Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 115: Ghen tức khiến anh mất đi lí trí
Lưu Lãng Hồng Tường Vi
17/02/2014
Sắc mặt Tả Tình Duyệt bỗng chốc tái nhợt, cô hiểu ý tứ trong lời nói của Kiều Nam!
"Sao vậy?" Cố Thịnh nhận ra cơ thể Tả Tình Duyệt trở nên cứng ngắc, nụ hôn từ từ đi lên, dừng ở trên cổ của cô, ngửi được mùi thơm trên thân thể của cô. Cố Thịnh phát hiện mình đối với cô càng ngày càng mê đắm.
Tả Tình Duyệt giữ điện thoại, nhìn Cố Thịnh cười cười "không sao!"
"Hai người có vẻ rất ngọt ngào!" Kiều Nam thanh âm lộ ra hàn ý từ đầu dây bên kia truyền tới, Tả Tình Duyệt vừa ứng phó Cố Thịnh vừa nghe điện thoại, không muốn làm cho Cố Thịnh phát hiện điện thoại gọi đến là của Kiều Nam. Nghĩ đến anh sáng sớm hôm nay đối với mình ‘cảnh cáo’, đó chẳng phải là ý tứ đề phòng Kiều Nam sao?
Cô không xác định được Kiều Nam và Cố Thịnh người nào mạnh hơn, ai phải nể sợ ai, cô không thể lấy chuyện này ra mạo hiểm. Cô không thể để Cố Thịnh chịu bất cứ uy hiếp gì.
"Thật xin lỗi, tôi có chuyện gấp, tôi sẽ gọi lại sau!" Tả Tình Duyệt thận trọng dò xét.
"Thế nào? Trách anh quấy rầy chuyện tốt của hai người sao? Nụ hôn của anh ta khiến em cảm thấy mê đắm sao?" Kiều Nam khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh như băng, nhìn màn hình, bọn họ là vợ chồng, làm những chuyện này cũng là bình thường thôi, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cố Thịnh sao lại có đủ tư cách chiếm lấy thân thể cô chứ?
"Anh có ý gì?" Tả Tình Duyệt quan sát bốn phía, đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn cô, trong lòng dâng lên một tia lớn lạnh.
Cử động khác thường của cô khiến Cố Thịnh cau mày, mơ hồ nhận ra cú điện thoại này không bình thường, từ từ ngẩng lên "Ai gọi vậy?"
Tả Tình Duyệt nhìn vào ánh mắt hoài nghi của Cố Thịnh, đang muốn lấy cớ tránh ra, điện thoại trong tay lại bị anh nhanh nhẹn đoạt đi.
"Ai đó?" Cố Thịnh giọng nói nhuốm màu bực bội, con người giờ đã trở nên lạnh băng nghiêm túc.
Kiều Nam híp đôi mắt màu lục, khóe miệng nâng lên ý cười, không trả lời Cố Thịnh.
"Kiều Nam!" giọng Cố Thịnh tràn đầy khẳng định, thâm thúy trong mắt anh bắn ra một đạo sát khí, "anh muốn gì?"
"Tổng giám đốc Cố có lỗ tai thật thính, tôi muốn nghe tiếng nói của Duyệt Duyệt, thuận tiện hỏi chiếc piano tôi tặng có hợp ý cô ấy hay không thôi!" Kiều Nam không chớp mắt nhìn màn hình, muốn xem rõ ràng từng phản ứng của Cố Thịnh.
Cố Thịnh vừa nghe là Kiều Nam tặng Piano, sắc mặt lập tức liền đanh lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Tả Tình Duyệt, khẽ nguyền rủa ra tiếng,"đáng chết!"
Tại sao không có ai nói cho anh biết, piano là của Kiều Nam tặng?
Vợ của anh thích chơi đàn, cho dù có tốn bao nhiêu tiền của, anh cũng sẽ mua cho cô chiếc dương cầm tốt nhất, cô sao lại dám nhận quà của người đàn ông khác tặng chứ?
"Thịnh, không phải vậy. . . . ." Tả Tình Duyệt biết anh hiểu lầm, muốn giải thích. Cô muốn nói cho anh biết, cô cũng không biết là anh ta tặng nên mới nhận Piano, cô cũng muốn trả lại, thế nhưng người đàn ông đó lại có rất nhiều cách khiến cho cô chuyện gì cũng không làm được.
