Chương 13
Elizabeth Chandler
22/04/2016
Hai ngày sau, chàng và nàng đã kết hôn với Giấy Phép Đặc Biệt tại Giáo Đường Thánh James trên phố Piccadilly. Đó là một buổi sáng của tháng Giêng lạnh lẽo, nhưng mọi người, bao gồm cả cô dâu, đều ăn mặc ấm cúng. Ellie mặc bộ y phục tiết đông tốt đẹp nhất của nàng, một chiếc áo đầm tay dài cao cổ màu xám với một áo choàng dầy tiệp màu. Trang phục của nàng không nổi bật, nhưng của mọi người cũng thế thôi. Đây không hẳn là cái đám cưới đáng nhắc đến của năm nay.
Ngoại trừ những người thân trực hệ, chỉ có Cardvale và Dorothea đã có mặt. Trong thực tế, gia đình Cardvale đã tử tế đề nghị để họ được làm chủ tiệc cưới cho buổi ăn sáng hôm đó tại nhà của họ. Đấy còn hơn là một đề nghị tử tế. Cả hai Cardvale và phu nhân ông đều đã cố nài bởi, theo họ, họ chính là thân quyến gần nhất của cô dâu và đặc quyền này nên thuộc về họ.
Khi bữa ăn tiến triển quanh bàn ăn đẹp mắt của Dorothea, Ellie đã trở nên thoải mái hơn. nỗi sợ hãi của nàng đã được chứng minh là vô căn cứ. Câu chuyện xảy ra tại Paris, khi Dorothea đã cáo buộc nàng ăn cắp kim cương của bà, có thể đã không bao giờ xảy ra. Dorothea luôn duyên dáng. Cardvale thì ít bày tỏ hơn nhưng rõ ràng là hài lòng với cách mọi thứ đã phát triển, cũng như là bà nội của Jack.
Robbie dường như bận tâm chuyện gì đó, nhưng đó là điều nên như thế. Cậu ta, Milton, và Jack đã có một cuộc hẹn với luật sư vào ngày hôm sau. Caro thì ủ rũ hơn là bận tâm gì đó, và Ellie thắc mắc không biết có phải là vì cô ấy đã thất vọng với anh trai cô trong sự lựa chọn phu nhân của anh ta.
Có lẽ đó là chính là cái vấn đề. Đã không có một sự lựa chọn nào, không có cho Jack và cũng không cho nàng. Đây không phải là cách tốt nhất để bắt đầu một cuộc hôn nhân.
Một cái chạm nhẹ trên cánh tay của nàng đưa nàng trở lại hiện thực. Nàng quay đầu ngẩng nhìn lên Jack. Nụ cười của chàng hơi u ám, nhưng nét hài hước được ẩn nấp trong mắt chàng.
Chàng nói với một giọng trầm thấp khe khẽ. “Anh vui mừng bởi em đã chờ đợi anh, như em đã hứa, qua những năm trước đây.”
Phải mất một giây lát trước khi nàng hiểu được ý chàng. Tất nhiên là chàng chọc ghẹo, cố khiến nàng được thoải mái. Nàng lời chát ngấm đáp: “Đừng để nó thổi phồng anh. Em đợi suốt cả hai tuần, và khi anh không trở về, em nhanh chóng yêu cậu con trai của nhà ông lò bánh mì.”
Tiếng cười rộ của chàng khiến mọi người quay đầu nhìn về phía họ.
“Hãy chia sẻ câu chuyện vui với chúng tôi”, Dorothea nói: và điệp khúc ấy đã được mọi người hoan nghênh.
Jack nhún vai. “Chúng tôi đang hồi tưởng về chuyện trong quá khứ, khi cha của Ellie dạy tôi tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh.” Chàng nhá cho Ellie một nụ cười. “Thậm chí lúc đó, nàng đã gấy một ấn tượng đáng nhớ với tôi.”
“Thanh mai trúc mã?” Dorothea cao giọng với một nụ cười cứng nhắc.
Ellie nuốt lại lời đáp của nàng khi Jack với lấy bàn tay của nàng đang ẩn dưới khăn trải bàn, và bóp mạnh.
“Chúng tôi không thể đồng ý về bất cứ điều gì,” chàng dễ dàng đáp: “vì vậy tôi cho rằng đấy chính là chân ái ngay cả lúc ấy.” [Vợ chồng có mấy khi không cãi cọ?]
Tiếng cười nổ ra quanh bàn, sau đó cuộc trò chuyện đã chuyển hướng sang những thứ khác - y phục cưới của cô dâu (hoạc nói đúng hơn là sự thiếu thốn của chúng); tuần trăng mật phải bị hoãn lại vì đây là mùa giải đầu tiên Tiểu thư Caro và, tự nhiên, gia đình cô phải có mặt để hỗ trợ, liệu Ellie sẽ tân trang lại ngôi nhà tại phố Park; kế hoạch tương lai của Robbie, và vân vân và vân vân. Sự hiếu kỳ của Dorothea thật là vô độ.
***
Trong cỗ xe trên đường về nhà, mà Jack và Ellie đã được ngồi riêng rẽ bên nhau, tâm trí của Ellie vẫn còn nghĩ về buổi tiếp tân. Jack đã trả lời hầu hết các câu hỏi của Dorothea, và cũng nên là như thế, bởi Ellie cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào. Nàng chưa thảo luận hoặc thống nhất bất kỳ điều gì với Jack.
“Anh nghĩ rằng,” Jack nói: “buổi tiệc cũng được khá tốt, phải không em?”
Ellie lắc đầu. “Dorothea thật thích biết chuyện của tất cả mọi người. Bà ấy như không thể tự chủ. Em nghĩ rằng bà ấy trời sinh để làm một người ngồi lê đôi mách. Trước khi tuần này qua đi, bà ấy sẽ truyền đi khắp nơi về mọi điều mà bà biết được về chúng ta với tất cả bạn bè của bà.”
“Giống như gì, chẳng hạn?”
Nàng không muốn đề cập đến sự thiếu thốn về y phục cô dâu hay tuần trăng mật bị trì hoãn, trong trường hợp chàng lại nghĩ rằng nàng muốn có được chúng, mà chắc chắn là nàng không, vì vậy nàng đã nói thay vào đó: “Để xem, đó là câu chuyện anh chế về chúng ta là thanh mai trúc mã. Chẳng bao lâu thì mọi người đều biết đến và bàn tán về chúng ta.”
“Và điều đó khiến em phiền?”
“Nó không khiến anh phiền sao?”
Chàng nhún vai. “Hầu như không. Anh đã là đối tượng của nhiều tin đồn trong đời sống và anh đã làm quen. Tuy nhiên”, chàng đã cho nàng những nụ cười mà có thể làm tan chảy trái tim của một người phụ nữ: “nó sẽ là một thay đổi để có người nghĩ tốt cho anh. Thế giới luôn ngưỡng mộ một người yêu chung thủy.”
Nàng thổi ra một hơi thở nhạo báng. “Không ai tin điều đó.”
“Tại sao không?”
Bởi vì chàng là một giải thưởng hôn nhân và nàng là một cô gái già đã héo úa bao năm tháng trong rương - hay là thế giới đã nghĩ vậy. “Bởi vì,” nàng nói: “Em chỉ mới mười ba khi anh đã mười bảy khi chúng ta gặp nhau lần đầu.”
“Juliet chỉ mới mười ba khi cô gặp Romeo.”
Chàng đã cởi bỏ găng tay và ngón tay cái trần của chàng vuốt má nàng. Ellie, người đã không bao giờ thua thiệt với một lời bắt bẻ thật nhanh chóng, đã không thể tìm thấy một điều để nói. Biểu hiện của chàng đã trở thành nghiêm trọng, tìm kiếm. Nàng biết chuyện này sẽ dẫn đến những gì.
Và nàng cảm thấy hoàn toàn mù mịt.
Rứt ánh mắt nàng khỏi ánh mắt chàng, nàng nói nhẹ nhàng: “Đừng để nó đi quá xa, Jack. Em không phải là Juliet và anh không phải Romeo. Cả hai chúng ta đều quá trưởng thành để nhập những vai này một cách thuyết phục.”
Chàng đan những ngón tay của mình với của nàng. “Em quá khiêm tốn. Khi em tận dụng tối đa bản thân em, em trở nên đẹp mê hồn. Đừng quên, anh đã từng thấy em trong vai Aurora.”
Những lời khen đã để lại một thứ gì để mong muốn. Nàng nói với giọng đùa cợt. “Nếu anh đang cố tranh thủ trái tim em [win someone over: thắng người đó qua phe mình; tùy trường hợp mà dịch thôi, nơi đây thì nàng cho rằng chàng đang nịnh đầm để chô chấp thuận chàng] anh không được thành công.”
“Tranh thủ trái tim em?” Chàng buông những ngón tay đang đan với của nàng ra. “Anh không dám mơ mộng hão huyền.”
Nàng có thể thấy từ biểu hiện của chàng rằng nàng đã khiến chàng cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng chàng cũng đã thế. Nàng đang tìm trong tâm trí của mình cách để làm lành khi cỗ xe đã kéo sát vào lề ngay bên ngoài cửa trước.
Ngay sau khi họ bước xuống, chàng nắm lấy cổ tay nàng và dẫn vào bên trong nhà. Nàng đã phải nhanh chân để theo kịp với chàng. Những hạ nhân vừa định chúc phúc cho họ thì Jack đã thừa nhận [sự hiện diện của họ] bằng nụ cười u ám.
Chàng dẫn nàng lên cầu thang thẳng đến phòng ngủ mới của nàng, căn phòng đã được dành cho phu nhân của ông chủ. Một người hầu gái bước ra khỏi phòng thay y phục của Ellie, thu xếp những bộ y phục của nàng. Cô nhìn thấy vẻ mặt của Jack liền nhún người chào rồi nhanh chóng rời khỏi.
“Đây,” Jack vừa nói vừa tiến đến cánh cửa đối diện phòng thay y phục của nàng, “là cánh cửa đến phòng của anh.”
