Chương 48: “chỉ khi nhìn thấy em thì tim anh mới đập rộn lên.”
Đồng Lộc
22/09/2022
Editor: YuuNam Chức quyết định đảm nhận công việc lồng tiếng cho vai nữ số hai trong bộ《Chẩm Thượng Tâm》
“Quản lý Cao, đừng nói nữa.”
Ít nhất là nó ấm chứ không lạnh.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô chưa từng tiếp xúc với thể loại này.
Mạnh Hân Dĩnh duyên dáng đưa tay ra, nở một nụ cười quyến rũ động lòng người: “Thiên Vũ cũng tới rồi này, hai người thật là nhàm chán.”
Đại Lân vô cùng biết ơn vì chuyện này, lập tức hẹn gặp người đại diện của Điền Vận Phi. Thậm chí bên phía Điền Vận Phi còn có tín hiệu tích cực hơn, ngay ngày hôm sau đã hẹn gặp Nam Chức.
Nâng ly rồi lại cạn ly, những chiếc ly bằng pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn, vang vọng cùng với tiếng cười của đám đông, tạo thành một bức tranh nhộn nhịp, sống động.
Sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này chứ.
Điền Vận Phi ngoài đời còn đẹp hơn trên TV rất nhiều, hai má lúm khi cười lên trông rất ngọt ngào.
Nhìn thấy Ngôn Trạm, Mạnh Hân Dĩnh hơi ngạc nhiên.
Nam Chức đỏ mặt, phần lớn khí thế đã biến mất.
Vai nữ số hai của bộ《Chẩm Thượng Tâm》rất cá tính, cũng có chút mưu mô, đối với cô mà nói thì đây là một thử thách khá lớn.
“Nam Chức, anh thành tâm muốn được hợp tác với em.” Anh ấy lại đưa danh thiếp cho cô: “Hy vọng em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Còn bây giờ anh sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
Đường Đông Hải, Thần Hoạt Hoa Phủ.
Cuối cùng, cô đành phải cầm lấy bằng một tay, nói: “Em nhất định sẽ cân nhắc, cảm ơn tiền bối rất nhiều.”
“Oa, chị Nam Chức, chị trông giống hệt một con búp bê Barbie vậy.”
Bác trai: “Sắp về đến nhà rồi, không thể kìm nén được sao?”
Giọng thật của Điền Vận Phi có hơi nhỏ nhẹ, không phù hợp lắm với vai nữ số hai.
*
Nam Chức mỉm cười: “Chào cô Điền, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, mong cô cho tôi nhiều lời khuyên hơn.”
“…”
Điền Vận Phi thân mật nắm tay cô, cười nói: “Chị cứ gọi em là Phi Phi cũng được. Chị Nam Chức, kỹ năng diễn của em không tốt lắm nên phải dựa vào giọng lồng tiếng của chị rồi, chị nhất định phải giúp em đó.”
Nam thần của giới lồng tiếng, Lâm Thiên Vũ!
“Em quá khiêm tốn rồi.” Nam Chức nói: “Chị chỉ là người hỗ trợ thôi. Nếu chị có thể giúp em nổi bật hơn thì chị nhất định sẽ cố gắng.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, vô cùng dịu dàng.
Cặp vợ chồng kia: “…”
Nam Chức và Điền Vận Phi đã nói chuyện với nhau về nhân vật.
Vua chó: [Mấy giờ thì xong việc vậy?]
Nhưng Điền Vận Phi rất bận, cứ mười giây lại có điện thoại gọi tới, người đại diện của cô ấy cũng chẳng khác gì, cũng loay hoay với cái điện thoại ở một bên. Ban đầu dự kiến hai tiếng sẽ xong việc, vậy mà cuối cùng lại kéo dài hơn bốn tiếng.
Kết quả, phía bên kia lại vang lên tiếng bình hoa bị vỡ, cùng với tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn hơn của hai người họ.
Khi bàn xong công việc, Nam Chức có hơi mệt.
Trên sân thượng, gió lạnh đang gào thét.
“Chị Nam Chức, chị tuyệt quá.” Điền Vận Phi nói: “Thật ra em cũng muốn cải thiện kỹ năng lời thoại của mình lắm, nhưng em vốn không xuất thân từ nghề diễn, cho nên không biết phải làm như thế nào cả.”
Nhưng khi cô thật sự gặp một người ở ngoài đời thật, có cảm giác… Thật sự không thể kìm lại được.
“Cảm ơn lời mời của em.” Cô cười nói: “Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội mà.”
Nam Chức nói thầm trong lòng, nêu cô bớt chơi điện thoại đi một chút thì có thể cải thiện được đấy.
“…”
Ngôn Trạm bước tới, lại ép cô vào trong góc, nói: “Chỉ khi nhìn thấy em thì tim anh mới đập rộn lên.”
“Những công việc liên quan đến nghệ thuật đều có những đặc thù riêng, trước tiên em nên trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình trước…”
Anh Trần: [Có lý]
Ngôn Trạm vẫn nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, im lặng một lúc mới nói: “Thêm ai?”
“Chị Nam Chức, chị có thể dạy em một chút về lồng tiếng được không?” Điền Vận Phi chớp chớp đôi mắt to: “Cũng không hẳn là lồng tiếng, chỉ cần nói như thế nào để có cảm xúc hơn thôi.”
Trên mặt Ngôn Trạm không chút biểu cảm, bộ dạng lúc này chính là “Tôi không biết cậu là ai”, “Tôi chưa từng nghe qua tên cậu”, “Ha, dáng vẻ gì đây chứ.”
Người đại diện nghe vậy liền nói: “Phi Phi của chúng tôi là người ham học hỏi. Haizz, hiện tại cũng ít người trẻ tuổi như vậy mà. Cô Nam, hay là cô giúp Phi Phi của chúng tôi đi?”
Đúng lúc đó, Nam Chức nhận được điện thoại từ Joe.
“…”
Không thể thấu hiểu được!
Trái tim của Nam Chức hóa thành nước, không còn chút sức lực nào.
Chuyện này, chuyện này, sao tên chó đột nhiên lại, đột nhiên lại như vậy.
Sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này chứ.
Nam Chức gật đầu. Điền Vận Phi lên tiếng: “Chuyện rất quan trọng sao ạ? Em còn đang định mời chị Nam Chức đi ăn.”
Nam Chức nói thầm trong lòng, nêu cô bớt chơi điện thoại đi một chút thì có thể cải thiện được đấy.
Nhưng Nam Chức cũng không phải người kiêu căng.
Bữa tiệc kết thúc lúc gần 10 giờ.
“…”
Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy thì chị sẽ về sắp xếp lại chút tài liệu tham khảo rồi đưa cho em đọc trước. Nếu có vấn đề gì thì em có thể hỏi chị bất cứ lúc nào, được không?”
“Còn nữa, ngày kia anh sẽ đi công tác.” Anh nói thêm: “Singapore, một tuần.”
Ở đây? Trong thang máy? Có thể làm được gì?
Điền Vận Phi phấn khích vỗ tay: “Chị Nam Chức, chị thật nice! Chị chờ một chút, em sẽ đi lấy bánh kem phomai, ăn siêu ngon luôn.”
Nam Chức nghe thấy tiếng động nên đã nhìn về phía đó, hai chiếc đèn pha sáng chói lọi chiếu hoàn toàn vào người cô, khiến cô phải đưa tay lên che mắt lại. Trong chớp mắt, chiếc Maybach màu bạc đỗ kịch một phát, dừng lại ngay trước mặt cô.
Một tay Ngôn Trạm bấm số, tay còn lại thì giật cà vạt ra.
Người đại diện nói chen vào: “Em không được ăn đâu.”
Dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay. Mạnh Hân Dĩnh nâng ly với mọi người, nhẹ nhàng xoay một vòng, rồi uống cạn ly rượu.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại mỉm cười rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô chưa từng tiếp xúc với thể loại này.
Điền Vận Phi xụ mặt.
Nam Chức kìm nén tâm trạng vui sướng và phấn khích của mình lại, cùng Mạnh Hân Dĩnh đi tới đó.
Nam Chức ngẩng đầu lên, người đàn ông cong môi cười, ghé vào tai cô, nói: “Giúp anh tháo kính ra, được không?”
“Tiểu Nam, Hân Dĩnh nói sẽ cho xe tới đón cô.” Joe nói: “Cô đang ở đâu vậy? Gửi cho tôi định vị của cô đi.”
Đúng lúc đó, Nam Chức nhận được điện thoại từ Joe.
Đúng là ghen mà…
Lâm Thiên Vũ tiến lên một bước, phong thái vô cùng nhẹ nhàng.
Giọng nói quá êm tai!!!
“Tiểu Nam, Hân Dĩnh nói sẽ cho xe tới đón cô.” Joe nói: “Cô đang ở đâu vậy? Gửi cho tôi định vị của cô đi.”
Nam Chức đi thang máy xuống khu vực VIP của gara ngầm.
Thật ra, nếu còn có cơ hội, cô sẵn sàng ngồi lên chiếc Land Rover của Mạnh Hân Dĩnh.
Nam Chức nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Không cần phiền phức như vậy đâu ạ. Lúc nào tôi xong việc ở bên này thì tôi sẽ bắt taxi tới. Thần Hoạt Hoa Phủ đúng không?”
“Nam thần tốt như vậy sao?” Anh trầm giọng hỏi: “Thích như vậy sao?”
“Wechat.”
Joe đáp lời, còn dặn cô đừng đến muộn.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười: “Khách sáo rồi.”
“Anh cũng đã nghe phần lồng tiếng của em, đúng là hậu sinh khả úy (*).”
“Lát nữa cô Nam còn có việc bận sao?” Người đại diện của Điền Vận Phi hỏi.
Cửa thang máy ở giữa bọn họ dần dần đóng lại, giống như chuẩn bị ngăn cách thành hai không gian riêng biệt.
Nam Chức gật đầu. Điền Vận Phi lên tiếng: “Chuyện rất quan trọng sao ạ? Em còn đang định mời chị Nam Chức đi ăn.”
Điền Vận Phi ngoài đời còn đẹp hơn trên TV rất nhiều, hai má lúm khi cười lên trông rất ngọt ngào.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười đầy ôn tồn và lễ độ.
“Cảm ơn lời mời của em.” Cô cười nói: “Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội mà.”
Nam Chức sửng sốt.
Tiệc rượu bắt đầu.
Nam Chức đứng dậy, Điền Vận Phi chào cô.
Còn về người tên là Thiên Vũ kia…
Cô ta nhìn Nam Chức chăm chú, nở một nụ cười ngọt ngào, lời nói có hơi nhấn mạnh: “Đúng vậy, còn rất nhiều cơ hội mà.”
“Đại Minh tới rồi sao.”
*
Một cặp vợ chồng lớn tuổi vừa đi dạo về, thấy vậy liền giật mình.
Thế nhưng, cô chỉ nói đó là nam thần của cô, tức là người đó là thần tượng của cô.
Đường Giai Ni hất tay chàng trai kia ra, cười nói: “Anh không sai, nhưng đến lúc chia tay thì phải chia tay thôi, đừng có chơi vui quá mà không thoát ra được.”
Đường Đông Hải, Thần Hoạt Hoa Phủ.
Nam Chức run tay cầm lấy tấm danh thiếp.
Nam Chức: [Anh ấy không chỉ cực kỳ đẹp trai mà giọng nói còn êm tai hơn cả khi được thiết bị thu âm chỉnh sửa rồi cơ! Tối hôm nay quá tuyệt vời đối với em! Lát nữa em muốn gặp anh ấy để xin chữ ký, phải ký lên áo của em mới được!]
Thần Hoạt là thương hiệu khách sạn năm sao trực thuộc tập đoàn Thịnh Trân, Hoa Phủ là chuỗi nhà hàng sang trọng, còn Đường Tụng là cả một tổ hợp giải trí.
Trên mặt Nam Chức đầy dấu hỏi chấm.
Cánh cửa phòng hóa trang mở ra, Nam Chức vô thức lùi sang một bên để tránh gặp phiền phức.
Hôm nay Nam Chức tới đây để tham dự tiệc mừng của《Tinh Ca Truyện》.
Nam Chức kìm nén lại cơn bực bội của mình, đang buồn bực thì điện thoại rung lên.
《Tinh Ca Truyện》đã vượt qua khâu kiểm duyệt và chuẩn bị được phát sóng. Nó sẽ lên sóng và gặp gỡ khán giả ở các đài khác nhau sau Tết.
Đó là lần đầu tiên Nam Chức nhìn thấy anh hút thuốc.
“Về bộ phim lần này, chúng ta phải đặc biệt cảm ơn tới Hân Dĩnh.”
“Cái gì?”
Đạo diễn Hàn đứng trên sân khấu, nâng ly hướng về phía Mạnh Hân Dĩnh: “Cảm ơn em vì đã mang tới sinh mệnh cho Tinh Ca, cũng cảm ơn em đã coi trọng tình cảm từ trước tới nay của chúng ta mà nhận lời tham gia bộ phim lần này của tôi. Ly này tôi xin được kính Hân Dĩnh của chúng ta.”
“Chuyện đó…” Nam Chức nghịch nghịch ngón tay: “Anh còn dặn chị Mạnh không được cho em uống rượu sao?”
Dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay. Mạnh Hân Dĩnh nâng ly với mọi người, nhẹ nhàng xoay một vòng, rồi uống cạn ly rượu.
Nam Chức và Mạnh Hân Dĩnh ngồi cùng một bàn.
Thấy mọi người cùng nhau cạn ly, sao cô có thể không biết ý mà không uống được chứ, cho nên cô cũng đã nhấp một ngụm.
Cô còn đang thắc mắc lại sao hôm nay Mạnh Hân Dĩnh lại để tâm đến cô như vậy? Còn giới thiệu cho cô rất nhiều tiền bối có ích cho sự nghiệp của cô sau này nữa… Cô còn tưởng là do Khang Tuyền ra mặt nhờ vả, không nghĩ đó lại là anh.
Thôi được, Marilyn Monroe cũng đã mất được nhiều năm rồi, bây giờ gặp được chắc sẽ sợ chết khiếp mất.
“Này, như vậy là không được đâu.”
Vua chó: [Anh sẽ cho tài xế tới đón em]
Trợ lý đạo diễn tinh mắt nhìn thấy, vừa nói vừa cầm ly rượu lên rót đầy cho cô: “Một ngày vui như hôm nay thì em cũng nên uống nhiều một chút, Tiểu Nam ạ.”
Cô có chút choáng váng, đưa tay lên day day trán.
“…”
Một giọng nam trầm ấm vang lên trong gara, nó dội thẳng vào tai Nam Chức khiến da đầu cô tê dại.
“Người đó là thần tượng của em, còn anh là bạn trai em.” Cô nói: “Thần tượng có thể có rất nhiều, nhưng bạn trai thì chỉ có một.”
“Không được đâu.”
Ghen?
“Tôi không nói đùa đâu, kỹ năng diễn xuất của Hân Dĩnh kết hợp với giọng nói của Nam Chức, tôi đã khóc rất nhiều lần khi xem nó.”
Mạnh Hân Dĩnh ngăn lại rồi cướp ly rượu đi, sau đó quàng tay qua vai Nam Chức, cười nói: “Hôm nay không ai được rót rượu cho cô em gái yêu dấu của tôi được. Muốn rót thì cứ rót cho tôi.” Vừa dứt lời, cô ấy lại uống cạn thêm một ly nữa.
“Không được đâu.”
“Chị Mạnh.” Nam Chức đứng dậy: “Em, em cũng…”
Tây ngốc: [Còn nữ, nam nữ chính đều đã là bạn trai, bạn gái của nhau, cũng không còn trong thời kỳ mập mờ nữa. Nam chính ghen vì nữ chính như vậy cũng có lý mà]
Người đàn ông cởi dây an toàn và bước xuống khỏi xe, đóng sầm cánh cửa lại.
Mạnh Hân Dĩnh ghé vào tai cô, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cứ nhìn chị đi.”
Tiệc rượu bắt đầu.
