Chương 4: Anh ghen tị với em sao?
Thời Tinh Thảo
25/03/2022
Editor: Nơ
Đột nhiên, lửa giận trong lòng Ngu Vận yếu đi một chút.
Cô nghĩ, có thể là do Giang Hoành chưa bao giờ vô duyên vô cớ thể hiện tính khí trẻ con như vậy ở trước mặt cô.
Khi xe quẹo vào ngã tư, hình ảnh trên kính chiếu hậu mờ dần, cuối cùng biến mất.
Lúc cô hạ mắt xuống, vừa hay bắt gặp ánh mắt dò xét của người tài xế.
Ngu Vận không quá để ý, chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho Dương Tri Ý, nói rằng bánh đã được đưa đến.
Tin nhắn gửi đi chưa được một phút, Dương Tri Ý lập tức gọi điện thoại qua.
"Alo."
Ngu Vận tựa đầu lên cửa kính xe hơi, nhìn cảnh đêm bên ngoài, giọng nói có chút mệt mỏi.
Dương Tri Ý nhướng mày: "Giọng điệu của cậu như vậy là sao?"
Ngu Vận: "... Mình làm sao?"
Dương Tri Ý: "Hồi nãy Dương Úc mới nói với mình, cậu không những tặng bánh kem mà còn tặng quà cho nó, sau đó còn đi ăn liên hoan với đội bóng rổ." Cô ấy phân tích, "Theo lý mà nói, tâm trạng của cậu chắc hẳn không tồi."
Ngu Vận nghẹn họng một lúc, không thể không thừa nhận cái suy nghĩ này rất đúng.
Cô im lặng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi cậu trở về thì mình sẽ nói cho cậu biết."
Dương Tri Ý cạn lời: "Cậu đang cố tình kích thích sự nhiều chuyện của mình phải không? Có chuyện gì mà không thể nói ngay bây giờ?"
Ngu Vận cố ý nói: "Không thể là không thể."
"Được rồi." Dương Tri Ý hiểu cô, "Ngày mai mình sẽ trở về."
Ngu Vận: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Ngu Vận chợp mắt trên xe nghỉ ngơi đến khi về nhà.
Chiếc xe tiến vào sân, người tài xế nói lời tạm biệt với cô.
Sau khi người đó đi khỏi, Ngu Vận bước xuống xe hít thở bầu không khí tươi mát trong sân. Ngửi thấy mùi thơm hoa quế ngào ngạt xộc vào mũi theo gió, tâm trạng nóng nảy của cô dần dần bình tĩnh lại.
Đi vào nhà, Ngu Vận đá văng đôi giày đang trói buộc chân cô ra, thay dép lê rồi đi về phía chiếc bàn dài trong phòng bếp.
Vừa đi đến bên cạnh, cô liền nhìn thấy hai chiếc cốc đặt cạnh nhau.
Hai chiếc cốc này được Dương Tri Ý tặng vào ngày Tết Thiếu nhi, là đồ dành cho các cặp đôi.
Lúc đưa cốc cho cô thì cậu ấy đã nói rằng, hy vọng cô có thể tìm được người yêu sau ngày Tết Thiếu nhi lần này. Nếu thật sự không được, thì chỉ cần tìm một đứa trẻ rồi nuôi nó lớn lên, sau đó để nó trở thành người yêu cũng được.
Khi đó, Ngu Vận còn phối hợp nói đùa với cô ấy rằng qua mấy ngày nữa sẽ đến nhà trẻ để chọn một mầm non tốt.
Nhưng không ngờ, cô lại gặp Giang Hoành trước.
Ngu Vận không thích khách sạn, cũng không thích ngủ ở những nơi xa lạ.
Nên cô đã hẹn gặp Giang Hoành, sau khi tìm hiểu đơn giản, cô hỏi ý kiến của anh rồi đưa anh về nhà.
Lúc biết cô dẫn một người đàn ông quen biết chưa đầy một tuần về nhà, Dương Tri Ý và một người bạn thân khác là Kiều Diệc Dao đã nói cô to gan, còn nói cô không sợ nếu sau này muốn kết thúc, đối phương không chịu mà còn dây dưa không rõ ràng.
Lúc đó cô trả lời họ như thế nào nhỉ?
Cô nói "Sẽ không.".
Giang Hoành không thích tranh luận những loại chuyện này.
Anh có lòng kiêu hãnh của mình, chứ không phải là người tự cao tự đại.
Nếu cô yêu cầu kết thúc, thậm chí anh sẽ không hỏi thêm một lời.
*
Ngu Vận nhìn chằm chằm vào hai chiếc cốc đến mức thất thần.
Lần đầu tiên cô đưa Giang Hoành về nhà, anh đã dùng một trong hai chiếc cốc đó.
