Chương 62: “em sẽ đợi anh.”
Đồng Lộc
22/09/2022
Editor: Yuu“… Hiện tại khách sạn Dị Lộc đã ra thông báo đóng cửa. Những khách hàng đã đặt phòng trước đó sẽ nhanh chóng được hoàn tiền, đồng thời dịch vụ hậu mãi sẽ được thực hiện ngay lập tức.”
“Mày còn gọi điện cho tao làm gì nữa?”
Nam Chức cho rằng mình đã che giấu tốt, nhưng Ngôn Trạm biết điều đó.
Màn hình TV lại chuyển sang tháp Eiffel ở Paris, khách ở trong phòng VIP của khách sạn Dị Lộc có thể dễ dàng thưởng thức quang cảnh tuyệt đẹp này.
Nam Chức gật đầu nói vâng, nhưng điều mà cô quan tâm lúc này là sự cố xảy ra ở Paris.
Nam Chức quét mã để thanh toán. Nhưng vừa ngước mắt lên, một bóng người đã lướt qua trước mắt cô rồi bước vào khách sạn.
“Khách sạn Dị Lộc là chuỗi khách sạn năm sao đầu tiên ở châu Âu được ông trùm ngành khách sạn, tập đoàn Thịnh Trân, rót vốn vào đầu tư trong những năm đầu tiên mới đặt chân vào thị trường. Đây cũng là một thương hiệu lớn rất đáng tin cậy. Tuy nhiên, trong mấy năm trở lại đây, những lời phàn nàn và khiếu nại về cơ sở vật chất cũ kỹ và dịch vụ lạc hậu của khách sạn Dị Lộc nhiều không kể xiết, các tờ báo địa phương buổi tối của Paris cũng đã đưa tin rất nhiều lần. Vậy, sự cố lần này chính là một tai họa ngầm hay chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn? Các phóng viên thường trú của chúng tôi tại Paris sẽ liên tục gửi thông tin tới quý vị.”
Nghe thấy những tiếng tút tút, cô càng hiểu rõ hơn —— Đôi khi, những người xa lạ còn tốt hơn cả ruột thịt.
Nam Chức lập tức mở Baidu để tìm kiếm về khách sạn Dị Lộc. Tin tức gần như tràn ngập khắp các phương tiện truyền thông.
“Ngày nào anh cũng sẽ gọi.” Anh áp trán mình vào trán cô: “Mỗi ngày.”
Sáng sớm theo giờ địa phương Paris.
Uy tín và danh tiếng của một khách sạn là yếu tố được ưu tiên hàng đầu trong ngành, huống chi sự cố lần này còn liên quan đến tính mạng con người, quả thực chính là điều cấm kỵ nhất trong ngành khách sạn…
Cô nhớ rằng ông ngoại mình có một người bạn thân là một tiền bối kỳ cựu rất được kính trọng trong ngành Kinh kịch, có lẽ cô sẽ tới thăm ông ấy một chuyến.
Một khách hàng đã bị điện giật một cách khó hiểu khi đang tắm trong bồn tắm, rất may là vợ anh ta đã phát hiện kịp thời và gọi cấp cứu ngay lập tức.
Những lời nói của Lý Tử Lâm đã gợi mở những ý tưởng mới cho Nam Chức.
Các thành viên của hội đồng quản trị đã rất tức giận vì chuyện này, thậm chí bọn họ còn gây hấn với Ngôn Hải Thành, nhất quyết ép ông ấy phải đưa ra tuyên bố vào đêm nay.
Người này hiện đã được cứu sống, nhưng vẫn chưa rõ liệu có để lại di chứng và các triệu chứng gì khác hay không.
Giản dị, đơn thuần, chỉ nói mấy câu thôi cũng được, nhưng trong mắt lúc nào cũng có nhau.
Về sự việc này, đôi vợ chồng đó đã thuê luật sư kiện khách sạn Dị Lộc…
Điện thoại bị cúp.
Nam Chức lại mở Weibo ra, tin tức cũng có mặt khắp nơi, độ hot của nó không hề nhỏ chút nào.
Ngôn Trạm khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, gật đầu: “Anh biết em rất tự lập, không muốn để anh phải lo lắng.”
Không ít cư dân mạng đã để lại lời bình luận ở bên dưới ——
Ngôn Trạm ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay xỏ dép lê vào giúp cô.
“Thực ra, điểm mấu chốt của giọng nói này chính là Phật tính.” Lý Tử Lâm nói: “Nhưng chính em cũng nhấn mạnh rằng người này không phải là Phật, chỉ muốn khiến cái Phật tính đó toát ra từ con người này. À, hay là em không dùng tới diễn viên lồng tiếng nữa mà đi tìm diễn viên kịch thử xem?”
Dân mạng A: [Dịch vụ của khách sạn này không có nhiều sự lựa chọn, chỉ là một thương hiệu cũ kỹ mà thôi. Chủ yếu là do cách thức quản lý không tốt!]
Nam Chức nắm chặt lấy vạt áo của anh.
Dân mạng B: [Đồng ý với lầu trên! Năm ngoái tôi có đi du lịch với cô vợ trẻ của mình và có ở lại đây, đúng là nó rất đẹp. Nội thất bên trong đều là đồ Pháp chính thống, thậm chí còn được trang trí rất nhiều đồ cổ! Nhưng nghe nói cũng vì vấn đề này nên quản lý của khách sạn mới không muốn sửa đổi lại thiết kế ban đầu, sợ làm hỏng đến diện mạo vốn có của nó.]
Một khách hàng đã bị điện giật một cách khó hiểu khi đang tắm trong bồn tắm, rất may là vợ anh ta đã phát hiện kịp thời và gọi cấp cứu ngay lập tức.
Lão Lưu cười ngốc nghếch, sau đó còn gắp cánh gà trên đĩa cho cô ấy.
Dân mạng C: [Muốn giữ gìn diện mạo vốn có thì đừng có mở khách sạn làm gì nữa. Đây là nơi để con người ở, ai dám đánh cược sinh mạng của mình chứ?]
Thực sự không còn cách nào khác nên cô đã phải bay đến thành phố S để nhờ Lý Tử Lâm giúp đỡ.
Dân mạng D: [Khách sạn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về sự cố này!]
—— Còn chưa chia tay đã thấy nhớ rồi.
……
“Những gì cần nói tôi cũng đều đã nói rồi.” Nam Chức nói: “Đường Giai Ni vẫn luôn tôn trọng và yêu thương ông, cô ấy coi ông như ba ruột của mình. Tôi nghĩ ông vẫn nên…”
Nam Chức càng lướt xuống lại càng thấy lo lắng.
“Anh…” Cô hắng giọng rồi thở ra một hơi: “Nếu hôm nào bận đến muộn thì không cần gọi điện cho em đâu, chỉ cần gửi một tin nhắn Wechat cho em là được rồi. Còn nữa, cái này quan trọng nhất này! Anh nhất định phải ăn uống đúng giờ, cho dù là ăn bánh mì hay ăn cháo cũng được. Dạ dày của anh không thể để đói quá lâu đâu. Đúng rồi, em sẽ đi dọn đồ cho anh, ở bên Paris bây giờ chắc là…”
Nam Chức mím môi, cố kìm nén lại sự chua xót trong lòng. Cô gắp cho Thất Tử một miếng gà rán.
Uy tín và danh tiếng của một khách sạn là yếu tố được ưu tiên hàng đầu trong ngành, huống chi sự cố lần này còn liên quan đến tính mạng con người, quả thực chính là điều cấm kỵ nhất trong ngành khách sạn…
Cho dù người khác thấy thế nào, nhưng cô vẫn phải sống đúng theo lương tâm của mình.
Nam Chức nắm chặt mép ghế sofa, lập tức hiểu ra cách giải quyết là gì.
***
Vương Thâm hiểu ra.
Giọng điệu của Đường Vũ rất lạnh lùng, thậm chí còn chả có một chút cảm giác hối hận của người ba như ông ta vẫn luôn giả vờ trước đó nữa.
Hơn 5 giờ sáng, chiếc Bentley Mulsanne dừng trước cửa Hi Duyệt Đình.
Nam Chức đứng dậy, dụi dụi mắt tìm dép lê: “Em xem tin tức rồi, tình hình bây giờ thế nào rồi anh?”
Trước khi Ngôn Trạm bước vào nhà, anh đã nhìn thấy có ánh sáng mờ hắt ra từ cửa kính sát đất trong phòng khách, vì vậy anh đã cố gắng mở cửa nhẹ nhất có thể.
Hắn ta cười nói: “Cô em gái của cô mà đứng đắn bằng một nửa cô thì tốt. Chỉ tiếc, quá dâm đãng.”
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì hắn ta đã rời đi, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.
Nhưng Nam Chức vẫn bị đánh thức.
Tuy nhiên, khi nhiệt độ tăng cao, mọi người không còn trùm kín mít như trước đó nữa, những bộ váy áo thướt tha của các quý cô đã vô tình tô điểm thêm sắc màu cho thành phố.
Đêm qua cô ngủ không được ngon, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê, đến Quýt nhỏ nhảy từ trên ghế sofa xuống bao nhiêu lần cô cũng biết rõ.
Kể từ sau vụ việc của Trần Diệp An, cho dù là Đường Giai Ni, Tiết Hiểu Lộ hay là Đường Vũ, tất cả đều im lặng.
Ngày nào cũng đợi.
“Anh về rồi à.”
“Em sẽ đợi anh.”
Nam Chức đứng dậy, dụi dụi mắt tìm dép lê: “Em xem tin tức rồi, tình hình bây giờ thế nào rồi anh?”
“Chị Tiểu Nam, sao anh Ngôn không đến vậy ạ?”
Lão Lưu nói: “Vừa nãy chắc con không nghe rõ thôi.”
Người chồng mới của Lý Tử Lâm hơi mập, hiện đang làm việc trong một ngân hàng.
Ngôn Trạm ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay xỏ dép lê vào giúp cô.
Sau khi rời khỏi nhà Lý Tử Lâm, Nam Chức quay trở về khách sạn.
“Sau này đừng ngủ ở đây nữa.” Anh nói: “Em sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Nam Chức lại mở Weibo ra, tin tức cũng có mặt khắp nơi, độ hot của nó không hề nhỏ chút nào.
Nam Chức gật đầu nói vâng, nhưng điều mà cô quan tâm lúc này là sự cố xảy ra ở Paris.
“Thú vị thật.” Đường Vũ chế nhạo: “Nó chẳng liên quan gì đến mày, mày lo lắng làm gì?”
Ngôn Trạm ngồi xuống bên cạnh cô.
Chuyện này… Chẳng lẽ là Lăng Hách sao?”
Cuộc họp đang diễn ra được nửa chừng thì có tin tức từ bên Paris.
Anh cởi áo khoác ra, nhưng sự lạnh lẽo trên cơ thể không thể nào tiêu tan đi được, cũng không thể thoát ra khỏi sự mệt mỏi và bực bội sau khi đối mặt với ban giám đốc đêm hôm qua.
Màn hình TV lại chuyển sang tháp Eiffel ở Paris, khách ở trong phòng VIP của khách sạn Dị Lộc có thể dễ dàng thưởng thức quang cảnh tuyệt đẹp này.
Ngôn Hải Thành cũng đã tới cuộc họp của ban giám đốc.
Các thành viên của hội đồng quản trị đã rất tức giận vì chuyện này, thậm chí bọn họ còn gây hấn với Ngôn Hải Thành, nhất quyết ép ông ấy phải đưa ra tuyên bố vào đêm nay.