Có một chiếc chìa nằm trong ổ khóa. Chàng xoay nó để khóa cửa, sau đó để cái bạch vào lòng bàn tay đang xòe mở của Ellie. Những ngón tay của nàng tự động cuộn tròn quanh nó.
Trong cùng một giọng điệu khắc nghiệt, chàng tiếp tục: “Anh sẽ không đi qua cánh cửa đó, trừ khi anh được mời sang. Ô, và hãy cẩn thận kẻo Aurora lấy được chìa khóa ấy. Tim của nàng thì không cần phải tranh thủ.”
Ngây ngốc, nàng nhìn chàng tiến đến cánh cửa phòng của nàng. Trên ngưỡng cửa, chàng quay người để đối mặt với nàng. Nét kinh khủng đã biến mất và chàng có vẻ đang thầm thích thú.
“Anh gần như quên mất,” chàng nói. “Có một thứ anh muốn cho em xem. Mặc ấm và mang ủng vào. Anh sẽ gặp em ở tầng dưới khoảng, ô, chừng nửa giờ? Chúng ta sẽ dùng xe đến Kensington.”
Và trong câu nói úp úp mở mở khó chịu ấy, chàng đã rời khỏi nàng.
Nàng chưa kịp tháo gỡ cái nón bê-rê và chiếc áo khoác khi ai đó gõ cửa phòng nàng. Đó là Wigan, ông quản gia, đến để chúc nàng những lời chúc tốt đẹp nhất cho hạnh phúc tương lai của nàng, và để yêu cầu nếu được thuận tiện cho lịnh bà[nàng] gặp gỡ một số hạ nhân cao cấp.
Nàng đã có một bắt đầu không tốt với phu quân mới của mình. Nàng sẽ không vướng phải cùng một sai lầm với những hạ nhân.
Họ đã chờ đợi nàng trong hành lang: Bà Leach, bà quản gia với vóc người gầy như là một cây khô mùa đông trong công viên, Bà Rice là đầu bếp với dáng người đẫy đà và các vòng phù hợp với nghề nghiệp của bà, và Webster, người mà Ellie đã được gặp qua.
Wigan không chỉ là người làm cao cấp nhất mà còn thâm niên nhất. Ellie đánh giá ông vào khoảng ngũ tuần. Phong cách của ông không quá dè dặt và cũng chẳng câu nệ, không giống như Milton. Nàng cảm thấy thân thiện với ông ngay.
Bà quản già thì hoàn toàn ngược lại. Bà Leach thì cứng nhắc và không nở một nụ cười và phong cách của bà thì lạnh đến độ như kém văn minh. Trái tim của nàng chùn xuống. Không phải mọi người trong nhà này đều cần phải tranh thủ sự ủng hộ của họ chứ?
Đôi mắt ân cần của Bà Rice gặp phải ánh mắt của Ellie khi bà nhún người chào. Elle nghĩ, cuối cùng rồi cũng có một khuôn mặt thân thiện. Cũng có thể nói như thế về Webster, người mà Ellie được biết là tổng quản của các cô hầu gái.
Sự việc có thể đã tồi tệ hơn.
Và không lâu sau sự việc đã trở nên [tệ] như thế. Những lời giới thiệu chưa được đến đâu thì Wigan, Bà Rice, và Webster đã biến mất, để lại Ellie với lòng nhân từ dịu dàng của Bà Leach.
“Bên này, thưa cô,” Bà Leach nói. “Cô sẽ muốn kiểm tra các khu nội trợ.”
Và cũng giống như một con trừu nhỏ bé, Ellie tiến theo kẻ chăn nuôi nàng vào phía trong của căn nhà.
Những khu nội trợ thật là ấn tượng. Phòng ngủ của những hạ nhân, những ba gian nhà bếp riêng biệt, những phòng giặt ủi, phòng sấy, và các phòng nàng cũng không thể tên, tất cả đều là gọn gàng như là một cây ghim mới. Ellie đã phun trào với những lời khen ngợi, nhưng nàng cũng có thể đã nói chuyện với một khúc gỗ. Bà Leach chỉ đang thi hành nhiệm vụ của mình, không hơn không kém.
Cuối cuộc tham quan, Ellie nói: “Cảm ơn bà, Bà Leach. Tôi chắc chắn chúng ta sẽ hòa hợp một cách tốt đẹp. Nếu bà có bất kỳ vấn đề gì, cánh cửa của tôi là luôn luôn mở.”
Đôi chân mày mỏng manh của bà quản gia cong lên. “Cảm ơn cô, thưa cô,” bà nói: “nhưng Phu nhân Frances là cô chủ nơi này. Tôi chỉ nhận lệnh từ cô ấy.”
“Tất nhiên,” Ellie đáp ngay lập tức. Nàng cảm thấy như thể ai đó đã đấm nàng vào bụng. Phu nhân Frances là phu nhân góa của Cedric. Đương nhiên cô ấy muốn được giám sát đám hạ nhân. Và, Ellie đã quyết liệt nói với mình, nàng sẽ không chấp nhận bất kỳ cung cách nào khác, mặc dù theo quyền lợi, nơi đây hiện đã là nhà của nàng.
Nhưng nó thật là trơ trẽn khi bị lên mặt bởi một hạ nhân. Nàng xoay nhanh người và rời đi như chạy trốn.
***
Ellie kéo mình khỏi những phản ảnh ảm đạm khi Jack nói với nàng tại sao họ đã lại đang dùng cỗ xe và trên đường tới Kensington.
“Những chuồng ngựa Cloverdale nằm ở đấy,” chàng nói. “Chúng ta sẽ mua một con ngựa cho em.”
Sau khi bị làm nhục trong tay của bà quản gia, nàng đã quá sẵn sàng để cứu vớt lại bất cứ thứ gì mà đang hóa thành một ngày cưới đáng buồn. “Em đã luôn muốn có một con ngựa,” nàng nói.
“Tất cả những phụ nữ trong gia đình anh đều cưỡi ngựa, và anh nhớ là em cũng là một tay cưỡi khá lúc trước.”
“Chỉ trung bình đến khá”, nàng trả lời khiêm tốn. Ký ức của chàng đã sai lầm. Nàng đã được ngồi đèo phía sau với chàng một lần và chàng đã khiến nàng bị hoảng sợ đến mất khôn. Kể từ đó, nàng đã bắt đầu học cưỡi ngựa, nhưng chỉ với tốc độ của con ốc sên.
“Em đã lâu rồi không cưỡi, đã tụt nghề rồi”, nàng giải thích thêm để trả lời câu hỏi trong đôi mắt của chàng.
“Chúng ta sẽ sớm sửa chữa chuyện ấy.”
Những sợ tóc gáy của nàng bắt đầu dợn lên. “Còn điều gì khác về em mà anh muốn sửa chữa nữa không?”
“Vì em đã hỏi,” chàng nói vui vẻ: “tủ quần áo của em. Đừng mang ánh mắt ấy, Ellie. Anh không phải là đang bới lỗi. Anh chắc rằng quần áo của em đã được nhiều hơn cần thiết cho vị trí của em lúc trước - người đồng hành của phụ nữ. Nhưng giờ em đã có một vị trí mới. Và em sẽ hộ tống em gái anh đến những đám tiệc tùng.
Đây là mùa giải đầu tiên của em ấy. Dù muốn hay không, cả hai em đều sẽ được mọi người để ý đến. Anh không phải là keo kiệt với em gái, anh chắc chắn sẽ chẳng keo kiệt với phu nhân anh.”
Điều đó rất có lý. Nàng không bao giờ lẩn tránh một nhiệm vụ, và chỉ bởi vì nàng sẽ tận hưởng những chuyện ăn vận sang trọng sẽ không khiến nó trỡ thành một tội lỗi.
“Em sẽ cố gắng không để anh bị phá sản,” nàng nói nhẹ nhàng.
“Ồ, anh sẽ đảm bảo điều đó.”
Chàng mỉm cười. Nàng mỉm cười. Sự hài hòa đang ngự trị.
Đấy là chuyến đi vui vẻ đến Kensington và, không lâu sau, cỗ xe đã được dừng lại bên trong những cánh cổng của Cloverdale, một cơ sở ấn tượng. Hai dãy chuồng dài đối mặt nhau trên một sân rải đá. Những người chăm sóc ngựa tới lui tấp nập, có những người với những bộ giây cương và yên ngựa, những người khác yên đã được thắng và dẫn chú ngựa của họ quanh sân vận động bên ngoài cổng bãi tập họp [ngựa]. Và cũng có những người giống như họ, đến để xem đám ngựa được bày bán xem có thể mua con nào được không.
Jack nói rằng ông chủ nơi đây là Augustus Rider, và gia đình của ông ấy đã nuôi ngựa giống qua nhiều thế hệ. Có nhiều con ngựa thuần chủng tại Newmarket được đến từ ngựa giống của gia tộc Rider. Lão già ấy là một kẻ lập dị. Ông quan sát người mua ngựa một cách tỉ mỉ cũng như những tay mua quan sát giống ngựa của ông, và nếu ông không thích những gì ông thấy, ông sẽ không bán cho họ.
Một người chăm sóc ngựa khoảng giữa ngũ tuần, dáng người gầy nhỏ và săn chắc, với đôi mắt xanh lơ mà đã càng xanh hơn bởi khuôn mặt già dặn, kéo chếch mũ xuống như một cử chỉ chào hỏi khi ông ta tiến đến bên hai người họ.
“Ông Rider hiện đang ở trong văn phòng, thưa ông,” ông nói: và ông chuyển người đi để tiếp chuyện với một người đàn ông khác.
Ellie hít sâu vào, thưởng thức mùi hương của ngựa và da ngựa. Nàng không thể phát hiện ngay một chút gì của mùi phân ngựa, chứng tỏ rằng chủ trại đã giữ những cái chuồng trong tình trạng sạch sẻ tuyệt hảo.