Ngu Vận nhớ lúc ấy là sau khi xong việc, cô khát khô cả cổ nên muốn uống nước.
Giang Hoành bảo cô đợi, sau đó mặc quần áo lên người rồi bước ra khỏi phòng.
Lúc anh quay lại, Ngu Vận đã ngạc nhiên khi thấy anh cầm chiếc cốc ấy trong tay.
Giang Hoành cẩn thận quan sát cô, anh hỏi: "Có muốn đổi sang cốc khác không?"
"Không cần." Cô nói cảm ơn, sau đó cầm lấy cốc nước uống hết một nửa, Giang Hành lấy cốc trở về, uống cạn nước trong cốc trước mặt cô.
Ngu Vận giương mắt nhìn anh.
Giang Hoành hạ cốc trên tay xuống, cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn, còn có chút gợi cảm, "Để ý à?"
Ngu Vận nhìn anh, cố ý chống lại anh: "Nếu tôi để ý thì sao?"
Giang Hoành đặt chiếc cốc sang một bên, nhìn cô từ trên cao xuống, tầm mắt rơi lên bờ vai trần của cô, trên đó in đầy dấu hôn mà anh để lại, vô tội nói: "Nhất định là do mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến nơi đến chốn."
Giang Hoành vừa nói vừa cúi người đến gần, khi cơ thể của anh sát gần bên người cô, anh khẽ cắn lên vành tai cô một cách xấu xa, làm đi làm lại vài lần như vậy, chúng ta sẽ hiểu nhau hơn một chút, chắc hẳn là chị sẽ không còn để ý.
Sau đó, chỉ cần anh đến đây, chiếc cốc này liền trở thành độc quyền của anh.
*
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gầm rú của xe thể thao lao vào gió đêm, Ngu Vận chợt hoàn hồn, đưa tay xoa gương mặt chua xót của mình.
Nhất định là do đêm nay cô đã bị thân phận sinh viên của Giang Hoành kích thích, nên mới ở đây suy nghĩ bao nhiêu chuyện lung tung như vậy.
Nghĩ đến đây, Ngu Vận tìm một cái rương trong nhà, thu dọn tất cả những gì mà Giang Hoành đã để lại nhà cô.
Sau khi thu dọn xong, Ngu Vận thả lỏng cơ thể đầy mệt mỏi, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa cho tinh thần sảng khoái.
Sau khi tắm rửa và chăm sóc da, Ngu Vận vén chăn bò lên giường.
Thật ra cô vẫn chưa buồn ngủ, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Sau khi trở mình qua lại vài lần, cô cầm điện thoại lên một lần nữa, chuẩn bị nhấn xem thứ gì đó để giết thời gian, tự thôi miên bản thân mình.
Đột nhiên, Dương Tri Ý gửi cho cô một vài tấm ảnh, bảo cô chọn ra tấm nào đẹp nhất để cô ấy đăng lên vòng bạn bè.
Ngu Vận bật cười, nghiêm túc chọn ảnh cho cô ấy, sau đó nhấn vào vòng bạn bè.
Vừa nhấn vào thì một cái tên xa lạ lọt vào mắt cô.
Ngu Vận nghĩ ngợi một hồi, liền nhớ đến tối nay có cùng bọn họ ăn cơm, là bạn cùng phòng của Giang Hoành và Dương Úc.
【Ngô Hữu: Hàng nóng đây – là hàng độc nhất vô nhị trên mạng chỉ có một cái đây, video say rượu của hotboy được yêu thích nhất và hotboy của đội bóng rổ. Giá khởi điểm là 5 xu, ai đến trước thì được hưởng trước.】
Ngoài dòng chữ hài hước này ra, cậu ta còn đính kèm một số bức ảnh của Giang Hoành và Dương Úc bên dưới.
Những bức ảnh được chụp rất tùy ý, không những không có góc độ mà một số bức ảnh còn bị nhòe.
Nhưng dù thế nào thì cũng khó có thể che được vẻ đẹp trai của hai người, Giang Hoành có vẻ ngoài lạnh lùng, mày kiếm sắc bén và ánh mắt sáng như sao, còn Dương Úc là một chàng trai anh tuấn và có năng lượng tích cực như ánh mặt trời.
Ngu Vận bấm vào bức ảnh để xem, thấy bên dưới phần bình luận có bạn chung của Dương Úc và một số người khác.
【Dương Úc: Tại sao tôi chỉ được coi là hotboy của đội?】
【Ngô Hữu trả lời Dương Úc: Bởi vì anh Hoành chưa vào đội bóng rổ của trường.】
【Dương Úc trả lời Ngô Hữu:... Đm, cút.】
Nhìn phần đối thoại của hai người, Ngu Vận chợt muốn cười.
