Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap)
Chương 2
Elizabeth Thornton
11/07/2020
Trên đoạn đường ngắn trở về khách sạn, Phu nhân Sedgewick đã không để phí chút thời gian nào liền giải thích những sự thật kiên cố trong cuộc sống với người con gái hộ tống con của bà.
“Tôi hy vọng rằng, Ellie,” bà nói: “cô đã không để sự chú ý của Lord Raleigh khiến đầu óc cô quay cuồng.” Cũng như bao giờ, bà không đợi một phản ứng nào, rồi tiếp tục lảm nhảm như một con sông trong cơn lủ. “Cô nên biết hơn ai hết. Cô không phải là một cô gái trẻ dại, nhưng chắc chắn rằng cô lại ngây thơ với nam nhân và đường lối của họ. Hãy nhớ lấy lời tôi, chuyện này sẽ không có kết quả gì đâu.”
Khi bà tạm dừng trong giây lát để xắp xếp lại những ý tưởng của mình, Ellie nói: “Tôi không phải là một đứa ngốc nghếch, thưa bà, còn về-”
“Cô có thể nghĩ rằng với số tài sản của cậu ta, Lãnh chúa Raleigh có thể tùy tiện kết hôn, nhưng cô đang nhầm lẫn một cách đáng thương. Một người đàn ông ở vị trí ấy sẽ tìm một cô gái có huyết thống, cho dù cô ấy không có của hồi môn.”
“Tôi đảm bảo với bà, thưa bà-”
“Và cô có suy xét đến chuyện cô sẽ cảm thấy thế nào nếu người thân của cậu ta chối bỏ cô, mà tôi chắc rằng họ sẽ làm thế? Cô có lẽ chưa nghe nói đến bà nội của cậu ta, vị bá tước thái hậu, nhưng tôi thì có, và hãy để tôi nói cho cô biết bà ấy là một người khắc khe với chuyện môn đăng hộ đối. Không, chuyện này không thể, Ellie, nó-”
“Mẹ!” Harriet hét lên, sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt. “Điều này quá là bất công! Theo con thì Ellie lại là quá tốt cho Lãnh chúa Raleigh. Tối nay con đã nghe không ít điều về ông ta mà sẽ khiến mẹ phải đỏ mặt.”
“Ồ, chuyện đó!” Mẹ cô nói như có vẻ không phải là chuyện gì lớn lao. “Một cô gái biết lẽ làm người sẽ biết khi nào cần phải nhắm mắt làm ngơ. Mỗi người thanh niên đều phải có một vài khuyết điểm chứ.”
Ellie đánh bạo nói: “Đấy chỉ là một điệu vũ, thưa bà, và anh ta sẽ không mời tôi cùng khiêu vũ nếu Ngài Charles đã không cố nài.”
“Vậy thì Ngài Charles đã phải nên biết điều hơn chứ!” Bà tuyên bố. “[Ông ấy] Thật là không phải khi đi khuyến khích thiếu nữ trẻ tuổi có những ý tưởng quá phận.”
Harriet há hốc miệng kinh ngạc, nhưng cha cô, nãy giờ nằm yên với dáng vẻ đã ngủ gục trong một góc xe, tự chuyển người nói với giọng uể oải, “Im đi, bà ơi. Bà không biết mình đang nói cái gì. Bối cảnh của Ellie thật không tồi. Tối nay tôi đã gặp người họ hàng của cô, bá tước của Cardvale. Ngài Charles đã giới thiệu chúng tôi với nhau.”
Hàm của Phu nhân Sedgewick như rớt xuống, Harriet nhìn chằm, và Ellie ngồi thẳng lên một chút. “Là một người họ hàng xa bên mẹ tôi”, cô đáp với giai điệu nghèn nghẹn. “A.. tôi hy vọng ông ấy vẫn khá?”
“Ồ, rất tốt. Thật không may, ông đã phải về sớm vì phu nhân ông không được khỏe. À đúng rồi, bọn họ đang ở cùng một khách sạn với chúng ta. Ô, và Cardvale đã hỏi thăm đến em trai của cô.”
“Em trai?” Phu nhân Sedgewick xen ngang.
“Vâng, thưa bà,” trả lời Ellie. “Bà hẳn còn nhớ tôi đã đề cập với bà tôi có một cậu em trai, Robbie? Cậu ấy mười tám tuổi và là một sinh viên tại Oxford.”
Bà gật đầu. “Phải. Tôi còn nhớ mang máng. Nhưng tôi biết chắc rằng cô chưa từng đề cập đến chuyện có người thân là một vị bá tước bao giờ.”
Ellie nhún vai. “Tôi không muốn khiến ông ấy bị mất mặt khi thừa nhận mối quan hệ này. Chúng tôi đã không liên lạc mấy năm nay và, đối với tôi, việc thừa nhận mối quan hệ này có vẻ không được đúng cho lắm.”
“Rất đáng khen,” ngài lãnh chúa nói: “Sao cũng vậy, bởi vì chúng ta đều trú ngụ tại cùng một khách sạn, tôi đã đề nghị để ông ta và Phu nhân Cardvale đến dùng bữa trưa cùng chúng ta vào ngày mai.”
“Tôi thật không thể đợi đến lúc ấy,” Ellie gượng cười đáp.
***
Ngay sau khi nàng bước vào phòng mình, Ellie khóa chặt cửa lại, hất chiếc áo khoác khỏi vai, sau đó đổ ập xuống chiếc ghế bọc cạnh lò sưởi. Lửa trong lò và mấy cây nến trong phòng cũng chẳng được thắp, nhưng phòng nàng nhìn qua hướng cung điện Tuileries, và ánh sáng từ các ngọn đèn [bên ấy] len lỏi qua các khung cửa sổ nhỏ kết thành một màn tỏa ánh sáng ấm áp.
Nàng đang suy nghĩ rằng vào mọi thời điểm để tiến vào cuộc sống của nàng, người họ hàng Cardvale đã chọn lúc tồi tệ nhất. Nàng đã biết cả tuần nay rằng ông và phu nhân ông, Dorothea, đã đến làm khách tại khách sạn này. Dorothea là người khó có thể bỏ lỡ được. Vào ngày bà đến khách sạn, bà đã gây chấn động vì căn phòng dành cho bà mang số 13.
Mọi người cũng đều đã nghe đến chuyện này. Không phải cuộc chấn động ấy đã mang đến sự khác biệt gì. Lúc ấy khách sạn đã đầy khách và căn số 13 là phòng duy nhất còn trống.
Đã được cảnh báo trước, nàng đã cố tránh bọn họ. Nàng biết Cardvale sẽ muốn thừa nhận mối quan hệ mà không nhận thức rằng nó sẽ khiến địa vị của nàng trở nên phức tạp. Nàng đã đổi họ của mình từ Brans-Hill thành Hill, đơn giản chỉ là vì một họ kép thật là quá to tác cho một người với thân phận chỉ hơn một hạ nhân đôi chút. Nàng ghét nhất là bị đối xử như một sự hiếu kỳ.
Sự lừa dối nhỏ của nàng chẳng có tác dụng gì. Nàng không ngờ Ngài Charles lại có thể nhận ra nàng. Lần cuối nàng gặp ông đã là mười năm về trước, tại tang lễ của cha nàng. Tối thiểu ông ta cũng đủ nhanh trí để hướng theo sự dẫn dắt của nàng và đơn giản gọi nàng là “Cô Hill.” Có lẽ đó là lý do tại sao ông đã muốn có lời với Cardvale, để cảnh báo ông ta giúp nàng giữ bí mật. Chắc chắn là vậy vì Lãnh chúa Sedgewick không có dấu hiệu gì cho thấy ông biết cái họ thật của nàng.
Tình trạng đã trở nên quá phức tạp. Trước nay không hề có chuyện như thế này xảy ra, bởi không ai biết đến nàng. Nàng đã sống một phần lớn cuộc đời nàng tại vùng thôn quê.
Bấy giờ nàng quyết định rằng sự tình sẽ khá hơn khi nàng thố lộ đầy đủ tên họ của nàng vào sáng sớm mai, trước khi bà chủ của nàng phát hiện ra chuyện này từ một người khác.
Nàng gần như có thể nhìn thấy tất cả mọi quá trình sẽ xảy ra. Phu nhân Sedgewick sẽ cảm thấy khó chịu vì bị giữ trong bóng tối [không biết gì], nhưng tình trạng đó sẽ không bị kéo dài. Ngay sau đó, bà sẽ gáy với bất cứ ai chịu lắng nghe rằng người hộ tống của Tiểu thư Harriet không hơn không kém là Tiểu thư Brans-Hill, người họ hàng của Lãnh chúa Cardvale, và chuyện này đối với bà không phải là một niềm vinh hạnh đáng kể sao chứ?
Ellie thở dài. Phu nhân Cardvale sẽ không lấy đấy làm vui. Bà ta ý thức rất cao với địa vị trong xã hội của mình. Chuyện bà có liên hệ với một người đồng hành của các quý cô là một chuyện mà bà không muốn ai biết đến.
Cardvale thì thật khác với phu nhân ông. Ông là một người kiệm lời và đầy thiện chí, là người đã chứa chấp nàng và Robbie tại nhà ông sau khi cha nàng qua đời. Đó là một hành động hào phóng, vì họ là loại bà con bắn cà nông ba vòng không tới [họ hàngs three or four times removed: cùng một tổ tiên, nhưng một bên là cháu nội/ngoại, một bên là chắt hay chất] và ông ta không cần thiết phải cảm thấy có trách nhiệm với chị em nàng. Nhưng đấy là phong cách của ông. Sau khi ông kết hôn thì mọi việc đã thay đổi.
Dorothea đã khiến mọi việc trở nên khó chịu cho chị em nàng đến nổi Ellie phải buộc lòng dẫn Robbie khỏi đấy để tự lực cánh sinh. Dorothea đã vẫy tay chào tiễn chị em nàngvới một nụ cười dán chặt trên môi. Còn Cardvale thì cảm thấy khó hiểu và chỉ bị thuyết phục để chị em nàng ra đi khi Ellie thổ lộ rằng nàng và Robbie đã có được một số tiền nho nhỏ.