Đinh ——
Chiếc bàn mà Mạnh Hân Dĩnh đang ngồi chắc chắn là tâm điểm của sự chú ý.
Nâng ly rồi lại cạn ly, những chiếc ly bằng pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn, vang vọng cùng với tiếng cười của đám đông, tạo thành một bức tranh nhộn nhịp, sống động.
Huyệt thái dương của trưởng bộ phận marketing đang báo cáo về hoạt động ở nước ngoài lập tức nhảy lên bình bịch.
Nam Chức nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Không cần phiền phức như vậy đâu ạ. Lúc nào tôi xong việc ở bên này thì tôi sẽ bắt taxi tới. Thần Hoạt Hoa Phủ đúng không?”
Anh Trần: [Chiếm hữu kiểu đấy không phải đáng sợ lắm sao?]
Nam Chức hiểu rằng với những dịp như thế này, cô sẽ phải mệt mỏi trong việc ứng phó.
Thang máy lại đi lên.
Vốn định tìm một nơi nào đó để tránh bị quấy rầy, nhưng với cái danh là người lồng tiếng của nữ thần Mạnh Hân Dĩnh, cô cũng có một chút danh tiếng.
Vốn định tìm một nơi nào đó để tránh bị quấy rầy, nhưng với cái danh là người lồng tiếng của nữ thần Mạnh Hân Dĩnh, cô cũng có một chút danh tiếng.
“…”
“Tôi không nói đùa đâu, kỹ năng diễn xuất của Hân Dĩnh kết hợp với giọng nói của Nam Chức, tôi đã khóc rất nhiều lần khi xem nó.”
Người đang nói chính là tổng biên tập, nhà sản xuất bên cạnh nghe vậy cũng nói thêm: “Hai người chính là đối tác vàng của nhau đó! Vì chuyện này, chúng ta nhất định phải uống một ly.”
“Chuyện này sao,” Nam Chức chật vật nín cười: “Không gì có thể sánh được. Anh ấy là nam thần, còn anh là…”
Nam Chức chỉ dám uống sâm panh có nồng độ cồn thấp.
Sau khi uống ly rượu đó xong, cô mượn cớ đi vệ sinh, nhưng trước cửa sảnh tiệc đã xảy ra một vụ huyên náo.
“…”
Nhà sản xuất đặt ly xuống: “Chắc là Kim Minh với Thiên Vũ tới.”
Nam Chức đi một hồi mới tìm được xe của Mạnh Hân Dĩnh.
Điền Vận Phi xụ mặt.
Kim Minh là nam chính của《Tinh Ca Truyện》. Tuy không nhận được nhiều giải thưởng như Mạnh Hân Dĩnh, cũng không đóng quá nhiều phim, nhưng anh ấy là một ảnh đế có rất nhiều fan hâm mộ, nhận được rất nhiều sự yêu thích từ các cô gái và phụ nữ lớn tuổi.
Nếu anh lại hủy hoại danh tiếng của cô ở chung cư này, cô sẽ không bao giờ để yên cho anh đâu!
Mà tên chó lạnh lùng bên cạnh dám lườm cô rồi nhả ra bốn chữ: “Rất không yên tâm.”
Còn về người tên là Thiên Vũ kia…
Tiếng tút tút vang lên khoảng sáu, bảy lần thì đối phương mới bắt máy: “Không phải anh đang có cuộc họp sao? Sao lại gọi điện cho em?”
Hai mắt Nam Chức sáng lên, chẳng lẽ là Lâm Thiên Vũ?
Thần Hoạt là thương hiệu khách sạn năm sao trực thuộc tập đoàn Thịnh Trân, Hoa Phủ là chuỗi nhà hàng sang trọng, còn Đường Tụng là cả một tổ hợp giải trí.
“Ha ha, đúng là mấy tên to gan.” Mạnh Hân Dĩnh cởi chiếc khăn choàng lông trên người xuống, khí chất lập tức cao thêm hai mét nữa: “Bà đây sẽ đè chết hai ngươi. Đi thôi Nam Chức, chúng ta tới đó đi.”
Nam Chức nhiều lần thương lượng nhưng không có kết quả, cuối cùng đành phải đi nghịch điện thoại.
“Cách phối âm của anh ấy quá tuyệt!”
(*) Hậu sinh khả úy: là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa.
“…”
Chị, chúng ta đâu phải đi đánh nhau đâu.
“…”
Nam Chức kìm nén tâm trạng vui sướng và phấn khích của mình lại, cùng Mạnh Hân Dĩnh đi tới đó.
Người đàn ông vẫn không thèm nhìn cô, nhưng chiếc xe lại chạy nhanh hơn!
Cho đến khi chỉ còn cách khoảng ba mét nữa, cô nghe thấy được giọng nói trầm ấm đã cùng mình đi vào giấc ngủ hàng đêm, trên đầu như có những tràng pháo hoa, cùng với những bong bóng màu hồng phấn.
Nam Chức đi dạo quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Lâm Thiên Vũ, thầm đoán chắc anh ấy đang ở cùng các tiền bối.
Nam thần của giới lồng tiếng, Lâm Thiên Vũ!
“Đại Minh tới rồi sao.”
Giọng thật của Điền Vận Phi có hơi nhỏ nhẹ, không phù hợp lắm với vai nữ số hai.
Mạnh Hân Dĩnh duyên dáng đưa tay ra, nở một nụ cười quyến rũ động lòng người: “Thiên Vũ cũng tới rồi này, hai người thật là nhàm chán.”
Kim Minh cười nói: “Chị Hân Dĩnh lại đang trêu em rồi. Chị chưa biết sao? Với cái kỹ năng lời thoại tệ hại kia của em, nếu không có Thiên Vũ thì đúng là bình nước chỉ còn lại một nửa. Không phải chị cũng có diễn viên lồng tiếng tới hỗ trợ sao?”
Ôi Chúa ơi.
Anh ấy nhìn sang Nam Chức: “Đúng là như sét đánh ngang tai mà.”
Ôi Chúa ơi.
“Này, như vậy là không được đâu.”
“Là Lâm Thiên Vũ.” Cô nói: “Em đã nghe bản lồng tiếng của anh ấy khi em còn học đại học. Có một khoảng thời gian em không thể ngủ được nếu không nghe《Tiếng gió nơi đáy vực sâu》của anh ấy.”
Nhưng trái tim Nam Chức không hề xao động, cô nhìn trộm Lâm Thiên Vũ, lễ phép nói: “Anh Kim, xin chào.”
Nhưng Điền Vận Phi rất bận, cứ mười giây lại có điện thoại gọi tới, người đại diện của cô ấy cũng chẳng khác gì, cũng loay hoay với cái điện thoại ở một bên. Ban đầu dự kiến hai tiếng sẽ xong việc, vậy mà cuối cùng lại kéo dài hơn bốn tiếng.
“Khách sáo rồi, cứ gọi anh là anh Minh.” Anh ấy nói: “Nào, để anh giới thiệu với em. Đây là Lâm Thiên Vũ, cũng có thể coi là tiền bối của em. Trước đây cậu ấy từng lồng tiếng cho…”
Nam Chức chỉ dám uống sâm panh có nồng độ cồn thấp.
“《Tiếng gió nơi đáy vực sâu》!” Nam Chức đáp lời: “… Em đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.”
Joe đáp lời, còn dặn cô đừng đến muộn.
Người đàn ông đang cầm điếu thuốc, thản nhiên búng búng tàn thuốc, tư thế vô cùng lười biếng, làn khói trắng làm mờ đi khuôn mặt của anh, đôi mắt sắc lạnh bỗng trở nên ủ rũ hơn, có chút bực bội.
“Ai da, là fan hâm mộ của cậu kìa.”
Bác gái: “Ai da! Ai da! Sao lại…”
Tên chó này giống hệt một người mắc bệnh tâm thần, đối xử với người khác không chút phép tắc nào cả, chẳng cho cô chút mặt mũi nào.
Lâm Thiên Vũ tiến lên một bước, phong thái vô cùng nhẹ nhàng.
“Anh cũng đã nghe phần lồng tiếng của em, đúng là hậu sinh khả úy (*).”
Hai người càng lúc càng gần hơn, như chuẩn bị hòa cùng với cái thang máy.
Anh Trần: [Chiếm hữu kiểu đấy không phải đáng sợ lắm sao?]Cùng lúc đó, Ngôn Trạm cũng chen vào.(*) Hậu sinh khả úy: là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa.
Trời ạ, khi nói chuyện bình thường nhẹ nhàng biết bao, vậy mà khi lồng tiếng lại ngầu quá sá!
Rất tốt, phi thường tốt, đặc biệt tốt.
Vương Thâm chẳng phải tiểu thịt tươi đóng vai thị vệ hoàng cung trong《Tinh Ca Truyện》 sao?
“Tiền bối quá khen rồi.” Cô nắm chặt tay, thầm nghĩ tối nay về cô nhất định sẽ không rửa tay: “Sau này xin tiền bối chỉ bảo em nhiều hơn.”
“Này, Ngôn tổng đâu rồi?”
Có gan thì anh lao ra khỏi châu Á đi.
Chị, chúng ta đâu phải đi đánh nhau đâu.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười: “Khách sáo rồi.”
Ngôn Trạm cười lạnh: “Ngoại trừ nghe giọng nói của hắn ta ra thì còn cái gì nữa?”
Sau đó, một vòng mời rượu mới lại bắt đầu.
Ngôn Trạm lại nâng cằm cô lên, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh là gì?”
Nam Chức mỉm cười: “Chào cô Điền, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, mong cô cho tôi nhiều lời khuyên hơn.”
Những nhân vật quan trọng của buổi tiệc đều đã vào phòng riêng để bàn chuyện, Nam Chức nghỉ ngơi một chút, nhàn nhã ăn uống ở bàn tiệc.
Vua chó: [Mấy giờ thì xong việc vậy?]
Ngôn Trạm ngơ ngác giơ điện thoại lên.
Vua chó: [Anh sẽ cho tài xế tới đón em]
Nam Chức ngồi lên Maybach.
Nam Chức: [Không cần phiền phức vậy đâu, chị Mạnh nói sẽ đưa em về]
Không có nhiều ô tô đỗ ở đây lắm, khoảng cách giữa các chỗ đỗ xe cũng tương đối xa nhau, thoạt nhìn trông khá trống trải.
Cô ta nhìn Nam Chức chăm chú, nở một nụ cười ngọt ngào, lời nói có hơi nhấn mạnh: “Đúng vậy, còn rất nhiều cơ hội mà.”
Nam Chức: [Cho anh biết, hôm nay em được gặp nam thần của em đó!]
Nam Chức: [Em đi chết đây.JPG]
“Ha ha, đúng là mấy tên to gan.” Mạnh Hân Dĩnh cởi chiếc khăn choàng lông trên người xuống, khí chất lập tức cao thêm hai mét nữa: “Bà đây sẽ đè chết hai ngươi. Đi thôi Nam Chức, chúng ta tới đó đi.”
Nam Chức: [Anh ấy không chỉ cực kỳ đẹp trai mà giọng nói còn êm tai hơn cả khi được thiết bị thu âm chỉnh sửa rồi cơ! Tối hôm nay quá tuyệt vời đối với em! Lát nữa em muốn gặp anh ấy để xin chữ ký, phải ký lên áo của em mới được!]
Huyệt thái dương của trưởng bộ phận marketing đang báo cáo về hoạt động ở nước ngoài lập tức nhảy lên bình bịch.
“Xu hướng giảm tổng thể về cường độ…”
Anh vuốt ve gương mặt của cô, giọng điệu lộ ra chút hèn mọn.
“Sao cậu lại tới đây vậy?” Mạnh Hân Dĩnh đã ngà ngà say, vẻ quyến rũ mê đắm lòng người càng tỏa ra một cách tự nhiên hơn: “Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu rồi đó, không để cho Tiểu Nam uống rượu. Thế mà vẫn không yên tâm sao?”
“Quản lý Cao, đừng nói nữa.”
Khi bàn xong công việc, Nam Chức có hơi mệt.
“Đây là vấn đề quan trọng đối với sự phát triển lâu dài của tập đoàn chúng ta. Thế cho nên, Ngôn tổng, tôi đề nghị…”
Nhưng Nam Chức cũng không phải người kiêu căng.
“Này, Ngôn tổng đâu rồi?”
“Vừa rồi anh định nói chuyện với em trong bữa tiệc.” Anh ấy nói: “Nhưng anh lại không tìm được cơ hội. Anh nghe nói bây giờ em đang làm việc một mình, không có công ty quản lý sao?”
Quản lý Cao nhìn Phương Bác với vẻ mặt hoang mang, còn Phương Bác thì ngáp ngắn ngáp dài không chút hình tượng nào khi nhìn về hướng mà boss vừa mới rời đi.
Cho đến khi chỉ còn cách khoảng ba mét nữa, cô nghe thấy được giọng nói trầm ấm đã cùng mình đi vào giấc ngủ hàng đêm, trên đầu như có những tràng pháo hoa, cùng với những bong bóng màu hồng phấn.
Sân thượng ở cuối hành lang.
Hai người chia tay trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Một tay Ngôn Trạm bấm số, tay còn lại thì giật cà vạt ra.
Tiếng tút tút vang lên khoảng sáu, bảy lần thì đối phương mới bắt máy: “Không phải anh đang có cuộc họp sao? Sao lại gọi điện cho em?”
Nam Chức quyết định đảm nhận công việc lồng tiếng cho vai nữ số hai trong bộ《Chẩm Thượng Tâm》
“Nam thần của em là ai?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
“…”
Nam Chức uống xong ly nước trái cây rồi rời khỏi bàn tiệc, đi về phía khu nghỉ ngơi ở đằng sau.
Thần tượng chính là người để ngưỡng mộ và ngước nhìn, còn cô thì luôn mong muốn được học hỏi từ hình mẫu lý tưởng của mình…
“Là Lâm Thiên Vũ.” Cô nói: “Em đã nghe bản lồng tiếng của anh ấy khi em còn học đại học. Có một khoảng thời gian em không thể ngủ được nếu không nghe《Tiếng gió nơi đáy vực sâu》của anh ấy.”
“…”
“Còn gì nữa không?”
“Cách phối âm của anh ấy quá tuyệt!”
Cùng lúc đó, Ngôn Trạm cũng chen vào.
Trên sân thượng, gió lạnh đang gào thét.
Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy thì chị sẽ về sắp xếp lại chút tài liệu tham khảo rồi đưa cho em đọc trước. Nếu có vấn đề gì thì em có thể hỏi chị bất cứ lúc nào, được không?”
Ngôn Trạm không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
“Rất thích.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười dịu dàng đi tới: “Lát nữa em đi xe của chị Hân Dĩnh về sao?”
Gió thổi vào khiến tay áo của anh phồng lên, nhìn từ xa, trông anh giống hệt một bia đá u ám đang đứng sừng sững ở đó.
“Còn gì nữa không?”
Nam Chức thuận đường ghé vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại dung nhan của mình trước.
Nam Chức đi vào khu nghỉ ngơi, nơi này quá yên tĩnh so với sảnh tiệc.
“Tiền bối quá khen rồi.” Cô nắm chặt tay, thầm nghĩ tối nay về cô nhất định sẽ không rửa tay: “Sau này xin tiền bối chỉ bảo em nhiều hơn.”
Bên ngoài xe, Ngôn Trạm ngậm lấy điếu thuốc.
Tây ngốc: [Trai đẹp làm gì cũng đúng!]
“Còn gì là còn gì? Theo anh là còn gì nữa?
Nam Chức: [Cho anh biết, hôm nay em được gặp nam thần của em đó!]
Ngôn Trạm cười lạnh: “Ngoại trừ nghe giọng nói của hắn ta ra thì còn cái gì nữa?”
“Anh có thể.”
“Xin chào.” Lâm Thiên Vũ gật đầu lịch sự: “Lâm Thiên Vũ.”
Mạnh Hân Dĩnh ngăn lại rồi cướp ly rượu đi, sau đó quàng tay qua vai Nam Chức, cười nói: “Hôm nay không ai được rót rượu cho cô em gái yêu dấu của tôi được. Muốn rót thì cứ rót cho tôi.” Vừa dứt lời, cô ấy lại uống cạn thêm một ly nữa.