Cô có thể tưởng tượng ra được, Giang Hoành là nhân vật làm mưa làm gió và được hoang nghênh như thế nào trong trường.
Chỉ là.
Khi cô nhấn vào bức ảnh anh ngủ gật vì say trên vòng bạn bè của Ngô Hữu, cô thực sự có hơi tò mò —— Rốt cuộc là anh đã uống bao nhiêu mà có thể say đến mức ngủ thiếp đi.
Nói cách khác, cô muốn biết Giang Hoành uống say là vì mừng sinh nhật của Dương Úc, hay là vì chuyện khác.
*
Cùng lúc đó, Giang Hoành ở bên này bị bạn cùng phòng đánh thức.
Anh mở mắt, đầu mày nhíu chặt, giọng nói cũng trầm xuống: "Chuyện gì?"
Ngô Hữu kéo anh đứng dậy khỏi ghế, chỉ vào Dương Úc đang xỉn quắc cần, vừa tỉnh dậy liền uống thêm vài lon cách đó không xa: "Tên ngốc đó cứ khoe khoang quà sinh nhật mà chị Ngu Vận tặng cho, em không nhìn nổi nữa, anh đi lại đó uống với cậu ta đi, uống đến khi nào cậu ta bất tỉnh thì thôi."
"..."
Nghe được cái tên quen thuộc, vẻ mặt Giang Hoành nghiêm lại, tầm mắt dừng lại trên tay Dương Úc.
Quà sinh nhật mà Ngu Vận tặng cho Dương Úc là một đôi giày phiên bản giới hạn vừa mới ra mắt, giá cả cao tận trời mây, rất nhiều người muốn mua nhưng đều không mua được.
Lúc trước ở ký túc xá, cậu ta cũng từng nói rằng muốn mua đôi giày này, nhưng vì giá của đôi giày này quá chát nên vẫn chưa mua được.
Ban đầu, Giang Hoành còn định cuối tuần sau về nhà một chuyến, lấy đôi giày phiên bản giới hạn mà anh đã mua trước đó cho cậu ta.
Nhưng xem ra, bây giờ không cần nữa.
"Anh Hoành?" Thấy Giang Hoành vẫn giữ im lặng, Ngô Hữu gãi đầu, "Anh nghĩ gì vậy?"
"Không có gì?"
Giang Hoành nhíu mày, "Cậu tự hạ gục cậu ta đi."
Anh đứng dậy đi về phía phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ.
Ngô Hữu cứng họng, đang định mở miệng thì Dương Úc đã chạy lại kẹp cổ Giang Hoành: "Anh Hoành, anh đi đâu, anh thấy giày mới của em thế nào?"
Giang Hoành: "..."
Anh đột nhiên cảm thấy hối hận khi lúc nãy trở về ký túc xá đã mua một thùng bia.
Gân xanh trên trán giật liên hồi, anh lạnh lùng nói: "Lăn đi chỗ khác."
Dương Úc đã uống say nên không còn sợ anh: "Anh ghen tị với em sao?"
Cậu ta nhướng mày, giọng điệu vô cùng đắc ý: "Nhất định là anh ghen tị với em rồi, vì em được chị Ngu Vận tặng quà, còn anh thì chẳng có gì cả."
"Câm miệng." Giang Hoành chợt cảm thấy đau đầu, một tay đẩy người ra rồi chui vào phòng tắm.
Dương Úc vừa gõ cửa phòng tắm vừa gọi tên anh nhiều lần, nhưng đều không được đáp lại.
Cậu ta chẹp miệng một cái, nhìn hai người bạn cùng phòng rồi cười ngây ngô, "Ngô Hữu, lại đây nhìn giày mới của tôi này."
"..."
Đêm nay, vài người trong ký túc xá đều bị Dương Úc say rượu hành hạ không nhẹ.
Đến tận nửa đêm, ký túc xá mới trở về yên tĩnh.
Giang Hoành tắm rửa xong xuôi thì nằm lên giường, có chút mệt mỏi, nhưng lại ngủ không được.
Anh mở điện thoại lên nhìn, đập vào mắt là vòng bạn bè của Dương Hữu. Lướt xuống một chút, anh mới phát hiện Ngu Vận đã nhấn like bài đăng này.
Nhìn chằm chằm dấu like một hồi lâu, Giang Hoành khẽ nhúc nhích ngón tay, sau đó đặt điện thoại xuống.
Ngày hôm sau, trước khi đi làm, Ngu Vận gửi trả đồ cho Giang Hoành.
Nhìn nhân viên chuyển phát nhanh mang đồ đi, cô liền biết mối quan hệ của mình và Giang Hoành đã đi đến hồi kết.
Sau khi đến phòng tập vũ đạo, Ngu Vận đã lái xe đến sân bay để đón Dương Tri Ý.
