Chương 53: “mặc cho anh xem.”
Đồng Lộc
22/09/2022
Editor: YuuNam Chức mất ngủ.
Tây ngốc: [Nói gì thì nói]
Cô trêu chọc: “Ảnh chụp cũng tạm thôi. Em có một người bạn học cũ chụp ảnh rất đẹp, mấy tấm ảnh cậu ấy chụp cho em đẹp như trang bìa của tạp chí vậy.”
Cô đã tỉnh lại vô số lần vào lúc nửa đêm.
rạn san hô
Lần nào cô cũng đi ra phòng khách để kiểm tra cái điện thoại nằm trơ trọi và đang được sạc trên ghế sofa, nhưng chẳng có một cái tin nhắn nào cả.
Anh Trần: [Định hãm hại Chức Chức Tử của tớ sao? Định đi tìm đường chết à]
“Trợ lý Phương.” Nam Chức cười trừ nói: “Anh biết mấy giờ rồi không?”
Nam Chức ngơ ngẩn bước lên máy bay.
Cuối cùng, cô không biết mình tức giận hay là thấy tủi thân nữa, dần ngủ thiếp đi.
Hoàng hôn càng thêm rực rỡ.
“Cô Nam, tôi, tôi xin lỗi.”
Biển San Hô
*
Cô đột nhiên kêu lên: “Quýt nhỏ? Quýt nhỏ phải làm sao? Anh việc gì phải gấp gáp vậy hả? Em đều chưa…”
Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong đinh đong!
Ngôn Trạm mới đến được 5 phút, tài liệu trên tay còn chưa xử lý xong.
Tiếng chuông cửa gấp gáp như những đòn búa gõ cộp cộp liên tục vào trán Nam Chức.
“Vậy lần sau hãy bàn bạc với em trước được không.” Cô ôm lấy cánh tay anh, buồn bực nói: “Nếu anh cứ như vậy, em chỉ sợ sau này có người nào bắt nạt em, anh sẽ tới tận nhà ám sát người ta mất.”
Cô trở mình, ôm chăn bông tiếp tục ngủ, nhưng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên. Quýt nhỏ còn say sưa tham gia cùng, điên cuồng kêu ở bên tai cô.
“Không sao, em là người rất rộng lượng, không so đo với anh đâu.”
“…”
“Ai vậy!!!”
Anh Trần: [Ha ha, chuyện xảy ra lần trước lộn xộn như vậy mà, cô ta giải nghệ cũng phải thôi]
Dọn dẹp xong thì cũng đã là nửa tiếng sau, trời cũng đã hoàng hôn.
Nam Chức rời giường như zombie, hét lớn.
“Đang xem cái gì vậy?”
Nãy giờ Phương Bác rất nóng ruột, bây giờ thì lại hoảng hốt.
Nam Chức quay đầu, lườm anh một cái rồi thu tay về: “Ai bắt anh nghe? Bịt tai lại đi!”
Ngôn Trạm ra lệnh: “Mặc bây giờ.”
Phu nhân tương lai tức giận lúc mới ngủ dậy như vậy thì phải làm sao? Phải lập tức dỗ dành, chuyện khẩn cấp lắm rồi.
Một ngày nọ, Đinh Đang đã mua trà sữa và mang tới cho cô, cô đã đi đến thang máy để lấy nó.
“Cô Nam, tôi, tôi xin lỗi.”
Ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, cô gái nhỏ xuống xe, bối rối nhìn xung quanh, chú voi Dumbo trên bụng như chuẩn bị cất cánh bay vì gió.
Phương Bác gật đầu: “Tôi biết, 10 giờ 40 phút sáng rồi.”
“Trợ lý Phương.” Nam Chức cười trừ nói: “Anh biết mấy giờ rồi không?”
Nam Chức kiên quyết ngậm miệng lại, yên lặng ăn.
Trước khi xuống máy bay, cô đã thay sang một chiếc váy Bohemian dài trễ vai với gam màu đen làm chủ đạo cùng với chiếc mũ cói rộng vành cùng bộ với chiếc váy và túi xách.
Phương Bác gật đầu: “Tôi biết, 10 giờ 40 phút sáng rồi.”
Nam Chức mím môi, vành tai càng lúc càng nóng, nhưng trái tim lại mềm nhũn.
“Vậy sao anh…”
Tại sao cô lại được đưa đến sân bay sau khi cô ngủ dậy!
Đã 10 giờ 40 phút rồi sao?!
Cô quay đầu, chớp chớp đôi mắt to: “Nhưng em không mang theo.”
Nam Chức cười xấu hổ.
Vừa dứt lời, Ngôn Trạm đã bế cô trở về phòng.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nguyên nhân khiến cô thiếu ngủ không phải là do sếp của anh ta sao? Khuôn mặt vốn đã dịu đi của cô lại tối sầm lại.
Đột nhiên ngoài ban công có tiếng động lớn, cô sợ đến mức nhảy xuống khỏi giường, tiện tay với lấy cái bình hoa trên bàn.
“Lặn?!”
“Có chuyện gì vậy trợ lý Phương? Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”
“Anh muốn xem sao?”
“Vậy anh… Anh…”
Phương Bác liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu ca thán: “Muộn lắm rồi! Cô Nam, cô mau đi thay quần áo rồi đi với tôi! Cô phải nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa!”
Nam Chức thực sự thấy ngưỡng mộ mạch não của mấy tên đàn ông có tiền mà không có chỗ nào để tiêu.
Thế mà Ngôn Trạm cũng vậy. Chẳng lẽ sở thích mua đảo cũng lây nhau được sao?
Vội vàng vậy sao?
“Anh biết.”
“Em không nghe.” Cô nói: “Trong đầu anh toàn mấy thứ đen tối, em đâu có ngốc đâu.”
Nam Chức đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay dép đi trong nhà thành giày thể thao, trên người vẫn mặc chiếc quần bông dài màu xanh nhạt cùng với chiếc áo nỉ màu trắng in hình chú voi Dumbo mà cô mặc ở nhà, khoác thêm một chiếc áo khoác len dày nữa rồi rời đi.
“Ngày mai anh sẽ đưa em đi lặn.”
Ngôn Trạm để cô lên chọn phòng trước.
Kết quả, Phương Bác lại đưa cô đến một sân bay tư nhân ở ngoại ô thành phố B.
“Anh như vậy không phải nghe lén thì là gì?” Cô nói: “Đôi khi em tan làm muộn, em luôn có cảm giác có người đang theo dõi mình, đừng nói cũng là anh đấy nhé? Sớm như vậy mà anh đã bắt đầu…”
Tất cả chỉ vì chuyện này thôi sao?
Ngôn Trạm mới đến được 5 phút, tài liệu trên tay còn chưa xử lý xong.
Ngôn Trạm vỗ vỗ lưng cô: “Anh đã yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng theo dõi tất cả tin tức truyền thông về em vào mọi thời gian, chỉ 10 phút sau khi bức ảnh đó được chụp, anh đã biết.”
Ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, cô gái nhỏ xuống xe, bối rối nhìn xung quanh, chú voi Dumbo trên bụng như chuẩn bị cất cánh bay vì gió.
Chỉ cần nghĩ đến nó, toàn thân đều cảm thấy khô nóng, nhất là khi tưởng tượng chính tay mình cởi sợi ruy băng đó ra, sau đó giam cầm cô, nghe cô gọi tên mình…
Vô số kinh nghiệm đau đớn thê thảm đã cảnh báo cô rằng: Tuyệt đối đừng nói đến chuyện này vào lúc này —— Càng nói, tên chó này càng phản kháng mạnh mẽ hơn.
Ngôn Trạm đặt tài liệu xuống rồi bước nhanh tới, cởi áo khoác trên người ra quấn quanh người cô.
“Không có ai khác trên hòn đảo này đâu, ngoại trừ anh.”
“Đừng để bị lạnh.”
, đông bắc
Nam Chức nghĩ, bây giờ cô cần một lời giải thích hơn là phòng cảm lạnh.
“Em không định trốn tránh anh cả ba ngày đâu, đúng không?”
Tại sao cô lại được đưa đến sân bay sau khi cô ngủ dậy!
Nam Chức rời khỏi Wechat và nhấp mở Weibo, việc rút lui khỏi ngành giải trí của Điền Vận Phi đang nằm trên top ba của hotsearch.
“Đi nghỉ.”
“…”
Cô đã tỉnh lại vô số lần vào lúc nửa đêm.
“…”
Nam Chức nghe lời, ngồi đợi anh trong phòng chờ của sân bay.
Gió lớn quá, cô không thể nghe thấy.
“…”
“Nào, trực thăng đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Quả nhiên vẫn chỉ là một cái thùng giấm mà thôi.
Ngôn Trạm choàng tay qua người cô, ôm cô đi về phía phòng nghỉ, nói tiếp: “Mấy ngày trước anh chẳng nói sẽ đưa em đi chơi thư giãn mấy hôm sao?”
“Cố gắng rút càng ngắn thời gian càng tốt.” Anh nói: “Nếu lâu quá thì nói với anh một tiếng, anh sẽ tới đón em, hoặc là cho tài xế tới đón em.”
“…”
Trong bức ảnh, cô đứng trên bờ ngoái nhìn ra xa, gió biển thổi tung vạt váy cùng với mái tóc dài của cô, vài sợi tóc lòa xòa vương trên má cô, tươi tắn lại tự nhiên. Sau lưng cô là biển cả hư ảo, cùng với hoàng hôn rực rỡ nơi đường chân trời, xinh đẹp và quyến rũ như nụ cười của cô vậy.
“Thích không?”
Trời ạ, còn ít nhất mười ngày nữa mới đến Giáng Sinh mà!
Ánh nắng vàng ngoài cửa sổ chiếu vào gò má cô, giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng lại vừa êm ái, giống như bàn tay mịn màng của cô thiếu nữ khẽ lướt qua, tạo thành một thế giới thật bình yên.
“Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của ngành khách sạn.” Phương Bác giải thích: “Ngôn tổng thật sự bận đến mức không có thời gian rảnh, hôm qua anh ấy đã tăng ca suốt cả đêm, còn thay đổi thời gian của mấy cuộc họp quan trọng… Mặc dù không phải Giáng Sinh, nhưng dù sao cũng sắp xếp được ba ngày.”
Tới bên cạnh tủ quần áo, người nào đó thành thục lấy áo sơ mi đen của mình ra rồi đưa cho cô.
Nói xong, trong mắt trợ lý trưởng Phương hiện lên một sự xúc động dạt dào.
Ngôn Trạm cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn: “Thật êm tai.”
Giống như đang muốn nói là: Nhìn đi, boss của tôi thâm tình cỡ nào! Thấy boss khổ tâm như vậy, cô đừng so đo chuyện tôi đánh thức cô nữa, được không?
Hai giây sau, Ngôn Trạm bê món tráng miệng trong tay, đẩy cửa kính ban công ra, nói: “Bánh pudding rơi mất rồi.”
“…”
Thật đáng tiếc.
“Ngôn Trạm.”
“Vậy anh cũng đâu có quen biết cái cô họ Điền kia đâu, thế mà em còn nhốt anh ở bên ngoài.”
Đây là máy bay riêng của Ngôn Trạm, không gian bên trong rất rộng rãi, có phòng làm việc, phòng ngủ, quầy bar, tủ rượu, cái gì cần có đều có, phong cách đậm chất doanh nhân giàu có, không trang trí quá nhiều.
Nam Chức không cảm động đến vậy.
Không ngạc nhiên chút nào, mà là sợ hãi, được chưa?
Cô hắt hơi liên tiếp mấy cái, ngoại trừ thấy lạnh ra, cô tức giận không nói nên lời.
“Không phải.” Ngôn Trạm vuốt mái tóc xõa dài của cô: “Em ngồi đợi anh một lúc, anh nói với Jake vài câu rồi sẽ trở lại nhanh thôi.”
“…”
Nam Chức cười xấu hổ.
Tất cả chỉ vì chuyện này thôi sao?
Mọi chuyện đã được quyết định.
Thời tiết ngày càng ấm lên.
Không ngạc nhiên chút nào, mà là sợ hãi, được chưa?
“Em còn chưa chuẩn bị đồ đạc, cũng chẳng mang theo thứ gì, thế thì đi nghỉ kiểu gì hả?” Cô giật mạnh sợi dây mũ trên áo nỉ: “Em còn đang mặc áo Dumbo đây này!”
, ngoài khơi bờ biển
Anh có một tỷ lệ cơ thể vô cùng tuyệt vời, ngay cả khi anh chỉ mặc quần áo làm từ vải lanh thô, nhưng cũng đem đến cảm giác nổi bật khi đứng giữa đám đông. Lúc này, một cơn gió thổi tới khiến tóc anh hơi rối, nhưng trông anh vẫn vô cùng đẹp trai.
Ngôn Trạm vẫn luôn rất bao dung ngay cả khi cô tức giận với mình.
Vì lần trước tên chó này bị nhốt ở ngoài cửa, anh lại không dám tự tiện hỏi Trần Diệp An mật mã nên thường xuyên hỏi bóng hỏi gió cô.
Không còn cách nào khác, bởi vì lúc cô tức giận, hai má cô sẽ phồng lên, đôi mắt to tròn lay động, trông thật sự rất đáng yêu.
Trời xanh mây trắng nắng vàng.
“Anh đã cho người chuẩn bị rồi.” Anh nói: “Em tới phòng chờ thay đồ đi. Máy bay đã hạ cánh rồi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”
“Đừng để bị lạnh.”
“…”
Đây là hòn đảo mà Ngôn Trạm đã mua, nhưng vẫn chưa có tên.
Thật sự là sẽ đi nghỉ sao?
Có một bộ phim kinh dị mà trước đây Nam Chức không bao giờ dám xem một mình, bây giờ vừa hay có người xem cùng, cô không thể bỏ qua nó được.
Nam Chức ngơ ngẩn bước lên máy bay.
“Nhưng sao?”
“… Không ăn.”
Đây là máy bay riêng của Ngôn Trạm, không gian bên trong rất rộng rãi, có phòng làm việc, phòng ngủ, quầy bar, tủ rượu, cái gì cần có đều có, phong cách đậm chất doanh nhân giàu có, không trang trí quá nhiều.
Không còn cách nào khác, bởi vì lúc cô tức giận, hai má cô sẽ phồng lên, đôi mắt to tròn lay động, trông thật sự rất đáng yêu.
Ngôn Trạm dẫn cô đến sofa, ngồi xuống.
Nam Chức mím môi cười, nhéo cằm anh: “Ngôn tổng, anh thật là trẻ con.”
Nam Chức đang lướt xem bình luận thì Ngôn Trạm quay lại.
Cô đột nhiên kêu lên: “Quýt nhỏ? Quýt nhỏ phải làm sao? Anh việc gì phải gấp gáp vậy hả? Em đều chưa…”
Khi Ngôn Trạm nhận ra mình đã bị lừa thì cô đã mặc xong áo phông của tên chó kia vào, thoải mái nằm trên giường ngắm nhìn các tiểu thịt tươi của nước ngoài.
“Yên tâm.” Ngôn Trạm nói: “Sẽ có người chăm sóc cho Quýt nhỏ. Nói cho anh biết mật mã chống trộm cửa nhà em.”
