Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 2 - Chương 31: Duyệt Duyệt Là Vợ Của Tôi
Lưu Lãng Hồng Tường Vi
18/02/2014
Kiều Nam nhíu mày, đôi con ngươi màu xanh thoáng qua một tia bất đắc dĩ, xem ra di truyền tế nhị của tên này vẫn là dứt bỏ không được!
Đứa bé Cảnh Hạo này trừ che chở Duyệt Duyệt và Ninh Ninh ra đây là lần đầu tiên anh thấy nó che chở những người khác!
Mà người đó vẫn không phải là anh, anh cũng nên chết tâm rồi, nghĩ đến vừa rồi anh còn kích thích Cố Thịnh trong lòng nhất thời trồi lên một tia sảng khoái, có lẽ trước lúc Cố Thịnh đoạt Duyệt Duyệt về được anh có thể tận tình khiêu khích người đàn ông này, hoặc anh có thể cho anh ta cảm thấy chút cảnh giác!
Duyệt Duyệt vì người đàn ông này đã chịu nhiều cực khổ như vậy, anh bây giờ tốt xấu cũng là Kiều đại ca thân ái nhất của Duyệt Duyệt, là cậu của hai đứa bé, anh đương nhiên muốn giúp bọn họ trút giận một hơi rồi!
Mặc dù giớ phút này Cố Thịnh tương đối yếu thế, nhưng Kiều Nam anh từ trước đến giờ không bao giờ biết có lòng thương hại người khác, trừ ……….
Trong đầu hiện ra giọng nói của Duyệt Duyệt, trong lòng không khỏi thở dài, “Đi thôi, chú Kiều dẫn cháu về nhà!” Vừa nói vừa bước lên phía trước nắm tay Cảnh Hạo như có như không nhìn Cố Thịnh một cái trong lòng sinh ra một tia không đành lòng tiếp tục mở miệng nói, “Mẹ cháu đã làm những món chúng ta thích ăn nhất, tối nay một nhà chúng ta có thể từ từ thưởng thức tay nghề của mẹ cháu!”
Dứt lời quả nhiên thấy mặt Cố Thịnh đen đến không thể đen hơn được nữa, còn kèm theo mấy phần ghen tị.
“Mấy người không phải người một nhà!” Cố Thịnh rốt cuộc chịu không nổi sự ghen tị trong lòng, nhìn bóng lưng của Cảnh Hạo và Kiều Nam lớn tiếng tuyên cáo, “Duyệt Duyệt là vợ của tôi, còn Cảnh Hạo và Ninh Ninh cũng là con của tôi!”
Kiều Nam đột nhiên dừng lại, xoay người, nhíu mày, mang theo vài phần khiêu khích nhìn lại anh, "A? Vậy sao? Nhưng bọn họ hiện giờ ở trong nhà tôi, tôi là người đàn ông duy nhất có thể ra vào nhà trọ của Duyệt Duyệt!"
Bộ dáng tràn đầy ghen tị của Cố thịnh thật làm cho người ta đại khoái nhân tâm (Vô cùng vui vẻ)!
Đây là chuyện từ trước tới nay anh chưa từng trải nghiệm qua, nhớ năm năm trước người đàn ông này ngạo mạn cỡ nào ở trước mặt mình tuyên bố Duyệt Duyệt là người phụ nữ của anh ta, nhưng bây giờ trong mắt trước kia vốn là phách lối lại chỉ còn dư lại ghen tị và bất đắc dĩ!
Khóe miệng Cảnh Hạo nâng lên một nụ cười tà ác, cũng không phải vô lực, chỉ là nó ngược lại hoài nghi chú Kiều khiêu khích cha như vậy đợi đến cha khôi phục lại như cũ, ông sẽ trả thù chú ấy như thế nào đây!
Dù sao trong khoảng thời gian này từ miệng cô Tâm Ngữ, chú Hạo Nhiên, còn có chú Kiều anh nghe không ít chuyện về cha năm năm trước!
“Anh………” Cố Thịnh cắn răng nghiến lợi nhìn Kiều Nam phách lối dẫn con anh rời đi, trong đầu hiện ra hình ảnh anh ta và Duyệt Duyệt còn có mấy đứa nhỏ ngồi một bàn ăn cơm trong lòng trồi lên một tia đau nhói. Trong trí nhớ hình ảnh anh và Duyệt Duyệt cùng ăn cơm lại càng ít, cho dù là có thì không khí cũng cực kỳ khẩn trương, vẻ mặt anh luôn âm trầm mà Duyệt Duyệt thì vẫn luôn cúi thấp đầu!
Anh thậm chí còn bảo Duyệt Duyệt làm người hầu của anh, còn dùng người phụ nữ khác lăng nhục cô!
"Duyệt Duyệt. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Cố Thịnh thống khổ nỉ non, nghĩ đến việc làm của mình vô cùng hối hận, năm năm trước anh ngoài cho Duyệt Duyệt hai đứa bé ra thì nhiều nhất cũng chỉ có hành hạ và nhục nhã.
Anh vẫn còn có thể đoạt lại cô sao?