Dương Tri Ý là một bà chủ trên Taobao, khi còn học đại học, bởi vì có hứng thú với Hán phục nên đã mở một cửa hàng Taobao. Do kiểu dáng, chất lượng quần áo cũng như thái độ phục vụ tốt nên doanh thu của cửa hàng ngày càng tốt hơn, lâu dần cũng trở nên nổi tiếng.
Cách đây vài năm, do không có đủ khả năng thuê mẫu ảnh, hai người bạn thân nhất là Ngu Vận và Kiều Diệc Dao đã làm mẫu ảnh cho cô ấy một thời gian.
Sau đó, do bận rộn công việc nên sự nghiệp làm mẫu ảnh của hai người cũng vì vậy mà bị bỏ lại phía sau.
Vừa đến sân bay, Ngu Vận đã nhìn thấy có người đứng đợi mình ở ven đường.
Cô đạp phanh dừng lại bên cạnh Dương Tri Ý, nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Lên xe đi."
Sau khi lên xe, Dương Tri Ý cẩn thận đánh giá cô một phen.
Ngu Vận chăm chú nhìn đoạn đường phía trước, cảm nhận được ánh mắt sáng rực của người bên cạnh: "Cậu nhìn gì vậy?"
Dương Tri Ý: "Nhìn người đẹp."
Cô ấy sốt ruột thúc giục: "Trước hết hãy dẹp chuyện này sang một bên, mau nói cho mình biết tối qua cậu muốn nói gì với mình."
Cô ấy mất ngủ cả đêm, máu hiếu kỳ sôi trào không ngừng.
Ngu Vận nghẹn lời: "Cậu cũng nôn nóng quá rồi."
"Nếu cậu bị người khác làm cho tò mò cả đêm thì cậu nói xem cậu có nôn nóng như mình không?" Dương Tri Ý hừ nhẹ.
Ngu Vận không nói nên lời, trầm mặc nói: "Mình và Giang Hoành đã đường ai nấy đi rồi."
"Hả?"
Dương Tri Ý ngẩn người: "Sao đột ngột quá vậy?"
"..."
Ngu Vận "Ừ" một tiếng, suy nghĩ một chút rồi kể cho cô ấy nghe chuyện hôm qua.
Ở trước mặt bạn thân của mình, cô chưa bao giờ giữ bí mật chuyện gì.
Sau khi nghe xong, Dương Tri Ý kinh ngạc.
Cô ấy đưa tay tự nhéo chính mình, chửi thề một tiếng: "Thật hay giả vậy?"
Ngu Vận: "Là thật."
Dương Tri Ý chớp mắt, cố gắng tiêu hóa hết mớ tin tức bùng nổ này.
Qua một lúc sau, cô ấy mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Vận khí của cậu đúng là không tồi chút nào."
"?"
Ngu Vận quay đầu: "Cậu có ý gì?"
Dương Tri Ý liếc nhìn cô: "Cậu không cảm thấy vậy sao?" Cô ấy nói, "Sinh viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Trung, "chiếc hộp mù" này có bao nhiêu người muốn mở mà không mở được đấy."
*Mở hộp mù (Chiếc hộp không thấy gì bên trong): Một từ thông dụng trên mạng, ý chỉ những người hẹn hò qua mạng, hai người không thể nhìn thấy hình ảnh thật của nhau, vì vậy nên lúc gặp mặt trực tiếp sẽ rất mong chờ, kết quả cũng khó đoán. (Ý của chị Tri Ý ở đây là lúc đầu chị Vận không biết anh Hoành là sinh viên, nhưng lúc biết rồi thì lại vớ đúng ngay anh hotboy nổi tiếng nhất trường, vậy nên mới nói chị Vận may mắn khi bên trong "hộp mù" là anh Hoành.)
Ngu Vận không cảm thấy vậy, hai tay cô nắm chặt vô lăng, khẽ nói: "Cậu cũng biết rồi mà, mình không thích dính dáng đến sinh viên."
"..." Dương Tri Ý cũng nhớ đến việc này, cô ấy nghiêng đầu nhìn cô, "Cậu và Giang Hoành cứ kết thúc như vậy sao?"
Ngu Vận: "..."
"Nhưng theo mình thấy thì có hơi oan uổng cho Giang Hoành." Dương Tri Ý suy nghĩ một chút rồi nói, "Cậu ta không cố ý lừa cậu, hai người các cậu cũng vừa ý nhau mới đi xa như vậy, từ những thông tin mà mình đào được trước đó, Giang Hoành là người xuất sắc về mọi mặt, cậu thật sự nỡ kết thúc như vậy sao?"
"Có bỏ thì mới có được." Ngu Vận đáp lại cô ấy, "Hơn nữa, chẳng phải những người trước đây cũng như vậy sao?"
