Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 155: Người con gái giống cô như đúc
Lưu Lãng Hồng Tường Vi
17/02/2014
Cố Thịnh không lừa Tả Tình Duyệt, thật sự đưa cô đến Tả gia, anh định đi vào cùng Tả Tình Duyệt, nhưng thời điểm vừa tới cửa, lại nhận được điện thoại của An Điền, vừa nghe nội dung cuộc điện thoại, lập tức sắc mặt Cố Thịnh trầm xuống.
"Em tự vào đi!". Thanh âm Cố Thịnh lộ ra một chút lạnh lùng, Tả Tình Duyệt không nói thêm gì, anh có thể đưa cô đến đây đã là ân huệ lớn nhất, cô không dám cầu mong anh có thể cùng vào với cô.
Nhưng thời điểm cô xuống xe, lại bị Cố Thịnh gọi lại, Tả Tình Duyệt quay đầu lại nhìn Cố Thịnh, muốn nghe xem anh sẽ nói gì, nhưng khi nghe được liền hối hận.
"Đừng bỏ trốn, đừng gây ra chuyện gì làm tôi mất hứng, em biết năng lực của tôi rồi đấy, cho nên. . . . . Đừng khiến cho cuộc sống sau này của em càng thêm khổ sở!". Thanh âm Cố Thịnh không có chút nhiệt độ, mỗi một câu đều làm Tả Tình Duyệt đau lòng.
"Em hiểu!". Tả Tình Duyệt nhàn nhạt lên tiếng, im lặng xoay người, anh đang cảnh cáo cô, không thể trốn đi! Nếu như trốn đi, anh sẽ khiến cho cuộc sống sau này của cô rất khổ sở!
Nhìn bóng lưng Tả Tình Duyệt rời đi, Cố Thịnh ảo não đánh một quyền lên trên tay lái, đáng chết! Vừa rồi anh không thể nói chuyện đàng hoàng với cô được sao?
Tại sao vừa nghe đến tin tức Kiều Nam cố ý thu mua cổ phiếu của tập đoàn Cố thị, anh liền không nhẫn nhịn được rồi, khí thế cùng trấn định trong quá khứ của anh đâu mất rồi?
Đáng chết!
Vừa rồi thấy bi thương trên mặt cô, anh hận không thể tát mình một cái!
Nghĩ đến cú điện thoại mời vừa rồi, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua ánh sáng lạnh lùng, động tác của Kiều Nam càng lúc càng mạnh, vì Tả Tình Duyệt, anh nên đánh một trận lớn với Kiều Nam sao?
Hai người đều là nhân vật có quyền lực lớn ở thành phố A, một khi chống đối nhau, kinh tế cả thành phố A sẽ có rung chuyển lớn, nhưng vì Tả Tình Duyệt, anh sẽ không nương tay!
Nhân cơ hội này đánh sụp Kiều Nam cũng tốt, xem anh ta còn có tư cách gì kêu gào trước mặt mình!
Nói không chừng, đợi đến thời điểm Kiều Nam nghèo túng, Duyệt Duyệt cũng sẽ không thương anh ta nữa!
Anh muốn cố gắng mở rộng thế lực, muốn cố gắng kiếm tiền phòng khi Duyệt Duyệt muốn cái gì, anh cũng có thể cho cô! Nếu như vật chất có thể thu phục lòng cô, anh không ngại đem những thứ tốt nhất trên toàn thế giới dâng tặng cô.
Đúng! Cứ làm như thế đi, anh muốn đánh bại Kiều Nam! Cho Duyệt Duyệt hưởng thụ thế giới vật chất tốt nhất! Dù cô không thương anh mà muốn tiền của anh cũng được.
Tả Tình Duyệt vừa vào cửa, đã nhìn thấy ba mẹ của cô đang ngồi ở trong phòng khách, dường như đang đợi cô đến.
"Ba mẹ. . . . .". Tả Tình Duyệt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, cô không thể để cho bọn họ biết mình không hạnh phúc!
