Chương 7: Bị Mèo Cắn
Thỏ Mỹ
07/02/2024
Cô thì được rồi nhưng Lục Thời Duyên vẫn chưa bắn. Sau khi lên đỉnh, cơ thể cô quá mẫn cảm, anh chỉ cần khẽ động là cô có thể cảm nhận được khoái cảm tột cùng, thân thể không thể nào tiếp tục chịu đựng được nữa. Trình Triệt khóc nức nở, nhưng cô càng khóc thì càng giống như kích thích Lục Thời Duyên, anh càng thêm muốn giết chết cô dưới thân mình.
Trình Triệt lắc mông muốn trốn tránh nhưng lại bị Lục Thời Duyên vỗ mông một cái: “Kẹp chặt lấy anh.”
Trình Triệt cắn chặt môi, cố gắng co thắt tiểu huyệt, nhưng hình như côn thịt to lớn đang đâm sâu trong cơ thể cô... hình như... lại tiếp tục to hơn...
Cô khóc không ra nước mắt: “Anh... Nói dối...”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động, Lục Thời Duyên phản ứng rất nhanh, anh ôm lấy Trình Triệt, dùng khăn tay lau sạch vết nước cho cô.
Trình Triệt chỉnh lại quần lót, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa đứng không vững. Cô khẽ lảo đảo: “Xảy ra chuyện gì thế? Có người báo cảnh sát tới bắt chúng ta sao?”
Lục Thời Duyên nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô: “Diễn tập cứu hỏa.”
Trình Triệt mặc lại quần áo: “Ồ.”
Hai người bước ra khỏi phòng, hành lang có rất nhiều người, thang máy cũng chật kín học sinh. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước lần diễn tập lần này, không hề có thông báo gì cả. Trình Triệt đang định chen lấn vào trong thang máy thì Lục Thời Duyên kéo tóc cô lại: “Đi thang bộ.”
Cầu thang bộ lúc này không có ai, Trình Triệt đi theo Lục Thời Duyên, nghi ngờ hỏi: “Nhỡ đâu thực sự có cháy thì sao? Chúng ta đi thang máy chẳng phải nhanh hơn à?”
Lục Thời Duyên nghiêng người mở cánh cửa thoát hiểm ra: “Không thể.” Lúc này Trình Triệt mới để ý tay mình vẫn đang nắm lấy tay anh.
“Anh Lục, có phải anh vẫn còn cứng không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Trước tiên cứ để cho em nợ, trở lại thì làm tiếp.” Lục Thời Duyên khẽ nhếch môi cười.
Trình Triệt nuốt nước bọt, âm thầm oán thán.
Hai người đi tới tầng một thì gặp Chu Tử Hiên. Chu Tử Hiên hiển nhiên là một người gặp nguy không loạn, rõ ràng đang trong thời gian diễn tập mà anh ta vẫn không quên cầm cả máy tính ra ngoài, lúc này đang nhàn nhã ngồi bên ngoài hàng ghế ngoài trời gõ bàn phím.
Chu Tử Hiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Triệt thì hơi ngạc nhiên: “Ồ, bạn học Trình Triệt! Trùng hợp quá nhỉ! Anh đến thư viện sửa số liệu, còn em?”
Trình Triệt còn chưa kịp trả lời thì Chu Tử Hiên đã nhìn thấy Lục Thời Duyên ở bên cạnh cô, vẻ mặt anh ta càng ngạc nhiên hơn.
Sao Lục Thời Duyên lại đi cùng Trình Triệt?
Từ từ đã, cái vết đỏ trên cổ Lục Thời Duyên là sao?
Chu Tử Hiên không thèm gõ số liệu nữa, anh ta đứng dậy, dí sát mặt vào người Lục Thời Duyên, tỉ mỉ quan sát.
“Lục Thời Duyên, cậu cậu cậu, cậu không còn trong trắng nữa rồi!” Anh ta chỉ vào dấu răng nhỏ trên cổ Lục Thời Duyên.
Lục Thời Duyên giơ tay lên sờ, lúc này mới nhớ ra vừa rồi Trình Triệt cưỡi lên người anh, cắn cổ anh, sau đó vừa mút vừa liếm.