Cuộc khủng hoảng này phức tạp hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều, ngoài việc phải xử lý những ảnh hưởng tiêu cực của vụ việc này, khách sạn Dị Lộc còn phải chấn chỉnh lại một cách toàn diện, đồng thời cũng phải tổ chức lại hình ảnh thương hiệu của mình.
“Được, tôi sẽ xuất phát bây giờ đây.”
Cuộc họp đang diễn ra được nửa chừng thì có tin tức từ bên Paris.
Mùa xuân ở thành phố B không phải là mùa khiến người ta say đắm.
“Sau này đừng ngủ ở đây nữa.” Anh nói: “Em sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Người đứng đầu chi nhánh bên đó đồng thời cũng là một nhân vật kỳ cựu của tập đoàn Thịnh Trân —— Vạn tổng, đã bị nhồi máu cơ tim vì stress trong quá trình xử lý khủng hoảng, hiện vẫn đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Chi nhánh Paris bây giờ như một mớ hỗn độn, hoàn toàn rã ra thành từng mảnh.
Đây là một quá trình lâu dài và khó khăn.
Các thành viên của hội đồng quản trị nghe xong dã vỗ bàn ầm ầm, hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo và quyền lực thường ngày nữa.
Nam Chức thở phào, như vậy đỡ phải đụng mặt nhau.
Rốt cuộc, tiền vẫn là thứ quan trọng hơn tất cả.
Nam Chức càng lướt xuống lại càng thấy lo lắng.
***
Không biết Thịnh Trân sẽ rớt giá bao nhiêu khi thị trường chứng khoán Mỹ được mở cửa lại nữa…
Ngôn Trạm gật đầu.
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
Đạo diễn Từ là một người không cật lực làm việc thành ma quỷ thì cũng chẳng thiết sống nữa.
Nam Chức nhíu mày, nắm chặt lấy tay Ngôn Trạm.
Cô không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng cô có thể hiểu được những điều tối thiểu nhất. Một tập đoàn được niêm yết trên thị trường như vậy nhìn có vẻ là lớn lao, nhưng thực chất cũng chỉ giống như một chiếc máy bay đang sải cánh trên bầu trời, sợ nhất là loài chim.
Càng lớn mạnh bao nhiêu thì càng cần phải chú ý tới những điều nhỏ nhặt nhất, bởi chính nó sẽ quyết định tới sự thành công hay thất bại.
Nam Chức không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, cô không phải là người thiếu hiểu chuyện như vậy.
Màn hình điện thoại sáng lên rồi dần dần tắt đi.
***
“Vậy bây giờ đã có cách nào để giải quyết chưa?” Nam Chức hỏi: “Liệu… Em có thể giúp gì cho anh không?”
“Cô đã nghe qua những lời mô tả của em, thực sự là một giọng nói rất đặc biệt.”
Câu hỏi này nghe cũng hơi ngớ ngẩn thật, nhưng cô thực sự muốn làm điều gì đó cho anh.
Dân mạng B: [Đồng ý với lầu trên! Năm ngoái tôi có đi du lịch với cô vợ trẻ của mình và có ở lại đây, đúng là nó rất đẹp. Nội thất bên trong đều là đồ Pháp chính thống, thậm chí còn được trang trí rất nhiều đồ cổ! Nhưng nghe nói cũng vì vấn đề này nên quản lý của khách sạn mới không muốn sửa đổi lại thiết kế ban đầu, sợ làm hỏng đến diện mạo vốn có của nó.]
Sau khi mua rất nhiều món ăn vặt yêu thích của bọn trẻ và những món quà khác, cô đã đến nhà của Lý Tử Lâm.
Ngôn Trạm áp tay vào má cô, vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên.
Trên bàn học của Thất Tử lúc này vẫn còn “ảnh chụp gia đình” của bọn họ hồi đó.
Phương Bác báo cáo: “Ngôn tổng, máy bay chuyên dụng đã chuẩn bị sẵn sàng, lộ trình bay vẫn đang được sắp xếp, nhưng nhanh nhất là một tiếng nữa chúng tôi sẽ nhận được kết quả. Chi bằng anh bây giờ…”
Những diễn viên lồng tiếng mà Lý Tử Lâm đưa tới đều là những đàn em hoặc là đồng nghiệp cũ của cô ấy, bọn họ đều rất cởi mở và thẳng thắn trong công việc.
Các thành viên của hội đồng quản trị nghe xong dã vỗ bàn ầm ầm, hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo và quyền lực thường ngày nữa.
“Được, tôi sẽ xuất phát bây giờ đây.”
Nam Chức và đạo diễn Từ đã đạt được hợp tác trở thành đạo diễn lồng tiếng cho bộ phim hoạt hình tiếp theo của anh ta,《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》.
“Bình thường ngoài công việc ra thì em thường đến thăm bà ngoại là nhiều nhất, hoặc là tới chơi với dì Tuyền và bà bác nữa. Nếu không thì em sẽ đi chơi với anh Trần và Tây ngốc… Anh biết mà, nên là đừng lo lắng nữa nhé.”
Màn hình điện thoại sáng lên rồi dần dần tắt đi.
Sự u ám trong mắt hắn ta khiến Nam Chức ngẩn người.
Phương Bác báo cáo: “Ngôn tổng, máy bay chuyên dụng đã chuẩn bị sẵn sàng, lộ trình bay vẫn đang được sắp xếp, nhưng nhanh nhất là một tiếng nữa chúng tôi sẽ nhận được kết quả. Chi bằng anh bây giờ…”
Trong phòng khách mất đi ánh sáng nhỏ đó, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, còn có chút lạnh lẽo.
Nam Chức nắm chặt mép ghế sofa, lập tức hiểu ra cách giải quyết là gì.
Đêm qua cô ngủ không được ngon, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê, đến Quýt nhỏ nhảy từ trên ghế sofa xuống bao nhiêu lần cô cũng biết rõ.
Nam Chức định thần, nói một tiếng “Không có gì” rồi xuống xe.
“Bây giờ anh phải đi sao?”
Có lẽ Đường Giai Ni đã lên phòng, cô không nhìn thấy bóng dáng cô ta ở trong đại sảnh.
Ngôn Trạm gật đầu.
“Em sẽ nghe lời anh.”
“Lần này,” Ngôn Trạm ngắt lời cô: “Có thể sẽ hơi lâu một chút.”
Nam Chức mím môi, sau đó cô cười nói: “Đó là chuyện phải làm mà. Anh là ông chủ, anh mà không đi thì ai đi bây giờ? Lần này anh phải xử lý thật tốt đó, nếu làm không tốt thì tập đoàn sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề nữa, đến lúc đó…”
“Không phải, không phải!” Thất Tử vội nói: “Là con nói nhầm. Chị Tiểu Nam, khi nào anh Ngôn mới tới đây chơi với em vậy?”
Trên đời này, những người thân thiết nhất rồi cũng có thể trở thành những người xa lạ của nhau, chẳng có gì đáng buồn, cũng chẳng có gì phải thấy xót thương cả, phải dần làm quen với nó thôi.
Xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn.
“Lần này,” Ngôn Trạm ngắt lời cô: “Có thể sẽ hơi lâu một chút.”
Trái tim Nam Chức run lên, trong mắt chợt thấy cay cay.
Anh cởi áo khoác ra, nhưng sự lạnh lẽo trên cơ thể không thể nào tiêu tan đi được, cũng không thể thoát ra khỏi sự mệt mỏi và bực bội sau khi đối mặt với ban giám đốc đêm hôm qua.
Cô giả vờ ngáp một cái, xua tay nói: “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà, sao có thể giải quyết dễ dàng được chứ? Nhưng… Chắc cũng như lúc anh đi công tác hồi cuối năm ngoái, đúng không?”
Trước khi Ngôn Trạm bước vào nhà, anh đã nhìn thấy có ánh sáng mờ hắt ra từ cửa kính sát đất trong phòng khách, vì vậy anh đã cố gắng mở cửa nhẹ nhất có thể.
Có nửa tháng thôi mà, cũng không dài lắm.
Là Đường Giai Ni.
“Khách sạn Dị Lộc là chuỗi khách sạn năm sao đầu tiên ở châu Âu được ông trùm ngành khách sạn, tập đoàn Thịnh Trân, rót vốn vào đầu tư trong những năm đầu tiên mới đặt chân vào thị trường. Đây cũng là một thương hiệu lớn rất đáng tin cậy. Tuy nhiên, trong mấy năm trở lại đây, những lời phàn nàn và khiếu nại về cơ sở vật chất cũ kỹ và dịch vụ lạc hậu của khách sạn Dị Lộc nhiều không kể xiết, các tờ báo địa phương buổi tối của Paris cũng đã đưa tin rất nhiều lần. Vậy, sự cố lần này chính là một tai họa ngầm hay chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn? Các phóng viên thường trú của chúng tôi tại Paris sẽ liên tục gửi thông tin tới quý vị.”
Nam Chức cho rằng mình đã che giấu tốt, nhưng Ngôn Trạm biết điều đó.
“Khoảng…” Cô nắm chặt đũa: “Chị cũng không biết nữa.”
Hơn 5 giờ sáng, chiếc Bentley Mulsanne dừng trước cửa Hi Duyệt Đình.
Người đứng đầu chi nhánh bên đó đồng thời cũng là một nhân vật kỳ cựu của tập đoàn Thịnh Trân —— Vạn tổng, đã bị nhồi máu cơ tim vì stress trong quá trình xử lý khủng hoảng, hiện vẫn đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Anh kéo cô vào lòng, trầm giọng nói: “Ở nhà đợi anh, tự chăm sóc chính mình thật tốt nhé.”
Nam Chức không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, cô không phải là người thiếu hiểu chuyện như vậy.
Anh hôn cô rất mạnh bạo, hôn đến gấp gáp, chỉ hận không thể nuốt chửng lấy cô.
Đúng vậy, cô cũng hy vọng ngày mai anh sẽ về.
Nhưng tất cả sự lý trí và hiểu chuyện của cô lúc này đều vô dụng, chỉ cần nghĩ đến bọn họ lại cách xa nhau cả ngàn dặm, lại còn bị chênh lệch múi giờ cản trở… Cô không thể nào bình thản đón nhận nó được.
Nếu cô và Ngôn Trạm kết hôn, liệu sau vài năm nữa bọn họ có thể hòa thuận như thế này không?
Cô không nỡ rời xa anh.
“Em sẽ nghe lời anh.”
“Trước đây cô ta vẫn luôn quấn lấy người nào đó nhà họ Lăng, còn cởi sạch quần áo muốn gạo nấu thành cơm với người ta.” Vương Thâm huýt sáo, bộ dạng trông rất ngả ngớn và lưu manh: “Kết quả người ta uống nhiều quá nên chẳng làm gì cô ta cả. Nhưng nghe nói, cô ta đã khiến anh chàng đó chia tay với bạn gái.”
Nam Chức sụt sịt, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Anh kéo cô vào lòng, trầm giọng nói: “Ở nhà đợi anh, tự chăm sóc chính mình thật tốt nhé.”
“Bình thường ngoài công việc ra thì em thường đến thăm bà ngoại là nhiều nhất, hoặc là tới chơi với dì Tuyền và bà bác nữa. Nếu không thì em sẽ đi chơi với anh Trần và Tây ngốc… Anh biết mà, nên là đừng lo lắng nữa nhé.”
Có nửa tháng thôi mà, cũng không dài lắm.