Trong đầu hiện ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, trong mắt thoáng qua một tia kiên định, bất luận con đường này có bao nhiêu khó khăn anh cũng sẽ kiên trì, anh sẽ làm bất cứ chuyện gì chỉ cần đoạt lại được Duyệt Duyệt!
Đứa bé Cảnh Hạo này trừ che chở Duyệt Duyệt và Ninh Ninh ra đây là lần đầu tiên anh thấy nó che chở những người khác!
Mà người đó vẫn không phải là anh, anh cũng nên chết tâm rồi, nghĩ đến vừa rồi anh còn kích thích Cố Thịnh trong lòng nhất thời trồi lên một tia sảng khoái, có lẽ trước lúc Cố Thịnh đoạt Duyệt Duyệt về được anh có thể tận tình khiêu khích người đàn ông này, hoặc anh có thể cho anh ta cảm thấy chút cảnh giác!
Duyệt Duyệt vì người đàn ông này đã chịu nhiều cực khổ như vậy, anh bây giờ tốt xấu cũng là Kiều đại ca thân ái nhất của Duyệt Duyệt, là cậu của hai đứa bé, anh đương nhiên muốn giúp bọn họ trút giận một hơi rồi!
Mặc dù giớ phút này Cố Thịnh tương đối yếu thế, nhưng Kiều Nam anh từ trước đến giờ không bao giờ biết có lòng thương hại người khác, trừ ……….
Trong đầu hiện ra giọng nói của Duyệt Duyệt, trong lòng không khỏi thở dài, “Đi thôi, chú Kiều dẫn cháu về nhà!” Vừa nói vừa bước lên phía trước nắm tay Cảnh Hạo như có như không nhìn Cố Thịnh một cái trong lòng sinh ra một tia không đành lòng tiếp tục mở miệng nói, “Mẹ cháu đã làm những món chúng ta thích ăn nhất, tối nay một nhà chúng ta có thể từ từ thưởng thức tay nghề của mẹ cháu!”
Dứt lời quả nhiên thấy mặt Cố Thịnh đen đến không thể đen hơn được nữa, còn kèm theo mấy phần ghen tị.
“Mấy người không phải người một nhà!” Cố Thịnh rốt cuộc chịu không nổi sự ghen tị trong lòng, nhìn bóng lưng của Cảnh Hạo và Kiều Nam lớn tiếng tuyên cáo, “Duyệt Duyệt là vợ của tôi, còn Cảnh Hạo và Ninh Ninh cũng là con của tôi!”
Kiều Nam đột nhiên dừng lại, xoay người, nhíu mày, mang theo vài phần khiêu khích nhìn lại anh, "A? Vậy sao? Nhưng bọn họ hiện giờ ở trong nhà tôi, tôi là người đàn ông duy nhất có thể ra vào nhà trọ của Duyệt Duyệt!"
Bộ dáng tràn đầy ghen tị của Cố thịnh thật làm cho người ta đại khoái nhân tâm (Vô cùng vui vẻ)!
Đây là chuyện từ trước tới nay anh chưa từng trải nghiệm qua, nhớ năm năm trước người đàn ông này ngạo mạn cỡ nào ở trước mặt mình tuyên bố Duyệt Duyệt là người phụ nữ của anh ta, nhưng bây giờ trong mắt trước kia vốn là phách lối lại chỉ còn dư lại ghen tị và bất đắc dĩ!
Khóe miệng Cảnh Hạo nâng lên một nụ cười tà ác, cũng không phải vô lực, chỉ là nó ngược lại hoài nghi chú Kiều khiêu khích cha như vậy đợi đến cha khôi phục lại như cũ, ông sẽ trả thù chú ấy như thế nào đây!
Dù sao trong khoảng thời gian này từ miệng cô Tâm Ngữ, chú Hạo Nhiên, còn có chú Kiều anh nghe không ít chuyện về cha năm năm trước!
“Anh………” Cố Thịnh cắn răng nghiến lợi nhìn Kiều Nam phách lối dẫn con anh rời đi, trong đầu hiện ra hình ảnh anh ta và Duyệt Duyệt còn có mấy đứa nhỏ ngồi một bàn ăn cơm trong lòng trồi lên một tia đau nhói. Trong trí nhớ hình ảnh anh và Duyệt Duyệt cùng ăn cơm lại càng ít, cho dù là có thì không khí cũng cực kỳ khẩn trương, vẻ mặt anh luôn âm trầm mà Duyệt Duyệt thì vẫn luôn cúi thấp đầu!
Anh thậm chí còn bảo Duyệt Duyệt làm người hầu của anh, còn dùng người phụ nữ khác lăng nhục cô!
"Duyệt Duyệt. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Cố Thịnh thống khổ nỉ non, nghĩ đến việc làm của mình vô cùng hối hận, năm năm trước anh ngoài cho Duyệt Duyệt hai đứa bé ra thì nhiều nhất cũng chỉ có hành hạ và nhục nhã.
Anh vẫn còn có thể đoạt lại cô sao?
Trong đầu hiện ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, trong mắt thoáng qua một tia kiên định, bất luận con đường này có bao nhiêu khó khăn anh cũng sẽ kiên trì, anh sẽ làm bất cứ chuyện gì chỉ cần đoạt lại được Duyệt Duyệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.