"Duyệt Duyệt. . . . . Con trở lại rồi, mau, mau tới đây cho mẹ nhìn xem. . . . .". Bà Tả cao hứng tiến lên lôi kéo Tả Tình Duyệt, thân thiện khiến Tả Tình Duyệt cảm thấy rất mất tự nhiên, mẹ sao vậy? Quan hệ trước giờ của hai mẹ con rất lãnh đạm, sao đột nhiên mẹ lại nhiệt tình với cô như vậy?
"Duyệt Duyệt! Sao con lại gầy như vậy? Cố Thịnh không chăm sóc con chu đáo sao?". Bà Tả khẽ cau mày, miệng nói lời quan tâm nhưng ngoài mặt quan tâm không đạt đến đáy mắt.
"Không có. . . . . Thân thể con rất tốt!". Tả Tình Duyệt nói quanh co, lập tức đổi đề tài," mẹ, mọi người gọi con về, có chuyện gì sao?"
Trong lòng Tả Tình Duyệt có chút bất an, công ty đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải lại muốn cô đi cầu Cố Thịnh không? Nếu là như vậy, sợ rằng cô cũng không giúp được gì, bởi vì cô biết, Cố Thịnh chắc chắn sẽ không thương hại cô!
"Duyệt Duyệt, con nói cái gì vậy? Bởi vì nhớ con, chúng ta mới kêu con trở về gặp mặt, nhanh ngồi xuống đây". Bà Tả thân mật lôi kéo Tả Tình Duyệt đi tới bên sofa, Tả Phong cũng buông tờ báo trong tay xuống, đối với đứa con gái này, ông rất cảm kích, lần trước tập đoàn Tả thị xuất hiện nguy cơ tài chính trước nay chưa từng có, may mà Cố Thịnh ra tay giúp đỡ, mới bảo vệ được công ty của ông.
Trong phòng khách, ba người ngồi nhưng không nói chuyện nhiều, trong nội tâm Tả Tình Duyệt hiểu rõ, lần này, bọn họ gọi cô trở lại không phải vì nhớ cô, nhất định còn có chuyện khác.
Bọn họ chưa mở miệng, cô đành phải chờ! Chờ bọn họ mở miệng.
"Duyệt Duyệt! Hôm nay chúng ta muốn con gặp mặt một người!". Quả nhiên, sau một hồi trầm mặc, Bà Tả lên tiếng.
"Người nào vậy?". Trên mặt Tả Tình Duyệt hiện lên vẻ tươi cười, rốt cuộc ai là người khiến bọn họ gọi cô về gặp mặt?
Trong mắt Bà Tả thoáng qua một chút ánh sáng, xoay người hướng lầu hai kêu lên," Yên nhi, mau xuống đây!"
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, Yên nhi? Ai là Yên nhi?
Cô theo tầm mắt Bà Tả nhìn về phía cầu thang lầu hai, khi cô thấy rõ người đứng ở cầu thang, người ngẩn ra, không tin vào mắt mình nữa.
Chuyện gì thế này?
Người con gái kia giống cô như đúc!
Chiều cao giống nhau, khuôn mặt giống nhau, kiểu tóc giống nhau, ngay cả lúm đồng tiền xuất hiện khi cười cũng không có chút khác biệt!
Cô ta là ai?
Tả Tình Duyệt nhìn cô ta đi về phía mình, theo bản năng lui về phía sau một bước, thời điểm khoảng cách giữa các cô chỉ còn một bước, bỗng nhiên, Tả Tình Duyệt có cảm giác rất bất an.
"Xin chào, Duyệt Duyệt, rất vui được gặp em! Chị tên là Tả Tình Yên, là người chị song sinh của em!". Tả Tình Yên hòa nhã vươn tay về phía Tả Tình Duyệt, đối với sự giật mình của cô, dịu dàng nở nụ cười.
Chị em sinh đôi?