Và đúng là họ có tiền, nhưng chỉ đủ để trang trải cho việc học hành của Robbie và giúp nàng vượt qua khó khăn cho đến khi nàng tìm được việc làm. Chuyện này cũng còn khá hơn là làm người nghèo trong mối quan hệ mà còn phải biết ơn những mảnh vụn bánh mì sót trên bàn của Phu nhân Cardvale.
Không phải là Phu nhân Sedgewick được cải tiến hơn bao nhiêu. Và bây giờ Jack lại điểm trúng nàng như thế, với đầu óc phong phú của bà chủ nàng thì thật không thể nói trước được rằng bà sẽ nghĩ đến những đâu.
Chàng chắc đã không yêu cầu nàng cùng khiêu vũ nếu Ngài Charles đã không gần như là ép buộc chàng làm chuyện đó.
Đây là lần đầu tiên nàng khiêu vũ điệu van với một người đàn ông. Những người bạn khiêu vũ khác của nàng đều là những người nàng chăm sóc, và là những thiếu nữ như Harriet mà cần phải thực tập trước khi ra mắt xã hội. Không ai ngờ được một người đồng hạnh được trả thù lao lại được mang đến sàn nhảy ở trước đám đông.
Và nàng đã không nên bị như thế. Giả vờ rằng nàng đã không có sự lựa chọn nào khác cũng chẳng có ích gì. Nàng đã khôn ngoan trong cách xử thế và biết làm thế nào để từ chối một lời mời mà không khiến đối phương có cảm giác bị xúc phạm. Vấn đề là Jack đã xúc phạm đến nàng và nàng đã để cho lòng tự ái bị tổn thương của nàng dẫn đến chuyện thiếu thận trọng này.
Khi Ngài Charles mang Jack đến, trái tim nàng đã đập loạn trong lòng ngực. Ý tưởng đầu tiên của nàng là Jack đã không quên cô gái tuổi dậy thì ngược đời và là người đã tôn thờ chàng bấy nhiêu năm về trước. Hy vọng của nàng đã tiêu tan bởi nụ cười mệt mỏi và ánh mắt hoài nghi trong mắt của chàng. Nhưng chính là sự hạ mình [với hạ nhân] của chàng khiến nàng bị tổn thương nhất [đã xem nàng như một hạ nhân].
Chàng cũng không khác gì những người khác. Nàng không phải là gì trong mắt chàng, chỉ là một bảo mẫu chán ngắt làm cho những người giàu sang và danh vọng. Chàng tưởng chàng đã làm một việc có ích cho nàng bở đã mời nàng cùng khiêu vũ. Và như thể một cô bé tuổi dậy thì ngày nào, nàng đã trừng phạt chàng với miệng lưỡi chanh chua.
Nàng rên rỉ khi nhớ lại cách nàng khiển trách chàng. Nếu chàng là bất cứ ai khác, nàng sẽ không hé nửa lời. Vì nàng đã được trả lương để làm công việc đó. Nhưng cỏi lòng nàng lại bị tan nát, đầu tiên là bởi vì nàng không muốn để chàng thấy nàng đã suy sụp đến mức độ nào, và sau đó là vì chàng mời nàng cùng khiêu vũ chỉ vì bị người khác thúc giục.
Gã đàn ông với lòng hoài nghi và thật kiêu ngạo không còn là cậu bé của thuở nào.
Những hình ảnh được hình thành trong tâm trí nàng- Jack đã phi nước đại trên sườn đồi trong khi nàng bám chặt vào lưng chàng trong sợ hãi. Jack đã lau khô những giọt nước mắt của nàng khi con Sal già nua đã chết trong vòng tay nàng, nó là con chó mà nàng đã nuôi dưỡng từ lúc còn là một chú chó con. Jack đã để cho nàng thất vọng khi nàng nghiêm nghị hứa rằng nàng sẽ đợi chàng mãi mãi vào cái ngày chàng rời khỏi để trở lại với Oxford.
Và đó là lần cuối cùng nàng đã nhìn thấy chàng cho đến tối nay.
Cười vui, cao hứng, đáp ứng, nhạy cảm, đó là cậu bé trong ký ức của nàng. Người đàn ông chàng đã biến thành lại là một sự thất vọng ê chề.
Những lời này cũng có thể cùng áp dụng với cá nhân nàng. Nàng co rúm người khi nghĩ đến Papa sẽ nói gì nếu ông có thể nhìn thấy nàng bây giờ.
Sự việc sao lại có thể tiến triển đến mức này? Tại sao nàng lại kiếm sống với thân phận của người đồng hành cho một trong những phụ nữ ngốc nghếch nhất tại Christendom chứ? Tại sao nàng cứ mãi bảo lãnh Robbie hết vụ này đến vụ khác chứ? Đây không phải là loại cuộc sống nàng đã tự tưởng tượng cho mình khi cha mẹ vẫn còn tại thế.
Hình ảnh của mẹ nàng đã hiện về trong tâm trí - Mama với mái tóc dài màu nâu đỏ, lòa xòa trên đôi vai khi mẹ đắp chăn cho nàng trước khi ngủ. Mama, người rất thiết thực và thực tế, để Papa nhẹ trách nhiệm với gia đình cho ông được toàn tâm toàn ý cống hiến hết mình cho chuyện học vấn và các nhu cầu của giáo xứ của mình. Chúa sẽ cung cấp là cái quy tắc sống của cha.
Mama thì thực tiễn hơn. Chúa sẽ giúp những ai biết tự giúp, bà thường nói, và bà sống theo lời bà thuyết giảng. Bà có một sinh ý nhỏ bên cạnh để kiếm thêm chút tiền dùng vào những việc mà tiền lương của một cha xứ không thể trang trải. Từ khu vườn thảo mộc của bà, Mama tìm được các thành phần để làm kem thoa da và thuốc nước, mà bà đã bán cho các phụ nữ khắp nơi trong quận.
Papa biết về các loại kem và thuốc nước này và đối xử với chúng với sự khoan dung đầy vui thú. Điều mà cha không biết là số lợi nhuận cao tít mà Mama có được từ mỗi cái chai cỏn con này.
Không thể nghi ngờ rằng nàng đã được di truyền của mẹ.
Nuốt ực mạnh mẽ, nàng đứng dậy tiến đến cửa sổ để nhìn ra ngoài. Nhìn lại quá khứ là một điều dại dột. Hiện tại mới là quan trọng và đây là hiện tại, tại đây ngay trong căn phòng này, tại Khách sạn Breteuil. Bên ngoài cửa sổ là phố Rivoli, tấp nập như phố Piccadilly vào đêm thứ Sáu. Đèn đường đã được thắp sáng, các cỗ xe ngựa tới lui, lốc cốc trên con đường lát đá.
Mặc dù thời tiết đang giá lạnh, những người bộ hành vẫn nhàn tản dọc theo các vỉa hè trên mọi lối. Ngôi khách sạn nằm tại trung tâm của nhịp sống Paris, hoặc là nó có vẻ như vậy đối với nàng. Cung điện Tuileries, bảo tàng Louvre, và Cung Điện Hoàng Gia chỉ cách năm phút đường bộ.
Cung Điện Hoàng Gia, đó là hiện tại của nàng.
Nàng có ý định đến Cung Điện Hoàng Gia, cái tổ nổi tiếng của những thứ đồi bại, để giữ lời hứa với mẹ nàng khi bà trăn trối - nàng sẽ chăm sóc em trai mình và bảo đảm rằng sẽ cậu ta sẽ không gặp phải sự tổn hại nào.
Chuyện này không phải khó khăn gì. Robbie là người nàng yêu dấu, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng mù quáng với những điều lỗi của cậu hay là cậu có thể thoát khỏi răng đe của nàng những khi gặp mặt. Cậu không nên có mặt tại Paris.
Cậu hiện nên có mặt ở Oxford học hành vì đã bị trượt một kỳ thi quan trọng. Và ngày mai hoặc ngày kia, khi các khoản nợ của cậu được trả dứt, nàng sẽ tự tống cổ cậu về, kèm theo những lời đe dọa thích đáng nếu cậu lại khiến nàng thất vọng.
Cho đến lần sau.
Nàng thở ra một hơi dài. Nàng cảm thấy Robbie cũng không tệ hoặc tốt hơn các thanh niên khác.
Nàng nhìn đồng hồ. Còn một tiếng trước khi bạn của Robbie, cậu Milton, đến đón nàng. Như vậy cũng quá đủ thời gian để nàng chuẩn bị. Tất nhiên Robbie không dám lộ mặt nơi công cộng bởi vì các chủ nợ của cậu đang ráo riết truy lùng cậu.
Các chủ nợ. Đó là một cách lịch sự để tả những côn đồ làm việc cho gã vay tiền, cái đám mà đã cho Robbie vay để trả hết các khoản nợ của mình và giờ đang đòi lại món tiền xương máu của họ.
Sau khi lột bỏ đôi găng và ném cái nón ren đáng ghét xuống, nàng cởi bỏ các cây ghim tóc và xỏa mái tóc dài nâu đỏ của nàng xuống bờ vai. Kế đó là chiếc váy đầm xấu xí. Khi nàng thu xếp đâu vào đấy, nàng rửa tay và mặt trong nước lạnh. Cái nghi lễ nho nhỏ này là chuyện nàng làm hằng ngày để tẫy sạch loại bột phấn nàng dùng để giúp nàng trông già và lão luyện hơn và càng thích hợp để làm người đồng hành của một nàng thiếu nữ.
Vô hình, thực tế là vậy.
Trước khi nàng có thể đắm mình trong tủi thân, nàng tiến đến tủ áo để lấy ra chiếc áo đầm nàng đã ủi trước đó. Đó là một chiếc áo lụa màu va ni phẩm chất thật tuyệt hảo mà nàng có thể cuộn thành một quả bóng và nhỏ nhét gọn vào túi áo. Nó thật là mỏng manh đến nỗi nàng phải rất nhẹ tay khi nàng phủ nó lên chiếc ghế. Làm xong việc này, nàng lùi một bước để nghiên cứu chiếc váy đầm cực cùng tỉ mỉ.