Ngôn Trạm khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, gật đầu: “Anh biết em rất tự lập, không muốn để anh phải lo lắng.”
Bước vào thang máy, vừa mới nhấn nút số tầng thì cô nghe thấy có người nói “Đợi đã”.
Nam Chức nắm chặt lấy vạt áo của anh.
Từ khi có anh, cô không còn tự lập nữa, sự phụ thuộc và ỷ lại vào anh đã vượt xa sức tưởng tượng của cô.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
“Anh…” Cô hắng giọng rồi thở ra một hơi: “Nếu hôm nào bận đến muộn thì không cần gọi điện cho em đâu, chỉ cần gửi một tin nhắn Wechat cho em là được rồi. Còn nữa, cái này quan trọng nhất này! Anh nhất định phải ăn uống đúng giờ, cho dù là ăn bánh mì hay ăn cháo cũng được. Dạ dày của anh không thể để đói quá lâu đâu. Đúng rồi, em sẽ đi dọn đồ cho anh, ở bên Paris bây giờ chắc là…”
Trái tim Nam Chức run lên, trong mắt chợt thấy cay cay.
Nhiệm vụ của Nam Chức đã hoàn thành.
Những lời sau đó đã bị Ngôn Trạm nuốt xuống.
Ngôn Trạm áp tay vào má cô, vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên.
Anh hôn cô rất mạnh bạo, hôn đến gấp gáp, chỉ hận không thể nuốt chửng lấy cô.
Nam Chức mím môi, sau đó cô cười nói: “Đó là chuyện phải làm mà. Anh là ông chủ, anh mà không đi thì ai đi bây giờ? Lần này anh phải xử lý thật tốt đó, nếu làm không tốt thì tập đoàn sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề nữa, đến lúc đó…”
Anh bây giờ cũng rất bất lực, chỉ có thể dùng cách này để giảm bớt sự bồn chồn và bất an trong cô.
Nhưng tất cả sự lý trí và hiểu chuyện của cô lúc này đều vô dụng, chỉ cần nghĩ đến bọn họ lại cách xa nhau cả ngàn dặm, lại còn bị chênh lệch múi giờ cản trở… Cô không thể nào bình thản đón nhận nó được.
—— Còn chưa chia tay đã thấy nhớ rồi.
Nam Chức ngập ngừng nói: “Tôi đang đi công tác ở thành phố S, Đường Giai Ni có ở cùng khách sạn với tôi. Có một người có thể đã từng là bạn trai của cô ấy, nhưng hai người họ đã có chút mâu thuẫn với nhau. Vừa rồi tôi có gặp người đàn ông đó, trông hắn ta có gì đó không ổn, rất có thể sẽ làm điều gì đó bất lợi cho Đường Giai Ni. Tốt hơn là ông nên gọi…”
“Ngày nào anh cũng sẽ gọi.” Anh áp trán mình vào trán cô: “Mỗi ngày.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Em sẽ đợi anh.”
Nam Chức gật đầu, nói: “Ở đây có rất nhiều bản demo giọng nữ, nhưng không có cái nào thích hợp cả. Nếu nữ tính quá thì không ổn, sẽ thiếu đi sự uy nghiêm. Nhưng nếu quy nghiêm quá thì lại không có sự đáng thương và đau lòng.”
Ngày nào cũng đợi.
Nam Chức mỉm cười: “Chắc là một khoảng thời gian nữa.”
***
Mùa xuân ở thành phố B không phải là mùa khiến người ta say đắm.
Gió khô thổi không dứt. Mặc dù nói rằng chỉ có cỏ cây hóa lá bị thổi bay, nhưng bất cứ chỗ nào cũng cuốn theo bụi bặm.
Tuy nhiên, khi nhiệt độ tăng cao, mọi người không còn trùm kín mít như trước đó nữa, những bộ váy áo thướt tha của các quý cô đã vô tình tô điểm thêm sắc màu cho thành phố.
Nam Chức và đạo diễn Từ đã đạt được hợp tác trở thành đạo diễn lồng tiếng cho bộ phim hoạt hình tiếp theo của anh ta,《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》.
Cô đã từng rất hận Đường Vũ, cũng đã từng có chút mong đợi
Đạo diễn Từ là một người không cật lực làm việc thành ma quỷ thì cũng chẳng thiết sống nữa.
Yêu cầu của anh ta đối với các tác phẩm vô cùng khắt khe. Anh ta muốn để thế giới nhìn thấy sự trỗi dậy của hoạt hình Trung Quốc, muốn quảng bá văn hóa và lý tưởng của Trung Quốc thông qua con đường này.
Nam Chức rất ngưỡng mộ đạo diễn Từ, đồng thời cũng bị phong thái làm việc của anh ta ảnh hưởng nên cũng tràn đầy năng lượng.
Ngôn Trạm ngồi xuống bên cạnh cô.
Gần đây, Nam Chức đã nghe vô số bản demo để tìm người lồng tiếng cho một vai phụ quan trọng trong bộ phim “Bàng Oán Đại Sư”, nhưng cô vẫn chưa tìm được cái nào ưng ý cả.
Thực sự không còn cách nào khác nên cô đã phải bay đến thành phố S để nhờ Lý Tử Lâm giúp đỡ.
Lý Tử Lâm đã lui về hậu trường.
Không ít cư dân mạng đã để lại lời bình luận ở bên dưới ——
Hiện tại cô ấy đang làm công việc phụ trách hậu trường ở một đài truyền hình địa phương, vừa có thể chăm sóc cho gia đình vừa có thể thoải mái làm việc, vô cùng hạnh phúc.
“Cô đã nghe qua những lời mô tả của em, thực sự là một giọng nói rất đặc biệt.”
Dân mạng A: [Dịch vụ của khách sạn này không có nhiều sự lựa chọn, chỉ là một thương hiệu cũ kỹ mà thôi. Chủ yếu là do cách thức quản lý không tốt!]
Lý Tử Lâm suy tư: “Em đã nghĩ đến chuyện tìm người thế vai chưa?”
Dân mạng C: [Muốn giữ gìn diện mạo vốn có thì đừng có mở khách sạn làm gì nữa. Đây là nơi để con người ở, ai dám đánh cược sinh mạng của mình chứ?]
Nam Chức gật đầu, nói: “Ở đây có rất nhiều bản demo giọng nữ, nhưng không có cái nào thích hợp cả. Nếu nữ tính quá thì không ổn, sẽ thiếu đi sự uy nghiêm. Nhưng nếu quy nghiêm quá thì lại không có sự đáng thương và đau lòng.”
Nam Chức lập tức mở Baidu để tìm kiếm về khách sạn Dị Lộc. Tin tức gần như tràn ngập khắp các phương tiện truyền thông.
“Thực ra, điểm mấu chốt của giọng nói này chính là Phật tính.” Lý Tử Lâm nói: “Nhưng chính em cũng nhấn mạnh rằng người này không phải là Phật, chỉ muốn khiến cái Phật tính đó toát ra từ con người này. À, hay là em không dùng tới diễn viên lồng tiếng nữa mà đi tìm diễn viên kịch thử xem?”
Cả hai cùng ngoéo tay.
“Là khoảng bao lâu ạ?”
Nam Chức rất ngưỡng mộ đạo diễn Từ, đồng thời cũng bị phong thái làm việc của anh ta ảnh hưởng nên cũng tràn đầy năng lượng.
Những lời nói của Lý Tử Lâm đã gợi mở những ý tưởng mới cho Nam Chức.
Cô nhớ rằng ông ngoại mình có một người bạn thân là một tiền bối kỳ cựu rất được kính trọng trong ngành Kinh kịch, có lẽ cô sẽ tới thăm ông ấy một chuyến.
“Sư phụ, cô đúng là phúc tinh của em mà! Là quý nhân của em!”
Không biết Thịnh Trân sẽ rớt giá bao nhiêu khi thị trường chứng khoán Mỹ được mở cửa lại nữa…
Lý Tử Lâm mỉm cười.
Nam Chức không có số của Đường Giai Ni, chỉ có của Đường Vũ.
“Không có gì, mà lâu lắm rồi em mới đến thành phố S thăm cô đấy. Chúng ta nên tận dụng càng nhiều thời gian càng tốt thôi, những diễn viên mà em nhờ cô tìm chắc cũng đều đến rồi, có thể đánh giá thử được bao nhiêu thì cứ đánh giá. Sau đó đến nhà cô ăn bữa cơm vào tối nay nhé.”
Những diễn viên lồng tiếng mà Lý Tử Lâm đưa tới đều là những đàn em hoặc là đồng nghiệp cũ của cô ấy, bọn họ đều rất cởi mở và thẳng thắn trong công việc.
Chi nhánh Paris bây giờ như một mớ hỗn độn, hoàn toàn rã ra thành từng mảnh.
“Lần này anh ấy mà về, chị nhất định sẽ bảo anh ấy tới chơi với Thất Tử.” Cô nói: “Thất Tử muốn đi đâu anh ấy cũng sẽ đưa em tới đó.”
Nhiệm vụ của Nam Chức đã hoàn thành.
“Anh về rồi à.”
Sau khi mua rất nhiều món ăn vặt yêu thích của bọn trẻ và những món quà khác, cô đã đến nhà của Lý Tử Lâm.
Thang máy đến nơi.
Người chồng mới của Lý Tử Lâm hơi mập, hiện đang làm việc trong một ngân hàng.
Lão Lưu luôn nhấn mạnh mình vốn rất gầy và đẹp trai, Lý Tử Lâm cũng đã được chiêm ngưỡng bộ dạng đó rồi. Chẳng qua bây giờ đi làm suốt ngày phải uống rượu với bia nên mới có cái bụng bia này, muốn giảm cũng khó.
“Cô gái, cô còn vấn đề gì nữa sao?”
Lý Tử Lâm chọc chọc vào bụng anh ta, nói rằng anh ta chỉ đang tìm lý do để không phải giảm cân, thậm chí còn gắp thịt kho tàu trong bát anh ta ra đặt vào bát mình và tự ăn nó.
Lão Lưu cười ngốc nghếch, sau đó còn gắp cánh gà trên đĩa cho cô ấy.
Nam Chức nhìn sự tương tác giữa hai người, trong lòng thấy có chút ghen tỵ.
Nếu cô và Ngôn Trạm kết hôn, liệu sau vài năm nữa bọn họ có thể hòa thuận như thế này không?
Chiều muộn ngày mai cô sẽ có chuyến bay, mà sáng mai cô còn phải đi gặp giáo viên lồng tiếng nữa, thời gian tương đối eo hẹp.
Giản dị, đơn thuần, chỉ nói mấy câu thôi cũng được, nhưng trong mắt lúc nào cũng có nhau.
Những người đó nói rằng cô đã lựa chọn nhà họ Nam và bỏ rơi ba ruột của mình. Cô là một người ích kỷ, máu lạnh, ham hư vinh.
“Chị Tiểu Nam, sao anh Ngôn không đến vậy ạ?”
Trên bàn học của Thất Tử lúc này vẫn còn “ảnh chụp gia đình” của bọn họ hồi đó.
“Thằng nhóc này sao cứ càm ràm mãi thế?” Lý Tử Lâm cười nói: “Không phải vừa nãy chị Tiểu Nam mới nói anh ấy đi công tác rồi sao? Chết rồi, trí nhớ của con mình sắp theo kịp anh rồi đấy.”
Khi Nam Chức vừa mới nhìn thấy nó, cô đã có chút xấu hổ.