Sao cô lại không biết mình có một người chị song sinh?
Theo bản năng, Tả Tình Duyệt nhìn về phía vợ chồng Tả Phong, ai có thể nói cho cô biết, mọi chuyện không phải là sự thật?
"Duyệt Duyệt, không phải chúng ta cố ý gạt con, mà là. . . . .". Trên mặt Bà Tả thoáng qua một tia thống khổ," ba năm trước đây, chúng ta cho là chị của con đã chết, thời điểm đó, con vẫn ở nhà bà ngoại con, lúc chúng ta đón con về, cảm thấy không cần thiết phải nói cho con biết chuyện này, cũng không nhắc tới, nhưng. . . . . Yên nhi không chết, ba năm trước cũng không tìm được thi thể của nó, ông trời thật từ bi, để cho con gái ta bình an sống trên cõi đời này!"
Bà Tả nói đến chỗ cảm động, không kìm được lôi kéo tay Tả Tình Yên, ánh mắt thâm tình của hai mẹ con giao nhau, thân thể Tả Tình Duyệt không khỏi ngẩn ra, từ trong mắt Bà Tả, cô thấy được tình thương chân chính của người mẹ, bà chưa bao giờ dành tình cảm như thế cho cô!
Trong lòng đột nhiên hiểu được, ba năm trước đây Tả Tình Yên gặp chuyện không may, cho nên bọn họ mới đón cô trở về!
Trong lòng đau xót, nếu chị cô không gặp chuyện không may, có phải bọn họ sẽ vĩnh viễn quên lãng cô ở một góc nào đó của thế giới?
Hít thở thật sâu, Tả Tình Duyệt cố gắng nở ra một nụ cười, "Chúc mừng ba mẹ cùng chị hai đoàn tụ!"
"Duyệt Duyệt, con không trách chúng ta dấu con chuyện này chứ?". Bà Tả nhìn về phía Tả Tình Duyệt, trong mắt có chút không xác định.
Tả Tình Duyệt lắc đầu một cái, "sao lại như vậy chứ?"
Nhìn người chị giống mình như đúc lần nữa, không biết vì sao, trong lòng Tả Tình Duyệt có cảm giác nói không ra lời. . . . .
"Em tự vào đi!". Thanh âm Cố Thịnh lộ ra một chút lạnh lùng, Tả Tình Duyệt không nói thêm gì, anh có thể đưa cô đến đây đã là ân huệ lớn nhất, cô không dám cầu mong anh có thể cùng vào với cô.
Nhưng thời điểm cô xuống xe, lại bị Cố Thịnh gọi lại, Tả Tình Duyệt quay đầu lại nhìn Cố Thịnh, muốn nghe xem anh sẽ nói gì, nhưng khi nghe được liền hối hận.
"Đừng bỏ trốn, đừng gây ra chuyện gì làm tôi mất hứng, em biết năng lực của tôi rồi đấy, cho nên. . . . . Đừng khiến cho cuộc sống sau này của em càng thêm khổ sở!". Thanh âm Cố Thịnh không có chút nhiệt độ, mỗi một câu đều làm Tả Tình Duyệt đau lòng.
"Em hiểu!". Tả Tình Duyệt nhàn nhạt lên tiếng, im lặng xoay người, anh đang cảnh cáo cô, không thể trốn đi! Nếu như trốn đi, anh sẽ khiến cho cuộc sống sau này của cô rất khổ sở!
Nhìn bóng lưng Tả Tình Duyệt rời đi, Cố Thịnh ảo não đánh một quyền lên trên tay lái, đáng chết! Vừa rồi anh không thể nói chuyện đàng hoàng với cô được sao?
Tại sao vừa nghe đến tin tức Kiều Nam cố ý thu mua cổ phiếu của tập đoàn Cố thị, anh liền không nhẫn nhịn được rồi, khí thế cùng trấn định trong quá khứ của anh đâu mất rồi?
Đáng chết!