Vấn đề của những chiếc váy thời trang chính là chúng không bao giờ hợp thời hơn được một mùa. Theo thời gian, nàng đã phải chỉnh sửa chỗ này chỗ kia. Năm nay vòng eo thì ngắn hơn và đường viền cũng được nâng cao hơn. Mấy cái diềm xếp nếp của chiếc váy là nhất thiết phải lo cho xong hôm nay, nhưng những thứ đó thật là quá cầu kỳ với sở thích của nàng.
Đối với Ellie đây không chỉ là một chiếc váy đầm. Mà là một cuộc đầu tư, là trang phục của nàng trong vai trò nàng sắp thủ diễn. Bà chủ của nàng không biết gì về sự tồn tại của chiếc áo này và nếu họ biết thì chắc họ sẽ choáng. Không có một cô gái đồng hành bình thường nào có thể có khả năng mua một chiếc áo đầm với chất lượng này.
Chỉ có trong hoàn cảnh cấp thiết nhất thì mới khiến nàng mặc nó vào. Những trường hợp cấp thiết luôn luôn xoay quanh sự túng quẩn gần như tuyệt vọng với tiền. Nàng đã phải hóa thân từ một Ellie Hill tầm thường, một người đồng hành cho các cô gái, thành một tay cờ bạc đẹp mê hồn, Madame Aurora. Chỉ có Madame Aurora có thể được phép vào cái loại cơ sở Ellie đang nghĩ đến, loại cơ sở nơi mà tiền cược thì cao ngút trời.
Chọn đúng y phục và sử dụng một ít bột và sơn hợp lý là tất cả các thứ cần thiết để hoàn thành việc hóa thân. Còn có một thứ khác rất tất thiết. Tiền.
Nàng đã có đủ tiền trong chiếc túi xách tay sa-tanh của mình để đặt cược, là số tiền mà nàng luôn bổ sung từ tiền thắng cược của mình. Nếu nàng muốn, nàng có thể đã biến số tiền dành dụm thành một gia tài nhỏ. Nàng phải luôn kháng cự lại sự cám dỗ ấy, một là vì nàng là con gái [đáng hãnh diện] của Papa, và hai là vì tiền không thể mua được những thứ nàng muốn.
Với chỉ vài phút còn lại trước khi nàng đi gặp Milton, nàng ngó lại một lần cuối tỉ mỉ trong gương. Nàng cảm thấy mình giống như một người lính trong bộ quân phục. Vải lụa màu va-ni nổi bật bởi chiếc áo đầm khoác ngoài [áo đầm bó thân trên, không tay được mặc trên chiếc đầm bêm trong] ôm sát thân màu xanh ngọc bích có đường viền được nhồi bông giống hệt như cái xách tay của nàng. Đôi găng sa-tanh lên quá khuỷu tay, và chiếc mặt nạ và đôi giày cũng là màu xanh ngọc bích. Nữ trang duy nhất của nàng là một đôi lược bạc mẹ nàng để lại.
Đến giờ, mọi thứ vẫn tốt. Hiện tại nàng chỉ cần phải nhập vào vai của Madame Aurora lộng lẫy và bí ẩn. Nàng đã làm được lúc trước, nàng có thể làm lại lần nữa.
Còn một nghi lễ cuối cùng trước khi nàng để thân phận Ellie Hill lại. Nàng gửi lời lời cầu nguyện nho nhỏ tới em của Mama, cậu Ted, cảm ơn cậu đã truyền lại cho nàng một kho kiến thức rộng lớn về bài bạc và những người bài bạc.
Khi vừa bước ra khỏi phòng, nàng đứng lại nghe ngóng. Có một vài ngọn nến trong những cái chân đèn trên vách chiếu sáng cho nàng, nhưng nàng không muốn gặp bất cứ ai trên cầu thang. Không phải là ai đó có thể nhận ra nàng trong bộ y phục này, nhưng họ có thể bắt đầu đặt câu hỏi nếu họ thấy nàng sử dụng chìa khóa để tự ra ngoài.
Sau nửa đêm, các cánh cửa đều bị khóa lạivà chỉ có người gác cửa mới có chìa khóa để nhận khách. Ông sẽ không cho phép Aurora, một người xa lạ, đi vô hoặc ra. Nàng cũng không để chuyện đó ngăn cản nàng. Nắm chặt trong tay cái chìa khóa dự phòng nàng đã “mượn” từ văn phòng của người quản lý.
Không một bóng người xung quanh. Nàng vội vàng xuống cầu thang và đi về hướng cửa bên hông. Cái chìa khóa tạo nên một âm thanh rợn tóc gáy khi nàng vặn mở, sau đó nàng đi xuyên qua cửa và vào trong không khí lạnh ban đêm.
Milton đã đứng ngay nơi cậu đã hứa. Nàng thì thầm: “Mở cửa thật là khó khăn hơn chị tưởng.”
Không một lời, theo cách lịch lãm của mình, cậu đã lấy chìa khóa từ nàng và khoá cửa lại. Khi cậu đưa nó lại cho nàng, nàng bỏ nó trong chiếc xách tay nhỏ của mình và mỉm cười với cậu. Cậu thực sự có cách cư xử đẹp nhất như huytuandc huynh với phái đẹp.
Cậu ấy là người bạn thân nhất của Robbie và, cũng như Robbie, là một sinh viên tại Oxford. Tuy nhiên không giống như Robbie, cậu có thể đến Paris đi chơi giữa các kỳ học mà không thành vấn đề. Cậu là người ham đọc sách. Mọi thứ đều đến với cậu một cách dễ dàng, học đâu hiểu đó. Ellie chưa từng nghe cậu ấy bị thi trượt lần nào.
Milton đưa cánh tay của mình cho nàng quàng lấy: “Không ai nhìn thấy chị rời đi chứ?”
Nàng mỉm cười: “Không một ai. Đừng lo lắng, Milton. Nếu bất cứ ai nhìn thấy chị, thì chị đã quay trở lại phòng ngay. Họ chỉ có thể nghĩ là người gác cổng đã cho chị vào. Cậu đã lo lắng quá đấy.”
“Ừhm. Em biết.”
Cậu vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm nàng như thể cậu chưa từng gặp nàng bao giờ. Nàng đã tả với cậu nàng sẽ ăn mặc ra sao, nhưng cái nhìn ngạc nhiên của cậu đã nói với nàng rằng cậu đã không ngờ đến một sự biến đổi toàn diện như thế.
Hãnh diện và thích thú, nàng nói: “Thế nào, cỗ xe thuê đâu?”
Cậu ta đỏ mặt. “Ah... ‘cỗ xe thuê’? Ồ, nó đang đợi chúng ta trong con phố Rivoli.”
“Tuyệt vời”.
Nàng chờ cho đến khi họ đã lên xe ngựa và khởi hành trước khi nàng lên tiếng về một chuyện đã khiến nàng phiền muộn. “Khi nào chị mới được gặp Robbie?”
Cậu nhìn ra xa. “Em không... đó là... khi mọi thứ đã lắng xuống, em nghĩ vậy.”
Nàng thực sự thích cậu con trai lịch sự này. Cậu ta cao ráo, với những lọn tóc đen và một khuôn mặt, mặc dù không hoàn toàn đẹp trai, nhưng thoải mái và dễ đọc [hiểu]. Trên thực tế vẻ mặt của cậu bây giờ thật khó đoán và có vẻ căng thẳng khiến nàng không khỏi dừng lại suy nghĩ.
Có điều gì đó cậu đã không nói với nàng.
Tất cả những gì nàng biết là Robbie đã có quan hệ với thành phần xấu, nợ bài bạc cứ tăng lên và đã tiêu xài một cách lãng phí với số tiền mà cậu không có. Và càng mắc nợ, cậu lại càng đánh bạc, với hy vọng sẽ được thắng để có thể trả dứt số tiền cậu nợ.
Nàng cũng có một phần lỗi trong đó. Tất cả những việc cậu ta làm là noi theo gương của nàng. Những khi bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nàng liền lao đầu đến cái sòng bạc gần nhất và hầu như luôn vơ vét đầy túi. Robbie thì hiếm khi thắng cược, nhưng cậu luôn luôn hy vọng vận may của mình sẽ đến. Đã thật lâu lắm rồi nàng không còn nhớ rõ khi nào, nàng đã bảo với cậu ta rằng may mắn không liên quan gì đến bài bạc.
Các trò như hazard [đổ xúc xắc của thế kỷ 17, 18], vingt-et-un [xì dách], rouge et noir [đỏ đen của thời xưa chứ không phải ru-lết như bây giờ] đều là những trò may rủi. Nàng hiếm khi chơi chúng, trừ khi tỷ lệ cược nghiên về nàng. Nàng đã có một đầu óc toán học và có thể tính toán tỷ lệ cược mà không cần gắng sức. Kết quả là, lần duy nhất nàng đặt cược vào con xúc xắc là khi nàng có dư, và chỉ như là một cử chỉ khoa trương.
Nói tóm lại là nàng có thiên phú mà rất ít người sở hữu và Robbie thì lại càng ít đến thậm tệ, phải chi có cách nào khiến cậu ta có thể chấp nhận điều này.
Nàng chạm tay vào tay áo của Milton, đưa ánh mắt của cậu trở lại với gương mặt nàng. “Điều đó còn chưa đủ,” nàng nói. “Cậu ấy đã ở Paris gần cả tháng. Tại sao cậu ta không muốn gặp mặt chị?”
“Ồ không. Chị hiểu sai ý rồi. Không phải là cậu ấy muốn tránh chị. Là bọn tay sai của chủ nợ mà cậu ấy đang cố tránh.”
Nàng có thể tin cậu ta nếu cậu không tránh né ánh mắt của nàng. Với gióng nói nghiêm trọng nhất mà nàng có thể tạo ra, nàng nói: “Chị là chị gái của cậu ấy, Milton. Chị không hề phản bội để giao cậu ấy cho các nhà chức trách. Nói đi, cậu ta đang ở đâu?”
