Chương 7: Nhỡ đâu người ta tới đuổi giết anh thì sao?!
Đồng Lộc
22/09/2022
Editor: YuuOan gia ngõ hẹp.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Nam Chức chính là quay đầu bỏ chạy.
Nhưng nghĩ lại tại sao cô phải làm thế chứ? Thang máy cũng đâu phải của riêng anh.
Nam Chức siết chặt quai túi, thản nhiên bước vào thang máy, miễn cưỡng tặng cho người nào đó một ánh nhìn, coi như là một lời chào.
Ngôn Trạm khẽ mím môi.
Buổi tối hôm đó, anh đã nghĩ kỹ lại một lần, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy cô có chút thành kiến đối với anh.
Nếu không, cô sẽ không trực tiếp rời đi khi nhìn thấy anh, cô rất lịch sự với Lăng Hách và trưởng phòng Ngô.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Anh nghĩ có lẽ là do lần đó đụng phải cô, anh đã làm cô đau, nhưng lại không nói lời xin lỗi.
Tâm trí Nam Chức quả nhiên cũng quay trở lại ngày hôm qua.
Còn nhớ trước đây, cô ở trong thang máy tạo nên mối duyên phận “khó hiểu” với lão Phật gia, mọi trò hề của cô đều bị anh nhìn thấy toàn bộ, sau đó anh còn đạp lên “sự xấu xí” của cô để vũ nhục cô, trực tiếp tống cô vào sở cảnh sát.
Càng nghĩ lại càng tức.
Nam Chức đánh giá cao sự rộng lượng của mình, nhưng cô không thể ở cùng một không gian với người mắc chứng ảo tưởng, tự cho mình là nhất này.
Ánh mắt Ngôn Trạm nhìn lướt qua sườn mặt của cô gái, đang định nói lời xin lỗi liền nhìn thấy cô ấn tầng gần nhất, thang máy dừng lại trong giây tiếp theo.
“Sai tầng rồi.” Anh nhắc nhở.
Nam Chức mỉm cười với anh: “Xin lỗi, giám đốc kỹ thuật Ngôn. Tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn.”
Ngôn Trạm hỏi: “Cô thấy khó chịu trong người sao?”
Đúng vậy, nhìn thấy anh là tôi khó chịu.
“Tôi không sao.” Nam Chức đi ra khỏi thang máy, quay đầu lại liếc nhìn tên chó một cái: “Rời khỏi thang máy là ổn.”
“…”
Cửa thang máy khép lại.
Ngôn Trạm nhìn thang máy, quyết định lát nữa sẽ hạ lệnh xuống dưới chỉnh đốn lại công tác vệ sinh trong thang máy.
*
Ngày đầu tiên đi làm đương nhiên không phải bắt tay vào làm việc luôn.
Trưởng phòng Ngô đích thân dẫn Nam Chức đi tham quan phòng thu âm.
Căn phòng rộng rãi và ngăn nắp, trang thiết bị được trưng bày không thua kém gì bên lồng tiếng Linh Khuynh, thậm chí còn tân tiến hơn so với Linh Khuynh rất nhiều, đều là thế hệ thiết bị thu âm mới nhất.
“Cô Nam, căn phòng có thiết bị lọc không khí 24/24 giờ, luôn để ở chế độ yên tĩnh.” Trưởng phòng Ngô nói: “Đảm bảo không có tạp âm, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cô.”
Nam Chức hắng giọng, nói nhỏ câu “Cảm ơn”.
Sau khi rời khỏi phòng thu âm, trưởng phòng Ngô lại đưa cô trở lại văn phòng để bàn bạc cụ thể về việc lồng tiếng.
“Chúng tôi đã căn cứ vào dữ liệu tính toán lớn, tổng kết một cách ngắn gọn các âm tiết phù hợp với đa số giọng nói con người. Chỉ cần những giọng nói này được ghi âm lại, sau đó thông qua trí thông minh của AI, tiến hành phân biệt, bất kỳ giọng nói nào dựa trên giọng nói của cô cũng đều có thể kết hợp được.”
Nam Chức nghe chỗ hiểu chỗ không.
Nhưng trước kia một người bạn của cô cũng đã từng ghi âm cho APP hướng dẫn, tức là nói một trăm câu cụ thể theo yêu cầu, còn lại là do máy móc tự tổng hợp.
“Nó gần như là như vậy.” Trưởng phòng Ngô gật đầu: “Nhưng phương pháp thu thập của loại đó tương đối thấp, giọng nói được tổng hợp sau đó đều cứng nhắc giống như người máy. Loại này của chúng tôi sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, nó có đầy đủ nhịp điệu, ngữ điệu nặng, nhẹ, ngữ điệu đắn đo, đều có cả.”
Nam Chức cân nhắc: “Cho nên đây là thu thập nguồn âm thanh, chứ không phải thu thập âm thanh sao?”
“Đúng vậy.”
Lợi hại.
Chỉ cần thỏa mãn số lượng nguồn thu thập là có thể có được một “giọng nói” sống động của con người.
“Kỹ thuật này là một dự án mà giám đốc kỹ thuật Ngôn của chúng tôi đã tham gia khi anh ấy còn là nghiên cứu sinh.” Nói tới đây, trưởng phòng Ngô khoanh tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ một góc 45 độ: “Sau khi về nước, anh ấy vẫn tiếp tục tự nghiên cứu, khi bản lập trình được thiết kế ra nó còn tốt và chính xác hơn trước rất nhiều! Tôi dám khẳng định với kỹ thuật này, L.Z chúng tôi sẽ trở thành người mạnh nhất!”
