Chương 7: Kết hôn rồi sao?
Chiếu Thiêu Dữu Tử Cơ
26/08/2021
Edit + Beta: Mật
Giang Hằng phục vụ gần bốn năm với nghề, tương lai còn rất dài đang chờ hắn. Tay đau mỏi nhưng chưa có phát triển đến nỗi thành viêm bao gân, nhưng từ năm này qua tháng nọ cứ luyện tập, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày đó. Ngôn Từ cũng không từ chối, chỉ đỏ mặt thay đổi vị trí với hắn. Lúc nói chuyện này Giang Hằng đã tắt mic một lúc, phòng phát sóng cũng không nghe thấy.
【 Hằng ca đi đâu gùi, sao nhân vật lại bất động gùi?】
【 Chắc là đi uống nước ó...】
Rời khỏi vị trí stream, Giang Hằng thuận thế ngồi ở chỗ Ngôn Từ mới ngồi. Hắn còn di chuyển mic đứng đến trước mặt mình, giả vờ giả vịt nói: "Có chút việc, vậy cho anh trai phiên dịch viên của chúng tôi bộc lộ tài năng cho mọi người xem luôn nhá."
Ngôn-người bị gọi là anh trai phiên dịch viên-Từ càng không biết phải nói gì, bất đắc dĩ điều khiển nhân vật của hắn.
Sau đó bo đổi mới, thật là kinh khủng mà, vậy mà lại cách tới 2000 mét. May mà chỉ là bản đồ Sanhok thôi, bản đồ PUBG mới ra gần đây càng lúc càng thê thảm, thường thường một nửa bo sẽ là biển, một nửa còn lại là đất liền. Mà như vậy thì kết quả của việc đổi mới sẽ là phần lớn người chơi mà chọn không tốt không có ông trời giúp đỡ, thì bo dài nhất là tầm '3000' mét cũng không vào được. Nếu Ngôn Từ chơi bản đồ Vikendi một mình thì thực sự không có xe là không sống được.
Ngôn Từ còn chưa nói gì, Giang Hằng đã đến gần, lười biếng nghiêng người sang chỗ cậu: "Tôi còn chưa từng thấy bo như vậy."
Hai chiếc ghế xoay tựa vào nhau, Giang Hằng còn cố ý xích lại gần. Nửa người hắn nghiêng sang chỗ Ngôn Từ từ lúc nào không biết, bắt nạt Ngôn Từ đang chơi game không thể phản ứng. Ngôn Từ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Giang Hằng ở sát bên cạnh, căng thẳng đến nỗi làm nhân vật trong game chạy xiên xiên vẹo vẹo, một hồi vẽ thành hình chữ 'S'. Cũng may người trong phòng trực tiếp không nhìn thấy hai người bọn họ đang làm gì, chứ không họ cũng không mơ hồ khen cậu như vầy.
【 Anh trai phiên dịch viên đi loạn tốt ghê 2333】
【 Chắc là sợ bị người đánh đó, đi loạn như vậy người khác mới không ngắm chính xác được, đàn ông bọn tôi đều chọn vậy đó!】
【 Học được gầu, sau này bọn tui cũng sẽ đi như vậy!】
Giang Hằng nhìn làn đạn, trong lòng biết rõ nhưng cũng không nói ra, nhìn cậu cuối cùng cũng kiếm được xe chạy đi. Bản đồ Sanhok nhiều sườn núi, nhiều nhà cỏ trên đất bằng, đường đi không gập ghềnh, không có tệ như bản đồ Vikendi. Ngôn Từ lái xe rất vững, bình thường hơn tư thế đi đường vừa rồi, một đường đi về phía trước.
Trong bo, Giang Hằng nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh, thuần thục nói: "Đi lên đỉnh núi, cái nơi này tuy tàn tạ, nhưng tốt xấu gì cũng có x4 chống đỡ, chỉ có thể chọn bắn tỉa."
"Được." Ngôn Từ nghe xong lời hắn, cũng không đi xe tới mà tùy tiện để ở dưới chân núi. Cậu cúi người đi lên, lặng lẽ chọn quan sát đằng sau tảng đá xem có tiếng động phía dưới hay không. Ngôn Từ có hơi cận, ngẫu nhiên trên màn hình lớn xuất hiện một điểm nhỏ chuyện động cậu sẽ không bắt được, Giang Hằng ở đằng sau nhìn rõ nhắc nhở: "Hướng Đông Nam, ở phía dưới trước mặt em có người."