“Anh đã cho cơ hội.” Anh nói: “Nhưng cô ta không muốn.”
“Ồ, vậy thì tốt. Mật mã là 742…”
Ngôn Trạm nhìn đến thất thần một hồi lâu rồi mới cầm dao dĩa lên.
“Sao vậy?”
Cô chạy lên chọn một phòng ngủ có phòng tắm riêng và ban công có thể nhìn thẳng ra biển.
Nam Chức nheo mắt: Em nghi ngờ anh cố tình gài em để em nói mật khẩu nhà mình!
Nam Chức mất ngủ.
Vì lần trước tên chó này bị nhốt ở ngoài cửa, anh lại không dám tự tiện hỏi Trần Diệp An mật mã nên thường xuyên hỏi bóng hỏi gió cô.
Bây giờ, anh chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Hai người ăn tối trên bàn gỗ tròn cạnh biển.
“Ngôn tổng, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi.” Phương Bác đi tới nhắc nhở: “Tôi sẽ làm theo chỉ thị của anh, đặc biệt chú ý tới chi nhánh châu Âu, bất cứ lúc nào cũng sẽ báo cáo cho anh. Chúc anh và cô Nam có một kỳ nghỉ vui vẻ.”
“Em còn chưa chuẩn bị đồ đạc, cũng chẳng mang theo thứ gì, thế thì đi nghỉ kiểu gì hả?” Cô giật mạnh sợi dây mũ trên áo nỉ: “Em còn đang mặc áo Dumbo đây này!”
Mọi chuyện đã được quyết định.
Nam Chức cũng không thể nhảy khỏi máy bay được nữa.
Nam Chức cảm nhận rõ ràng “độ nóng” của anh. Cô chân thành chia sẻ quá khứ với anh, vậy mà tất cả những gì anh nghĩ đến chính là…
Cuối cùng, cô đành phải thành thật khai báo mật mã nhà mình, lên đường bay đến một nơi không biết là chỗ nào để nghỉ ngơi.
“…”
Cô không trang điểm, chỉ thoa kem chống nắng đơn giản và đánh son.
Nam Chức thấy anh có chút kỳ quái, suy nghĩ một hồi mới chợt hiểu ra.
Trời xanh mây trắng nắng vàng.
“Bây giờ sao?” Nam Chức lùi lại: “Em thấy hay là đợi…”
Ngôn Trạm choàng tay qua người cô, ôm cô đi về phía phòng nghỉ, nói tiếp: “Mấy ngày trước anh chẳng nói sẽ đưa em đi chơi thư giãn mấy hôm sao?”
Máy bay bay qua khu vực rừng trúc của thành phố lân cận. Nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một màu xanh bạt ngàn trùng trùng điệp điệp, từng đợt sóng xanh nhấp nhô, kéo dài đến tận đầu bên kia của ngọn núi, nối liền với bầu trời xanh thẳm.
Tây ngốc: [Những lời cậu nói đều có lý.JPG]
“Dễ thương quá.”
Ngôn Trạm mang nước cam tươi tới, ngồi xuống bên cạnh Nam Chức.
Nam Chức còn đang nhìn ra bên ngoài, mở miệng ngâm nga: “Tôi dọn sạch bầu trời và mặt đất rồi trả lại nó cho một người xa lạ.”
Anh gật đầu: “Chỉ chúng ta.”
Nhưng sau khi nghĩ lại, nguyên nhân khiến cô thiếu ngủ không phải là do sếp của anh ta sao? Khuôn mặt vốn đã dịu đi của cô lại tối sầm lại.
Ánh nắng vàng ngoài cửa sổ chiếu vào gò má cô, giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng lại vừa êm ái, giống như bàn tay mịn màng của cô thiếu nữ khẽ lướt qua, tạo thành một thế giới thật bình yên.
Ngôn Trạm khẽ cười: “Sẽ không như vậy đâu, anh không nỡ để mất em.”
Ngôn Trạm cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn: “Thật êm tai.”
Máy bay bay qua khu vực rừng trúc của thành phố lân cận. Nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một màu xanh bạt ngàn trùng trùng điệp điệp, từng đợt sóng xanh nhấp nhô, kéo dài đến tận đầu bên kia của ngọn núi, nối liền với bầu trời xanh thẳm.
Nam Chức quay đầu, lườm anh một cái rồi thu tay về: “Ai bắt anh nghe? Bịt tai lại đi!”
“… Cũng may là bà ngoại sắp về đây rồi, em nhớ bà quá. Bà… Này! Này này! Anh có đang nghe em nói không vậy?”
Nam Chức đã rút ra bài học từ lần đột nhập vào nhà lần trước, kiên quyết không mở cửa.
Ngôn Trạm chỉ cười mà không nói gì, để mặc cô giận dỗi.
Chỉ là trước khi anh ra tay và đối phương còn chưa kịp tìm kiếm bất cứ phương tiện truyền thông lớn nào để gửi tin đi thì chị họ của Nam Chức đã xử lý xong xuôi.
Nam Chức cười khinh bỉ: “Thôi đi, em sẽ không rơi vào bẫy của anh nữa đâu. Em nói cho anh biết, em còn chưa phạt anh chuyện của anh với Điền Vận Phi đâu. Chúng ta bây giờ, giải quyết nợ mới cùng nợ cũ một lúc!”
“Em hỏi anh chuyện này.” Cô uống một ngụm nước cam, hắng giọng: “Anh có biết hôm qua em bị chụp lén không?”
Nam Chức nhất thời thấy cảm động, không để ý rằng mắt người nào đó đã tối sầm lại khi nhìn thấy bức ảnh cô tham dự Halloween năm trước.
Ngôn Trạm gật đầu.
“…”
Nãy giờ Phương Bác rất nóng ruột, bây giờ thì lại hoảng hốt.
Bàn tay của người đàn ông vô cùng lớn, lòng bàn tay ấm áp lại khô ráo, có một lớp chai sần mỏng cọ xát vào tay cô, không đau cũng không ngứa, ngược lại lại khiến cô cảm thấy an toàn khi được anh nắm lấy.
Quả nhiên là anh biết.
Ngôn Trạm dẫn cô đến sofa, ngồi xuống.
“Vậy anh… Anh…”
Lúc có thời gian rảnh, anh không chịu nổi nên đã lên sân thượng bên bộ phận kỹ thuật để hút thuốc. Khi nghe thấy cô nói chuyện đó, anh vừa hay đang đi bộ về văn phòng qua cầu thang tắt trên sân thượng.
Nam Chức rời giường như zombie, hét lớn.
Khóe miệng Nam Chức giật giật, cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu nói: “Vậy anh… Vậy anh đi ra ngoài được không? Nếu không em…”
Cô nhất thời không biết nói thế nào, vội vàng cầm cốc nước cam lên uống một ngụm, kết quả lại bị sặc.
Phương Bác liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu ca thán: “Muộn lắm rồi! Cô Nam, cô mau đi thay quần áo rồi đi với tôi! Cô phải nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa!”
Ngôn Trạm vỗ vỗ lưng cô: “Anh đã yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng theo dõi tất cả tin tức truyền thông về em vào mọi thời gian, chỉ 10 phút sau khi bức ảnh đó được chụp, anh đã biết.”
“Anh đã cho người chuẩn bị rồi.” Anh nói: “Em tới phòng chờ thay đồ đi. Máy bay đã hạ cánh rồi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”
Chỉ là trước khi anh ra tay và đối phương còn chưa kịp tìm kiếm bất cứ phương tiện truyền thông lớn nào để gửi tin đi thì chị họ của Nam Chức đã xử lý xong xuôi.
Nam Chức lau miệng, hỏi: “Vậy anh…”
Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong đinh đong!
Có ghen không.
“Đừng nói với em là anh nghe lén bọn em nói chuyện đấy nhé?”
Tây ngốc: [Điền Vận Phi tuyên bố giải nghệ kìa]
Ngôn Trạm giang hai tay ra, đặt trên lưng ghế sofa ở sau lưng cô: “Lần trước không biết người nào đó cam đoan rằng anh là người đàn ông duy nhất của cô ấy.”
Ngôn Trạm bất lực: “Vậy em có ăn đồ tráng miệng không?”
“…”
Ngôn Trạm mang nước cam tươi tới, ngồi xuống bên cạnh Nam Chức.
Cô nhớ lại lời nói của mình lúc đó: Thần tượng có thể có rất nhiều, nhưng bạn trai thì chỉ có một.
“Sợ à?”
Xin hỏi anh đã suy luận cái khái niệm “duy nhất” này như thế nào vậy?
Thật đáng tiếc.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Nam Chức quay đầu đi, xoa xoa vành tai nóng rực của mình: “Thôi được, anh không hiểu nhầm là được rồi. Em đọc sách một lát, anh..”
Phu nhân tương lai tức giận lúc mới ngủ dậy như vậy thì phải làm sao? Phải lập tức dỗ dành, chuyện khẩn cấp lắm rồi.
Cô không có lời nào để nói về khả năng lái trực thăng của Ngôn Trạm.
Ngôi nhà được xây dựng trên bãi cỏ cách bờ biển không xa, xung quanh là tầng tầng cây xanh cùng với hoa lá.
“Không phải hiểu lầm, mà là tức giận.”
***
Đẹp như một bức tranh ở phía trời tây.
“…”
Úc
Quả nhiên vẫn chỉ là một cái thùng giấm mà thôi.
“Anh cũng biết rõ em với tiền bối Lâm không có gì với nhau mà, việc gì anh phải ghen như vậy chứ? Đây cũng chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.”
Ngôn Trạm khẽ ấn cái đầu đang ngóc lên của cô trở về vai mình, thản nhiên nói: “Cứ mặc kệ chuyện này đi.”
“…”
“Vậy anh cũng đâu có quen biết cái cô họ Điền kia đâu, thế mà em còn nhốt anh ở bên ngoài.”
“…”
“…”
Cô càng không biết phản bác như thế nào.
Anh đi vào phòng, đặt chiếc bánh phomai duy nhất còn lại xuống, quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng như sắp chết của cô.
Ngôn Trạm rút quyển sách trong tay cô ra, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không nghi ngờ em, nhưng ý nghĩ muốn độc chiếm em của anh sẽ không biến mất. Nam Chức, anh không thể khống chế được chuyện đó.”
Nam Chức mím môi, vành tai càng lúc càng nóng, nhưng trái tim lại mềm nhũn.
Ngôn Trạm cũng không hiểu tại sao mình lại mê mẩn chiếc váy corset màu đen đến vậy.
Dịch dịch cái mông, cô vùi mặt vào lòng anh như một con sâu róm.
“Vậy thì sau này em sẽ chú ý.” Cô nhỏ giọng nói: “Bọn em chỉ tình cờ gặp nhau thôi, tiền bối Lâm tới tìm em là vì chuyện công việc. Còn về công việc, em…”
Anh vòng tay ôm cô: “Anh biết, nếu lần sau gặp phải tình huống như vậy thì cứ ăn một bữa cơm. Nhưng…”
Đinh Đang nói: “Khổ cho cô rồi. Lúc nào được trả lương nhớ phải đi chơi một chuyến thật vui đó, đừng tiết kiệm làm gì! Tiết kiệm tiền không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Nhưng sao?”
Một chú mèo xiêm trốn sau cái cây đang nhìn cô.
“Cố gắng rút càng ngắn thời gian càng tốt.” Anh nói: “Nếu lâu quá thì nói với anh một tiếng, anh sẽ tới đón em, hoặc là cho tài xế tới đón em.”
Ngôn Trạm liếc nhìn cô rồi lướt xem các bức ảnh khác.
Ít nhất cũng phải để mọi người biết rằng cô là hoa đã có chủ.
Queensland
Nam Chức mím môi cười, nhéo cằm anh: “Ngôn tổng, anh thật là trẻ con.”
Cô mặc một chiếc váy phù thủy corset màu đen, mái tóc dài cố tình đánh rối trông vô cùng bồng bềnh, trên má có chấm một nốt ruồi nhỏ, làn da trắng cùng đôi môi đỏ mọng, quyến rũ gợi cảm chết người. Nhưng khi nhìn đến đôi cánh phù thủy nhỏ trên lưng cô, vẻ quyến rũ kia lại mang theo chút lanh lợi đến kỳ quặc.
“Vậy sao?”
Kết quả, Phương Bác lại đưa cô đến một sân bay tư nhân ở ngoại ô thành phố B.
Đúng vậy, trẻ con đến đáng yêu.
Gió lớn quá, cô không thể nghe thấy.
Ngôn Trạm gật đầu.
Hai người rúc vào một chỗ, không đọc sách nữa mà chuyển sang xem phim.
Ngôn Trạm xuống bếp chiên bít tết, còn đồ ăn kèm và tráng miệng thì đã được chuẩn bị trước, không cần bận tâm lắm.
Có một bộ phim kinh dị mà trước đây Nam Chức không bao giờ dám xem một mình, bây giờ vừa hay có người xem cùng, cô không thể bỏ qua nó được.
“Không phải chúng ta đến Phuket để nghỉ ngơi sao?” Nam Chức hỏi.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh chụp lén ở trong phim, cô đột nhiên hỏi: “Sao giới truyền thông lại theo dõi em nhỉ? Em cũng đâu phải người nổi tiếng gì đâu. Hay là bọn họ muốn chụp lén tiền bối Lâm? Còn em bị liên lụy?”
Ngôn Trạm khẽ ấn cái đầu đang ngóc lên của cô trở về vai mình, thản nhiên nói: “Cứ mặc kệ chuyện này đi.”
***
Thật sự là sẽ đi nghỉ sao?
Sau hơn ba giờ bay, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay tư nhân ở Phuket, Thái Lan.
Ở phần bình luận bên dưới, một bộ phận lớn cư dân mạng đều nói rằng người như Điền Vân Phi không nên gia nhập làng giải trí mà nên bước chân ra xã hội để học cách làm người; Còn fan hâm mộ của cô ta thì vô cùng tiếc nuối, mong rằng cô ta sẽ không rời đi…
Chủ nhân của sân bay này là bạn của Ngôn Trạm, anh ta đã đích thân ra đón bọn họ.
Vì vậy, Nam Chức đã nhân cơ hội mà khóa cửa lại.
Suy nghĩ một hồi, cô ghé vào tai anh, nói: “Hay là, em mặc áo sơ mi đen của anh nhé.”
Sau khi đi một đoạn đường dài như vậy, anh ta nhiều lần mời bọn họ nghỉ lại một đêm ở Phuket, để anh ta có thể làm tốt vai trò của một vị chủ nhà.
“Anh thấy chột dạ đúng không?”
Nhưng Ngôn Trạm đã khéo léo từ chối.
Tây ngốc: [Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu cô ta biến mất sao? Tại sao phải cố tình gây ra chuyện rồi lại cúi đầu nhận những lời mắng mỏ làm gì chứ? Không biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì nữa]
“Không phải chúng ta đến Phuket để nghỉ ngơi sao?” Nam Chức hỏi.
“Meow ~”
Thời tiết ngày càng ấm lên.
Vầng sáng của mặt trời dần dần tắt đi khiến những ngọn nến trên bàn càng thêm sáng hơn, chậm rãi đung đưa trong gió.