Anh thản nhiên nói: “Bị mèo cắn.”
Chu Tử Hiên oán giận: “Có phải cậu cảm thấy tôi rất dễ lừa đúng không?”
Lục Thời Duyên: “Đúng.”
“...”
Trình Triệt lắc mông muốn trốn tránh nhưng lại bị Lục Thời Duyên vỗ mông một cái: “Kẹp chặt lấy anh.”
Trình Triệt cắn chặt môi, cố gắng co thắt tiểu huyệt, nhưng hình như côn thịt to lớn đang đâm sâu trong cơ thể cô... hình như... lại tiếp tục to hơn...
Cô khóc không ra nước mắt: “Anh... Nói dối...”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động, Lục Thời Duyên phản ứng rất nhanh, anh ôm lấy Trình Triệt, dùng khăn tay lau sạch vết nước cho cô.
Trình Triệt chỉnh lại quần lót, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa đứng không vững. Cô khẽ lảo đảo: “Xảy ra chuyện gì thế? Có người báo cảnh sát tới bắt chúng ta sao?”
Lục Thời Duyên nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô: “Diễn tập cứu hỏa.”
Trình Triệt mặc lại quần áo: “Ồ.”
Hai người bước ra khỏi phòng, hành lang có rất nhiều người, thang máy cũng chật kín học sinh. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước lần diễn tập lần này, không hề có thông báo gì cả. Trình Triệt đang định chen lấn vào trong thang máy thì Lục Thời Duyên kéo tóc cô lại: “Đi thang bộ.”
Cầu thang bộ lúc này không có ai, Trình Triệt đi theo Lục Thời Duyên, nghi ngờ hỏi: “Nhỡ đâu thực sự có cháy thì sao? Chúng ta đi thang máy chẳng phải nhanh hơn à?”
Lục Thời Duyên nghiêng người mở cánh cửa thoát hiểm ra: “Không thể.” Lúc này Trình Triệt mới để ý tay mình vẫn đang nắm lấy tay anh.
“Anh Lục, có phải anh vẫn còn cứng không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Trước tiên cứ để cho em nợ, trở lại thì làm tiếp.” Lục Thời Duyên khẽ nhếch môi cười.
Trình Triệt nuốt nước bọt, âm thầm oán thán.
Hai người đi tới tầng một thì gặp Chu Tử Hiên. Chu Tử Hiên hiển nhiên là một người gặp nguy không loạn, rõ ràng đang trong thời gian diễn tập mà anh ta vẫn không quên cầm cả máy tính ra ngoài, lúc này đang nhàn nhã ngồi bên ngoài hàng ghế ngoài trời gõ bàn phím.
Chu Tử Hiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Triệt thì hơi ngạc nhiên: “Ồ, bạn học Trình Triệt! Trùng hợp quá nhỉ! Anh đến thư viện sửa số liệu, còn em?”
Trình Triệt còn chưa kịp trả lời thì Chu Tử Hiên đã nhìn thấy Lục Thời Duyên ở bên cạnh cô, vẻ mặt anh ta càng ngạc nhiên hơn.
Sao Lục Thời Duyên lại đi cùng Trình Triệt?
Từ từ đã, cái vết đỏ trên cổ Lục Thời Duyên là sao?
Chu Tử Hiên không thèm gõ số liệu nữa, anh ta đứng dậy, dí sát mặt vào người Lục Thời Duyên, tỉ mỉ quan sát.
“Lục Thời Duyên, cậu cậu cậu, cậu không còn trong trắng nữa rồi!” Anh ta chỉ vào dấu răng nhỏ trên cổ Lục Thời Duyên.
Lục Thời Duyên giơ tay lên sờ, lúc này mới nhớ ra vừa rồi Trình Triệt cưỡi lên người anh, cắn cổ anh, sau đó vừa mút vừa liếm.
Anh thản nhiên nói: “Bị mèo cắn.”
Chu Tử Hiên oán giận: “Có phải cậu cảm thấy tôi rất dễ lừa đúng không?”
Lục Thời Duyên: “Đúng.”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.