Ngôn Từ lập tức lấy K98 cầm 4x ngắm bắn. Giây tiếp theo Giang Hằng ở đằng sau đứng dậy, trực tiếp ghé sát lưng cậu, tay phải bao bọc cái tay đang cầm chuột của Ngôn Từ, kề sát bên tai cậu nói: "Em phải bắn như này."
Đột nhiên cậu bị hơi thở của Giang Hằng bao bọc, tay Ngôn Từ hơi run run, bị động tác của hắn làm hoảng sợ kêu: "Em..." Giang Hằng làm như không nghe thấy, bình tĩnh chỉnh súng cho tốt rồi lập tức bắn. Giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiệnー
WEI-River dùng K98 loại qingqing.
【6666, kỹ thuật của anh trai phiên dịch viên không tồi! 】
【Động tác có hơi chậm, nếu là Giang Hằng người đối diện đã sớm chết 3 4 lần.】
Ngôn Từ thấy phản ứng của mình có hơi mất mặt, trong lòng bàn tay đã chảy mồ hôi, lúc này Giang Hằng lại giống như quân tử chậm rãi cách xa cậu, giống như chỉ dạy kỹ thuật một chút mà thôi, chuyện gì cũng không có. Phản ứng kỳ quái của cậu, Giang Hằng đã nhìn thấy hết, hắn khẽ cười.
Còn có thể ngượng ngùng với lời trêu chọc của mình, chắc chắn là thích mình.
Bây giờ ngay cả cầm tay nhỏ đã đỏ mặt, cũng không biết khi làm chuyện đó thì cậu sẽ như thế nào.
Ngôn Từ thật ngoan, xem ra ngày hòa giải nằm trong tầm tay.
Giang Hằng càng thêm đắc ý nghĩ thầm, mỉm cười nhìn Ngôn Từ: "Sao rồi, lén lút giết người không tồi đúng không?"
Còn chưa tới bo cuối, Ngôn Từ vẫn nghe hắn canh ở trên núi. Hắn bắn tỉa cũng không kém, chỉ là đến mức xuất thần nhập hóa thôi. Với năng lực của Giang Hằng mà nói, dùng súng bắn tỉa người đang lái xe cũng được, đây mới là cách sử dụng linh hoạt thực sự của bắn tỉa. Cậu gật đầu ừ một tiếng, cảm kích nói với hắn: "Cám ơn, anh lợi hại thật đó..."
Anh lợi hại thật đó??"
【Đợi một chút chị em à, có phải là những gì mị đang nghĩ hay không?】
【Lời này sao nghe có vẻ hơi bẩn nha】
"Ừm, anh có thể chỉ em." Giang Hằng rót hai ly nước từ bình trên bàn, đưa Ngôn Từ một ly. Hắn thuận miệng uống mấy ngụm, nhìn lướt qua phòng trực tiếp: "Bo cuối, em đến đi."
Hướng dẫn đến đó kết thúc, Giang Hằng cũng chỉ có thể cách xa một chút. Không còn hơi thở quen thuộc vờn quanh nữa, nhưng Ngôn Từ lại cảm thấy không được tự nhiên nữa. Cậu càng cảm thấy mình giống M vậy, lúc người ta tới gần thì lại thấy tim đập quá nhanh còn khó thở, sau đó người ta rời đi thì lại cảm thấy cô đơn. Giữa những người yêu nhau có một mùi đặc trưng, có thể ngửi thấy hơi thở của đối phương, Ngôn Từ say mê hơi thở này.
Ngôn Từ cảm thấy lúc hắn tới gần mình thì không khác gì so với bốn năm trước. Trên người Giang Hằng có một loại hương vị rất nhạt, giống như mùi hoa oải hương của bột giặt. Còn có hormone nam tính trên người hắn, làm trái tim cứ đập 'thình thịch' rất dữ dội. Ngôn Từ biết mình nghĩ nhiều, phiền muộn lắc lắc đầu, cẩn thận quan sát trận đấu trên màn hình.