“…”
Ồ, còn có chuyện như vậy sao.
Trưởng phòng Ngô nói không ít về những sự tích huy hoàng của giám đốc kỹ thuật Ngôn. Nam Chức nghịch nghịch móng tay rồi lại nhìn điện thoại, vâng vâng đối phó.
Một lúc sau, trưởng phòng Ngô sắp xếp cho Nam Chức một trợ lý tạm thời.
“Chào cô Nam.” Cô gái đó cười nói: “Tôi tên là Đinh Đan, mọi người thường gọi tôi là Đinh Đang. Sau này có chuyện gì thì cô cứ nói lại với tôi.”
Nam Chức cười đáp lại: “Xin chào. Cô cứ gọi tôi là Nam Chức là được.”
Đinh Đang dẫn Nam Chức đi làm quen với môi trường của L.Z.
Phải nói rằng, L.Z rất giàu có, nhưng cũng rất khoe khoang.
Các công ty kỹ thuật nói chung đều thuê các tòa nhà văn phòng trong khu công nghệ cao, ở đây thì trực tiếp mua cả một tòa nhà, còn là tòa nhà đôi nữa.
Văn phòng ở khu A, khu B để nghiên cứu và phát minh, hai bên được nối với nhau bởi một cái cầu ở giữa, đẹp đẽ lại nguy nga.
Đi dạo một vòng thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Đinh Đang dẫn Nam Chức tới nhà ăn để ăn cơm.
“Chỉ cần quẹt thẻ là có thể vào.” Cô ấy nói: “Bên trong có đồ ăn gì đều có thể lấy ăn, không phải trả một đồng nào.”
“…”
Thật sự phải thở dài khi nói về sự giàu có của nơi này.
Nam Chức đi theo Đinh Đang tới chỗ lấy dao dĩa, đến khi tới khu vực ăn uống, cô hoàn toàn choáng váng —— Mọi người đều đủ tư cách để thở dài.
Đồ ăn ở đây có thể so sánh với bữa tiệc buffet trong khách sạn năm sao.
“Cô thích ăn gì thì cứ lấy nhé.” Đinh Đang đặc biệt tự hào.
Hai người chọn một vị trí bên cửa sổ.
Nam Chức không phải người khó quen thuộc với hoàn cảnh, mà là bầu không khí ở đây có hơi tẻ nhạt. Cũng may Đinh Đang khá hoạt bát, hơn nữa bàn bên cạnh cũng rất sôi động.
“Đó là Mạt Mạt, người rất nổi tiếng trên mạng sao. Tôi không nhìn nhầm đấy chứ.”
“Đương nhiên là cô không nhìn nhầm rồi. Bức tranh tiên nữ rơi lệ mà cô ấy vẽ hai ngày trước không phải lên hot search đó sao? Trong nhà có tiền thật tốt, cái gì cũng lên hot search được.”
“Tại sao một người nổi tiếng trên mạng lại tới tìm giám đốc kỹ thuật Ngôn chứ? Hai người này dù có quăng tám sào cũng không tới mà.”
“Ai biết được? Nhưng so với việc Mạt Mạt tới tìm giám đốc kỹ thuật Ngôn, thì tôi lại càng tò mò tại sao giám đốc kỹ thuật Ngôn lại tới công ty…”
Mấy cô gái ở quầy lễ tân nói chuyện rôm rả. Khương Ni cắn một miếng sườn non, khóe miệng thầm nhếch lên thành một nụ cười.
Tại sao lại tới tìm giám đốc kỹ thuật Ngôn sao?
Bởi vì: Đẹp trai đó!!!
Khương Ni là lễ tân của bộ phận kỹ thuật, cũng là một trong số ít những người trong công ty may mắn được nhìn thấy giám đốc kỹ thuật Ngôn.
Lúc trước giám đốc kỹ thuật Ngôn không hay tới công ty, hơn nữa mọi người đều có ấn tượng hơi định kiến về đàn ông làm kỹ thuật, vì vậy tin đồn giám đốc kỹ thuật Ngôn trọc đầu và bụng mỡ vẫn luôn lan truyền trong công ty.
Khương Ni cũng bị tẩy não như vậy.
Cho đến một ngày mưa lớn vào tháng trước, vì sợ tắc đường nên cô ta đã ra ngoài sớm, đến sớm hơn thường lệ tận 40 phút, kết quả lại gặp được giám đốc kỹ thuật trong truyền thuyết —— Ngôn Trạm.
Một giây nhìn thấy người đàn ông đó, Khương Ni đã yêu.
Nam Chức không có ý định nghe những lời đàm tiếu của người khác, đặc biệt là khi mấy chữ “giám đốc kỹ thuật Ngôn” chui vào lỗ tai, cô hoàn toàn tắt tín hiệu.
Nhưng người đối diện có vẻ rất thích thú.
Đinh Đang lắng nghe cuộc thảo luận ở bàn bên cạnh, nở nụ cười đầy mê hoặc lần thứ N.
Thấy Nam Chức đang nhìn mình, cô ấy suy bụng ta ra bụng người, cho rằng cô cũng thích buôn chuyện giống các cô ấy.
“Các cô ấy đều đoán sai rồi.” Đinh Đang chống cằm, bộ dạng như biết một bí mật động trời nào đó: “Tôi biết giữa giám đốc kỹ thuật Ngôn và Mạt Mạt có chuyện gì.”