Vừa rồi thấy bi thương trên mặt cô, anh hận không thể tát mình một cái!
Nghĩ đến cú điện thoại mời vừa rồi, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua ánh sáng lạnh lùng, động tác của Kiều Nam càng lúc càng mạnh, vì Tả Tình Duyệt, anh nên đánh một trận lớn với Kiều Nam sao?
Hai người đều là nhân vật có quyền lực lớn ở thành phố A, một khi chống đối nhau, kinh tế cả thành phố A sẽ có rung chuyển lớn, nhưng vì Tả Tình Duyệt, anh sẽ không nương tay!
Nhân cơ hội này đánh sụp Kiều Nam cũng tốt, xem anh ta còn có tư cách gì kêu gào trước mặt mình!
Nói không chừng, đợi đến thời điểm Kiều Nam nghèo túng, Duyệt Duyệt cũng sẽ không thương anh ta nữa!
Anh muốn cố gắng mở rộng thế lực, muốn cố gắng kiếm tiền phòng khi Duyệt Duyệt muốn cái gì, anh cũng có thể cho cô! Nếu như vật chất có thể thu phục lòng cô, anh không ngại đem những thứ tốt nhất trên toàn thế giới dâng tặng cô.
Đúng! Cứ làm như thế đi, anh muốn đánh bại Kiều Nam! Cho Duyệt Duyệt hưởng thụ thế giới vật chất tốt nhất! Dù cô không thương anh mà muốn tiền của anh cũng được.
Tả Tình Duyệt vừa vào cửa, đã nhìn thấy ba mẹ của cô đang ngồi ở trong phòng khách, dường như đang đợi cô đến.
"Ba mẹ. . . . .". Tả Tình Duyệt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, cô không thể để cho bọn họ biết mình không hạnh phúc!
"Duyệt Duyệt. . . . . Con trở lại rồi, mau, mau tới đây cho mẹ nhìn xem. . . . .". Bà Tả cao hứng tiến lên lôi kéo Tả Tình Duyệt, thân thiện khiến Tả Tình Duyệt cảm thấy rất mất tự nhiên, mẹ sao vậy? Quan hệ trước giờ của hai mẹ con rất lãnh đạm, sao đột nhiên mẹ lại nhiệt tình với cô như vậy?
"Duyệt Duyệt! Sao con lại gầy như vậy? Cố Thịnh không chăm sóc con chu đáo sao?". Bà Tả khẽ cau mày, miệng nói lời quan tâm nhưng ngoài mặt quan tâm không đạt đến đáy mắt.
"Không có. . . . . Thân thể con rất tốt!". Tả Tình Duyệt nói quanh co, lập tức đổi đề tài," mẹ, mọi người gọi con về, có chuyện gì sao?"
Trong lòng Tả Tình Duyệt có chút bất an, công ty đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải lại muốn cô đi cầu Cố Thịnh không? Nếu là như vậy, sợ rằng cô cũng không giúp được gì, bởi vì cô biết, Cố Thịnh chắc chắn sẽ không thương hại cô!
"Duyệt Duyệt, con nói cái gì vậy? Bởi vì nhớ con, chúng ta mới kêu con trở về gặp mặt, nhanh ngồi xuống đây". Bà Tả thân mật lôi kéo Tả Tình Duyệt đi tới bên sofa, Tả Phong cũng buông tờ báo trong tay xuống, đối với đứa con gái này, ông rất cảm kích, lần trước tập đoàn Tả thị xuất hiện nguy cơ tài chính trước nay chưa từng có, may mà Cố Thịnh ra tay giúp đỡ, mới bảo vệ được công ty của ông.
Trong phòng khách, ba người ngồi nhưng không nói chuyện nhiều, trong nội tâm Tả Tình Duyệt hiểu rõ, lần này, bọn họ gọi cô trở lại không phải vì nhớ cô, nhất định còn có chuyện khác.