Nam Chức suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc trả lời: “Vẫn còn, ngoại hình của anh ấy rất đẹp. Anh ấy đã từng bị lộ ảnh chụp khi chuẩn bị xuất ngoại, dù chỉ là góc nghiêng thôi nhưng đó là khuôn mặt có thể giết người đó! Anh ấy chính là hình tượng hotboy trường học tiêu biểu, sạch sẽ, ấm áp như ánh nắng mặt trời.”
Rất tốt, phi thường tốt, đặc biệt tốt.
Nam Chức siết chặt quai túi, cuối cùng trong lòng cũng chắc chắn, nhanh chóng nhấn nút mở cửa.
Ngôn Trạm tháo kính ra, bỏ vào trong túi áo.
Đang định đáp lời thì cô nói: “A! Em phải đi rồi, cúp máy đây.”
Anh đang sử dụng gara nhà mình làm trường đua xe đấy à?
“…”
Trong ống nghe chỉ còn lại những tiếng tút tút.
Nam Chức uống xong ly nước trái cây rồi rời khỏi bàn tiệc, đi về phía khu nghỉ ngơi ở đằng sau.
Ngôn Trạm ngơ ngác giơ điện thoại lên.
Nam Chức mím môi, xoay người đi vào thang máy rồi bấm số tầng.
Trước mắt ngoại trừ ánh đèn neon rực rỡ ra, thì chỉ còn có gió đêm hiu quạnh…
Nam Chức thuận đường ghé vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại dung nhan của mình trước.
Phòng trường hợp nam thần không kiêu căng, nói không chừng cô còn có thể xin chụp ảnh cùng nữa.
Phòng trường hợp nam thần không kiêu căng, nói không chừng cô còn có thể xin chụp ảnh cùng nữa.
Nam Chức muốn cầm lấy danh thiếp bằng cả hai tay, nhưng tên chó bên cạnh cô lại không chịu buông tay ra.
“Đã yêu thì cũng có lúc phải chia tay thôi, sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn của nhau.”
Cô tô lại son môi rồi vui vẻ đẩy cửa ra. Trong phòng hóa trang ở phía chéo đối diện đột nhiên vang lên tiếng cãi vã.
“Vương Thâm, tôi khuyên anh đừng đi quá xa!”
Người đàn ông nhíu mày, nâng cầm cô lên: “Còn anh thì sao?”
Vương Thâm chẳng phải tiểu thịt tươi đóng vai thị vệ hoàng cung trong《Tinh Ca Truyện》 sao?
Nam Chức nhẹ nhàng khép cửa lại, không có ý định quấy rầy bọn họ, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Nam Chức đẩy anh ra, chống nạnh: “Tiền bối Lâm là diễn viên lồng tiếng mà em ngưỡng mộ nhất trong giới, ai mà không kích động khi nhìn thấy thần tượng của mình chứ? Em không tin anh có thể dửng dưng khi anh gặp Marilyn Monroe!”
Kết quả, phía bên kia lại vang lên tiếng bình hoa bị vỡ, cùng với tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn hơn của hai người họ.
Nam Chức đứng dậy, Điền Vận Phi chào cô.
“Lúc trước khi chúng ta vẫn còn mặn nồng, chẳng phải cô lẳng lơ lắm hay sao, bây giờ thì sao? Gặp được người tốt hơn nên muốn đá tôi đi à?”
Mạnh Hân Dĩnh ghé vào tai cô, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cứ nhìn chị đi.”
“Nghe anh nói chẳng khác gì tôi chiếm tiện nghi của anh ý nhỉ. Vương Thâm, tôi cũng cho anh đâu có ít tiền đâu?”
(*) Drift: là một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn.
“…”
Nghiêm túc mà nói, cô không đồng ý với việc Viên Tây đọc quá nhiều tiểu thuyết về bá đạo tổng tài.
“Khách sáo rồi, cứ gọi anh là anh Minh.” Anh ấy nói: “Nào, để anh giới thiệu với em. Đây là Lâm Thiên Vũ, cũng có thể coi là tiền bối của em. Trước đây cậu ấy từng lồng tiếng cho…”
“Đã yêu thì cũng có lúc phải chia tay thôi, sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn của nhau.”
Lâm gì cơ? Thiên gì cơ? Vũ gì cơ? Là một diễn viên lồng tiếng giỏi thì cũng chỉ là diễn viên lồng tiếng mà thôi.
Cánh cửa phòng hóa trang mở ra, Nam Chức vô thức lùi sang một bên để tránh gặp phiền phức.
Kim Minh cười nói: “Chị Hân Dĩnh lại đang trêu em rồi. Chị chưa biết sao? Với cái kỹ năng lời thoại tệ hại kia của em, nếu không có Thiên Vũ thì đúng là bình nước chỉ còn lại một nửa. Không phải chị cũng có diễn viên lồng tiếng tới hỗ trợ sao?”
Ánh mắt của Ngôn Trạm lướt qua Lâm Thiên Vũ, sau đó đi tới nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đang vào nhau.
“Giai Ni!”
Nam Chức sửng sốt.
Nam Chức đi vào khu nghỉ ngơi, nơi này quá yên tĩnh so với sảnh tiệc.
“Nghe anh nói chẳng khác gì tôi chiếm tiện nghi của anh ý nhỉ. Vương Thâm, tôi cũng cho anh đâu có ít tiền đâu?”
Chàng trai kia ôm lấy Đường Giai Ni từ phía sau: “Hai chúng ta đừng chia tay được không? Anh sai rồi.”
(*) Drift: là một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn.
Đường Giai Ni hất tay chàng trai kia ra, cười nói: “Anh không sai, nhưng đến lúc chia tay thì phải chia tay thôi, đừng có chơi vui quá mà không thoát ra được.”
“…”
“Mẹ nó!” Vương Thâm hét lớn: “Chẳng qua là do cô yêu thiếu gia nhà họ Lăng thôi, cơ mà đáng tiếc, người ta lại chẳng thèm để ý đến cô. Người ta đã muốn chơi thì ít nhất cũng phải biết chọn chỗ…”
Bốp!
Hai mắt Nam Chức sáng lên, chẳng lẽ là Lâm Thiên Vũ?
Bốp!
“Vâng.”
Đường Giai Ni vung tay.
“Không đến lượt anh lên tiếng dạy đời tôi.” Cô ta nói: “Sao không tự đi mà nhìn lại xem mình như thế nào chứ? Chỉ là một thằng khốn nghèo hèn mà thôi.”
Hôm nay Nam Chức tới đây để tham dự tiệc mừng của《Tinh Ca Truyện》.
Mà Ngôn Trạm thì lại tỏ ra như không có chuyện gì, còn trực tiếp quay đầu lại nói: “Thang máy đối diện không hỏng đâu ạ.”
Hai người chia tay trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Nam Chức đứng trong một căn phòng gần đó, đợi một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Bữa tiệc kết thúc lúc gần 10 giờ.
Nam Chức đi dạo quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Lâm Thiên Vũ, thầm đoán chắc anh ấy đang ở cùng các tiền bối.
Cô đang đợi Mạnh Hân Dĩnh ở trong phòng VIP thì Joe gọi điện tới và bảo cô đi thẳng xuống gara ngầm, đợi một lát nữa sẽ xuất phát.
Gara để xe được chia thành khu vực chung và khu vực VIP.
Người nổi tiếng xuất hiện ở Thần Hoạt Hoa Phủ là chuyện bình thường, hơn nữa việc làm tốt công tác an ninh và bảo mật là trách nhiệm quan trọng của khách sạn, và Thịnh Trân luôn là ngôi sao sáng đi đầu trong mảng này.
Nam Chức đi thang máy xuống khu vực VIP của gara ngầm.
“Những công việc liên quan đến nghệ thuật đều có những đặc thù riêng, trước tiên em nên trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình trước…”
Nhớ lại tất cả hành động của tên chó đêm nay, Nam Chức không thể không nghĩ đến trường hợp này được.
Không có nhiều ô tô đỗ ở đây lắm, khoảng cách giữa các chỗ đỗ xe cũng tương đối xa nhau, thoạt nhìn trông khá trống trải.
Nam Chức đi một hồi mới tìm được xe của Mạnh Hân Dĩnh.
Tên chó khốn nạn nhất!
Trên xe chỉ có tài xế, chú ấy vừa nhìn thấy cô liền xuống xe chào hỏi: “Cô Nam, mời cô lên xe. Tôi nhận được tin báo là…”
Mạnh Hân Dĩnh che miệng cười, sau đó rời đi mà không hỏi gì thêm.
“Nam Chức.”
Quản lý Cao nhìn Phương Bác với vẻ mặt hoang mang, còn Phương Bác thì ngáp ngắn ngáp dài không chút hình tượng nào khi nhìn về hướng mà boss vừa mới rời đi.
Một giọng nam trầm ấm vang lên trong gara, nó dội thẳng vào tai Nam Chức khiến da đầu cô tê dại.
Nam Chức suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc trả lời: “Vẫn còn, ngoại hình của anh ấy rất đẹp. Anh ấy đã từng bị lộ ảnh chụp khi chuẩn bị xuất ngoại, dù chỉ là góc nghiêng thôi nhưng đó là khuôn mặt có thể giết người đó! Anh ấy chính là hình tượng hotboy trường học tiêu biểu, sạch sẽ, ấm áp như ánh nắng mặt trời.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười dịu dàng đi tới: “Lát nữa em đi xe của chị Hân Dĩnh về sao?”
Người đại diện nghe vậy liền nói: “Phi Phi của chúng tôi là người ham học hỏi. Haizz, hiện tại cũng ít người trẻ tuổi như vậy mà. Cô Nam, hay là cô giúp Phi Phi của chúng tôi đi?”
Nam Chức gật đầu, cô ước gì anh ấy cứ nói mãi thôi, đừng có dừng lại làm gì!
“Anh luôn muốn làm điều đó ở đây.”
Giọng nói quá êm tai!!!
Cô mỉm cười: “Nếu chưa ăn thì em đi ăn với anh.”
“Vừa rồi anh định nói chuyện với em trong bữa tiệc.” Anh ấy nói: “Nhưng anh lại không tìm được cơ hội. Anh nghe nói bây giờ em đang làm việc một mình, không có công ty quản lý sao?”
Nam Chức lại gật đầu, anh cứ nói thêm nữa đi.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, vô cùng dịu dàng.
“Em rất có tài năng.” Anh ấy lấy danh thiếp của mình ra đưa cho cô: “Em có muốn gia nhập vào studio của anh không? Ở chỗ anh có rất nhiều diễn viên lồng tiếng xuất sắc, mọi người có thể học hỏi lẫn nhau.”
“…”
Trời ơi, nghĩa là cô sẽ được làm việc với nam thần đúng không?
Điền Vận Phi thân mật nắm tay cô, cười nói: “Chị cứ gọi em là Phi Phi cũng được. Chị Nam Chức, kỹ năng diễn của em không tốt lắm nên phải dựa vào giọng lồng tiếng của chị rồi, chị nhất định phải giúp em đó.”
“Anh ăn tối chưa?” Cô lại hỏi.
Người đại diện nói chen vào: “Em không được ăn đâu.”
Nam Chức run tay cầm lấy tấm danh thiếp.
“…”
Đúng lúc đó, trong gara có tiếng ma sát không nên có, giống như có ai đó đang drift xe (*), nghe rất chói tai.
Đúng lúc đó, Nam Chức nhận được điện thoại từ Joe.(*) Drift: là một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn.
Trợ lý đạo diễn tinh mắt nhìn thấy, vừa nói vừa cầm ly rượu lên rót đầy cho cô: “Một ngày vui như hôm nay thì em cũng nên uống nhiều một chút, Tiểu Nam ạ.”
Nam Chức nghe thấy tiếng động nên đã nhìn về phía đó, hai chiếc đèn pha sáng chói lọi chiếu hoàn toàn vào người cô, khiến cô phải đưa tay lên che mắt lại. Trong chớp mắt, chiếc Maybach màu bạc đỗ kịch một phát, dừng lại ngay trước mặt cô.
Ngôn Trạm xuống xe.
Nam Chức cấu tay anh một cái, mỉm cười giới thiệu: “Anh Lâm đây là một tên tuổi lớn trong giới lồng tiếng của bọn em, đồng thời cũng là tiền bối của em. Vừa rồi bọn em tình cờ gặp mặt nên nói chuyện vài câu thôi.”
“…”
Người đang nói chính là tổng biên tập, nhà sản xuất bên cạnh nghe vậy cũng nói thêm: “Hai người chính là đối tác vàng của nhau đó! Vì chuyện này, chúng ta nhất định phải uống một ly.”
Anh đang sử dụng gara nhà mình làm trường đua xe đấy à?
(*) Hậu sinh khả úy: là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa.
“Sao anh lại ở đây?” Nam Chức dụi dụi mắt, cảm thấy không thoải mái chút nào khi bị đèn pha chiếu thẳng vào mắt như vậy.
Thấy mọi người cùng nhau cạn ly, sao cô có thể không biết ý mà không uống được chứ, cho nên cô cũng đã nhấp một ngụm.
Ánh mắt của Ngôn Trạm lướt qua Lâm Thiên Vũ, sau đó đi tới nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đang vào nhau.
“Tới đón bạn gái của anh về.”
“…”
Anh chính thức nhìn thẳng vào Lâm Thiên Vũ: “Đây là…”
“Xin chào.” Lâm Thiên Vũ gật đầu lịch sự: “Lâm Thiên Vũ.”
Nhưng vừa mới mở được phần quét mã ra, cô còn chưa kịp quét mã QR của nam thần thì cô đã đi gặp tổ tiên trước rồi!
Trên mặt Ngôn Trạm không chút biểu cảm, bộ dạng lúc này chính là “Tôi không biết cậu là ai”, “Tôi chưa từng nghe qua tên cậu”, “Ha, dáng vẻ gì đây chứ.”
Chàng trai kia ôm lấy Đường Giai Ni từ phía sau: “Hai chúng ta đừng chia tay được không? Anh sai rồi.”
Nam Chức cấu tay anh một cái, mỉm cười giới thiệu: “Anh Lâm đây là một tên tuổi lớn trong giới lồng tiếng của bọn em, đồng thời cũng là tiền bối của em. Vừa rồi bọn em tình cờ gặp mặt nên nói chuyện vài câu thôi.”
Cô hất cái “móng giò” của tên chó này ra.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười đầy ôn tồn và lễ độ.
“Ai cần anh lo!”
Chiếc xe dừng lại đột ngột bên lề đường.
“Nam Chức, anh thành tâm muốn được hợp tác với em.” Anh ấy lại đưa danh thiếp cho cô: “Hy vọng em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Còn bây giờ anh sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
Nam Chức muốn cầm lấy danh thiếp bằng cả hai tay, nhưng tên chó bên cạnh cô lại không chịu buông tay ra.
Cuối cùng, cô đành phải cầm lấy bằng một tay, nói: “Em nhất định sẽ cân nhắc, cảm ơn tiền bối rất nhiều.”
Nam Chức và Điền Vận Phi đã nói chuyện với nhau về nhân vật.
Lâm Thiên Vũ quay trở lại xe của mình, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi gara ngầm.
“Mẹ nó!” Vương Thâm hét lớn: “Chẳng qua là do cô yêu thiếu gia nhà họ Lăng thôi, cơ mà đáng tiếc, người ta lại chẳng thèm để ý đến cô. Người ta đã muốn chơi thì ít nhất cũng phải biết chọn chỗ…”
Mạnh Hân Dĩnh và Joe cũng đi xuống gara ngầm vào lúc này.
“Có cần anh đi lấy khung ảnh rồi giúp em đóng khung lại không?”
Khí lạnh bên cạnh kéo dòng suy nghĩ của Nam Chức trở lại, vừa rồi cô vẫn còn ngây ngốc ngắm nhìn tấm danh thiệp với vẻ mặt thất thần.
Anh chính thức nhìn thẳng vào Lâm Thiên Vũ: “Đây là…”
“Ai cần anh lo!”