Chính mình vẫn phải chơi cho tốt, không thể mất mặt được.
Chỉ có một ít người chơi PUBG không biết ID của Giang Hằng, con số này đại diện cho rất nhiều thông tin. Ngôn Từ càng cảm thấy trọng trách đè nặng trên vai, vẻ mặt rất nghiêm túc, cậu cũng không chú ý có người đang nói chuyện bên cạnh. Giang Hằng ung dung giải thích với làn đạn trong phòng phát sóng: "Đúng, em ấy mới tới."
"Không phải thực tập sinh, mọi người nghĩ nhiều rồi, cậu ấy đến để phiên dịch."
"Ngày mốt?" Giang Hằng suy nghĩ: "Ngày mốt bay đến Los Angeles, em ấy đương nhiên sẽ đi."
Bo cuối còn sót lại 8 người. Giang Hằng chơi solo tám người cuối nhất định không thể xem thường. Ngôn Từ đã không còn tâm tư xem phòng trực tiếp đang nói cái gì, vừa rồi cậu mới loot thính, súng được thay bằng khẩu M249 100 viên, mặc đồ cỏ. Cậu nằm ở trong một bụi cây, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Pằngー" xa xa truyền đến tiếng súng tỉa, người còn lại trong trận còn 7.
Ngôn Từ không dám nổ súng, xung quanh cậu không có người. Theo tiếng súng trên bản đồ, Ngôn Từ đoán người kia cách cậu không xa, khoảng cách tầm 200-300 mét, nhưng không biết tránh như thế nào.
Bo càng ngày càng nhỏ, địch như gần kề.
Lúc này tốc độ giết người nhanh hơn rất nhiều, số người giảm mạnh, trong nháy mắt chỉ còn lại ba người. Ngôn Từ, còn có hai người nữa. Vị trí của bo trên bản đồ là vòng tròn nhỏ không đến 400 mét, xung quanh toàn là cây cối, cỏ ở mặt đất lại cao, nằm xuống bất động là hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Ngôn Từ đang muốn đổi vị trí, cậu bị mắc kẹt trong kẽ hở của một tảng đá, nhìn lướt qua phía trước.
Khoan đã... Trong đống bụi cỏ kia, có một vết màu xám có nhìn thấy được và đương nhiên đó là cái balo 3 to bự! Ngôn Từ cong khóe miệng, cầm M249 mở chấm đỏ bắn, ba giây đã chết.
2V2.
Nhìn làn đạn toàn một loạt 666, Giang Hằng bắt đầu giải thích: "Tuy balo 3 ở giai đoạn đầu có thể mang được nhiều đồ, nhưng giai đoạn sau thì rất khó khăn, trốn ở trong bụi cỏ sẽ lộ, cho nên đề nghị không nên đeo."
Cuối cùng vẫn là Ngôn Từ thắng, hai mắt cậu tỏa sáng, quay đầu nhìn Giang Hằng với ánh mắt kiểu 'cầu khen ngợi'. Trong lòng Giang Hằng có cái gì đó đang rục rịch, thấy Ngôn Từ như vậy thì có hơi ngứa ngáy mà nghiến răng, nhưng hắn cũng không thể làm gì được. Chỉ có thể như mong đợi của cậu nói: "Rất giỏi."
Nhân lúc mic đang ở xa, Giang Hằng cố ý ghé bên tai cậu nói: "Ngôn Ngôn rất giỏi."
Ngôn Từ bối rối ừm à vài tiếng, ngoài miệng không biết nói sao: "Em... Em đi WC."
Bước chân cậu loạn xạ chạy ra khỏi phòng, Giang Hằng ở sau bật cười. Một ván mất 23 phút, cậu bị hắn trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, Giang Hằng thì lại rất vui khi đùa cậu. Hắn dứt khoát không muốn tiếp tục phát sóng trực tiếp nữa, nhân lúc mấy người ở ký túc xá còn chưa đến, nhanh tay nhanh chân nắm chắc thời gian ở cùng cậu, trực tiếp chi nữa chứ?
Giang Hằng cũng không quan tâm fan đang kêu rên trong phòng phát sóng, đắc ý nói: "Một lát nữa còn huấn luyện, mọi người cũng nghỉ ngươi đi, tôi off trước, lần sau gặp."