Cậu do dự thêm một giây lát, rồi nói: “Khách sạn Meurice’s trong phố l’Echiquier. Nhưng nó là một nơi tồi tàn, không phù hợp cho một cô gái đàng hoàng.”
“Chị sẽ là người quyết định điều đó”.
Cung Điện Hoàng Gia được thắp sáng lên như một ngọn hải đăng. Cái cung điện hoàng gia tráng lệ của ngày trướ có một khu sân mà phải khiến các tay đánh xe ngựa đua La Mã phải ghen tị, và có những băn công bên ba mặt trông giống như những tu viện. Vào những giờ có ánh sáng mặt trời, nó có vẻ khá là đáng kính, những cửa hàng và nhà hàng cao cấp đều có những thứ để thu hút đám đông du khách và phần tử ưu tú của xã hội.
Khi màn đêm buông xuống thì những sòng bạc, nhà hát, và nhà thổ sẽ mọc lên và gái giang hồ sẽ làm chủ -nữ diễn viên, chim của thiên đường, quân nhân, con bạc, và những kẻ ăn không ngồi rồi phá làng phá xóm. Và rắc rối rõ là những gì các nhà chức trách dự kiến nếu số lính Anh áo đỏ trong sân không phải là một dấu hiệu. Paris vẫn còn là một thành phố bị chiếm đóng, và binh sĩ Anh luôn sẵn tay để giúp gìn giữ hòa bình.
Một trong những dẫy hàng quán, bên cạnh một hiệu sách, có một cánh cửa dẫn lên các tầng trên. Milton dẫn đường phía trước. Nàng cảm thấy vui mừng vì được có cậu ta hộ tống, bởi nàng không rành về các sòng bạc tại Paris. Một người phụ nữ đi một mình có thể dễ dàng vướng vào những rắc rối. Ngay cả ở Anh, nàng cũng phải cẩn thận đường đi nước bước của nàng. Nếu nàng được cao hơn chút nữa, nàng đã có thể hóa mình thành một quý ông thời trang. Đàn ông luôn được xem trọng hơn.
Khi họ dấn người qua cánh cửa vào sòng bạc, nhịp tim của nàng trở nên nhanh hơn. Nàng đã quen với việc nhịp tim bị tăng lên khi nàng bước vào một cơ sở như thế này. Tuy nhiên một khi nàng cầm lấy lá bài trên tay, thì nàng chẳng còn biết gì ngoại trừ cờ bạc.
Trong một căn phòng nọ, có một bàn đánh đỏ đen. Nàng ghé mắt nhìn vào trong, rồi nhanh chóng vượt qua một nhóm quý ông đang đứng lên chuẩn bị ra về. Nàng nhận ra một vài khuôn mặt nhưng không thể nhớ nổi tên của họ. Họ cũng đang ngụ tại cùng một khách sạn với nàng. Nàng dám cược hết gia tài rằng phu nhân và con gái của họ không biết là họ đang ở đâu.
Khi nàng bước vào phòng đánh bài, nàng đảo mắt nhìn quanh. Nàng đã tưởng tượng một khung cảnh nào đó tốt hơn là cái phòng tồi tàn với khói thuốc mù mịt này. Cũng có những phụ nữ khác hiện diện, nhưng không ai được tao nhã như Madame Aurora.
Tất cả như nhau, họ đều có nét quyến rũ riêng của mình. Nét quyến rũ của họ được bày ra như viên kẹo ngọt được bày bán trong cửa hàng kẹo bánh. Họ không phải là các con bạc. Họ là những người đàn bà lẳng lơ, hoặc “phụ nữ với đức hạnh dễ dàng,” như kiểu mà Phu nhân Sedgewick gọi họ. Những gì họ quan tâm chỉ là những người đàn ông đã thắng được những số tiền lớn nhất.
Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén và trở nên như là tìm kiếm thứ gì. Nàng cũng không mất nhiều thời gian để phát hiện ra ai trong số những người kia là được thuê bởi sòng bạc. Có những tên bê-đê làm cò mồi, những kẻ phô trương, người dẫn khách, kẻ giữ ngựa, và mấy cậu bồi bàn với mục đích duy nhất là đảm bảo các con bạc và tiền của họ được sớm chia tay.
Ông cậu của nàng đã dạy nàng rất tốt.
Một ông giám đốc [director] đến chào hỏi hai người họ, ăn vận rất đẹp mắt trong một chiếc áo khoác đen và chiếc quần tây cùng màu, ông ta cười không ngớt vì theo nàng suy đoán ông ta nghĩ nàng và Milton là những con chim bồ câu chín mùi đáng để thịt.
“Thưa ông,” ông ta nói, “Ông muốn chơi gì?” Nguyên văn: “Monsieur,” he said, “que voudriez-vous jouer?”
Milton trả lời bằng tiếng Pháp không được mạch lạc mà họ đã luyện tập trước đó: “Tôi không chơi. Của tôi... chị của tôi......Chị tôi mới là người đánh bạc.”
Milton replied in broken French, as they’d rehearsed beforehand, “Je ne jouer pas. Mon... ma soeur... my sister is the gambler.”
Ánh mắt của ông giám đốc chậm rãi đánh giá nàng, rồi hơi phát sáng với ánh cảm kích. Đôi mắt giàu kinh nghiệm của ông đã tổng kết rằng nàng là một quý bà có dư tiền để đốt. Để củng cố ấn tượng đó, nàng mở chiếc xách tay nhỏ của mình để ông ta có thể nhìn thấy những tờ giấy bạc. “Tôi có năm ngàn franc [tiền Pháp] ở đây nếu ông muốn đếm,” Nàng nói: “Và em tôi có một lá thư tín dụng từ ngân hàng của chúng tôi ở Luân Đôn”.
Nàng có năm ngàn franc, nhưng lại không có lá thư tín dụng kia. Đấy chỉ là trò vặt vảnh của nàng. Nếu thật không may mắn và nàng bị thua hết số vốn trong túi, nàng sẽ bỏ cuộc. Nhưng điều đó chưa từng xảy ra bao giờ.
Ông giám đốc mỉm cười và gật đầu: “Bà thích chơi trò chơi này đây, thưa bà?”
“Bài kíp-bi [cribbage],” nàng nói ngay lập tức. “Tôi được người khác nói là tôi chơi rất giỏi.” Nàng nhìn lên Milton, người mà gật đầu xác nhận việc nàng vừa khoe khoang. Không có điều gì mà một ông giám đốc thích hơn là một con bạc háo hức. Những con bạc càng háo hức càng là những vụ đào khoét được thêm dễ dàng.
“Thì là kíp-bi vậy,” ông ta nói.
Vẫn tươi cười rạng rỡ, ông ra hiệu cho nàng tới cái bàn dành cho hai người. Người điều khiển là một gã đàn ông sẽ đấu với nàng, đã ngồi sẵn đấy đợi. Trong khi nàng an vị, nàng nhìn lên Milton. Cậu biết cậu cần phải làm gì. Cậu phải để ý phía sau nàng để không ai có thể nhìn lén các là bài trong tay của từ sau lưng.
Sau khi tấm bảng kíp-bi và các con chốt được bày ra [không biết đánh bài kiểu này như thế nào - nên viết sao dịch vậy thôi - Vy], ông giám đốc, người sẽ giám sát cuộc chơi, đã trao cho người điều khiển một bộ bài mới. Mọi thứ được thực hiện một cách nhã nhặn và văn minh. Không ai nghĩ những quý ông nhìn có vẻ tử tế như thế lại đi lừa đảo, trừ phi họ cũng có một Cậu Ted khiến cho họ khôn ra với đường lối của thế nhân.
Khi người điều khiển trò chơi bắt đầu chia bài, hai tên ăn diện phô trương như khách chơi bắt đầu cuộc trò chuyện lớn tiếng về nữ diễn viên đã bị sát hại vào ngày Tết dương lịch tại nhà hát ở phía tây của tòa nhà.
Đó là chuyện của bốn ngày trước. Ellie đã đọc câu chuyện ấy trên báo chí và đã nghe nói đến nó trong tiếng thì thầm giữa những người bạn của bà chủ nàng, nhưng đã biết đây là một thủ đoạn để khiến nàng phân tâm, nàng vẫn giữ đôi mắt mình cố định trên những ngón tay của người điều khiển. Khi ngón tay của ông ta chậm lại, nàng ngước nhìn lên.
Ông không còn cười toe toét như trước nữa. Nàng phải cẩn thận các nước đi của mình. Nàng không thể có vẻ quá tự tin. Những con bạc bị bật mí rằng họ biết cách khống chế cả cái hệ thống để dành phần lợi cho mình đã sớm bị tống khỏi cửa.
“Người phụ nữ đáng thương ấy,” nàng nói, cố nén lại một cái rùng mình. “Họ đã tìm ra hung thủ gây án chưa?”
“Chưa, thưa bà, vẫn chưa, nhưng họ sẽ truy ra được. Họ nghĩ rằng là do gã người yêu trẻ tuổi của cô ta và hắn hiện đang trốn trong Cung Điện Hoàng Gia.”
Kể từ khi nàng biết rằng ông ta nói chuyện chỉ để phá vỡ sự tập trung của nàng, nàng cũng nhập vào vai của mình. Rùng mình một lần nữa, nàng nói: “Tôi hy vọng họ sẽ tóm được tên đó!”
“Đừng nhìn quá sợ hãi như vậy.” Những ngón tay của ông ta lại trở nên lanh lợi khi ông chia bài. “Bà khá là an toàn ở đây. Những tay bảo vệ của chúng tôi nơi này đều có mang vũ khí và là những tay súng cừ khôi”.
Nàng cố tạo ra vẻ như được hài lòng...
Nàng sẽ thua một chút lúc bắt đầu, để thiếp lập rằng mình là một tay bạc ngu ngơ chẳng biết gì. Và nàng không dự định chơi đến mức nhà cái thua trắng. Nàng không tham lam. Khi nàng kiếm đủ cho nhu cầu của Robbie, nàng sẽ thu lại tiền thắng cược của mình và rút lui một cách duyên dáng.