Trời ơi, nghĩa là cô sẽ được làm việc với nam thần đúng không?
Cô hất cái “móng giò” của tên chó này ra.
Tên chó này giống hệt một người mắc bệnh tâm thần, đối xử với người khác không chút phép tắc nào cả, chẳng cho cô chút mặt mũi nào.
Thái dương của Ngôn Trạm lại bắt đầu nhảy lên.
Xe dừng lại trong gara. Ngôn Trạm đưa cô tới thang máy.
Lâm gì cơ? Thiên gì cơ? Vũ gì cơ? Là một diễn viên lồng tiếng giỏi thì cũng chỉ là diễn viên lồng tiếng mà thôi.
Mạnh Hân Dĩnh và Joe cũng đi xuống gara ngầm vào lúc này.
Nhìn thấy Ngôn Trạm, Mạnh Hân Dĩnh hơi ngạc nhiên.
Viên Tây gửi một đống nhãn dán trong nhóm nhỏ.
“Anh phải về tập đoàn.” Anh rũ mắt xuống, nói: “Về nghỉ sớm một chút đi.”
“Sao cậu lại tới đây vậy?” Mạnh Hân Dĩnh đã ngà ngà say, vẻ quyến rũ mê đắm lòng người càng tỏa ra một cách tự nhiên hơn: “Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu rồi đó, không để cho Tiểu Nam uống rượu. Thế mà vẫn không yên tâm sao?”
“Nam thần của em là ai?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
Trên mặt Nam Chức đầy dấu hỏi chấm.
Mà tên chó lạnh lùng bên cạnh dám lườm cô rồi nhả ra bốn chữ: “Rất không yên tâm.”
Mạnh Hân Dĩnh che miệng cười, sau đó rời đi mà không hỏi gì thêm.
Nam Chức ngồi lên Maybach.
Thật ra, nếu còn có cơ hội, cô sẵn sàng ngồi lên chiếc Land Rover của Mạnh Hân Dĩnh.
“Không phải anh nói sẽ có cuộc họp sao? Anh mau đi đi.”
“《Tiếng gió nơi đáy vực sâu》!” Nam Chức đáp lời: “… Em đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.”
Ít nhất là nó ấm chứ không lạnh.
Nam Chức xấu hổ, vùi mặt vào ngực Ngôn Trạm, không dám nói gì.
“Chuyện đó…” Nam Chức nghịch nghịch ngón tay: “Anh còn dặn chị Mạnh không được cho em uống rượu sao?”
“Còn gì là còn gì? Theo anh là còn gì nữa?
Cô còn đang thắc mắc lại sao hôm nay Mạnh Hân Dĩnh lại để tâm đến cô như vậy? Còn giới thiệu cho cô rất nhiều tiền bối có ích cho sự nghiệp của cô sau này nữa… Cô còn tưởng là do Khang Tuyền ra mặt nhờ vả, không nghĩ đó lại là anh.
Trước mắt ngoại trừ ánh đèn neon rực rỡ ra, thì chỉ còn có gió đêm hiu quạnh…
Khí lạnh bên cạnh kéo dòng suy nghĩ của Nam Chức trở lại, vừa rồi cô vẫn còn ngây ngốc ngắm nhìn tấm danh thiệp với vẻ mặt thất thần.
“Anh ăn tối chưa?” Cô lại hỏi.
Đối phương không nói câu nào.
Nam Chức: [Em đi chết đây.JPG]
Cô mỉm cười: “Nếu chưa ăn thì em đi ăn với anh.”
“Nam Chức.”
Người đàn ông vẫn không thèm nhìn cô, nhưng chiếc xe lại chạy nhanh hơn!
“…”
“Chị Nam Chức, chị tuyệt quá.” Điền Vận Phi nói: “Thật ra em cũng muốn cải thiện kỹ năng lời thoại của mình lắm, nhưng em vốn không xuất thân từ nghề diễn, cho nên không biết phải làm như thế nào cả.”
“…”
“…”
Có gan thì anh lao ra khỏi châu Á đi.
Kim Minh là nam chính của《Tinh Ca Truyện》. Tuy không nhận được nhiều giải thưởng như Mạnh Hân Dĩnh, cũng không đóng quá nhiều phim, nhưng anh ấy là một ảnh đế có rất nhiều fan hâm mộ, nhận được rất nhiều sự yêu thích từ các cô gái và phụ nữ lớn tuổi.
Nam Chức nhiều lần thương lượng nhưng không có kết quả, cuối cùng đành phải đi nghịch điện thoại.
Chiếc bàn mà Mạnh Hân Dĩnh đang ngồi chắc chắn là tâm điểm của sự chú ý.
Anh ấy nhìn sang Nam Chức: “Đúng là như sét đánh ngang tai mà.”
Nghĩ đến tấm danh thiếp, nàng mở mã QR ra, chuẩn bị thêm Wechat của nam thần.
Nhưng vừa mới mở được phần quét mã ra, cô còn chưa kịp quét mã QR của nam thần thì cô đã đi gặp tổ tiên trước rồi!
Chiếc xe dừng lại đột ngột bên lề đường.
“Anh, anh làm cái gì vậy?”
Cô có chút choáng váng, đưa tay lên day day trán.
Ngôn Trạm vẫn nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, im lặng một lúc mới nói: “Thêm ai?”
“Cái gì?”
“Wechat.”
Người đàn ông cởi dây an toàn và bước xuống khỏi xe, đóng sầm cánh cửa lại.
“…”
Không thể thấu hiểu được!
Bên ngoài xe, Ngôn Trạm ngậm lấy điếu thuốc.
Bật lửa bùng cháy trong tích tắc, khói thuốc bốc lên nghi ngút, phát sáng lập lòe.
Đó là lần đầu tiên Nam Chức nhìn thấy anh hút thuốc.
Nam Chức đứng trong một căn phòng gần đó, đợi một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Người đàn ông đang cầm điếu thuốc, thản nhiên búng búng tàn thuốc, tư thế vô cùng lười biếng, làn khói trắng làm mờ đi khuôn mặt của anh, đôi mắt sắc lạnh bỗng trở nên ủ rũ hơn, có chút bực bội.
Anh đang gặp rắc rối trong công việc sao?
“Em quá khiêm tốn rồi.” Nam Chức nói: “Chị chỉ là người hỗ trợ thôi. Nếu chị có thể giúp em nổi bật hơn thì chị nhất định sẽ cố gắng.”
Nam Chức kìm nén lại cơn bực bội của mình, đang buồn bực thì điện thoại rung lên.
Viên Tây gửi một đống nhãn dán trong nhóm nhỏ.
Tây ngốc: [Nam chính khi ghen thật đáng sợ ~ Trực tiếp vác nữ chính rời khỏi nhà hàng, còn nói với nữ chính rằng người đàn ông duy nhất trong mắt em chỉ có thể là anh!]
Anh Trần: [Chiếm hữu kiểu đấy không phải đáng sợ lắm sao?]
Tây ngốc: [Trai đẹp làm gì cũng đúng!]
“Vương Thâm, tôi khuyên anh đừng đi quá xa!”
Ngôn Trạm hút hết một điếu rồi lên xe.
Anh Trần: [Có lý]
Tây ngốc: [Còn nữ, nam nữ chính đều đã là bạn trai, bạn gái của nhau, cũng không còn trong thời kỳ mập mờ nữa. Nam chính ghen vì nữ chính như vậy cũng có lý mà]
“…”
Ghen?
Nhớ lại tất cả hành động của tên chó đêm nay, Nam Chức không thể không nghĩ đến trường hợp này được.
“Ai da, là fan hâm mộ của cậu kìa.”
Thế nhưng, cô chỉ nói đó là nam thần của cô, tức là người đó là thần tượng của cô.
Trời ạ, khi nói chuyện bình thường nhẹ nhàng biết bao, vậy mà khi lồng tiếng lại ngầu quá sá!
Thần tượng chính là người để ngưỡng mộ và ngước nhìn, còn cô thì luôn mong muốn được học hỏi từ hình mẫu lý tưởng của mình…
“Có cần anh đi lấy khung ảnh rồi giúp em đóng khung lại không?”
Ngôn Trạm hút hết một điếu rồi lên xe.
“Giai Ni!”
Nam Chức ngồi ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, không dám làm gì, cũng chẳng dám nói gì, hai người im lặng suốt cả quãng đường.
Xe dừng lại trong gara. Ngôn Trạm đưa cô tới thang máy.
Sau đó, một vòng mời rượu mới lại bắt đầu.
“Anh phải về tập đoàn.” Anh rũ mắt xuống, nói: “Về nghỉ sớm một chút đi.”
“Vâng.”
“Còn nữa, ngày kia anh sẽ đi công tác.” Anh nói thêm: “Singapore, một tuần.”
“… Vâng.”
Nam Chức mím môi, xoay người đi vào thang máy rồi bấm số tầng.
Cửa thang máy ở giữa bọn họ dần dần đóng lại, giống như chuẩn bị ngăn cách thành hai không gian riêng biệt.
Nam Chức siết chặt quai túi, cuối cùng trong lòng cũng chắc chắn, nhanh chóng nhấn nút mở cửa.
Bật lửa bùng cháy trong tích tắc, khói thuốc bốc lên nghi ngút, phát sáng lập lòe.
Cùng lúc đó, Ngôn Trạm cũng chen vào.
Cô lại bị ép vào góc thang máy.
“Nam thần tốt như vậy sao?” Anh trầm giọng hỏi: “Thích như vậy sao?”
Đúng là ghen mà…
Phá án thành công.
Gió thổi vào khiến tay áo của anh phồng lên, nhìn từ xa, trông anh giống hệt một bia đá u ám đang đứng sừng sững ở đó.
Đang định đáp lời thì cô nói: “A! Em phải đi rồi, cúp máy đây.”
Tâm trí của Nam Chức lập tức tràn ngập những viên kẹo dẻo mềm mại, trái tim cô cũng tràn đầy mật ngọt.
“Rất thích.”
Người đàn ông nhíu mày, nâng cầm cô lên: “Còn anh thì sao?”
“Chuyện này sao,” Nam Chức chật vật nín cười: “Không gì có thể sánh được. Anh ấy là nam thần, còn anh là…”
Vai nữ số hai của bộ《Chẩm Thượng Tâm》rất cá tính, cũng có chút mưu mô, đối với cô mà nói thì đây là một thử thách khá lớn.
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra.
Một cặp vợ chồng lớn tuổi vừa đi dạo về, thấy vậy liền giật mình.
“…”
Bác gái: “Ai da! Ai da! Sao lại…”
Bác trai: “Sắp về đến nhà rồi, không thể kìm nén được sao?”
“Vậy anh không có thần tượng sao?” Cô nói: “Chẳng lẽ khi gặp thần tượng, anh không…”
Nam Chức xấu hổ, vùi mặt vào ngực Ngôn Trạm, không dám nói gì.
“…”
Mà Ngôn Trạm thì lại tỏ ra như không có chuyện gì, còn trực tiếp quay đầu lại nói: “Thang máy đối diện không hỏng đâu ạ.”
“Xu hướng giảm tổng thể về cường độ…”
Cặp vợ chồng kia: “…”
Thang máy lại đi lên.
Cô tô lại son môi rồi vui vẻ đẩy cửa ra. Trong phòng hóa trang ở phía chéo đối diện đột nhiên vang lên tiếng cãi vã.
Ngôn Trạm lại nâng cằm cô lên, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh là gì?”
Anh là tên chó!
Tên chó khốn nạn nhất!
Nếu anh lại hủy hoại danh tiếng của cô ở chung cư này, cô sẽ không bao giờ để yên cho anh đâu!
“Lúc trước khi chúng ta vẫn còn mặn nồng, chẳng phải cô lẳng lơ lắm hay sao, bây giờ thì sao? Gặp được người tốt hơn nên muốn đá tôi đi à?”
Nhà sản xuất đặt ly xuống: “Chắc là Kim Minh với Thiên Vũ tới.”
“Anh thử nói xem?”
Tâm tình xấu hổ ban đầu biến thành một cơn thịnh nộ.
Nam Chức đẩy anh ra, chống nạnh: “Tiền bối Lâm là diễn viên lồng tiếng mà em ngưỡng mộ nhất trong giới, ai mà không kích động khi nhìn thấy thần tượng của mình chứ? Em không tin anh có thể dửng dưng khi anh gặp Marilyn Monroe!”
“Anh có thể.”
“Lát nữa cô Nam còn có việc bận sao?” Người đại diện của Điền Vận Phi hỏi.
“…”
Nam Chức: [Không cần phiền phức vậy đâu, chị Mạnh nói sẽ đưa em về]
Thôi được, Marilyn Monroe cũng đã mất được nhiều năm rồi, bây giờ gặp được chắc sẽ sợ chết khiếp mất.
Đối phương không nói câu nào.
“Vậy anh không có thần tượng sao?” Cô nói: “Chẳng lẽ khi gặp thần tượng, anh không…”
Ngôn Trạm bước tới, lại ép cô vào trong góc, nói: “Chỉ khi nhìn thấy em thì tim anh mới đập rộn lên.”
“Bạn trai không thể là thần tượng được sao?”
“…”
Chuyện này, chuyện này, sao tên chó đột nhiên lại, đột nhiên lại như vậy.
Nam Chức đỏ mặt, phần lớn khí thế đã biến mất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3. Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4. Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
Anh vuốt ve gương mặt của cô, giọng điệu lộ ra chút hèn mọn.
“Anh không thích em quá thân mật với người đàn ông khác ngoại trừ anh, càng không muốn em nhắc tới nam thần của em hay là người đàn ông khác. Trong mắt em, cả trái tim em nữa, chỉ có thể có một mình anh.”
“…”
Cuộc trò chuyện giữa Tây ngốc và anh Trần lướt qua tâm trí cô.
Nghiêm túc mà nói, cô không đồng ý với việc Viên Tây đọc quá nhiều tiểu thuyết về bá đạo tổng tài.
Nhưng khi cô thật sự gặp một người ở ngoài đời thật, có cảm giác… Thật sự không thể kìm lại được.
Nam Chức và Mạnh Hân Dĩnh ngồi cùng một bàn.
Trái tim của Nam Chức hóa thành nước, không còn chút sức lực nào.
“Em rất có tài năng.” Anh ấy lấy danh thiếp của mình ra đưa cho cô: “Em có muốn gia nhập vào studio của anh không? Ở chỗ anh có rất nhiều diễn viên lồng tiếng xuất sắc, mọi người có thể học hỏi lẫn nhau.”
Cô giật cà vạt rồi kéo người đàn ông xuống, nhẹ giọng nói: “Không có ai khác.”
“Hả?”
“Người đó là thần tượng của em, còn anh là bạn trai em.” Cô nói: “Thần tượng có thể có rất nhiều, nhưng bạn trai thì chỉ có một.”
“Bạn trai không thể là thần tượng được sao?”
Điền Vận Phi phấn khích vỗ tay: “Chị Nam Chức, chị thật nice! Chị chờ một chút, em sẽ đi lấy bánh kem phomai, ăn siêu ngon luôn.”
“…”
Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!
Thái dương của Ngôn Trạm lại bắt đầu nhảy lên.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại mỉm cười rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Anh không thích em quá thân mật với người đàn ông khác ngoại trừ anh, càng không muốn em nhắc tới nam thần của em hay là người đàn ông khác. Trong mắt em, cả trái tim em nữa, chỉ có thể có một mình anh.”
Hai người càng lúc càng gần hơn, như chuẩn bị hòa cùng với cái thang máy.
Nam Chức bị bao quanh bởi hơi thở của anh và hương thơm của gỗ, nhịp tim của cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Phá án thành công.
“Không phải anh nói sẽ có cuộc họp sao? Anh mau đi đi.”
“Oa, chị Nam Chức, chị trông giống hệt một con búp bê Barbie vậy.”
“Không vội.”
“Không vội.”
Cô giật cà vạt rồi kéo người đàn ông xuống, nhẹ giọng nói: “Không có ai khác.”
“…”
“Anh luôn muốn làm điều đó ở đây.”
Ở đây? Trong thang máy? Có thể làm được gì?
