Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 161: Cô muốn gặp anh!
Lưu Lãng Hồng Tường Vi
17/02/2014
Tả Tình Yên nhìn điện thoại bị cúp, vừa rồi cô ở trong phòng, cầm một chiếc điện thoại khác, nên đã nghe hết đối thoại của bọn họ.
Quả nhiên, Kiều Nam rất lo lắng cho Tả Tình Duyệt!
Cầm giấy bút, chép lại số điện thoại này, trong bóng tối, khóe miệng Tả Tình Yên nâng lên một nụ cười âm hiểm, chậm rãi đi về phía gian phòng của mình. . . . .
Sau khi Kiều Nam nhận được điện thoại báo bình an của Tả Tình Duyệt, vẫn không để thủ hạ dừng tìm kiếm, anh biết, dựa vào sự khôn khéo của Cố Thịnh, một khi anh ngừng lại, tất nhiên sẽ để cho anh ta sinh ra hoài nghi.
Vì vậy anh chỉ có thể giả bộ tạo ra không khí khẩn trương như mấy ngày trước đây mới đánh lừa được đôi mắt của Cố Thịnh.
Anh đã lên kế hoạch vụng trộm đem Tả Tình Duyệt rời khỏi thành phố A, nghĩ đến bàn tay của Tả Tình Duyệt, lần trước cô đột nhiên bị Cố Thịnh mang đi, để cho tất cả an bài của anh đều dậm chân tại chỗ, bác sĩ từng nói qua, tay Duyệt Duyệt phải làm giải phẫu sớm, nếu không, cho dù là y thuật của ông ta cao minh bao nhiêu cũng không cách nào khôi phục như trước.
Kiều Nam nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, nước Mĩ là lựa chọn tốt nhất!
Có lẽ, chờ đến lúc chữa khỏi tay cho Duyệt Duyệt, anh sẽ thương lượng với cô xem nên đi đến nơi nào!
Nghĩ đến bóng dáng xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, gương mặt căng thẳng trong mấy ngày qua của Kiều Nam được thả lỏng, ảo tưởng mình ở bên cạnh Duyệt Duyệt, còn có đứa bé trong bụng cô, hình ảnh ba người hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ, trong lòng anh hiện ra sự ngọt ngào nồng đậm.
Mặc dù bây giờ Duyệt Duyệt không có tình cảm với anh, nhưng anh tin tưởng, Duyệt Duyệt thiện lương như vậy, một ngày nào đó sẽ thấy được điểm tốt của anh, bị tình yêu của anh làm rung động!
Vì ngày đó, bất kể mất bao lâu, anh cũng nguyện ý chờ!
Từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình, trong hình là cảnh Tả Tình Duyệt ngủ an ổn, hồn nhiên giống như trẻ con, khiến khóe miệng anh không ngừng cong lên, đây là anh chụp lén lúc Duyệt Duyệt uống rượu say.
Mỗi khi nhớ Duyệt Duyệt, anh đều nhìn tấm hình này đến mất hồn.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo anh ra khỏi không khí ngọt ngào, trong mắt thoáng qua một tia không vui, lấy điện thoại qua, giọng nói mang theo vài phần bén nhọn, "Là ai?"
“Tốt nhất có chuyện quan trọng tìm tôi, nếu không. . . . .”
Anh còn chưa kịp nói đoạn sau ‘nếu không’, thái độ liền chuyển biến.
"Kiều đại ca, là em, Duyệt Duyệt". Thanh âm Tả Tình Duyệt truyền đến, khiến sự tức giận của Kiều Nam biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là gương mặt ôn hòa mỉm cười.
"Duyệt Duyệt, thật xin lỗi, vừa rồi. . . . ."
Đáng chết! Tại sao anh có thể nổi giận với Duyệt Duyệt?
"Không sao, em hiểu, Kiều đại ca, bây giờ em muốn gặp anh. . . . . Được không?". Thanh âm tràn đầy chờ mong cùng hy vọng.
Nhưng lý trí Kiều Nam vẫn còn, "Duyệt Duyệt, bây giờ anh chưa bố trí tốt, Cố Thịnh anh ta. . . . ."
"Kiều đại ca, em nhớ anh. . . . . Em muốn gặp anh!"
Oanh một tiếng, câu ‘em nhớ anh’ vang lên bên tai Kiều Nam dường như là một ma chú đem anh bao lại, anh nghe được cái gì vậy? Anh không nghe lầm chứ?
Duyệt Duyệt nói nhớ anh! Cô muốn được gặp anh!
Đây là chuyện đáng vui cỡ nào! Anh không nghĩ đến. . . . . Thở sâu một cái, Kiều Nam đè xuống tâm tình kích động của mình.
"Em có thể gặp anh không?". Thanh âm bên kia điện thoại vang lên lần nữa, ngay cả người biết kiềm chế giỏi như Kiều Nam cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu như thế!
"Có thể, em đang ở đâu? Anh lập tức tới đó!". Duyệt Duyệt muốn gặp anh, sao anh lại không đến chứ?
Tim của anh muốn được gặp cô, không phải sao?