Nàng nhìn lên để thấy Jack đang nghiên cứu nàng. Nhún vai bất đắc dĩ, như thể bắt quả tang trong giữa hành động ấy, nàng nói: “Trong nội tâm em là một cô gái thôn quê.”
Chàng cười giòn. “Thật là một chuyện kỳ lạ cho Aurora-” Chàng dừng lại.
Giây phút của sự hài hòa đã tan biến. Giọng nói băng lãnh của nàng vang lên. “Chúng ta không nên để Ông Rider chờ đợi.”
Sau khi tham quan các chuồng ngựa với Ông Rider, Ellie đã chọn ra hai con ngựa mà sau đó được dẫn vào bãi để họ có thể kiểm tra chúng kỹ hơn. Jack thiên về một ngựa thiến hai tuổi. Chàng khen ngợi sự tự tin của nó, cái dáng đứng tự hào, mà không có cái gì khiến Ellie thấy thích.
“Jack,” nàng nói: hơi chút quở trách: “em nói em có thể cưỡi ngựa. Em đã không nói rằng em đã từng phục vụ cho đoàn kỵ binh.”
Chàng giơ hai tay lên trời như thể vô tội. “Là em đã chọn nó.”
“Em biết, nhưng em đang suy nghĩ lại. Brutus -tên của nó phải không? -có dáng vẻ dữ tợn. Nó khiến em sợ teo cả người như một miếng jelly run rẩy trước khi em có thể ổn định trên yên.” [một loại thạch ăn tráng miện lạnh hơi dai và mềm, khi đụng vào nó thì nó lắt lư qua lại như jell-o của Mỹ]
Nàng chọn chú ngựa ấy vì nàng đã muốn Jack được đẹp dạ, và để trở thành người phụ nữ có nét mà chàng dường như mong muốn. Nhưng Brutus đã khiến nàng khiếp sợ.
Người chăm sóc ngựa vuốt ve cổ của Brutus. “Lịnh bà nói đúng,” ông nói. “Brutus cần một bàn tay cứng rắn và kinh nghiệm trên giây cương. Blackie đây, lại có một tính khí dịu ngọt.”
“Nó trông già hơn những con ngựa khác,” nàng nói với người chăm sóc ngựa.
“Vâng, quả là như vậy,” ông trả lời. “Nó không phải một chú ngựa của chúng tôi [gầy giống], thưa bà. Nó là một chú ngựa con khi nó vừa đến đây. Nó vừa ốm đói vừa nhút nhát ngay cả với chiếc bóng của mình. Ông Rider đã thu nuôi nó.”
Niệm tự hào len lỏi vào giọng nói của ông. “Và bây giờ hãy nhìn nó xem. Hay là để tôi thắng yên ngựa và bà có thể cưỡi một vòng quanh sân?”
“Cảm ơn ông. Tôi thích được như thế.”
Khi người chăm sóc ngựa gọi một cậu bé giữ ngựa mang đến một bộ yên, Ellie đã tiếp cận Blackie. Nó nhìn nàng với ánh mắt tò mò, nhưng nó đã không né tránh hoặc có vẻ bồn chồn. Nó nhâm nha những ngón tay duổi thẳng của nàng và thổi hơi ra bằng mũi.
Jack mim cười quan sát nàng, sau đó tiến đến một số người quen đã hô chào chàng từ xa. Khi Jack dời đi nơi khác, một người đàn ông nãy giờ vẫn tựa người vào hàng rào liền tiếp cận Ellie.
“Tôi thắc mắc không biết cô còn nhớ ra tôi không, Phu nhân Raleigh?” Ông nói.
Nàng nhìn lên để thấy một người khoảng bằng tuổi với nàng, với mái tóc màu lúa mì ngã vàng, một người đàn ông trẻ đẹp trai với chiều cao trung bình, đôi mắt nổi bật và một nụ cười hơi xếch.
“Tôi là Paul Derby,” ông nói: “là người quản lý công việc cho Lãnh chúa Cardvale. Có lẽ cô nhớ được cha tôi. Ông ấy chính là người quản lý công việc cho Lãnh chúa Cardvale cho đến khi ông qua đời.”
Biểu hiện của Ellie được sáng ra. “Tôi đều nhớ cả hai. Nhưng tôi chỉ gặp qua ông một hoặc hai lần. Ông đã đi đại học khi tôi đến sống với người họ hàng của tôi. Ông khỏe không, Ông Derby?”
Cuộc đàm thoại tiếp theo trên bề mặt xem có vẻ bình thường, nhưng Ellie không cảm thấy được thoải mái. Ông Derby có vẻ rất tò mò về Robbie - nơi cậu ta trú ngụ, khi nào cậu ta sẽ trở lại trường, cậu ta đã nhập học đại học nào. Nàng trả lời một cách mơ hồ với tất cả các câu hỏi của ông. Nó gợi nàng nhớ về một cuộc đàm thoại với Dorothea vào bữa tiệc sáng trong ngày cưới của nàng. Lúc ấy nàng cũng đã trả lời một cách mơ hồ về các kế hoạch của Robbie.
Cậu bé trở lại với yên ngựa, và sau khi chếch mũ của mình, Ông Derby di chuyển tới nơi khác. Khi nàng được lên yên con Blackie, nàng đã quên sạch chuyện của Derby.
Họ đi một vòng quanh vòng đua, sau đó trở về bãi.
“Ai đã huấn luyện Blackie?” Nàng hỏi người chăm sóc ngựa.
“Ông Rider đã làm chuyện ấy, thưa cô. Không ai nghĩ rằng chuyện đó có thể thực hiện được, nhưng ông ấy đã chứng minh rằng họ đã sai. Kiên nhẫn và kiên trì, đó là phương châm của lão Rider. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta có thể phân ly với Blackie. Lệnh ông có lẽ đã rất thuyết phục.”
Ellie thấy khó hiểu. “Ý ông là phu quân tôi đã chọn Blackie cho tôi?”
“Đã mua và đã thanh toán,” người chăm sóc ngựa đáp.
Giờ nàng đã quá kinh ngạc.
Khi họ trở về bãi, Jack giúp nàng xuống ngựa. “Em là một tay cưỡi ngựa khá hơn là em nghĩ,” chàng nói.
“Nhờ Blackie! Nhưng anh biết hết rồi.”
Đôi mắt chàng đo lường nàng. “Xem ra người chăm sóc ngựa có chút lẻo mép đấy. Được thôi. Nếu em không thích Blackie, chúng ta sẽ chọn một yên ngựa khác cho em, nhưng không phải Brutus. Nó chỉ đước mỗi cái là huênh hoang và cáu kỉnh. Không ai đoán trước được nó sẽ có hành động gì.”
“Điểm chính là...”
“Vâng?”
Điểm chính là, nàng không thích bị lừa hoặc quản lý. Nàng đã quen với việc tự đưa ra quyết định của riêng mình. Một ngày trong hôn nhân và nàng đã bị hạ bệ tới mức một con bé không có đầu óc.
Đôi mắt chàng lóe một ánh như đã biết. “Hãy nói cho anh biết,” chàng nói: “người đàn ông đã tiếp chuyện với em một lúc trước, cái người với nụ cười toe toét đầy răng? Anh không nhớ có gặp qua ông ta.”
Sự thay đổi chủ đề như tia chớp của chàng đã khiến nàng bối rối trong giây lát. “Ồ, đó là Paul Derby, người quản lý công việc cho Cardvale. Điều kỳ lạ nhất, Jack. Ông ấy đã hỏi rất nhiều câu hỏi về chuyện của Robbie, cùng những câu hỏi Dorothea đã hỏi sáng nay.” Và nàng đã tiếp tục kể cho chàng biết về cảm giác mơ hồ đa nghi của nàng, kết thúc với: “Có phải em quá quá nhạy cảm không anh? Có phải ông ta biết điều gì mà chúng ta không biết?”
Chàng vỗ nhẹ vào tay nàng. “Cẩn thận vẫn tốt hơn,” chàng nói. “Anh nghĩ rằng anh muốn được biết Ông Derby một chút nhiều hơn. Nhưng sự hiện diện của ông ấy ở đây có thể là khá vô tội. Có lẽ ông ta đang giải quyết một trong những hóa đơn của Cardvale.”
Ellie im lặng, nhưng nàng nghĩ rằng đã đến lúc nàng nên hiểu rõ hơn về cậu em của mình một chút.
Nàng đã không gặp Robbie cho đến khi đã đến giờ ngủ. Cậu ấy đã bị ép vào dịch vụ hộ tống cho thái hậu và Caro, và họ đã dành cả buổi tối tại nhà hát tham dự một vở kịch được hồi sinh của Sheridan. Ellie đã nhận thức rõ rằng thái hậu đã kế hoạch chuyến đi chơi nho nhỏ này để cặp tân nhân có thể có một ít thời gian riêng tư với nhau, nhưng đôi tân nhân đã sớm nói hết mọi chủ đề có thể đàm thoại và sự im lặng giữa họ đã trở nên dài đăng đẳng và căng thẳng hơn.
Bữa ăn tối đã qua thật lâu và hai người họ đang ngồi trước lò sưởi trong phòng khách, chờ đợi cho những người khác trở về. Đầu nàng cúi qua tấm trải đệm mà nàng đang thêu và Jack thì ngồi đối diện nàng, đọc một cuốn sách, nhấm nháp một ly rượu brandy. Sự nhẹ nhõm của nàng thật quá rõ ràng khi nàng nghe thấy tiếng cửa trước được mở và không lâu sau, những tiếng nói vang trên cầu thang.
Nàng để vật thêu thùa sang một bên. Jack đặt quyển sách và ly rượu của mình xuống. Khi chàng đứng lên và bước đến bên nàng, nàng nhìn lên chàng với một câu hỏi trong ánh mắt.
Chàng ngước cằm nàng lên bằng một tay và cúi bên trên nàng. Chàng nói sát môi nàng: “Hãy làm cho nó thật thuyết phục, Ellie. Vì lợi ích của gia đình mình.”
