Chương 10: Chẳng thể nhớ nổi
BTNLing
16/06/2024
Trong chốc lát, cả một cơ thể săn chắc cường tráng tựa hồ như pho tượng to lớn cứng rắn cứ thế phơi bày trước mặt. Đều là thể hiện rõ của một người đã trải qua việc luyện tập đều độ đến khắt khe mức nào.
Cố Y Thư chậm rãi lại gần, biểu hiện có vẻ cứng ngắc. Bắt đầu đưa tay vòng qua người đàn ông, trên tay lúc này vẫn là một sợi dây thước đo. Sự tiếp xúc da thịt, ngón tay thon mềm chạm lên cơ thể Thẩm Triết Quân.
Chẳng thể phát giác được, ánh mắt của người đàn ông đối diện với cô đã thay đổi, dần trở nên thâm thúy hẳn, như là bầu trời đêm u tối chẳng thể nhìn rõ được gì.
Trên người Cố Y Thư rất thơm, thoảng qua một hương thơm chanh mềm dịu nhẹ, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy được khuôn cổ nhỏ nhắn trắng nõn. Bất giác khơi gợi lại hình ảnh Cố Y Thư đêm đó, dưới thân hắn đẹp đến mê người, tựa như yêu tinh đoạt mạng kẻ khác vậy. Dáng vẻ lúc đấy, thật sự có thể khiến kẻ khác lưu luyến chẳng thể quên.
Thẩm Triết Quân có thể nhớ rõ, nhưng Cố Y Thư lại chẳng nhớ được gì. Bởi vì khi diễn ra việc đó, cô hoàn toàn chìm trong thứ men say chẳng thể tỉnh nổi. Suốt cả quá trình, chỉ biết bản thân lâng lâng khó tả lên xuống, tựa như bị ngâm trong một hồ nước ấm vậy.
Người đàn ông trước mặt cô hiện giờ, thật sự rất hoàn hảo. Khung xương săn chắc hoàn mỹ, vai rộng, hông hẹp. Cầm trên tay thước dây, bản thân không khỏi cảm khái về tỉ lệ chuẩn. Đến khi xong xuôi, cô mới buông ra. Cả một quá trình, vậy mà lại rơi vào trạng thái căng thẳng.
Tiếc là, người hoàn mỹ như Thẩm Triết Quân lại thuộc về người chị Cố Nhã Hân.
Bàn tay lấy một cuốn sổ nhỏ, cứ thế ghi vào giấy kích thước đo sẵn. Chẳng thể nhận ra, Thẩm Triết Quân cứ thế tiến lại gần với một thân trên được cởi sạch sẽ không ngượng ngùng.
“Ngài Thẩm, mời ngài mặc áo vào.”
Đến lúc này, Cố Y Thư hắng giọng lên tiếng, vừa ngẩng đầu lên nhìn, trạng thái cứng ngắc khi đối diện với người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu, còn mang bộ dạng trần thân trên ở trước mặt cô.
Một tay người đàn ông, dần dần siết chặt eo kéo lại gần. Cứ thế, cúi người xuống thì thầm ngay vành tai nhỏ.
“Cuối tuần có mặt tại nơi đó, đừng quên lời tôi nói.”
Cố Y Thư đối diện với người trước mặt, cái khí thế áp bức cùng hơi thở cương nghị cứ dồn dập khiến trong lòng sớm sinh cảm giác phản kháng đến tột cùng. Thế nhưng, ngay sau đó người đàn ông liền buông ra. Lập tức mặc vào chiếc áo sơ mi. Tưởng chừng có thể thoát khỏi, bàn tay nhỏ liền bị bắt lại đặt lên trước nút áo sơ mi của hắn.
“Cài nút cho tôi.”
Cố Y Thư không phản kháng, đưa ngón tay nhỏ mềm, cẩn thận mà cài vào. Chẳng hiểu sao, ngay lúc này, Thẩm Triết Quân bất ngờ lên tiếng một câu.
“Thuần thục đến vậy, là đã quen tay cài nút áo cho bao nhiêu người rồi?”
Bất giác, bàn tay khựng lại vài giây, trong lòng nhói lên với cảm giác chua xót.
Thực ra để mà nói, cái danh này đều do Cố Nhã Hân bày ra, cứ thế loan truyền tin đồn. Từ lúc đó, cũng chính là khi Cố gia được nước từ mặt vì loại con gái hư hỏng như cô. Chẳng có bức ảnh gì, cũng chẳng có thứ bằng chứng nào. Vậy mà người người lại tin đến mức như thế.
Nhưng vài giây sau, cô đã nở nụ cười mà đối diện.
“Thật xin lỗi, tôi chẳng thể nhớ nổi bao nhiêu người.”