Nam Chức ngẩng đầu lên, người đàn ông cong môi cười, ghé vào tai cô, nói: “Giúp anh tháo kính ra, được không?”
“Quản lý Cao, đừng nói nữa.”
Ít nhất là nó ấm chứ không lạnh.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô chưa từng tiếp xúc với thể loại này.
Mạnh Hân Dĩnh duyên dáng đưa tay ra, nở một nụ cười quyến rũ động lòng người: “Thiên Vũ cũng tới rồi này, hai người thật là nhàm chán.”
Đại Lân vô cùng biết ơn vì chuyện này, lập tức hẹn gặp người đại diện của Điền Vận Phi. Thậm chí bên phía Điền Vận Phi còn có tín hiệu tích cực hơn, ngay ngày hôm sau đã hẹn gặp Nam Chức.
Nâng ly rồi lại cạn ly, những chiếc ly bằng pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn, vang vọng cùng với tiếng cười của đám đông, tạo thành một bức tranh nhộn nhịp, sống động.
Sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này chứ.
Điền Vận Phi ngoài đời còn đẹp hơn trên TV rất nhiều, hai má lúm khi cười lên trông rất ngọt ngào.
Nhìn thấy Ngôn Trạm, Mạnh Hân Dĩnh hơi ngạc nhiên.
Nam Chức đỏ mặt, phần lớn khí thế đã biến mất.
Vai nữ số hai của bộ《Chẩm Thượng Tâm》rất cá tính, cũng có chút mưu mô, đối với cô mà nói thì đây là một thử thách khá lớn.
“Nam Chức, anh thành tâm muốn được hợp tác với em.” Anh ấy lại đưa danh thiếp cho cô: “Hy vọng em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Còn bây giờ anh sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
Đường Đông Hải, Thần Hoạt Hoa Phủ.
Cuối cùng, cô đành phải cầm lấy bằng một tay, nói: “Em nhất định sẽ cân nhắc, cảm ơn tiền bối rất nhiều.”
“Oa, chị Nam Chức, chị trông giống hệt một con búp bê Barbie vậy.”
Bác trai: “Sắp về đến nhà rồi, không thể kìm nén được sao?”
Giọng thật của Điền Vận Phi có hơi nhỏ nhẹ, không phù hợp lắm với vai nữ số hai.
*
Nam Chức mỉm cười: “Chào cô Điền, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, mong cô cho tôi nhiều lời khuyên hơn.”
“…”
Điền Vận Phi thân mật nắm tay cô, cười nói: “Chị cứ gọi em là Phi Phi cũng được. Chị Nam Chức, kỹ năng diễn của em không tốt lắm nên phải dựa vào giọng lồng tiếng của chị rồi, chị nhất định phải giúp em đó.”
Nam thần của giới lồng tiếng, Lâm Thiên Vũ!
“Em quá khiêm tốn rồi.” Nam Chức nói: “Chị chỉ là người hỗ trợ thôi. Nếu chị có thể giúp em nổi bật hơn thì chị nhất định sẽ cố gắng.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, vô cùng dịu dàng.
Cặp vợ chồng kia: “…”
Nam Chức và Điền Vận Phi đã nói chuyện với nhau về nhân vật.
Vua chó: [Mấy giờ thì xong việc vậy?]
Nhưng Điền Vận Phi rất bận, cứ mười giây lại có điện thoại gọi tới, người đại diện của cô ấy cũng chẳng khác gì, cũng loay hoay với cái điện thoại ở một bên. Ban đầu dự kiến hai tiếng sẽ xong việc, vậy mà cuối cùng lại kéo dài hơn bốn tiếng.
Kết quả, phía bên kia lại vang lên tiếng bình hoa bị vỡ, cùng với tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn hơn của hai người họ.
Khi bàn xong công việc, Nam Chức có hơi mệt.
Trên sân thượng, gió lạnh đang gào thét.
“Chị Nam Chức, chị tuyệt quá.” Điền Vận Phi nói: “Thật ra em cũng muốn cải thiện kỹ năng lời thoại của mình lắm, nhưng em vốn không xuất thân từ nghề diễn, cho nên không biết phải làm như thế nào cả.”
Nhưng khi cô thật sự gặp một người ở ngoài đời thật, có cảm giác… Thật sự không thể kìm lại được.
“Cảm ơn lời mời của em.” Cô cười nói: “Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội mà.”
Nam Chức nói thầm trong lòng, nêu cô bớt chơi điện thoại đi một chút thì có thể cải thiện được đấy.
“…”
Ngôn Trạm bước tới, lại ép cô vào trong góc, nói: “Chỉ khi nhìn thấy em thì tim anh mới đập rộn lên.”
“Những công việc liên quan đến nghệ thuật đều có những đặc thù riêng, trước tiên em nên trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình trước…”
Anh Trần: [Có lý]
Ngôn Trạm vẫn nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, im lặng một lúc mới nói: “Thêm ai?”
“Chị Nam Chức, chị có thể dạy em một chút về lồng tiếng được không?” Điền Vận Phi chớp chớp đôi mắt to: “Cũng không hẳn là lồng tiếng, chỉ cần nói như thế nào để có cảm xúc hơn thôi.”
Trên mặt Ngôn Trạm không chút biểu cảm, bộ dạng lúc này chính là “Tôi không biết cậu là ai”, “Tôi chưa từng nghe qua tên cậu”, “Ha, dáng vẻ gì đây chứ.”
Người đại diện nghe vậy liền nói: “Phi Phi của chúng tôi là người ham học hỏi. Haizz, hiện tại cũng ít người trẻ tuổi như vậy mà. Cô Nam, hay là cô giúp Phi Phi của chúng tôi đi?”
Đúng lúc đó, Nam Chức nhận được điện thoại từ Joe.
“…”
Không thể thấu hiểu được!
Trái tim của Nam Chức hóa thành nước, không còn chút sức lực nào.
Chuyện này, chuyện này, sao tên chó đột nhiên lại, đột nhiên lại như vậy.
Sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này chứ.
Nam Chức gật đầu. Điền Vận Phi lên tiếng: “Chuyện rất quan trọng sao ạ? Em còn đang định mời chị Nam Chức đi ăn.”
Nam Chức nói thầm trong lòng, nêu cô bớt chơi điện thoại đi một chút thì có thể cải thiện được đấy.
Nhưng Nam Chức cũng không phải người kiêu căng.
Bữa tiệc kết thúc lúc gần 10 giờ.
“…”
Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy thì chị sẽ về sắp xếp lại chút tài liệu tham khảo rồi đưa cho em đọc trước. Nếu có vấn đề gì thì em có thể hỏi chị bất cứ lúc nào, được không?”
“Còn nữa, ngày kia anh sẽ đi công tác.” Anh nói thêm: “Singapore, một tuần.”
Ở đây? Trong thang máy? Có thể làm được gì?
Điền Vận Phi phấn khích vỗ tay: “Chị Nam Chức, chị thật nice! Chị chờ một chút, em sẽ đi lấy bánh kem phomai, ăn siêu ngon luôn.”
Nam Chức nghe thấy tiếng động nên đã nhìn về phía đó, hai chiếc đèn pha sáng chói lọi chiếu hoàn toàn vào người cô, khiến cô phải đưa tay lên che mắt lại. Trong chớp mắt, chiếc Maybach màu bạc đỗ kịch một phát, dừng lại ngay trước mặt cô.
Một tay Ngôn Trạm bấm số, tay còn lại thì giật cà vạt ra.
Người đại diện nói chen vào: “Em không được ăn đâu.”
Dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay. Mạnh Hân Dĩnh nâng ly với mọi người, nhẹ nhàng xoay một vòng, rồi uống cạn ly rượu.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại mỉm cười rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô chưa từng tiếp xúc với thể loại này.
Điền Vận Phi xụ mặt.
Nam Chức kìm nén tâm trạng vui sướng và phấn khích của mình lại, cùng Mạnh Hân Dĩnh đi tới đó.
Nam Chức ngẩng đầu lên, người đàn ông cong môi cười, ghé vào tai cô, nói: “Giúp anh tháo kính ra, được không?”
“Tiểu Nam, Hân Dĩnh nói sẽ cho xe tới đón cô.” Joe nói: “Cô đang ở đâu vậy? Gửi cho tôi định vị của cô đi.”
Đúng lúc đó, Nam Chức nhận được điện thoại từ Joe.
Đúng là ghen mà…
Lâm Thiên Vũ tiến lên một bước, phong thái vô cùng nhẹ nhàng.
Giọng nói quá êm tai!!!
“Tiểu Nam, Hân Dĩnh nói sẽ cho xe tới đón cô.” Joe nói: “Cô đang ở đâu vậy? Gửi cho tôi định vị của cô đi.”
Nam Chức đi thang máy xuống khu vực VIP của gara ngầm.
Thật ra, nếu còn có cơ hội, cô sẵn sàng ngồi lên chiếc Land Rover của Mạnh Hân Dĩnh.
Nam Chức nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Không cần phiền phức như vậy đâu ạ. Lúc nào tôi xong việc ở bên này thì tôi sẽ bắt taxi tới. Thần Hoạt Hoa Phủ đúng không?”
“Nam thần tốt như vậy sao?” Anh trầm giọng hỏi: “Thích như vậy sao?”
“Wechat.”
Joe đáp lời, còn dặn cô đừng đến muộn.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười: “Khách sáo rồi.”
“Anh cũng đã nghe phần lồng tiếng của em, đúng là hậu sinh khả úy (*).”
“Lát nữa cô Nam còn có việc bận sao?” Người đại diện của Điền Vận Phi hỏi.
Cửa thang máy ở giữa bọn họ dần dần đóng lại, giống như chuẩn bị ngăn cách thành hai không gian riêng biệt.
Nam Chức gật đầu. Điền Vận Phi lên tiếng: “Chuyện rất quan trọng sao ạ? Em còn đang định mời chị Nam Chức đi ăn.”
Điền Vận Phi ngoài đời còn đẹp hơn trên TV rất nhiều, hai má lúm khi cười lên trông rất ngọt ngào.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười đầy ôn tồn và lễ độ.
“Cảm ơn lời mời của em.” Cô cười nói: “Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội mà.”
Nam Chức sửng sốt.
Tiệc rượu bắt đầu.
Nam Chức đứng dậy, Điền Vận Phi chào cô.
Còn về người tên là Thiên Vũ kia…
Cô ta nhìn Nam Chức chăm chú, nở một nụ cười ngọt ngào, lời nói có hơi nhấn mạnh: “Đúng vậy, còn rất nhiều cơ hội mà.”
“Đại Minh tới rồi sao.”
*
Một cặp vợ chồng lớn tuổi vừa đi dạo về, thấy vậy liền giật mình.
Thế nhưng, cô chỉ nói đó là nam thần của cô, tức là người đó là thần tượng của cô.
Đường Giai Ni hất tay chàng trai kia ra, cười nói: “Anh không sai, nhưng đến lúc chia tay thì phải chia tay thôi, đừng có chơi vui quá mà không thoát ra được.”
Đường Đông Hải, Thần Hoạt Hoa Phủ.
Nam Chức run tay cầm lấy tấm danh thiếp.
Nam Chức: [Anh ấy không chỉ cực kỳ đẹp trai mà giọng nói còn êm tai hơn cả khi được thiết bị thu âm chỉnh sửa rồi cơ! Tối hôm nay quá tuyệt vời đối với em! Lát nữa em muốn gặp anh ấy để xin chữ ký, phải ký lên áo của em mới được!]
Thần Hoạt là thương hiệu khách sạn năm sao trực thuộc tập đoàn Thịnh Trân, Hoa Phủ là chuỗi nhà hàng sang trọng, còn Đường Tụng là cả một tổ hợp giải trí.
Trên mặt Nam Chức đầy dấu hỏi chấm.
Cánh cửa phòng hóa trang mở ra, Nam Chức vô thức lùi sang một bên để tránh gặp phiền phức.
Hôm nay Nam Chức tới đây để tham dự tiệc mừng của《Tinh Ca Truyện》.
Nam Chức kìm nén lại cơn bực bội của mình, đang buồn bực thì điện thoại rung lên.
《Tinh Ca Truyện》đã vượt qua khâu kiểm duyệt và chuẩn bị được phát sóng. Nó sẽ lên sóng và gặp gỡ khán giả ở các đài khác nhau sau Tết.
Đó là lần đầu tiên Nam Chức nhìn thấy anh hút thuốc.
“Về bộ phim lần này, chúng ta phải đặc biệt cảm ơn tới Hân Dĩnh.”
“Cái gì?”
Đạo diễn Hàn đứng trên sân khấu, nâng ly hướng về phía Mạnh Hân Dĩnh: “Cảm ơn em vì đã mang tới sinh mệnh cho Tinh Ca, cũng cảm ơn em đã coi trọng tình cảm từ trước tới nay của chúng ta mà nhận lời tham gia bộ phim lần này của tôi. Ly này tôi xin được kính Hân Dĩnh của chúng ta.”
“Chuyện đó…” Nam Chức nghịch nghịch ngón tay: “Anh còn dặn chị Mạnh không được cho em uống rượu sao?”
Dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay. Mạnh Hân Dĩnh nâng ly với mọi người, nhẹ nhàng xoay một vòng, rồi uống cạn ly rượu.
Nam Chức và Mạnh Hân Dĩnh ngồi cùng một bàn.
Thấy mọi người cùng nhau cạn ly, sao cô có thể không biết ý mà không uống được chứ, cho nên cô cũng đã nhấp một ngụm.
Cô còn đang thắc mắc lại sao hôm nay Mạnh Hân Dĩnh lại để tâm đến cô như vậy? Còn giới thiệu cho cô rất nhiều tiền bối có ích cho sự nghiệp của cô sau này nữa… Cô còn tưởng là do Khang Tuyền ra mặt nhờ vả, không nghĩ đó lại là anh.
Thôi được, Marilyn Monroe cũng đã mất được nhiều năm rồi, bây giờ gặp được chắc sẽ sợ chết khiếp mất.
“Này, như vậy là không được đâu.”
Vua chó: [Anh sẽ cho tài xế tới đón em]
Trợ lý đạo diễn tinh mắt nhìn thấy, vừa nói vừa cầm ly rượu lên rót đầy cho cô: “Một ngày vui như hôm nay thì em cũng nên uống nhiều một chút, Tiểu Nam ạ.”
Cô có chút choáng váng, đưa tay lên day day trán.
“…”
Một giọng nam trầm ấm vang lên trong gara, nó dội thẳng vào tai Nam Chức khiến da đầu cô tê dại.
“Người đó là thần tượng của em, còn anh là bạn trai em.” Cô nói: “Thần tượng có thể có rất nhiều, nhưng bạn trai thì chỉ có một.”
“Không được đâu.”
Ghen?
“Tôi không nói đùa đâu, kỹ năng diễn xuất của Hân Dĩnh kết hợp với giọng nói của Nam Chức, tôi đã khóc rất nhiều lần khi xem nó.”
Mạnh Hân Dĩnh ngăn lại rồi cướp ly rượu đi, sau đó quàng tay qua vai Nam Chức, cười nói: “Hôm nay không ai được rót rượu cho cô em gái yêu dấu của tôi được. Muốn rót thì cứ rót cho tôi.” Vừa dứt lời, cô ấy lại uống cạn thêm một ly nữa.
“Không được đâu.”
“Chị Mạnh.” Nam Chức đứng dậy: “Em, em cũng…”
Tây ngốc: [Còn nữ, nam nữ chính đều đã là bạn trai, bạn gái của nhau, cũng không còn trong thời kỳ mập mờ nữa. Nam chính ghen vì nữ chính như vậy cũng có lý mà]
Người đàn ông cởi dây an toàn và bước xuống khỏi xe, đóng sầm cánh cửa lại.
Mạnh Hân Dĩnh ghé vào tai cô, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cứ nhìn chị đi.”
Tiệc rượu bắt đầu.
Đinh ——
Chiếc bàn mà Mạnh Hân Dĩnh đang ngồi chắc chắn là tâm điểm của sự chú ý.