“Thằng nhóc này sao cứ càm ràm mãi thế?” Lý Tử Lâm cười nói: “Không phải vừa nãy chị Tiểu Nam mới nói anh ấy đi công tác rồi sao? Chết rồi, trí nhớ của con mình sắp theo kịp anh rồi đấy.”
Lão Lưu nói: “Vừa nãy chắc con không nghe rõ thôi.”
“Không có gì, mà lâu lắm rồi em mới đến thành phố S thăm cô đấy. Chúng ta nên tận dụng càng nhiều thời gian càng tốt thôi, những diễn viên mà em nhờ cô tìm chắc cũng đều đến rồi, có thể đánh giá thử được bao nhiêu thì cứ đánh giá. Sau đó đến nhà cô ăn bữa cơm vào tối nay nhé.”
“Không phải, không phải!” Thất Tử vội nói: “Là con nói nhầm. Chị Tiểu Nam, khi nào anh Ngôn mới tới đây chơi với em vậy?”
Nam Chức mỉm cười: “Chắc là một khoảng thời gian nữa.”
“Là khoảng bao lâu ạ?”
“Khoảng…” Cô nắm chặt đũa: “Chị cũng không biết nữa.”
Ngôn Trạm đã ở Paris hơn một tháng.
Cuộc khủng hoảng này phức tạp hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều, ngoài việc phải xử lý những ảnh hưởng tiêu cực của vụ việc này, khách sạn Dị Lộc còn phải chấn chỉnh lại một cách toàn diện, đồng thời cũng phải tổ chức lại hình ảnh thương hiệu của mình.
Cô giả vờ ngáp một cái, xua tay nói: “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà, sao có thể giải quyết dễ dàng được chứ? Nhưng… Chắc cũng như lúc anh đi công tác hồi cuối năm ngoái, đúng không?”
Dân mạng D: [Khách sạn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về sự cố này!]
Đây là một quá trình lâu dài và khó khăn.
Về sự việc này, đôi vợ chồng đó đã thuê luật sư kiện khách sạn Dị Lộc…
Nam Chức mím môi, cố kìm nén lại sự chua xót trong lòng. Cô gắp cho Thất Tử một miếng gà rán.
“Lần này anh ấy mà về, chị nhất định sẽ bảo anh ấy tới chơi với Thất Tử.” Cô nói: “Thất Tử muốn đi đâu anh ấy cũng sẽ đưa em tới đó.”
Hai mắt Thất Tử sáng lên: “Ngoéo tay!”
Thật trùng hợp khi người đó là Vương Thâm.
Cả hai cùng ngoéo tay.
“Em hy vọng ngày mai anh Ngôn sẽ về!” Thất Tử cười nói: “Sau đó chúng ta sẽ đi chơi.”
Nam Chức đứng ngồi không yên.
Đúng vậy, cô cũng hy vọng ngày mai anh sẽ về.
***
Sau khi rời khỏi nhà Lý Tử Lâm, Nam Chức quay trở về khách sạn.
Chiều muộn ngày mai cô sẽ có chuyến bay, mà sáng mai cô còn phải đi gặp giáo viên lồng tiếng nữa, thời gian tương đối eo hẹp.
Xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn.
Nam Chức lạnh lùng nói: “Anh Vương, anh gặp ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi mong anh đừng nhiều lời làm gì.”
Nam Chức quét mã để thanh toán. Nhưng vừa ngước mắt lên, một bóng người đã lướt qua trước mắt cô rồi bước vào khách sạn.
Một số người cũng nói rằng bọn họ đã từng gặp Tiết Hiểu Lộ, nói rằng Tiết Hiểu Lộ bây giờ mỗi khi gặp các phu nhân khác đều khóc lóc kể lể rằng mình là một người vô dụng, không thể giúp chồng thuyết phục con gái ruột của ông ta trở về…
Là Đường Giai Ni.
Kể từ sau vụ việc của Trần Diệp An, cho dù là Đường Giai Ni, Tiết Hiểu Lộ hay là Đường Vũ, tất cả đều im lặng.
Tuy nhiên, có mấy lần đi cùng Tăng Tuyền đến các sự kiện, cô đã nghe được mấy lời bàn tán từ những người khác về mình.
Nhưng Nam Chức vẫn bị đánh thức.
Những người đó nói rằng cô đã lựa chọn nhà họ Nam và bỏ rơi ba ruột của mình. Cô là một người ích kỷ, máu lạnh, ham hư vinh.
Một số người cũng nói rằng bọn họ đã từng gặp Tiết Hiểu Lộ, nói rằng Tiết Hiểu Lộ bây giờ mỗi khi gặp các phu nhân khác đều khóc lóc kể lể rằng mình là một người vô dụng, không thể giúp chồng thuyết phục con gái ruột của ông ta trở về…
Không những đóng kịch với cô mà còn dựng sân khấu để đóng kịch ở những nơi khác nữa.
“Cô gái, cô còn vấn đề gì nữa sao?”
Vương Thâm vẫy vẫy tay đi ra ngoài.
Nam Chức định thần, nói một tiếng “Không có gì” rồi xuống xe.
Có lẽ Đường Giai Ni đã lên phòng, cô không nhìn thấy bóng dáng cô ta ở trong đại sảnh.
Nam Chức thở phào, như vậy đỡ phải đụng mặt nhau.
Hiện tại cô ấy đang làm công việc phụ trách hậu trường ở một đài truyền hình địa phương, vừa có thể chăm sóc cho gia đình vừa có thể thoải mái làm việc, vô cùng hạnh phúc.
Bước vào thang máy, vừa mới nhấn nút số tầng thì cô nghe thấy có người nói “Đợi đã”.
Lão Lưu luôn nhấn mạnh mình vốn rất gầy và đẹp trai, Lý Tử Lâm cũng đã được chiêm ngưỡng bộ dạng đó rồi. Chẳng qua bây giờ đi làm suốt ngày phải uống rượu với bia nên mới có cái bụng bia này, muốn giảm cũng khó.
Thật trùng hợp khi người đó là Vương Thâm.
Đi đi lại lại trong phòng, cô cảm thấy mình vẫn phải nên cảnh báo với Đường Giai Ni.
“Thật trùng hợp.”
Vương Thâm đút tay vào túi quần. Bộ đồ anh ta đang mặc là đồ hiệu nổi tiếng, khác hẳn với vẻ ngoài rách rưới và luộm thuộm ở đài truyền hình thành phố L trước đây.
Nam Chức nhìn sự tương tác giữa hai người, trong lòng thấy có chút ghen tỵ.
Nam Chức không muốn để ý đến người này, chỉ gật đầu mà không nói lời nào.
“Cô có biết tôi đến đây để gặp ai không?” Hắn ta sờ sờ bao thuốc lá trong túi, nhưng có lẽ là nhận ra không được hút ở đây nên đã cất trở lại: “Hay là hai người đã có hẹn trước?”
Sáng sớm theo giờ địa phương Paris.
Nam Chức lạnh lùng nói: “Anh Vương, anh gặp ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi mong anh đừng nhiều lời làm gì.”
Vương Thâm hiểu ra.
Lý Tử Lâm chọc chọc vào bụng anh ta, nói rằng anh ta chỉ đang tìm lý do để không phải giảm cân, thậm chí còn gắp thịt kho tàu trong bát anh ta ra đặt vào bát mình và tự ăn nó.
Hắn ta cười nói: “Cô em gái của cô mà đứng đắn bằng một nửa cô thì tốt. Chỉ tiếc, quá dâm đãng.”
Nam Chức nhíu mày, liếc nhìn số tầng.
Trong phòng khách mất đi ánh sáng nhỏ đó, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, còn có chút lạnh lẽo.
“Trước đây cô ta vẫn luôn quấn lấy người nào đó nhà họ Lăng, còn cởi sạch quần áo muốn gạo nấu thành cơm với người ta.” Vương Thâm huýt sáo, bộ dạng trông rất ngả ngớn và lưu manh: “Kết quả người ta uống nhiều quá nên chẳng làm gì cô ta cả. Nhưng nghe nói, cô ta đã khiến anh chàng đó chia tay với bạn gái.”
Chuyện này… Chẳng lẽ là Lăng Hách sao?”
***
Đinh ——
Thang máy đến nơi.
Lý Tử Lâm suy tư: “Em đã nghĩ đến chuyện tìm người thế vai chưa?”
Vương Thâm vẫy vẫy tay đi ra ngoài.
Trước khi về phòng, hắn ta quay đầu lại nói: “Em gái cô cần phải có người dạy cho cô ta một bài học.”
“Cô có biết tôi đến đây để gặp ai không?” Hắn ta sờ sờ bao thuốc lá trong túi, nhưng có lẽ là nhận ra không được hút ở đây nên đã cất trở lại: “Hay là hai người đã có hẹn trước?”
Sự u ám trong mắt hắn ta khiến Nam Chức ngẩn người.
Những lời sau đó đã bị Ngôn Trạm nuốt xuống.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì hắn ta đã rời đi, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.
***
Từ khi có anh, cô không còn tự lập nữa, sự phụ thuộc và ỷ lại vào anh đã vượt xa sức tưởng tượng của cô.
Nam Chức đứng ngồi không yên.
Đi đi lại lại trong phòng, cô cảm thấy mình vẫn phải nên cảnh báo với Đường Giai Ni.
Cho dù người khác thấy thế nào, nhưng cô vẫn phải sống đúng theo lương tâm của mình.
Nam Chức không có số của Đường Giai Ni, chỉ có của Đường Vũ.
Do dự một chút, cô bấm nút gọi.
“Mày còn gọi điện cho tao làm gì nữa?”
Giọng điệu của Đường Vũ rất lạnh lùng, thậm chí còn chả có một chút cảm giác hối hận của người ba như ông ta vẫn luôn giả vờ trước đó nữa.
Rốt cuộc, tiền vẫn là thứ quan trọng hơn tất cả.
Nam Chức ngập ngừng nói: “Tôi đang đi công tác ở thành phố S, Đường Giai Ni có ở cùng khách sạn với tôi. Có một người có thể đã từng là bạn trai của cô ấy, nhưng hai người họ đã có chút mâu thuẫn với nhau. Vừa rồi tôi có gặp người đàn ông đó, trông hắn ta có gì đó không ổn, rất có thể sẽ làm điều gì đó bất lợi cho Đường Giai Ni. Tốt hơn là ông nên gọi…”
“… Hiện tại khách sạn Dị Lộc đã ra thông báo đóng cửa. Những khách hàng đã đặt phòng trước đó sẽ nhanh chóng được hoàn tiền, đồng thời dịch vụ hậu mãi sẽ được thực hiện ngay lập tức.”
“Thú vị thật.” Đường Vũ chế nhạo: “Nó chẳng liên quan gì đến mày, mày lo lắng làm gì?”
Nam Chức im lặng.
Cô đã từng rất hận Đường Vũ, cũng đã từng có chút mong đợi
Nhưng kể từ lần “thẳng thắn” nói chuyện với nhau ở bệnh viện, cô không còn bất cứ cảm xúc gì với ông ta nữa.
Trên đời này, những người thân thiết nhất rồi cũng có thể trở thành những người xa lạ của nhau, chẳng có gì đáng buồn, cũng chẳng có gì phải thấy xót thương cả, phải dần làm quen với nó thôi.
“Thật trùng hợp.”
“Những gì cần nói tôi cũng đều đã nói rồi.” Nam Chức nói: “Đường Giai Ni vẫn luôn tôn trọng và yêu thương ông, cô ấy coi ông như ba ruột của mình. Tôi nghĩ ông vẫn nên…”
Điện thoại bị cúp.