“Tổng giám đốc Cố, Duyệt Duyệt bị anh dọa đến xanh mét mặt mày rồi kìa, nói thật, anh không xứng làm chồng cô ấy chút nào. Nếu như chồng cô ấy là tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy cảm thấy hạnh phúc! Anh không thấy sao? Ánh mắt cô ấy nhìn anh luôn kèm theo sự dè chừng, sợ hãi!" Kiều Nam nhìn Cố Thịnh nhíu chặt lông mày, dường như nhận ra trong phòng có điều kì lạ, xem xét xung quanh. Kiều Nam khóe miệng nâng lên ý cười, không hổ là Cố Thịnh, anh chỉ thoáng nhắc một chút thôi mà đã nhận ra điều kì lạ rồi!
Cố Thịnh trong lòng cảnh giác, nhìn xung quanh một lượt, tập trung nhìn chiếc piano, đôi mắt chim ưng đảo qua một lượt, đột nhiên, tầm mắt của anh rơi vào một nơi. Ánh mắt trở nên rét lạnh, nhìn chằm chằm vào điểm đen nhỏ xíu. . .
"Kiều Nam, anh muốn làm chồng ai là quyền tự do của anh, nhưng Tả Tình Duyệt đã có tôi rồi, không cần biết trong lòng anh đang muốn làm gì, nhưng tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ đi!" Cố Thịnh nghiêm nghị cảnh cáo, giơ tay muốn đập vỡ camera giấu trong một khe nhỏ. Đáng chết! Kiều Nam dám ở đây đặt camera! Mọi cử động của Duyệt Duyệt chẳng phải đều bị anh ta nhìn thấy sao!
Trong lòng sinh ra nồng đậm ghen tức, hận không thể đấm vào khuôn mặt đểu giả của Kiều Nam!
Tay giơ lên bỗng hạ xuống, anh đột nhiên dừng lại, trong mắt thoáng qua tà ý.
Muốn nhìn chứ gì? Anh sẽ để cho Kiều Nam nhìn đủ!
Xoay người đi tới bên Tả Tình Duyệt, đem cô ôm vào trong ngực ngồi lên ghế chơi piano, mạnh mẽ tách hai chân cô ra.
"Thịnh. . . Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt bị động tác của anh hù dọa, vẻ mặt anh thật đáng sợ. Nãy giờ cô chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Cố Thịnh cũng phần nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Kiều Nam quan sát mọi hoạt động diễn ra trong căn phòng này sao?
"Duyệt Duyệt. . . . . Đừng sợ! Anh muốn em!" Quần áo trên người Tả Tình Duyệt biến thành vải vụn, cô cảm thấy giữa hai chân cảm giác lạnh lẽo truyền đến, nhìn vào mắt anh, từ nơi đó, cô thấy rõ sự tỉnh táo chứ không phải là bị tình dục bao phủ.
Cô hiểu dụng ý của anh!
"Thịnh, đừng. . . . . Không nên ở chỗ này!" Cho dù cô nguyện ý đem chính mình dâng hiến cho anh, cũng không mong cảnh thân mật của bọn họ bị người ngoài nhìn thấy.
Đó chẳng phải là đem lòng tự trọng của cô chà đạp hay sao.
Cố Thịnh không nghe lời cô cầu khẩn, anh muốn cho Kiều Nam thấy rõ ràng, Tả Tình Duyệt là của anh! Cố Thịnh muốn dùng phương pháp này tuyên bố Tả Tình Duyệt là của anh!
"Không. . . . . đừng. . . . ." Tả Tình Duyệt không hiểu tại sao mọi chuyện lại dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát, mới vừa rồi còn rất tốt mà, không phải sao?
"Thịnh, xin anh đó, không nên ở chỗ này!"
Cố Thịnh trong mắt thoáng qua lãnh khí, che lấy đôi môi không ngừng cầu khẩn của cô, vận sức chờ phát động dâng trào chống đỡ mềm mại của cô. Bất chợt, anh nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của Tả Tình Duyệt, dường như có thứ gì đó sắp tan vỡ, giống như anh còn cố tình làm vậy sẽ có thứ gì đó vĩnh viễn biến mất. Anh không khỏi cảm thấy hốt hoảng, nước mắt chảy trên mặt cô, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, bỗng chốc tỉnh táo lại.
Anh đang làm gì thế này?
Tuyên bố với Kiều Nam, Tả Tình Duyệt là của mình nhưng đối với Duyệt Duyệt mà nói đây là sự tổn thương, không phải sao?
Trong lòng đau nhói, giơ tay đấm vào piano, một cái camera nhỏ lăn lóc rơi trên đất, cũng đồng thời, gian phòng bên phía Kiều Nam màn hình cũng tối đen.
Kiều Nam hai tay nắm thật chặt, mang theo sự nhẫn nhịn thật lớn, đôi con ngươi băng lạnh nhìn không ra anh đang suy tính điều gì.