“…”
Ồ, tôi không muốn biết.
Nhưng không ai có thể ngăn một cô gái chia sẻ những tin đồn, huống chi còn là tin đồn của lão Phật gia của L.Z.
Đinh Đang là trợ lý chịu trách nhiệm kết nối bộ phận marketing và bộ phận kỹ thuật, vì vậy cô ấy càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Ngôn Trạm hơn những người khác.
Một lần nọ, Ngôn Trạm đi cùng với trưởng phòng kỹ thuật, trưởng phòng Ngô và cô ấy tới tham gia một diễn đàn kỹ thuật.
Sau khi bước ra khỏi phòng họp lớn, Đinh Đang đã bất chấp bỏ qua việc thưởng thức mỹ nhan thịnh thế (*) của vị giám đốc nhà mình, tất cả sự chú ý đều bị một cô gái cướp đi mất —— Cô gái đó chính là Mạt Mạt.
(*) Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Mỹ nhan thịnh thế là một người đẹp đến tột cùng.
“Mạt Mạt đang theo đuổi giám đốc, theo đuổi như bị trúng tà.”
Giám đốc kỹ thuật Ngôn vẫn luôn tránh mặt Mạt Mạt. Không biết cô ta nghe được tin tức ở đâu, biết được giám đốc kỹ thuật Ngôn đang tham gia một diễn đàn ở trung tâm thành phố, cô ta đã chạy tới đó để thổ lộ tấm chân tình của mình.
“Sau đó tôi còn nghe nói, cái cô Mạt Mạt này đi theo giám đốc kỹ thuật Ngôn rất nhiều lần, hại giám đốc kỹ thuật Ngôn phải chuyển nhà.”
“…”
“Tuy nhiên, giám đốc kỹ thuật Ngôn cũng không phải là người ăn chay.” Đinh Đang cúi người lại gần, hạ thấp giọng nói: “Lần đó Mạt Mạt lại tới chặn anh ấy lại, cô có biết giám đốc kỹ thuật Ngôn đã nói với cô ấy điều gì không? Nếu tôi là cô gái đó, chắc chắn tôi đã tìm một cái hố để chui xuống.”
Nam Chức nắm chặt đũa, khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của cô lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh như băng, bình tĩnh nói một câu ——
“Bảo cô ấy nhìn lại mình trước gương đi.”
“…”
Mẹ nó, diễn viên lồng tiếng còn biết đọc suy nghĩ nữa sao?
Đinh Đang há hốc mồm, có chút không biết nên làm cách nào để bù lại sự hồi hộp mà cô ấy đã xây dựng.
Mà Nam Chức cũng đã đặt đũa xuống.
“Tôi ăn xong rồi.” Cô nói: “Tôi hơi mệt, tôi về trước nghỉ ngơi một lát.”
Đinh Đang không rõ chuyện gì xảy ra, lúng túng nói: “Được, được.”
*
Nam Chức bực bội.
Người này sao lại khó trông mong như vậy chứ!
Vì cô đã đồng ý làm việc cho L.Z, cô sẽ không ngu ngốc đến mức đối đầu với tổng giám đốc, cô vẫn có sự chuyên nghiệp đó. Dù thế nào thì công việc cũng sẽ đến lúc kết thúc, thêm Wechat, sau đó từ từ trả thù.
Nhưng mọi thứ xung quanh đều nhắc nhở cô rằng Ngôn Trạm là tên chó chết tiệt đáng ghét như thế nào!
Soi lại gương sao, tại sao anh không tự soi chính mình trong gương đi?
Hai con mắt lớn trên mặt chỉ dùng để phán đoán thôi sao, nhìn thấy cô gái nào cũng cho là muốn theo đuổi mình! Muốn theo đuổi mình!
Nhỡ đâu người ta tới đuổi giết anh thì sao?!
Nam Chức hầm hừ rửa tay trong phòng vệ sinh.
Điện thoại trong túi rung lên, cô trực tiếp dùng tay ướt cầm lấy nó.
“Alo.”
“Nam Chức? Là cậu sao? Tôi là Chu Trạch.”
Cơn tức giận của Nam Chức giảm đi một chút, nói: “Là tôi đây. Có chuyện gì vậy?”
“Tôi đang ở bãi đỗ xe ngầm của L.Z.”
*
Ngôn Trạm ngồi trong xe, sắc mặt bình tĩnh, vững vàng như núi thái sơn.
Bên ngoài xe, cô gái kia đang dang tay chân ra thành hình chữ “Đại” (大), chắn ngang đầu xe.
Những cô gái rình rập và theo đuổi anh như vậy, cô ta không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
Trước đây, Ngôn Trạm chỉ cảm thấy nhàm chán, nhưng hôm nay lại thấy bực bội một cách khó hiểu.
Cụp mắt xuống, anh lấy điện thoại gọi điện cho Phương Bác gọi bảo vệ tới đây.
Mạt Mạt xem như đã lĩnh hội được phong cách làm việc của Ngôn Trạm —— Không lãng phí một câu, không lãng phí một giây, một mũi tên trúng đích.
Nhìn thấy anh lấy điện thoại ra, cô ta hoảng sợ chạy đến ghế lái gõ gõ vào cửa kính, đáng thương nói: “Anh Ngôn Trạm, anh định làm gì vậy? Em chỉ muốn tới tìm anh ăn cơm thôi mà, sao anh lại phớt lờ em như vậy chứ? Anh xuống xe đi, em sẽ mời anh ăn đồ Nhật.”