Nếu được thấy một tia vui thú nào trong mắt chàng, thì nàng đã sẵn sàng bắt bẻ chàng. Nhưng biểu hiện của chàng lại rất mạnh mẽ và nam tính, ánh mắt của một người đàn ông nhìn vào một người phụ nữ chàng khao khát.
Trong cái lướt nhẹ qua của đôi môi chàng, nàng sửng người, nhưng khi đôi môi chàng chìm đắm vào môi nàng, một làn sóng khoái lạc quen thuộc tràn đến tất cả điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, và giống như lần trước, nàng đã mềm nhũn như thạch jelly. Tay của nàng bám chặt cánh tay chàng trong một sự cố gắng vô nghĩa để ổn định bản thân. Bà thái hậu, Caro, và Robbie đã bị lãng quên trong giây lát khi nàng đã tự mình hiến dâng để được chàng hôn.
Nụ hôn nhanh chóng qua đi trong giây lát. Chàng đứng thẳng lại rồi bật cười nói: “Chúng ta có những người đồng hành, tình yêu của anh [my love].”
Khi chàng chuyển người sang một bên, Ellie có thể nhìn rõ những người vừa bước vào phòng. Nụ cười của thái hậu thật rực rỡ và Robbie với nụ cười toe toét. Biểu hiện của Caro thật khó đọc hơn, nhưng chắc rằng cô ấy không được vui khi chứng kiến nụ hôn ấy.
Ngoại trừ vẻ thẹn thùng của Ellie, không có sự lúng túng nào cả. Không ai đề cập đến nụ hôn. Mọi người đều bắt đầu nói chuyện thật tự nhiên về buổi trình diễn vừa được xem, hoặc những ai họ đã thấy tại nhà hát. Sự đóng góp của Caro vào cuộc đàm thoại chỉ là để nhắc nhở mọi người rằng Frances sẽ sớm trở về, và cô lại là một người đang rất ngóng trông.
Ellie nghĩ Frances,chị dâu của Jack, là người mà nàng bây giờ đã thay thế để trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Có phải đó là lý do tại sao Caro lại ủ rũ như thế? Cô ấy không cần thiết phải như vậy, bởi Ellie đã không có mong mỏi để thay thế địa vị của người nào. Bà Leach mang dạy bài học ấy đến tận mặt nàng.
Cuối cùng, khi tất cả đều bắt đầu dạc đi ngủ. Như là thói quen, Jack xuống lầu để đảm bảo tất cả các cửa sổ và cửa ra vào được khóa chặt. Ellie đi cùng với Robbie đến trước cửa phòng nàng rồi dừng lại.
“Mọi thứ được chuẩn bị tốt cả cho sáng ngày mai chứ?” Nàng hỏi. Vào sáng hôm sau, cậu ta và Milton sẽ phải gặp mặt với luật sư của Jack.
Cậu nhún vai. “Em không khỏi cảm thấy lo lắng.”
“Vậy cũng là bình thương.” Nàng vỗ nhẹ vào cánh tay của cậu ta. “Jack biết rất rõ anh ấy đang làm gì. Em có thể tin tưởng anh ấy.”
“Ồ, em tin.”
Khi cậu ấy như sắp quay đi, nàng đặt một tay lên tay áo cậu ta. “Robbie,” nàng nói: “em có phải đang lên kế hoạch nào mà em chưa nói cho chị biết không?”
Cậu có vẻ bối rối. “Những loại kế hoạch nào?”
“Chị không biết. Chị tình cờ gặp người đàn ông quản lý công việc của Cardvale ngày hôm nay, và có điều gì ông ta nói làm chị nghĩ rằng em có thể sẽ rời khỏi anh chị.”
“‘Rời khỏi’? Em không biết chuyện gì đã khiến ông ta có ý tưởng đó. Không, chị Ellie, em đang thực hành chính xác những gì chúng ta đã thoả thuận. Em sẽ luyện thi rút để đậu bài kiểm tra của em, sau đó, nếu em đậu, em sẽ quay trở lại đại học Oxford. Ai là người quản lý công việc của Cardvale vậy? Em có biết ông ta không?”
“Paul Derby. Cha ông ta là người quản lý công việc của Cardvale trước ông ta.”
Robbie lắc đầu. “Cái tên này không có ý nghĩa gì với em.”
“Có thể em đã gặp ông ấy tại Paris chăng? Có thể ông ta đã là một trong những người ngưỡng mộ của Louise?”
“Một người quản lý công việc?” Giọng cậu ta có vẻ hoài nghi. “Vậy ông ấy đã phải làm gì tại Paris?”
Nàng nói từ trong nỗi bực tức vô biên trong lòng. “Chị thấy câu chuyện cũng thật khó thể tin được rằng em cũng đã có mặt tại Paris và lại có một nữ diễn viên xinh đẹp, một người mà có thể có được bất kỳ người đàn ông nào cô chọn, lại đi chọn một cậu bé mặt còn búng ra sữa để làm người yêu.”
“Em đâu phải người yêu của cô ấy! Em đã phải nói với chị bao nhiêu lần rồi?”
“Vậy thì hãy giải thích cho chị biết tại sao cô ấy lại ưa thích em.”
Cậu ta đỏ mặt và lê lê đôi chân của mình. Cuối cùng, cậu nói: “Bởi vì tên của em, Brans-Hill. Cô ấy đã nhận ra nó. Cô nói rằng cha mẹ của chúng ta đã che chở cho cả cô ta và mẹ của cô khi họ bị bỏ rơi tứ cố vô thân tại Anh một thời gian đã lâu về trước.”
Cậu ta cười ngượng ngùng. “Đó là lý do tại sao Louise đã chỉ định em. Cô ấy muốn nghe tất cả về cha mẹ mình và gia đình mình đã sống ra sao trong những năm qua. Đừng kể với Milton chuyện này. Em đã để cậu ấy nghĩ rằng Louise đã chọn em vì cô ta nghĩ rằng em là một anh chàng duyên dáng.”
“Vậy thì em chưa bao giờ phải lòng Louise hoặc cô ấy với em?”
Cậu ta nhăn tít mặt: “Đừng ngớ ngẩn! Cô ta còn lớn tuổi hơn chị! Tất nhiên, Louise biết cách ăn mặc và biết cách chưng diện tốt nhất cho bản thân cô ấy... “Cậu nhìn thấy điều gì đó trên mặt chị mình khiến cậu ta nhanh chóng nói thêm: “Không phải là chị từng quan tâm đến những thứ lòe loẹt rẻ tiềng như thế bao giờ. Và Louise đã không có kiến thức sách vở rộng rãi của chị. Rất ít phụ nữ có nó.”
“Cảm ơn em đã khen,” nàng nói có chút vẻ đã được xoa dịu.
Điều này khuyến khích cậu vẻ vời thêm. “Louise không phải là một người viễn vông, chị ạ. Hầu hết mọi người có ấn tượng sai lầm với cô ấy, chỉ vì cô là một nữ diễn viên và cô ấy lại đẹp mỹ miều.” Cậu ấy nhún vai. “Em không biết làm thế nào để giải thích ngoại trừ việc nói rằng em chắc rằng chị đã có thể rất mến cô ấy.”
Ellie đã nhìn cậu một cách ân cần. “Và cô ấy muốn nghe tất cả chuyện của gia đình chúng ta?”
“Phải. Em cũng đã rất ngạc nhiên. Chị không nhớ cô ấy hay mẹ cô ấy sao?”
“Không. Nhưng có khi ký ức ấy có thể trở lại với chị.”
“Thôi,” cậu nói: “Em sẽ đi ngủ đây. Đám cưới thật đẹp. Chị nhìn thật đáng yêu. Raleigh là một người đàn ông may mắn.”
Nàng nhìn chằm cậu ấy, tâm trí nàng bị cuốn vào những gì cậu vừa nói với nàng.
Cha mẹ nàng đã giúp Louise Daudet và mẹ cô khi họ bị bỏ rơi tứ cố vô thân tại Anh một thời gian đã lâu trước đây. Điều đó rất có khả năng. Cha mẹ nàng đã luôn giúp đỡ những người lạc lối. Nhưng nàng đã không có hồi ức gì của một cô gái Pháp và mẹ nàng.
Ngả nào thì chuyện này cũng không có liên quan gì. Một vụ giết người tại Paris sao có thể liên quan gì đến chuyện cha mẹ nàng giúp đỡ hai người Pháp nhập cư đã bấy nhiêu năm trước.
Còn về Paul Derby, giờ thì nó đã quá rõ ràng rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều làm cho nó có vẻ quan trọng hơn, bởi vì sao đi nữa thì nó cũng chỉ là một sự hiếu kỳ tốt bụng về một gia đình mà ông đã từng quen biết. Cardvale đã có thể nói với người quản lý công việc của ông về họ và phần tiếp theo sau đó thì cũng chỉ là lẽ thường tình. Đấy không phải là những gì đã xảy ra với Louise Daudet và Robbie sao?
Alice là người mà đôi khi được làm người hầu gái cho nàng đã đợi nàng sẵn trong phòng. Cô gái này nhút nhát vô cùng, và Ellie hầu như không thể khiến cô ấy thốt ra một từ. Nàng cũng trò chuyện với cô ấy như ai khác, nhưng đó là một cuộc độc thoại một chiều và nàng thấy nhẹ nhõm khi được một mình.
Nàng nhìn đến cánh cửa bị khóa ngăn cách phòng nàng với phòng Jack. Chàng đã nói với nàng rằng chàng sẽ không bao giờ bước vào buồng nàng mà không được mời và nàng tin chàng.
Một người đàn ông nhạy cảm sẽ nhận ra rằng phía sau vẻ bạo dạn, nàng đã nhút nhát, thiếu kinh nghiệm, và hoàn toàn không biết gì về đàn ông. Một người đàn ông nhạy cảm sẽ có những khoan dung và bỏ qua cái tính khí lạ lùng của nàng. Vấn đề là, chàng đã quen với chuyện phụ nữ xun xoe với chàng. Chàng chưa bao giờ phải ve vản một phụ nữ nào. Điều duy nhất chàng cần làm là phẩy ngón tay và bọn họ sẽ ào ạt đến.
