Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 173: Thời khắc ly biệt (4)
Lưu Lãng Hồng Tường Vi
17/02/2014
Từ nhà vệ sinh nữ đi ra, bên ngoài bữa tiệc đính hôn xa hoa cực kỳ, đứng ở một góc, Tả Tình Duyệt len lén nhìn Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ, trên mặt trồi lên một chút ý cười.
"Hi vọng thứ tôi không thể có, hai người có thể có được!"
Cố Tâm Ngữ là một cô gái đáng để yêu, mà Cận Hạo Nhiên là một người đàn ông tốt, cô tin, Hạo Nhiên nhất định sẽ yêu cô ấy thật tốt!
Ánh mắt dời qua phía bên kia, Tả Tình Yên đang kéo cánh tay của Cố Thịnh, hai người xuyên qua giữa tân khách, đó vốn là phần biểu diễn của cô, hôm nay cô rốt cuộc cũng có thể rời đi sao?
Trong lòng bị thứ gì đó làm cho đau đớn, cô đột nhiên phát hiện, chị gái cùng Cố Thịnh đứng chung một chỗ, thật sự rất xứng đôi!
Mình và anh đứng chung một chỗ cũng xứng đôi như vậy sao?
Đau khổ vô cùng tận đánh tới, đột nhiên cảm giác được tầm mắt của Cố Thịnh bắn về phía mình, theo bản năng xoay người, cất bước rời đi, cô đã không còn thời gian nhớ lại quá khứ, mặc dù trong lòng vẫn không thể bỏ, nhưng cô lại không thể dừng lại.
Tay vẫn đặt trên bụng, đi ra khỏi cửa chính của bữa tiệc, bỏ lại sau lưng sự ồn ào huyên náo kia, cô nở nụ cười.
"Bảo trọng, Thịnh!"
Tạm biệt! Người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm!
Nước mắt từ trên mặt chảy xuống, từ hôm nay trở đi, cuộc đời của cô lần nữa được bắt đầu. . . . .
Tim của Cố Thịnh không hiểu vì sao lại đau đớn, trên mặt lộ ra thần sắc hoang mang, mới vừa rồi làm sao vậy? Tại sao lại cảm giác được tầm mắt quen thuộc đang nhìn mình, loại cảm giác đó giống như là của Duyệt đang nhìn anh.
Nhưng theo cảm giác nhìn sang, lại thấy một người mà anh không quen biết.
"Thịnh, anh làm sao vậy?" Tả Tình Yên quan tâm nhìn Cố Thịnh, trong lòng lập tức cảnh giác, ánh mắt quét qua nơi Tả Tình Duyệt mới vừa đứng, phát hiện nơi đó đã không còn bóng người, mới an tâm, cô ta cuối cùng cũng đã đi sao?
Cố Thịnh ngẩn ra, đúng vậy! Anh làm sao vậy? Tại sao lại có cảm giác đó? Duyệt Duyệt rõ ràng đang ở bên người anh mà?
"Anh không sao." Gạt qua nỗi bất an trong lòng, anh tự nói với mình, không có gì đâu, nhất định là do anh quá nhạy cảm!
Tả Tình Yên nở nụ cười sáng lạn, không có việc gì là tốt!
Nghĩ đến Tả Tình Duyệt, liền hạ mi mắt, không ai phát hiện đáy mắt của cô chợt lóe lên một tia ngoan độc!
Ở bên Mỹ, cô đã chuẩn bị một món quà nghênh đón Tả Tình Duyệt, chỉ khi nào cô ta vĩnh viễn biến mất, cô mới có thể bình yên, cô tự nhận là giả trang thành Tả Tình Duyệt, nhìn người đàn ông bên cạnh, cô không ngại cả đời sống trong thân phận của Tả Tình Duyệt!
. . . . .
Cầm trong tay chiếc vé bay đến Mỹ, Tả Tình Duyệt ở phi trường chần chừ, đã gần đến lúc phải lên phi cơ, nhưng cô lại bài xích nơi đó, đó là nơi chính miệng Cố Thịnh nói ra không cần cô mang thai đứa nhỏ của anh, đi đến đó, cô sợ mình sẽ luôn nghĩ tới tất cả sự tàn nhẫn của anh.
Hít một hơi thật sâu, hiện giờ anh đang làm gì?
Bữa tiệc đã kết thúc! Chị ấy có thể thay thế mình nhiều lắm là bao lâu?
Ngộ nhỡ anh phát hiện chị ấy không phải là cô sẽ làm gì?
"Chuyến bay đến New York đã cất cánh. . . . ." Tiếng radio truyền tới kéo lại tinh thần của Tả Tình Duyệt, trong lòng trồi lên một tia chua xót, đã cất cánh rồi sao? Xem ra ông trời đã giúp cô lựa chọn!
"Thật xin lỗi, chị, sợ rằng đã lãng phí sự sắp xếp của chị rồi!" Đứng dậy, ném vé máy bay vào thùng rác, xoay người rời đi.