Nâng ly rồi lại cạn ly, những chiếc ly bằng pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn, vang vọng cùng với tiếng cười của đám đông, tạo thành một bức tranh nhộn nhịp, sống động.
Huyệt thái dương của trưởng bộ phận marketing đang báo cáo về hoạt động ở nước ngoài lập tức nhảy lên bình bịch.
Nam Chức nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Không cần phiền phức như vậy đâu ạ. Lúc nào tôi xong việc ở bên này thì tôi sẽ bắt taxi tới. Thần Hoạt Hoa Phủ đúng không?”
Anh Trần: [Chiếm hữu kiểu đấy không phải đáng sợ lắm sao?]
Nam Chức hiểu rằng với những dịp như thế này, cô sẽ phải mệt mỏi trong việc ứng phó.
Thang máy lại đi lên.
Vốn định tìm một nơi nào đó để tránh bị quấy rầy, nhưng với cái danh là người lồng tiếng của nữ thần Mạnh Hân Dĩnh, cô cũng có một chút danh tiếng.
Vốn định tìm một nơi nào đó để tránh bị quấy rầy, nhưng với cái danh là người lồng tiếng của nữ thần Mạnh Hân Dĩnh, cô cũng có một chút danh tiếng.
“…”
“Tôi không nói đùa đâu, kỹ năng diễn xuất của Hân Dĩnh kết hợp với giọng nói của Nam Chức, tôi đã khóc rất nhiều lần khi xem nó.”
Người đang nói chính là tổng biên tập, nhà sản xuất bên cạnh nghe vậy cũng nói thêm: “Hai người chính là đối tác vàng của nhau đó! Vì chuyện này, chúng ta nhất định phải uống một ly.”
“Chuyện này sao,” Nam Chức chật vật nín cười: “Không gì có thể sánh được. Anh ấy là nam thần, còn anh là…”
Nam Chức chỉ dám uống sâm panh có nồng độ cồn thấp.
Sau khi uống ly rượu đó xong, cô mượn cớ đi vệ sinh, nhưng trước cửa sảnh tiệc đã xảy ra một vụ huyên náo.
“…”
Nhà sản xuất đặt ly xuống: “Chắc là Kim Minh với Thiên Vũ tới.”
Nam Chức đi một hồi mới tìm được xe của Mạnh Hân Dĩnh.
Điền Vận Phi xụ mặt.
Kim Minh là nam chính của《Tinh Ca Truyện》. Tuy không nhận được nhiều giải thưởng như Mạnh Hân Dĩnh, cũng không đóng quá nhiều phim, nhưng anh ấy là một ảnh đế có rất nhiều fan hâm mộ, nhận được rất nhiều sự yêu thích từ các cô gái và phụ nữ lớn tuổi.
Nếu anh lại hủy hoại danh tiếng của cô ở chung cư này, cô sẽ không bao giờ để yên cho anh đâu!
Mà tên chó lạnh lùng bên cạnh dám lườm cô rồi nhả ra bốn chữ: “Rất không yên tâm.”
Còn về người tên là Thiên Vũ kia…
Tiếng tút tút vang lên khoảng sáu, bảy lần thì đối phương mới bắt máy: “Không phải anh đang có cuộc họp sao? Sao lại gọi điện cho em?”
Hai mắt Nam Chức sáng lên, chẳng lẽ là Lâm Thiên Vũ?
Thần Hoạt là thương hiệu khách sạn năm sao trực thuộc tập đoàn Thịnh Trân, Hoa Phủ là chuỗi nhà hàng sang trọng, còn Đường Tụng là cả một tổ hợp giải trí.
“Ha ha, đúng là mấy tên to gan.” Mạnh Hân Dĩnh cởi chiếc khăn choàng lông trên người xuống, khí chất lập tức cao thêm hai mét nữa: “Bà đây sẽ đè chết hai ngươi. Đi thôi Nam Chức, chúng ta tới đó đi.”
Nam Chức nhiều lần thương lượng nhưng không có kết quả, cuối cùng đành phải đi nghịch điện thoại.
“Cách phối âm của anh ấy quá tuyệt!”
(*) Hậu sinh khả úy: là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa.
“…”
Chị, chúng ta đâu phải đi đánh nhau đâu.
“…”
Nam Chức kìm nén tâm trạng vui sướng và phấn khích của mình lại, cùng Mạnh Hân Dĩnh đi tới đó.
Người đàn ông vẫn không thèm nhìn cô, nhưng chiếc xe lại chạy nhanh hơn!
Cho đến khi chỉ còn cách khoảng ba mét nữa, cô nghe thấy được giọng nói trầm ấm đã cùng mình đi vào giấc ngủ hàng đêm, trên đầu như có những tràng pháo hoa, cùng với những bong bóng màu hồng phấn.
Nam Chức đi dạo quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Lâm Thiên Vũ, thầm đoán chắc anh ấy đang ở cùng các tiền bối.
Nam thần của giới lồng tiếng, Lâm Thiên Vũ!
“Đại Minh tới rồi sao.”
Giọng thật của Điền Vận Phi có hơi nhỏ nhẹ, không phù hợp lắm với vai nữ số hai.
Mạnh Hân Dĩnh duyên dáng đưa tay ra, nở một nụ cười quyến rũ động lòng người: “Thiên Vũ cũng tới rồi này, hai người thật là nhàm chán.”
Kim Minh cười nói: “Chị Hân Dĩnh lại đang trêu em rồi. Chị chưa biết sao? Với cái kỹ năng lời thoại tệ hại kia của em, nếu không có Thiên Vũ thì đúng là bình nước chỉ còn lại một nửa. Không phải chị cũng có diễn viên lồng tiếng tới hỗ trợ sao?”
Ôi Chúa ơi.
Anh ấy nhìn sang Nam Chức: “Đúng là như sét đánh ngang tai mà.”
Ôi Chúa ơi.
“Này, như vậy là không được đâu.”
“Là Lâm Thiên Vũ.” Cô nói: “Em đã nghe bản lồng tiếng của anh ấy khi em còn học đại học. Có một khoảng thời gian em không thể ngủ được nếu không nghe《Tiếng gió nơi đáy vực sâu》của anh ấy.”
Nhưng trái tim Nam Chức không hề xao động, cô nhìn trộm Lâm Thiên Vũ, lễ phép nói: “Anh Kim, xin chào.”
Nhưng Điền Vận Phi rất bận, cứ mười giây lại có điện thoại gọi tới, người đại diện của cô ấy cũng chẳng khác gì, cũng loay hoay với cái điện thoại ở một bên. Ban đầu dự kiến hai tiếng sẽ xong việc, vậy mà cuối cùng lại kéo dài hơn bốn tiếng.
“Khách sáo rồi, cứ gọi anh là anh Minh.” Anh ấy nói: “Nào, để anh giới thiệu với em. Đây là Lâm Thiên Vũ, cũng có thể coi là tiền bối của em. Trước đây cậu ấy từng lồng tiếng cho…”
Nam Chức chỉ dám uống sâm panh có nồng độ cồn thấp.
“《Tiếng gió nơi đáy vực sâu》!” Nam Chức đáp lời: “… Em đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.”
Joe đáp lời, còn dặn cô đừng đến muộn.
Người đàn ông đang cầm điếu thuốc, thản nhiên búng búng tàn thuốc, tư thế vô cùng lười biếng, làn khói trắng làm mờ đi khuôn mặt của anh, đôi mắt sắc lạnh bỗng trở nên ủ rũ hơn, có chút bực bội.
“Ai da, là fan hâm mộ của cậu kìa.”
Bác gái: “Ai da! Ai da! Sao lại…”
Tên chó này giống hệt một người mắc bệnh tâm thần, đối xử với người khác không chút phép tắc nào cả, chẳng cho cô chút mặt mũi nào.
Lâm Thiên Vũ tiến lên một bước, phong thái vô cùng nhẹ nhàng.
“Anh cũng đã nghe phần lồng tiếng của em, đúng là hậu sinh khả úy (*).”
Hai người càng lúc càng gần hơn, như chuẩn bị hòa cùng với cái thang máy.
Anh Trần: [Chiếm hữu kiểu đấy không phải đáng sợ lắm sao?]Cùng lúc đó, Ngôn Trạm cũng chen vào.(*) Hậu sinh khả úy: là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa.
Trời ạ, khi nói chuyện bình thường nhẹ nhàng biết bao, vậy mà khi lồng tiếng lại ngầu quá sá!
Rất tốt, phi thường tốt, đặc biệt tốt.
Vương Thâm chẳng phải tiểu thịt tươi đóng vai thị vệ hoàng cung trong《Tinh Ca Truyện》 sao?
“Tiền bối quá khen rồi.” Cô nắm chặt tay, thầm nghĩ tối nay về cô nhất định sẽ không rửa tay: “Sau này xin tiền bối chỉ bảo em nhiều hơn.”
“Này, Ngôn tổng đâu rồi?”
Có gan thì anh lao ra khỏi châu Á đi.
Chị, chúng ta đâu phải đi đánh nhau đâu.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười: “Khách sáo rồi.”
Ngôn Trạm cười lạnh: “Ngoại trừ nghe giọng nói của hắn ta ra thì còn cái gì nữa?”
Sau đó, một vòng mời rượu mới lại bắt đầu.
Ngôn Trạm lại nâng cằm cô lên, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh là gì?”
Nam Chức mỉm cười: “Chào cô Điền, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, mong cô cho tôi nhiều lời khuyên hơn.”
Những nhân vật quan trọng của buổi tiệc đều đã vào phòng riêng để bàn chuyện, Nam Chức nghỉ ngơi một chút, nhàn nhã ăn uống ở bàn tiệc.
Vua chó: [Mấy giờ thì xong việc vậy?]
Ngôn Trạm ngơ ngác giơ điện thoại lên.
Vua chó: [Anh sẽ cho tài xế tới đón em]
Nam Chức ngồi lên Maybach.
Nam Chức: [Không cần phiền phức vậy đâu, chị Mạnh nói sẽ đưa em về]
Không có nhiều ô tô đỗ ở đây lắm, khoảng cách giữa các chỗ đỗ xe cũng tương đối xa nhau, thoạt nhìn trông khá trống trải.
Cô ta nhìn Nam Chức chăm chú, nở một nụ cười ngọt ngào, lời nói có hơi nhấn mạnh: “Đúng vậy, còn rất nhiều cơ hội mà.”
Nam Chức: [Cho anh biết, hôm nay em được gặp nam thần của em đó!]
Nam Chức: [Em đi chết đây.JPG]
“Ha ha, đúng là mấy tên to gan.” Mạnh Hân Dĩnh cởi chiếc khăn choàng lông trên người xuống, khí chất lập tức cao thêm hai mét nữa: “Bà đây sẽ đè chết hai ngươi. Đi thôi Nam Chức, chúng ta tới đó đi.”
Nam Chức: [Anh ấy không chỉ cực kỳ đẹp trai mà giọng nói còn êm tai hơn cả khi được thiết bị thu âm chỉnh sửa rồi cơ! Tối hôm nay quá tuyệt vời đối với em! Lát nữa em muốn gặp anh ấy để xin chữ ký, phải ký lên áo của em mới được!]
Huyệt thái dương của trưởng bộ phận marketing đang báo cáo về hoạt động ở nước ngoài lập tức nhảy lên bình bịch.
“Xu hướng giảm tổng thể về cường độ…”
Anh vuốt ve gương mặt của cô, giọng điệu lộ ra chút hèn mọn.
“Sao cậu lại tới đây vậy?” Mạnh Hân Dĩnh đã ngà ngà say, vẻ quyến rũ mê đắm lòng người càng tỏa ra một cách tự nhiên hơn: “Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu rồi đó, không để cho Tiểu Nam uống rượu. Thế mà vẫn không yên tâm sao?”
“Quản lý Cao, đừng nói nữa.”
Khi bàn xong công việc, Nam Chức có hơi mệt.
“Đây là vấn đề quan trọng đối với sự phát triển lâu dài của tập đoàn chúng ta. Thế cho nên, Ngôn tổng, tôi đề nghị…”
Nhưng Nam Chức cũng không phải người kiêu căng.
“Này, Ngôn tổng đâu rồi?”
“Vừa rồi anh định nói chuyện với em trong bữa tiệc.” Anh ấy nói: “Nhưng anh lại không tìm được cơ hội. Anh nghe nói bây giờ em đang làm việc một mình, không có công ty quản lý sao?”
Quản lý Cao nhìn Phương Bác với vẻ mặt hoang mang, còn Phương Bác thì ngáp ngắn ngáp dài không chút hình tượng nào khi nhìn về hướng mà boss vừa mới rời đi.
Cho đến khi chỉ còn cách khoảng ba mét nữa, cô nghe thấy được giọng nói trầm ấm đã cùng mình đi vào giấc ngủ hàng đêm, trên đầu như có những tràng pháo hoa, cùng với những bong bóng màu hồng phấn.
Sân thượng ở cuối hành lang.
Hai người chia tay trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Một tay Ngôn Trạm bấm số, tay còn lại thì giật cà vạt ra.
Tiếng tút tút vang lên khoảng sáu, bảy lần thì đối phương mới bắt máy: “Không phải anh đang có cuộc họp sao? Sao lại gọi điện cho em?”
Nam Chức quyết định đảm nhận công việc lồng tiếng cho vai nữ số hai trong bộ《Chẩm Thượng Tâm》
“Nam thần của em là ai?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
“…”
Nam Chức uống xong ly nước trái cây rồi rời khỏi bàn tiệc, đi về phía khu nghỉ ngơi ở đằng sau.
Thần tượng chính là người để ngưỡng mộ và ngước nhìn, còn cô thì luôn mong muốn được học hỏi từ hình mẫu lý tưởng của mình…
“Là Lâm Thiên Vũ.” Cô nói: “Em đã nghe bản lồng tiếng của anh ấy khi em còn học đại học. Có một khoảng thời gian em không thể ngủ được nếu không nghe《Tiếng gió nơi đáy vực sâu》của anh ấy.”
“…”
“Còn gì nữa không?”
“Cách phối âm của anh ấy quá tuyệt!”
Cùng lúc đó, Ngôn Trạm cũng chen vào.
Trên sân thượng, gió lạnh đang gào thét.
Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy thì chị sẽ về sắp xếp lại chút tài liệu tham khảo rồi đưa cho em đọc trước. Nếu có vấn đề gì thì em có thể hỏi chị bất cứ lúc nào, được không?”
Ngôn Trạm không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
“Rất thích.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười dịu dàng đi tới: “Lát nữa em đi xe của chị Hân Dĩnh về sao?”
Gió thổi vào khiến tay áo của anh phồng lên, nhìn từ xa, trông anh giống hệt một bia đá u ám đang đứng sừng sững ở đó.
“Còn gì nữa không?”
Nam Chức thuận đường ghé vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại dung nhan của mình trước.
Nam Chức đi vào khu nghỉ ngơi, nơi này quá yên tĩnh so với sảnh tiệc.
“Tiền bối quá khen rồi.” Cô nắm chặt tay, thầm nghĩ tối nay về cô nhất định sẽ không rửa tay: “Sau này xin tiền bối chỉ bảo em nhiều hơn.”
Bên ngoài xe, Ngôn Trạm ngậm lấy điếu thuốc.
Tây ngốc: [Trai đẹp làm gì cũng đúng!]
“Còn gì là còn gì? Theo anh là còn gì nữa?
Nam Chức: [Cho anh biết, hôm nay em được gặp nam thần của em đó!]
Ngôn Trạm cười lạnh: “Ngoại trừ nghe giọng nói của hắn ta ra thì còn cái gì nữa?”
“Anh có thể.”
“Xin chào.” Lâm Thiên Vũ gật đầu lịch sự: “Lâm Thiên Vũ.”
Mạnh Hân Dĩnh ngăn lại rồi cướp ly rượu đi, sau đó quàng tay qua vai Nam Chức, cười nói: “Hôm nay không ai được rót rượu cho cô em gái yêu dấu của tôi được. Muốn rót thì cứ rót cho tôi.” Vừa dứt lời, cô ấy lại uống cạn thêm một ly nữa.
