Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 2 - Chương 44: Bản tính của phụ nữ
Lưu Lãng Hồng Tường Vi
18/02/2014
Tả Tình Duyệt nhìn ánh mắt chớp động của Cố Thịnh, giống như van xin cô cho anh cơ hội gần gũi Ninh Ninh, trong khoảng thời gian ngắn đó, cô không thể nào cự tuyệt!
Đã biết bao lần, cô hình dung ra hình ảnh Cố Thịnh yêu cô, yêu thương con của anh đến cỡ nào, nhưng kể từ sau khi kết hôn, tất cả những mơ mộng ấy đều tan thành bong bóng, thậm chí, anh không tiếc bất cứ giá nào muốn lấy đứa bé trong bụng của cô ra!
Nghĩ đến đoạn quá khứ kia, lòng Tả Tình Duyệt đột nhiên đau xót, theo bản năng, mở to mắt, ngụy trang chính mình.
"Mẹ, có được hay không?". Đây là thói quen của Ninh Ninh, anh trai nói với nó, muốn làm gì cũng phải được sự đồng ý của mẹ, nếu không, mẹ sẽ thương tâm, nó không muốn mẹ thương tâm, nhưng nó rất muốn ba tắm cho nó!
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, "Được rồi, hai người vào đi".
Tả Tình Duyệt nhìn về phía phòng tắm, ngay sau đó, yên lặng đi về phía phòng của Ninh Ninh, "Em đi tìm quần áo cho Ninh Ninh!"
Từ đầu đến cuối, cô không hề nhìn Cố Thịnh một cái.
Cố Thịnh cảm thấy kì lạ, cô ấy không thích mình tắm cho Ninh Ninh sao? Nếu như cô nói không thích, anh có thể không làm, nhưng. . . . . .
"Cha, nhanh lên một chút!". Ninh Ninh hưng phấn thúc giục, khiến Cố Thịnh không biết làm thế nào cho phải, anh không muốn Duyệt Duyệt mất hứng, lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái thất vọng, không khỏi thở dài, đây chẳng phải đều do anh tự tìm sao?
Cuối cùng, anh ôm Ninh Ninh vào phòng tắm, không lâu sau, trong phòng tắm liền truyền ra tiếng cười vui vẻ, Tả Tình Duyệt nghe thấy, lòng có chút phiền muộn, xem ra, Ninh Ninh rất ưa thích người cha này!
Nghĩ đến yêu cầu ly hôn mình đã đưa ra, lông mày Tả Tình Duyệt nhíu chặt, anh đáp ứng không? Nếu đáp ứng thì anh có đưa ra điều kiện gì không?
Cảnh Hạo ngồi trên ghế sofa, trầm mặc nhìn bọn họ, gương mặt rối rắm, giống như đang suy tư một vấn đề gì đó rất khó khăn.
Khi Tả Tình Duyệt lấy đồ đi tới cửa phòng tắm thì thấy hai người đang chơi đùa với nhau. Ninh Ninh cười rất vui vẻ, mà Cố Thịnh cũng thu sự lạnh lùng trong ngày thường lại, giờ phút này, anh hoàn toàn là một người cha hiền lành, thậm chí, quần áo của anh bị Ninh Ninh làm ướt, anh cũng không để ý chút nào.
Cô chưa bao giờ biết Cố Thịnh cũng có mặt như vậy, không biết vì sao, tâm có chút xúc động.
Ninh Ninh phát hiện Tả Tình Duyệt nhìn lén, "Mẹ, mẹ mau tới đây!".
Thanh âm của Ninh Ninh khiến Tả Tình Duyệt tỉnh mộng, nhìn lên, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Cố Thịnh, ánh mắt cô không tự nhiên, "Em mang quần áo đến cho Ninh Ninh, đừng nghịch nước lâu quá, coi chừng cảm".
Vừa nói vừa cầm quần áo để ở một bên, sau đó, như trốn chạy cái gì, nhanh chóng rời đi.
Vẻ mặt Ninh Ninh mất mát, quệt miệng, mẹ bị gì vậy? Hay mẹ đang giận mình?
Sự trốn tránh của cô khiến lòng Cố Thịnh đau nhói, thấy Ninh Ninh đang ở trong nước, anh ôm nó ra khỏi bồn tắm, "Hôm nay chúng ta không chơi nữa, lần sau chơi tiếp, được không?".
Mặc dù Ninh Ninh không muốn, nhưng chợt nghĩ đến chuyện dường như mẹ tức giận, vẫn nghe lời gật đầu.
Việc mặc quần áo cho đứa con gái nhỏ này không làm khó Cố Thịnh được, khi còn bé, anh thường xuyên mặc quần áo cho Cố Tâm Ngữ, thế nhưng lúc này, anh lại mang một loại tâm tình khác. Trước mặt là con gái anh khiến lòng anh ấm áp, chóp mũi hiện lên một chút chua xót, thấy Ninh Ninh đã mặc quần áo tử tế, anh không kìm hãm được, kéo Ninh Ninh lại.