Đã đến lúc để xem xét lại tiền đặt cược.
“Tôi hy vọng rằng, Ellie,” bà nói: “cô đã không để sự chú ý của Lord Raleigh khiến đầu óc cô quay cuồng.” Cũng như bao giờ, bà không đợi một phản ứng nào, rồi tiếp tục lảm nhảm như một con sông trong cơn lủ. “Cô nên biết hơn ai hết. Cô không phải là một cô gái trẻ dại, nhưng chắc chắn rằng cô lại ngây thơ với nam nhân và đường lối của họ. Hãy nhớ lấy lời tôi, chuyện này sẽ không có kết quả gì đâu.”
Khi bà tạm dừng trong giây lát để xắp xếp lại những ý tưởng của mình, Ellie nói: “Tôi không phải là một đứa ngốc nghếch, thưa bà, còn về-”
“Cô có thể nghĩ rằng với số tài sản của cậu ta, Lãnh chúa Raleigh có thể tùy tiện kết hôn, nhưng cô đang nhầm lẫn một cách đáng thương. Một người đàn ông ở vị trí ấy sẽ tìm một cô gái có huyết thống, cho dù cô ấy không có của hồi môn.”
“Tôi đảm bảo với bà, thưa bà-”
“Và cô có suy xét đến chuyện cô sẽ cảm thấy thế nào nếu người thân của cậu ta chối bỏ cô, mà tôi chắc rằng họ sẽ làm thế? Cô có lẽ chưa nghe nói đến bà nội của cậu ta, vị bá tước thái hậu, nhưng tôi thì có, và hãy để tôi nói cho cô biết bà ấy là một người khắc khe với chuyện môn đăng hộ đối. Không, chuyện này không thể, Ellie, nó-”
“Mẹ!” Harriet hét lên, sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt. “Điều này quá là bất công! Theo con thì Ellie lại là quá tốt cho Lãnh chúa Raleigh. Tối nay con đã nghe không ít điều về ông ta mà sẽ khiến mẹ phải đỏ mặt.”
“Ồ, chuyện đó!” Mẹ cô nói như có vẻ không phải là chuyện gì lớn lao. “Một cô gái biết lẽ làm người sẽ biết khi nào cần phải nhắm mắt làm ngơ. Mỗi người thanh niên đều phải có một vài khuyết điểm chứ.”
Ellie đánh bạo nói: “Đấy chỉ là một điệu vũ, thưa bà, và anh ta sẽ không mời tôi cùng khiêu vũ nếu Ngài Charles đã không cố nài.”
“Vậy thì Ngài Charles đã phải nên biết điều hơn chứ!” Bà tuyên bố. “[Ông ấy] Thật là không phải khi đi khuyến khích thiếu nữ trẻ tuổi có những ý tưởng quá phận.”
Harriet há hốc miệng kinh ngạc, nhưng cha cô, nãy giờ nằm yên với dáng vẻ đã ngủ gục trong một góc xe, tự chuyển người nói với giọng uể oải, “Im đi, bà ơi. Bà không biết mình đang nói cái gì. Bối cảnh của Ellie thật không tồi. Tối nay tôi đã gặp người họ hàng của cô, bá tước của Cardvale. Ngài Charles đã giới thiệu chúng tôi với nhau.”
Hàm của Phu nhân Sedgewick như rớt xuống, Harriet nhìn chằm, và Ellie ngồi thẳng lên một chút. “Là một người họ hàng xa bên mẹ tôi”, cô đáp với giai điệu nghèn nghẹn. “A.. tôi hy vọng ông ấy vẫn khá?”
“Ồ, rất tốt. Thật không may, ông đã phải về sớm vì phu nhân ông không được khỏe. À đúng rồi, bọn họ đang ở cùng một khách sạn với chúng ta. Ô, và Cardvale đã hỏi thăm đến em trai của cô.”
“Em trai?” Phu nhân Sedgewick xen ngang.
“Vâng, thưa bà,” trả lời Ellie. “Bà hẳn còn nhớ tôi đã đề cập với bà tôi có một cậu em trai, Robbie? Cậu ấy mười tám tuổi và là một sinh viên tại Oxford.”
Bà gật đầu. “Phải. Tôi còn nhớ mang máng. Nhưng tôi biết chắc rằng cô chưa từng đề cập đến chuyện có người thân là một vị bá tước bao giờ.”
Ellie nhún vai. “Tôi không muốn khiến ông ấy bị mất mặt khi thừa nhận mối quan hệ này. Chúng tôi đã không liên lạc mấy năm nay và, đối với tôi, việc thừa nhận mối quan hệ này có vẻ không được đúng cho lắm.”
“Rất đáng khen,” ngài lãnh chúa nói: “Sao cũng vậy, bởi vì chúng ta đều trú ngụ tại cùng một khách sạn, tôi đã đề nghị để ông ta và Phu nhân Cardvale đến dùng bữa trưa cùng chúng ta vào ngày mai.”
“Tôi thật không thể đợi đến lúc ấy,” Ellie gượng cười đáp.
***
Ngay sau khi nàng bước vào phòng mình, Ellie khóa chặt cửa lại, hất chiếc áo khoác khỏi vai, sau đó đổ ập xuống chiếc ghế bọc cạnh lò sưởi. Lửa trong lò và mấy cây nến trong phòng cũng chẳng được thắp, nhưng phòng nàng nhìn qua hướng cung điện Tuileries, và ánh sáng từ các ngọn đèn [bên ấy] len lỏi qua các khung cửa sổ nhỏ kết thành một màn tỏa ánh sáng ấm áp.
Nàng đang suy nghĩ rằng vào mọi thời điểm để tiến vào cuộc sống của nàng, người họ hàng Cardvale đã chọn lúc tồi tệ nhất. Nàng đã biết cả tuần nay rằng ông và phu nhân ông, Dorothea, đã đến làm khách tại khách sạn này. Dorothea là người khó có thể bỏ lỡ được. Vào ngày bà đến khách sạn, bà đã gây chấn động vì căn phòng dành cho bà mang số 13.
Mọi người cũng đều đã nghe đến chuyện này. Không phải cuộc chấn động ấy đã mang đến sự khác biệt gì. Lúc ấy khách sạn đã đầy khách và căn số 13 là phòng duy nhất còn trống.
Đã được cảnh báo trước, nàng đã cố tránh bọn họ. Nàng biết Cardvale sẽ muốn thừa nhận mối quan hệ mà không nhận thức rằng nó sẽ khiến địa vị của nàng trở nên phức tạp. Nàng đã đổi họ của mình từ Brans-Hill thành Hill, đơn giản chỉ là vì một họ kép thật là quá to tác cho một người với thân phận chỉ hơn một hạ nhân đôi chút. Nàng ghét nhất là bị đối xử như một sự hiếu kỳ.
Sự lừa dối nhỏ của nàng chẳng có tác dụng gì. Nàng không ngờ Ngài Charles lại có thể nhận ra nàng. Lần cuối nàng gặp ông đã là mười năm về trước, tại tang lễ của cha nàng. Tối thiểu ông ta cũng đủ nhanh trí để hướng theo sự dẫn dắt của nàng và đơn giản gọi nàng là “Cô Hill.” Có lẽ đó là lý do tại sao ông đã muốn có lời với Cardvale, để cảnh báo ông ta giúp nàng giữ bí mật. Chắc chắn là vậy vì Lãnh chúa Sedgewick không có dấu hiệu gì cho thấy ông biết cái họ thật của nàng.
Tình trạng đã trở nên quá phức tạp. Trước nay không hề có chuyện như thế này xảy ra, bởi không ai biết đến nàng. Nàng đã sống một phần lớn cuộc đời nàng tại vùng thôn quê.
Bấy giờ nàng quyết định rằng sự tình sẽ khá hơn khi nàng thố lộ đầy đủ tên họ của nàng vào sáng sớm mai, trước khi bà chủ của nàng phát hiện ra chuyện này từ một người khác.
Nàng gần như có thể nhìn thấy tất cả mọi quá trình sẽ xảy ra. Phu nhân Sedgewick sẽ cảm thấy khó chịu vì bị giữ trong bóng tối [không biết gì], nhưng tình trạng đó sẽ không bị kéo dài. Ngay sau đó, bà sẽ gáy với bất cứ ai chịu lắng nghe rằng người hộ tống của Tiểu thư Harriet không hơn không kém là Tiểu thư Brans-Hill, người họ hàng của Lãnh chúa Cardvale, và chuyện này đối với bà không phải là một niềm vinh hạnh đáng kể sao chứ?
Ellie thở dài. Phu nhân Cardvale sẽ không lấy đấy làm vui. Bà ta ý thức rất cao với địa vị trong xã hội của mình. Chuyện bà có liên hệ với một người đồng hành của các quý cô là một chuyện mà bà không muốn ai biết đến.
Cardvale thì thật khác với phu nhân ông. Ông là một người kiệm lời và đầy thiện chí, là người đã chứa chấp nàng và Robbie tại nhà ông sau khi cha nàng qua đời. Đó là một hành động hào phóng, vì họ là loại bà con bắn cà nông ba vòng không tới [họ hàngs three or four times removed: cùng một tổ tiên, nhưng một bên là cháu nội/ngoại, một bên là chắt hay chất] và ông ta không cần thiết phải cảm thấy có trách nhiệm với chị em nàng. Nhưng đấy là phong cách của ông. Sau khi ông kết hôn thì mọi việc đã thay đổi.
Dorothea đã khiến mọi việc trở nên khó chịu cho chị em nàng đến nổi Ellie phải buộc lòng dẫn Robbie khỏi đấy để tự lực cánh sinh. Dorothea đã vẫy tay chào tiễn chị em nàngvới một nụ cười dán chặt trên môi. Còn Cardvale thì cảm thấy khó hiểu và chỉ bị thuyết phục để chị em nàng ra đi khi Ellie thổ lộ rằng nàng và Robbie đã có được một số tiền nho nhỏ.