Trước khi xuống máy bay, cô đã thay sang một chiếc váy Bohemian dài trễ vai với gam màu đen làm chủ đạo cùng với chiếc mũ cói rộng vành cùng bộ với chiếc váy và túi xách.
Nam Chức cũng không thể nhảy khỏi máy bay được nữa.
Phải nói rằng gu thẩm mỹ của tên chó này rất tuyệt.
“Không phải.” Ngôn Trạm vuốt mái tóc xõa dài của cô: “Em ngồi đợi anh một lúc, anh nói với Jake vài câu rồi sẽ trở lại nhanh thôi.”
Nam Chức nghe lời, ngồi đợi anh trong phòng chờ của sân bay.
Bức tường của phòng chờ được làm bằng kính trong suốt, kéo dài từ trần xuống đến tận sàn nhà. Nó phản chiếu lại bầu trời trong xanh không một gợn mây, giống như một lâu đài trên không được xây dựng trên mặt đất.
Ngôn Trạm nheo mắt: “Vậy sao.”
Tốt lắm!
“Meow ~”
Một chú mèo xiêm trốn sau cái cây đang nhìn cô.
“Dễ thương quá.”
Cô đứng dậy đi tới định chơi với con mèo, nhưng chưa kịp bước được hai bước thì chiếc điện thoại trong túi nhỏ đã rung lên.
Tây ngốc: [Điền Vận Phi tuyên bố giải nghệ kìa]
“…”
Anh Trần: [Ha ha, chuyện xảy ra lần trước lộn xộn như vậy mà, cô ta giải nghệ cũng phải thôi]
Nhưng khi nhìn thấy cảnh chụp lén ở trong phim, cô đột nhiên hỏi: “Sao giới truyền thông lại theo dõi em nhỉ? Em cũng đâu phải người nổi tiếng gì đâu. Hay là bọn họ muốn chụp lén tiền bối Lâm? Còn em bị liên lụy?”
Tây ngốc: [Nói gì thì nói]
Tây ngốc: [Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu cô ta biến mất sao? Tại sao phải cố tình gây ra chuyện rồi lại cúi đầu nhận những lời mắng mỏ làm gì chứ? Không biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì nữa]
Vội vàng vậy sao?
Anh Trần: [Nhân phẩm quá tệ, đầu óc cũng có vấn đề theo]
Bây giờ, anh chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Không mở, không mở, còn lâu cô mới mở.
Ngôn Trạm giang hai tay ra, đặt trên lưng ghế sofa ở sau lưng cô: “Lần trước không biết người nào đó cam đoan rằng anh là người đàn ông duy nhất của cô ấy.”
Anh Trần: [Định hãm hại Chức Chức Tử của tớ sao? Định đi tìm đường chết à]
Tây ngốc: [Những lời cậu nói đều có lý.JPG]
Điền Vận Phi viết: [Hôm nay, tôi xin tuyên bố với công chúng rằng tôi sẽ rút lui khỏi ngành giải trí mãi mãi, không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Tại đây, tôi xin lỗi vì những hành động sai trái của bản thân, là do tôi đã quá lỗ mãng và kiêu ngạo. Tôi rất xin lỗi!]
Nam Chức rời khỏi Wechat và nhấp mở Weibo, việc rút lui khỏi ngành giải trí của Điền Vận Phi đang nằm trên top ba của hotsearch.
Điền Vận Phi viết: [Hôm nay, tôi xin tuyên bố với công chúng rằng tôi sẽ rút lui khỏi ngành giải trí mãi mãi, không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Tại đây, tôi xin lỗi vì những hành động sai trái của bản thân, là do tôi đã quá lỗ mãng và kiêu ngạo. Tôi rất xin lỗi!]
Nam Chức không cảm động đến vậy.
Ở phần bình luận bên dưới, một bộ phận lớn cư dân mạng đều nói rằng người như Điền Vân Phi không nên gia nhập làng giải trí mà nên bước chân ra xã hội để học cách làm người; Còn fan hâm mộ của cô ta thì vô cùng tiếc nuối, mong rằng cô ta sẽ không rời đi…
Cô càng không biết phản bác như thế nào.
Nam Chức đang lướt xem bình luận thì Ngôn Trạm quay lại.
Ngôn Trạm rút quyển sách trong tay cô ra, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không nghi ngờ em, nhưng ý nghĩ muốn độc chiếm em của anh sẽ không biến mất. Nam Chức, anh không thể khống chế được chuyện đó.”
“Đang xem cái gì vậy?”
Tuổi trẻ thực sự là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho mỗi người.
Nam Chức khóa điện thoại, lắc đầu: “Không có gì.”
Nam Chức nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.
“Nào, trực thăng đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Nam Chức đi theo bên cạnh anh.
Bàn tay của người đàn ông vô cùng lớn, lòng bàn tay ấm áp lại khô ráo, có một lớp chai sần mỏng cọ xát vào tay cô, không đau cũng không ngứa, ngược lại lại khiến cô cảm thấy an toàn khi được anh nắm lấy.
“Ngôn Trạm.”
“Sao vậy?”
Nam Chức nghĩ, bây giờ cô cần một lời giải thích hơn là phòng cảm lạnh.
“…”
Nam Chức dừng một chút rồi nói với anh: “Em không đặc biệt quan tâm đến cách nhìn nhận của người khác về bản thân mình. Đúng là có thù ắt trả, nhưng không đến mức…”
“Anh đã cho cơ hội.” Anh nói: “Nhưng cô ta không muốn.”
Tiếng chuông cửa gấp gáp như những đòn búa gõ cộp cộp liên tục vào trán Nam Chức.
Vì vậy cũng không thể trách anh tuyệt tình được.
“Vậy lần sau hãy bàn bạc với em trước được không.” Cô ôm lấy cánh tay anh, buồn bực nói: “Nếu anh cứ như vậy, em chỉ sợ sau này có người nào bắt nạt em, anh sẽ tới tận nhà ám sát người ta mất.”
“Ngôn tổng, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi.” Phương Bác đi tới nhắc nhở: “Tôi sẽ làm theo chỉ thị của anh, đặc biệt chú ý tới chi nhánh châu Âu, bất cứ lúc nào cũng sẽ báo cáo cho anh. Chúc anh và cô Nam có một kỳ nghỉ vui vẻ.”
Ngôn Trạm khẽ cười: “Sẽ không như vậy đâu, anh không nỡ để mất em.”
Cô nhất thời không biết nói thế nào, vội vàng cầm cốc nước cam lên uống một ngụm, kết quả lại bị sặc.
***
Cô nhe răng cười.
Trực thăng đáp xuống một hòn đảo nhỏ cách Phuket hơn hai trăm cây.
Nói xong, trong mắt trợ lý trưởng Phương hiện lên một sự xúc động dạt dào.
Đây là hòn đảo mà Ngôn Trạm đã mua, nhưng vẫn chưa có tên.
Đúng vậy, trẻ con đến đáng yêu.
Nam Chức thực sự thấy ngưỡng mộ mạch não của mấy tên đàn ông có tiền mà không có chỗ nào để tiêu.
Cô vẫn còn nhớ rõ sở thích cá nhân của Phó Doanh Xuyên chính là mua đảo, không phải mua xe, không phải đánh golf, mà là mua đảo.
“Anh không tin à.” Cô lướt tìm ảnh chụp trước kia trên điện thoại: “Anh nhìn đi. Em nói cho anh biết, ảnh của anh đẹp, thật ra chủ yếu là do… Ừm, em ở trong ảnh.”
Thế mà Ngôn Trạm cũng vậy. Chẳng lẽ sở thích mua đảo cũng lây nhau được sao?
Ngôn Trạm gỡ thiết bị ra, người điều khiển trực thăng trước đó đã tiếp nhận lại tất cả mọi thứ. Anh vòng ra đằng sau đỡ Nam Chức xuống.
Cô không có lời nào để nói về khả năng lái trực thăng của Ngôn Trạm.
Bạn trai cô toàn năng như vậy, cô thấy vô cùng tự hào, mà ngoài tự hào ra thì còn chỗ nào cho ngạc nhiên nữa.
Nam Chức nhìn nó, nói: “Trước khi tốt nghiệp đại học, em với mấy người bạn cùng đi du lịch trong dịp Halloween. A, bộ váy này rất hot vào thời điểm đó, nên em đã mua một cái. Sao vậy?”
“Mệt không?”
Cô phấn khích xoa xoa tay, nói: “Trước đây em vẫn luôn muốn thử lặn xuống nước xem như thế nào, nhưng hai lần tới những nơi có thể lặn thì em đều không thể xuống nước được. Em còn đang định kỳ nghỉ năm nay sẽ đi lặn ở rạn san hô Great Barrier (*) đó.”
Ngôn Trạm mặc một bộ quần áo thoải mái sáng màu, bên cạnh là hai chiếc vali dựng thẳng.
Anh có một tỷ lệ cơ thể vô cùng tuyệt vời, ngay cả khi anh chỉ mặc quần áo làm từ vải lanh thô, nhưng cũng đem đến cảm giác nổi bật khi đứng giữa đám đông. Lúc này, một cơn gió thổi tới khiến tóc anh hơi rối, nhưng trông anh vẫn vô cùng đẹp trai.
“Em không sao.” Nam Chức nhìn đi chỗ khác: “Chúng ta sẽ ở trên hòn đảo này ba ngày sao?”
Anh gật đầu: “Chỉ chúng ta.”
Cô nhớ lại lời nói của mình lúc đó: Thần tượng có thể có rất nhiều, nhưng bạn trai thì chỉ có một.
“…”
Anh không cần nhấn mạnh như vậy đâu.
Ngôi nhà được xây dựng trên bãi cỏ cách bờ biển không xa, xung quanh là tầng tầng cây xanh cùng với hoa lá.
Ngôn Trạm để cô lên chọn phòng trước.
Cô chạy lên chọn một phòng ngủ có phòng tắm riêng và ban công có thể nhìn thẳng ra biển.
Dọn dẹp xong thì cũng đã là nửa tiếng sau, trời cũng đã hoàng hôn.
Mặt trời lặn xuống nhuộm đỏ cả mặt biển khiến cái lạnh lẽo vốn có và màu xanh sẫm vô tận trở nên ấm áp và dịu dàng hơn. Từng cơn gió biển thổi nhẹ qua khiến người ta như có cảm giác đang ở trên thiên đường.
Ít nhất cũng phải để mọi người biết rằng cô là hoa đã có chủ.
“Yên tâm.” Ngôn Trạm nói: “Sẽ có người chăm sóc cho Quýt nhỏ. Nói cho anh biết mật mã chống trộm cửa nhà em.”
Ngôn Trạm xuống bếp chiên bít tết, còn đồ ăn kèm và tráng miệng thì đã được chuẩn bị trước, không cần bận tâm lắm.
Hai người ăn tối trên bàn gỗ tròn cạnh biển.
Ngôn Trạm đặt tài liệu xuống rồi bước nhanh tới, cởi áo khoác trên người ra quấn quanh người cô.
Vầng sáng của mặt trời dần dần tắt đi khiến những ngọn nến trên bàn càng thêm sáng hơn, chậm rãi đung đưa trong gió.
“Ở đây đẹp quá.” Nam Chức nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Cô không trang điểm, chỉ thoa kem chống nắng đơn giản và đánh son.
Nói xong, anh còn cố tình bổ sung: “Anh sẽ không chạm vào người em.”
Ánh nến cùng hoàng hôn tạo nên khung cảnh hoàn hảo bao phủ lấy cơ thể cô, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, tất cả đều trở nên đẹp đẽ, hư ảo giống như một thiên sứ hạ phàm.
Giọng người đàn ông khàn đi, lộ ra vẻ nóng bỏng khó che giấu.
Ngôn Trạm nhìn đến thất thần một hồi lâu rồi mới cầm dao dĩa lên.
“Ngày mai anh sẽ đưa em đi lặn.”
Lần nào cô cũng đi ra phòng khách để kiểm tra cái điện thoại nằm trơ trọi và đang được sạc trên ghế sofa, nhưng chẳng có một cái tin nhắn nào cả.
“Lặn?!”
“Mệt không?”
“Thích không?”
“Có!”
“…”
Đã 10 giờ 40 phút rồi sao?!
Nam Chức đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay dép đi trong nhà thành giày thể thao, trên người vẫn mặc chiếc quần bông dài màu xanh nhạt cùng với chiếc áo nỉ màu trắng in hình chú voi Dumbo mà cô mặc ở nhà, khoác thêm một chiếc áo khoác len dày nữa rồi rời đi.
Cô phấn khích xoa xoa tay, nói: “Trước đây em vẫn luôn muốn thử lặn xuống nước xem như thế nào, nhưng hai lần tới những nơi có thể lặn thì em đều không thể xuống nước được. Em còn đang định kỳ nghỉ năm nay sẽ đi lặn ở rạn san hô Great Barrier (*) đó.”
Ngôn Trạm mặc một bộ quần áo thoải mái sáng màu, bên cạnh là hai chiếc vali dựng thẳng.
Cuối cùng, cô đành phải thành thật khai báo mật mã nhà mình, lên đường bay đến một nơi không biết là chỗ nào để nghỉ ngơi.(*) Rạn san hô Great Barrier: là hệ thống Nam Chức ngơ ngẩn bước lên máy bay.Tây ngốc: [Nói gì thì nói]rạn san hô“… Cũng may là bà ngoại sắp về đây rồi, em nhớ bà quá. Bà… Này! Này này! Anh có đang nghe em nói không vậy?” lớn nhất thế giới, bao gồm hơn 2.900 rạn san hô riêng rẽ và 900 hòn đảo trải dài trên 2.300 kilômét, với tổng diện tích 344.400 kilômét vuông. Nó nằm trên khu vực “Em không định trốn tránh anh cả ba ngày đâu, đúng không?”Nam Chức không kìm lòng được mà muốn chụp vài tấm hình, Ngôn Trạm thấy vậy liền chủ động nói: “Em có muốn anh chụp cho em một tấm không?”Cạch!Biển San HôSau khi đi một đoạn đường dài như vậy, anh ta nhiều lần mời bọn họ nghỉ lại một đêm ở Phuket, để anh ta có thể làm tốt vai trò của một vị chủ nhà.Lúc có thời gian rảnh, anh không chịu nổi nên đã lên sân thượng bên bộ phận kỹ thuật để hút thuốc. Khi nghe thấy cô nói chuyện đó, anh vừa hay đang đi bộ về văn phòng qua cầu thang tắt trên sân thượng., ngoài khơi bờ biển Nam Chức lau miệng, hỏi: “Vậy anh…”Nam Chức nghĩ, bây giờ cô cần một lời giải thích hơn là phòng cảm lạnh.“Không phải.” Ngôn Trạm vuốt mái tóc xõa dài của cô: “Em ngồi đợi anh một lúc, anh nói với Jake vài câu rồi sẽ trở lại nhanh thôi.”Queensland“Anh muốn xem sao?”Ngôn Trạm cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn: “Thật êm tai.”“Em biết mà.” Cô xua tay: “Anh đang thấy cắn rứt lương tâm đúng không. Lúc trước, nếu không phải vì em mặc cái váy này tham gia tiệc cosplay, anh đã không tống em đến sở cảnh sát rồi.”, đông bắc ÚcĐột nhiên ngoài ban công có tiếng động lớn, cô sợ đến mức nhảy xuống khỏi giường, tiện tay với lấy cái bình hoa trên bàn.Nam Chức kiên quyết ngậm miệng lại, yên lặng ăn.Nam Chức nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười..