"Không giống nhau." Dương Tri Ý mỉm cười một cách xấu xa, "Phụ nữ ấy à, nếu chưa trải qua thì sẽ không nghĩ ngợi nhiều, nhưng nếu đã nếm trải rồi thì khó có thể chịu được cô đơn."
Đây đúng là lần đầu tiên Ngu Vận được nghe người ta nói về dục vọng một cách thẳng thắng như vậy.
Cô im lặng phản bác: "Nào có thái quá như cậu nói?"
Dương Tri Ý nhún vai: "Đây đều là kinh nghiệm mà mình đúc kết được."
Khi hai người về đến nhà, Dương Tri Ý vẫn lảm nhảm không ngừng bên tai cô.
Nhìn bộ dạng tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến của cô, cô ấy tò mò: "Cậu thật sự không luyến tiếc chút nào sao?"
Ngu Vận liếc mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó đi lại chiếc bàn dài trong phòng bếp rót cho mình một cốc nước.
"Muốn nghe lời thật lòng?"
Dương Tri Ý đi theo: "Cậu nói đi."
Ngu Vận dựa người vào bàn, rót cho mỗi người một cốc nước, một lúc sau mới nói: "Có một chút."
Nghe vậy, Dương Tri Ý nhướng mày.
Cô ấy quan sát Ngu Vận một lúc rồi nói: "Mình cảm thấy cậu và Giang Hoành vẫn chưa kết thúc đâu."
Ngu Vận nhìn cô ấy: "Cậu thừa biết mình có điểm giới hạn."
"Giới hạn là để phá vỡ." Dương Tri Ý không thèm để ý, "Tuy rằng trước đây cậu chưa từng có ngoại lệ, nhưng vẫn còn lỡ như."
Ngu Vận không muốn tiếp tục bàn luận chủ đề này với cô ấy, vì vậy chỉ đơn giản im lặng.
Cũng may, sau khi Dương Tri Ý nói vài câu như vậy cũng không ép buộc cô nữa.
Cô ấy lấy điện thoại ra, lẩm bẩm trong miệng: "Nhưng mình thực sự rất tò mò Giang Hoành này trông như thế nào, tất cả cũng tại Dương Úc không thường xuyên đăng bài lên vòng bạn bè, nếu không mình đã sớm biết trong ký túc xá của nó có cực phẩm rồi."
Trước đây là vì suy xét đến tính riêng tư của Ngu Vận và Giang Hoành, nên cô ấy không yêu cầu xem ảnh của Giang Hoành, và cũng không trực tiếp gặp mặt anh.
Ngu Vận: "Cậu muốn biết thì hỏi Dương Úc đi."
Dương Tri Ý: "Mình có thể hỏi sao?"
Ngu Vận: "Tụi mình đã kết thúc, có gì mà không thể hỏi."
"Cũng đúng."
Trong lúc nói chuyện, Dương Tri Ý đã gửi tin nhắn cho Dương Úc, nhờ Dương Úc chụp ảnh anh chàng đẹp trai trong ký túc xá của nó.
*
Dương Úc ngủ một mạch đến tận chiều mới tỉnh rượu, vừa tỉnh dậy liền nhận được tin nhắn này của chị gái.
Cậu ta cân nhắc một chút, sau đó gửi ảnh của mình cho chị gái.
Dương Tri Ý: "Thu hồi cái ảnh này về cho tao."
Dương Úc: "Không phải chị nói muốn xem ảnh trai đẹp sao?"
Dương Tri Ý: "Mày mà cũng gọi là đẹp trai à?"
Dương Úc: "Sao lại không, nói như thế nào thì em cũng là hotboy của đội đấy nhé."
Dương Tri Ý: "Làm sao lụm được cái danh hotboy của đội này vậy?"
Nhắc đến đây, Dương Úc liền cảm thấy tức giận: "Hừ, bởi vì hotboy trong ký túc xá của bọn em không tham gia vào đội bóng rổ, nên em mới có được vinh hạnh này."
Dương Tri Ý bật cười, lập tức chia sẻ tin nhắn này cho Ngu Vận.
Ngu Vận cũng cong môi, không hiểu tại sao lại cảm thấy đám sinh viên này cũng có chút đáng yêu.
Cơn buồn cười qua đi, Dương Tri Ý lại thúc giục: "Nhanh nào, chị đây muốn xem ảnh trai đẹp."
Dương Úc: "Để em hỏi anh ấy."
Dương Tri Ý: "Nay mày lịch sự quá vậy?"
Dương Úc nhìn tin nhắn của chị gái mình, cảm thấy cạn lời, sau đó ló đầu ra khỏi giường nhìn người đang ngồi ở bàn học.
"Giang Hoành."
Giang Hoành: "Nói."
Dương Úc vò mạnh tóc của mình, ngáp dài một cái rồi nói, "Em có thể gửi ảnh của anh cho chị em được không?"