Ngôn Trạm không nhìn cô ta, giao việc cho Phương Bác.
“Vâng, Ngôn tổng.” Phương Bác tạm dừng một chút: “Nhưng nếu gọi bảo vệ tới, trong công ty có thể…”
Ngôn Trạm vừa định nói “Cậu nghĩ cách đi”, khi ngước mắt lên, một bóng người đi ngang qua trước mắt anh.
Hôm trước, Chu Trạch đã gửi tin nhắn tới hỏi cô có cuốn sách nào về phát tranh và dẫn chương trình không. Anh ta có một cô em họ muốn thi vào đại học Truyền Thông, nhờ anh ta tìm giúp tư liệu.
Nam Chức đưa USB cho anh ta, nói: “May mà tôi có mang theo, nếu không lại phiền cậu đi một chuyến tay không rồi. Thật ra ngày mai tôi sẽ về Linh Khuynh, đến lúc đó tôi đưa cho cậu cũng được mà.”
Chu Trạch cười xấu hổ, cầm lấy USB, nói nhỏ: “Tôi cũng vừa hay đi ngang qua thôi.”
Đôi mắt của chàng trai không biết nên nhìn vào đâu, chợt nghĩ tới bộ phim tối nay, không biết cô…
“Bây giờ gọi bảo vệ tới đây.”
“…”
Không phải anh không muốn người khác biết danh tính của mình sao? Một việc như vậy cũng có thể tạo ra tin đồn, rất nhiều thứ sẽ không thể che giấu được.
“Ngôn tổng, tôi bây giờ…”
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”
Nam Chức đã đưa USB, không biết Chu Trạch còn đứng yên tại chỗ làm gì.
Hai người họ không thân thiết, nhưng khi đối phương mở miệng, cô thấy chuyện đó không tốn sức gì nên mới đồng ý.
“Không có gì đâu, tôi đi trước…”
Rầm!
Trong bãi đỗ xe đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Mạt Mạt nhìn thấy Ngôn Trạm mở cửa bước xuống xe, nghĩ rằng anh đã thay đổi ý định, vô cùng vui vẻ.
Cô ta cười hì hì nói: “Anh Ngôn Trạm, xe em để ở bên ngoài, chúng ta đi xe của anh ra ngoài đi. Bãi đỗ xe của các anh cũng phiền phức quá, xe bên ngoài không được phép vào, em tới tìm anh cũng rất bất tiện. Chi bằng…”
Cô ta nói không ngừng. Ngôn Trạm nhìn chằm chằm về phía Nam Chức, cùng với chàng trai bên cạnh cô —— Hiền lành, lịch sự, cao ráo và tỏa nắng, có lẽ là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp không lâu.
Anh hơi nhíu mày. Đúng lúc đó có hai nhân viên bảo vệ chạy tới.
Phương Bác dù có bình tĩnh đến đâu cũng không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào nếu chuyện ngày hôm nay được lan truyền trong công ty.
Đã có chuyện gì xảy ra với Boss vậy? Trong đầu có vấn đề gì sao? Không phải anh nói rằng phải khiêm tốn và sống ẩn giật sao?
“Này, các anh đang làm gì vậy?” Mạt Mạt núp sau lưng Ngôn Trạm: “Tôi không có lái xe vào, các anh…”
Ngôn Trạm thấp giọng nói: “Không phải cô ấy.”
Mạt Mạt đắc ý, cho rằng Ngôn Trạm đang bảo vệ mình, lại bắt gặp chiếc Buick màu đen trước mặt, lập tức nói: “Các anh tìm nhầm người rồi, người kia mới là người tự tiện lái xe vào đây.”
Hai nhân viên bảo vệ đều nhìn sang Phương Bác: Không phải nói bắt cô gái này lại sao?
Phương Bác: “…”
Mẹ nó, tôi cũng hơi bị loạn.
Ngôn Trạm nhìn thẳng về phía Nam Chức, đi tới đó.
Nam Chức không biết tại sao anh lại đột nhiên đi tới đây, lại còn mang theo cảm giác “Tôi tới để giết cô”, vô thức lùi về phía sau một bước.
Có trời đất chứng giám, cô còn chưa bắt đầu trả thù đâu.
“Cô Nam.” Ngôn Trạm đứng yên, chắn gần hết cơ thể của Chu Trạch: “L.Z có quy định xe ngoài không được phép đi vào. Vị này… Đương nhiên, nếu anh ta là bạn trai của cô Nam, có thể ngoại lệ một lần.”
Bạn trai?!
Con mắt nào của anh nhìn ra chúng tôi là người yêu vậy?
Một trí tưởng tượng tuyệt vời như vậy, một tình yêu phải trả giá cho mối quan hệ nam nữ như vậy, tại sao anh không đi viết tiểu thuyết ngôn tình đi.
Nam Chức nhớ lại ánh mắt mà tên chó này nhìn Lý Ngạn Thần lúc đó, cả chuyện play đáng sợ trước đó cũng hiện lên trong lòng.
Hít sâu một hơi, cô chuyển sự tức giận sang thành mỉm cười, đôi mắt to tròn ngấn nước cong lên, hai má núng nính cũng phồng lên, lanh lợi và dễ thương.