Nam Chức suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc trả lời: “Vẫn còn, ngoại hình của anh ấy rất đẹp. Anh ấy đã từng bị lộ ảnh chụp khi chuẩn bị xuất ngoại, dù chỉ là góc nghiêng thôi nhưng đó là khuôn mặt có thể giết người đó! Anh ấy chính là hình tượng hotboy trường học tiêu biểu, sạch sẽ, ấm áp như ánh nắng mặt trời.”
Rất tốt, phi thường tốt, đặc biệt tốt.
Nam Chức siết chặt quai túi, cuối cùng trong lòng cũng chắc chắn, nhanh chóng nhấn nút mở cửa.
Ngôn Trạm tháo kính ra, bỏ vào trong túi áo.
Đang định đáp lời thì cô nói: “A! Em phải đi rồi, cúp máy đây.”
Anh đang sử dụng gara nhà mình làm trường đua xe đấy à?
“…”
Trong ống nghe chỉ còn lại những tiếng tút tút.
Nam Chức uống xong ly nước trái cây rồi rời khỏi bàn tiệc, đi về phía khu nghỉ ngơi ở đằng sau.
Ngôn Trạm ngơ ngác giơ điện thoại lên.
Nam Chức mím môi, xoay người đi vào thang máy rồi bấm số tầng.
Trước mắt ngoại trừ ánh đèn neon rực rỡ ra, thì chỉ còn có gió đêm hiu quạnh…
Nam Chức thuận đường ghé vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại dung nhan của mình trước.
Phòng trường hợp nam thần không kiêu căng, nói không chừng cô còn có thể xin chụp ảnh cùng nữa.
Phòng trường hợp nam thần không kiêu căng, nói không chừng cô còn có thể xin chụp ảnh cùng nữa.
Nam Chức muốn cầm lấy danh thiếp bằng cả hai tay, nhưng tên chó bên cạnh cô lại không chịu buông tay ra.
“Đã yêu thì cũng có lúc phải chia tay thôi, sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn của nhau.”
Cô tô lại son môi rồi vui vẻ đẩy cửa ra. Trong phòng hóa trang ở phía chéo đối diện đột nhiên vang lên tiếng cãi vã.
“Vương Thâm, tôi khuyên anh đừng đi quá xa!”
Người đàn ông nhíu mày, nâng cầm cô lên: “Còn anh thì sao?”
Vương Thâm chẳng phải tiểu thịt tươi đóng vai thị vệ hoàng cung trong《Tinh Ca Truyện》 sao?
Nam Chức nhẹ nhàng khép cửa lại, không có ý định quấy rầy bọn họ, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Nam Chức đẩy anh ra, chống nạnh: “Tiền bối Lâm là diễn viên lồng tiếng mà em ngưỡng mộ nhất trong giới, ai mà không kích động khi nhìn thấy thần tượng của mình chứ? Em không tin anh có thể dửng dưng khi anh gặp Marilyn Monroe!”
Kết quả, phía bên kia lại vang lên tiếng bình hoa bị vỡ, cùng với tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn hơn của hai người họ.
Nam Chức đứng dậy, Điền Vận Phi chào cô.
“Lúc trước khi chúng ta vẫn còn mặn nồng, chẳng phải cô lẳng lơ lắm hay sao, bây giờ thì sao? Gặp được người tốt hơn nên muốn đá tôi đi à?”
Mạnh Hân Dĩnh ghé vào tai cô, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cứ nhìn chị đi.”
“Nghe anh nói chẳng khác gì tôi chiếm tiện nghi của anh ý nhỉ. Vương Thâm, tôi cũng cho anh đâu có ít tiền đâu?”
(*) Drift: là một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn.
“…”
Nghiêm túc mà nói, cô không đồng ý với việc Viên Tây đọc quá nhiều tiểu thuyết về bá đạo tổng tài.
“Khách sáo rồi, cứ gọi anh là anh Minh.” Anh ấy nói: “Nào, để anh giới thiệu với em. Đây là Lâm Thiên Vũ, cũng có thể coi là tiền bối của em. Trước đây cậu ấy từng lồng tiếng cho…”
“Đã yêu thì cũng có lúc phải chia tay thôi, sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn của nhau.”
Lâm gì cơ? Thiên gì cơ? Vũ gì cơ? Là một diễn viên lồng tiếng giỏi thì cũng chỉ là diễn viên lồng tiếng mà thôi.
Cánh cửa phòng hóa trang mở ra, Nam Chức vô thức lùi sang một bên để tránh gặp phiền phức.
Kim Minh cười nói: “Chị Hân Dĩnh lại đang trêu em rồi. Chị chưa biết sao? Với cái kỹ năng lời thoại tệ hại kia của em, nếu không có Thiên Vũ thì đúng là bình nước chỉ còn lại một nửa. Không phải chị cũng có diễn viên lồng tiếng tới hỗ trợ sao?”
Ánh mắt của Ngôn Trạm lướt qua Lâm Thiên Vũ, sau đó đi tới nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đang vào nhau.
“Giai Ni!”
Nam Chức sửng sốt.
Nam Chức đi vào khu nghỉ ngơi, nơi này quá yên tĩnh so với sảnh tiệc.
“Nghe anh nói chẳng khác gì tôi chiếm tiện nghi của anh ý nhỉ. Vương Thâm, tôi cũng cho anh đâu có ít tiền đâu?”
Chàng trai kia ôm lấy Đường Giai Ni từ phía sau: “Hai chúng ta đừng chia tay được không? Anh sai rồi.”
(*) Drift: là một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn.
Đường Giai Ni hất tay chàng trai kia ra, cười nói: “Anh không sai, nhưng đến lúc chia tay thì phải chia tay thôi, đừng có chơi vui quá mà không thoát ra được.”
“…”
“Mẹ nó!” Vương Thâm hét lớn: “Chẳng qua là do cô yêu thiếu gia nhà họ Lăng thôi, cơ mà đáng tiếc, người ta lại chẳng thèm để ý đến cô. Người ta đã muốn chơi thì ít nhất cũng phải biết chọn chỗ…”
Bốp!
Hai mắt Nam Chức sáng lên, chẳng lẽ là Lâm Thiên Vũ?
Bốp!
“Vâng.”
Đường Giai Ni vung tay.
“Không đến lượt anh lên tiếng dạy đời tôi.” Cô ta nói: “Sao không tự đi mà nhìn lại xem mình như thế nào chứ? Chỉ là một thằng khốn nghèo hèn mà thôi.”
Hôm nay Nam Chức tới đây để tham dự tiệc mừng của《Tinh Ca Truyện》.
Mà Ngôn Trạm thì lại tỏ ra như không có chuyện gì, còn trực tiếp quay đầu lại nói: “Thang máy đối diện không hỏng đâu ạ.”
Hai người chia tay trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Nam Chức đứng trong một căn phòng gần đó, đợi một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Bữa tiệc kết thúc lúc gần 10 giờ.
Nam Chức đi dạo quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Lâm Thiên Vũ, thầm đoán chắc anh ấy đang ở cùng các tiền bối.
Cô đang đợi Mạnh Hân Dĩnh ở trong phòng VIP thì Joe gọi điện tới và bảo cô đi thẳng xuống gara ngầm, đợi một lát nữa sẽ xuất phát.
Gara để xe được chia thành khu vực chung và khu vực VIP.
Người nổi tiếng xuất hiện ở Thần Hoạt Hoa Phủ là chuyện bình thường, hơn nữa việc làm tốt công tác an ninh và bảo mật là trách nhiệm quan trọng của khách sạn, và Thịnh Trân luôn là ngôi sao sáng đi đầu trong mảng này.
Nam Chức đi thang máy xuống khu vực VIP của gara ngầm.
“Những công việc liên quan đến nghệ thuật đều có những đặc thù riêng, trước tiên em nên trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình trước…”
Nhớ lại tất cả hành động của tên chó đêm nay, Nam Chức không thể không nghĩ đến trường hợp này được.
Không có nhiều ô tô đỗ ở đây lắm, khoảng cách giữa các chỗ đỗ xe cũng tương đối xa nhau, thoạt nhìn trông khá trống trải.
Nam Chức đi một hồi mới tìm được xe của Mạnh Hân Dĩnh.
Tên chó khốn nạn nhất!
Trên xe chỉ có tài xế, chú ấy vừa nhìn thấy cô liền xuống xe chào hỏi: “Cô Nam, mời cô lên xe. Tôi nhận được tin báo là…”
Mạnh Hân Dĩnh che miệng cười, sau đó rời đi mà không hỏi gì thêm.
“Nam Chức.”
Quản lý Cao nhìn Phương Bác với vẻ mặt hoang mang, còn Phương Bác thì ngáp ngắn ngáp dài không chút hình tượng nào khi nhìn về hướng mà boss vừa mới rời đi.
Một giọng nam trầm ấm vang lên trong gara, nó dội thẳng vào tai Nam Chức khiến da đầu cô tê dại.
Nam Chức suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc trả lời: “Vẫn còn, ngoại hình của anh ấy rất đẹp. Anh ấy đã từng bị lộ ảnh chụp khi chuẩn bị xuất ngoại, dù chỉ là góc nghiêng thôi nhưng đó là khuôn mặt có thể giết người đó! Anh ấy chính là hình tượng hotboy trường học tiêu biểu, sạch sẽ, ấm áp như ánh nắng mặt trời.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười dịu dàng đi tới: “Lát nữa em đi xe của chị Hân Dĩnh về sao?”
Người đại diện nghe vậy liền nói: “Phi Phi của chúng tôi là người ham học hỏi. Haizz, hiện tại cũng ít người trẻ tuổi như vậy mà. Cô Nam, hay là cô giúp Phi Phi của chúng tôi đi?”
Nam Chức gật đầu, cô ước gì anh ấy cứ nói mãi thôi, đừng có dừng lại làm gì!
“Anh luôn muốn làm điều đó ở đây.”
Giọng nói quá êm tai!!!
Cô mỉm cười: “Nếu chưa ăn thì em đi ăn với anh.”
“Vừa rồi anh định nói chuyện với em trong bữa tiệc.” Anh ấy nói: “Nhưng anh lại không tìm được cơ hội. Anh nghe nói bây giờ em đang làm việc một mình, không có công ty quản lý sao?”
Nam Chức lại gật đầu, anh cứ nói thêm nữa đi.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, vô cùng dịu dàng.
“Em rất có tài năng.” Anh ấy lấy danh thiếp của mình ra đưa cho cô: “Em có muốn gia nhập vào studio của anh không? Ở chỗ anh có rất nhiều diễn viên lồng tiếng xuất sắc, mọi người có thể học hỏi lẫn nhau.”
“…”
Trời ơi, nghĩa là cô sẽ được làm việc với nam thần đúng không?
Điền Vận Phi thân mật nắm tay cô, cười nói: “Chị cứ gọi em là Phi Phi cũng được. Chị Nam Chức, kỹ năng diễn của em không tốt lắm nên phải dựa vào giọng lồng tiếng của chị rồi, chị nhất định phải giúp em đó.”
“Anh ăn tối chưa?” Cô lại hỏi.
Người đại diện nói chen vào: “Em không được ăn đâu.”
Nam Chức run tay cầm lấy tấm danh thiếp.
“…”
Đúng lúc đó, trong gara có tiếng ma sát không nên có, giống như có ai đó đang drift xe (*), nghe rất chói tai.
Đúng lúc đó, Nam Chức nhận được điện thoại từ Joe.(*) Drift: là một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn.
Trợ lý đạo diễn tinh mắt nhìn thấy, vừa nói vừa cầm ly rượu lên rót đầy cho cô: “Một ngày vui như hôm nay thì em cũng nên uống nhiều một chút, Tiểu Nam ạ.”
Nam Chức nghe thấy tiếng động nên đã nhìn về phía đó, hai chiếc đèn pha sáng chói lọi chiếu hoàn toàn vào người cô, khiến cô phải đưa tay lên che mắt lại. Trong chớp mắt, chiếc Maybach màu bạc đỗ kịch một phát, dừng lại ngay trước mặt cô.
Ngôn Trạm xuống xe.
Nam Chức cấu tay anh một cái, mỉm cười giới thiệu: “Anh Lâm đây là một tên tuổi lớn trong giới lồng tiếng của bọn em, đồng thời cũng là tiền bối của em. Vừa rồi bọn em tình cờ gặp mặt nên nói chuyện vài câu thôi.”
“…”
Người đang nói chính là tổng biên tập, nhà sản xuất bên cạnh nghe vậy cũng nói thêm: “Hai người chính là đối tác vàng của nhau đó! Vì chuyện này, chúng ta nhất định phải uống một ly.”
Anh đang sử dụng gara nhà mình làm trường đua xe đấy à?
(*) Hậu sinh khả úy: là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa.
“Sao anh lại ở đây?” Nam Chức dụi dụi mắt, cảm thấy không thoải mái chút nào khi bị đèn pha chiếu thẳng vào mắt như vậy.
Thấy mọi người cùng nhau cạn ly, sao cô có thể không biết ý mà không uống được chứ, cho nên cô cũng đã nhấp một ngụm.
Ánh mắt của Ngôn Trạm lướt qua Lâm Thiên Vũ, sau đó đi tới nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đang vào nhau.
“Tới đón bạn gái của anh về.”
“…”
Anh chính thức nhìn thẳng vào Lâm Thiên Vũ: “Đây là…”
“Xin chào.” Lâm Thiên Vũ gật đầu lịch sự: “Lâm Thiên Vũ.”
Nhưng vừa mới mở được phần quét mã ra, cô còn chưa kịp quét mã QR của nam thần thì cô đã đi gặp tổ tiên trước rồi!
Trên mặt Ngôn Trạm không chút biểu cảm, bộ dạng lúc này chính là “Tôi không biết cậu là ai”, “Tôi chưa từng nghe qua tên cậu”, “Ha, dáng vẻ gì đây chứ.”
Chàng trai kia ôm lấy Đường Giai Ni từ phía sau: “Hai chúng ta đừng chia tay được không? Anh sai rồi.”
Nam Chức cấu tay anh một cái, mỉm cười giới thiệu: “Anh Lâm đây là một tên tuổi lớn trong giới lồng tiếng của bọn em, đồng thời cũng là tiền bối của em. Vừa rồi bọn em tình cờ gặp mặt nên nói chuyện vài câu thôi.”
Cô hất cái “móng giò” của tên chó này ra.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười đầy ôn tồn và lễ độ.
“Ai cần anh lo!”
Chiếc xe dừng lại đột ngột bên lề đường.
“Nam Chức, anh thành tâm muốn được hợp tác với em.” Anh ấy lại đưa danh thiếp cho cô: “Hy vọng em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Còn bây giờ anh sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
Nam Chức muốn cầm lấy danh thiếp bằng cả hai tay, nhưng tên chó bên cạnh cô lại không chịu buông tay ra.
Cuối cùng, cô đành phải cầm lấy bằng một tay, nói: “Em nhất định sẽ cân nhắc, cảm ơn tiền bối rất nhiều.”
Nam Chức và Điền Vận Phi đã nói chuyện với nhau về nhân vật.
Lâm Thiên Vũ quay trở lại xe của mình, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi gara ngầm.
“Mẹ nó!” Vương Thâm hét lớn: “Chẳng qua là do cô yêu thiếu gia nhà họ Lăng thôi, cơ mà đáng tiếc, người ta lại chẳng thèm để ý đến cô. Người ta đã muốn chơi thì ít nhất cũng phải biết chọn chỗ…”
Mạnh Hân Dĩnh và Joe cũng đi xuống gara ngầm vào lúc này.
“Có cần anh đi lấy khung ảnh rồi giúp em đóng khung lại không?”
Khí lạnh bên cạnh kéo dòng suy nghĩ của Nam Chức trở lại, vừa rồi cô vẫn còn ngây ngốc ngắm nhìn tấm danh thiệp với vẻ mặt thất thần.
Anh chính thức nhìn thẳng vào Lâm Thiên Vũ: “Đây là…”
“Ai cần anh lo!”
Trời ơi, nghĩa là cô sẽ được làm việc với nam thần đúng không?
Cô hất cái “móng giò” của tên chó này ra.