Chính cái ý tưởng này khiến nàng muốn siết cổ chàng.
Sụt sịt, lẩm bẩm khẽ dưới hơi thở, nàng leo lên giường.
Ngoại trừ những người thân trực hệ, chỉ có Cardvale và Dorothea đã có mặt. Trong thực tế, gia đình Cardvale đã tử tế đề nghị để họ được làm chủ tiệc cưới cho buổi ăn sáng hôm đó tại nhà của họ. Đấy còn hơn là một đề nghị tử tế. Cả hai Cardvale và phu nhân ông đều đã cố nài bởi, theo họ, họ chính là thân quyến gần nhất của cô dâu và đặc quyền này nên thuộc về họ.
Khi bữa ăn tiến triển quanh bàn ăn đẹp mắt của Dorothea, Ellie đã trở nên thoải mái hơn. nỗi sợ hãi của nàng đã được chứng minh là vô căn cứ. Câu chuyện xảy ra tại Paris, khi Dorothea đã cáo buộc nàng ăn cắp kim cương của bà, có thể đã không bao giờ xảy ra. Dorothea luôn duyên dáng. Cardvale thì ít bày tỏ hơn nhưng rõ ràng là hài lòng với cách mọi thứ đã phát triển, cũng như là bà nội của Jack.
Robbie dường như bận tâm chuyện gì đó, nhưng đó là điều nên như thế. Cậu ta, Milton, và Jack đã có một cuộc hẹn với luật sư vào ngày hôm sau. Caro thì ủ rũ hơn là bận tâm gì đó, và Ellie thắc mắc không biết có phải là vì cô ấy đã thất vọng với anh trai cô trong sự lựa chọn phu nhân của anh ta.
Có lẽ đó là chính là cái vấn đề. Đã không có một sự lựa chọn nào, không có cho Jack và cũng không cho nàng. Đây không phải là cách tốt nhất để bắt đầu một cuộc hôn nhân.
Một cái chạm nhẹ trên cánh tay của nàng đưa nàng trở lại hiện thực. Nàng quay đầu ngẩng nhìn lên Jack. Nụ cười của chàng hơi u ám, nhưng nét hài hước được ẩn nấp trong mắt chàng.
Chàng nói với một giọng trầm thấp khe khẽ. “Anh vui mừng bởi em đã chờ đợi anh, như em đã hứa, qua những năm trước đây.”
Phải mất một giây lát trước khi nàng hiểu được ý chàng. Tất nhiên là chàng chọc ghẹo, cố khiến nàng được thoải mái. Nàng lời chát ngấm đáp: “Đừng để nó thổi phồng anh. Em đợi suốt cả hai tuần, và khi anh không trở về, em nhanh chóng yêu cậu con trai của nhà ông lò bánh mì.”
Tiếng cười rộ của chàng khiến mọi người quay đầu nhìn về phía họ.
“Hãy chia sẻ câu chuyện vui với chúng tôi”, Dorothea nói: và điệp khúc ấy đã được mọi người hoan nghênh.
Jack nhún vai. “Chúng tôi đang hồi tưởng về chuyện trong quá khứ, khi cha của Ellie dạy tôi tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh.” Chàng nhá cho Ellie một nụ cười. “Thậm chí lúc đó, nàng đã gấy một ấn tượng đáng nhớ với tôi.”
“Thanh mai trúc mã?” Dorothea cao giọng với một nụ cười cứng nhắc.
Ellie nuốt lại lời đáp của nàng khi Jack với lấy bàn tay của nàng đang ẩn dưới khăn trải bàn, và bóp mạnh.
“Chúng tôi không thể đồng ý về bất cứ điều gì,” chàng dễ dàng đáp: “vì vậy tôi cho rằng đấy chính là chân ái ngay cả lúc ấy.” [Vợ chồng có mấy khi không cãi cọ?]
Tiếng cười nổ ra quanh bàn, sau đó cuộc trò chuyện đã chuyển hướng sang những thứ khác - y phục cưới của cô dâu (hoạc nói đúng hơn là sự thiếu thốn của chúng); tuần trăng mật phải bị hoãn lại vì đây là mùa giải đầu tiên Tiểu thư Caro và, tự nhiên, gia đình cô phải có mặt để hỗ trợ, liệu Ellie sẽ tân trang lại ngôi nhà tại phố Park; kế hoạch tương lai của Robbie, và vân vân và vân vân. Sự hiếu kỳ của Dorothea thật là vô độ.
***
Trong cỗ xe trên đường về nhà, mà Jack và Ellie đã được ngồi riêng rẽ bên nhau, tâm trí của Ellie vẫn còn nghĩ về buổi tiếp tân. Jack đã trả lời hầu hết các câu hỏi của Dorothea, và cũng nên là như thế, bởi Ellie cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào. Nàng chưa thảo luận hoặc thống nhất bất kỳ điều gì với Jack.
“Anh nghĩ rằng,” Jack nói: “buổi tiệc cũng được khá tốt, phải không em?”
Ellie lắc đầu. “Dorothea thật thích biết chuyện của tất cả mọi người. Bà ấy như không thể tự chủ. Em nghĩ rằng bà ấy trời sinh để làm một người ngồi lê đôi mách. Trước khi tuần này qua đi, bà ấy sẽ truyền đi khắp nơi về mọi điều mà bà biết được về chúng ta với tất cả bạn bè của bà.”
“Giống như gì, chẳng hạn?”
Nàng không muốn đề cập đến sự thiếu thốn về y phục cô dâu hay tuần trăng mật bị trì hoãn, trong trường hợp chàng lại nghĩ rằng nàng muốn có được chúng, mà chắc chắn là nàng không, vì vậy nàng đã nói thay vào đó: “Để xem, đó là câu chuyện anh chế về chúng ta là thanh mai trúc mã. Chẳng bao lâu thì mọi người đều biết đến và bàn tán về chúng ta.”
“Và điều đó khiến em phiền?”
“Nó không khiến anh phiền sao?”
Chàng nhún vai. “Hầu như không. Anh đã là đối tượng của nhiều tin đồn trong đời sống và anh đã làm quen. Tuy nhiên”, chàng đã cho nàng những nụ cười mà có thể làm tan chảy trái tim của một người phụ nữ: “nó sẽ là một thay đổi để có người nghĩ tốt cho anh. Thế giới luôn ngưỡng mộ một người yêu chung thủy.”
Nàng thổi ra một hơi thở nhạo báng. “Không ai tin điều đó.”
“Tại sao không?”
Bởi vì chàng là một giải thưởng hôn nhân và nàng là một cô gái già đã héo úa bao năm tháng trong rương - hay là thế giới đã nghĩ vậy. “Bởi vì,” nàng nói: “Em chỉ mới mười ba khi anh đã mười bảy khi chúng ta gặp nhau lần đầu.”
“Juliet chỉ mới mười ba khi cô gặp Romeo.”
Chàng đã cởi bỏ găng tay và ngón tay cái trần của chàng vuốt má nàng. Ellie, người đã không bao giờ thua thiệt với một lời bắt bẻ thật nhanh chóng, đã không thể tìm thấy một điều để nói. Biểu hiện của chàng đã trở thành nghiêm trọng, tìm kiếm. Nàng biết chuyện này sẽ dẫn đến những gì.
Và nàng cảm thấy hoàn toàn mù mịt.
Rứt ánh mắt nàng khỏi ánh mắt chàng, nàng nói nhẹ nhàng: “Đừng để nó đi quá xa, Jack. Em không phải là Juliet và anh không phải Romeo. Cả hai chúng ta đều quá trưởng thành để nhập những vai này một cách thuyết phục.”
Chàng đan những ngón tay của mình với của nàng. “Em quá khiêm tốn. Khi em tận dụng tối đa bản thân em, em trở nên đẹp mê hồn. Đừng quên, anh đã từng thấy em trong vai Aurora.”
Những lời khen đã để lại một thứ gì để mong muốn. Nàng nói với giọng đùa cợt. “Nếu anh đang cố tranh thủ trái tim em [win someone over: thắng người đó qua phe mình; tùy trường hợp mà dịch thôi, nơi đây thì nàng cho rằng chàng đang nịnh đầm để chô chấp thuận chàng] anh không được thành công.”
“Tranh thủ trái tim em?” Chàng buông những ngón tay đang đan với của nàng ra. “Anh không dám mơ mộng hão huyền.”
Nàng có thể thấy từ biểu hiện của chàng rằng nàng đã khiến chàng cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng chàng cũng đã thế. Nàng đang tìm trong tâm trí của mình cách để làm lành khi cỗ xe đã kéo sát vào lề ngay bên ngoài cửa trước.
Ngay sau khi họ bước xuống, chàng nắm lấy cổ tay nàng và dẫn vào bên trong nhà. Nàng đã phải nhanh chân để theo kịp với chàng. Những hạ nhân vừa định chúc phúc cho họ thì Jack đã thừa nhận [sự hiện diện của họ] bằng nụ cười u ám.
Chàng dẫn nàng lên cầu thang thẳng đến phòng ngủ mới của nàng, căn phòng đã được dành cho phu nhân của ông chủ. Một người hầu gái bước ra khỏi phòng thay y phục của Ellie, thu xếp những bộ y phục của nàng. Cô nhìn thấy vẻ mặt của Jack liền nhún người chào rồi nhanh chóng rời khỏi.
“Đây,” Jack vừa nói vừa tiến đến cánh cửa đối diện phòng thay y phục của nàng, “là cánh cửa đến phòng của anh.”
Có một chiếc chìa nằm trong ổ khóa. Chàng xoay nó để khóa cửa, sau đó để cái bạch vào lòng bàn tay đang xòe mở của Ellie. Những ngón tay của nàng tự động cuộn tròn quanh nó.