Và đúng là họ có tiền, nhưng chỉ đủ để trang trải cho việc học hành của Robbie và giúp nàng vượt qua khó khăn cho đến khi nàng tìm được việc làm. Chuyện này cũng còn khá hơn là làm người nghèo trong mối quan hệ mà còn phải biết ơn những mảnh vụn bánh mì sót trên bàn của Phu nhân Cardvale.
Không phải là Phu nhân Sedgewick được cải tiến hơn bao nhiêu. Và bây giờ Jack lại điểm trúng nàng như thế, với đầu óc phong phú của bà chủ nàng thì thật không thể nói trước được rằng bà sẽ nghĩ đến những đâu.
Chàng chắc đã không yêu cầu nàng cùng khiêu vũ nếu Ngài Charles đã không gần như là ép buộc chàng làm chuyện đó.
Đây là lần đầu tiên nàng khiêu vũ điệu van với một người đàn ông. Những người bạn khiêu vũ khác của nàng đều là những người nàng chăm sóc, và là những thiếu nữ như Harriet mà cần phải thực tập trước khi ra mắt xã hội. Không ai ngờ được một người đồng hạnh được trả thù lao lại được mang đến sàn nhảy ở trước đám đông.
Và nàng đã không nên bị như thế. Giả vờ rằng nàng đã không có sự lựa chọn nào khác cũng chẳng có ích gì. Nàng đã khôn ngoan trong cách xử thế và biết làm thế nào để từ chối một lời mời mà không khiến đối phương có cảm giác bị xúc phạm. Vấn đề là Jack đã xúc phạm đến nàng và nàng đã để cho lòng tự ái bị tổn thương của nàng dẫn đến chuyện thiếu thận trọng này.
Khi Ngài Charles mang Jack đến, trái tim nàng đã đập loạn trong lòng ngực. Ý tưởng đầu tiên của nàng là Jack đã không quên cô gái tuổi dậy thì ngược đời và là người đã tôn thờ chàng bấy nhiêu năm về trước. Hy vọng của nàng đã tiêu tan bởi nụ cười mệt mỏi và ánh mắt hoài nghi trong mắt của chàng. Nhưng chính là sự hạ mình [với hạ nhân] của chàng khiến nàng bị tổn thương nhất [đã xem nàng như một hạ nhân].
Chàng cũng không khác gì những người khác. Nàng không phải là gì trong mắt chàng, chỉ là một bảo mẫu chán ngắt làm cho những người giàu sang và danh vọng. Chàng tưởng chàng đã làm một việc có ích cho nàng bở đã mời nàng cùng khiêu vũ. Và như thể một cô bé tuổi dậy thì ngày nào, nàng đã trừng phạt chàng với miệng lưỡi chanh chua.
Nàng rên rỉ khi nhớ lại cách nàng khiển trách chàng. Nếu chàng là bất cứ ai khác, nàng sẽ không hé nửa lời. Vì nàng đã được trả lương để làm công việc đó. Nhưng cỏi lòng nàng lại bị tan nát, đầu tiên là bởi vì nàng không muốn để chàng thấy nàng đã suy sụp đến mức độ nào, và sau đó là vì chàng mời nàng cùng khiêu vũ chỉ vì bị người khác thúc giục.
Gã đàn ông với lòng hoài nghi và thật kiêu ngạo không còn là cậu bé của thuở nào.
Những hình ảnh được hình thành trong tâm trí nàng- Jack đã phi nước đại trên sườn đồi trong khi nàng bám chặt vào lưng chàng trong sợ hãi. Jack đã lau khô những giọt nước mắt của nàng khi con Sal già nua đã chết trong vòng tay nàng, nó là con chó mà nàng đã nuôi dưỡng từ lúc còn là một chú chó con. Jack đã để cho nàng thất vọng khi nàng nghiêm nghị hứa rằng nàng sẽ đợi chàng mãi mãi vào cái ngày chàng rời khỏi để trở lại với Oxford.
Và đó là lần cuối cùng nàng đã nhìn thấy chàng cho đến tối nay.
Cười vui, cao hứng, đáp ứng, nhạy cảm, đó là cậu bé trong ký ức của nàng. Người đàn ông chàng đã biến thành lại là một sự thất vọng ê chề.
Những lời này cũng có thể cùng áp dụng với cá nhân nàng. Nàng co rúm người khi nghĩ đến Papa sẽ nói gì nếu ông có thể nhìn thấy nàng bây giờ.
Sự việc sao lại có thể tiến triển đến mức này? Tại sao nàng lại kiếm sống với thân phận của người đồng hành cho một trong những phụ nữ ngốc nghếch nhất tại Christendom chứ? Tại sao nàng cứ mãi bảo lãnh Robbie hết vụ này đến vụ khác chứ? Đây không phải là loại cuộc sống nàng đã tự tưởng tượng cho mình khi cha mẹ vẫn còn tại thế.
Hình ảnh của mẹ nàng đã hiện về trong tâm trí - Mama với mái tóc dài màu nâu đỏ, lòa xòa trên đôi vai khi mẹ đắp chăn cho nàng trước khi ngủ. Mama, người rất thiết thực và thực tế, để Papa nhẹ trách nhiệm với gia đình cho ông được toàn tâm toàn ý cống hiến hết mình cho chuyện học vấn và các nhu cầu của giáo xứ của mình. Chúa sẽ cung cấp là cái quy tắc sống của cha.
Mama thì thực tiễn hơn. Chúa sẽ giúp những ai biết tự giúp, bà thường nói, và bà sống theo lời bà thuyết giảng. Bà có một sinh ý nhỏ bên cạnh để kiếm thêm chút tiền dùng vào những việc mà tiền lương của một cha xứ không thể trang trải. Từ khu vườn thảo mộc của bà, Mama tìm được các thành phần để làm kem thoa da và thuốc nước, mà bà đã bán cho các phụ nữ khắp nơi trong quận.
Papa biết về các loại kem và thuốc nước này và đối xử với chúng với sự khoan dung đầy vui thú. Điều mà cha không biết là số lợi nhuận cao tít mà Mama có được từ mỗi cái chai cỏn con này.
Không thể nghi ngờ rằng nàng đã được di truyền của mẹ.
Nuốt ực mạnh mẽ, nàng đứng dậy tiến đến cửa sổ để nhìn ra ngoài. Nhìn lại quá khứ là một điều dại dột. Hiện tại mới là quan trọng và đây là hiện tại, tại đây ngay trong căn phòng này, tại Khách sạn Breteuil. Bên ngoài cửa sổ là phố Rivoli, tấp nập như phố Piccadilly vào đêm thứ Sáu. Đèn đường đã được thắp sáng, các cỗ xe ngựa tới lui, lốc cốc trên con đường lát đá.
Mặc dù thời tiết đang giá lạnh, những người bộ hành vẫn nhàn tản dọc theo các vỉa hè trên mọi lối. Ngôi khách sạn nằm tại trung tâm của nhịp sống Paris, hoặc là nó có vẻ như vậy đối với nàng. Cung điện Tuileries, bảo tàng Louvre, và Cung Điện Hoàng Gia chỉ cách năm phút đường bộ.
Cung Điện Hoàng Gia, đó là hiện tại của nàng.
Nàng có ý định đến Cung Điện Hoàng Gia, cái tổ nổi tiếng của những thứ đồi bại, để giữ lời hứa với mẹ nàng khi bà trăn trối - nàng sẽ chăm sóc em trai mình và bảo đảm rằng sẽ cậu ta sẽ không gặp phải sự tổn hại nào.
Chuyện này không phải khó khăn gì. Robbie là người nàng yêu dấu, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng mù quáng với những điều lỗi của cậu hay là cậu có thể thoát khỏi răng đe của nàng những khi gặp mặt. Cậu không nên có mặt tại Paris.
Cậu hiện nên có mặt ở Oxford học hành vì đã bị trượt một kỳ thi quan trọng. Và ngày mai hoặc ngày kia, khi các khoản nợ của cậu được trả dứt, nàng sẽ tự tống cổ cậu về, kèm theo những lời đe dọa thích đáng nếu cậu lại khiến nàng thất vọng.
Cho đến lần sau.
Nàng thở ra một hơi dài. Nàng cảm thấy Robbie cũng không tệ hoặc tốt hơn các thanh niên khác.
Nàng nhìn đồng hồ. Còn một tiếng trước khi bạn của Robbie, cậu Milton, đến đón nàng. Như vậy cũng quá đủ thời gian để nàng chuẩn bị. Tất nhiên Robbie không dám lộ mặt nơi công cộng bởi vì các chủ nợ của cậu đang ráo riết truy lùng cậu.
Các chủ nợ. Đó là một cách lịch sự để tả những côn đồ làm việc cho gã vay tiền, cái đám mà đã cho Robbie vay để trả hết các khoản nợ của mình và giờ đang đòi lại món tiền xương máu của họ.
Sau khi lột bỏ đôi găng và ném cái nón ren đáng ghét xuống, nàng cởi bỏ các cây ghim tóc và xỏa mái tóc dài nâu đỏ của nàng xuống bờ vai. Kế đó là chiếc váy đầm xấu xí. Khi nàng thu xếp đâu vào đấy, nàng rửa tay và mặt trong nước lạnh. Cái nghi lễ nho nhỏ này là chuyện nàng làm hằng ngày để tẫy sạch loại bột phấn nàng dùng để giúp nàng trông già và lão luyện hơn và càng thích hợp để làm người đồng hành của một nàng thiếu nữ.
Vô hình, thực tế là vậy.
Trước khi nàng có thể đắm mình trong tủi thân, nàng tiến đến tủ áo để lấy ra chiếc áo đầm nàng đã ủi trước đó. Đó là một chiếc áo lụa màu va ni phẩm chất thật tuyệt hảo mà nàng có thể cuộn thành một quả bóng và nhỏ nhét gọn vào túi áo. Nó thật là mỏng manh đến nỗi nàng phải rất nhẹ tay khi nàng phủ nó lên chiếc ghế. Làm xong việc này, nàng lùi một bước để nghiên cứu chiếc váy đầm cực cùng tỉ mỉ.