Ngôn Trạm vẫn luôn rất bao dung ngay cả khi cô tức giận với mình.
“Anh biết.”
“Hả? Sao anh biết?”
Nam Chức nheo mắt: Em nghi ngờ anh cố tình gài em để em nói mật khẩu nhà mình!
Ngôn Trạm đổi miếng bít tết đã được cắt ra với của cô, trả lời: “Em đã kể rồi.”
Có thể là cô đã nói về chuyện này, nhưng cô chưa bao giờ kể với anh cả.
Ngôn Trạm đổi miếng bít tết đã được cắt ra với của cô, trả lời: “Em đã kể rồi.”
Mà lần trước khi cô nói về nó, hình như là… Là ở L.Z, lúc cô và Đinh Đang vô tình nhắc đến.
Khoảng thời gian đó, cô ngày nào cũng tăng ca.
Một ngày nọ, Đinh Đang đã mua trà sữa và mang tới cho cô, cô đã đi đến thang máy để lấy nó.
“Ừ, nhớ thương em.”
Có thể là cô đã nói về chuyện này, nhưng cô chưa bao giờ kể với anh cả.
Đinh Đang nói: “Khổ cho cô rồi. Lúc nào được trả lương nhớ phải đi chơi một chuyến thật vui đó, đừng tiết kiệm làm gì! Tiết kiệm tiền không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cô đồng ý: “Đúng vậy! Lúc nào tôi cũng muốn đi lặn! Đợi đến khi có kỳ nghỉ, tôi sẽ đi!”
……
“Đừng nói với em là anh nghe lén bọn em nói chuyện đấy nhé?”
Ngôn Trạm nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vẻ mặt không lộ ra chút ngượng ngùng nào, thản nhiên nói: “Không phải nghe lén.”
Khoảng thời gian đó, khi cô đề nghị muốn kết thúc công việc của mình tại L.Z càng sớm càng tốt, tâm trạng của anh không vui chút nào cả.
Xin hỏi anh đã suy luận cái khái niệm “duy nhất” này như thế nào vậy?
Lúc có thời gian rảnh, anh không chịu nổi nên đã lên sân thượng bên bộ phận kỹ thuật để hút thuốc. Khi nghe thấy cô nói chuyện đó, anh vừa hay đang đi bộ về văn phòng qua cầu thang tắt trên sân thượng.
Nam Chức nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.
“Anh như vậy không phải nghe lén thì là gì?” Cô nói: “Đôi khi em tan làm muộn, em luôn có cảm giác có người đang theo dõi mình, đừng nói cũng là anh đấy nhé? Sớm như vậy mà anh đã bắt đầu…”
Cuối cùng, cô không biết mình tức giận hay là thấy tủi thân nữa, dần ngủ thiếp đi.
“Ừ, nhớ thương em.”
“…”
(*) Rạn san hô Great Barrier: là hệ thống
Tên chó đương nhiên rất nghe lời, ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Vô số kinh nghiệm đau đớn thê thảm đã cảnh báo cô rằng: Tuyệt đối đừng nói đến chuyện này vào lúc này —— Càng nói, tên chó này càng phản kháng mạnh mẽ hơn.
“…”
Nam Chức kiên quyết ngậm miệng lại, yên lặng ăn.
Hoàng hôn càng thêm rực rỡ.
Ngâm nga một bài hát, cô đang định chia sẻ vẻ đẹp của nơi này lên trang cá nhân, kết quả…
Đẹp như một bức tranh ở phía trời tây.
Nam Chức không kìm lòng được mà muốn chụp vài tấm hình, Ngôn Trạm thấy vậy liền chủ động nói: “Em có muốn anh chụp cho em một tấm không?”
“Em không sao.” Nam Chức nhìn đi chỗ khác: “Chúng ta sẽ ở trên hòn đảo này ba ngày sao?”
“…”
Nam Chức dừng một chút rồi nói với anh: “Em không đặc biệt quan tâm đến cách nhìn nhận của người khác về bản thân mình. Đúng là có thù ắt trả, nhưng không đến mức…”
Cô có thể tin tưởng được trình độ của mấy tên đàn ông học kỹ thuật không?
Sự thật đã chứng minh, Ngôn Trạm quả thật là người toàn năng.
Trong bức ảnh, cô đứng trên bờ ngoái nhìn ra xa, gió biển thổi tung vạt váy cùng với mái tóc dài của cô, vài sợi tóc lòa xòa vương trên má cô, tươi tắn lại tự nhiên. Sau lưng cô là biển cả hư ảo, cùng với hoàng hôn rực rỡ nơi đường chân trời, xinh đẹp và quyến rũ như nụ cười của cô vậy.
Nam Chức vô cùng hài lòng, nhưng cô vẫn cố nén nụ cười lại để ai đó không đắc ý.
Cô trêu chọc: “Ảnh chụp cũng tạm thôi. Em có một người bạn học cũ chụp ảnh rất đẹp, mấy tấm ảnh cậu ấy chụp cho em đẹp như trang bìa của tạp chí vậy.”
Cô có thể tin tưởng được trình độ của mấy tên đàn ông học kỹ thuật không?
Dịch dịch cái mông, cô vùi mặt vào lòng anh như một con sâu róm.
Ngôn Trạm nheo mắt: “Vậy sao.”
“Em hỏi anh chuyện này.” Cô uống một ngụm nước cam, hắng giọng: “Anh có biết hôm qua em bị chụp lén không?”
“Anh không tin à.” Cô lướt tìm ảnh chụp trước kia trên điện thoại: “Anh nhìn đi. Em nói cho anh biết, ảnh của anh đẹp, thật ra chủ yếu là do… Ừm, em ở trong ảnh.”
Ngôn Trạm liếc nhìn cô rồi lướt xem các bức ảnh khác.
Ánh nến cùng hoàng hôn tạo nên khung cảnh hoàn hảo bao phủ lấy cơ thể cô, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, tất cả đều trở nên đẹp đẽ, hư ảo giống như một thiên sứ hạ phàm.
Để che giấu sự chột dạ của mình, cô ở bên cạnh không ngừng giải thích, còn nói là do cô nhớ nhung thời còn đi học của mình.
Tuổi trẻ thực sự là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho mỗi người.
Nam Chức nhất thời thấy cảm động, không để ý rằng mắt người nào đó đã tối sầm lại khi nhìn thấy bức ảnh cô tham dự Halloween năm trước.
Cô mặc một chiếc váy phù thủy corset màu đen, mái tóc dài cố tình đánh rối trông vô cùng bồng bềnh, trên má có chấm một nốt ruồi nhỏ, làn da trắng cùng đôi môi đỏ mọng, quyến rũ gợi cảm chết người. Nhưng khi nhìn đến đôi cánh phù thủy nhỏ trên lưng cô, vẻ quyến rũ kia lại mang theo chút lanh lợi đến kỳ quặc.
“… Cũng may là bà ngoại sắp về đây rồi, em nhớ bà quá. Bà… Này! Này này! Anh có đang nghe em nói không vậy?”
Anh Trần: [Nhân phẩm quá tệ, đầu óc cũng có vấn đề theo]
Ngôn Trạm hoàn hồn, điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Trả lại điện thoại cho cô, anh hỏi: “Bức ảnh này chụp khi nào vậy?”
Nam Chức nhìn nó, nói: “Trước khi tốt nghiệp đại học, em với mấy người bạn cùng đi du lịch trong dịp Halloween. A, bộ váy này rất hot vào thời điểm đó, nên em đã mua một cái. Sao vậy?”
Ngôn Trạm nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vẻ mặt không lộ ra chút ngượng ngùng nào, thản nhiên nói: “Không phải nghe lén.”
“Không có gì.” Anh cầm ly rượu lên uống cạn rượu vang trong đó.
Nam Chức khóa điện thoại, lắc đầu: “Không có gì.”
Vì vậy cũng không thể trách anh tuyệt tình được.
Nam Chức thấy anh có chút kỳ quái, suy nghĩ một hồi mới chợt hiểu ra.
“Anh thấy chột dạ đúng không?”
Anh nhìn cô chằm chằm, ngón tay nắm chặt ly rượu đế cao như gia tăng thêm sức mạnh, các khớp ngón tay anh phồng lên.
“Em biết mà.” Cô xua tay: “Anh đang thấy cắn rứt lương tâm đúng không. Lúc trước, nếu không phải vì em mặc cái váy này tham gia tiệc cosplay, anh đã không tống em đến sở cảnh sát rồi.”
Cô đứng dậy đi tới định chơi với con mèo, nhưng chưa kịp bước được hai bước thì chiếc điện thoại trong túi nhỏ đã rung lên.
“…”
“Không sao, em là người rất rộng lượng, không so đo với anh đâu.”
“…”
“Nhưng, em thù dai lắm đấy.”
Phục, hoàn toàn phục.
Cô nhe răng cười.
Vừa định xoay người trở lại vị trí của mình, một lực kéo mạnh bạo đột nhiên kéo cô ngồi xuống, ngồi lên —— Đùi người đàn ông.
“Anh muốn em mặc cho anh xem.”
Giọng người đàn ông khàn đi, lộ ra vẻ nóng bỏng khó che giấu.
Ngôn Trạm hoàn hồn, điều chỉnh lại tư thế ngồi.
“Được không?” Anh siết chặt cánh tay: “Mặc cho anh xem.”
“…”
Có ghen không.
Nam Chức cảm nhận rõ ràng “độ nóng” của anh. Cô chân thành chia sẻ quá khứ với anh, vậy mà tất cả những gì anh nghĩ đến chính là…
Ngôn Trạm cũng không hiểu tại sao mình lại mê mẩn chiếc váy corset màu đen đến vậy.
“Ở đây đẹp quá.” Nam Chức nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Chỉ cần nghĩ đến nó, toàn thân đều cảm thấy khô nóng, nhất là khi tưởng tượng chính tay mình cởi sợi ruy băng đó ra, sau đó giam cầm cô, nghe cô gọi tên mình…
“Anh muốn xem sao?”
Cô quay đầu, chớp chớp đôi mắt to: “Nhưng em không mang theo.”
Suy nghĩ một hồi, cô ghé vào tai anh, nói: “Hay là, em mặc áo sơ mi đen của anh nhé.”
Vừa dứt lời, Ngôn Trạm đã bế cô trở về phòng.
“…”
Tới bên cạnh tủ quần áo, người nào đó thành thục lấy áo sơ mi đen của mình ra rồi đưa cho cô.
“…”
Phục, hoàn toàn phục.
“Bây giờ sao?” Nam Chức lùi lại: “Em thấy hay là đợi…”
Cuối cùng, cô đành phải thành thật khai báo mật mã nhà mình, lên đường bay đến một nơi không biết là chỗ nào để nghỉ ngơi.
Ngôn Trạm ra lệnh: “Mặc bây giờ.”
Khóe miệng Nam Chức giật giật, cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu nói: “Vậy anh… Vậy anh đi ra ngoài được không? Nếu không em…”
Tên chó đương nhiên rất nghe lời, ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Tốt lắm!
Vì vậy, Nam Chức đã nhân cơ hội mà khóa cửa lại.
Khi Ngôn Trạm nhận ra mình đã bị lừa thì cô đã mặc xong áo phông của tên chó kia vào, thoải mái nằm trên giường ngắm nhìn các tiểu thịt tươi của nước ngoài.
“Nam Chức, mở cửa.”
Không mở, không mở, còn lâu cô mới mở.
Ngôn Trạm gỡ thiết bị ra, người điều khiển trực thăng trước đó đã tiếp nhận lại tất cả mọi thứ. Anh vòng ra đằng sau đỡ Nam Chức xuống.
“Em không định trốn tránh anh cả ba ngày đâu, đúng không?”
Ha ha, chẳng có vấn đề gì cả, cô khá giỏi ngoại ngữ đấy.
Nam Chức không kìm lòng được mà muốn chụp vài tấm hình, Ngôn Trạm thấy vậy liền chủ động nói: “Em có muốn anh chụp cho em một tấm không?”
“Không có ai khác trên hòn đảo này đâu, ngoại trừ anh.”
“Sao vậy?”
“…”
Anh không cần nhấn mạnh như vậy đâu.
“A ——”
Ngôn Trạm hít sâu một hơi, lúc này mới bình tĩnh lại: “Nghe lời anh, mở cửa ra đi.”
Trời ạ, còn ít nhất mười ngày nữa mới đến Giáng Sinh mà!
“Em không nghe.” Cô nói: “Trong đầu anh toàn mấy thứ đen tối, em đâu có ngốc đâu.”
lớn nhất thế giới, bao gồm hơn 2.900 rạn san hô riêng rẽ và 900 hòn đảo trải dài trên 2.300 kilômét, với tổng diện tích 344.400 kilômét vuông. Nó nằm trên khu vực
Anh khẽ cười: “Anh có suy nghĩ đó với em không phải là rất bình thường sao.”
Nam Chức cười khinh bỉ: “Thôi đi, em sẽ không rơi vào bẫy của anh nữa đâu. Em nói cho anh biết, em còn chưa phạt anh chuyện của anh với Điền Vận Phi đâu. Chúng ta bây giờ, giải quyết nợ mới cùng nợ cũ một lúc!”
Ngôn Trạm bất lực: “Vậy em có ăn đồ tráng miệng không?”
“… Không ăn.”
10 phút trôi qua, bên ngoài không có động tĩnh nào nữa.
Nam Chức đã rút ra bài học từ lần đột nhập vào nhà lần trước, kiên quyết không mở cửa.
Ngâm nga một bài hát, cô đang định chia sẻ vẻ đẹp của nơi này lên trang cá nhân, kết quả…
(*) Rạn san hô Great Barrier: là hệ thống rạn san hô lớn nhất thế giới, bao gồm hơn 2.900 rạn san hô riêng rẽ và 900 hòn đảo trải dài trên 2.300 kilômét, với tổng diện tích 344.400 kilômét vuông. Nó nằm trên khu vực Biển San Hô, ngoài khơi bờ biển Queensland, đông bắc Úc.
Cạch!
“Được không?” Anh siết chặt cánh tay: “Mặc cho anh xem.”
“A ——”
“Vậy sao?”
Đột nhiên ngoài ban công có tiếng động lớn, cô sợ đến mức nhảy xuống khỏi giường, tiện tay với lấy cái bình hoa trên bàn.
Mà lần trước khi cô nói về nó, hình như là… Là ở L.Z, lúc cô và Đinh Đang vô tình nhắc đến.
Hai giây sau, Ngôn Trạm bê món tráng miệng trong tay, đẩy cửa kính ban công ra, nói: “Bánh pudding rơi mất rồi.”
“…”
“Có chuyện gì vậy trợ lý Phương? Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”
Anh đi vào phòng, đặt chiếc bánh phomai duy nhất còn lại xuống, quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng như sắp chết của cô.
“Sợ à?”
Khoảng thời gian đó, cô ngày nào cũng tăng ca.
“Không, nhưng mà em sợ ngồi tù lắm, anh đừng ép em.”
“…”
Ngôn Trạm chẳng những không tức giận: “Trách anh.”