“Vậy làm phiền giám đốc kỹ thuật Ngôn rồi.” Cô nói một cách chân thành: “Ngoại lệ đi.”
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Nam Chức chính là quay đầu bỏ chạy.
Nhưng nghĩ lại tại sao cô phải làm thế chứ? Thang máy cũng đâu phải của riêng anh.
Nam Chức siết chặt quai túi, thản nhiên bước vào thang máy, miễn cưỡng tặng cho người nào đó một ánh nhìn, coi như là một lời chào.
Ngôn Trạm khẽ mím môi.
Buổi tối hôm đó, anh đã nghĩ kỹ lại một lần, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy cô có chút thành kiến đối với anh.
Nếu không, cô sẽ không trực tiếp rời đi khi nhìn thấy anh, cô rất lịch sự với Lăng Hách và trưởng phòng Ngô.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Anh nghĩ có lẽ là do lần đó đụng phải cô, anh đã làm cô đau, nhưng lại không nói lời xin lỗi.
Tâm trí Nam Chức quả nhiên cũng quay trở lại ngày hôm qua.
Còn nhớ trước đây, cô ở trong thang máy tạo nên mối duyên phận “khó hiểu” với lão Phật gia, mọi trò hề của cô đều bị anh nhìn thấy toàn bộ, sau đó anh còn đạp lên “sự xấu xí” của cô để vũ nhục cô, trực tiếp tống cô vào sở cảnh sát.
Càng nghĩ lại càng tức.
Nam Chức đánh giá cao sự rộng lượng của mình, nhưng cô không thể ở cùng một không gian với người mắc chứng ảo tưởng, tự cho mình là nhất này.
Ánh mắt Ngôn Trạm nhìn lướt qua sườn mặt của cô gái, đang định nói lời xin lỗi liền nhìn thấy cô ấn tầng gần nhất, thang máy dừng lại trong giây tiếp theo.
“Sai tầng rồi.” Anh nhắc nhở.
Nam Chức mỉm cười với anh: “Xin lỗi, giám đốc kỹ thuật Ngôn. Tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn.”
Ngôn Trạm hỏi: “Cô thấy khó chịu trong người sao?”
Đúng vậy, nhìn thấy anh là tôi khó chịu.
“Tôi không sao.” Nam Chức đi ra khỏi thang máy, quay đầu lại liếc nhìn tên chó một cái: “Rời khỏi thang máy là ổn.”
“…”
Cửa thang máy khép lại.
Ngôn Trạm nhìn thang máy, quyết định lát nữa sẽ hạ lệnh xuống dưới chỉnh đốn lại công tác vệ sinh trong thang máy.
*
Ngày đầu tiên đi làm đương nhiên không phải bắt tay vào làm việc luôn.
Trưởng phòng Ngô đích thân dẫn Nam Chức đi tham quan phòng thu âm.
Căn phòng rộng rãi và ngăn nắp, trang thiết bị được trưng bày không thua kém gì bên lồng tiếng Linh Khuynh, thậm chí còn tân tiến hơn so với Linh Khuynh rất nhiều, đều là thế hệ thiết bị thu âm mới nhất.
“Cô Nam, căn phòng có thiết bị lọc không khí 24/24 giờ, luôn để ở chế độ yên tĩnh.” Trưởng phòng Ngô nói: “Đảm bảo không có tạp âm, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cô.”
Nam Chức hắng giọng, nói nhỏ câu “Cảm ơn”.
Sau khi rời khỏi phòng thu âm, trưởng phòng Ngô lại đưa cô trở lại văn phòng để bàn bạc cụ thể về việc lồng tiếng.
“Chúng tôi đã căn cứ vào dữ liệu tính toán lớn, tổng kết một cách ngắn gọn các âm tiết phù hợp với đa số giọng nói con người. Chỉ cần những giọng nói này được ghi âm lại, sau đó thông qua trí thông minh của AI, tiến hành phân biệt, bất kỳ giọng nói nào dựa trên giọng nói của cô cũng đều có thể kết hợp được.”
Nam Chức nghe chỗ hiểu chỗ không.
Nhưng trước kia một người bạn của cô cũng đã từng ghi âm cho APP hướng dẫn, tức là nói một trăm câu cụ thể theo yêu cầu, còn lại là do máy móc tự tổng hợp.
“Nó gần như là như vậy.” Trưởng phòng Ngô gật đầu: “Nhưng phương pháp thu thập của loại đó tương đối thấp, giọng nói được tổng hợp sau đó đều cứng nhắc giống như người máy. Loại này của chúng tôi sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, nó có đầy đủ nhịp điệu, ngữ điệu nặng, nhẹ, ngữ điệu đắn đo, đều có cả.”
Nam Chức cân nhắc: “Cho nên đây là thu thập nguồn âm thanh, chứ không phải thu thập âm thanh sao?”
“Đúng vậy.”
Lợi hại.
Chỉ cần thỏa mãn số lượng nguồn thu thập là có thể có được một “giọng nói” sống động của con người.
“Kỹ thuật này là một dự án mà giám đốc kỹ thuật Ngôn của chúng tôi đã tham gia khi anh ấy còn là nghiên cứu sinh.” Nói tới đây, trưởng phòng Ngô khoanh tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ một góc 45 độ: “Sau khi về nước, anh ấy vẫn tiếp tục tự nghiên cứu, khi bản lập trình được thiết kế ra nó còn tốt và chính xác hơn trước rất nhiều! Tôi dám khẳng định với kỹ thuật này, L.Z chúng tôi sẽ trở thành người mạnh nhất!”