Vấn đề của những chiếc váy thời trang chính là chúng không bao giờ hợp thời hơn được một mùa. Theo thời gian, nàng đã phải chỉnh sửa chỗ này chỗ kia. Năm nay vòng eo thì ngắn hơn và đường viền cũng được nâng cao hơn. Mấy cái diềm xếp nếp của chiếc váy là nhất thiết phải lo cho xong hôm nay, nhưng những thứ đó thật là quá cầu kỳ với sở thích của nàng.
Đối với Ellie đây không chỉ là một chiếc váy đầm. Mà là một cuộc đầu tư, là trang phục của nàng trong vai trò nàng sắp thủ diễn. Bà chủ của nàng không biết gì về sự tồn tại của chiếc áo này và nếu họ biết thì chắc họ sẽ choáng. Không có một cô gái đồng hành bình thường nào có thể có khả năng mua một chiếc áo đầm với chất lượng này.
Chỉ có trong hoàn cảnh cấp thiết nhất thì mới khiến nàng mặc nó vào. Những trường hợp cấp thiết luôn luôn xoay quanh sự túng quẩn gần như tuyệt vọng với tiền. Nàng đã phải hóa thân từ một Ellie Hill tầm thường, một người đồng hành cho các cô gái, thành một tay cờ bạc đẹp mê hồn, Madame Aurora. Chỉ có Madame Aurora có thể được phép vào cái loại cơ sở Ellie đang nghĩ đến, loại cơ sở nơi mà tiền cược thì cao ngút trời.
Chọn đúng y phục và sử dụng một ít bột và sơn hợp lý là tất cả các thứ cần thiết để hoàn thành việc hóa thân. Còn có một thứ khác rất tất thiết. Tiền.
Nàng đã có đủ tiền trong chiếc túi xách tay sa-tanh của mình để đặt cược, là số tiền mà nàng luôn bổ sung từ tiền thắng cược của mình. Nếu nàng muốn, nàng có thể đã biến số tiền dành dụm thành một gia tài nhỏ. Nàng phải luôn kháng cự lại sự cám dỗ ấy, một là vì nàng là con gái [đáng hãnh diện] của Papa, và hai là vì tiền không thể mua được những thứ nàng muốn.
Với chỉ vài phút còn lại trước khi nàng đi gặp Milton, nàng ngó lại một lần cuối tỉ mỉ trong gương. Nàng cảm thấy mình giống như một người lính trong bộ quân phục. Vải lụa màu va-ni nổi bật bởi chiếc áo đầm khoác ngoài [áo đầm bó thân trên, không tay được mặc trên chiếc đầm bêm trong] ôm sát thân màu xanh ngọc bích có đường viền được nhồi bông giống hệt như cái xách tay của nàng. Đôi găng sa-tanh lên quá khuỷu tay, và chiếc mặt nạ và đôi giày cũng là màu xanh ngọc bích. Nữ trang duy nhất của nàng là một đôi lược bạc mẹ nàng để lại.
Đến giờ, mọi thứ vẫn tốt. Hiện tại nàng chỉ cần phải nhập vào vai của Madame Aurora lộng lẫy và bí ẩn. Nàng đã làm được lúc trước, nàng có thể làm lại lần nữa.
Còn một nghi lễ cuối cùng trước khi nàng để thân phận Ellie Hill lại. Nàng gửi lời lời cầu nguyện nho nhỏ tới em của Mama, cậu Ted, cảm ơn cậu đã truyền lại cho nàng một kho kiến thức rộng lớn về bài bạc và những người bài bạc.
Khi vừa bước ra khỏi phòng, nàng đứng lại nghe ngóng. Có một vài ngọn nến trong những cái chân đèn trên vách chiếu sáng cho nàng, nhưng nàng không muốn gặp bất cứ ai trên cầu thang. Không phải là ai đó có thể nhận ra nàng trong bộ y phục này, nhưng họ có thể bắt đầu đặt câu hỏi nếu họ thấy nàng sử dụng chìa khóa để tự ra ngoài.
Sau nửa đêm, các cánh cửa đều bị khóa lạivà chỉ có người gác cửa mới có chìa khóa để nhận khách. Ông sẽ không cho phép Aurora, một người xa lạ, đi vô hoặc ra. Nàng cũng không để chuyện đó ngăn cản nàng. Nắm chặt trong tay cái chìa khóa dự phòng nàng đã “mượn” từ văn phòng của người quản lý.
Không một bóng người xung quanh. Nàng vội vàng xuống cầu thang và đi về hướng cửa bên hông. Cái chìa khóa tạo nên một âm thanh rợn tóc gáy khi nàng vặn mở, sau đó nàng đi xuyên qua cửa và vào trong không khí lạnh ban đêm.
Milton đã đứng ngay nơi cậu đã hứa. Nàng thì thầm: “Mở cửa thật là khó khăn hơn chị tưởng.”
Không một lời, theo cách lịch lãm của mình, cậu đã lấy chìa khóa từ nàng và khoá cửa lại. Khi cậu đưa nó lại cho nàng, nàng bỏ nó trong chiếc xách tay nhỏ của mình và mỉm cười với cậu. Cậu thực sự có cách cư xử đẹp nhất như huytuandc huynh với phái đẹp.
Cậu ấy là người bạn thân nhất của Robbie và, cũng như Robbie, là một sinh viên tại Oxford. Tuy nhiên không giống như Robbie, cậu có thể đến Paris đi chơi giữa các kỳ học mà không thành vấn đề. Cậu là người ham đọc sách. Mọi thứ đều đến với cậu một cách dễ dàng, học đâu hiểu đó. Ellie chưa từng nghe cậu ấy bị thi trượt lần nào.
Milton đưa cánh tay của mình cho nàng quàng lấy: “Không ai nhìn thấy chị rời đi chứ?”
Nàng mỉm cười: “Không một ai. Đừng lo lắng, Milton. Nếu bất cứ ai nhìn thấy chị, thì chị đã quay trở lại phòng ngay. Họ chỉ có thể nghĩ là người gác cổng đã cho chị vào. Cậu đã lo lắng quá đấy.”
“Ừhm. Em biết.”
Cậu vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm nàng như thể cậu chưa từng gặp nàng bao giờ. Nàng đã tả với cậu nàng sẽ ăn mặc ra sao, nhưng cái nhìn ngạc nhiên của cậu đã nói với nàng rằng cậu đã không ngờ đến một sự biến đổi toàn diện như thế.
Hãnh diện và thích thú, nàng nói: “Thế nào, cỗ xe thuê đâu?”
Cậu ta đỏ mặt. “Ah... ‘cỗ xe thuê’? Ồ, nó đang đợi chúng ta trong con phố Rivoli.”
“Tuyệt vời”.
Nàng chờ cho đến khi họ đã lên xe ngựa và khởi hành trước khi nàng lên tiếng về một chuyện đã khiến nàng phiền muộn. “Khi nào chị mới được gặp Robbie?”
Cậu nhìn ra xa. “Em không... đó là... khi mọi thứ đã lắng xuống, em nghĩ vậy.”
Nàng thực sự thích cậu con trai lịch sự này. Cậu ta cao ráo, với những lọn tóc đen và một khuôn mặt, mặc dù không hoàn toàn đẹp trai, nhưng thoải mái và dễ đọc [hiểu]. Trên thực tế vẻ mặt của cậu bây giờ thật khó đoán và có vẻ căng thẳng khiến nàng không khỏi dừng lại suy nghĩ.
Có điều gì đó cậu đã không nói với nàng.
Tất cả những gì nàng biết là Robbie đã có quan hệ với thành phần xấu, nợ bài bạc cứ tăng lên và đã tiêu xài một cách lãng phí với số tiền mà cậu không có. Và càng mắc nợ, cậu lại càng đánh bạc, với hy vọng sẽ được thắng để có thể trả dứt số tiền cậu nợ.
Nàng cũng có một phần lỗi trong đó. Tất cả những việc cậu ta làm là noi theo gương của nàng. Những khi bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nàng liền lao đầu đến cái sòng bạc gần nhất và hầu như luôn vơ vét đầy túi. Robbie thì hiếm khi thắng cược, nhưng cậu luôn luôn hy vọng vận may của mình sẽ đến. Đã thật lâu lắm rồi nàng không còn nhớ rõ khi nào, nàng đã bảo với cậu ta rằng may mắn không liên quan gì đến bài bạc.
Các trò như hazard [đổ xúc xắc của thế kỷ 17, 18], vingt-et-un [xì dách], rouge et noir [đỏ đen của thời xưa chứ không phải ru-lết như bây giờ] đều là những trò may rủi. Nàng hiếm khi chơi chúng, trừ khi tỷ lệ cược nghiên về nàng. Nàng đã có một đầu óc toán học và có thể tính toán tỷ lệ cược mà không cần gắng sức. Kết quả là, lần duy nhất nàng đặt cược vào con xúc xắc là khi nàng có dư, và chỉ như là một cử chỉ khoa trương.
Nói tóm lại là nàng có thiên phú mà rất ít người sở hữu và Robbie thì lại càng ít đến thậm tệ, phải chi có cách nào khiến cậu ta có thể chấp nhận điều này.
Nàng chạm tay vào tay áo của Milton, đưa ánh mắt của cậu trở lại với gương mặt nàng. “Điều đó còn chưa đủ,” nàng nói. “Cậu ấy đã ở Paris gần cả tháng. Tại sao cậu ta không muốn gặp mặt chị?”
“Ồ không. Chị hiểu sai ý rồi. Không phải là cậu ấy muốn tránh chị. Là bọn tay sai của chủ nợ mà cậu ấy đang cố tránh.”
Nàng có thể tin cậu ta nếu cậu không tránh né ánh mắt của nàng. Với gióng nói nghiêm trọng nhất mà nàng có thể tạo ra, nàng nói: “Chị là chị gái của cậu ấy, Milton. Chị không hề phản bội để giao cậu ấy cho các nhà chức trách. Nói đi, cậu ta đang ở đâu?”