Trong cùng một giọng điệu khắc nghiệt, chàng tiếp tục: “Anh sẽ không đi qua cánh cửa đó, trừ khi anh được mời sang. Ô, và hãy cẩn thận kẻo Aurora lấy được chìa khóa ấy. Tim của nàng thì không cần phải tranh thủ.”
Ngây ngốc, nàng nhìn chàng tiến đến cánh cửa phòng của nàng. Trên ngưỡng cửa, chàng quay người để đối mặt với nàng. Nét kinh khủng đã biến mất và chàng có vẻ đang thầm thích thú.
“Anh gần như quên mất,” chàng nói. “Có một thứ anh muốn cho em xem. Mặc ấm và mang ủng vào. Anh sẽ gặp em ở tầng dưới khoảng, ô, chừng nửa giờ? Chúng ta sẽ dùng xe đến Kensington.”
Và trong câu nói úp úp mở mở khó chịu ấy, chàng đã rời khỏi nàng.
Nàng chưa kịp tháo gỡ cái nón bê-rê và chiếc áo khoác khi ai đó gõ cửa phòng nàng. Đó là Wigan, ông quản gia, đến để chúc nàng những lời chúc tốt đẹp nhất cho hạnh phúc tương lai của nàng, và để yêu cầu nếu được thuận tiện cho lịnh bà[nàng] gặp gỡ một số hạ nhân cao cấp.
Nàng đã có một bắt đầu không tốt với phu quân mới của mình. Nàng sẽ không vướng phải cùng một sai lầm với những hạ nhân.
Họ đã chờ đợi nàng trong hành lang: Bà Leach, bà quản gia với vóc người gầy như là một cây khô mùa đông trong công viên, Bà Rice là đầu bếp với dáng người đẫy đà và các vòng phù hợp với nghề nghiệp của bà, và Webster, người mà Ellie đã được gặp qua.
Wigan không chỉ là người làm cao cấp nhất mà còn thâm niên nhất. Ellie đánh giá ông vào khoảng ngũ tuần. Phong cách của ông không quá dè dặt và cũng chẳng câu nệ, không giống như Milton. Nàng cảm thấy thân thiện với ông ngay.
Bà quản già thì hoàn toàn ngược lại. Bà Leach thì cứng nhắc và không nở một nụ cười và phong cách của bà thì lạnh đến độ như kém văn minh. Trái tim của nàng chùn xuống. Không phải mọi người trong nhà này đều cần phải tranh thủ sự ủng hộ của họ chứ?
Đôi mắt ân cần của Bà Rice gặp phải ánh mắt của Ellie khi bà nhún người chào. Elle nghĩ, cuối cùng rồi cũng có một khuôn mặt thân thiện. Cũng có thể nói như thế về Webster, người mà Ellie được biết là tổng quản của các cô hầu gái.
Sự việc có thể đã tồi tệ hơn.
Và không lâu sau sự việc đã trở nên [tệ] như thế. Những lời giới thiệu chưa được đến đâu thì Wigan, Bà Rice, và Webster đã biến mất, để lại Ellie với lòng nhân từ dịu dàng của Bà Leach.
“Bên này, thưa cô,” Bà Leach nói. “Cô sẽ muốn kiểm tra các khu nội trợ.”
Và cũng giống như một con trừu nhỏ bé, Ellie tiến theo kẻ chăn nuôi nàng vào phía trong của căn nhà.
Những khu nội trợ thật là ấn tượng. Phòng ngủ của những hạ nhân, những ba gian nhà bếp riêng biệt, những phòng giặt ủi, phòng sấy, và các phòng nàng cũng không thể tên, tất cả đều là gọn gàng như là một cây ghim mới. Ellie đã phun trào với những lời khen ngợi, nhưng nàng cũng có thể đã nói chuyện với một khúc gỗ. Bà Leach chỉ đang thi hành nhiệm vụ của mình, không hơn không kém.
Cuối cuộc tham quan, Ellie nói: “Cảm ơn bà, Bà Leach. Tôi chắc chắn chúng ta sẽ hòa hợp một cách tốt đẹp. Nếu bà có bất kỳ vấn đề gì, cánh cửa của tôi là luôn luôn mở.”
Đôi chân mày mỏng manh của bà quản gia cong lên. “Cảm ơn cô, thưa cô,” bà nói: “nhưng Phu nhân Frances là cô chủ nơi này. Tôi chỉ nhận lệnh từ cô ấy.”
“Tất nhiên,” Ellie đáp ngay lập tức. Nàng cảm thấy như thể ai đó đã đấm nàng vào bụng. Phu nhân Frances là phu nhân góa của Cedric. Đương nhiên cô ấy muốn được giám sát đám hạ nhân. Và, Ellie đã quyết liệt nói với mình, nàng sẽ không chấp nhận bất kỳ cung cách nào khác, mặc dù theo quyền lợi, nơi đây hiện đã là nhà của nàng.
Nhưng nó thật là trơ trẽn khi bị lên mặt bởi một hạ nhân. Nàng xoay nhanh người và rời đi như chạy trốn.
***
Ellie kéo mình khỏi những phản ảnh ảm đạm khi Jack nói với nàng tại sao họ đã lại đang dùng cỗ xe và trên đường tới Kensington.
“Những chuồng ngựa Cloverdale nằm ở đấy,” chàng nói. “Chúng ta sẽ mua một con ngựa cho em.”
Sau khi bị làm nhục trong tay của bà quản gia, nàng đã quá sẵn sàng để cứu vớt lại bất cứ thứ gì mà đang hóa thành một ngày cưới đáng buồn. “Em đã luôn muốn có một con ngựa,” nàng nói.
“Tất cả những phụ nữ trong gia đình anh đều cưỡi ngựa, và anh nhớ là em cũng là một tay cưỡi khá lúc trước.”
“Chỉ trung bình đến khá”, nàng trả lời khiêm tốn. Ký ức của chàng đã sai lầm. Nàng đã được ngồi đèo phía sau với chàng một lần và chàng đã khiến nàng bị hoảng sợ đến mất khôn. Kể từ đó, nàng đã bắt đầu học cưỡi ngựa, nhưng chỉ với tốc độ của con ốc sên.
“Em đã lâu rồi không cưỡi, đã tụt nghề rồi”, nàng giải thích thêm để trả lời câu hỏi trong đôi mắt của chàng.
“Chúng ta sẽ sớm sửa chữa chuyện ấy.”
Những sợ tóc gáy của nàng bắt đầu dợn lên. “Còn điều gì khác về em mà anh muốn sửa chữa nữa không?”
“Vì em đã hỏi,” chàng nói vui vẻ: “tủ quần áo của em. Đừng mang ánh mắt ấy, Ellie. Anh không phải là đang bới lỗi. Anh chắc rằng quần áo của em đã được nhiều hơn cần thiết cho vị trí của em lúc trước - người đồng hành của phụ nữ. Nhưng giờ em đã có một vị trí mới. Và em sẽ hộ tống em gái anh đến những đám tiệc tùng.
Đây là mùa giải đầu tiên của em ấy. Dù muốn hay không, cả hai em đều sẽ được mọi người để ý đến. Anh không phải là keo kiệt với em gái, anh chắc chắn sẽ chẳng keo kiệt với phu nhân anh.”
Điều đó rất có lý. Nàng không bao giờ lẩn tránh một nhiệm vụ, và chỉ bởi vì nàng sẽ tận hưởng những chuyện ăn vận sang trọng sẽ không khiến nó trỡ thành một tội lỗi.
“Em sẽ cố gắng không để anh bị phá sản,” nàng nói nhẹ nhàng.
“Ồ, anh sẽ đảm bảo điều đó.”
Chàng mỉm cười. Nàng mỉm cười. Sự hài hòa đang ngự trị.
Đấy là chuyến đi vui vẻ đến Kensington và, không lâu sau, cỗ xe đã được dừng lại bên trong những cánh cổng của Cloverdale, một cơ sở ấn tượng. Hai dãy chuồng dài đối mặt nhau trên một sân rải đá. Những người chăm sóc ngựa tới lui tấp nập, có những người với những bộ giây cương và yên ngựa, những người khác yên đã được thắng và dẫn chú ngựa của họ quanh sân vận động bên ngoài cổng bãi tập họp [ngựa]. Và cũng có những người giống như họ, đến để xem đám ngựa được bày bán xem có thể mua con nào được không.
Jack nói rằng ông chủ nơi đây là Augustus Rider, và gia đình của ông ấy đã nuôi ngựa giống qua nhiều thế hệ. Có nhiều con ngựa thuần chủng tại Newmarket được đến từ ngựa giống của gia tộc Rider. Lão già ấy là một kẻ lập dị. Ông quan sát người mua ngựa một cách tỉ mỉ cũng như những tay mua quan sát giống ngựa của ông, và nếu ông không thích những gì ông thấy, ông sẽ không bán cho họ.
Một người chăm sóc ngựa khoảng giữa ngũ tuần, dáng người gầy nhỏ và săn chắc, với đôi mắt xanh lơ mà đã càng xanh hơn bởi khuôn mặt già dặn, kéo chếch mũ xuống như một cử chỉ chào hỏi khi ông ta tiến đến bên hai người họ.
“Ông Rider hiện đang ở trong văn phòng, thưa ông,” ông nói: và ông chuyển người đi để tiếp chuyện với một người đàn ông khác.
Ellie hít sâu vào, thưởng thức mùi hương của ngựa và da ngựa. Nàng không thể phát hiện ngay một chút gì của mùi phân ngựa, chứng tỏ rằng chủ trại đã giữ những cái chuồng trong tình trạng sạch sẻ tuyệt hảo.
Nàng nhìn lên để thấy Jack đang nghiên cứu nàng. Nhún vai bất đắc dĩ, như thể bắt quả tang trong giữa hành động ấy, nàng nói: “Trong nội tâm em là một cô gái thôn quê.”
Chàng cười giòn. “Thật là một chuyện kỳ lạ cho Aurora-” Chàng dừng lại.