Nói xong một tràng, Giang Hằng nhanh nhẹn tắt phòng trực tiếp. Khi đang tắt máy, hắn chú ý tới điện thoại của Ngôn Từ đang ở trên bàn. Giang Hằng không biết cậu còn quay lại lấy điện thoại hay không, nghĩ hồi rồi tính đi đưa cho cậu. Không nghĩ tới vừa mới đứng dậy, điện thoại đã 'ting' một tiếng thông báo có tin nhắn.
Giang Hằng dừng bước chân.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn người gửi tin nhắn được lưu là "Thầy Lưu".
Thầy? Giang Hằng nhịn không được nhìn nội dung tin nhắn, lại phát hiện ở trên ghi là: "Ba Ngôn, hôm nay Ngôn Nặc ăn hơn một chén cơm, nhìn qua tâm tình khá tốt, cậu cứ yên tâm."
Ba Ngôn...
Hắn cầm điện thoại đứng hình tại chỗ, cảm thấy đột nhiên mình như bị rơi vào hầm băng. Hai mắt Giang Hằng không thể tin được, ngón tay hắn không khống chế được mà mở màn hình điện thoại Ngôn Từ. Hắn biết như vậy là không tốt, chỉ là cuối cùng vẫn không nhịn được.
Mật khẩu điện thoại Ngôn Từ vẫn không thay đổi, Giang Hằng dễ dàng mở tin nhắn ghi chép ngắn trên điện thoại. Xưng hô bên trong trở nên càng chói mắt, tất cả đều khiến hắn nhận thức rõ ràng một sự thật: Ngôn Từ đã kết hôn?
_______________________
Mật: Thấy Hằng ca cứ không biết xấu hổ trêu tiểu Từ, vừa thấy buồn cười vừa thấy thương Hằng ca nhưng thôi quá khứ vứt bỏ em nó thì phải ngược một chút mới chừa:>> Tui kiểu đọc đến đâu làm đến đó á nên làm đoạn gây cấn này xong muốn làm tiếp mà máy tính tui bị chiếm mất gùi:<< bùn ghia
Giang Hằng phục vụ gần bốn năm với nghề, tương lai còn rất dài đang chờ hắn. Tay đau mỏi nhưng chưa có phát triển đến nỗi thành viêm bao gân, nhưng từ năm này qua tháng nọ cứ luyện tập, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày đó. Ngôn Từ cũng không từ chối, chỉ đỏ mặt thay đổi vị trí với hắn. Lúc nói chuyện này Giang Hằng đã tắt mic một lúc, phòng phát sóng cũng không nghe thấy.
【 Hằng ca đi đâu gùi, sao nhân vật lại bất động gùi?】
【 Chắc là đi uống nước ó...】
Rời khỏi vị trí stream, Giang Hằng thuận thế ngồi ở chỗ Ngôn Từ mới ngồi. Hắn còn di chuyển mic đứng đến trước mặt mình, giả vờ giả vịt nói: "Có chút việc, vậy cho anh trai phiên dịch viên của chúng tôi bộc lộ tài năng cho mọi người xem luôn nhá."
Ngôn-người bị gọi là anh trai phiên dịch viên-Từ càng không biết phải nói gì, bất đắc dĩ điều khiển nhân vật của hắn.
Sau đó bo đổi mới, thật là kinh khủng mà, vậy mà lại cách tới 2000 mét. May mà chỉ là bản đồ Sanhok thôi, bản đồ PUBG mới ra gần đây càng lúc càng thê thảm, thường thường một nửa bo sẽ là biển, một nửa còn lại là đất liền. Mà như vậy thì kết quả của việc đổi mới sẽ là phần lớn người chơi mà chọn không tốt không có ông trời giúp đỡ, thì bo dài nhất là tầm '3000' mét cũng không vào được. Nếu Ngôn Từ chơi bản đồ Vikendi một mình thì thực sự không có xe là không sống được.
Ngôn Từ còn chưa nói gì, Giang Hằng đã đến gần, lười biếng nghiêng người sang chỗ cậu: "Tôi còn chưa từng thấy bo như vậy."