Nghe thấy những tiếng tút tút, cô càng hiểu rõ hơn —— Đôi khi, những người xa lạ còn tốt hơn cả ruột thịt.
“Mày còn gọi điện cho tao làm gì nữa?”
Nam Chức cho rằng mình đã che giấu tốt, nhưng Ngôn Trạm biết điều đó.
Màn hình TV lại chuyển sang tháp Eiffel ở Paris, khách ở trong phòng VIP của khách sạn Dị Lộc có thể dễ dàng thưởng thức quang cảnh tuyệt đẹp này.
Nam Chức gật đầu nói vâng, nhưng điều mà cô quan tâm lúc này là sự cố xảy ra ở Paris.
Nam Chức quét mã để thanh toán. Nhưng vừa ngước mắt lên, một bóng người đã lướt qua trước mắt cô rồi bước vào khách sạn.
“Khách sạn Dị Lộc là chuỗi khách sạn năm sao đầu tiên ở châu Âu được ông trùm ngành khách sạn, tập đoàn Thịnh Trân, rót vốn vào đầu tư trong những năm đầu tiên mới đặt chân vào thị trường. Đây cũng là một thương hiệu lớn rất đáng tin cậy. Tuy nhiên, trong mấy năm trở lại đây, những lời phàn nàn và khiếu nại về cơ sở vật chất cũ kỹ và dịch vụ lạc hậu của khách sạn Dị Lộc nhiều không kể xiết, các tờ báo địa phương buổi tối của Paris cũng đã đưa tin rất nhiều lần. Vậy, sự cố lần này chính là một tai họa ngầm hay chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn? Các phóng viên thường trú của chúng tôi tại Paris sẽ liên tục gửi thông tin tới quý vị.”
Nghe thấy những tiếng tút tút, cô càng hiểu rõ hơn —— Đôi khi, những người xa lạ còn tốt hơn cả ruột thịt.
Nam Chức lập tức mở Baidu để tìm kiếm về khách sạn Dị Lộc. Tin tức gần như tràn ngập khắp các phương tiện truyền thông.
“Ngày nào anh cũng sẽ gọi.” Anh áp trán mình vào trán cô: “Mỗi ngày.”
Sáng sớm theo giờ địa phương Paris.
Uy tín và danh tiếng của một khách sạn là yếu tố được ưu tiên hàng đầu trong ngành, huống chi sự cố lần này còn liên quan đến tính mạng con người, quả thực chính là điều cấm kỵ nhất trong ngành khách sạn…
Cô nhớ rằng ông ngoại mình có một người bạn thân là một tiền bối kỳ cựu rất được kính trọng trong ngành Kinh kịch, có lẽ cô sẽ tới thăm ông ấy một chuyến.
Một khách hàng đã bị điện giật một cách khó hiểu khi đang tắm trong bồn tắm, rất may là vợ anh ta đã phát hiện kịp thời và gọi cấp cứu ngay lập tức.
Những lời nói của Lý Tử Lâm đã gợi mở những ý tưởng mới cho Nam Chức.
Các thành viên của hội đồng quản trị đã rất tức giận vì chuyện này, thậm chí bọn họ còn gây hấn với Ngôn Hải Thành, nhất quyết ép ông ấy phải đưa ra tuyên bố vào đêm nay.
Người này hiện đã được cứu sống, nhưng vẫn chưa rõ liệu có để lại di chứng và các triệu chứng gì khác hay không.
Giản dị, đơn thuần, chỉ nói mấy câu thôi cũng được, nhưng trong mắt lúc nào cũng có nhau.
Về sự việc này, đôi vợ chồng đó đã thuê luật sư kiện khách sạn Dị Lộc…
Điện thoại bị cúp.
Nam Chức lại mở Weibo ra, tin tức cũng có mặt khắp nơi, độ hot của nó không hề nhỏ chút nào.
Ngôn Trạm khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, gật đầu: “Anh biết em rất tự lập, không muốn để anh phải lo lắng.”
Không ít cư dân mạng đã để lại lời bình luận ở bên dưới ——
Ngôn Trạm ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay xỏ dép lê vào giúp cô.
“Thực ra, điểm mấu chốt của giọng nói này chính là Phật tính.” Lý Tử Lâm nói: “Nhưng chính em cũng nhấn mạnh rằng người này không phải là Phật, chỉ muốn khiến cái Phật tính đó toát ra từ con người này. À, hay là em không dùng tới diễn viên lồng tiếng nữa mà đi tìm diễn viên kịch thử xem?”
Dân mạng A: [Dịch vụ của khách sạn này không có nhiều sự lựa chọn, chỉ là một thương hiệu cũ kỹ mà thôi. Chủ yếu là do cách thức quản lý không tốt!]
Nam Chức nắm chặt lấy vạt áo của anh.
Dân mạng B: [Đồng ý với lầu trên! Năm ngoái tôi có đi du lịch với cô vợ trẻ của mình và có ở lại đây, đúng là nó rất đẹp. Nội thất bên trong đều là đồ Pháp chính thống, thậm chí còn được trang trí rất nhiều đồ cổ! Nhưng nghe nói cũng vì vấn đề này nên quản lý của khách sạn mới không muốn sửa đổi lại thiết kế ban đầu, sợ làm hỏng đến diện mạo vốn có của nó.]
Một khách hàng đã bị điện giật một cách khó hiểu khi đang tắm trong bồn tắm, rất may là vợ anh ta đã phát hiện kịp thời và gọi cấp cứu ngay lập tức.
Lão Lưu cười ngốc nghếch, sau đó còn gắp cánh gà trên đĩa cho cô ấy.
Dân mạng C: [Muốn giữ gìn diện mạo vốn có thì đừng có mở khách sạn làm gì nữa. Đây là nơi để con người ở, ai dám đánh cược sinh mạng của mình chứ?]
Thực sự không còn cách nào khác nên cô đã phải bay đến thành phố S để nhờ Lý Tử Lâm giúp đỡ.
Dân mạng D: [Khách sạn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về sự cố này!]
—— Còn chưa chia tay đã thấy nhớ rồi.
……
“Những gì cần nói tôi cũng đều đã nói rồi.” Nam Chức nói: “Đường Giai Ni vẫn luôn tôn trọng và yêu thương ông, cô ấy coi ông như ba ruột của mình. Tôi nghĩ ông vẫn nên…”
Nam Chức càng lướt xuống lại càng thấy lo lắng.
“Anh…” Cô hắng giọng rồi thở ra một hơi: “Nếu hôm nào bận đến muộn thì không cần gọi điện cho em đâu, chỉ cần gửi một tin nhắn Wechat cho em là được rồi. Còn nữa, cái này quan trọng nhất này! Anh nhất định phải ăn uống đúng giờ, cho dù là ăn bánh mì hay ăn cháo cũng được. Dạ dày của anh không thể để đói quá lâu đâu. Đúng rồi, em sẽ đi dọn đồ cho anh, ở bên Paris bây giờ chắc là…”
Nam Chức mím môi, cố kìm nén lại sự chua xót trong lòng. Cô gắp cho Thất Tử một miếng gà rán.
Uy tín và danh tiếng của một khách sạn là yếu tố được ưu tiên hàng đầu trong ngành, huống chi sự cố lần này còn liên quan đến tính mạng con người, quả thực chính là điều cấm kỵ nhất trong ngành khách sạn…
Cho dù người khác thấy thế nào, nhưng cô vẫn phải sống đúng theo lương tâm của mình.
Nam Chức nắm chặt mép ghế sofa, lập tức hiểu ra cách giải quyết là gì.
***
Vương Thâm hiểu ra.
Giọng điệu của Đường Vũ rất lạnh lùng, thậm chí còn chả có một chút cảm giác hối hận của người ba như ông ta vẫn luôn giả vờ trước đó nữa.
Hơn 5 giờ sáng, chiếc Bentley Mulsanne dừng trước cửa Hi Duyệt Đình.
Nam Chức đứng dậy, dụi dụi mắt tìm dép lê: “Em xem tin tức rồi, tình hình bây giờ thế nào rồi anh?”
Trước khi Ngôn Trạm bước vào nhà, anh đã nhìn thấy có ánh sáng mờ hắt ra từ cửa kính sát đất trong phòng khách, vì vậy anh đã cố gắng mở cửa nhẹ nhất có thể.
Hắn ta cười nói: “Cô em gái của cô mà đứng đắn bằng một nửa cô thì tốt. Chỉ tiếc, quá dâm đãng.”
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì hắn ta đã rời đi, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.
Nhưng Nam Chức vẫn bị đánh thức.
Tuy nhiên, khi nhiệt độ tăng cao, mọi người không còn trùm kín mít như trước đó nữa, những bộ váy áo thướt tha của các quý cô đã vô tình tô điểm thêm sắc màu cho thành phố.
Đêm qua cô ngủ không được ngon, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê, đến Quýt nhỏ nhảy từ trên ghế sofa xuống bao nhiêu lần cô cũng biết rõ.
Kể từ sau vụ việc của Trần Diệp An, cho dù là Đường Giai Ni, Tiết Hiểu Lộ hay là Đường Vũ, tất cả đều im lặng.
Ngày nào cũng đợi.
“Anh về rồi à.”
“Em sẽ đợi anh.”
Nam Chức đứng dậy, dụi dụi mắt tìm dép lê: “Em xem tin tức rồi, tình hình bây giờ thế nào rồi anh?”
“Chị Tiểu Nam, sao anh Ngôn không đến vậy ạ?”
Lão Lưu nói: “Vừa nãy chắc con không nghe rõ thôi.”
Người chồng mới của Lý Tử Lâm hơi mập, hiện đang làm việc trong một ngân hàng.
Ngôn Trạm ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay xỏ dép lê vào giúp cô.
Sau khi rời khỏi nhà Lý Tử Lâm, Nam Chức quay trở về khách sạn.
“Sau này đừng ngủ ở đây nữa.” Anh nói: “Em sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Nam Chức lại mở Weibo ra, tin tức cũng có mặt khắp nơi, độ hot của nó không hề nhỏ chút nào.
Nam Chức gật đầu nói vâng, nhưng điều mà cô quan tâm lúc này là sự cố xảy ra ở Paris.
“Thú vị thật.” Đường Vũ chế nhạo: “Nó chẳng liên quan gì đến mày, mày lo lắng làm gì?”
Ngôn Trạm ngồi xuống bên cạnh cô.
Chuyện này… Chẳng lẽ là Lăng Hách sao?”
Cuộc họp đang diễn ra được nửa chừng thì có tin tức từ bên Paris.
Anh cởi áo khoác ra, nhưng sự lạnh lẽo trên cơ thể không thể nào tiêu tan đi được, cũng không thể thoát ra khỏi sự mệt mỏi và bực bội sau khi đối mặt với ban giám đốc đêm hôm qua.
Màn hình TV lại chuyển sang tháp Eiffel ở Paris, khách ở trong phòng VIP của khách sạn Dị Lộc có thể dễ dàng thưởng thức quang cảnh tuyệt đẹp này.
Ngôn Hải Thành cũng đã tới cuộc họp của ban giám đốc.
Các thành viên của hội đồng quản trị đã rất tức giận vì chuyện này, thậm chí bọn họ còn gây hấn với Ngôn Hải Thành, nhất quyết ép ông ấy phải đưa ra tuyên bố vào đêm nay.