Bọn họ chưa mở miệng, cô đành phải chờ! Chờ bọn họ mở miệng.
"Duyệt Duyệt! Hôm nay chúng ta muốn con gặp mặt một người!". Quả nhiên, sau một hồi trầm mặc, Bà Tả lên tiếng.
"Người nào vậy?". Trên mặt Tả Tình Duyệt hiện lên vẻ tươi cười, rốt cuộc ai là người khiến bọn họ gọi cô về gặp mặt?
Trong mắt Bà Tả thoáng qua một chút ánh sáng, xoay người hướng lầu hai kêu lên," Yên nhi, mau xuống đây!"
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, Yên nhi? Ai là Yên nhi?
Cô theo tầm mắt Bà Tả nhìn về phía cầu thang lầu hai, khi cô thấy rõ người đứng ở cầu thang, người ngẩn ra, không tin vào mắt mình nữa.
Chuyện gì thế này?
Người con gái kia giống cô như đúc!
Chiều cao giống nhau, khuôn mặt giống nhau, kiểu tóc giống nhau, ngay cả lúm đồng tiền xuất hiện khi cười cũng không có chút khác biệt!
Cô ta là ai?
Tả Tình Duyệt nhìn cô ta đi về phía mình, theo bản năng lui về phía sau một bước, thời điểm khoảng cách giữa các cô chỉ còn một bước, bỗng nhiên, Tả Tình Duyệt có cảm giác rất bất an.
"Xin chào, Duyệt Duyệt, rất vui được gặp em! Chị tên là Tả Tình Yên, là người chị song sinh của em!". Tả Tình Yên hòa nhã vươn tay về phía Tả Tình Duyệt, đối với sự giật mình của cô, dịu dàng nở nụ cười.
Chị em sinh đôi?
Sao cô lại không biết mình có một người chị song sinh?
Theo bản năng, Tả Tình Duyệt nhìn về phía vợ chồng Tả Phong, ai có thể nói cho cô biết, mọi chuyện không phải là sự thật?
"Duyệt Duyệt, không phải chúng ta cố ý gạt con, mà là. . . . .". Trên mặt Bà Tả thoáng qua một tia thống khổ," ba năm trước đây, chúng ta cho là chị của con đã chết, thời điểm đó, con vẫn ở nhà bà ngoại con, lúc chúng ta đón con về, cảm thấy không cần thiết phải nói cho con biết chuyện này, cũng không nhắc tới, nhưng. . . . . Yên nhi không chết, ba năm trước cũng không tìm được thi thể của nó, ông trời thật từ bi, để cho con gái ta bình an sống trên cõi đời này!"
Bà Tả nói đến chỗ cảm động, không kìm được lôi kéo tay Tả Tình Yên, ánh mắt thâm tình của hai mẹ con giao nhau, thân thể Tả Tình Duyệt không khỏi ngẩn ra, từ trong mắt Bà Tả, cô thấy được tình thương chân chính của người mẹ, bà chưa bao giờ dành tình cảm như thế cho cô!
Trong lòng đột nhiên hiểu được, ba năm trước đây Tả Tình Yên gặp chuyện không may, cho nên bọn họ mới đón cô trở về!
Trong lòng đau xót, nếu chị cô không gặp chuyện không may, có phải bọn họ sẽ vĩnh viễn quên lãng cô ở một góc nào đó của thế giới?
Hít thở thật sâu, Tả Tình Duyệt cố gắng nở ra một nụ cười, "Chúc mừng ba mẹ cùng chị hai đoàn tụ!"
"Duyệt Duyệt, con không trách chúng ta dấu con chuyện này chứ?". Bà Tả nhìn về phía Tả Tình Duyệt, trong mắt có chút không xác định.
Tả Tình Duyệt lắc đầu một cái, "sao lại như vậy chứ?"
Nhìn người chị giống mình như đúc lần nữa, không biết vì sao, trong lòng Tả Tình Duyệt có cảm giác nói không ra lời. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.