Hai chiếc ghế xoay tựa vào nhau, Giang Hằng còn cố ý xích lại gần. Nửa người hắn nghiêng sang chỗ Ngôn Từ từ lúc nào không biết, bắt nạt Ngôn Từ đang chơi game không thể phản ứng. Ngôn Từ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Giang Hằng ở sát bên cạnh, căng thẳng đến nỗi làm nhân vật trong game chạy xiên xiên vẹo vẹo, một hồi vẽ thành hình chữ 'S'. Cũng may người trong phòng trực tiếp không nhìn thấy hai người bọn họ đang làm gì, chứ không họ cũng không mơ hồ khen cậu như vầy.
【 Anh trai phiên dịch viên đi loạn tốt ghê 2333】
【 Chắc là sợ bị người đánh đó, đi loạn như vậy người khác mới không ngắm chính xác được, đàn ông bọn tôi đều chọn vậy đó!】
【 Học được gầu, sau này bọn tui cũng sẽ đi như vậy!】
Giang Hằng nhìn làn đạn, trong lòng biết rõ nhưng cũng không nói ra, nhìn cậu cuối cùng cũng kiếm được xe chạy đi. Bản đồ Sanhok nhiều sườn núi, nhiều nhà cỏ trên đất bằng, đường đi không gập ghềnh, không có tệ như bản đồ Vikendi. Ngôn Từ lái xe rất vững, bình thường hơn tư thế đi đường vừa rồi, một đường đi về phía trước.
Trong bo, Giang Hằng nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh, thuần thục nói: "Đi lên đỉnh núi, cái nơi này tuy tàn tạ, nhưng tốt xấu gì cũng có x4 chống đỡ, chỉ có thể chọn bắn tỉa."
"Được." Ngôn Từ nghe xong lời hắn, cũng không đi xe tới mà tùy tiện để ở dưới chân núi. Cậu cúi người đi lên, lặng lẽ chọn quan sát đằng sau tảng đá xem có tiếng động phía dưới hay không. Ngôn Từ có hơi cận, ngẫu nhiên trên màn hình lớn xuất hiện một điểm nhỏ chuyện động cậu sẽ không bắt được, Giang Hằng ở đằng sau nhìn rõ nhắc nhở: "Hướng Đông Nam, ở phía dưới trước mặt em có người."
Ngôn Từ lập tức lấy K98 cầm 4x ngắm bắn. Giây tiếp theo Giang Hằng ở đằng sau đứng dậy, trực tiếp ghé sát lưng cậu, tay phải bao bọc cái tay đang cầm chuột của Ngôn Từ, kề sát bên tai cậu nói: "Em phải bắn như này."
Đột nhiên cậu bị hơi thở của Giang Hằng bao bọc, tay Ngôn Từ hơi run run, bị động tác của hắn làm hoảng sợ kêu: "Em..." Giang Hằng làm như không nghe thấy, bình tĩnh chỉnh súng cho tốt rồi lập tức bắn. Giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiệnー
WEI-River dùng K98 loại qingqing.
【6666, kỹ thuật của anh trai phiên dịch viên không tồi! 】
【Động tác có hơi chậm, nếu là Giang Hằng người đối diện đã sớm chết 3 4 lần.】
Ngôn Từ thấy phản ứng của mình có hơi mất mặt, trong lòng bàn tay đã chảy mồ hôi, lúc này Giang Hằng lại giống như quân tử chậm rãi cách xa cậu, giống như chỉ dạy kỹ thuật một chút mà thôi, chuyện gì cũng không có. Phản ứng kỳ quái của cậu, Giang Hằng đã nhìn thấy hết, hắn khẽ cười.
Còn có thể ngượng ngùng với lời trêu chọc của mình, chắc chắn là thích mình.
Bây giờ ngay cả cầm tay nhỏ đã đỏ mặt, cũng không biết khi làm chuyện đó thì cậu sẽ như thế nào.
Ngôn Từ thật ngoan, xem ra ngày hòa giải nằm trong tầm tay.
Giang Hằng càng thêm đắc ý nghĩ thầm, mỉm cười nhìn Ngôn Từ: "Sao rồi, lén lút giết người không tồi đúng không?"