Nói xong, anh còn cố tình bổ sung: “Anh sẽ không chạm vào người em.”
Tây ngốc: [Nói gì thì nói]
Cô trêu chọc: “Ảnh chụp cũng tạm thôi. Em có một người bạn học cũ chụp ảnh rất đẹp, mấy tấm ảnh cậu ấy chụp cho em đẹp như trang bìa của tạp chí vậy.”
Cô đã tỉnh lại vô số lần vào lúc nửa đêm.
rạn san hô
Lần nào cô cũng đi ra phòng khách để kiểm tra cái điện thoại nằm trơ trọi và đang được sạc trên ghế sofa, nhưng chẳng có một cái tin nhắn nào cả.
Anh Trần: [Định hãm hại Chức Chức Tử của tớ sao? Định đi tìm đường chết à]
“Trợ lý Phương.” Nam Chức cười trừ nói: “Anh biết mấy giờ rồi không?”
Nam Chức ngơ ngẩn bước lên máy bay.
Cuối cùng, cô không biết mình tức giận hay là thấy tủi thân nữa, dần ngủ thiếp đi.
Hoàng hôn càng thêm rực rỡ.
“Cô Nam, tôi, tôi xin lỗi.”
Biển San Hô
*
Cô đột nhiên kêu lên: “Quýt nhỏ? Quýt nhỏ phải làm sao? Anh việc gì phải gấp gáp vậy hả? Em đều chưa…”
Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong đinh đong!
Ngôn Trạm mới đến được 5 phút, tài liệu trên tay còn chưa xử lý xong.
Tiếng chuông cửa gấp gáp như những đòn búa gõ cộp cộp liên tục vào trán Nam Chức.
“Vậy lần sau hãy bàn bạc với em trước được không.” Cô ôm lấy cánh tay anh, buồn bực nói: “Nếu anh cứ như vậy, em chỉ sợ sau này có người nào bắt nạt em, anh sẽ tới tận nhà ám sát người ta mất.”
Cô trở mình, ôm chăn bông tiếp tục ngủ, nhưng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên. Quýt nhỏ còn say sưa tham gia cùng, điên cuồng kêu ở bên tai cô.
“Không sao, em là người rất rộng lượng, không so đo với anh đâu.”
“…”
“Ai vậy!!!”
Anh Trần: [Ha ha, chuyện xảy ra lần trước lộn xộn như vậy mà, cô ta giải nghệ cũng phải thôi]
Dọn dẹp xong thì cũng đã là nửa tiếng sau, trời cũng đã hoàng hôn.
Nam Chức rời giường như zombie, hét lớn.
“Đang xem cái gì vậy?”
Nãy giờ Phương Bác rất nóng ruột, bây giờ thì lại hoảng hốt.
Nam Chức quay đầu, lườm anh một cái rồi thu tay về: “Ai bắt anh nghe? Bịt tai lại đi!”
Ngôn Trạm ra lệnh: “Mặc bây giờ.”
Phu nhân tương lai tức giận lúc mới ngủ dậy như vậy thì phải làm sao? Phải lập tức dỗ dành, chuyện khẩn cấp lắm rồi.
Một ngày nọ, Đinh Đang đã mua trà sữa và mang tới cho cô, cô đã đi đến thang máy để lấy nó.
“Cô Nam, tôi, tôi xin lỗi.”
Ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, cô gái nhỏ xuống xe, bối rối nhìn xung quanh, chú voi Dumbo trên bụng như chuẩn bị cất cánh bay vì gió.
Phương Bác gật đầu: “Tôi biết, 10 giờ 40 phút sáng rồi.”
“Trợ lý Phương.” Nam Chức cười trừ nói: “Anh biết mấy giờ rồi không?”
Nam Chức kiên quyết ngậm miệng lại, yên lặng ăn.
Trước khi xuống máy bay, cô đã thay sang một chiếc váy Bohemian dài trễ vai với gam màu đen làm chủ đạo cùng với chiếc mũ cói rộng vành cùng bộ với chiếc váy và túi xách.
Phương Bác gật đầu: “Tôi biết, 10 giờ 40 phút sáng rồi.”
Nam Chức mím môi, vành tai càng lúc càng nóng, nhưng trái tim lại mềm nhũn.
“Vậy sao anh…”
Tại sao cô lại được đưa đến sân bay sau khi cô ngủ dậy!
Đã 10 giờ 40 phút rồi sao?!
Cô quay đầu, chớp chớp đôi mắt to: “Nhưng em không mang theo.”
Nam Chức cười xấu hổ.
Vừa dứt lời, Ngôn Trạm đã bế cô trở về phòng.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nguyên nhân khiến cô thiếu ngủ không phải là do sếp của anh ta sao? Khuôn mặt vốn đã dịu đi của cô lại tối sầm lại.
Đột nhiên ngoài ban công có tiếng động lớn, cô sợ đến mức nhảy xuống khỏi giường, tiện tay với lấy cái bình hoa trên bàn.
“Lặn?!”
“Có chuyện gì vậy trợ lý Phương? Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”
“Anh muốn xem sao?”
“Vậy anh… Anh…”
Phương Bác liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu ca thán: “Muộn lắm rồi! Cô Nam, cô mau đi thay quần áo rồi đi với tôi! Cô phải nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa!”
Nam Chức thực sự thấy ngưỡng mộ mạch não của mấy tên đàn ông có tiền mà không có chỗ nào để tiêu.
Thế mà Ngôn Trạm cũng vậy. Chẳng lẽ sở thích mua đảo cũng lây nhau được sao?
Vội vàng vậy sao?
“Anh biết.”
“Em không nghe.” Cô nói: “Trong đầu anh toàn mấy thứ đen tối, em đâu có ngốc đâu.”
Nam Chức đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay dép đi trong nhà thành giày thể thao, trên người vẫn mặc chiếc quần bông dài màu xanh nhạt cùng với chiếc áo nỉ màu trắng in hình chú voi Dumbo mà cô mặc ở nhà, khoác thêm một chiếc áo khoác len dày nữa rồi rời đi.
“Ngày mai anh sẽ đưa em đi lặn.”
Ngôn Trạm để cô lên chọn phòng trước.
Kết quả, Phương Bác lại đưa cô đến một sân bay tư nhân ở ngoại ô thành phố B.
“Anh như vậy không phải nghe lén thì là gì?” Cô nói: “Đôi khi em tan làm muộn, em luôn có cảm giác có người đang theo dõi mình, đừng nói cũng là anh đấy nhé? Sớm như vậy mà anh đã bắt đầu…”
Tất cả chỉ vì chuyện này thôi sao?
Ngôn Trạm mới đến được 5 phút, tài liệu trên tay còn chưa xử lý xong.
Ngôn Trạm vỗ vỗ lưng cô: “Anh đã yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng theo dõi tất cả tin tức truyền thông về em vào mọi thời gian, chỉ 10 phút sau khi bức ảnh đó được chụp, anh đã biết.”
Ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, cô gái nhỏ xuống xe, bối rối nhìn xung quanh, chú voi Dumbo trên bụng như chuẩn bị cất cánh bay vì gió.
Chỉ cần nghĩ đến nó, toàn thân đều cảm thấy khô nóng, nhất là khi tưởng tượng chính tay mình cởi sợi ruy băng đó ra, sau đó giam cầm cô, nghe cô gọi tên mình…
Vô số kinh nghiệm đau đớn thê thảm đã cảnh báo cô rằng: Tuyệt đối đừng nói đến chuyện này vào lúc này —— Càng nói, tên chó này càng phản kháng mạnh mẽ hơn.
Ngôn Trạm đặt tài liệu xuống rồi bước nhanh tới, cởi áo khoác trên người ra quấn quanh người cô.
“Không có ai khác trên hòn đảo này đâu, ngoại trừ anh.”
“Đừng để bị lạnh.”
, đông bắc
Nam Chức nghĩ, bây giờ cô cần một lời giải thích hơn là phòng cảm lạnh.
“Em không định trốn tránh anh cả ba ngày đâu, đúng không?”
Tại sao cô lại được đưa đến sân bay sau khi cô ngủ dậy!
Nam Chức rời khỏi Wechat và nhấp mở Weibo, việc rút lui khỏi ngành giải trí của Điền Vận Phi đang nằm trên top ba của hotsearch.
“Đi nghỉ.”
“…”
Cô đã tỉnh lại vô số lần vào lúc nửa đêm.
“…”
Nam Chức nghe lời, ngồi đợi anh trong phòng chờ của sân bay.
Gió lớn quá, cô không thể nghe thấy.
“…”
“Nào, trực thăng đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Quả nhiên vẫn chỉ là một cái thùng giấm mà thôi.
Ngôn Trạm choàng tay qua người cô, ôm cô đi về phía phòng nghỉ, nói tiếp: “Mấy ngày trước anh chẳng nói sẽ đưa em đi chơi thư giãn mấy hôm sao?”
“Cố gắng rút càng ngắn thời gian càng tốt.” Anh nói: “Nếu lâu quá thì nói với anh một tiếng, anh sẽ tới đón em, hoặc là cho tài xế tới đón em.”
“…”
Trong bức ảnh, cô đứng trên bờ ngoái nhìn ra xa, gió biển thổi tung vạt váy cùng với mái tóc dài của cô, vài sợi tóc lòa xòa vương trên má cô, tươi tắn lại tự nhiên. Sau lưng cô là biển cả hư ảo, cùng với hoàng hôn rực rỡ nơi đường chân trời, xinh đẹp và quyến rũ như nụ cười của cô vậy.
“Thích không?”
Trời ạ, còn ít nhất mười ngày nữa mới đến Giáng Sinh mà!
Ánh nắng vàng ngoài cửa sổ chiếu vào gò má cô, giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng lại vừa êm ái, giống như bàn tay mịn màng của cô thiếu nữ khẽ lướt qua, tạo thành một thế giới thật bình yên.
“Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của ngành khách sạn.” Phương Bác giải thích: “Ngôn tổng thật sự bận đến mức không có thời gian rảnh, hôm qua anh ấy đã tăng ca suốt cả đêm, còn thay đổi thời gian của mấy cuộc họp quan trọng… Mặc dù không phải Giáng Sinh, nhưng dù sao cũng sắp xếp được ba ngày.”
Tới bên cạnh tủ quần áo, người nào đó thành thục lấy áo sơ mi đen của mình ra rồi đưa cho cô.
Nói xong, trong mắt trợ lý trưởng Phương hiện lên một sự xúc động dạt dào.
Ngôn Trạm cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn: “Thật êm tai.”
Giống như đang muốn nói là: Nhìn đi, boss của tôi thâm tình cỡ nào! Thấy boss khổ tâm như vậy, cô đừng so đo chuyện tôi đánh thức cô nữa, được không?
Hai giây sau, Ngôn Trạm bê món tráng miệng trong tay, đẩy cửa kính ban công ra, nói: “Bánh pudding rơi mất rồi.”
“…”
Thật đáng tiếc.
“Ngôn Trạm.”
“Vậy anh cũng đâu có quen biết cái cô họ Điền kia đâu, thế mà em còn nhốt anh ở bên ngoài.”
Đây là máy bay riêng của Ngôn Trạm, không gian bên trong rất rộng rãi, có phòng làm việc, phòng ngủ, quầy bar, tủ rượu, cái gì cần có đều có, phong cách đậm chất doanh nhân giàu có, không trang trí quá nhiều.
Nam Chức không cảm động đến vậy.
Không ngạc nhiên chút nào, mà là sợ hãi, được chưa?
Cô hắt hơi liên tiếp mấy cái, ngoại trừ thấy lạnh ra, cô tức giận không nói nên lời.
“Không phải.” Ngôn Trạm vuốt mái tóc xõa dài của cô: “Em ngồi đợi anh một lúc, anh nói với Jake vài câu rồi sẽ trở lại nhanh thôi.”
“…”
Nam Chức cười xấu hổ.
Tất cả chỉ vì chuyện này thôi sao?
Mọi chuyện đã được quyết định.
Thời tiết ngày càng ấm lên.
Không ngạc nhiên chút nào, mà là sợ hãi, được chưa?
“Em còn chưa chuẩn bị đồ đạc, cũng chẳng mang theo thứ gì, thế thì đi nghỉ kiểu gì hả?” Cô giật mạnh sợi dây mũ trên áo nỉ: “Em còn đang mặc áo Dumbo đây này!”
, ngoài khơi bờ biển
Anh có một tỷ lệ cơ thể vô cùng tuyệt vời, ngay cả khi anh chỉ mặc quần áo làm từ vải lanh thô, nhưng cũng đem đến cảm giác nổi bật khi đứng giữa đám đông. Lúc này, một cơn gió thổi tới khiến tóc anh hơi rối, nhưng trông anh vẫn vô cùng đẹp trai.
Ngôn Trạm vẫn luôn rất bao dung ngay cả khi cô tức giận với mình.
Vì lần trước tên chó này bị nhốt ở ngoài cửa, anh lại không dám tự tiện hỏi Trần Diệp An mật mã nên thường xuyên hỏi bóng hỏi gió cô.
Không còn cách nào khác, bởi vì lúc cô tức giận, hai má cô sẽ phồng lên, đôi mắt to tròn lay động, trông thật sự rất đáng yêu.
Trời xanh mây trắng nắng vàng.
“Anh đã cho người chuẩn bị rồi.” Anh nói: “Em tới phòng chờ thay đồ đi. Máy bay đã hạ cánh rồi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”
“Đừng để bị lạnh.”
“…”
Đây là hòn đảo mà Ngôn Trạm đã mua, nhưng vẫn chưa có tên.
Thật sự là sẽ đi nghỉ sao?
Có một bộ phim kinh dị mà trước đây Nam Chức không bao giờ dám xem một mình, bây giờ vừa hay có người xem cùng, cô không thể bỏ qua nó được.
Nam Chức ngơ ngẩn bước lên máy bay.
“Nhưng sao?”
“… Không ăn.”
Đây là máy bay riêng của Ngôn Trạm, không gian bên trong rất rộng rãi, có phòng làm việc, phòng ngủ, quầy bar, tủ rượu, cái gì cần có đều có, phong cách đậm chất doanh nhân giàu có, không trang trí quá nhiều.
Không còn cách nào khác, bởi vì lúc cô tức giận, hai má cô sẽ phồng lên, đôi mắt to tròn lay động, trông thật sự rất đáng yêu.
Ngôn Trạm dẫn cô đến sofa, ngồi xuống.
Nam Chức mím môi cười, nhéo cằm anh: “Ngôn tổng, anh thật là trẻ con.”
Nam Chức đang lướt xem bình luận thì Ngôn Trạm quay lại.
Cô đột nhiên kêu lên: “Quýt nhỏ? Quýt nhỏ phải làm sao? Anh việc gì phải gấp gáp vậy hả? Em đều chưa…”
Khi Ngôn Trạm nhận ra mình đã bị lừa thì cô đã mặc xong áo phông của tên chó kia vào, thoải mái nằm trên giường ngắm nhìn các tiểu thịt tươi của nước ngoài.
“Yên tâm.” Ngôn Trạm nói: “Sẽ có người chăm sóc cho Quýt nhỏ. Nói cho anh biết mật mã chống trộm cửa nhà em.”
“Anh đã cho cơ hội.” Anh nói: “Nhưng cô ta không muốn.”