Thoáng cái, thấy được vệt gân xanh trên tay người đàn ông lồ lộ. Vừa đến nút cuối cùng, người đàn ông liền chẳng hiểu sao vội cầm lấy âu phục, cứ thế mà rời khỏi phòng. Thanh âm cửa đóng phòng vang lên rầm một tiếng thể hiện rõ người làm ra âm thanh ấy đang tức giận đến mức nào.
Cố Y Thư như đứng lặng, chậm rãi lấy trong túi ra một hộp thuốc, cứ thế nhét vào cổ họng, khô khan nuốt xuống. Ánh mắt thoáng mất tiêu cự dần ổn định lại. Cô đưa tay chỉnh trang lại, dùng bộ dạng cứng cỏi làm lớp ngụy trang bao bọc. Lần nữa trở xuống phía dưới.
Cả một bàn ăn được dọn ra trước mặt, Lạc Ân nhìn cô một lúc. Vội vàng níu tay lại bàn mời ăn. Cố Y Thư đảo mắt qua cả bàn đồ ăn, chỉ khẽ cúi đầu xin phép từ chối mà rời khỏi. Thẩm phu nhân tốt, nhưng nơi đây quá áp lực, cô chẳng dám mà ở lại.
Trước khi đi, vẫn không quên đưa một tờ giấy nhỏ về địa chỉ.
“Ngài Thẩm nếu có yêu cầu về vật liệu thiết kế trang phục, phiền bác bảo ngài ấy gửi vật liệu qua địa chỉ này. Còn nếu thắc mắc về cách chế tác, bác có thể trực tiếp liên hệ qua email của cháu.”
…
Hôm sau, gần như đến gần trưa, Cố Y Thư mới đến công ty. Vừa bước vào, trợ lý Yên đã vội vàng báo cáo về việc một lượng lớn hàng hóa vừa được nhập về.
Bên trong kho là hàng loạt loại hàng vừa được vận chuyển đến, bên trên in một chữ T. Tới đây thì Cố Y Thư đã hiểu ra vấn đề. Cô chậm rãi mở tủ, đều là những loại vải đắt tiền. Vừa đưa tay miết nhẹ, cảm thụ được sự mềm mại vừa phải. Tới đây đã đoán được, thật sự giá thành phải xếp vào loại xa xỉ.
Chỉ có điều, chỉ một bộ đồ âu phục, vậy mà Thẩm Triết Quân gửi đến gần như ba bốn thùng vải. Người đàn ông này, cũng thật là phí tiền.
Cố Y Thư chậm rãi lại gần, biểu hiện có vẻ cứng ngắc. Bắt đầu đưa tay vòng qua người đàn ông, trên tay lúc này vẫn là một sợi dây thước đo. Sự tiếp xúc da thịt, ngón tay thon mềm chạm lên cơ thể Thẩm Triết Quân.
Chẳng thể phát giác được, ánh mắt của người đàn ông đối diện với cô đã thay đổi, dần trở nên thâm thúy hẳn, như là bầu trời đêm u tối chẳng thể nhìn rõ được gì.
Trên người Cố Y Thư rất thơm, thoảng qua một hương thơm chanh mềm dịu nhẹ, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy được khuôn cổ nhỏ nhắn trắng nõn. Bất giác khơi gợi lại hình ảnh Cố Y Thư đêm đó, dưới thân hắn đẹp đến mê người, tựa như yêu tinh đoạt mạng kẻ khác vậy. Dáng vẻ lúc đấy, thật sự có thể khiến kẻ khác lưu luyến chẳng thể quên.
Thẩm Triết Quân có thể nhớ rõ, nhưng Cố Y Thư lại chẳng nhớ được gì. Bởi vì khi diễn ra việc đó, cô hoàn toàn chìm trong thứ men say chẳng thể tỉnh nổi. Suốt cả quá trình, chỉ biết bản thân lâng lâng khó tả lên xuống, tựa như bị ngâm trong một hồ nước ấm vậy.
Người đàn ông trước mặt cô hiện giờ, thật sự rất hoàn hảo. Khung xương săn chắc hoàn mỹ, vai rộng, hông hẹp. Cầm trên tay thước dây, bản thân không khỏi cảm khái về tỉ lệ chuẩn. Đến khi xong xuôi, cô mới buông ra. Cả một quá trình, vậy mà lại rơi vào trạng thái căng thẳng.
Tiếc là, người hoàn mỹ như Thẩm Triết Quân lại thuộc về người chị Cố Nhã Hân.
Bàn tay lấy một cuốn sổ nhỏ, cứ thế ghi vào giấy kích thước đo sẵn. Chẳng thể nhận ra, Thẩm Triết Quân cứ thế tiến lại gần với một thân trên được cởi sạch sẽ không ngượng ngùng.