"Không sao rồi, đừng sợ!" Cố Thịnh không ngừng hôn Tả Tình Duyệt, an ủi tâm tình của cô.
"Sao vậy?" Cố Thịnh nhận ra cơ thể Tả Tình Duyệt trở nên cứng ngắc, nụ hôn từ từ đi lên, dừng ở trên cổ của cô, ngửi được mùi thơm trên thân thể của cô. Cố Thịnh phát hiện mình đối với cô càng ngày càng mê đắm.
Tả Tình Duyệt giữ điện thoại, nhìn Cố Thịnh cười cười "không sao!"
"Hai người có vẻ rất ngọt ngào!" Kiều Nam thanh âm lộ ra hàn ý từ đầu dây bên kia truyền tới, Tả Tình Duyệt vừa ứng phó Cố Thịnh vừa nghe điện thoại, không muốn làm cho Cố Thịnh phát hiện điện thoại gọi đến là của Kiều Nam. Nghĩ đến anh sáng sớm hôm nay đối với mình ‘cảnh cáo’, đó chẳng phải là ý tứ đề phòng Kiều Nam sao?
Cô không xác định được Kiều Nam và Cố Thịnh người nào mạnh hơn, ai phải nể sợ ai, cô không thể lấy chuyện này ra mạo hiểm. Cô không thể để Cố Thịnh chịu bất cứ uy hiếp gì.
"Thật xin lỗi, tôi có chuyện gấp, tôi sẽ gọi lại sau!" Tả Tình Duyệt thận trọng dò xét.
"Thế nào? Trách anh quấy rầy chuyện tốt của hai người sao? Nụ hôn của anh ta khiến em cảm thấy mê đắm sao?" Kiều Nam khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh như băng, nhìn màn hình, bọn họ là vợ chồng, làm những chuyện này cũng là bình thường thôi, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cố Thịnh sao lại có đủ tư cách chiếm lấy thân thể cô chứ?
"Anh có ý gì?" Tả Tình Duyệt quan sát bốn phía, đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn cô, trong lòng dâng lên một tia lớn lạnh.
Cử động khác thường của cô khiến Cố Thịnh cau mày, mơ hồ nhận ra cú điện thoại này không bình thường, từ từ ngẩng lên "Ai gọi vậy?"
Tả Tình Duyệt nhìn vào ánh mắt hoài nghi của Cố Thịnh, đang muốn lấy cớ tránh ra, điện thoại trong tay lại bị anh nhanh nhẹn đoạt đi.
"Ai đó?" Cố Thịnh giọng nói nhuốm màu bực bội, con người giờ đã trở nên lạnh băng nghiêm túc.
Kiều Nam híp đôi mắt màu lục, khóe miệng nâng lên ý cười, không trả lời Cố Thịnh.
"Kiều Nam!" giọng Cố Thịnh tràn đầy khẳng định, thâm thúy trong mắt anh bắn ra một đạo sát khí, "anh muốn gì?"
"Tổng giám đốc Cố có lỗ tai thật thính, tôi muốn nghe tiếng nói của Duyệt Duyệt, thuận tiện hỏi chiếc piano tôi tặng có hợp ý cô ấy hay không thôi!" Kiều Nam không chớp mắt nhìn màn hình, muốn xem rõ ràng từng phản ứng của Cố Thịnh.
Cố Thịnh vừa nghe là Kiều Nam tặng Piano, sắc mặt lập tức liền đanh lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Tả Tình Duyệt, khẽ nguyền rủa ra tiếng,"đáng chết!"
Tại sao không có ai nói cho anh biết, piano là của Kiều Nam tặng?
Vợ của anh thích chơi đàn, cho dù có tốn bao nhiêu tiền của, anh cũng sẽ mua cho cô chiếc dương cầm tốt nhất, cô sao lại dám nhận quà của người đàn ông khác tặng chứ?
"Thịnh, không phải vậy. . . . ." Tả Tình Duyệt biết anh hiểu lầm, muốn giải thích. Cô muốn nói cho anh biết, cô cũng không biết là anh ta tặng nên mới nhận Piano, cô cũng muốn trả lại, thế nhưng người đàn ông đó lại có rất nhiều cách khiến cho cô chuyện gì cũng không làm được.
“Tổng giám đốc Cố, Duyệt Duyệt bị anh dọa đến xanh mét mặt mày rồi kìa, nói thật, anh không xứng làm chồng cô ấy chút nào. Nếu như chồng cô ấy là tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy cảm thấy hạnh phúc! Anh không thấy sao? Ánh mắt cô ấy nhìn anh luôn kèm theo sự dè chừng, sợ hãi!" Kiều Nam nhìn Cố Thịnh nhíu chặt lông mày, dường như nhận ra trong phòng có điều kì lạ, xem xét xung quanh. Kiều Nam khóe miệng nâng lên ý cười, không hổ là Cố Thịnh, anh chỉ thoáng nhắc một chút thôi mà đã nhận ra điều kì lạ rồi!