“…”
Ồ, còn có chuyện như vậy sao.
Trưởng phòng Ngô nói không ít về những sự tích huy hoàng của giám đốc kỹ thuật Ngôn. Nam Chức nghịch nghịch móng tay rồi lại nhìn điện thoại, vâng vâng đối phó.
Một lúc sau, trưởng phòng Ngô sắp xếp cho Nam Chức một trợ lý tạm thời.
“Chào cô Nam.” Cô gái đó cười nói: “Tôi tên là Đinh Đan, mọi người thường gọi tôi là Đinh Đang. Sau này có chuyện gì thì cô cứ nói lại với tôi.”
Nam Chức cười đáp lại: “Xin chào. Cô cứ gọi tôi là Nam Chức là được.”
Đinh Đang dẫn Nam Chức đi làm quen với môi trường của L.Z.
Phải nói rằng, L.Z rất giàu có, nhưng cũng rất khoe khoang.
Các công ty kỹ thuật nói chung đều thuê các tòa nhà văn phòng trong khu công nghệ cao, ở đây thì trực tiếp mua cả một tòa nhà, còn là tòa nhà đôi nữa.
Văn phòng ở khu A, khu B để nghiên cứu và phát minh, hai bên được nối với nhau bởi một cái cầu ở giữa, đẹp đẽ lại nguy nga.
Đi dạo một vòng thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Đinh Đang dẫn Nam Chức tới nhà ăn để ăn cơm.
“Chỉ cần quẹt thẻ là có thể vào.” Cô ấy nói: “Bên trong có đồ ăn gì đều có thể lấy ăn, không phải trả một đồng nào.”
“…”
Thật sự phải thở dài khi nói về sự giàu có của nơi này.
Nam Chức đi theo Đinh Đang tới chỗ lấy dao dĩa, đến khi tới khu vực ăn uống, cô hoàn toàn choáng váng —— Mọi người đều đủ tư cách để thở dài.
Đồ ăn ở đây có thể so sánh với bữa tiệc buffet trong khách sạn năm sao.
“Cô thích ăn gì thì cứ lấy nhé.” Đinh Đang đặc biệt tự hào.
Hai người chọn một vị trí bên cửa sổ.
Nam Chức không phải người khó quen thuộc với hoàn cảnh, mà là bầu không khí ở đây có hơi tẻ nhạt. Cũng may Đinh Đang khá hoạt bát, hơn nữa bàn bên cạnh cũng rất sôi động.
“Đó là Mạt Mạt, người rất nổi tiếng trên mạng sao. Tôi không nhìn nhầm đấy chứ.”
“Đương nhiên là cô không nhìn nhầm rồi. Bức tranh tiên nữ rơi lệ mà cô ấy vẽ hai ngày trước không phải lên hot search đó sao? Trong nhà có tiền thật tốt, cái gì cũng lên hot search được.”
“Tại sao một người nổi tiếng trên mạng lại tới tìm giám đốc kỹ thuật Ngôn chứ? Hai người này dù có quăng tám sào cũng không tới mà.”
“Ai biết được? Nhưng so với việc Mạt Mạt tới tìm giám đốc kỹ thuật Ngôn, thì tôi lại càng tò mò tại sao giám đốc kỹ thuật Ngôn lại tới công ty…”
Mấy cô gái ở quầy lễ tân nói chuyện rôm rả. Khương Ni cắn một miếng sườn non, khóe miệng thầm nhếch lên thành một nụ cười.
Tại sao lại tới tìm giám đốc kỹ thuật Ngôn sao?
Bởi vì: Đẹp trai đó!!!
Khương Ni là lễ tân của bộ phận kỹ thuật, cũng là một trong số ít những người trong công ty may mắn được nhìn thấy giám đốc kỹ thuật Ngôn.
Lúc trước giám đốc kỹ thuật Ngôn không hay tới công ty, hơn nữa mọi người đều có ấn tượng hơi định kiến về đàn ông làm kỹ thuật, vì vậy tin đồn giám đốc kỹ thuật Ngôn trọc đầu và bụng mỡ vẫn luôn lan truyền trong công ty.
Khương Ni cũng bị tẩy não như vậy.
Cho đến một ngày mưa lớn vào tháng trước, vì sợ tắc đường nên cô ta đã ra ngoài sớm, đến sớm hơn thường lệ tận 40 phút, kết quả lại gặp được giám đốc kỹ thuật trong truyền thuyết —— Ngôn Trạm.
Một giây nhìn thấy người đàn ông đó, Khương Ni đã yêu.
Nam Chức không có ý định nghe những lời đàm tiếu của người khác, đặc biệt là khi mấy chữ “giám đốc kỹ thuật Ngôn” chui vào lỗ tai, cô hoàn toàn tắt tín hiệu.
Nhưng người đối diện có vẻ rất thích thú.
Đinh Đang lắng nghe cuộc thảo luận ở bàn bên cạnh, nở nụ cười đầy mê hoặc lần thứ N.
Thấy Nam Chức đang nhìn mình, cô ấy suy bụng ta ra bụng người, cho rằng cô cũng thích buôn chuyện giống các cô ấy.
“Các cô ấy đều đoán sai rồi.” Đinh Đang chống cằm, bộ dạng như biết một bí mật động trời nào đó: “Tôi biết giữa giám đốc kỹ thuật Ngôn và Mạt Mạt có chuyện gì.”