Sợ bị Giang Hoành từ chối, Dương Úc lập tức giải thích: "Em đoán là chị Ngu Vận đã kể với chị ấy rằng trong ký túc xá của chúng ta có một anh chàng đẹp trai là anh, cho nên chị ấy mới xin em ảnh của anh chàng đẹp trai đó."
Nghe được câu này, Ngô Hữu chui ra khỏi chăn, khó hiểu nói: "Người chị ấy nhắc đến không phải là tôi ư?"
"..."
Dương Úc: "Trong mơ cái gì cũng có."
Ngô Hữu nghẹn họng.
Dương Úc mặc kệ cậu ta, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Được không?"
Giang Hoành xoay bút trên tay, vẻ mặt lãnh đạm: "Muốn gửi cái nào?"
Dương Úc chớp mắt: "Cái nào cũng được hết."
Câu tiếp theo mang nặng oán khí: "Dù sao thì anh cũng là nam thần 360 độ không góc chết."
Đây là câu nói mà các nữ sinh trong trường hay nói.
"... Ờ." Cảm xúc trên mặt Giang Hoành rất lạnh nhạt, "Tùy cậu."
————-
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Úc: Để tôi chống mắt lên xem anh giả bộ đến khi nào.
Giang Hoành: (*? ▽? *)
————–
Nơ: Ỏoooo anh Úc đáng iu quá huhu
Đột nhiên, lửa giận trong lòng Ngu Vận yếu đi một chút.
Cô nghĩ, có thể là do Giang Hoành chưa bao giờ vô duyên vô cớ thể hiện tính khí trẻ con như vậy ở trước mặt cô.
Khi xe quẹo vào ngã tư, hình ảnh trên kính chiếu hậu mờ dần, cuối cùng biến mất.
Lúc cô hạ mắt xuống, vừa hay bắt gặp ánh mắt dò xét của người tài xế.
Ngu Vận không quá để ý, chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho Dương Tri Ý, nói rằng bánh đã được đưa đến.
Tin nhắn gửi đi chưa được một phút, Dương Tri Ý lập tức gọi điện thoại qua.
"Alo."
Ngu Vận tựa đầu lên cửa kính xe hơi, nhìn cảnh đêm bên ngoài, giọng nói có chút mệt mỏi.
Dương Tri Ý nhướng mày: "Giọng điệu của cậu như vậy là sao?"
Ngu Vận: "... Mình làm sao?"
Dương Tri Ý: "Hồi nãy Dương Úc mới nói với mình, cậu không những tặng bánh kem mà còn tặng quà cho nó, sau đó còn đi ăn liên hoan với đội bóng rổ." Cô ấy phân tích, "Theo lý mà nói, tâm trạng của cậu chắc hẳn không tồi."
Ngu Vận nghẹn họng một lúc, không thể không thừa nhận cái suy nghĩ này rất đúng.
Cô im lặng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi cậu trở về thì mình sẽ nói cho cậu biết."
Dương Tri Ý cạn lời: "Cậu đang cố tình kích thích sự nhiều chuyện của mình phải không? Có chuyện gì mà không thể nói ngay bây giờ?"
Ngu Vận cố ý nói: "Không thể là không thể."
"Được rồi." Dương Tri Ý hiểu cô, "Ngày mai mình sẽ trở về."
Ngu Vận: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Ngu Vận chợp mắt trên xe nghỉ ngơi đến khi về nhà.
Chiếc xe tiến vào sân, người tài xế nói lời tạm biệt với cô.
Sau khi người đó đi khỏi, Ngu Vận bước xuống xe hít thở bầu không khí tươi mát trong sân. Ngửi thấy mùi thơm hoa quế ngào ngạt xộc vào mũi theo gió, tâm trạng nóng nảy của cô dần dần bình tĩnh lại.
Đi vào nhà, Ngu Vận đá văng đôi giày đang trói buộc chân cô ra, thay dép lê rồi đi về phía chiếc bàn dài trong phòng bếp.
Vừa đi đến bên cạnh, cô liền nhìn thấy hai chiếc cốc đặt cạnh nhau.
Hai chiếc cốc này được Dương Tri Ý tặng vào ngày Tết Thiếu nhi, là đồ dành cho các cặp đôi.
Lúc đưa cốc cho cô thì cậu ấy đã nói rằng, hy vọng cô có thể tìm được người yêu sau ngày Tết Thiếu nhi lần này. Nếu thật sự không được, thì chỉ cần tìm một đứa trẻ rồi nuôi nó lớn lên, sau đó để nó trở thành người yêu cũng được.
Khi đó, Ngu Vận còn phối hợp nói đùa với cô ấy rằng qua mấy ngày nữa sẽ đến nhà trẻ để chọn một mầm non tốt.