"Cám ơn". Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non khiến lông mày nho nhỏ của Ninh Ninh cau lại, ánh mắt sáng ngời chuyển động, cha nói cám ơn, cám ơn cái gì?
Đã biết bao lần, cô hình dung ra hình ảnh Cố Thịnh yêu cô, yêu thương con của anh đến cỡ nào, nhưng kể từ sau khi kết hôn, tất cả những mơ mộng ấy đều tan thành bong bóng, thậm chí, anh không tiếc bất cứ giá nào muốn lấy đứa bé trong bụng của cô ra!
Nghĩ đến đoạn quá khứ kia, lòng Tả Tình Duyệt đột nhiên đau xót, theo bản năng, mở to mắt, ngụy trang chính mình.
"Mẹ, có được hay không?". Đây là thói quen của Ninh Ninh, anh trai nói với nó, muốn làm gì cũng phải được sự đồng ý của mẹ, nếu không, mẹ sẽ thương tâm, nó không muốn mẹ thương tâm, nhưng nó rất muốn ba tắm cho nó!
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, "Được rồi, hai người vào đi".
Tả Tình Duyệt nhìn về phía phòng tắm, ngay sau đó, yên lặng đi về phía phòng của Ninh Ninh, "Em đi tìm quần áo cho Ninh Ninh!"
Từ đầu đến cuối, cô không hề nhìn Cố Thịnh một cái.
Cố Thịnh cảm thấy kì lạ, cô ấy không thích mình tắm cho Ninh Ninh sao? Nếu như cô nói không thích, anh có thể không làm, nhưng. . . . . .
"Cha, nhanh lên một chút!". Ninh Ninh hưng phấn thúc giục, khiến Cố Thịnh không biết làm thế nào cho phải, anh không muốn Duyệt Duyệt mất hứng, lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái thất vọng, không khỏi thở dài, đây chẳng phải đều do anh tự tìm sao?
Cuối cùng, anh ôm Ninh Ninh vào phòng tắm, không lâu sau, trong phòng tắm liền truyền ra tiếng cười vui vẻ, Tả Tình Duyệt nghe thấy, lòng có chút phiền muộn, xem ra, Ninh Ninh rất ưa thích người cha này!
Nghĩ đến yêu cầu ly hôn mình đã đưa ra, lông mày Tả Tình Duyệt nhíu chặt, anh đáp ứng không? Nếu đáp ứng thì anh có đưa ra điều kiện gì không?
Cảnh Hạo ngồi trên ghế sofa, trầm mặc nhìn bọn họ, gương mặt rối rắm, giống như đang suy tư một vấn đề gì đó rất khó khăn.
Khi Tả Tình Duyệt lấy đồ đi tới cửa phòng tắm thì thấy hai người đang chơi đùa với nhau. Ninh Ninh cười rất vui vẻ, mà Cố Thịnh cũng thu sự lạnh lùng trong ngày thường lại, giờ phút này, anh hoàn toàn là một người cha hiền lành, thậm chí, quần áo của anh bị Ninh Ninh làm ướt, anh cũng không để ý chút nào.
Cô chưa bao giờ biết Cố Thịnh cũng có mặt như vậy, không biết vì sao, tâm có chút xúc động.
Ninh Ninh phát hiện Tả Tình Duyệt nhìn lén, "Mẹ, mẹ mau tới đây!".
Thanh âm của Ninh Ninh khiến Tả Tình Duyệt tỉnh mộng, nhìn lên, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Cố Thịnh, ánh mắt cô không tự nhiên, "Em mang quần áo đến cho Ninh Ninh, đừng nghịch nước lâu quá, coi chừng cảm".
Vừa nói vừa cầm quần áo để ở một bên, sau đó, như trốn chạy cái gì, nhanh chóng rời đi.
Vẻ mặt Ninh Ninh mất mát, quệt miệng, mẹ bị gì vậy? Hay mẹ đang giận mình?
Sự trốn tránh của cô khiến lòng Cố Thịnh đau nhói, thấy Ninh Ninh đang ở trong nước, anh ôm nó ra khỏi bồn tắm, "Hôm nay chúng ta không chơi nữa, lần sau chơi tiếp, được không?".
Mặc dù Ninh Ninh không muốn, nhưng chợt nghĩ đến chuyện dường như mẹ tức giận, vẫn nghe lời gật đầu.
Việc mặc quần áo cho đứa con gái nhỏ này không làm khó Cố Thịnh được, khi còn bé, anh thường xuyên mặc quần áo cho Cố Tâm Ngữ, thế nhưng lúc này, anh lại mang một loại tâm tình khác. Trước mặt là con gái anh khiến lòng anh ấm áp, chóp mũi hiện lên một chút chua xót, thấy Ninh Ninh đã mặc quần áo tử tế, anh không kìm hãm được, kéo Ninh Ninh lại.
"Cám ơn". Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non khiến lông mày nho nhỏ của Ninh Ninh cau lại, ánh mắt sáng ngời chuyển động, cha nói cám ơn, cám ơn cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.