Chương 47: Chuyện Cũ Không Như Mây Khói
Thỏ Mỹ
07/02/2024
Trình Vân Hoa về tới nhà thì lập tức gọi điện thoại cho Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn là cha của Trình Triệt, từ sau khi ly hôn, hai người rất ít khi liên lạc với nhau.
Khi còn ở bên Trình Vân Hoa, ông ta vẫn là một giảng viên đại học nghèo. Trình Gia Sâm lúc nào cũng chướng mắt ông ta nên thường xuyên soi mói và coi thường. Nhưng Trình Vân Hoa lại quyết tâm gả cho Lâm Tuấn, Trình Gia Sâm bắt Lâm Tuấn phải ở rể, ông ta cũng đồng ý.
Sau khi hai người kết hôn thì chuyển đến thành phố mà Lâm Tuấn dạy học, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Ba năm sau đó, Trình Triệt ra đời.
Lúc đó Trình Gia Sâm đang ở châu u thăm dò thị trường, nghe được tin tức này thì lập tức rút ngắn thời gian. Chuyến thăm dò theo kế hoạch là nửa năm, nhưng chỉ bốn tháng đã hoàn thành.
Ông tức tốc mua vé máy bay về thăm con và cháu gái, nhưng những gì ông nhìn thấy là gương mặt u ám của Trình Vân Hoa và sự trầm mặc của Lâm Tuấn.
Đứa bé nằm trong nôi, đã biết cười với mọi người, ánh mắt to tròn trong suốt như pha lê.
Trình Gia Sâm ôm lấy Trình Triệt, cảm thấy cái tên Trình Triệt thật hay, giống hệt với cô cháu gái bảo bối này.
(Triệt trong tên của Trình Triệt là trong trẻo, trong vắt)
Khi Trình Triệt được một tuổi thì cha mẹ cô ly hôn, Lâm Tuấn dọn ra khỏi nhà, trước khi đi vẫn còn thì thầm, Vân Hoa, là anh có lỗi với em.
Trình Vân Hoa cười: Lâm Tuấn, chúc anh mọi việc suôn sẻ.
Trình Gia Sâm không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng con gái ông thì ông xót, thế nên những ai làm con gái ông buồn đều phải trả giá. Lâm Tuấn bị sa thải khỏi trường đại học, phải rời khỏi thành phố, khi đó Lâm Tuấn đang là phó giáo sư trẻ tuổi nhất.
Trình Vân Hoa dẫn con gái trở lại thành phố B, tiếp nhận công việc kinh doanh của Trình Gia Sâm.
Sau khi ly hôn, Trình Vân Hoa không hề oán hận, không những chăm sóc con gái vui vẻ mạnh khỏe mà vận đào hoa cũng đến không ngừng. Bà còn trẻ, lại xuất thân từ một gia đình nề nếp, thế nên những người đàn ông theo đuổi bà nhiều không kể xiết.
Nhưng Trình Vân Hoa không hề tái hôn.
Ban đầu Lâm Tuấn cũng thường gọi điện muốn hòa giải, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Trình Vân Hoa thì ông ta cũng dần dần từ bỏ ý định. Bởi vì hổ thẹn nên ông ta cũng không dám quay lại thăm con gái. Hàng năm Trình Vân Hoa đều gửi ảnh chụp Trình Triệt cho ông ta, Lâm Tuấn nói con gái mình lớn lên sẽ là một mỹ nữ.
Bây giờ trời đã khuya, Lâm Tuần nhận được điện thoại của Trình Vân Hoa thì hơi bất ngờ.
“Alo? Vân Hoa? Tôi là Lâm Tuấn đây.”
“Tất nhiên tôi biết anh là Lâm Tuấn.” Trình Vân Hoa ngắt lời: “Dạo này vẫn khỏe chứ?”
Lâm Tuấn được bà quan tâm thì vui mừng ra mặt: “Tôi... Tôi vẫn khỏe. Vân Hoa, còn em thì sao?”
“Tôi cũng thế.” Trình Vân Hoa gác tay lên bệ cửa sổ: “Có chuyện này muốn hỏi anh.”
“Em hỏi đi.” Lâm Tuấn dịu dàng.
“Anh có còn liên lạc với Trương Mật không?” Trình Vân Hoa ngắt một lá cây bên cửa sổ.
Lâm Tuấn nghẹn lời, một lát sau mới trả lời được: “Mất năm nay chúng tôi không còn liên lạc gì.” Tâm trạng của ông ta hơi kỳ quái, Trình Vân Hoa không phải người nhàn rỗi không có chuyện gì nên lôi người cũ ra nói. Bà hỏi như thế này chắc chắn có lý do.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Tuấn hỏi lại.
“Hình như cô ta lại xuất hiện, tôi thấy trong điện thoại của Triệt Triệt có ảnh của bà ta.” Trình Vân Hoa không nói đến chuyện Lục Thời Duyên, bà không muốn nhiều người biết chuyện này.