Cố Thịnh trong lòng cảnh giác, nhìn xung quanh một lượt, tập trung nhìn chiếc piano, đôi mắt chim ưng đảo qua một lượt, đột nhiên, tầm mắt của anh rơi vào một nơi. Ánh mắt trở nên rét lạnh, nhìn chằm chằm vào điểm đen nhỏ xíu. . .
"Kiều Nam, anh muốn làm chồng ai là quyền tự do của anh, nhưng Tả Tình Duyệt đã có tôi rồi, không cần biết trong lòng anh đang muốn làm gì, nhưng tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ đi!" Cố Thịnh nghiêm nghị cảnh cáo, giơ tay muốn đập vỡ camera giấu trong một khe nhỏ. Đáng chết! Kiều Nam dám ở đây đặt camera! Mọi cử động của Duyệt Duyệt chẳng phải đều bị anh ta nhìn thấy sao!
Trong lòng sinh ra nồng đậm ghen tức, hận không thể đấm vào khuôn mặt đểu giả của Kiều Nam!
Tay giơ lên bỗng hạ xuống, anh đột nhiên dừng lại, trong mắt thoáng qua tà ý.
Muốn nhìn chứ gì? Anh sẽ để cho Kiều Nam nhìn đủ!
Xoay người đi tới bên Tả Tình Duyệt, đem cô ôm vào trong ngực ngồi lên ghế chơi piano, mạnh mẽ tách hai chân cô ra.
"Thịnh. . . Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt bị động tác của anh hù dọa, vẻ mặt anh thật đáng sợ. Nãy giờ cô chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Cố Thịnh cũng phần nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Kiều Nam quan sát mọi hoạt động diễn ra trong căn phòng này sao?
"Duyệt Duyệt. . . . . Đừng sợ! Anh muốn em!" Quần áo trên người Tả Tình Duyệt biến thành vải vụn, cô cảm thấy giữa hai chân cảm giác lạnh lẽo truyền đến, nhìn vào mắt anh, từ nơi đó, cô thấy rõ sự tỉnh táo chứ không phải là bị tình dục bao phủ.
Cô hiểu dụng ý của anh!
"Thịnh, đừng. . . . . Không nên ở chỗ này!" Cho dù cô nguyện ý đem chính mình dâng hiến cho anh, cũng không mong cảnh thân mật của bọn họ bị người ngoài nhìn thấy.
Đó chẳng phải là đem lòng tự trọng của cô chà đạp hay sao.
Cố Thịnh không nghe lời cô cầu khẩn, anh muốn cho Kiều Nam thấy rõ ràng, Tả Tình Duyệt là của anh! Cố Thịnh muốn dùng phương pháp này tuyên bố Tả Tình Duyệt là của anh!
"Không. . . . . đừng. . . . ." Tả Tình Duyệt không hiểu tại sao mọi chuyện lại dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát, mới vừa rồi còn rất tốt mà, không phải sao?
"Thịnh, xin anh đó, không nên ở chỗ này!"
Cố Thịnh trong mắt thoáng qua lãnh khí, che lấy đôi môi không ngừng cầu khẩn của cô, vận sức chờ phát động dâng trào chống đỡ mềm mại của cô. Bất chợt, anh nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của Tả Tình Duyệt, dường như có thứ gì đó sắp tan vỡ, giống như anh còn cố tình làm vậy sẽ có thứ gì đó vĩnh viễn biến mất. Anh không khỏi cảm thấy hốt hoảng, nước mắt chảy trên mặt cô, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, bỗng chốc tỉnh táo lại.
Anh đang làm gì thế này?
Tuyên bố với Kiều Nam, Tả Tình Duyệt là của mình nhưng đối với Duyệt Duyệt mà nói đây là sự tổn thương, không phải sao?
Trong lòng đau nhói, giơ tay đấm vào piano, một cái camera nhỏ lăn lóc rơi trên đất, cũng đồng thời, gian phòng bên phía Kiều Nam màn hình cũng tối đen.
Kiều Nam hai tay nắm thật chặt, mang theo sự nhẫn nhịn thật lớn, đôi con ngươi băng lạnh nhìn không ra anh đang suy tính điều gì.
"Không sao rồi, đừng sợ!" Cố Thịnh không ngừng hôn Tả Tình Duyệt, an ủi tâm tình của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.