Giây phút của sự hài hòa đã tan biến. Giọng nói băng lãnh của nàng vang lên. “Chúng ta không nên để Ông Rider chờ đợi.”
Sau khi tham quan các chuồng ngựa với Ông Rider, Ellie đã chọn ra hai con ngựa mà sau đó được dẫn vào bãi để họ có thể kiểm tra chúng kỹ hơn. Jack thiên về một ngựa thiến hai tuổi. Chàng khen ngợi sự tự tin của nó, cái dáng đứng tự hào, mà không có cái gì khiến Ellie thấy thích.
“Jack,” nàng nói: hơi chút quở trách: “em nói em có thể cưỡi ngựa. Em đã không nói rằng em đã từng phục vụ cho đoàn kỵ binh.”
Chàng giơ hai tay lên trời như thể vô tội. “Là em đã chọn nó.”
“Em biết, nhưng em đang suy nghĩ lại. Brutus -tên của nó phải không? -có dáng vẻ dữ tợn. Nó khiến em sợ teo cả người như một miếng jelly run rẩy trước khi em có thể ổn định trên yên.” [một loại thạch ăn tráng miện lạnh hơi dai và mềm, khi đụng vào nó thì nó lắt lư qua lại như jell-o của Mỹ]
Nàng chọn chú ngựa ấy vì nàng đã muốn Jack được đẹp dạ, và để trở thành người phụ nữ có nét mà chàng dường như mong muốn. Nhưng Brutus đã khiến nàng khiếp sợ.
Người chăm sóc ngựa vuốt ve cổ của Brutus. “Lịnh bà nói đúng,” ông nói. “Brutus cần một bàn tay cứng rắn và kinh nghiệm trên giây cương. Blackie đây, lại có một tính khí dịu ngọt.”
“Nó trông già hơn những con ngựa khác,” nàng nói với người chăm sóc ngựa.
“Vâng, quả là như vậy,” ông trả lời. “Nó không phải một chú ngựa của chúng tôi [gầy giống], thưa bà. Nó là một chú ngựa con khi nó vừa đến đây. Nó vừa ốm đói vừa nhút nhát ngay cả với chiếc bóng của mình. Ông Rider đã thu nuôi nó.”
Niệm tự hào len lỏi vào giọng nói của ông. “Và bây giờ hãy nhìn nó xem. Hay là để tôi thắng yên ngựa và bà có thể cưỡi một vòng quanh sân?”
“Cảm ơn ông. Tôi thích được như thế.”
Khi người chăm sóc ngựa gọi một cậu bé giữ ngựa mang đến một bộ yên, Ellie đã tiếp cận Blackie. Nó nhìn nàng với ánh mắt tò mò, nhưng nó đã không né tránh hoặc có vẻ bồn chồn. Nó nhâm nha những ngón tay duổi thẳng của nàng và thổi hơi ra bằng mũi.
Jack mim cười quan sát nàng, sau đó tiến đến một số người quen đã hô chào chàng từ xa. Khi Jack dời đi nơi khác, một người đàn ông nãy giờ vẫn tựa người vào hàng rào liền tiếp cận Ellie.
“Tôi thắc mắc không biết cô còn nhớ ra tôi không, Phu nhân Raleigh?” Ông nói.
Nàng nhìn lên để thấy một người khoảng bằng tuổi với nàng, với mái tóc màu lúa mì ngã vàng, một người đàn ông trẻ đẹp trai với chiều cao trung bình, đôi mắt nổi bật và một nụ cười hơi xếch.
“Tôi là Paul Derby,” ông nói: “là người quản lý công việc cho Lãnh chúa Cardvale. Có lẽ cô nhớ được cha tôi. Ông ấy chính là người quản lý công việc cho Lãnh chúa Cardvale cho đến khi ông qua đời.”
Biểu hiện của Ellie được sáng ra. “Tôi đều nhớ cả hai. Nhưng tôi chỉ gặp qua ông một hoặc hai lần. Ông đã đi đại học khi tôi đến sống với người họ hàng của tôi. Ông khỏe không, Ông Derby?”
Cuộc đàm thoại tiếp theo trên bề mặt xem có vẻ bình thường, nhưng Ellie không cảm thấy được thoải mái. Ông Derby có vẻ rất tò mò về Robbie - nơi cậu ta trú ngụ, khi nào cậu ta sẽ trở lại trường, cậu ta đã nhập học đại học nào. Nàng trả lời một cách mơ hồ với tất cả các câu hỏi của ông. Nó gợi nàng nhớ về một cuộc đàm thoại với Dorothea vào bữa tiệc sáng trong ngày cưới của nàng. Lúc ấy nàng cũng đã trả lời một cách mơ hồ về các kế hoạch của Robbie.
Cậu bé trở lại với yên ngựa, và sau khi chếch mũ của mình, Ông Derby di chuyển tới nơi khác. Khi nàng được lên yên con Blackie, nàng đã quên sạch chuyện của Derby.
Họ đi một vòng quanh vòng đua, sau đó trở về bãi.
“Ai đã huấn luyện Blackie?” Nàng hỏi người chăm sóc ngựa.
“Ông Rider đã làm chuyện ấy, thưa cô. Không ai nghĩ rằng chuyện đó có thể thực hiện được, nhưng ông ấy đã chứng minh rằng họ đã sai. Kiên nhẫn và kiên trì, đó là phương châm của lão Rider. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta có thể phân ly với Blackie. Lệnh ông có lẽ đã rất thuyết phục.”
Ellie thấy khó hiểu. “Ý ông là phu quân tôi đã chọn Blackie cho tôi?”
“Đã mua và đã thanh toán,” người chăm sóc ngựa đáp.
Giờ nàng đã quá kinh ngạc.
Khi họ trở về bãi, Jack giúp nàng xuống ngựa. “Em là một tay cưỡi ngựa khá hơn là em nghĩ,” chàng nói.
“Nhờ Blackie! Nhưng anh biết hết rồi.”
Đôi mắt chàng đo lường nàng. “Xem ra người chăm sóc ngựa có chút lẻo mép đấy. Được thôi. Nếu em không thích Blackie, chúng ta sẽ chọn một yên ngựa khác cho em, nhưng không phải Brutus. Nó chỉ đước mỗi cái là huênh hoang và cáu kỉnh. Không ai đoán trước được nó sẽ có hành động gì.”
“Điểm chính là...”
“Vâng?”
Điểm chính là, nàng không thích bị lừa hoặc quản lý. Nàng đã quen với việc tự đưa ra quyết định của riêng mình. Một ngày trong hôn nhân và nàng đã bị hạ bệ tới mức một con bé không có đầu óc.
Đôi mắt chàng lóe một ánh như đã biết. “Hãy nói cho anh biết,” chàng nói: “người đàn ông đã tiếp chuyện với em một lúc trước, cái người với nụ cười toe toét đầy răng? Anh không nhớ có gặp qua ông ta.”
Sự thay đổi chủ đề như tia chớp của chàng đã khiến nàng bối rối trong giây lát. “Ồ, đó là Paul Derby, người quản lý công việc cho Cardvale. Điều kỳ lạ nhất, Jack. Ông ấy đã hỏi rất nhiều câu hỏi về chuyện của Robbie, cùng những câu hỏi Dorothea đã hỏi sáng nay.” Và nàng đã tiếp tục kể cho chàng biết về cảm giác mơ hồ đa nghi của nàng, kết thúc với: “Có phải em quá quá nhạy cảm không anh? Có phải ông ta biết điều gì mà chúng ta không biết?”
Chàng vỗ nhẹ vào tay nàng. “Cẩn thận vẫn tốt hơn,” chàng nói. “Anh nghĩ rằng anh muốn được biết Ông Derby một chút nhiều hơn. Nhưng sự hiện diện của ông ấy ở đây có thể là khá vô tội. Có lẽ ông ta đang giải quyết một trong những hóa đơn của Cardvale.”
Ellie im lặng, nhưng nàng nghĩ rằng đã đến lúc nàng nên hiểu rõ hơn về cậu em của mình một chút.
Nàng đã không gặp Robbie cho đến khi đã đến giờ ngủ. Cậu ấy đã bị ép vào dịch vụ hộ tống cho thái hậu và Caro, và họ đã dành cả buổi tối tại nhà hát tham dự một vở kịch được hồi sinh của Sheridan. Ellie đã nhận thức rõ rằng thái hậu đã kế hoạch chuyến đi chơi nho nhỏ này để cặp tân nhân có thể có một ít thời gian riêng tư với nhau, nhưng đôi tân nhân đã sớm nói hết mọi chủ đề có thể đàm thoại và sự im lặng giữa họ đã trở nên dài đăng đẳng và căng thẳng hơn.
Bữa ăn tối đã qua thật lâu và hai người họ đang ngồi trước lò sưởi trong phòng khách, chờ đợi cho những người khác trở về. Đầu nàng cúi qua tấm trải đệm mà nàng đang thêu và Jack thì ngồi đối diện nàng, đọc một cuốn sách, nhấm nháp một ly rượu brandy. Sự nhẹ nhõm của nàng thật quá rõ ràng khi nàng nghe thấy tiếng cửa trước được mở và không lâu sau, những tiếng nói vang trên cầu thang.
Nàng để vật thêu thùa sang một bên. Jack đặt quyển sách và ly rượu của mình xuống. Khi chàng đứng lên và bước đến bên nàng, nàng nhìn lên chàng với một câu hỏi trong ánh mắt.
Chàng ngước cằm nàng lên bằng một tay và cúi bên trên nàng. Chàng nói sát môi nàng: “Hãy làm cho nó thật thuyết phục, Ellie. Vì lợi ích của gia đình mình.”
Nếu được thấy một tia vui thú nào trong mắt chàng, thì nàng đã sẵn sàng bắt bẻ chàng. Nhưng biểu hiện của chàng lại rất mạnh mẽ và nam tính, ánh mắt của một người đàn ông nhìn vào một người phụ nữ chàng khao khát.