Lâm Tuấn sợ hãi: “Trình Triệt đã biết?”
Trình Vân Hoa cười nhạt: “Nếu con bé biết thì tôi sẽ lập tức tới giết anh. Con gái của tôi, do một mình tôi nuôi lớn, mẹ con bé là tôi. Người khác có muốn cũng đừng hòng chạm được vào nó.”
Bà nghiền nát chiếc lá: “Nói cho Trương Mật biết, đừng có suy nghĩ quá phận, tốt nhất là cút xa ra.”
Lâm Tuấn bất đắc dĩ: “Vân Hoa...”
Trình Vân Hoa ngắt lời ông: “Còn chuyện gì không? Nếu không thì tôi cúp máy đây.”
Lâm Tuấn gian nan mở miệng: “Vân Hoa, chuyện trước kia đã qua rồi, em... em có thể cho tôi một cơ hội không?”
“Xin lỗi, không thể.” Trình Vân Hoa cúp điện thoại, sau đó tựa vào cửa sổ hút thuốc.
Đêm nay gió lạnh thấu xương, thổi tới cả những câu chuyện không vui trong quá khứ.
Trình Triệt không phải con ruột của Trình Vân Hoa. Bí mật này chỉ có Trình Vân Hoa, Lâm Tuấn và Trương Mật biết.
Năm đó, người phụ nữ điên đó đột nhiên tới nhà bà, nói mình đang mang thai đứa con của Lâm Tuấn.
Năm đó, Trương Mật là sinh viên của Lâm Tuấn, ăn mặc giản dị, rụt rè đứng một bên.
Trình Vân Hoa lúc đó sốc vô cùng, Lâm Tuấn khóc lóc van xin bà tha thứ, nói mình uống rượu say nên mới nhất thời hồ đồ gây ra chuyện.
Tám tháng sau, Trương Mật sinh được một cô con gái, sau đó mất tích.
Lâm Tuấn ôm con về nhà.
Trình Vân Hoa chết tâm rồi, lúc đó bà còn trẻ, sau khi ly hôn hoàn toàn có thể bắt đầu lại, tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Bà hoàn toàn không có ý định nuôi dưỡng một đứa trẻ không cùng huyết thống với mình.
Nhưng đứa trẻ này thực sự khiến người ta yêu thương. Có một lần, Trình Vân Hoa trêu đứa trẻ ấy, nó đột nhiên vươn tay ra nắm lấy ngón tay bà, bi bô nói câu gì đó.
Vào giây phút đó, Trình Vân Hoa đột nhiên quyết định mình sẽ làm mẹ của đứa bé này.
Lâm Tuấn là cha của Trình Triệt, từ sau khi ly hôn, hai người rất ít khi liên lạc với nhau.
Khi còn ở bên Trình Vân Hoa, ông ta vẫn là một giảng viên đại học nghèo. Trình Gia Sâm lúc nào cũng chướng mắt ông ta nên thường xuyên soi mói và coi thường. Nhưng Trình Vân Hoa lại quyết tâm gả cho Lâm Tuấn, Trình Gia Sâm bắt Lâm Tuấn phải ở rể, ông ta cũng đồng ý.
Sau khi hai người kết hôn thì chuyển đến thành phố mà Lâm Tuấn dạy học, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Ba năm sau đó, Trình Triệt ra đời.
Lúc đó Trình Gia Sâm đang ở châu u thăm dò thị trường, nghe được tin tức này thì lập tức rút ngắn thời gian. Chuyến thăm dò theo kế hoạch là nửa năm, nhưng chỉ bốn tháng đã hoàn thành.
Ông tức tốc mua vé máy bay về thăm con và cháu gái, nhưng những gì ông nhìn thấy là gương mặt u ám của Trình Vân Hoa và sự trầm mặc của Lâm Tuấn.
Đứa bé nằm trong nôi, đã biết cười với mọi người, ánh mắt to tròn trong suốt như pha lê.
Trình Gia Sâm ôm lấy Trình Triệt, cảm thấy cái tên Trình Triệt thật hay, giống hệt với cô cháu gái bảo bối này.
(Triệt trong tên của Trình Triệt là trong trẻo, trong vắt)
Khi Trình Triệt được một tuổi thì cha mẹ cô ly hôn, Lâm Tuấn dọn ra khỏi nhà, trước khi đi vẫn còn thì thầm, Vân Hoa, là anh có lỗi với em.
Trình Vân Hoa cười: Lâm Tuấn, chúc anh mọi việc suôn sẻ.
Trình Gia Sâm không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng con gái ông thì ông xót, thế nên những ai làm con gái ông buồn đều phải trả giá. Lâm Tuấn bị sa thải khỏi trường đại học, phải rời khỏi thành phố, khi đó Lâm Tuấn đang là phó giáo sư trẻ tuổi nhất.
Trình Vân Hoa dẫn con gái trở lại thành phố B, tiếp nhận công việc kinh doanh của Trình Gia Sâm.