Cuộc khủng hoảng này phức tạp hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều, ngoài việc phải xử lý những ảnh hưởng tiêu cực của vụ việc này, khách sạn Dị Lộc còn phải chấn chỉnh lại một cách toàn diện, đồng thời cũng phải tổ chức lại hình ảnh thương hiệu của mình.
“Được, tôi sẽ xuất phát bây giờ đây.”
Cuộc họp đang diễn ra được nửa chừng thì có tin tức từ bên Paris.
Mùa xuân ở thành phố B không phải là mùa khiến người ta say đắm.
“Sau này đừng ngủ ở đây nữa.” Anh nói: “Em sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Người đứng đầu chi nhánh bên đó đồng thời cũng là một nhân vật kỳ cựu của tập đoàn Thịnh Trân —— Vạn tổng, đã bị nhồi máu cơ tim vì stress trong quá trình xử lý khủng hoảng, hiện vẫn đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Chi nhánh Paris bây giờ như một mớ hỗn độn, hoàn toàn rã ra thành từng mảnh.
Đây là một quá trình lâu dài và khó khăn.
Các thành viên của hội đồng quản trị nghe xong dã vỗ bàn ầm ầm, hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo và quyền lực thường ngày nữa.
Nam Chức thở phào, như vậy đỡ phải đụng mặt nhau.
Rốt cuộc, tiền vẫn là thứ quan trọng hơn tất cả.
Nam Chức càng lướt xuống lại càng thấy lo lắng.
***
Không biết Thịnh Trân sẽ rớt giá bao nhiêu khi thị trường chứng khoán Mỹ được mở cửa lại nữa…
Ngôn Trạm gật đầu.
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
Đạo diễn Từ là một người không cật lực làm việc thành ma quỷ thì cũng chẳng thiết sống nữa.
Nam Chức nhíu mày, nắm chặt lấy tay Ngôn Trạm.
Cô không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng cô có thể hiểu được những điều tối thiểu nhất. Một tập đoàn được niêm yết trên thị trường như vậy nhìn có vẻ là lớn lao, nhưng thực chất cũng chỉ giống như một chiếc máy bay đang sải cánh trên bầu trời, sợ nhất là loài chim.
Càng lớn mạnh bao nhiêu thì càng cần phải chú ý tới những điều nhỏ nhặt nhất, bởi chính nó sẽ quyết định tới sự thành công hay thất bại.
Nam Chức không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, cô không phải là người thiếu hiểu chuyện như vậy.
Màn hình điện thoại sáng lên rồi dần dần tắt đi.
***
“Vậy bây giờ đã có cách nào để giải quyết chưa?” Nam Chức hỏi: “Liệu… Em có thể giúp gì cho anh không?”
“Cô đã nghe qua những lời mô tả của em, thực sự là một giọng nói rất đặc biệt.”
Câu hỏi này nghe cũng hơi ngớ ngẩn thật, nhưng cô thực sự muốn làm điều gì đó cho anh.
Dân mạng B: [Đồng ý với lầu trên! Năm ngoái tôi có đi du lịch với cô vợ trẻ của mình và có ở lại đây, đúng là nó rất đẹp. Nội thất bên trong đều là đồ Pháp chính thống, thậm chí còn được trang trí rất nhiều đồ cổ! Nhưng nghe nói cũng vì vấn đề này nên quản lý của khách sạn mới không muốn sửa đổi lại thiết kế ban đầu, sợ làm hỏng đến diện mạo vốn có của nó.]
Sau khi mua rất nhiều món ăn vặt yêu thích của bọn trẻ và những món quà khác, cô đã đến nhà của Lý Tử Lâm.
Ngôn Trạm áp tay vào má cô, vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên.
Trên bàn học của Thất Tử lúc này vẫn còn “ảnh chụp gia đình” của bọn họ hồi đó.
Phương Bác báo cáo: “Ngôn tổng, máy bay chuyên dụng đã chuẩn bị sẵn sàng, lộ trình bay vẫn đang được sắp xếp, nhưng nhanh nhất là một tiếng nữa chúng tôi sẽ nhận được kết quả. Chi bằng anh bây giờ…”
Những diễn viên lồng tiếng mà Lý Tử Lâm đưa tới đều là những đàn em hoặc là đồng nghiệp cũ của cô ấy, bọn họ đều rất cởi mở và thẳng thắn trong công việc.
Các thành viên của hội đồng quản trị nghe xong dã vỗ bàn ầm ầm, hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo và quyền lực thường ngày nữa.
“Được, tôi sẽ xuất phát bây giờ đây.”
Nam Chức và đạo diễn Từ đã đạt được hợp tác trở thành đạo diễn lồng tiếng cho bộ phim hoạt hình tiếp theo của anh ta,《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》.
“Bình thường ngoài công việc ra thì em thường đến thăm bà ngoại là nhiều nhất, hoặc là tới chơi với dì Tuyền và bà bác nữa. Nếu không thì em sẽ đi chơi với anh Trần và Tây ngốc… Anh biết mà, nên là đừng lo lắng nữa nhé.”
Màn hình điện thoại sáng lên rồi dần dần tắt đi.
Sự u ám trong mắt hắn ta khiến Nam Chức ngẩn người.
Phương Bác báo cáo: “Ngôn tổng, máy bay chuyên dụng đã chuẩn bị sẵn sàng, lộ trình bay vẫn đang được sắp xếp, nhưng nhanh nhất là một tiếng nữa chúng tôi sẽ nhận được kết quả. Chi bằng anh bây giờ…”
Trong phòng khách mất đi ánh sáng nhỏ đó, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, còn có chút lạnh lẽo.
Nam Chức nắm chặt mép ghế sofa, lập tức hiểu ra cách giải quyết là gì.
Đêm qua cô ngủ không được ngon, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê, đến Quýt nhỏ nhảy từ trên ghế sofa xuống bao nhiêu lần cô cũng biết rõ.
Nam Chức định thần, nói một tiếng “Không có gì” rồi xuống xe.
“Bây giờ anh phải đi sao?”
Có lẽ Đường Giai Ni đã lên phòng, cô không nhìn thấy bóng dáng cô ta ở trong đại sảnh.
Ngôn Trạm gật đầu.
“Em sẽ nghe lời anh.”
“Lần này,” Ngôn Trạm ngắt lời cô: “Có thể sẽ hơi lâu một chút.”
Nam Chức mím môi, sau đó cô cười nói: “Đó là chuyện phải làm mà. Anh là ông chủ, anh mà không đi thì ai đi bây giờ? Lần này anh phải xử lý thật tốt đó, nếu làm không tốt thì tập đoàn sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề nữa, đến lúc đó…”
“Không phải, không phải!” Thất Tử vội nói: “Là con nói nhầm. Chị Tiểu Nam, khi nào anh Ngôn mới tới đây chơi với em vậy?”
Trên đời này, những người thân thiết nhất rồi cũng có thể trở thành những người xa lạ của nhau, chẳng có gì đáng buồn, cũng chẳng có gì phải thấy xót thương cả, phải dần làm quen với nó thôi.
Xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn.
“Lần này,” Ngôn Trạm ngắt lời cô: “Có thể sẽ hơi lâu một chút.”
Trái tim Nam Chức run lên, trong mắt chợt thấy cay cay.
Anh cởi áo khoác ra, nhưng sự lạnh lẽo trên cơ thể không thể nào tiêu tan đi được, cũng không thể thoát ra khỏi sự mệt mỏi và bực bội sau khi đối mặt với ban giám đốc đêm hôm qua.
Cô giả vờ ngáp một cái, xua tay nói: “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà, sao có thể giải quyết dễ dàng được chứ? Nhưng… Chắc cũng như lúc anh đi công tác hồi cuối năm ngoái, đúng không?”
Trước khi Ngôn Trạm bước vào nhà, anh đã nhìn thấy có ánh sáng mờ hắt ra từ cửa kính sát đất trong phòng khách, vì vậy anh đã cố gắng mở cửa nhẹ nhất có thể.
Có nửa tháng thôi mà, cũng không dài lắm.
Là Đường Giai Ni.
“Khách sạn Dị Lộc là chuỗi khách sạn năm sao đầu tiên ở châu Âu được ông trùm ngành khách sạn, tập đoàn Thịnh Trân, rót vốn vào đầu tư trong những năm đầu tiên mới đặt chân vào thị trường. Đây cũng là một thương hiệu lớn rất đáng tin cậy. Tuy nhiên, trong mấy năm trở lại đây, những lời phàn nàn và khiếu nại về cơ sở vật chất cũ kỹ và dịch vụ lạc hậu của khách sạn Dị Lộc nhiều không kể xiết, các tờ báo địa phương buổi tối của Paris cũng đã đưa tin rất nhiều lần. Vậy, sự cố lần này chính là một tai họa ngầm hay chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn? Các phóng viên thường trú của chúng tôi tại Paris sẽ liên tục gửi thông tin tới quý vị.”
Nam Chức cho rằng mình đã che giấu tốt, nhưng Ngôn Trạm biết điều đó.
“Khoảng…” Cô nắm chặt đũa: “Chị cũng không biết nữa.”
Hơn 5 giờ sáng, chiếc Bentley Mulsanne dừng trước cửa Hi Duyệt Đình.
Người đứng đầu chi nhánh bên đó đồng thời cũng là một nhân vật kỳ cựu của tập đoàn Thịnh Trân —— Vạn tổng, đã bị nhồi máu cơ tim vì stress trong quá trình xử lý khủng hoảng, hiện vẫn đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Anh kéo cô vào lòng, trầm giọng nói: “Ở nhà đợi anh, tự chăm sóc chính mình thật tốt nhé.”
Nam Chức không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, cô không phải là người thiếu hiểu chuyện như vậy.
Anh hôn cô rất mạnh bạo, hôn đến gấp gáp, chỉ hận không thể nuốt chửng lấy cô.
Đúng vậy, cô cũng hy vọng ngày mai anh sẽ về.
Nhưng tất cả sự lý trí và hiểu chuyện của cô lúc này đều vô dụng, chỉ cần nghĩ đến bọn họ lại cách xa nhau cả ngàn dặm, lại còn bị chênh lệch múi giờ cản trở… Cô không thể nào bình thản đón nhận nó được.
Nếu cô và Ngôn Trạm kết hôn, liệu sau vài năm nữa bọn họ có thể hòa thuận như thế này không?
Cô không nỡ rời xa anh.
“Em sẽ nghe lời anh.”
“Trước đây cô ta vẫn luôn quấn lấy người nào đó nhà họ Lăng, còn cởi sạch quần áo muốn gạo nấu thành cơm với người ta.” Vương Thâm huýt sáo, bộ dạng trông rất ngả ngớn và lưu manh: “Kết quả người ta uống nhiều quá nên chẳng làm gì cô ta cả. Nhưng nghe nói, cô ta đã khiến anh chàng đó chia tay với bạn gái.”
Nam Chức sụt sịt, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Anh kéo cô vào lòng, trầm giọng nói: “Ở nhà đợi anh, tự chăm sóc chính mình thật tốt nhé.”
“Bình thường ngoài công việc ra thì em thường đến thăm bà ngoại là nhiều nhất, hoặc là tới chơi với dì Tuyền và bà bác nữa. Nếu không thì em sẽ đi chơi với anh Trần và Tây ngốc… Anh biết mà, nên là đừng lo lắng nữa nhé.”
Có nửa tháng thôi mà, cũng không dài lắm.
Ngôn Trạm khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, gật đầu: “Anh biết em rất tự lập, không muốn để anh phải lo lắng.”
Bước vào thang máy, vừa mới nhấn nút số tầng thì cô nghe thấy có người nói “Đợi đã”.