“Ồ, vậy thì tốt. Mật mã là 742…”
Ngôn Trạm nhìn đến thất thần một hồi lâu rồi mới cầm dao dĩa lên.
“Sao vậy?”
Cô chạy lên chọn một phòng ngủ có phòng tắm riêng và ban công có thể nhìn thẳng ra biển.
Nam Chức nheo mắt: Em nghi ngờ anh cố tình gài em để em nói mật khẩu nhà mình!
Nam Chức mất ngủ.
Vì lần trước tên chó này bị nhốt ở ngoài cửa, anh lại không dám tự tiện hỏi Trần Diệp An mật mã nên thường xuyên hỏi bóng hỏi gió cô.
Bây giờ, anh chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Hai người ăn tối trên bàn gỗ tròn cạnh biển.
“Ngôn tổng, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi.” Phương Bác đi tới nhắc nhở: “Tôi sẽ làm theo chỉ thị của anh, đặc biệt chú ý tới chi nhánh châu Âu, bất cứ lúc nào cũng sẽ báo cáo cho anh. Chúc anh và cô Nam có một kỳ nghỉ vui vẻ.”
“Em còn chưa chuẩn bị đồ đạc, cũng chẳng mang theo thứ gì, thế thì đi nghỉ kiểu gì hả?” Cô giật mạnh sợi dây mũ trên áo nỉ: “Em còn đang mặc áo Dumbo đây này!”
Mọi chuyện đã được quyết định.
Nam Chức cũng không thể nhảy khỏi máy bay được nữa.
Nam Chức cảm nhận rõ ràng “độ nóng” của anh. Cô chân thành chia sẻ quá khứ với anh, vậy mà tất cả những gì anh nghĩ đến chính là…
Cuối cùng, cô đành phải thành thật khai báo mật mã nhà mình, lên đường bay đến một nơi không biết là chỗ nào để nghỉ ngơi.
“…”
Cô không trang điểm, chỉ thoa kem chống nắng đơn giản và đánh son.
Nam Chức thấy anh có chút kỳ quái, suy nghĩ một hồi mới chợt hiểu ra.
Trời xanh mây trắng nắng vàng.
“Bây giờ sao?” Nam Chức lùi lại: “Em thấy hay là đợi…”
Ngôn Trạm choàng tay qua người cô, ôm cô đi về phía phòng nghỉ, nói tiếp: “Mấy ngày trước anh chẳng nói sẽ đưa em đi chơi thư giãn mấy hôm sao?”
Máy bay bay qua khu vực rừng trúc của thành phố lân cận. Nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một màu xanh bạt ngàn trùng trùng điệp điệp, từng đợt sóng xanh nhấp nhô, kéo dài đến tận đầu bên kia của ngọn núi, nối liền với bầu trời xanh thẳm.
Tây ngốc: [Những lời cậu nói đều có lý.JPG]
“Dễ thương quá.”
Ngôn Trạm mang nước cam tươi tới, ngồi xuống bên cạnh Nam Chức.
Nam Chức còn đang nhìn ra bên ngoài, mở miệng ngâm nga: “Tôi dọn sạch bầu trời và mặt đất rồi trả lại nó cho một người xa lạ.”
Anh gật đầu: “Chỉ chúng ta.”
Nhưng sau khi nghĩ lại, nguyên nhân khiến cô thiếu ngủ không phải là do sếp của anh ta sao? Khuôn mặt vốn đã dịu đi của cô lại tối sầm lại.
Ánh nắng vàng ngoài cửa sổ chiếu vào gò má cô, giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng lại vừa êm ái, giống như bàn tay mịn màng của cô thiếu nữ khẽ lướt qua, tạo thành một thế giới thật bình yên.
Ngôn Trạm khẽ cười: “Sẽ không như vậy đâu, anh không nỡ để mất em.”
Ngôn Trạm cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn: “Thật êm tai.”
Máy bay bay qua khu vực rừng trúc của thành phố lân cận. Nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một màu xanh bạt ngàn trùng trùng điệp điệp, từng đợt sóng xanh nhấp nhô, kéo dài đến tận đầu bên kia của ngọn núi, nối liền với bầu trời xanh thẳm.
Nam Chức quay đầu, lườm anh một cái rồi thu tay về: “Ai bắt anh nghe? Bịt tai lại đi!”
“… Cũng may là bà ngoại sắp về đây rồi, em nhớ bà quá. Bà… Này! Này này! Anh có đang nghe em nói không vậy?”
Nam Chức đã rút ra bài học từ lần đột nhập vào nhà lần trước, kiên quyết không mở cửa.
Ngôn Trạm chỉ cười mà không nói gì, để mặc cô giận dỗi.
Chỉ là trước khi anh ra tay và đối phương còn chưa kịp tìm kiếm bất cứ phương tiện truyền thông lớn nào để gửi tin đi thì chị họ của Nam Chức đã xử lý xong xuôi.
Nam Chức cười khinh bỉ: “Thôi đi, em sẽ không rơi vào bẫy của anh nữa đâu. Em nói cho anh biết, em còn chưa phạt anh chuyện của anh với Điền Vận Phi đâu. Chúng ta bây giờ, giải quyết nợ mới cùng nợ cũ một lúc!”
“Em hỏi anh chuyện này.” Cô uống một ngụm nước cam, hắng giọng: “Anh có biết hôm qua em bị chụp lén không?”
Nam Chức nhất thời thấy cảm động, không để ý rằng mắt người nào đó đã tối sầm lại khi nhìn thấy bức ảnh cô tham dự Halloween năm trước.
Ngôn Trạm gật đầu.
“…”
Nãy giờ Phương Bác rất nóng ruột, bây giờ thì lại hoảng hốt.
Bàn tay của người đàn ông vô cùng lớn, lòng bàn tay ấm áp lại khô ráo, có một lớp chai sần mỏng cọ xát vào tay cô, không đau cũng không ngứa, ngược lại lại khiến cô cảm thấy an toàn khi được anh nắm lấy.
Quả nhiên là anh biết.
Ngôn Trạm dẫn cô đến sofa, ngồi xuống.
“Vậy anh… Anh…”
Lúc có thời gian rảnh, anh không chịu nổi nên đã lên sân thượng bên bộ phận kỹ thuật để hút thuốc. Khi nghe thấy cô nói chuyện đó, anh vừa hay đang đi bộ về văn phòng qua cầu thang tắt trên sân thượng.
Nam Chức rời giường như zombie, hét lớn.
Khóe miệng Nam Chức giật giật, cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu nói: “Vậy anh… Vậy anh đi ra ngoài được không? Nếu không em…”
Cô nhất thời không biết nói thế nào, vội vàng cầm cốc nước cam lên uống một ngụm, kết quả lại bị sặc.
Phương Bác liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu ca thán: “Muộn lắm rồi! Cô Nam, cô mau đi thay quần áo rồi đi với tôi! Cô phải nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa!”
Ngôn Trạm vỗ vỗ lưng cô: “Anh đã yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng theo dõi tất cả tin tức truyền thông về em vào mọi thời gian, chỉ 10 phút sau khi bức ảnh đó được chụp, anh đã biết.”
“Anh đã cho người chuẩn bị rồi.” Anh nói: “Em tới phòng chờ thay đồ đi. Máy bay đã hạ cánh rồi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”
Chỉ là trước khi anh ra tay và đối phương còn chưa kịp tìm kiếm bất cứ phương tiện truyền thông lớn nào để gửi tin đi thì chị họ của Nam Chức đã xử lý xong xuôi.
Nam Chức lau miệng, hỏi: “Vậy anh…”
Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong đinh đong!
Có ghen không.
“Đừng nói với em là anh nghe lén bọn em nói chuyện đấy nhé?”
Tây ngốc: [Điền Vận Phi tuyên bố giải nghệ kìa]
Ngôn Trạm giang hai tay ra, đặt trên lưng ghế sofa ở sau lưng cô: “Lần trước không biết người nào đó cam đoan rằng anh là người đàn ông duy nhất của cô ấy.”
Ngôn Trạm bất lực: “Vậy em có ăn đồ tráng miệng không?”
“…”
Ngôn Trạm mang nước cam tươi tới, ngồi xuống bên cạnh Nam Chức.
Cô nhớ lại lời nói của mình lúc đó: Thần tượng có thể có rất nhiều, nhưng bạn trai thì chỉ có một.
“Sợ à?”
Xin hỏi anh đã suy luận cái khái niệm “duy nhất” này như thế nào vậy?
Thật đáng tiếc.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Nam Chức quay đầu đi, xoa xoa vành tai nóng rực của mình: “Thôi được, anh không hiểu nhầm là được rồi. Em đọc sách một lát, anh..”
Phu nhân tương lai tức giận lúc mới ngủ dậy như vậy thì phải làm sao? Phải lập tức dỗ dành, chuyện khẩn cấp lắm rồi.
Cô không có lời nào để nói về khả năng lái trực thăng của Ngôn Trạm.
Ngôi nhà được xây dựng trên bãi cỏ cách bờ biển không xa, xung quanh là tầng tầng cây xanh cùng với hoa lá.
“Không phải hiểu lầm, mà là tức giận.”
***
Đẹp như một bức tranh ở phía trời tây.
“…”
Úc
Quả nhiên vẫn chỉ là một cái thùng giấm mà thôi.
“Anh cũng biết rõ em với tiền bối Lâm không có gì với nhau mà, việc gì anh phải ghen như vậy chứ? Đây cũng chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.”
Ngôn Trạm khẽ ấn cái đầu đang ngóc lên của cô trở về vai mình, thản nhiên nói: “Cứ mặc kệ chuyện này đi.”
“…”
“Vậy anh cũng đâu có quen biết cái cô họ Điền kia đâu, thế mà em còn nhốt anh ở bên ngoài.”
“…”
“…”
Cô càng không biết phản bác như thế nào.
Anh đi vào phòng, đặt chiếc bánh phomai duy nhất còn lại xuống, quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng như sắp chết của cô.
Ngôn Trạm rút quyển sách trong tay cô ra, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không nghi ngờ em, nhưng ý nghĩ muốn độc chiếm em của anh sẽ không biến mất. Nam Chức, anh không thể khống chế được chuyện đó.”
Nam Chức mím môi, vành tai càng lúc càng nóng, nhưng trái tim lại mềm nhũn.
Ngôn Trạm cũng không hiểu tại sao mình lại mê mẩn chiếc váy corset màu đen đến vậy.
Dịch dịch cái mông, cô vùi mặt vào lòng anh như một con sâu róm.
“Vậy thì sau này em sẽ chú ý.” Cô nhỏ giọng nói: “Bọn em chỉ tình cờ gặp nhau thôi, tiền bối Lâm tới tìm em là vì chuyện công việc. Còn về công việc, em…”
Anh vòng tay ôm cô: “Anh biết, nếu lần sau gặp phải tình huống như vậy thì cứ ăn một bữa cơm. Nhưng…”
Đinh Đang nói: “Khổ cho cô rồi. Lúc nào được trả lương nhớ phải đi chơi một chuyến thật vui đó, đừng tiết kiệm làm gì! Tiết kiệm tiền không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Nhưng sao?”
Một chú mèo xiêm trốn sau cái cây đang nhìn cô.
“Cố gắng rút càng ngắn thời gian càng tốt.” Anh nói: “Nếu lâu quá thì nói với anh một tiếng, anh sẽ tới đón em, hoặc là cho tài xế tới đón em.”
Ngôn Trạm liếc nhìn cô rồi lướt xem các bức ảnh khác.
Ít nhất cũng phải để mọi người biết rằng cô là hoa đã có chủ.
Queensland
Nam Chức mím môi cười, nhéo cằm anh: “Ngôn tổng, anh thật là trẻ con.”
Cô mặc một chiếc váy phù thủy corset màu đen, mái tóc dài cố tình đánh rối trông vô cùng bồng bềnh, trên má có chấm một nốt ruồi nhỏ, làn da trắng cùng đôi môi đỏ mọng, quyến rũ gợi cảm chết người. Nhưng khi nhìn đến đôi cánh phù thủy nhỏ trên lưng cô, vẻ quyến rũ kia lại mang theo chút lanh lợi đến kỳ quặc.
“Vậy sao?”
Kết quả, Phương Bác lại đưa cô đến một sân bay tư nhân ở ngoại ô thành phố B.
Đúng vậy, trẻ con đến đáng yêu.
Gió lớn quá, cô không thể nghe thấy.
Ngôn Trạm gật đầu.
Hai người rúc vào một chỗ, không đọc sách nữa mà chuyển sang xem phim.
Ngôn Trạm xuống bếp chiên bít tết, còn đồ ăn kèm và tráng miệng thì đã được chuẩn bị trước, không cần bận tâm lắm.
Có một bộ phim kinh dị mà trước đây Nam Chức không bao giờ dám xem một mình, bây giờ vừa hay có người xem cùng, cô không thể bỏ qua nó được.
“Không phải chúng ta đến Phuket để nghỉ ngơi sao?” Nam Chức hỏi.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh chụp lén ở trong phim, cô đột nhiên hỏi: “Sao giới truyền thông lại theo dõi em nhỉ? Em cũng đâu phải người nổi tiếng gì đâu. Hay là bọn họ muốn chụp lén tiền bối Lâm? Còn em bị liên lụy?”
Ngôn Trạm khẽ ấn cái đầu đang ngóc lên của cô trở về vai mình, thản nhiên nói: “Cứ mặc kệ chuyện này đi.”
***
Thật sự là sẽ đi nghỉ sao?
Sau hơn ba giờ bay, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay tư nhân ở Phuket, Thái Lan.
Ở phần bình luận bên dưới, một bộ phận lớn cư dân mạng đều nói rằng người như Điền Vân Phi không nên gia nhập làng giải trí mà nên bước chân ra xã hội để học cách làm người; Còn fan hâm mộ của cô ta thì vô cùng tiếc nuối, mong rằng cô ta sẽ không rời đi…
Chủ nhân của sân bay này là bạn của Ngôn Trạm, anh ta đã đích thân ra đón bọn họ.
Vì vậy, Nam Chức đã nhân cơ hội mà khóa cửa lại.
Suy nghĩ một hồi, cô ghé vào tai anh, nói: “Hay là, em mặc áo sơ mi đen của anh nhé.”
Sau khi đi một đoạn đường dài như vậy, anh ta nhiều lần mời bọn họ nghỉ lại một đêm ở Phuket, để anh ta có thể làm tốt vai trò của một vị chủ nhà.
“Anh thấy chột dạ đúng không?”
Nhưng Ngôn Trạm đã khéo léo từ chối.
Tây ngốc: [Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu cô ta biến mất sao? Tại sao phải cố tình gây ra chuyện rồi lại cúi đầu nhận những lời mắng mỏ làm gì chứ? Không biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì nữa]
“Không phải chúng ta đến Phuket để nghỉ ngơi sao?” Nam Chức hỏi.
“Meow ~”
Thời tiết ngày càng ấm lên.
Vầng sáng của mặt trời dần dần tắt đi khiến những ngọn nến trên bàn càng thêm sáng hơn, chậm rãi đung đưa trong gió.
Trước khi xuống máy bay, cô đã thay sang một chiếc váy Bohemian dài trễ vai với gam màu đen làm chủ đạo cùng với chiếc mũ cói rộng vành cùng bộ với chiếc váy và túi xách.
