Chương 32: .2: Nhịp Tim
Thỏ Mỹ
07/02/2024
Trình Triệt yên lặng đi theo Trương Khải Văn vào bên trong, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hai chân xếp ngay ngắn, hai tay ngay ngắn đặt lên đùi gối, trông ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ.
Trương Khải Văn không cho Lục Thời Duyên đi vào, thế nên anh cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi. Lục Thời Duyên đứng ngoài, bình tĩnh nói: “Tất cả là do em đã theo đuổi Trình Triệt nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại. Hôm nay em đã gọi cô ấy đến phòng dụng cụ để tỏ tình, còn mọi chuyện sau đó như thế nào thì thầy cũng đã nhìn thấy. Thầy Trương, mọi chuyện đều là lỗi của em, thầy cứ trách mắng mình em là được rồi.”
Dáng người anh rất cao, đứng ngoài cửa có thể chắn được một vùng ánh sáng, mang đến cho người khác cảm giác áp bức. Trương Khải Văn không chịu được nữa: “Em vào trong này.”
Lục Thời Duyên cầu còn không được, nhanh chóng đi vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh Trình Triệt.
“Ngay từ khi bạn học Trình Triệt chuyển đến trường mình thì em đã chú ý đến cô ấy rồi. Em còn năm lần bảy lượt thổ lộ, nhưng đều bị cô ấy từ chối, nói là học sinh cần đặt việc học hành lên hàng đầu. Em không cam lòng, hết lần này đến lần khác dây dưa với cô ấy. Hôm nay em nói muốn hẹn gặp cô ấy lần cuối để có thể nói hết tất cả mọi tâm sự, cũng coi như có thể hoàn toàn từ bỏ.”
Lục Thời Duyên kể chuyện y như thật.
Trương Khải Văn là người đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, cũng đã cầm gậy đánh không biết bao nhiêu đôi uyên ương, tất nhiên không tin mấy lời nói dối của Lục Thời Duyên. Ông quay sang nhìn Trình Triệt: “Những điều cậu ấy nói có phải sự thật không?”
Trình Triệt vô cùng cảm động, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần lần này bị bắt quả tang nhất định sẽ bị báo với phụ huynh. Từ khi bắt đầu đi theo Trương Khải Văn là cô đã bắt đầu nghĩ cách đối phó, cô không muốn Trình Vân Hoa phải suy nghĩ nhiều về cô, cũng không muốn Trình Gia Sâm phải xấu hổ trước mặt ông cụ Lục. Không ngờ bây giờ Lục Thời Duyên lại nói đỡ cho cô như thế, vừa nghe Trương Khải Văn hỏi như thế, cô lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng ạ, đúng ạ!”
Nhất định không được bán đứng đồng đội, trừ khi được giá.
Lục Thời Duyên nhìn Trương Khải Văn, vẻ mặt như đang muốn nói: “Thầy thầy chưa? Em không hề nói dối.”
Trương Khải Văn cũng không ngờ Trình Triệt lại có thể trở mặt nhanh như thế, ông lập tức đặt tách trà xuống.
“Chuyện này... Chuyện này... Nếu đã như vậy thì... Trình Triệt nếu đã từ chối em thì sau này em không được phép tiếp tục quấy rầy em ấy nữa. Trung học là giai đoạn rất quan trọng, nếu như các em lơ là một chút thôi thì sẽ rất khó theo kịp những kiến thức tiếp theo. Hai em đều là những học sinh có thành tích vô cùng nổi trội, có những chuyện chỉ cần thầy nói một lần là hiểu rồi đúng không...”
Chờ ông nói xong, Lục Thời Duyên gật đầu: “Vâng. Từ nay về sau em sẽ không quấy rầy cô ấy ở trong trường học nữa.”
“Ngoài trường học cũng không được!” Trương Khải Văn đập bàn: “Em không nghe thấy những gì thầy vừa nói hả?”
“Nghe rồi nghe rồi, thầy Trương, sau này em sẽ không làm thế nữa.”
Bởi vì hành vi của hai người không quá nghiêm trọng nên thầy Trương cũng không mời phụ huynh đến.
Hai người ra khỏi phòng đã thấy bên ngoài có không ít người đang vểnh tai hóng chuyện.
Trình Triệt thì thầm với anh: “Em về phòng học đây.”
Lục Thời Duyên gật đầu, anh nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng bồi hồi nhớ đến nụ hôn lúc chiều.