Nam Chức nắm chặt lấy vạt áo của anh.
Từ khi có anh, cô không còn tự lập nữa, sự phụ thuộc và ỷ lại vào anh đã vượt xa sức tưởng tượng của cô.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
“Anh…” Cô hắng giọng rồi thở ra một hơi: “Nếu hôm nào bận đến muộn thì không cần gọi điện cho em đâu, chỉ cần gửi một tin nhắn Wechat cho em là được rồi. Còn nữa, cái này quan trọng nhất này! Anh nhất định phải ăn uống đúng giờ, cho dù là ăn bánh mì hay ăn cháo cũng được. Dạ dày của anh không thể để đói quá lâu đâu. Đúng rồi, em sẽ đi dọn đồ cho anh, ở bên Paris bây giờ chắc là…”
Trái tim Nam Chức run lên, trong mắt chợt thấy cay cay.
Nhiệm vụ của Nam Chức đã hoàn thành.
Những lời sau đó đã bị Ngôn Trạm nuốt xuống.
Ngôn Trạm áp tay vào má cô, vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên.
Anh hôn cô rất mạnh bạo, hôn đến gấp gáp, chỉ hận không thể nuốt chửng lấy cô.
Nam Chức mím môi, sau đó cô cười nói: “Đó là chuyện phải làm mà. Anh là ông chủ, anh mà không đi thì ai đi bây giờ? Lần này anh phải xử lý thật tốt đó, nếu làm không tốt thì tập đoàn sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề nữa, đến lúc đó…”
Anh bây giờ cũng rất bất lực, chỉ có thể dùng cách này để giảm bớt sự bồn chồn và bất an trong cô.
Nhưng tất cả sự lý trí và hiểu chuyện của cô lúc này đều vô dụng, chỉ cần nghĩ đến bọn họ lại cách xa nhau cả ngàn dặm, lại còn bị chênh lệch múi giờ cản trở… Cô không thể nào bình thản đón nhận nó được.
—— Còn chưa chia tay đã thấy nhớ rồi.
Nam Chức ngập ngừng nói: “Tôi đang đi công tác ở thành phố S, Đường Giai Ni có ở cùng khách sạn với tôi. Có một người có thể đã từng là bạn trai của cô ấy, nhưng hai người họ đã có chút mâu thuẫn với nhau. Vừa rồi tôi có gặp người đàn ông đó, trông hắn ta có gì đó không ổn, rất có thể sẽ làm điều gì đó bất lợi cho Đường Giai Ni. Tốt hơn là ông nên gọi…”
“Ngày nào anh cũng sẽ gọi.” Anh áp trán mình vào trán cô: “Mỗi ngày.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Em sẽ đợi anh.”
Nam Chức gật đầu, nói: “Ở đây có rất nhiều bản demo giọng nữ, nhưng không có cái nào thích hợp cả. Nếu nữ tính quá thì không ổn, sẽ thiếu đi sự uy nghiêm. Nhưng nếu quy nghiêm quá thì lại không có sự đáng thương và đau lòng.”
Ngày nào cũng đợi.
Nam Chức mỉm cười: “Chắc là một khoảng thời gian nữa.”
***
Mùa xuân ở thành phố B không phải là mùa khiến người ta say đắm.
Gió khô thổi không dứt. Mặc dù nói rằng chỉ có cỏ cây hóa lá bị thổi bay, nhưng bất cứ chỗ nào cũng cuốn theo bụi bặm.
Tuy nhiên, khi nhiệt độ tăng cao, mọi người không còn trùm kín mít như trước đó nữa, những bộ váy áo thướt tha của các quý cô đã vô tình tô điểm thêm sắc màu cho thành phố.
Nam Chức và đạo diễn Từ đã đạt được hợp tác trở thành đạo diễn lồng tiếng cho bộ phim hoạt hình tiếp theo của anh ta,《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》.
Cô đã từng rất hận Đường Vũ, cũng đã từng có chút mong đợi
Đạo diễn Từ là một người không cật lực làm việc thành ma quỷ thì cũng chẳng thiết sống nữa.
Yêu cầu của anh ta đối với các tác phẩm vô cùng khắt khe. Anh ta muốn để thế giới nhìn thấy sự trỗi dậy của hoạt hình Trung Quốc, muốn quảng bá văn hóa và lý tưởng của Trung Quốc thông qua con đường này.
Nam Chức rất ngưỡng mộ đạo diễn Từ, đồng thời cũng bị phong thái làm việc của anh ta ảnh hưởng nên cũng tràn đầy năng lượng.
Ngôn Trạm ngồi xuống bên cạnh cô.
Gần đây, Nam Chức đã nghe vô số bản demo để tìm người lồng tiếng cho một vai phụ quan trọng trong bộ phim “Bàng Oán Đại Sư”, nhưng cô vẫn chưa tìm được cái nào ưng ý cả.
Thực sự không còn cách nào khác nên cô đã phải bay đến thành phố S để nhờ Lý Tử Lâm giúp đỡ.
Lý Tử Lâm đã lui về hậu trường.
Không ít cư dân mạng đã để lại lời bình luận ở bên dưới ——
Hiện tại cô ấy đang làm công việc phụ trách hậu trường ở một đài truyền hình địa phương, vừa có thể chăm sóc cho gia đình vừa có thể thoải mái làm việc, vô cùng hạnh phúc.
“Cô đã nghe qua những lời mô tả của em, thực sự là một giọng nói rất đặc biệt.”
Dân mạng A: [Dịch vụ của khách sạn này không có nhiều sự lựa chọn, chỉ là một thương hiệu cũ kỹ mà thôi. Chủ yếu là do cách thức quản lý không tốt!]
Lý Tử Lâm suy tư: “Em đã nghĩ đến chuyện tìm người thế vai chưa?”
Dân mạng C: [Muốn giữ gìn diện mạo vốn có thì đừng có mở khách sạn làm gì nữa. Đây là nơi để con người ở, ai dám đánh cược sinh mạng của mình chứ?]
Nam Chức gật đầu, nói: “Ở đây có rất nhiều bản demo giọng nữ, nhưng không có cái nào thích hợp cả. Nếu nữ tính quá thì không ổn, sẽ thiếu đi sự uy nghiêm. Nhưng nếu quy nghiêm quá thì lại không có sự đáng thương và đau lòng.”
Nam Chức lập tức mở Baidu để tìm kiếm về khách sạn Dị Lộc. Tin tức gần như tràn ngập khắp các phương tiện truyền thông.
“Thực ra, điểm mấu chốt của giọng nói này chính là Phật tính.” Lý Tử Lâm nói: “Nhưng chính em cũng nhấn mạnh rằng người này không phải là Phật, chỉ muốn khiến cái Phật tính đó toát ra từ con người này. À, hay là em không dùng tới diễn viên lồng tiếng nữa mà đi tìm diễn viên kịch thử xem?”
Cả hai cùng ngoéo tay.
“Là khoảng bao lâu ạ?”
Nam Chức rất ngưỡng mộ đạo diễn Từ, đồng thời cũng bị phong thái làm việc của anh ta ảnh hưởng nên cũng tràn đầy năng lượng.
Những lời nói của Lý Tử Lâm đã gợi mở những ý tưởng mới cho Nam Chức.
Cô nhớ rằng ông ngoại mình có một người bạn thân là một tiền bối kỳ cựu rất được kính trọng trong ngành Kinh kịch, có lẽ cô sẽ tới thăm ông ấy một chuyến.
“Sư phụ, cô đúng là phúc tinh của em mà! Là quý nhân của em!”
Không biết Thịnh Trân sẽ rớt giá bao nhiêu khi thị trường chứng khoán Mỹ được mở cửa lại nữa…
Lý Tử Lâm mỉm cười.
Nam Chức không có số của Đường Giai Ni, chỉ có của Đường Vũ.
“Không có gì, mà lâu lắm rồi em mới đến thành phố S thăm cô đấy. Chúng ta nên tận dụng càng nhiều thời gian càng tốt thôi, những diễn viên mà em nhờ cô tìm chắc cũng đều đến rồi, có thể đánh giá thử được bao nhiêu thì cứ đánh giá. Sau đó đến nhà cô ăn bữa cơm vào tối nay nhé.”
Những diễn viên lồng tiếng mà Lý Tử Lâm đưa tới đều là những đàn em hoặc là đồng nghiệp cũ của cô ấy, bọn họ đều rất cởi mở và thẳng thắn trong công việc.
Chi nhánh Paris bây giờ như một mớ hỗn độn, hoàn toàn rã ra thành từng mảnh.
“Lần này anh ấy mà về, chị nhất định sẽ bảo anh ấy tới chơi với Thất Tử.” Cô nói: “Thất Tử muốn đi đâu anh ấy cũng sẽ đưa em tới đó.”
Nhiệm vụ của Nam Chức đã hoàn thành.
“Anh về rồi à.”
Sau khi mua rất nhiều món ăn vặt yêu thích của bọn trẻ và những món quà khác, cô đã đến nhà của Lý Tử Lâm.
Thang máy đến nơi.
Người chồng mới của Lý Tử Lâm hơi mập, hiện đang làm việc trong một ngân hàng.
Lão Lưu luôn nhấn mạnh mình vốn rất gầy và đẹp trai, Lý Tử Lâm cũng đã được chiêm ngưỡng bộ dạng đó rồi. Chẳng qua bây giờ đi làm suốt ngày phải uống rượu với bia nên mới có cái bụng bia này, muốn giảm cũng khó.
“Cô gái, cô còn vấn đề gì nữa sao?”
Lý Tử Lâm chọc chọc vào bụng anh ta, nói rằng anh ta chỉ đang tìm lý do để không phải giảm cân, thậm chí còn gắp thịt kho tàu trong bát anh ta ra đặt vào bát mình và tự ăn nó.
Lão Lưu cười ngốc nghếch, sau đó còn gắp cánh gà trên đĩa cho cô ấy.
Nam Chức nhìn sự tương tác giữa hai người, trong lòng thấy có chút ghen tỵ.
Nếu cô và Ngôn Trạm kết hôn, liệu sau vài năm nữa bọn họ có thể hòa thuận như thế này không?
Chiều muộn ngày mai cô sẽ có chuyến bay, mà sáng mai cô còn phải đi gặp giáo viên lồng tiếng nữa, thời gian tương đối eo hẹp.
Giản dị, đơn thuần, chỉ nói mấy câu thôi cũng được, nhưng trong mắt lúc nào cũng có nhau.
Những người đó nói rằng cô đã lựa chọn nhà họ Nam và bỏ rơi ba ruột của mình. Cô là một người ích kỷ, máu lạnh, ham hư vinh.
“Chị Tiểu Nam, sao anh Ngôn không đến vậy ạ?”
Trên bàn học của Thất Tử lúc này vẫn còn “ảnh chụp gia đình” của bọn họ hồi đó.
“Thằng nhóc này sao cứ càm ràm mãi thế?” Lý Tử Lâm cười nói: “Không phải vừa nãy chị Tiểu Nam mới nói anh ấy đi công tác rồi sao? Chết rồi, trí nhớ của con mình sắp theo kịp anh rồi đấy.”
Khi Nam Chức vừa mới nhìn thấy nó, cô đã có chút xấu hổ.
“Thằng nhóc này sao cứ càm ràm mãi thế?” Lý Tử Lâm cười nói: “Không phải vừa nãy chị Tiểu Nam mới nói anh ấy đi công tác rồi sao? Chết rồi, trí nhớ của con mình sắp theo kịp anh rồi đấy.”