Nhưng không ngờ, cô lại gặp Giang Hoành trước.
Ngu Vận không thích khách sạn, cũng không thích ngủ ở những nơi xa lạ.
Nên cô đã hẹn gặp Giang Hoành, sau khi tìm hiểu đơn giản, cô hỏi ý kiến của anh rồi đưa anh về nhà.
Lúc biết cô dẫn một người đàn ông quen biết chưa đầy một tuần về nhà, Dương Tri Ý và một người bạn thân khác là Kiều Diệc Dao đã nói cô to gan, còn nói cô không sợ nếu sau này muốn kết thúc, đối phương không chịu mà còn dây dưa không rõ ràng.
Lúc đó cô trả lời họ như thế nào nhỉ?
Cô nói "Sẽ không.".
Giang Hoành không thích tranh luận những loại chuyện này.
Anh có lòng kiêu hãnh của mình, chứ không phải là người tự cao tự đại.
Nếu cô yêu cầu kết thúc, thậm chí anh sẽ không hỏi thêm một lời.
*
Ngu Vận nhìn chằm chằm vào hai chiếc cốc đến mức thất thần.
Lần đầu tiên cô đưa Giang Hoành về nhà, anh đã dùng một trong hai chiếc cốc đó.
Ngu Vận nhớ lúc ấy là sau khi xong việc, cô khát khô cả cổ nên muốn uống nước.
Giang Hoành bảo cô đợi, sau đó mặc quần áo lên người rồi bước ra khỏi phòng.
Lúc anh quay lại, Ngu Vận đã ngạc nhiên khi thấy anh cầm chiếc cốc ấy trong tay.
Giang Hoành cẩn thận quan sát cô, anh hỏi: "Có muốn đổi sang cốc khác không?"
"Không cần." Cô nói cảm ơn, sau đó cầm lấy cốc nước uống hết một nửa, Giang Hành lấy cốc trở về, uống cạn nước trong cốc trước mặt cô.
Ngu Vận giương mắt nhìn anh.
Giang Hoành hạ cốc trên tay xuống, cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn, còn có chút gợi cảm, "Để ý à?"
Ngu Vận nhìn anh, cố ý chống lại anh: "Nếu tôi để ý thì sao?"
Giang Hoành đặt chiếc cốc sang một bên, nhìn cô từ trên cao xuống, tầm mắt rơi lên bờ vai trần của cô, trên đó in đầy dấu hôn mà anh để lại, vô tội nói: "Nhất định là do mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến nơi đến chốn."
Giang Hoành vừa nói vừa cúi người đến gần, khi cơ thể của anh sát gần bên người cô, anh khẽ cắn lên vành tai cô một cách xấu xa, làm đi làm lại vài lần như vậy, chúng ta sẽ hiểu nhau hơn một chút, chắc hẳn là chị sẽ không còn để ý.
Sau đó, chỉ cần anh đến đây, chiếc cốc này liền trở thành độc quyền của anh.
*
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gầm rú của xe thể thao lao vào gió đêm, Ngu Vận chợt hoàn hồn, đưa tay xoa gương mặt chua xót của mình.
Nhất định là do đêm nay cô đã bị thân phận sinh viên của Giang Hoành kích thích, nên mới ở đây suy nghĩ bao nhiêu chuyện lung tung như vậy.
Nghĩ đến đây, Ngu Vận tìm một cái rương trong nhà, thu dọn tất cả những gì mà Giang Hoành đã để lại nhà cô.
Sau khi thu dọn xong, Ngu Vận thả lỏng cơ thể đầy mệt mỏi, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa cho tinh thần sảng khoái.
Sau khi tắm rửa và chăm sóc da, Ngu Vận vén chăn bò lên giường.
Thật ra cô vẫn chưa buồn ngủ, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Sau khi trở mình qua lại vài lần, cô cầm điện thoại lên một lần nữa, chuẩn bị nhấn xem thứ gì đó để giết thời gian, tự thôi miên bản thân mình.
Đột nhiên, Dương Tri Ý gửi cho cô một vài tấm ảnh, bảo cô chọn ra tấm nào đẹp nhất để cô ấy đăng lên vòng bạn bè.
Ngu Vận bật cười, nghiêm túc chọn ảnh cho cô ấy, sau đó nhấn vào vòng bạn bè.
Vừa nhấn vào thì một cái tên xa lạ lọt vào mắt cô.
Ngu Vận nghĩ ngợi một hồi, liền nhớ đến tối nay có cùng bọn họ ăn cơm, là bạn cùng phòng của Giang Hoành và Dương Úc.