“…”
Ồ, tôi không muốn biết.
Nhưng không ai có thể ngăn một cô gái chia sẻ những tin đồn, huống chi còn là tin đồn của lão Phật gia của L.Z.
Đinh Đang là trợ lý chịu trách nhiệm kết nối bộ phận marketing và bộ phận kỹ thuật, vì vậy cô ấy càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Ngôn Trạm hơn những người khác.
Một lần nọ, Ngôn Trạm đi cùng với trưởng phòng kỹ thuật, trưởng phòng Ngô và cô ấy tới tham gia một diễn đàn kỹ thuật.
Sau khi bước ra khỏi phòng họp lớn, Đinh Đang đã bất chấp bỏ qua việc thưởng thức mỹ nhan thịnh thế (*) của vị giám đốc nhà mình, tất cả sự chú ý đều bị một cô gái cướp đi mất —— Cô gái đó chính là Mạt Mạt.
(*) Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Mỹ nhan thịnh thế là một người đẹp đến tột cùng.
“Mạt Mạt đang theo đuổi giám đốc, theo đuổi như bị trúng tà.”
Giám đốc kỹ thuật Ngôn vẫn luôn tránh mặt Mạt Mạt. Không biết cô ta nghe được tin tức ở đâu, biết được giám đốc kỹ thuật Ngôn đang tham gia một diễn đàn ở trung tâm thành phố, cô ta đã chạy tới đó để thổ lộ tấm chân tình của mình.
“Sau đó tôi còn nghe nói, cái cô Mạt Mạt này đi theo giám đốc kỹ thuật Ngôn rất nhiều lần, hại giám đốc kỹ thuật Ngôn phải chuyển nhà.”
“…”
“Tuy nhiên, giám đốc kỹ thuật Ngôn cũng không phải là người ăn chay.” Đinh Đang cúi người lại gần, hạ thấp giọng nói: “Lần đó Mạt Mạt lại tới chặn anh ấy lại, cô có biết giám đốc kỹ thuật Ngôn đã nói với cô ấy điều gì không? Nếu tôi là cô gái đó, chắc chắn tôi đã tìm một cái hố để chui xuống.”
Nam Chức nắm chặt đũa, khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của cô lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh như băng, bình tĩnh nói một câu ——
“Bảo cô ấy nhìn lại mình trước gương đi.”
“…”
Mẹ nó, diễn viên lồng tiếng còn biết đọc suy nghĩ nữa sao?
Đinh Đang há hốc mồm, có chút không biết nên làm cách nào để bù lại sự hồi hộp mà cô ấy đã xây dựng.
Mà Nam Chức cũng đã đặt đũa xuống.
“Tôi ăn xong rồi.” Cô nói: “Tôi hơi mệt, tôi về trước nghỉ ngơi một lát.”
Đinh Đang không rõ chuyện gì xảy ra, lúng túng nói: “Được, được.”
*
Nam Chức bực bội.
Người này sao lại khó trông mong như vậy chứ!
Vì cô đã đồng ý làm việc cho L.Z, cô sẽ không ngu ngốc đến mức đối đầu với tổng giám đốc, cô vẫn có sự chuyên nghiệp đó. Dù thế nào thì công việc cũng sẽ đến lúc kết thúc, thêm Wechat, sau đó từ từ trả thù.
Nhưng mọi thứ xung quanh đều nhắc nhở cô rằng Ngôn Trạm là tên chó chết tiệt đáng ghét như thế nào!
Soi lại gương sao, tại sao anh không tự soi chính mình trong gương đi?
Hai con mắt lớn trên mặt chỉ dùng để phán đoán thôi sao, nhìn thấy cô gái nào cũng cho là muốn theo đuổi mình! Muốn theo đuổi mình!
Nhỡ đâu người ta tới đuổi giết anh thì sao?!
Nam Chức hầm hừ rửa tay trong phòng vệ sinh.
Điện thoại trong túi rung lên, cô trực tiếp dùng tay ướt cầm lấy nó.
“Alo.”
“Nam Chức? Là cậu sao? Tôi là Chu Trạch.”
Cơn tức giận của Nam Chức giảm đi một chút, nói: “Là tôi đây. Có chuyện gì vậy?”
“Tôi đang ở bãi đỗ xe ngầm của L.Z.”
*
Ngôn Trạm ngồi trong xe, sắc mặt bình tĩnh, vững vàng như núi thái sơn.
Bên ngoài xe, cô gái kia đang dang tay chân ra thành hình chữ “Đại” (大), chắn ngang đầu xe.
Những cô gái rình rập và theo đuổi anh như vậy, cô ta không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
Trước đây, Ngôn Trạm chỉ cảm thấy nhàm chán, nhưng hôm nay lại thấy bực bội một cách khó hiểu.
Cụp mắt xuống, anh lấy điện thoại gọi điện cho Phương Bác gọi bảo vệ tới đây.
Mạt Mạt xem như đã lĩnh hội được phong cách làm việc của Ngôn Trạm —— Không lãng phí một câu, không lãng phí một giây, một mũi tên trúng đích.
Nhìn thấy anh lấy điện thoại ra, cô ta hoảng sợ chạy đến ghế lái gõ gõ vào cửa kính, đáng thương nói: “Anh Ngôn Trạm, anh định làm gì vậy? Em chỉ muốn tới tìm anh ăn cơm thôi mà, sao anh lại phớt lờ em như vậy chứ? Anh xuống xe đi, em sẽ mời anh ăn đồ Nhật.”