Sau khi ly hôn, Trình Vân Hoa không hề oán hận, không những chăm sóc con gái vui vẻ mạnh khỏe mà vận đào hoa cũng đến không ngừng. Bà còn trẻ, lại xuất thân từ một gia đình nề nếp, thế nên những người đàn ông theo đuổi bà nhiều không kể xiết.
Nhưng Trình Vân Hoa không hề tái hôn.
Ban đầu Lâm Tuấn cũng thường gọi điện muốn hòa giải, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Trình Vân Hoa thì ông ta cũng dần dần từ bỏ ý định. Bởi vì hổ thẹn nên ông ta cũng không dám quay lại thăm con gái. Hàng năm Trình Vân Hoa đều gửi ảnh chụp Trình Triệt cho ông ta, Lâm Tuấn nói con gái mình lớn lên sẽ là một mỹ nữ.
Bây giờ trời đã khuya, Lâm Tuần nhận được điện thoại của Trình Vân Hoa thì hơi bất ngờ.
“Alo? Vân Hoa? Tôi là Lâm Tuấn đây.”
“Tất nhiên tôi biết anh là Lâm Tuấn.” Trình Vân Hoa ngắt lời: “Dạo này vẫn khỏe chứ?”
Lâm Tuấn được bà quan tâm thì vui mừng ra mặt: “Tôi... Tôi vẫn khỏe. Vân Hoa, còn em thì sao?”
“Tôi cũng thế.” Trình Vân Hoa gác tay lên bệ cửa sổ: “Có chuyện này muốn hỏi anh.”
“Em hỏi đi.” Lâm Tuấn dịu dàng.
“Anh có còn liên lạc với Trương Mật không?” Trình Vân Hoa ngắt một lá cây bên cửa sổ.
Lâm Tuấn nghẹn lời, một lát sau mới trả lời được: “Mất năm nay chúng tôi không còn liên lạc gì.” Tâm trạng của ông ta hơi kỳ quái, Trình Vân Hoa không phải người nhàn rỗi không có chuyện gì nên lôi người cũ ra nói. Bà hỏi như thế này chắc chắn có lý do.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Tuấn hỏi lại.
“Hình như cô ta lại xuất hiện, tôi thấy trong điện thoại của Triệt Triệt có ảnh của bà ta.” Trình Vân Hoa không nói đến chuyện Lục Thời Duyên, bà không muốn nhiều người biết chuyện này.
Lâm Tuấn sợ hãi: “Trình Triệt đã biết?”
Trình Vân Hoa cười nhạt: “Nếu con bé biết thì tôi sẽ lập tức tới giết anh. Con gái của tôi, do một mình tôi nuôi lớn, mẹ con bé là tôi. Người khác có muốn cũng đừng hòng chạm được vào nó.”
Bà nghiền nát chiếc lá: “Nói cho Trương Mật biết, đừng có suy nghĩ quá phận, tốt nhất là cút xa ra.”
Lâm Tuấn bất đắc dĩ: “Vân Hoa...”
Trình Vân Hoa ngắt lời ông: “Còn chuyện gì không? Nếu không thì tôi cúp máy đây.”
Lâm Tuấn gian nan mở miệng: “Vân Hoa, chuyện trước kia đã qua rồi, em... em có thể cho tôi một cơ hội không?”
“Xin lỗi, không thể.” Trình Vân Hoa cúp điện thoại, sau đó tựa vào cửa sổ hút thuốc.
Đêm nay gió lạnh thấu xương, thổi tới cả những câu chuyện không vui trong quá khứ.
Trình Triệt không phải con ruột của Trình Vân Hoa. Bí mật này chỉ có Trình Vân Hoa, Lâm Tuấn và Trương Mật biết.
Năm đó, người phụ nữ điên đó đột nhiên tới nhà bà, nói mình đang mang thai đứa con của Lâm Tuấn.
Năm đó, Trương Mật là sinh viên của Lâm Tuấn, ăn mặc giản dị, rụt rè đứng một bên.
Trình Vân Hoa lúc đó sốc vô cùng, Lâm Tuấn khóc lóc van xin bà tha thứ, nói mình uống rượu say nên mới nhất thời hồ đồ gây ra chuyện.
Tám tháng sau, Trương Mật sinh được một cô con gái, sau đó mất tích.
Lâm Tuấn ôm con về nhà.
Trình Vân Hoa chết tâm rồi, lúc đó bà còn trẻ, sau khi ly hôn hoàn toàn có thể bắt đầu lại, tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Bà hoàn toàn không có ý định nuôi dưỡng một đứa trẻ không cùng huyết thống với mình.
Nhưng đứa trẻ này thực sự khiến người ta yêu thương. Có một lần, Trình Vân Hoa trêu đứa trẻ ấy, nó đột nhiên vươn tay ra nắm lấy ngón tay bà, bi bô nói câu gì đó.
Vào giây phút đó, Trình Vân Hoa đột nhiên quyết định mình sẽ làm mẹ của đứa bé này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.