“Ngài Thẩm, mời ngài mặc áo vào.”
Đến lúc này, Cố Y Thư hắng giọng lên tiếng, vừa ngẩng đầu lên nhìn, trạng thái cứng ngắc khi đối diện với người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu, còn mang bộ dạng trần thân trên ở trước mặt cô.
Một tay người đàn ông, dần dần siết chặt eo kéo lại gần. Cứ thế, cúi người xuống thì thầm ngay vành tai nhỏ.
“Cuối tuần có mặt tại nơi đó, đừng quên lời tôi nói.”
Cố Y Thư đối diện với người trước mặt, cái khí thế áp bức cùng hơi thở cương nghị cứ dồn dập khiến trong lòng sớm sinh cảm giác phản kháng đến tột cùng. Thế nhưng, ngay sau đó người đàn ông liền buông ra. Lập tức mặc vào chiếc áo sơ mi. Tưởng chừng có thể thoát khỏi, bàn tay nhỏ liền bị bắt lại đặt lên trước nút áo sơ mi của hắn.
“Cài nút cho tôi.”
Cố Y Thư không phản kháng, đưa ngón tay nhỏ mềm, cẩn thận mà cài vào. Chẳng hiểu sao, ngay lúc này, Thẩm Triết Quân bất ngờ lên tiếng một câu.
“Thuần thục đến vậy, là đã quen tay cài nút áo cho bao nhiêu người rồi?”
Bất giác, bàn tay khựng lại vài giây, trong lòng nhói lên với cảm giác chua xót.
Thực ra để mà nói, cái danh này đều do Cố Nhã Hân bày ra, cứ thế loan truyền tin đồn. Từ lúc đó, cũng chính là khi Cố gia được nước từ mặt vì loại con gái hư hỏng như cô. Chẳng có bức ảnh gì, cũng chẳng có thứ bằng chứng nào. Vậy mà người người lại tin đến mức như thế.
Nhưng vài giây sau, cô đã nở nụ cười mà đối diện.
“Thật xin lỗi, tôi chẳng thể nhớ nổi bao nhiêu người.”
Thoáng cái, thấy được vệt gân xanh trên tay người đàn ông lồ lộ. Vừa đến nút cuối cùng, người đàn ông liền chẳng hiểu sao vội cầm lấy âu phục, cứ thế mà rời khỏi phòng. Thanh âm cửa đóng phòng vang lên rầm một tiếng thể hiện rõ người làm ra âm thanh ấy đang tức giận đến mức nào.
Cố Y Thư như đứng lặng, chậm rãi lấy trong túi ra một hộp thuốc, cứ thế nhét vào cổ họng, khô khan nuốt xuống. Ánh mắt thoáng mất tiêu cự dần ổn định lại. Cô đưa tay chỉnh trang lại, dùng bộ dạng cứng cỏi làm lớp ngụy trang bao bọc. Lần nữa trở xuống phía dưới.
Cả một bàn ăn được dọn ra trước mặt, Lạc Ân nhìn cô một lúc. Vội vàng níu tay lại bàn mời ăn. Cố Y Thư đảo mắt qua cả bàn đồ ăn, chỉ khẽ cúi đầu xin phép từ chối mà rời khỏi. Thẩm phu nhân tốt, nhưng nơi đây quá áp lực, cô chẳng dám mà ở lại.
Trước khi đi, vẫn không quên đưa một tờ giấy nhỏ về địa chỉ.
“Ngài Thẩm nếu có yêu cầu về vật liệu thiết kế trang phục, phiền bác bảo ngài ấy gửi vật liệu qua địa chỉ này. Còn nếu thắc mắc về cách chế tác, bác có thể trực tiếp liên hệ qua email của cháu.”
…
Hôm sau, gần như đến gần trưa, Cố Y Thư mới đến công ty. Vừa bước vào, trợ lý Yên đã vội vàng báo cáo về việc một lượng lớn hàng hóa vừa được nhập về.
Bên trong kho là hàng loạt loại hàng vừa được vận chuyển đến, bên trên in một chữ T. Tới đây thì Cố Y Thư đã hiểu ra vấn đề. Cô chậm rãi mở tủ, đều là những loại vải đắt tiền. Vừa đưa tay miết nhẹ, cảm thụ được sự mềm mại vừa phải. Tới đây đã đoán được, thật sự giá thành phải xếp vào loại xa xỉ.
Chỉ có điều, chỉ một bộ đồ âu phục, vậy mà Thẩm Triết Quân gửi đến gần như ba bốn thùng vải. Người đàn ông này, cũng thật là phí tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.