Tên chó này giống hệt một người mắc bệnh tâm thần, đối xử với người khác không chút phép tắc nào cả, chẳng cho cô chút mặt mũi nào.
Thái dương của Ngôn Trạm lại bắt đầu nhảy lên.
Xe dừng lại trong gara. Ngôn Trạm đưa cô tới thang máy.
Lâm gì cơ? Thiên gì cơ? Vũ gì cơ? Là một diễn viên lồng tiếng giỏi thì cũng chỉ là diễn viên lồng tiếng mà thôi.
Mạnh Hân Dĩnh và Joe cũng đi xuống gara ngầm vào lúc này.
Nhìn thấy Ngôn Trạm, Mạnh Hân Dĩnh hơi ngạc nhiên.
Viên Tây gửi một đống nhãn dán trong nhóm nhỏ.
“Anh phải về tập đoàn.” Anh rũ mắt xuống, nói: “Về nghỉ sớm một chút đi.”
“Sao cậu lại tới đây vậy?” Mạnh Hân Dĩnh đã ngà ngà say, vẻ quyến rũ mê đắm lòng người càng tỏa ra một cách tự nhiên hơn: “Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu rồi đó, không để cho Tiểu Nam uống rượu. Thế mà vẫn không yên tâm sao?”
“Nam thần của em là ai?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
Trên mặt Nam Chức đầy dấu hỏi chấm.
Mà tên chó lạnh lùng bên cạnh dám lườm cô rồi nhả ra bốn chữ: “Rất không yên tâm.”
Mạnh Hân Dĩnh che miệng cười, sau đó rời đi mà không hỏi gì thêm.
Nam Chức ngồi lên Maybach.
Thật ra, nếu còn có cơ hội, cô sẵn sàng ngồi lên chiếc Land Rover của Mạnh Hân Dĩnh.
“Không phải anh nói sẽ có cuộc họp sao? Anh mau đi đi.”
“《Tiếng gió nơi đáy vực sâu》!” Nam Chức đáp lời: “… Em đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.”
Ít nhất là nó ấm chứ không lạnh.
Nam Chức xấu hổ, vùi mặt vào ngực Ngôn Trạm, không dám nói gì.
“Chuyện đó…” Nam Chức nghịch nghịch ngón tay: “Anh còn dặn chị Mạnh không được cho em uống rượu sao?”
“Còn gì là còn gì? Theo anh là còn gì nữa?
Cô còn đang thắc mắc lại sao hôm nay Mạnh Hân Dĩnh lại để tâm đến cô như vậy? Còn giới thiệu cho cô rất nhiều tiền bối có ích cho sự nghiệp của cô sau này nữa… Cô còn tưởng là do Khang Tuyền ra mặt nhờ vả, không nghĩ đó lại là anh.
Trước mắt ngoại trừ ánh đèn neon rực rỡ ra, thì chỉ còn có gió đêm hiu quạnh…
Khí lạnh bên cạnh kéo dòng suy nghĩ của Nam Chức trở lại, vừa rồi cô vẫn còn ngây ngốc ngắm nhìn tấm danh thiệp với vẻ mặt thất thần.
“Anh ăn tối chưa?” Cô lại hỏi.
Đối phương không nói câu nào.
Nam Chức: [Em đi chết đây.JPG]
Cô mỉm cười: “Nếu chưa ăn thì em đi ăn với anh.”
“Nam Chức.”
Người đàn ông vẫn không thèm nhìn cô, nhưng chiếc xe lại chạy nhanh hơn!
“…”
“Chị Nam Chức, chị tuyệt quá.” Điền Vận Phi nói: “Thật ra em cũng muốn cải thiện kỹ năng lời thoại của mình lắm, nhưng em vốn không xuất thân từ nghề diễn, cho nên không biết phải làm như thế nào cả.”
“…”
“…”
Có gan thì anh lao ra khỏi châu Á đi.
Kim Minh là nam chính của《Tinh Ca Truyện》. Tuy không nhận được nhiều giải thưởng như Mạnh Hân Dĩnh, cũng không đóng quá nhiều phim, nhưng anh ấy là một ảnh đế có rất nhiều fan hâm mộ, nhận được rất nhiều sự yêu thích từ các cô gái và phụ nữ lớn tuổi.
Nam Chức nhiều lần thương lượng nhưng không có kết quả, cuối cùng đành phải đi nghịch điện thoại.
Chiếc bàn mà Mạnh Hân Dĩnh đang ngồi chắc chắn là tâm điểm của sự chú ý.
Anh ấy nhìn sang Nam Chức: “Đúng là như sét đánh ngang tai mà.”
Nghĩ đến tấm danh thiếp, nàng mở mã QR ra, chuẩn bị thêm Wechat của nam thần.
Nhưng vừa mới mở được phần quét mã ra, cô còn chưa kịp quét mã QR của nam thần thì cô đã đi gặp tổ tiên trước rồi!
Chiếc xe dừng lại đột ngột bên lề đường.
“Anh, anh làm cái gì vậy?”
Cô có chút choáng váng, đưa tay lên day day trán.
Ngôn Trạm vẫn nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, im lặng một lúc mới nói: “Thêm ai?”
“Cái gì?”
“Wechat.”
Người đàn ông cởi dây an toàn và bước xuống khỏi xe, đóng sầm cánh cửa lại.
“…”
Không thể thấu hiểu được!
Bên ngoài xe, Ngôn Trạm ngậm lấy điếu thuốc.
Bật lửa bùng cháy trong tích tắc, khói thuốc bốc lên nghi ngút, phát sáng lập lòe.
Đó là lần đầu tiên Nam Chức nhìn thấy anh hút thuốc.
Nam Chức đứng trong một căn phòng gần đó, đợi một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Người đàn ông đang cầm điếu thuốc, thản nhiên búng búng tàn thuốc, tư thế vô cùng lười biếng, làn khói trắng làm mờ đi khuôn mặt của anh, đôi mắt sắc lạnh bỗng trở nên ủ rũ hơn, có chút bực bội.
Anh đang gặp rắc rối trong công việc sao?
“Em quá khiêm tốn rồi.” Nam Chức nói: “Chị chỉ là người hỗ trợ thôi. Nếu chị có thể giúp em nổi bật hơn thì chị nhất định sẽ cố gắng.”
Nam Chức kìm nén lại cơn bực bội của mình, đang buồn bực thì điện thoại rung lên.
Viên Tây gửi một đống nhãn dán trong nhóm nhỏ.
Tây ngốc: [Nam chính khi ghen thật đáng sợ ~ Trực tiếp vác nữ chính rời khỏi nhà hàng, còn nói với nữ chính rằng người đàn ông duy nhất trong mắt em chỉ có thể là anh!]
Anh Trần: [Chiếm hữu kiểu đấy không phải đáng sợ lắm sao?]
Tây ngốc: [Trai đẹp làm gì cũng đúng!]
“Vương Thâm, tôi khuyên anh đừng đi quá xa!”
Ngôn Trạm hút hết một điếu rồi lên xe.
Anh Trần: [Có lý]
Tây ngốc: [Còn nữ, nam nữ chính đều đã là bạn trai, bạn gái của nhau, cũng không còn trong thời kỳ mập mờ nữa. Nam chính ghen vì nữ chính như vậy cũng có lý mà]
“…”
Ghen?
Nhớ lại tất cả hành động của tên chó đêm nay, Nam Chức không thể không nghĩ đến trường hợp này được.
“Ai da, là fan hâm mộ của cậu kìa.”
Thế nhưng, cô chỉ nói đó là nam thần của cô, tức là người đó là thần tượng của cô.
Trời ạ, khi nói chuyện bình thường nhẹ nhàng biết bao, vậy mà khi lồng tiếng lại ngầu quá sá!
Thần tượng chính là người để ngưỡng mộ và ngước nhìn, còn cô thì luôn mong muốn được học hỏi từ hình mẫu lý tưởng của mình…
“Có cần anh đi lấy khung ảnh rồi giúp em đóng khung lại không?”
Ngôn Trạm hút hết một điếu rồi lên xe.
“Giai Ni!”
Nam Chức ngồi ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, không dám làm gì, cũng chẳng dám nói gì, hai người im lặng suốt cả quãng đường.
Xe dừng lại trong gara. Ngôn Trạm đưa cô tới thang máy.
Sau đó, một vòng mời rượu mới lại bắt đầu.
“Anh phải về tập đoàn.” Anh rũ mắt xuống, nói: “Về nghỉ sớm một chút đi.”
“Vâng.”
“Còn nữa, ngày kia anh sẽ đi công tác.” Anh nói thêm: “Singapore, một tuần.”
“… Vâng.”
Nam Chức mím môi, xoay người đi vào thang máy rồi bấm số tầng.
Cửa thang máy ở giữa bọn họ dần dần đóng lại, giống như chuẩn bị ngăn cách thành hai không gian riêng biệt.
Nam Chức siết chặt quai túi, cuối cùng trong lòng cũng chắc chắn, nhanh chóng nhấn nút mở cửa.
Bật lửa bùng cháy trong tích tắc, khói thuốc bốc lên nghi ngút, phát sáng lập lòe.
Cùng lúc đó, Ngôn Trạm cũng chen vào.
Cô lại bị ép vào góc thang máy.
“Nam thần tốt như vậy sao?” Anh trầm giọng hỏi: “Thích như vậy sao?”
Đúng là ghen mà…
Phá án thành công.
Gió thổi vào khiến tay áo của anh phồng lên, nhìn từ xa, trông anh giống hệt một bia đá u ám đang đứng sừng sững ở đó.
Đang định đáp lời thì cô nói: “A! Em phải đi rồi, cúp máy đây.”
Tâm trí của Nam Chức lập tức tràn ngập những viên kẹo dẻo mềm mại, trái tim cô cũng tràn đầy mật ngọt.
“Rất thích.”
Người đàn ông nhíu mày, nâng cầm cô lên: “Còn anh thì sao?”
“Chuyện này sao,” Nam Chức chật vật nín cười: “Không gì có thể sánh được. Anh ấy là nam thần, còn anh là…”
Vai nữ số hai của bộ《Chẩm Thượng Tâm》rất cá tính, cũng có chút mưu mô, đối với cô mà nói thì đây là một thử thách khá lớn.
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra.
Một cặp vợ chồng lớn tuổi vừa đi dạo về, thấy vậy liền giật mình.
“…”
Bác gái: “Ai da! Ai da! Sao lại…”
Bác trai: “Sắp về đến nhà rồi, không thể kìm nén được sao?”
“Vậy anh không có thần tượng sao?” Cô nói: “Chẳng lẽ khi gặp thần tượng, anh không…”
Nam Chức xấu hổ, vùi mặt vào ngực Ngôn Trạm, không dám nói gì.
“…”
Mà Ngôn Trạm thì lại tỏ ra như không có chuyện gì, còn trực tiếp quay đầu lại nói: “Thang máy đối diện không hỏng đâu ạ.”
“Xu hướng giảm tổng thể về cường độ…”
Cặp vợ chồng kia: “…”
Thang máy lại đi lên.
Cô tô lại son môi rồi vui vẻ đẩy cửa ra. Trong phòng hóa trang ở phía chéo đối diện đột nhiên vang lên tiếng cãi vã.
Ngôn Trạm lại nâng cằm cô lên, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh là gì?”
Anh là tên chó!
Tên chó khốn nạn nhất!
Nếu anh lại hủy hoại danh tiếng của cô ở chung cư này, cô sẽ không bao giờ để yên cho anh đâu!
“Lúc trước khi chúng ta vẫn còn mặn nồng, chẳng phải cô lẳng lơ lắm hay sao, bây giờ thì sao? Gặp được người tốt hơn nên muốn đá tôi đi à?”
Nhà sản xuất đặt ly xuống: “Chắc là Kim Minh với Thiên Vũ tới.”
“Anh thử nói xem?”
Tâm tình xấu hổ ban đầu biến thành một cơn thịnh nộ.
Nam Chức đẩy anh ra, chống nạnh: “Tiền bối Lâm là diễn viên lồng tiếng mà em ngưỡng mộ nhất trong giới, ai mà không kích động khi nhìn thấy thần tượng của mình chứ? Em không tin anh có thể dửng dưng khi anh gặp Marilyn Monroe!”
“Anh có thể.”
“Lát nữa cô Nam còn có việc bận sao?” Người đại diện của Điền Vận Phi hỏi.
“…”
Nam Chức: [Không cần phiền phức vậy đâu, chị Mạnh nói sẽ đưa em về]
Thôi được, Marilyn Monroe cũng đã mất được nhiều năm rồi, bây giờ gặp được chắc sẽ sợ chết khiếp mất.
Đối phương không nói câu nào.
“Vậy anh không có thần tượng sao?” Cô nói: “Chẳng lẽ khi gặp thần tượng, anh không…”
Ngôn Trạm bước tới, lại ép cô vào trong góc, nói: “Chỉ khi nhìn thấy em thì tim anh mới đập rộn lên.”
“Bạn trai không thể là thần tượng được sao?”
“…”
Chuyện này, chuyện này, sao tên chó đột nhiên lại, đột nhiên lại như vậy.
Nam Chức đỏ mặt, phần lớn khí thế đã biến mất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3. Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4. Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
Anh vuốt ve gương mặt của cô, giọng điệu lộ ra chút hèn mọn.
“Anh không thích em quá thân mật với người đàn ông khác ngoại trừ anh, càng không muốn em nhắc tới nam thần của em hay là người đàn ông khác. Trong mắt em, cả trái tim em nữa, chỉ có thể có một mình anh.”
“…”
Cuộc trò chuyện giữa Tây ngốc và anh Trần lướt qua tâm trí cô.
Nghiêm túc mà nói, cô không đồng ý với việc Viên Tây đọc quá nhiều tiểu thuyết về bá đạo tổng tài.
Nhưng khi cô thật sự gặp một người ở ngoài đời thật, có cảm giác… Thật sự không thể kìm lại được.
Nam Chức và Mạnh Hân Dĩnh ngồi cùng một bàn.
Trái tim của Nam Chức hóa thành nước, không còn chút sức lực nào.
“Em rất có tài năng.” Anh ấy lấy danh thiếp của mình ra đưa cho cô: “Em có muốn gia nhập vào studio của anh không? Ở chỗ anh có rất nhiều diễn viên lồng tiếng xuất sắc, mọi người có thể học hỏi lẫn nhau.”
Cô giật cà vạt rồi kéo người đàn ông xuống, nhẹ giọng nói: “Không có ai khác.”
“Hả?”
“Người đó là thần tượng của em, còn anh là bạn trai em.” Cô nói: “Thần tượng có thể có rất nhiều, nhưng bạn trai thì chỉ có một.”
“Bạn trai không thể là thần tượng được sao?”
Điền Vận Phi phấn khích vỗ tay: “Chị Nam Chức, chị thật nice! Chị chờ một chút, em sẽ đi lấy bánh kem phomai, ăn siêu ngon luôn.”
“…”
Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!
Thái dương của Ngôn Trạm lại bắt đầu nhảy lên.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại mỉm cười rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Anh không thích em quá thân mật với người đàn ông khác ngoại trừ anh, càng không muốn em nhắc tới nam thần của em hay là người đàn ông khác. Trong mắt em, cả trái tim em nữa, chỉ có thể có một mình anh.”
Hai người càng lúc càng gần hơn, như chuẩn bị hòa cùng với cái thang máy.
Nam Chức bị bao quanh bởi hơi thở của anh và hương thơm của gỗ, nhịp tim của cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Phá án thành công.
“Không phải anh nói sẽ có cuộc họp sao? Anh mau đi đi.”
“Oa, chị Nam Chức, chị trông giống hệt một con búp bê Barbie vậy.”
“Không vội.”
“Không vội.”
Cô giật cà vạt rồi kéo người đàn ông xuống, nhẹ giọng nói: “Không có ai khác.”
“…”
“Anh luôn muốn làm điều đó ở đây.”
Ở đây? Trong thang máy? Có thể làm được gì?
Nam Chức ngẩng đầu lên, người đàn ông cong môi cười, ghé vào tai cô, nói: “Giúp anh tháo kính ra, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.