Còn chưa tới bo cuối, Ngôn Từ vẫn nghe hắn canh ở trên núi. Hắn bắn tỉa cũng không kém, chỉ là đến mức xuất thần nhập hóa thôi. Với năng lực của Giang Hằng mà nói, dùng súng bắn tỉa người đang lái xe cũng được, đây mới là cách sử dụng linh hoạt thực sự của bắn tỉa. Cậu gật đầu ừ một tiếng, cảm kích nói với hắn: "Cám ơn, anh lợi hại thật đó..."
Anh lợi hại thật đó??"
【Đợi một chút chị em à, có phải là những gì mị đang nghĩ hay không?】
【Lời này sao nghe có vẻ hơi bẩn nha】
"Ừm, anh có thể chỉ em." Giang Hằng rót hai ly nước từ bình trên bàn, đưa Ngôn Từ một ly. Hắn thuận miệng uống mấy ngụm, nhìn lướt qua phòng trực tiếp: "Bo cuối, em đến đi."
Hướng dẫn đến đó kết thúc, Giang Hằng cũng chỉ có thể cách xa một chút. Không còn hơi thở quen thuộc vờn quanh nữa, nhưng Ngôn Từ lại cảm thấy không được tự nhiên nữa. Cậu càng cảm thấy mình giống M vậy, lúc người ta tới gần thì lại thấy tim đập quá nhanh còn khó thở, sau đó người ta rời đi thì lại cảm thấy cô đơn. Giữa những người yêu nhau có một mùi đặc trưng, có thể ngửi thấy hơi thở của đối phương, Ngôn Từ say mê hơi thở này.
Ngôn Từ cảm thấy lúc hắn tới gần mình thì không khác gì so với bốn năm trước. Trên người Giang Hằng có một loại hương vị rất nhạt, giống như mùi hoa oải hương của bột giặt. Còn có hormone nam tính trên người hắn, làm trái tim cứ đập 'thình thịch' rất dữ dội. Ngôn Từ biết mình nghĩ nhiều, phiền muộn lắc lắc đầu, cẩn thận quan sát trận đấu trên màn hình.
Chính mình vẫn phải chơi cho tốt, không thể mất mặt được.
Chỉ có một ít người chơi PUBG không biết ID của Giang Hằng, con số này đại diện cho rất nhiều thông tin. Ngôn Từ càng cảm thấy trọng trách đè nặng trên vai, vẻ mặt rất nghiêm túc, cậu cũng không chú ý có người đang nói chuyện bên cạnh. Giang Hằng ung dung giải thích với làn đạn trong phòng phát sóng: "Đúng, em ấy mới tới."
"Không phải thực tập sinh, mọi người nghĩ nhiều rồi, cậu ấy đến để phiên dịch."
"Ngày mốt?" Giang Hằng suy nghĩ: "Ngày mốt bay đến Los Angeles, em ấy đương nhiên sẽ đi."
Bo cuối còn sót lại 8 người. Giang Hằng chơi solo tám người cuối nhất định không thể xem thường. Ngôn Từ đã không còn tâm tư xem phòng trực tiếp đang nói cái gì, vừa rồi cậu mới loot thính, súng được thay bằng khẩu M249 100 viên, mặc đồ cỏ. Cậu nằm ở trong một bụi cây, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Pằngー" xa xa truyền đến tiếng súng tỉa, người còn lại trong trận còn 7.
Ngôn Từ không dám nổ súng, xung quanh cậu không có người. Theo tiếng súng trên bản đồ, Ngôn Từ đoán người kia cách cậu không xa, khoảng cách tầm 200-300 mét, nhưng không biết tránh như thế nào.
Bo càng ngày càng nhỏ, địch như gần kề.
Lúc này tốc độ giết người nhanh hơn rất nhiều, số người giảm mạnh, trong nháy mắt chỉ còn lại ba người. Ngôn Từ, còn có hai người nữa. Vị trí của bo trên bản đồ là vòng tròn nhỏ không đến 400 mét, xung quanh toàn là cây cối, cỏ ở mặt đất lại cao, nằm xuống bất động là hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Ngôn Từ đang muốn đổi vị trí, cậu bị mắc kẹt trong kẽ hở của một tảng đá, nhìn lướt qua phía trước.