Về phần Cố Thịnh, đôi mắt màu xanh lục trầm xuống, anh sẽ có biện pháp tránh tai mắt của anh ta!
Quả nhiên, Kiều Nam rất lo lắng cho Tả Tình Duyệt!
Cầm giấy bút, chép lại số điện thoại này, trong bóng tối, khóe miệng Tả Tình Yên nâng lên một nụ cười âm hiểm, chậm rãi đi về phía gian phòng của mình. . . . .
Sau khi Kiều Nam nhận được điện thoại báo bình an của Tả Tình Duyệt, vẫn không để thủ hạ dừng tìm kiếm, anh biết, dựa vào sự khôn khéo của Cố Thịnh, một khi anh ngừng lại, tất nhiên sẽ để cho anh ta sinh ra hoài nghi.
Vì vậy anh chỉ có thể giả bộ tạo ra không khí khẩn trương như mấy ngày trước đây mới đánh lừa được đôi mắt của Cố Thịnh.
Anh đã lên kế hoạch vụng trộm đem Tả Tình Duyệt rời khỏi thành phố A, nghĩ đến bàn tay của Tả Tình Duyệt, lần trước cô đột nhiên bị Cố Thịnh mang đi, để cho tất cả an bài của anh đều dậm chân tại chỗ, bác sĩ từng nói qua, tay Duyệt Duyệt phải làm giải phẫu sớm, nếu không, cho dù là y thuật của ông ta cao minh bao nhiêu cũng không cách nào khôi phục như trước.
Kiều Nam nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, nước Mĩ là lựa chọn tốt nhất!
Có lẽ, chờ đến lúc chữa khỏi tay cho Duyệt Duyệt, anh sẽ thương lượng với cô xem nên đi đến nơi nào!
Nghĩ đến bóng dáng xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, gương mặt căng thẳng trong mấy ngày qua của Kiều Nam được thả lỏng, ảo tưởng mình ở bên cạnh Duyệt Duyệt, còn có đứa bé trong bụng cô, hình ảnh ba người hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ, trong lòng anh hiện ra sự ngọt ngào nồng đậm.
Mặc dù bây giờ Duyệt Duyệt không có tình cảm với anh, nhưng anh tin tưởng, Duyệt Duyệt thiện lương như vậy, một ngày nào đó sẽ thấy được điểm tốt của anh, bị tình yêu của anh làm rung động!
Vì ngày đó, bất kể mất bao lâu, anh cũng nguyện ý chờ!
Từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình, trong hình là cảnh Tả Tình Duyệt ngủ an ổn, hồn nhiên giống như trẻ con, khiến khóe miệng anh không ngừng cong lên, đây là anh chụp lén lúc Duyệt Duyệt uống rượu say.
Mỗi khi nhớ Duyệt Duyệt, anh đều nhìn tấm hình này đến mất hồn.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo anh ra khỏi không khí ngọt ngào, trong mắt thoáng qua một tia không vui, lấy điện thoại qua, giọng nói mang theo vài phần bén nhọn, "Là ai?"
“Tốt nhất có chuyện quan trọng tìm tôi, nếu không. . . . .”
Anh còn chưa kịp nói đoạn sau ‘nếu không’, thái độ liền chuyển biến.
"Kiều đại ca, là em, Duyệt Duyệt". Thanh âm Tả Tình Duyệt truyền đến, khiến sự tức giận của Kiều Nam biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là gương mặt ôn hòa mỉm cười.
"Duyệt Duyệt, thật xin lỗi, vừa rồi. . . . ."
Đáng chết! Tại sao anh có thể nổi giận với Duyệt Duyệt?
"Không sao, em hiểu, Kiều đại ca, bây giờ em muốn gặp anh. . . . . Được không?". Thanh âm tràn đầy chờ mong cùng hy vọng.
Nhưng lý trí Kiều Nam vẫn còn, "Duyệt Duyệt, bây giờ anh chưa bố trí tốt, Cố Thịnh anh ta. . . . ."
"Kiều đại ca, em nhớ anh. . . . . Em muốn gặp anh!"
Oanh một tiếng, câu ‘em nhớ anh’ vang lên bên tai Kiều Nam dường như là một ma chú đem anh bao lại, anh nghe được cái gì vậy? Anh không nghe lầm chứ?
Duyệt Duyệt nói nhớ anh! Cô muốn được gặp anh!
Đây là chuyện đáng vui cỡ nào! Anh không nghĩ đến. . . . . Thở sâu một cái, Kiều Nam đè xuống tâm tình kích động của mình.
"Em có thể gặp anh không?". Thanh âm bên kia điện thoại vang lên lần nữa, ngay cả người biết kiềm chế giỏi như Kiều Nam cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu như thế!
"Có thể, em đang ở đâu? Anh lập tức tới đó!". Duyệt Duyệt muốn gặp anh, sao anh lại không đến chứ?
Tim của anh muốn được gặp cô, không phải sao?
Về phần Cố Thịnh, đôi mắt màu xanh lục trầm xuống, anh sẽ có biện pháp tránh tai mắt của anh ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.