Cậu do dự thêm một giây lát, rồi nói: “Khách sạn Meurice’s trong phố l’Echiquier. Nhưng nó là một nơi tồi tàn, không phù hợp cho một cô gái đàng hoàng.”
“Chị sẽ là người quyết định điều đó”.
Cung Điện Hoàng Gia được thắp sáng lên như một ngọn hải đăng. Cái cung điện hoàng gia tráng lệ của ngày trướ có một khu sân mà phải khiến các tay đánh xe ngựa đua La Mã phải ghen tị, và có những băn công bên ba mặt trông giống như những tu viện. Vào những giờ có ánh sáng mặt trời, nó có vẻ khá là đáng kính, những cửa hàng và nhà hàng cao cấp đều có những thứ để thu hút đám đông du khách và phần tử ưu tú của xã hội.
Khi màn đêm buông xuống thì những sòng bạc, nhà hát, và nhà thổ sẽ mọc lên và gái giang hồ sẽ làm chủ -nữ diễn viên, chim của thiên đường, quân nhân, con bạc, và những kẻ ăn không ngồi rồi phá làng phá xóm. Và rắc rối rõ là những gì các nhà chức trách dự kiến nếu số lính Anh áo đỏ trong sân không phải là một dấu hiệu. Paris vẫn còn là một thành phố bị chiếm đóng, và binh sĩ Anh luôn sẵn tay để giúp gìn giữ hòa bình.
Một trong những dẫy hàng quán, bên cạnh một hiệu sách, có một cánh cửa dẫn lên các tầng trên. Milton dẫn đường phía trước. Nàng cảm thấy vui mừng vì được có cậu ta hộ tống, bởi nàng không rành về các sòng bạc tại Paris. Một người phụ nữ đi một mình có thể dễ dàng vướng vào những rắc rối. Ngay cả ở Anh, nàng cũng phải cẩn thận đường đi nước bước của nàng. Nếu nàng được cao hơn chút nữa, nàng đã có thể hóa mình thành một quý ông thời trang. Đàn ông luôn được xem trọng hơn.
Khi họ dấn người qua cánh cửa vào sòng bạc, nhịp tim của nàng trở nên nhanh hơn. Nàng đã quen với việc nhịp tim bị tăng lên khi nàng bước vào một cơ sở như thế này. Tuy nhiên một khi nàng cầm lấy lá bài trên tay, thì nàng chẳng còn biết gì ngoại trừ cờ bạc.
Trong một căn phòng nọ, có một bàn đánh đỏ đen. Nàng ghé mắt nhìn vào trong, rồi nhanh chóng vượt qua một nhóm quý ông đang đứng lên chuẩn bị ra về. Nàng nhận ra một vài khuôn mặt nhưng không thể nhớ nổi tên của họ. Họ cũng đang ngụ tại cùng một khách sạn với nàng. Nàng dám cược hết gia tài rằng phu nhân và con gái của họ không biết là họ đang ở đâu.
Khi nàng bước vào phòng đánh bài, nàng đảo mắt nhìn quanh. Nàng đã tưởng tượng một khung cảnh nào đó tốt hơn là cái phòng tồi tàn với khói thuốc mù mịt này. Cũng có những phụ nữ khác hiện diện, nhưng không ai được tao nhã như Madame Aurora.
Tất cả như nhau, họ đều có nét quyến rũ riêng của mình. Nét quyến rũ của họ được bày ra như viên kẹo ngọt được bày bán trong cửa hàng kẹo bánh. Họ không phải là các con bạc. Họ là những người đàn bà lẳng lơ, hoặc “phụ nữ với đức hạnh dễ dàng,” như kiểu mà Phu nhân Sedgewick gọi họ. Những gì họ quan tâm chỉ là những người đàn ông đã thắng được những số tiền lớn nhất.
Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén và trở nên như là tìm kiếm thứ gì. Nàng cũng không mất nhiều thời gian để phát hiện ra ai trong số những người kia là được thuê bởi sòng bạc. Có những tên bê-đê làm cò mồi, những kẻ phô trương, người dẫn khách, kẻ giữ ngựa, và mấy cậu bồi bàn với mục đích duy nhất là đảm bảo các con bạc và tiền của họ được sớm chia tay.
Ông cậu của nàng đã dạy nàng rất tốt.
Một ông giám đốc [director] đến chào hỏi hai người họ, ăn vận rất đẹp mắt trong một chiếc áo khoác đen và chiếc quần tây cùng màu, ông ta cười không ngớt vì theo nàng suy đoán ông ta nghĩ nàng và Milton là những con chim bồ câu chín mùi đáng để thịt.
“Thưa ông,” ông ta nói, “Ông muốn chơi gì?” Nguyên văn: “Monsieur,” he said, “que voudriez-vous jouer?”
Milton trả lời bằng tiếng Pháp không được mạch lạc mà họ đã luyện tập trước đó: “Tôi không chơi. Của tôi... chị của tôi......Chị tôi mới là người đánh bạc.”
Milton replied in broken French, as they’d rehearsed beforehand, “Je ne jouer pas. Mon... ma soeur... my sister is the gambler.”
Ánh mắt của ông giám đốc chậm rãi đánh giá nàng, rồi hơi phát sáng với ánh cảm kích. Đôi mắt giàu kinh nghiệm của ông đã tổng kết rằng nàng là một quý bà có dư tiền để đốt. Để củng cố ấn tượng đó, nàng mở chiếc xách tay nhỏ của mình để ông ta có thể nhìn thấy những tờ giấy bạc. “Tôi có năm ngàn franc [tiền Pháp] ở đây nếu ông muốn đếm,” Nàng nói: “Và em tôi có một lá thư tín dụng từ ngân hàng của chúng tôi ở Luân Đôn”.
Nàng có năm ngàn franc, nhưng lại không có lá thư tín dụng kia. Đấy chỉ là trò vặt vảnh của nàng. Nếu thật không may mắn và nàng bị thua hết số vốn trong túi, nàng sẽ bỏ cuộc. Nhưng điều đó chưa từng xảy ra bao giờ.
Ông giám đốc mỉm cười và gật đầu: “Bà thích chơi trò chơi này đây, thưa bà?”
“Bài kíp-bi [cribbage],” nàng nói ngay lập tức. “Tôi được người khác nói là tôi chơi rất giỏi.” Nàng nhìn lên Milton, người mà gật đầu xác nhận việc nàng vừa khoe khoang. Không có điều gì mà một ông giám đốc thích hơn là một con bạc háo hức. Những con bạc càng háo hức càng là những vụ đào khoét được thêm dễ dàng.
“Thì là kíp-bi vậy,” ông ta nói.
Vẫn tươi cười rạng rỡ, ông ra hiệu cho nàng tới cái bàn dành cho hai người. Người điều khiển là một gã đàn ông sẽ đấu với nàng, đã ngồi sẵn đấy đợi. Trong khi nàng an vị, nàng nhìn lên Milton. Cậu biết cậu cần phải làm gì. Cậu phải để ý phía sau nàng để không ai có thể nhìn lén các là bài trong tay của từ sau lưng.
Sau khi tấm bảng kíp-bi và các con chốt được bày ra [không biết đánh bài kiểu này như thế nào - nên viết sao dịch vậy thôi - Vy], ông giám đốc, người sẽ giám sát cuộc chơi, đã trao cho người điều khiển một bộ bài mới. Mọi thứ được thực hiện một cách nhã nhặn và văn minh. Không ai nghĩ những quý ông nhìn có vẻ tử tế như thế lại đi lừa đảo, trừ phi họ cũng có một Cậu Ted khiến cho họ khôn ra với đường lối của thế nhân.
Khi người điều khiển trò chơi bắt đầu chia bài, hai tên ăn diện phô trương như khách chơi bắt đầu cuộc trò chuyện lớn tiếng về nữ diễn viên đã bị sát hại vào ngày Tết dương lịch tại nhà hát ở phía tây của tòa nhà.
Đó là chuyện của bốn ngày trước. Ellie đã đọc câu chuyện ấy trên báo chí và đã nghe nói đến nó trong tiếng thì thầm giữa những người bạn của bà chủ nàng, nhưng đã biết đây là một thủ đoạn để khiến nàng phân tâm, nàng vẫn giữ đôi mắt mình cố định trên những ngón tay của người điều khiển. Khi ngón tay của ông ta chậm lại, nàng ngước nhìn lên.
Ông không còn cười toe toét như trước nữa. Nàng phải cẩn thận các nước đi của mình. Nàng không thể có vẻ quá tự tin. Những con bạc bị bật mí rằng họ biết cách khống chế cả cái hệ thống để dành phần lợi cho mình đã sớm bị tống khỏi cửa.
“Người phụ nữ đáng thương ấy,” nàng nói, cố nén lại một cái rùng mình. “Họ đã tìm ra hung thủ gây án chưa?”
“Chưa, thưa bà, vẫn chưa, nhưng họ sẽ truy ra được. Họ nghĩ rằng là do gã người yêu trẻ tuổi của cô ta và hắn hiện đang trốn trong Cung Điện Hoàng Gia.”
Kể từ khi nàng biết rằng ông ta nói chuyện chỉ để phá vỡ sự tập trung của nàng, nàng cũng nhập vào vai của mình. Rùng mình một lần nữa, nàng nói: “Tôi hy vọng họ sẽ tóm được tên đó!”
“Đừng nhìn quá sợ hãi như vậy.” Những ngón tay của ông ta lại trở nên lanh lợi khi ông chia bài. “Bà khá là an toàn ở đây. Những tay bảo vệ của chúng tôi nơi này đều có mang vũ khí và là những tay súng cừ khôi”.
Nàng cố tạo ra vẻ như được hài lòng...
Nàng sẽ thua một chút lúc bắt đầu, để thiếp lập rằng mình là một tay bạc ngu ngơ chẳng biết gì. Và nàng không dự định chơi đến mức nhà cái thua trắng. Nàng không tham lam. Khi nàng kiếm đủ cho nhu cầu của Robbie, nàng sẽ thu lại tiền thắng cược của mình và rút lui một cách duyên dáng.
Đã đến lúc để xem xét lại tiền đặt cược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.