Anh nắm lấy tay cô bởi vì sợ cô phát hiện ra nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.
Cô ngọt ngào đến mức lượng đường trong máu anh tăng cao.
Trương Khải Văn không cho Lục Thời Duyên đi vào, thế nên anh cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi. Lục Thời Duyên đứng ngoài, bình tĩnh nói: “Tất cả là do em đã theo đuổi Trình Triệt nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại. Hôm nay em đã gọi cô ấy đến phòng dụng cụ để tỏ tình, còn mọi chuyện sau đó như thế nào thì thầy cũng đã nhìn thấy. Thầy Trương, mọi chuyện đều là lỗi của em, thầy cứ trách mắng mình em là được rồi.”
Dáng người anh rất cao, đứng ngoài cửa có thể chắn được một vùng ánh sáng, mang đến cho người khác cảm giác áp bức. Trương Khải Văn không chịu được nữa: “Em vào trong này.”
Lục Thời Duyên cầu còn không được, nhanh chóng đi vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh Trình Triệt.
“Ngay từ khi bạn học Trình Triệt chuyển đến trường mình thì em đã chú ý đến cô ấy rồi. Em còn năm lần bảy lượt thổ lộ, nhưng đều bị cô ấy từ chối, nói là học sinh cần đặt việc học hành lên hàng đầu. Em không cam lòng, hết lần này đến lần khác dây dưa với cô ấy. Hôm nay em nói muốn hẹn gặp cô ấy lần cuối để có thể nói hết tất cả mọi tâm sự, cũng coi như có thể hoàn toàn từ bỏ.”
Lục Thời Duyên kể chuyện y như thật.
Trương Khải Văn là người đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, cũng đã cầm gậy đánh không biết bao nhiêu đôi uyên ương, tất nhiên không tin mấy lời nói dối của Lục Thời Duyên. Ông quay sang nhìn Trình Triệt: “Những điều cậu ấy nói có phải sự thật không?”
Trình Triệt vô cùng cảm động, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần lần này bị bắt quả tang nhất định sẽ bị báo với phụ huynh. Từ khi bắt đầu đi theo Trương Khải Văn là cô đã bắt đầu nghĩ cách đối phó, cô không muốn Trình Vân Hoa phải suy nghĩ nhiều về cô, cũng không muốn Trình Gia Sâm phải xấu hổ trước mặt ông cụ Lục. Không ngờ bây giờ Lục Thời Duyên lại nói đỡ cho cô như thế, vừa nghe Trương Khải Văn hỏi như thế, cô lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng ạ, đúng ạ!”
Nhất định không được bán đứng đồng đội, trừ khi được giá.
Lục Thời Duyên nhìn Trương Khải Văn, vẻ mặt như đang muốn nói: “Thầy thầy chưa? Em không hề nói dối.”
Trương Khải Văn cũng không ngờ Trình Triệt lại có thể trở mặt nhanh như thế, ông lập tức đặt tách trà xuống.
“Chuyện này... Chuyện này... Nếu đã như vậy thì... Trình Triệt nếu đã từ chối em thì sau này em không được phép tiếp tục quấy rầy em ấy nữa. Trung học là giai đoạn rất quan trọng, nếu như các em lơ là một chút thôi thì sẽ rất khó theo kịp những kiến thức tiếp theo. Hai em đều là những học sinh có thành tích vô cùng nổi trội, có những chuyện chỉ cần thầy nói một lần là hiểu rồi đúng không...”
Chờ ông nói xong, Lục Thời Duyên gật đầu: “Vâng. Từ nay về sau em sẽ không quấy rầy cô ấy ở trong trường học nữa.”
“Ngoài trường học cũng không được!” Trương Khải Văn đập bàn: “Em không nghe thấy những gì thầy vừa nói hả?”
“Nghe rồi nghe rồi, thầy Trương, sau này em sẽ không làm thế nữa.”
Bởi vì hành vi của hai người không quá nghiêm trọng nên thầy Trương cũng không mời phụ huynh đến.
Hai người ra khỏi phòng đã thấy bên ngoài có không ít người đang vểnh tai hóng chuyện.
Trình Triệt thì thầm với anh: “Em về phòng học đây.”
Lục Thời Duyên gật đầu, anh nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng bồi hồi nhớ đến nụ hôn lúc chiều.
Anh nắm lấy tay cô bởi vì sợ cô phát hiện ra nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.
Cô ngọt ngào đến mức lượng đường trong máu anh tăng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.