Trong cái lướt nhẹ qua của đôi môi chàng, nàng sửng người, nhưng khi đôi môi chàng chìm đắm vào môi nàng, một làn sóng khoái lạc quen thuộc tràn đến tất cả điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, và giống như lần trước, nàng đã mềm nhũn như thạch jelly. Tay của nàng bám chặt cánh tay chàng trong một sự cố gắng vô nghĩa để ổn định bản thân. Bà thái hậu, Caro, và Robbie đã bị lãng quên trong giây lát khi nàng đã tự mình hiến dâng để được chàng hôn.
Nụ hôn nhanh chóng qua đi trong giây lát. Chàng đứng thẳng lại rồi bật cười nói: “Chúng ta có những người đồng hành, tình yêu của anh [my love].”
Khi chàng chuyển người sang một bên, Ellie có thể nhìn rõ những người vừa bước vào phòng. Nụ cười của thái hậu thật rực rỡ và Robbie với nụ cười toe toét. Biểu hiện của Caro thật khó đọc hơn, nhưng chắc rằng cô ấy không được vui khi chứng kiến nụ hôn ấy.
Ngoại trừ vẻ thẹn thùng của Ellie, không có sự lúng túng nào cả. Không ai đề cập đến nụ hôn. Mọi người đều bắt đầu nói chuyện thật tự nhiên về buổi trình diễn vừa được xem, hoặc những ai họ đã thấy tại nhà hát. Sự đóng góp của Caro vào cuộc đàm thoại chỉ là để nhắc nhở mọi người rằng Frances sẽ sớm trở về, và cô lại là một người đang rất ngóng trông.
Ellie nghĩ Frances,chị dâu của Jack, là người mà nàng bây giờ đã thay thế để trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Có phải đó là lý do tại sao Caro lại ủ rũ như thế? Cô ấy không cần thiết phải như vậy, bởi Ellie đã không có mong mỏi để thay thế địa vị của người nào. Bà Leach mang dạy bài học ấy đến tận mặt nàng.
Cuối cùng, khi tất cả đều bắt đầu dạc đi ngủ. Như là thói quen, Jack xuống lầu để đảm bảo tất cả các cửa sổ và cửa ra vào được khóa chặt. Ellie đi cùng với Robbie đến trước cửa phòng nàng rồi dừng lại.
“Mọi thứ được chuẩn bị tốt cả cho sáng ngày mai chứ?” Nàng hỏi. Vào sáng hôm sau, cậu ta và Milton sẽ phải gặp mặt với luật sư của Jack.
Cậu nhún vai. “Em không khỏi cảm thấy lo lắng.”
“Vậy cũng là bình thương.” Nàng vỗ nhẹ vào cánh tay của cậu ta. “Jack biết rất rõ anh ấy đang làm gì. Em có thể tin tưởng anh ấy.”
“Ồ, em tin.”
Khi cậu ấy như sắp quay đi, nàng đặt một tay lên tay áo cậu ta. “Robbie,” nàng nói: “em có phải đang lên kế hoạch nào mà em chưa nói cho chị biết không?”
Cậu có vẻ bối rối. “Những loại kế hoạch nào?”
“Chị không biết. Chị tình cờ gặp người đàn ông quản lý công việc của Cardvale ngày hôm nay, và có điều gì ông ta nói làm chị nghĩ rằng em có thể sẽ rời khỏi anh chị.”
“‘Rời khỏi’? Em không biết chuyện gì đã khiến ông ta có ý tưởng đó. Không, chị Ellie, em đang thực hành chính xác những gì chúng ta đã thoả thuận. Em sẽ luyện thi rút để đậu bài kiểm tra của em, sau đó, nếu em đậu, em sẽ quay trở lại đại học Oxford. Ai là người quản lý công việc của Cardvale vậy? Em có biết ông ta không?”
“Paul Derby. Cha ông ta là người quản lý công việc của Cardvale trước ông ta.”
Robbie lắc đầu. “Cái tên này không có ý nghĩa gì với em.”
“Có thể em đã gặp ông ấy tại Paris chăng? Có thể ông ta đã là một trong những người ngưỡng mộ của Louise?”
“Một người quản lý công việc?” Giọng cậu ta có vẻ hoài nghi. “Vậy ông ấy đã phải làm gì tại Paris?”
Nàng nói từ trong nỗi bực tức vô biên trong lòng. “Chị thấy câu chuyện cũng thật khó thể tin được rằng em cũng đã có mặt tại Paris và lại có một nữ diễn viên xinh đẹp, một người mà có thể có được bất kỳ người đàn ông nào cô chọn, lại đi chọn một cậu bé mặt còn búng ra sữa để làm người yêu.”
“Em đâu phải người yêu của cô ấy! Em đã phải nói với chị bao nhiêu lần rồi?”
“Vậy thì hãy giải thích cho chị biết tại sao cô ấy lại ưa thích em.”
Cậu ta đỏ mặt và lê lê đôi chân của mình. Cuối cùng, cậu nói: “Bởi vì tên của em, Brans-Hill. Cô ấy đã nhận ra nó. Cô nói rằng cha mẹ của chúng ta đã che chở cho cả cô ta và mẹ của cô khi họ bị bỏ rơi tứ cố vô thân tại Anh một thời gian đã lâu về trước.”
Cậu ta cười ngượng ngùng. “Đó là lý do tại sao Louise đã chỉ định em. Cô ấy muốn nghe tất cả về cha mẹ mình và gia đình mình đã sống ra sao trong những năm qua. Đừng kể với Milton chuyện này. Em đã để cậu ấy nghĩ rằng Louise đã chọn em vì cô ta nghĩ rằng em là một anh chàng duyên dáng.”
“Vậy thì em chưa bao giờ phải lòng Louise hoặc cô ấy với em?”
Cậu ta nhăn tít mặt: “Đừng ngớ ngẩn! Cô ta còn lớn tuổi hơn chị! Tất nhiên, Louise biết cách ăn mặc và biết cách chưng diện tốt nhất cho bản thân cô ấy... “Cậu nhìn thấy điều gì đó trên mặt chị mình khiến cậu ta nhanh chóng nói thêm: “Không phải là chị từng quan tâm đến những thứ lòe loẹt rẻ tiềng như thế bao giờ. Và Louise đã không có kiến thức sách vở rộng rãi của chị. Rất ít phụ nữ có nó.”
“Cảm ơn em đã khen,” nàng nói có chút vẻ đã được xoa dịu.
Điều này khuyến khích cậu vẻ vời thêm. “Louise không phải là một người viễn vông, chị ạ. Hầu hết mọi người có ấn tượng sai lầm với cô ấy, chỉ vì cô là một nữ diễn viên và cô ấy lại đẹp mỹ miều.” Cậu ấy nhún vai. “Em không biết làm thế nào để giải thích ngoại trừ việc nói rằng em chắc rằng chị đã có thể rất mến cô ấy.”
Ellie đã nhìn cậu một cách ân cần. “Và cô ấy muốn nghe tất cả chuyện của gia đình chúng ta?”
“Phải. Em cũng đã rất ngạc nhiên. Chị không nhớ cô ấy hay mẹ cô ấy sao?”
“Không. Nhưng có khi ký ức ấy có thể trở lại với chị.”
“Thôi,” cậu nói: “Em sẽ đi ngủ đây. Đám cưới thật đẹp. Chị nhìn thật đáng yêu. Raleigh là một người đàn ông may mắn.”
Nàng nhìn chằm cậu ấy, tâm trí nàng bị cuốn vào những gì cậu vừa nói với nàng.
Cha mẹ nàng đã giúp Louise Daudet và mẹ cô khi họ bị bỏ rơi tứ cố vô thân tại Anh một thời gian đã lâu trước đây. Điều đó rất có khả năng. Cha mẹ nàng đã luôn giúp đỡ những người lạc lối. Nhưng nàng đã không có hồi ức gì của một cô gái Pháp và mẹ nàng.
Ngả nào thì chuyện này cũng không có liên quan gì. Một vụ giết người tại Paris sao có thể liên quan gì đến chuyện cha mẹ nàng giúp đỡ hai người Pháp nhập cư đã bấy nhiêu năm trước.
Còn về Paul Derby, giờ thì nó đã quá rõ ràng rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều làm cho nó có vẻ quan trọng hơn, bởi vì sao đi nữa thì nó cũng chỉ là một sự hiếu kỳ tốt bụng về một gia đình mà ông đã từng quen biết. Cardvale đã có thể nói với người quản lý công việc của ông về họ và phần tiếp theo sau đó thì cũng chỉ là lẽ thường tình. Đấy không phải là những gì đã xảy ra với Louise Daudet và Robbie sao?
Alice là người mà đôi khi được làm người hầu gái cho nàng đã đợi nàng sẵn trong phòng. Cô gái này nhút nhát vô cùng, và Ellie hầu như không thể khiến cô ấy thốt ra một từ. Nàng cũng trò chuyện với cô ấy như ai khác, nhưng đó là một cuộc độc thoại một chiều và nàng thấy nhẹ nhõm khi được một mình.
Nàng nhìn đến cánh cửa bị khóa ngăn cách phòng nàng với phòng Jack. Chàng đã nói với nàng rằng chàng sẽ không bao giờ bước vào buồng nàng mà không được mời và nàng tin chàng.
Một người đàn ông nhạy cảm sẽ nhận ra rằng phía sau vẻ bạo dạn, nàng đã nhút nhát, thiếu kinh nghiệm, và hoàn toàn không biết gì về đàn ông. Một người đàn ông nhạy cảm sẽ có những khoan dung và bỏ qua cái tính khí lạ lùng của nàng. Vấn đề là, chàng đã quen với chuyện phụ nữ xun xoe với chàng. Chàng chưa bao giờ phải ve vản một phụ nữ nào. Điều duy nhất chàng cần làm là phẩy ngón tay và bọn họ sẽ ào ạt đến.
Chính cái ý tưởng này khiến nàng muốn siết cổ chàng.
Sụt sịt, lẩm bẩm khẽ dưới hơi thở, nàng leo lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.