Nam Chức cũng không thể nhảy khỏi máy bay được nữa.
Phải nói rằng gu thẩm mỹ của tên chó này rất tuyệt.
“Không phải.” Ngôn Trạm vuốt mái tóc xõa dài của cô: “Em ngồi đợi anh một lúc, anh nói với Jake vài câu rồi sẽ trở lại nhanh thôi.”
Nam Chức nghe lời, ngồi đợi anh trong phòng chờ của sân bay.
Bức tường của phòng chờ được làm bằng kính trong suốt, kéo dài từ trần xuống đến tận sàn nhà. Nó phản chiếu lại bầu trời trong xanh không một gợn mây, giống như một lâu đài trên không được xây dựng trên mặt đất.
Ngôn Trạm nheo mắt: “Vậy sao.”
Tốt lắm!
“Meow ~”
Một chú mèo xiêm trốn sau cái cây đang nhìn cô.
“Dễ thương quá.”
Cô đứng dậy đi tới định chơi với con mèo, nhưng chưa kịp bước được hai bước thì chiếc điện thoại trong túi nhỏ đã rung lên.
Tây ngốc: [Điền Vận Phi tuyên bố giải nghệ kìa]
“…”
Anh Trần: [Ha ha, chuyện xảy ra lần trước lộn xộn như vậy mà, cô ta giải nghệ cũng phải thôi]
Nhưng khi nhìn thấy cảnh chụp lén ở trong phim, cô đột nhiên hỏi: “Sao giới truyền thông lại theo dõi em nhỉ? Em cũng đâu phải người nổi tiếng gì đâu. Hay là bọn họ muốn chụp lén tiền bối Lâm? Còn em bị liên lụy?”
Tây ngốc: [Nói gì thì nói]
Tây ngốc: [Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu cô ta biến mất sao? Tại sao phải cố tình gây ra chuyện rồi lại cúi đầu nhận những lời mắng mỏ làm gì chứ? Không biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì nữa]
Vội vàng vậy sao?
Anh Trần: [Nhân phẩm quá tệ, đầu óc cũng có vấn đề theo]
Bây giờ, anh chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Không mở, không mở, còn lâu cô mới mở.
Ngôn Trạm giang hai tay ra, đặt trên lưng ghế sofa ở sau lưng cô: “Lần trước không biết người nào đó cam đoan rằng anh là người đàn ông duy nhất của cô ấy.”
Anh Trần: [Định hãm hại Chức Chức Tử của tớ sao? Định đi tìm đường chết à]
Tây ngốc: [Những lời cậu nói đều có lý.JPG]
Điền Vận Phi viết: [Hôm nay, tôi xin tuyên bố với công chúng rằng tôi sẽ rút lui khỏi ngành giải trí mãi mãi, không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Tại đây, tôi xin lỗi vì những hành động sai trái của bản thân, là do tôi đã quá lỗ mãng và kiêu ngạo. Tôi rất xin lỗi!]
Nam Chức rời khỏi Wechat và nhấp mở Weibo, việc rút lui khỏi ngành giải trí của Điền Vận Phi đang nằm trên top ba của hotsearch.
Điền Vận Phi viết: [Hôm nay, tôi xin tuyên bố với công chúng rằng tôi sẽ rút lui khỏi ngành giải trí mãi mãi, không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Tại đây, tôi xin lỗi vì những hành động sai trái của bản thân, là do tôi đã quá lỗ mãng và kiêu ngạo. Tôi rất xin lỗi!]
Nam Chức không cảm động đến vậy.
Ở phần bình luận bên dưới, một bộ phận lớn cư dân mạng đều nói rằng người như Điền Vân Phi không nên gia nhập làng giải trí mà nên bước chân ra xã hội để học cách làm người; Còn fan hâm mộ của cô ta thì vô cùng tiếc nuối, mong rằng cô ta sẽ không rời đi…
Cô càng không biết phản bác như thế nào.
Nam Chức đang lướt xem bình luận thì Ngôn Trạm quay lại.
Ngôn Trạm rút quyển sách trong tay cô ra, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không nghi ngờ em, nhưng ý nghĩ muốn độc chiếm em của anh sẽ không biến mất. Nam Chức, anh không thể khống chế được chuyện đó.”
“Đang xem cái gì vậy?”
Tuổi trẻ thực sự là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho mỗi người.
Nam Chức khóa điện thoại, lắc đầu: “Không có gì.”
Nam Chức nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.
“Nào, trực thăng đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Nam Chức đi theo bên cạnh anh.
Bàn tay của người đàn ông vô cùng lớn, lòng bàn tay ấm áp lại khô ráo, có một lớp chai sần mỏng cọ xát vào tay cô, không đau cũng không ngứa, ngược lại lại khiến cô cảm thấy an toàn khi được anh nắm lấy.
“Ngôn Trạm.”
“Sao vậy?”
Nam Chức nghĩ, bây giờ cô cần một lời giải thích hơn là phòng cảm lạnh.
“…”
Nam Chức dừng một chút rồi nói với anh: “Em không đặc biệt quan tâm đến cách nhìn nhận của người khác về bản thân mình. Đúng là có thù ắt trả, nhưng không đến mức…”
“Anh đã cho cơ hội.” Anh nói: “Nhưng cô ta không muốn.”
Tiếng chuông cửa gấp gáp như những đòn búa gõ cộp cộp liên tục vào trán Nam Chức.
Vì vậy cũng không thể trách anh tuyệt tình được.
“Vậy lần sau hãy bàn bạc với em trước được không.” Cô ôm lấy cánh tay anh, buồn bực nói: “Nếu anh cứ như vậy, em chỉ sợ sau này có người nào bắt nạt em, anh sẽ tới tận nhà ám sát người ta mất.”
“Ngôn tổng, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi.” Phương Bác đi tới nhắc nhở: “Tôi sẽ làm theo chỉ thị của anh, đặc biệt chú ý tới chi nhánh châu Âu, bất cứ lúc nào cũng sẽ báo cáo cho anh. Chúc anh và cô Nam có một kỳ nghỉ vui vẻ.”
Ngôn Trạm khẽ cười: “Sẽ không như vậy đâu, anh không nỡ để mất em.”
Cô nhất thời không biết nói thế nào, vội vàng cầm cốc nước cam lên uống một ngụm, kết quả lại bị sặc.
***
Cô nhe răng cười.
Trực thăng đáp xuống một hòn đảo nhỏ cách Phuket hơn hai trăm cây.
Nói xong, trong mắt trợ lý trưởng Phương hiện lên một sự xúc động dạt dào.
Đây là hòn đảo mà Ngôn Trạm đã mua, nhưng vẫn chưa có tên.
Đúng vậy, trẻ con đến đáng yêu.
Nam Chức thực sự thấy ngưỡng mộ mạch não của mấy tên đàn ông có tiền mà không có chỗ nào để tiêu.
Cô vẫn còn nhớ rõ sở thích cá nhân của Phó Doanh Xuyên chính là mua đảo, không phải mua xe, không phải đánh golf, mà là mua đảo.
“Anh không tin à.” Cô lướt tìm ảnh chụp trước kia trên điện thoại: “Anh nhìn đi. Em nói cho anh biết, ảnh của anh đẹp, thật ra chủ yếu là do… Ừm, em ở trong ảnh.”
Thế mà Ngôn Trạm cũng vậy. Chẳng lẽ sở thích mua đảo cũng lây nhau được sao?
Ngôn Trạm gỡ thiết bị ra, người điều khiển trực thăng trước đó đã tiếp nhận lại tất cả mọi thứ. Anh vòng ra đằng sau đỡ Nam Chức xuống.
Cô không có lời nào để nói về khả năng lái trực thăng của Ngôn Trạm.
Bạn trai cô toàn năng như vậy, cô thấy vô cùng tự hào, mà ngoài tự hào ra thì còn chỗ nào cho ngạc nhiên nữa.
Nam Chức nhìn nó, nói: “Trước khi tốt nghiệp đại học, em với mấy người bạn cùng đi du lịch trong dịp Halloween. A, bộ váy này rất hot vào thời điểm đó, nên em đã mua một cái. Sao vậy?”
“Mệt không?”
Cô phấn khích xoa xoa tay, nói: “Trước đây em vẫn luôn muốn thử lặn xuống nước xem như thế nào, nhưng hai lần tới những nơi có thể lặn thì em đều không thể xuống nước được. Em còn đang định kỳ nghỉ năm nay sẽ đi lặn ở rạn san hô Great Barrier (*) đó.”
Ngôn Trạm mặc một bộ quần áo thoải mái sáng màu, bên cạnh là hai chiếc vali dựng thẳng.
Anh có một tỷ lệ cơ thể vô cùng tuyệt vời, ngay cả khi anh chỉ mặc quần áo làm từ vải lanh thô, nhưng cũng đem đến cảm giác nổi bật khi đứng giữa đám đông. Lúc này, một cơn gió thổi tới khiến tóc anh hơi rối, nhưng trông anh vẫn vô cùng đẹp trai.
“Em không sao.” Nam Chức nhìn đi chỗ khác: “Chúng ta sẽ ở trên hòn đảo này ba ngày sao?”
Anh gật đầu: “Chỉ chúng ta.”
Cô nhớ lại lời nói của mình lúc đó: Thần tượng có thể có rất nhiều, nhưng bạn trai thì chỉ có một.
“…”
Anh không cần nhấn mạnh như vậy đâu.
Ngôi nhà được xây dựng trên bãi cỏ cách bờ biển không xa, xung quanh là tầng tầng cây xanh cùng với hoa lá.
Ngôn Trạm để cô lên chọn phòng trước.
Cô chạy lên chọn một phòng ngủ có phòng tắm riêng và ban công có thể nhìn thẳng ra biển.
Dọn dẹp xong thì cũng đã là nửa tiếng sau, trời cũng đã hoàng hôn.
Mặt trời lặn xuống nhuộm đỏ cả mặt biển khiến cái lạnh lẽo vốn có và màu xanh sẫm vô tận trở nên ấm áp và dịu dàng hơn. Từng cơn gió biển thổi nhẹ qua khiến người ta như có cảm giác đang ở trên thiên đường.
Ít nhất cũng phải để mọi người biết rằng cô là hoa đã có chủ.
“Yên tâm.” Ngôn Trạm nói: “Sẽ có người chăm sóc cho Quýt nhỏ. Nói cho anh biết mật mã chống trộm cửa nhà em.”
Ngôn Trạm xuống bếp chiên bít tết, còn đồ ăn kèm và tráng miệng thì đã được chuẩn bị trước, không cần bận tâm lắm.
Hai người ăn tối trên bàn gỗ tròn cạnh biển.
Ngôn Trạm đặt tài liệu xuống rồi bước nhanh tới, cởi áo khoác trên người ra quấn quanh người cô.
Vầng sáng của mặt trời dần dần tắt đi khiến những ngọn nến trên bàn càng thêm sáng hơn, chậm rãi đung đưa trong gió.
“Ở đây đẹp quá.” Nam Chức nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Cô không trang điểm, chỉ thoa kem chống nắng đơn giản và đánh son.
Nói xong, anh còn cố tình bổ sung: “Anh sẽ không chạm vào người em.”
Ánh nến cùng hoàng hôn tạo nên khung cảnh hoàn hảo bao phủ lấy cơ thể cô, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, tất cả đều trở nên đẹp đẽ, hư ảo giống như một thiên sứ hạ phàm.
Giọng người đàn ông khàn đi, lộ ra vẻ nóng bỏng khó che giấu.
Ngôn Trạm nhìn đến thất thần một hồi lâu rồi mới cầm dao dĩa lên.
“Ngày mai anh sẽ đưa em đi lặn.”
Lần nào cô cũng đi ra phòng khách để kiểm tra cái điện thoại nằm trơ trọi và đang được sạc trên ghế sofa, nhưng chẳng có một cái tin nhắn nào cả.
“Lặn?!”
“Mệt không?”
“Thích không?”
“Có!”
“…”
Đã 10 giờ 40 phút rồi sao?!
Nam Chức đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay dép đi trong nhà thành giày thể thao, trên người vẫn mặc chiếc quần bông dài màu xanh nhạt cùng với chiếc áo nỉ màu trắng in hình chú voi Dumbo mà cô mặc ở nhà, khoác thêm một chiếc áo khoác len dày nữa rồi rời đi.
Cô phấn khích xoa xoa tay, nói: “Trước đây em vẫn luôn muốn thử lặn xuống nước xem như thế nào, nhưng hai lần tới những nơi có thể lặn thì em đều không thể xuống nước được. Em còn đang định kỳ nghỉ năm nay sẽ đi lặn ở rạn san hô Great Barrier (*) đó.”
Ngôn Trạm mặc một bộ quần áo thoải mái sáng màu, bên cạnh là hai chiếc vali dựng thẳng.
Cuối cùng, cô đành phải thành thật khai báo mật mã nhà mình, lên đường bay đến một nơi không biết là chỗ nào để nghỉ ngơi.(*) Rạn san hô Great Barrier: là hệ thống Nam Chức ngơ ngẩn bước lên máy bay.Tây ngốc: [Nói gì thì nói]rạn san hô“… Cũng may là bà ngoại sắp về đây rồi, em nhớ bà quá. Bà… Này! Này này! Anh có đang nghe em nói không vậy?” lớn nhất thế giới, bao gồm hơn 2.900 rạn san hô riêng rẽ và 900 hòn đảo trải dài trên 2.300 kilômét, với tổng diện tích 344.400 kilômét vuông. Nó nằm trên khu vực “Em không định trốn tránh anh cả ba ngày đâu, đúng không?”Nam Chức không kìm lòng được mà muốn chụp vài tấm hình, Ngôn Trạm thấy vậy liền chủ động nói: “Em có muốn anh chụp cho em một tấm không?”Cạch!Biển San HôSau khi đi một đoạn đường dài như vậy, anh ta nhiều lần mời bọn họ nghỉ lại một đêm ở Phuket, để anh ta có thể làm tốt vai trò của một vị chủ nhà.Lúc có thời gian rảnh, anh không chịu nổi nên đã lên sân thượng bên bộ phận kỹ thuật để hút thuốc. Khi nghe thấy cô nói chuyện đó, anh vừa hay đang đi bộ về văn phòng qua cầu thang tắt trên sân thượng., ngoài khơi bờ biển Nam Chức lau miệng, hỏi: “Vậy anh…”Nam Chức nghĩ, bây giờ cô cần một lời giải thích hơn là phòng cảm lạnh.“Không phải.” Ngôn Trạm vuốt mái tóc xõa dài của cô: “Em ngồi đợi anh một lúc, anh nói với Jake vài câu rồi sẽ trở lại nhanh thôi.”Queensland“Anh muốn xem sao?”Ngôn Trạm cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn: “Thật êm tai.”“Em biết mà.” Cô xua tay: “Anh đang thấy cắn rứt lương tâm đúng không. Lúc trước, nếu không phải vì em mặc cái váy này tham gia tiệc cosplay, anh đã không tống em đến sở cảnh sát rồi.”, đông bắc ÚcĐột nhiên ngoài ban công có tiếng động lớn, cô sợ đến mức nhảy xuống khỏi giường, tiện tay với lấy cái bình hoa trên bàn.Nam Chức kiên quyết ngậm miệng lại, yên lặng ăn.Nam Chức nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười..