Khoan đã... Trong đống bụi cỏ kia, có một vết màu xám có nhìn thấy được và đương nhiên đó là cái balo 3 to bự! Ngôn Từ cong khóe miệng, cầm M249 mở chấm đỏ bắn, ba giây đã chết.
2V2.
Nhìn làn đạn toàn một loạt 666, Giang Hằng bắt đầu giải thích: "Tuy balo 3 ở giai đoạn đầu có thể mang được nhiều đồ, nhưng giai đoạn sau thì rất khó khăn, trốn ở trong bụi cỏ sẽ lộ, cho nên đề nghị không nên đeo."
Cuối cùng vẫn là Ngôn Từ thắng, hai mắt cậu tỏa sáng, quay đầu nhìn Giang Hằng với ánh mắt kiểu 'cầu khen ngợi'. Trong lòng Giang Hằng có cái gì đó đang rục rịch, thấy Ngôn Từ như vậy thì có hơi ngứa ngáy mà nghiến răng, nhưng hắn cũng không thể làm gì được. Chỉ có thể như mong đợi của cậu nói: "Rất giỏi."
Nhân lúc mic đang ở xa, Giang Hằng cố ý ghé bên tai cậu nói: "Ngôn Ngôn rất giỏi."
Ngôn Từ bối rối ừm à vài tiếng, ngoài miệng không biết nói sao: "Em... Em đi WC."
Bước chân cậu loạn xạ chạy ra khỏi phòng, Giang Hằng ở sau bật cười. Một ván mất 23 phút, cậu bị hắn trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, Giang Hằng thì lại rất vui khi đùa cậu. Hắn dứt khoát không muốn tiếp tục phát sóng trực tiếp nữa, nhân lúc mấy người ở ký túc xá còn chưa đến, nhanh tay nhanh chân nắm chắc thời gian ở cùng cậu, trực tiếp chi nữa chứ?
Giang Hằng cũng không quan tâm fan đang kêu rên trong phòng phát sóng, đắc ý nói: "Một lát nữa còn huấn luyện, mọi người cũng nghỉ ngươi đi, tôi off trước, lần sau gặp."
Nói xong một tràng, Giang Hằng nhanh nhẹn tắt phòng trực tiếp. Khi đang tắt máy, hắn chú ý tới điện thoại của Ngôn Từ đang ở trên bàn. Giang Hằng không biết cậu còn quay lại lấy điện thoại hay không, nghĩ hồi rồi tính đi đưa cho cậu. Không nghĩ tới vừa mới đứng dậy, điện thoại đã 'ting' một tiếng thông báo có tin nhắn.
Giang Hằng dừng bước chân.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn người gửi tin nhắn được lưu là "Thầy Lưu".
Thầy? Giang Hằng nhịn không được nhìn nội dung tin nhắn, lại phát hiện ở trên ghi là: "Ba Ngôn, hôm nay Ngôn Nặc ăn hơn một chén cơm, nhìn qua tâm tình khá tốt, cậu cứ yên tâm."
Ba Ngôn...
Hắn cầm điện thoại đứng hình tại chỗ, cảm thấy đột nhiên mình như bị rơi vào hầm băng. Hai mắt Giang Hằng không thể tin được, ngón tay hắn không khống chế được mà mở màn hình điện thoại Ngôn Từ. Hắn biết như vậy là không tốt, chỉ là cuối cùng vẫn không nhịn được.
Mật khẩu điện thoại Ngôn Từ vẫn không thay đổi, Giang Hằng dễ dàng mở tin nhắn ghi chép ngắn trên điện thoại. Xưng hô bên trong trở nên càng chói mắt, tất cả đều khiến hắn nhận thức rõ ràng một sự thật: Ngôn Từ đã kết hôn?
_______________________
Mật: Thấy Hằng ca cứ không biết xấu hổ trêu tiểu Từ, vừa thấy buồn cười vừa thấy thương Hằng ca nhưng thôi quá khứ vứt bỏ em nó thì phải ngược một chút mới chừa:>> Tui kiểu đọc đến đâu làm đến đó á nên làm đoạn gây cấn này xong muốn làm tiếp mà máy tính tui bị chiếm mất gùi:<< bùn ghia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.