xuống, toàn gia đã an toàn chạy khỏi, yên tĩnh sống qua ngày.
Tô Dục không biết bản thân bị đưa tới nơi nào, chỉ biết có hai cánh tay nhỏ không ngừng vuốt trên người hắn, vừa vuốt vừa lầu bầu: “Không bị thương tới xương cốt, rất tốt, chỉ bị mấy vết roi. Ở trên cổ là do ai cắn đây? Cắn trông thật đẹp.”
Ách! Vết trên xương quai xanh đó là lần trước khi Lăng Ngạo cùng hắn lăn trên giường đã cắn, lúc đó Lăng Ngạo bị hắn giày vò không nhẹ, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ nói: “Ta cắn chết ngươi!” Cuối cùng vẫn không nỡ cắn mạnh, chỉ cắn ra vài dấu răng mà thôi.
Mới hai ngày không thấy, sao lại nhớ tới y rồi? Nhớ tới mức xương cốt toàn thân đều đau.
Tiểu hài tử đó mò tới mò lui trên người hắn, cuối cùng mới mò lên chân bị thương của hắn: “Cái lỗ này đâm trông thật khó coi. Lát nữa về ta sẽ giúp ngươi đâm cho dễ coi, sau này nhìn lên cái chân, ngươi sẽ phải nói của ta đâm đẹp hơn.”
Tô Dục trong nửa tỉnh nửa mê, nghe tiểu hài tử đó lầm rầm lầu bầu liên mồm bình luận về vết thương trên người mình, sau đó vô cùng không khách khí ném hắn vào thùng tắm, nước tiến vào nơi da thịt bị rách, đau đớn vô cùng, nhưng loại đau thấu tâm này hai ngày nay hắn đã quen rồi, cho nên, sắc mặt cũng chỉ trắng như giấy, chứ không ngất đi, hắn vẫn bảo trì trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
“Ngươi không thể vận động được sao?” Tiểu hài nhi chỉ tay vào đầu hắn, chọt chọt. Cuối cùng không thể không nâng mí mặt nặng nề lên, trừng mắt nhìn tiểu hài. Tiểu hài trông giống một tinh linh, niên kỷ mười hai mười ba, mắt sáng như trân châu màu đen, da mặt thì vừa trắng vừa mịn. Chỉ là trên mặt có một nụ cười trong khá tà tính, tà ác khiến người ta cảm thấy rợn sóng lưng.
“Ngươi nếu có thể, thì vận công một chu thiên trong nước đi, ta bỏ thêm dược, rất tốt cho sự hồi phục của ngươi.” Tiểu hài chớp mắt, nụ cười môi hồng răng trắng, làm Tô Dục choáng váng, xém chút mở mắt không nổi. Nhớ tới huynh trưởng của mình, nụ cười đó rất giống tiểu hài tử này, ngây thơ như thế, mà tà tính cũng rất nhiều, không chỉ tà tính, mà còn xấu xấu ớn ớn.
“Ngươi tự phát ngốc ở đó đi, ta buồn ngủ rồi, ngươi phát ngốc đủ, vận công xong thì gọi ta. Ta phải chợp mắt một lát. Tối qua nằm mơ thấy quỷ, quỷ áp thân, sáng nay thân thể còn đau nè.” Tiểu hài tử đó cũng không xem bản thân là người ngoài, lầm rầm rù rì nói liên mồm, sau đó thì ngủ, cuối cùng mới được an tĩnh.
Tô Dục thử động cánh tay, dùng sức hít thở, nước này đích thật có một cỗ dược vị. Nhanh chóng vận công, bất kể thế nào, đối phương là cứu hắn. Thì dù sao cũng phải gọi là ân nhân, sau này sẽ cảm tạ.
Võ công của Tô Dục không thấp, nhưng vẫn là người bình thường. Hắn không phải bách độc bất xâm, người ta dùng dược, hắn tránh không được, đương nhiên, cũng chỉ oán bản thân không hiểu thế sự, hắn quá ngốc. Lần này cũng coi như chịu thiệt được giáo huấn, giáo huấn này tuy tàn nhẫn một chút, đau một chút, nhưng cũng đích thật nhớ rõ trong lòng, thực sự tồn tại, xem hắn có dám không nhớ giáo huấn này không.
Tiểu hài tử ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy, Tô Dục cũng ngủ luôn trong nước, tiểu hài tử đó bắt mạch cho Tô Dục, rất bình ổn, không chết được.
“Tên đầu to, ta cứu ngươi, sau này ngươi phải giúp ta làm công chuyện a, nếu không ta thiệt chết rồi, ngươi đồ to đầu, vậy mà ta còn phải cõng ngươi.” Tiểu hài tử đó, dùng chăn bọc Tô Dục lại, ngay cả y phục cũng không mặc, trước khi đi, châm lửa đốt gian nhà nhỏ, coi như hủy thi diệt tích.
Suốt đường đi đi dừng dừng, đốt không phải mười cái thì cũng tám cái nhà nhỏ cũ nát, nhóc đang chơi trò tìm kếm với ai sao? Tô Dục trăm suy ngàn nghĩ không hiểu, cuối cùng hắn thật nhịn không được, mở miệng: “Ngươi cứ châm lửa như vậy, người ta thuận theo dấu đốt nhà của ngươi cũng tìm tới được.”
“Chính là cho hắn tìm tới a, nếu không người đó phải đi đâu tìm ta? Thiên hạ này lớn như vậy, đợi hắn tìm được ta, ta đã biến thành lão đầu rồi!” Tiểu hài nhi vác hắn lên vai tiếp tục lên đường.
Vết thương chậm rãi khỏi, kỳ thật hắn có thể tự đi, nhưng không có y phục, hắn cũng không thể trần trụi, khi nói với tiểu hài tử, tiểu hài tử bảo: “Ta cõng ngươi, vết chân lưu lại mới sâu, tên quỷ nhà ta mới có thể tìm tới, nếu lưu vết chân quá nhạt vạn nhất không tìm được thì làm sao?”
Đây là luận điệu hoang đường gì a!
Không có y phục, có người vui vẻ vác hắn, cũng đỡ nhọc hắn đi, dù sao vết thương trên chân cũng không tiện đi nhanh, làm một kẻ bán tàn phế thì cứ làm vậy.
Tô Dục bị tiểu hài tử vác đi loạn khắp thế giới, Tô Dục phát hiện có hai lần bọn họ đều vòng trở về nơi đã đốt nhà trước đó. Tiểu hài tử lạc đường rồi, sau đó còn chết không chịu thừa nhận, nhất định bảo nơi nhóc đốt không phải nơi này, chỗ này là người khác đốt.
Tô Dục không nói nên lời, chỉ hy vọng thân thể mau khỏi, sau đó trở về bên cạnh huynh trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.