Ngôn Trạm không nhìn cô ta, giao việc cho Phương Bác.
“Vâng, Ngôn tổng.” Phương Bác tạm dừng một chút: “Nhưng nếu gọi bảo vệ tới, trong công ty có thể…”
Ngôn Trạm vừa định nói “Cậu nghĩ cách đi”, khi ngước mắt lên, một bóng người đi ngang qua trước mắt anh.
Hôm trước, Chu Trạch đã gửi tin nhắn tới hỏi cô có cuốn sách nào về phát tranh và dẫn chương trình không. Anh ta có một cô em họ muốn thi vào đại học Truyền Thông, nhờ anh ta tìm giúp tư liệu.
Nam Chức đưa USB cho anh ta, nói: “May mà tôi có mang theo, nếu không lại phiền cậu đi một chuyến tay không rồi. Thật ra ngày mai tôi sẽ về Linh Khuynh, đến lúc đó tôi đưa cho cậu cũng được mà.”
Chu Trạch cười xấu hổ, cầm lấy USB, nói nhỏ: “Tôi cũng vừa hay đi ngang qua thôi.”
Đôi mắt của chàng trai không biết nên nhìn vào đâu, chợt nghĩ tới bộ phim tối nay, không biết cô…
“Bây giờ gọi bảo vệ tới đây.”
“…”
Không phải anh không muốn người khác biết danh tính của mình sao? Một việc như vậy cũng có thể tạo ra tin đồn, rất nhiều thứ sẽ không thể che giấu được.
“Ngôn tổng, tôi bây giờ…”
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”
Nam Chức đã đưa USB, không biết Chu Trạch còn đứng yên tại chỗ làm gì.
Hai người họ không thân thiết, nhưng khi đối phương mở miệng, cô thấy chuyện đó không tốn sức gì nên mới đồng ý.
“Không có gì đâu, tôi đi trước…”
Rầm!
Trong bãi đỗ xe đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Mạt Mạt nhìn thấy Ngôn Trạm mở cửa bước xuống xe, nghĩ rằng anh đã thay đổi ý định, vô cùng vui vẻ.
Cô ta cười hì hì nói: “Anh Ngôn Trạm, xe em để ở bên ngoài, chúng ta đi xe của anh ra ngoài đi. Bãi đỗ xe của các anh cũng phiền phức quá, xe bên ngoài không được phép vào, em tới tìm anh cũng rất bất tiện. Chi bằng…”
Cô ta nói không ngừng. Ngôn Trạm nhìn chằm chằm về phía Nam Chức, cùng với chàng trai bên cạnh cô —— Hiền lành, lịch sự, cao ráo và tỏa nắng, có lẽ là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp không lâu.
Anh hơi nhíu mày. Đúng lúc đó có hai nhân viên bảo vệ chạy tới.
Phương Bác dù có bình tĩnh đến đâu cũng không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào nếu chuyện ngày hôm nay được lan truyền trong công ty.
Đã có chuyện gì xảy ra với Boss vậy? Trong đầu có vấn đề gì sao? Không phải anh nói rằng phải khiêm tốn và sống ẩn giật sao?
“Này, các anh đang làm gì vậy?” Mạt Mạt núp sau lưng Ngôn Trạm: “Tôi không có lái xe vào, các anh…”
Ngôn Trạm thấp giọng nói: “Không phải cô ấy.”
Mạt Mạt đắc ý, cho rằng Ngôn Trạm đang bảo vệ mình, lại bắt gặp chiếc Buick màu đen trước mặt, lập tức nói: “Các anh tìm nhầm người rồi, người kia mới là người tự tiện lái xe vào đây.”
Hai nhân viên bảo vệ đều nhìn sang Phương Bác: Không phải nói bắt cô gái này lại sao?
Phương Bác: “…”
Mẹ nó, tôi cũng hơi bị loạn.
Ngôn Trạm nhìn thẳng về phía Nam Chức, đi tới đó.
Nam Chức không biết tại sao anh lại đột nhiên đi tới đây, lại còn mang theo cảm giác “Tôi tới để giết cô”, vô thức lùi về phía sau một bước.
Có trời đất chứng giám, cô còn chưa bắt đầu trả thù đâu.
“Cô Nam.” Ngôn Trạm đứng yên, chắn gần hết cơ thể của Chu Trạch: “L.Z có quy định xe ngoài không được phép đi vào. Vị này… Đương nhiên, nếu anh ta là bạn trai của cô Nam, có thể ngoại lệ một lần.”
Bạn trai?!
Con mắt nào của anh nhìn ra chúng tôi là người yêu vậy?
Một trí tưởng tượng tuyệt vời như vậy, một tình yêu phải trả giá cho mối quan hệ nam nữ như vậy, tại sao anh không đi viết tiểu thuyết ngôn tình đi.
Nam Chức nhớ lại ánh mắt mà tên chó này nhìn Lý Ngạn Thần lúc đó, cả chuyện play đáng sợ trước đó cũng hiện lên trong lòng.
Hít sâu một hơi, cô chuyển sự tức giận sang thành mỉm cười, đôi mắt to tròn ngấn nước cong lên, hai má núng nính cũng phồng lên, lanh lợi và dễ thương.
“Vậy làm phiền giám đốc kỹ thuật Ngôn rồi.” Cô nói một cách chân thành: “Ngoại lệ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.