"Cục cưng, sau này chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau!" Từ nay về sau, nơi có cô cùng hài tử, chính là nhà của bọn họ!
"Hi vọng thứ tôi không thể có, hai người có thể có được!"
Cố Tâm Ngữ là một cô gái đáng để yêu, mà Cận Hạo Nhiên là một người đàn ông tốt, cô tin, Hạo Nhiên nhất định sẽ yêu cô ấy thật tốt!
Ánh mắt dời qua phía bên kia, Tả Tình Yên đang kéo cánh tay của Cố Thịnh, hai người xuyên qua giữa tân khách, đó vốn là phần biểu diễn của cô, hôm nay cô rốt cuộc cũng có thể rời đi sao?
Trong lòng bị thứ gì đó làm cho đau đớn, cô đột nhiên phát hiện, chị gái cùng Cố Thịnh đứng chung một chỗ, thật sự rất xứng đôi!
Mình và anh đứng chung một chỗ cũng xứng đôi như vậy sao?
Đau khổ vô cùng tận đánh tới, đột nhiên cảm giác được tầm mắt của Cố Thịnh bắn về phía mình, theo bản năng xoay người, cất bước rời đi, cô đã không còn thời gian nhớ lại quá khứ, mặc dù trong lòng vẫn không thể bỏ, nhưng cô lại không thể dừng lại.
Tay vẫn đặt trên bụng, đi ra khỏi cửa chính của bữa tiệc, bỏ lại sau lưng sự ồn ào huyên náo kia, cô nở nụ cười.
"Bảo trọng, Thịnh!"
Tạm biệt! Người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm!
Nước mắt từ trên mặt chảy xuống, từ hôm nay trở đi, cuộc đời của cô lần nữa được bắt đầu. . . . .
Tim của Cố Thịnh không hiểu vì sao lại đau đớn, trên mặt lộ ra thần sắc hoang mang, mới vừa rồi làm sao vậy? Tại sao lại cảm giác được tầm mắt quen thuộc đang nhìn mình, loại cảm giác đó giống như là của Duyệt đang nhìn anh.
Nhưng theo cảm giác nhìn sang, lại thấy một người mà anh không quen biết.
"Thịnh, anh làm sao vậy?" Tả Tình Yên quan tâm nhìn Cố Thịnh, trong lòng lập tức cảnh giác, ánh mắt quét qua nơi Tả Tình Duyệt mới vừa đứng, phát hiện nơi đó đã không còn bóng người, mới an tâm, cô ta cuối cùng cũng đã đi sao?
Cố Thịnh ngẩn ra, đúng vậy! Anh làm sao vậy? Tại sao lại có cảm giác đó? Duyệt Duyệt rõ ràng đang ở bên người anh mà?
"Anh không sao." Gạt qua nỗi bất an trong lòng, anh tự nói với mình, không có gì đâu, nhất định là do anh quá nhạy cảm!
Tả Tình Yên nở nụ cười sáng lạn, không có việc gì là tốt!
Nghĩ đến Tả Tình Duyệt, liền hạ mi mắt, không ai phát hiện đáy mắt của cô chợt lóe lên một tia ngoan độc!
Ở bên Mỹ, cô đã chuẩn bị một món quà nghênh đón Tả Tình Duyệt, chỉ khi nào cô ta vĩnh viễn biến mất, cô mới có thể bình yên, cô tự nhận là giả trang thành Tả Tình Duyệt, nhìn người đàn ông bên cạnh, cô không ngại cả đời sống trong thân phận của Tả Tình Duyệt!
. . . . .
Cầm trong tay chiếc vé bay đến Mỹ, Tả Tình Duyệt ở phi trường chần chừ, đã gần đến lúc phải lên phi cơ, nhưng cô lại bài xích nơi đó, đó là nơi chính miệng Cố Thịnh nói ra không cần cô mang thai đứa nhỏ của anh, đi đến đó, cô sợ mình sẽ luôn nghĩ tới tất cả sự tàn nhẫn của anh.
Hít một hơi thật sâu, hiện giờ anh đang làm gì?
Bữa tiệc đã kết thúc! Chị ấy có thể thay thế mình nhiều lắm là bao lâu?
Ngộ nhỡ anh phát hiện chị ấy không phải là cô sẽ làm gì?
"Chuyến bay đến New York đã cất cánh. . . . ." Tiếng radio truyền tới kéo lại tinh thần của Tả Tình Duyệt, trong lòng trồi lên một tia chua xót, đã cất cánh rồi sao? Xem ra ông trời đã giúp cô lựa chọn!
"Thật xin lỗi, chị, sợ rằng đã lãng phí sự sắp xếp của chị rồi!" Đứng dậy, ném vé máy bay vào thùng rác, xoay người rời đi.
"Cục cưng, sau này chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau!" Từ nay về sau, nơi có cô cùng hài tử, chính là nhà của bọn họ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.