Lão Lưu nói: “Vừa nãy chắc con không nghe rõ thôi.”
“Không có gì, mà lâu lắm rồi em mới đến thành phố S thăm cô đấy. Chúng ta nên tận dụng càng nhiều thời gian càng tốt thôi, những diễn viên mà em nhờ cô tìm chắc cũng đều đến rồi, có thể đánh giá thử được bao nhiêu thì cứ đánh giá. Sau đó đến nhà cô ăn bữa cơm vào tối nay nhé.”
“Không phải, không phải!” Thất Tử vội nói: “Là con nói nhầm. Chị Tiểu Nam, khi nào anh Ngôn mới tới đây chơi với em vậy?”
Nam Chức mỉm cười: “Chắc là một khoảng thời gian nữa.”
“Là khoảng bao lâu ạ?”
“Khoảng…” Cô nắm chặt đũa: “Chị cũng không biết nữa.”
Ngôn Trạm đã ở Paris hơn một tháng.
Cuộc khủng hoảng này phức tạp hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều, ngoài việc phải xử lý những ảnh hưởng tiêu cực của vụ việc này, khách sạn Dị Lộc còn phải chấn chỉnh lại một cách toàn diện, đồng thời cũng phải tổ chức lại hình ảnh thương hiệu của mình.
Cô giả vờ ngáp một cái, xua tay nói: “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà, sao có thể giải quyết dễ dàng được chứ? Nhưng… Chắc cũng như lúc anh đi công tác hồi cuối năm ngoái, đúng không?”
Dân mạng D: [Khách sạn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về sự cố này!]
Đây là một quá trình lâu dài và khó khăn.
Về sự việc này, đôi vợ chồng đó đã thuê luật sư kiện khách sạn Dị Lộc…
Nam Chức mím môi, cố kìm nén lại sự chua xót trong lòng. Cô gắp cho Thất Tử một miếng gà rán.
“Lần này anh ấy mà về, chị nhất định sẽ bảo anh ấy tới chơi với Thất Tử.” Cô nói: “Thất Tử muốn đi đâu anh ấy cũng sẽ đưa em tới đó.”
Hai mắt Thất Tử sáng lên: “Ngoéo tay!”
Thật trùng hợp khi người đó là Vương Thâm.
Cả hai cùng ngoéo tay.
“Em hy vọng ngày mai anh Ngôn sẽ về!” Thất Tử cười nói: “Sau đó chúng ta sẽ đi chơi.”
Nam Chức đứng ngồi không yên.
Đúng vậy, cô cũng hy vọng ngày mai anh sẽ về.
***
Sau khi rời khỏi nhà Lý Tử Lâm, Nam Chức quay trở về khách sạn.
Chiều muộn ngày mai cô sẽ có chuyến bay, mà sáng mai cô còn phải đi gặp giáo viên lồng tiếng nữa, thời gian tương đối eo hẹp.
Xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn.
Nam Chức lạnh lùng nói: “Anh Vương, anh gặp ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi mong anh đừng nhiều lời làm gì.”
Nam Chức quét mã để thanh toán. Nhưng vừa ngước mắt lên, một bóng người đã lướt qua trước mắt cô rồi bước vào khách sạn.
Một số người cũng nói rằng bọn họ đã từng gặp Tiết Hiểu Lộ, nói rằng Tiết Hiểu Lộ bây giờ mỗi khi gặp các phu nhân khác đều khóc lóc kể lể rằng mình là một người vô dụng, không thể giúp chồng thuyết phục con gái ruột của ông ta trở về…
Là Đường Giai Ni.
Kể từ sau vụ việc của Trần Diệp An, cho dù là Đường Giai Ni, Tiết Hiểu Lộ hay là Đường Vũ, tất cả đều im lặng.
Tuy nhiên, có mấy lần đi cùng Tăng Tuyền đến các sự kiện, cô đã nghe được mấy lời bàn tán từ những người khác về mình.
Nhưng Nam Chức vẫn bị đánh thức.
Những người đó nói rằng cô đã lựa chọn nhà họ Nam và bỏ rơi ba ruột của mình. Cô là một người ích kỷ, máu lạnh, ham hư vinh.
Một số người cũng nói rằng bọn họ đã từng gặp Tiết Hiểu Lộ, nói rằng Tiết Hiểu Lộ bây giờ mỗi khi gặp các phu nhân khác đều khóc lóc kể lể rằng mình là một người vô dụng, không thể giúp chồng thuyết phục con gái ruột của ông ta trở về…
Không những đóng kịch với cô mà còn dựng sân khấu để đóng kịch ở những nơi khác nữa.
“Cô gái, cô còn vấn đề gì nữa sao?”
Vương Thâm vẫy vẫy tay đi ra ngoài.
Nam Chức định thần, nói một tiếng “Không có gì” rồi xuống xe.
Có lẽ Đường Giai Ni đã lên phòng, cô không nhìn thấy bóng dáng cô ta ở trong đại sảnh.
Nam Chức thở phào, như vậy đỡ phải đụng mặt nhau.
Hiện tại cô ấy đang làm công việc phụ trách hậu trường ở một đài truyền hình địa phương, vừa có thể chăm sóc cho gia đình vừa có thể thoải mái làm việc, vô cùng hạnh phúc.
Bước vào thang máy, vừa mới nhấn nút số tầng thì cô nghe thấy có người nói “Đợi đã”.
Lão Lưu luôn nhấn mạnh mình vốn rất gầy và đẹp trai, Lý Tử Lâm cũng đã được chiêm ngưỡng bộ dạng đó rồi. Chẳng qua bây giờ đi làm suốt ngày phải uống rượu với bia nên mới có cái bụng bia này, muốn giảm cũng khó.
Thật trùng hợp khi người đó là Vương Thâm.
Đi đi lại lại trong phòng, cô cảm thấy mình vẫn phải nên cảnh báo với Đường Giai Ni.
“Thật trùng hợp.”
Vương Thâm đút tay vào túi quần. Bộ đồ anh ta đang mặc là đồ hiệu nổi tiếng, khác hẳn với vẻ ngoài rách rưới và luộm thuộm ở đài truyền hình thành phố L trước đây.
Nam Chức nhìn sự tương tác giữa hai người, trong lòng thấy có chút ghen tỵ.
Nam Chức không muốn để ý đến người này, chỉ gật đầu mà không nói lời nào.
“Cô có biết tôi đến đây để gặp ai không?” Hắn ta sờ sờ bao thuốc lá trong túi, nhưng có lẽ là nhận ra không được hút ở đây nên đã cất trở lại: “Hay là hai người đã có hẹn trước?”
Sáng sớm theo giờ địa phương Paris.
Nam Chức lạnh lùng nói: “Anh Vương, anh gặp ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi mong anh đừng nhiều lời làm gì.”
Vương Thâm hiểu ra.
Lý Tử Lâm chọc chọc vào bụng anh ta, nói rằng anh ta chỉ đang tìm lý do để không phải giảm cân, thậm chí còn gắp thịt kho tàu trong bát anh ta ra đặt vào bát mình và tự ăn nó.
Hắn ta cười nói: “Cô em gái của cô mà đứng đắn bằng một nửa cô thì tốt. Chỉ tiếc, quá dâm đãng.”
Nam Chức nhíu mày, liếc nhìn số tầng.
Trong phòng khách mất đi ánh sáng nhỏ đó, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, còn có chút lạnh lẽo.
“Trước đây cô ta vẫn luôn quấn lấy người nào đó nhà họ Lăng, còn cởi sạch quần áo muốn gạo nấu thành cơm với người ta.” Vương Thâm huýt sáo, bộ dạng trông rất ngả ngớn và lưu manh: “Kết quả người ta uống nhiều quá nên chẳng làm gì cô ta cả. Nhưng nghe nói, cô ta đã khiến anh chàng đó chia tay với bạn gái.”
Chuyện này… Chẳng lẽ là Lăng Hách sao?”
***
Đinh ——
Thang máy đến nơi.
Lý Tử Lâm suy tư: “Em đã nghĩ đến chuyện tìm người thế vai chưa?”
Vương Thâm vẫy vẫy tay đi ra ngoài.
Trước khi về phòng, hắn ta quay đầu lại nói: “Em gái cô cần phải có người dạy cho cô ta một bài học.”
“Cô có biết tôi đến đây để gặp ai không?” Hắn ta sờ sờ bao thuốc lá trong túi, nhưng có lẽ là nhận ra không được hút ở đây nên đã cất trở lại: “Hay là hai người đã có hẹn trước?”
Sự u ám trong mắt hắn ta khiến Nam Chức ngẩn người.
Những lời sau đó đã bị Ngôn Trạm nuốt xuống.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì hắn ta đã rời đi, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.
***
Từ khi có anh, cô không còn tự lập nữa, sự phụ thuộc và ỷ lại vào anh đã vượt xa sức tưởng tượng của cô.
Nam Chức đứng ngồi không yên.
Đi đi lại lại trong phòng, cô cảm thấy mình vẫn phải nên cảnh báo với Đường Giai Ni.
Cho dù người khác thấy thế nào, nhưng cô vẫn phải sống đúng theo lương tâm của mình.
Nam Chức không có số của Đường Giai Ni, chỉ có của Đường Vũ.
Do dự một chút, cô bấm nút gọi.
“Mày còn gọi điện cho tao làm gì nữa?”
Giọng điệu của Đường Vũ rất lạnh lùng, thậm chí còn chả có một chút cảm giác hối hận của người ba như ông ta vẫn luôn giả vờ trước đó nữa.
Rốt cuộc, tiền vẫn là thứ quan trọng hơn tất cả.
Nam Chức ngập ngừng nói: “Tôi đang đi công tác ở thành phố S, Đường Giai Ni có ở cùng khách sạn với tôi. Có một người có thể đã từng là bạn trai của cô ấy, nhưng hai người họ đã có chút mâu thuẫn với nhau. Vừa rồi tôi có gặp người đàn ông đó, trông hắn ta có gì đó không ổn, rất có thể sẽ làm điều gì đó bất lợi cho Đường Giai Ni. Tốt hơn là ông nên gọi…”
“… Hiện tại khách sạn Dị Lộc đã ra thông báo đóng cửa. Những khách hàng đã đặt phòng trước đó sẽ nhanh chóng được hoàn tiền, đồng thời dịch vụ hậu mãi sẽ được thực hiện ngay lập tức.”
“Thú vị thật.” Đường Vũ chế nhạo: “Nó chẳng liên quan gì đến mày, mày lo lắng làm gì?”
Nam Chức im lặng.
Cô đã từng rất hận Đường Vũ, cũng đã từng có chút mong đợi
Nhưng kể từ lần “thẳng thắn” nói chuyện với nhau ở bệnh viện, cô không còn bất cứ cảm xúc gì với ông ta nữa.
Trên đời này, những người thân thiết nhất rồi cũng có thể trở thành những người xa lạ của nhau, chẳng có gì đáng buồn, cũng chẳng có gì phải thấy xót thương cả, phải dần làm quen với nó thôi.
“Thật trùng hợp.”
“Những gì cần nói tôi cũng đều đã nói rồi.” Nam Chức nói: “Đường Giai Ni vẫn luôn tôn trọng và yêu thương ông, cô ấy coi ông như ba ruột của mình. Tôi nghĩ ông vẫn nên…”
Điện thoại bị cúp.
Nghe thấy những tiếng tút tút, cô càng hiểu rõ hơn —— Đôi khi, những người xa lạ còn tốt hơn cả ruột thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.