Ngôn Trạm vẫn luôn rất bao dung ngay cả khi cô tức giận với mình.
“Anh biết.”
“Hả? Sao anh biết?”
Nam Chức nheo mắt: Em nghi ngờ anh cố tình gài em để em nói mật khẩu nhà mình!
Ngôn Trạm đổi miếng bít tết đã được cắt ra với của cô, trả lời: “Em đã kể rồi.”
Có thể là cô đã nói về chuyện này, nhưng cô chưa bao giờ kể với anh cả.
Ngôn Trạm đổi miếng bít tết đã được cắt ra với của cô, trả lời: “Em đã kể rồi.”
Mà lần trước khi cô nói về nó, hình như là… Là ở L.Z, lúc cô và Đinh Đang vô tình nhắc đến.
Khoảng thời gian đó, cô ngày nào cũng tăng ca.
Một ngày nọ, Đinh Đang đã mua trà sữa và mang tới cho cô, cô đã đi đến thang máy để lấy nó.
“Ừ, nhớ thương em.”
Có thể là cô đã nói về chuyện này, nhưng cô chưa bao giờ kể với anh cả.
Đinh Đang nói: “Khổ cho cô rồi. Lúc nào được trả lương nhớ phải đi chơi một chuyến thật vui đó, đừng tiết kiệm làm gì! Tiết kiệm tiền không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cô đồng ý: “Đúng vậy! Lúc nào tôi cũng muốn đi lặn! Đợi đến khi có kỳ nghỉ, tôi sẽ đi!”
……
“Đừng nói với em là anh nghe lén bọn em nói chuyện đấy nhé?”
Ngôn Trạm nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vẻ mặt không lộ ra chút ngượng ngùng nào, thản nhiên nói: “Không phải nghe lén.”
Khoảng thời gian đó, khi cô đề nghị muốn kết thúc công việc của mình tại L.Z càng sớm càng tốt, tâm trạng của anh không vui chút nào cả.
Xin hỏi anh đã suy luận cái khái niệm “duy nhất” này như thế nào vậy?
Lúc có thời gian rảnh, anh không chịu nổi nên đã lên sân thượng bên bộ phận kỹ thuật để hút thuốc. Khi nghe thấy cô nói chuyện đó, anh vừa hay đang đi bộ về văn phòng qua cầu thang tắt trên sân thượng.
Nam Chức nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.
“Anh như vậy không phải nghe lén thì là gì?” Cô nói: “Đôi khi em tan làm muộn, em luôn có cảm giác có người đang theo dõi mình, đừng nói cũng là anh đấy nhé? Sớm như vậy mà anh đã bắt đầu…”
Cuối cùng, cô không biết mình tức giận hay là thấy tủi thân nữa, dần ngủ thiếp đi.
“Ừ, nhớ thương em.”
“…”
(*) Rạn san hô Great Barrier: là hệ thống
Tên chó đương nhiên rất nghe lời, ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Vô số kinh nghiệm đau đớn thê thảm đã cảnh báo cô rằng: Tuyệt đối đừng nói đến chuyện này vào lúc này —— Càng nói, tên chó này càng phản kháng mạnh mẽ hơn.
“…”
Nam Chức kiên quyết ngậm miệng lại, yên lặng ăn.
Hoàng hôn càng thêm rực rỡ.
Ngâm nga một bài hát, cô đang định chia sẻ vẻ đẹp của nơi này lên trang cá nhân, kết quả…
Đẹp như một bức tranh ở phía trời tây.
Nam Chức không kìm lòng được mà muốn chụp vài tấm hình, Ngôn Trạm thấy vậy liền chủ động nói: “Em có muốn anh chụp cho em một tấm không?”
“Em không sao.” Nam Chức nhìn đi chỗ khác: “Chúng ta sẽ ở trên hòn đảo này ba ngày sao?”
“…”
Nam Chức dừng một chút rồi nói với anh: “Em không đặc biệt quan tâm đến cách nhìn nhận của người khác về bản thân mình. Đúng là có thù ắt trả, nhưng không đến mức…”
Cô có thể tin tưởng được trình độ của mấy tên đàn ông học kỹ thuật không?
Sự thật đã chứng minh, Ngôn Trạm quả thật là người toàn năng.
Trong bức ảnh, cô đứng trên bờ ngoái nhìn ra xa, gió biển thổi tung vạt váy cùng với mái tóc dài của cô, vài sợi tóc lòa xòa vương trên má cô, tươi tắn lại tự nhiên. Sau lưng cô là biển cả hư ảo, cùng với hoàng hôn rực rỡ nơi đường chân trời, xinh đẹp và quyến rũ như nụ cười của cô vậy.
Nam Chức vô cùng hài lòng, nhưng cô vẫn cố nén nụ cười lại để ai đó không đắc ý.
Cô trêu chọc: “Ảnh chụp cũng tạm thôi. Em có một người bạn học cũ chụp ảnh rất đẹp, mấy tấm ảnh cậu ấy chụp cho em đẹp như trang bìa của tạp chí vậy.”
Cô có thể tin tưởng được trình độ của mấy tên đàn ông học kỹ thuật không?
Dịch dịch cái mông, cô vùi mặt vào lòng anh như một con sâu róm.
Ngôn Trạm nheo mắt: “Vậy sao.”
“Em hỏi anh chuyện này.” Cô uống một ngụm nước cam, hắng giọng: “Anh có biết hôm qua em bị chụp lén không?”
“Anh không tin à.” Cô lướt tìm ảnh chụp trước kia trên điện thoại: “Anh nhìn đi. Em nói cho anh biết, ảnh của anh đẹp, thật ra chủ yếu là do… Ừm, em ở trong ảnh.”
Ngôn Trạm liếc nhìn cô rồi lướt xem các bức ảnh khác.
Ánh nến cùng hoàng hôn tạo nên khung cảnh hoàn hảo bao phủ lấy cơ thể cô, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, tất cả đều trở nên đẹp đẽ, hư ảo giống như một thiên sứ hạ phàm.
Để che giấu sự chột dạ của mình, cô ở bên cạnh không ngừng giải thích, còn nói là do cô nhớ nhung thời còn đi học của mình.
Tuổi trẻ thực sự là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho mỗi người.
Nam Chức nhất thời thấy cảm động, không để ý rằng mắt người nào đó đã tối sầm lại khi nhìn thấy bức ảnh cô tham dự Halloween năm trước.
Cô mặc một chiếc váy phù thủy corset màu đen, mái tóc dài cố tình đánh rối trông vô cùng bồng bềnh, trên má có chấm một nốt ruồi nhỏ, làn da trắng cùng đôi môi đỏ mọng, quyến rũ gợi cảm chết người. Nhưng khi nhìn đến đôi cánh phù thủy nhỏ trên lưng cô, vẻ quyến rũ kia lại mang theo chút lanh lợi đến kỳ quặc.
“… Cũng may là bà ngoại sắp về đây rồi, em nhớ bà quá. Bà… Này! Này này! Anh có đang nghe em nói không vậy?”
Anh Trần: [Nhân phẩm quá tệ, đầu óc cũng có vấn đề theo]
Ngôn Trạm hoàn hồn, điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Trả lại điện thoại cho cô, anh hỏi: “Bức ảnh này chụp khi nào vậy?”
Nam Chức nhìn nó, nói: “Trước khi tốt nghiệp đại học, em với mấy người bạn cùng đi du lịch trong dịp Halloween. A, bộ váy này rất hot vào thời điểm đó, nên em đã mua một cái. Sao vậy?”
Ngôn Trạm nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vẻ mặt không lộ ra chút ngượng ngùng nào, thản nhiên nói: “Không phải nghe lén.”
“Không có gì.” Anh cầm ly rượu lên uống cạn rượu vang trong đó.
Nam Chức khóa điện thoại, lắc đầu: “Không có gì.”
Vì vậy cũng không thể trách anh tuyệt tình được.
Nam Chức thấy anh có chút kỳ quái, suy nghĩ một hồi mới chợt hiểu ra.
“Anh thấy chột dạ đúng không?”
Anh nhìn cô chằm chằm, ngón tay nắm chặt ly rượu đế cao như gia tăng thêm sức mạnh, các khớp ngón tay anh phồng lên.
“Em biết mà.” Cô xua tay: “Anh đang thấy cắn rứt lương tâm đúng không. Lúc trước, nếu không phải vì em mặc cái váy này tham gia tiệc cosplay, anh đã không tống em đến sở cảnh sát rồi.”
Cô đứng dậy đi tới định chơi với con mèo, nhưng chưa kịp bước được hai bước thì chiếc điện thoại trong túi nhỏ đã rung lên.
“…”
“Không sao, em là người rất rộng lượng, không so đo với anh đâu.”
“…”
“Nhưng, em thù dai lắm đấy.”
Phục, hoàn toàn phục.
Cô nhe răng cười.
Vừa định xoay người trở lại vị trí của mình, một lực kéo mạnh bạo đột nhiên kéo cô ngồi xuống, ngồi lên —— Đùi người đàn ông.
“Anh muốn em mặc cho anh xem.”
Giọng người đàn ông khàn đi, lộ ra vẻ nóng bỏng khó che giấu.
Ngôn Trạm hoàn hồn, điều chỉnh lại tư thế ngồi.
“Được không?” Anh siết chặt cánh tay: “Mặc cho anh xem.”
“…”
Có ghen không.
Nam Chức cảm nhận rõ ràng “độ nóng” của anh. Cô chân thành chia sẻ quá khứ với anh, vậy mà tất cả những gì anh nghĩ đến chính là…
Ngôn Trạm cũng không hiểu tại sao mình lại mê mẩn chiếc váy corset màu đen đến vậy.
“Ở đây đẹp quá.” Nam Chức nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Chỉ cần nghĩ đến nó, toàn thân đều cảm thấy khô nóng, nhất là khi tưởng tượng chính tay mình cởi sợi ruy băng đó ra, sau đó giam cầm cô, nghe cô gọi tên mình…
“Anh muốn xem sao?”
Cô quay đầu, chớp chớp đôi mắt to: “Nhưng em không mang theo.”
Suy nghĩ một hồi, cô ghé vào tai anh, nói: “Hay là, em mặc áo sơ mi đen của anh nhé.”
Vừa dứt lời, Ngôn Trạm đã bế cô trở về phòng.
“…”
Tới bên cạnh tủ quần áo, người nào đó thành thục lấy áo sơ mi đen của mình ra rồi đưa cho cô.
“…”
Phục, hoàn toàn phục.
“Bây giờ sao?” Nam Chức lùi lại: “Em thấy hay là đợi…”
Cuối cùng, cô đành phải thành thật khai báo mật mã nhà mình, lên đường bay đến một nơi không biết là chỗ nào để nghỉ ngơi.
Ngôn Trạm ra lệnh: “Mặc bây giờ.”
Khóe miệng Nam Chức giật giật, cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu nói: “Vậy anh… Vậy anh đi ra ngoài được không? Nếu không em…”
Tên chó đương nhiên rất nghe lời, ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Tốt lắm!
Vì vậy, Nam Chức đã nhân cơ hội mà khóa cửa lại.
Khi Ngôn Trạm nhận ra mình đã bị lừa thì cô đã mặc xong áo phông của tên chó kia vào, thoải mái nằm trên giường ngắm nhìn các tiểu thịt tươi của nước ngoài.
“Nam Chức, mở cửa.”
Không mở, không mở, còn lâu cô mới mở.
Ngôn Trạm gỡ thiết bị ra, người điều khiển trực thăng trước đó đã tiếp nhận lại tất cả mọi thứ. Anh vòng ra đằng sau đỡ Nam Chức xuống.
“Em không định trốn tránh anh cả ba ngày đâu, đúng không?”
Ha ha, chẳng có vấn đề gì cả, cô khá giỏi ngoại ngữ đấy.
Nam Chức không kìm lòng được mà muốn chụp vài tấm hình, Ngôn Trạm thấy vậy liền chủ động nói: “Em có muốn anh chụp cho em một tấm không?”
“Không có ai khác trên hòn đảo này đâu, ngoại trừ anh.”
“Sao vậy?”
“…”
Anh không cần nhấn mạnh như vậy đâu.
“A ——”
Ngôn Trạm hít sâu một hơi, lúc này mới bình tĩnh lại: “Nghe lời anh, mở cửa ra đi.”
Trời ạ, còn ít nhất mười ngày nữa mới đến Giáng Sinh mà!
“Em không nghe.” Cô nói: “Trong đầu anh toàn mấy thứ đen tối, em đâu có ngốc đâu.”
lớn nhất thế giới, bao gồm hơn 2.900 rạn san hô riêng rẽ và 900 hòn đảo trải dài trên 2.300 kilômét, với tổng diện tích 344.400 kilômét vuông. Nó nằm trên khu vực
Anh khẽ cười: “Anh có suy nghĩ đó với em không phải là rất bình thường sao.”
Nam Chức cười khinh bỉ: “Thôi đi, em sẽ không rơi vào bẫy của anh nữa đâu. Em nói cho anh biết, em còn chưa phạt anh chuyện của anh với Điền Vận Phi đâu. Chúng ta bây giờ, giải quyết nợ mới cùng nợ cũ một lúc!”
Ngôn Trạm bất lực: “Vậy em có ăn đồ tráng miệng không?”
“… Không ăn.”
10 phút trôi qua, bên ngoài không có động tĩnh nào nữa.
Nam Chức đã rút ra bài học từ lần đột nhập vào nhà lần trước, kiên quyết không mở cửa.
Ngâm nga một bài hát, cô đang định chia sẻ vẻ đẹp của nơi này lên trang cá nhân, kết quả…
(*) Rạn san hô Great Barrier: là hệ thống rạn san hô lớn nhất thế giới, bao gồm hơn 2.900 rạn san hô riêng rẽ và 900 hòn đảo trải dài trên 2.300 kilômét, với tổng diện tích 344.400 kilômét vuông. Nó nằm trên khu vực Biển San Hô, ngoài khơi bờ biển Queensland, đông bắc Úc.
Cạch!
“Được không?” Anh siết chặt cánh tay: “Mặc cho anh xem.”
“A ——”
“Vậy sao?”
Đột nhiên ngoài ban công có tiếng động lớn, cô sợ đến mức nhảy xuống khỏi giường, tiện tay với lấy cái bình hoa trên bàn.
Mà lần trước khi cô nói về nó, hình như là… Là ở L.Z, lúc cô và Đinh Đang vô tình nhắc đến.
Hai giây sau, Ngôn Trạm bê món tráng miệng trong tay, đẩy cửa kính ban công ra, nói: “Bánh pudding rơi mất rồi.”
“…”
“Có chuyện gì vậy trợ lý Phương? Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”
Anh đi vào phòng, đặt chiếc bánh phomai duy nhất còn lại xuống, quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng như sắp chết của cô.
“Sợ à?”
Khoảng thời gian đó, cô ngày nào cũng tăng ca.
“Không, nhưng mà em sợ ngồi tù lắm, anh đừng ép em.”
“…”
Ngôn Trạm chẳng những không tức giận: “Trách anh.”
Nói xong, anh còn cố tình bổ sung: “Anh sẽ không chạm vào người em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.