【Ngô Hữu: Hàng nóng đây – là hàng độc nhất vô nhị trên mạng chỉ có một cái đây, video say rượu của hotboy được yêu thích nhất và hotboy của đội bóng rổ. Giá khởi điểm là 5 xu, ai đến trước thì được hưởng trước.】
Ngoài dòng chữ hài hước này ra, cậu ta còn đính kèm một số bức ảnh của Giang Hoành và Dương Úc bên dưới.
Những bức ảnh được chụp rất tùy ý, không những không có góc độ mà một số bức ảnh còn bị nhòe.
Nhưng dù thế nào thì cũng khó có thể che được vẻ đẹp trai của hai người, Giang Hoành có vẻ ngoài lạnh lùng, mày kiếm sắc bén và ánh mắt sáng như sao, còn Dương Úc là một chàng trai anh tuấn và có năng lượng tích cực như ánh mặt trời.
Ngu Vận bấm vào bức ảnh để xem, thấy bên dưới phần bình luận có bạn chung của Dương Úc và một số người khác.
【Dương Úc: Tại sao tôi chỉ được coi là hotboy của đội?】
【Ngô Hữu trả lời Dương Úc: Bởi vì anh Hoành chưa vào đội bóng rổ của trường.】
【Dương Úc trả lời Ngô Hữu:... Đm, cút.】
Nhìn phần đối thoại của hai người, Ngu Vận chợt muốn cười.
Cô có thể tưởng tượng ra được, Giang Hoành là nhân vật làm mưa làm gió và được hoang nghênh như thế nào trong trường.
Chỉ là.
Khi cô nhấn vào bức ảnh anh ngủ gật vì say trên vòng bạn bè của Ngô Hữu, cô thực sự có hơi tò mò —— Rốt cuộc là anh đã uống bao nhiêu mà có thể say đến mức ngủ thiếp đi.
Nói cách khác, cô muốn biết Giang Hoành uống say là vì mừng sinh nhật của Dương Úc, hay là vì chuyện khác.
*
Cùng lúc đó, Giang Hoành ở bên này bị bạn cùng phòng đánh thức.
Anh mở mắt, đầu mày nhíu chặt, giọng nói cũng trầm xuống: "Chuyện gì?"
Ngô Hữu kéo anh đứng dậy khỏi ghế, chỉ vào Dương Úc đang xỉn quắc cần, vừa tỉnh dậy liền uống thêm vài lon cách đó không xa: "Tên ngốc đó cứ khoe khoang quà sinh nhật mà chị Ngu Vận tặng cho, em không nhìn nổi nữa, anh đi lại đó uống với cậu ta đi, uống đến khi nào cậu ta bất tỉnh thì thôi."
"..."
Nghe được cái tên quen thuộc, vẻ mặt Giang Hoành nghiêm lại, tầm mắt dừng lại trên tay Dương Úc.
Quà sinh nhật mà Ngu Vận tặng cho Dương Úc là một đôi giày phiên bản giới hạn vừa mới ra mắt, giá cả cao tận trời mây, rất nhiều người muốn mua nhưng đều không mua được.
Lúc trước ở ký túc xá, cậu ta cũng từng nói rằng muốn mua đôi giày này, nhưng vì giá của đôi giày này quá chát nên vẫn chưa mua được.
Ban đầu, Giang Hoành còn định cuối tuần sau về nhà một chuyến, lấy đôi giày phiên bản giới hạn mà anh đã mua trước đó cho cậu ta.
Nhưng xem ra, bây giờ không cần nữa.
"Anh Hoành?" Thấy Giang Hoành vẫn giữ im lặng, Ngô Hữu gãi đầu, "Anh nghĩ gì vậy?"
"Không có gì?"
Giang Hoành nhíu mày, "Cậu tự hạ gục cậu ta đi."
Anh đứng dậy đi về phía phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ.
Ngô Hữu cứng họng, đang định mở miệng thì Dương Úc đã chạy lại kẹp cổ Giang Hoành: "Anh Hoành, anh đi đâu, anh thấy giày mới của em thế nào?"
Giang Hoành: "..."
Anh đột nhiên cảm thấy hối hận khi lúc nãy trở về ký túc xá đã mua một thùng bia.
Gân xanh trên trán giật liên hồi, anh lạnh lùng nói: "Lăn đi chỗ khác."
Dương Úc đã uống say nên không còn sợ anh: "Anh ghen tị với em sao?"
Cậu ta nhướng mày, giọng điệu vô cùng đắc ý: "Nhất định là anh ghen tị với em rồi, vì em được chị Ngu Vận tặng quà, còn anh thì chẳng có gì cả."
"Câm miệng." Giang Hoành chợt cảm thấy đau đầu, một tay đẩy người ra rồi chui vào phòng tắm.
Dương Úc vừa gõ cửa phòng tắm vừa gọi tên anh nhiều lần, nhưng đều không được đáp lại.
Cậu ta chẹp miệng một cái, nhìn hai người bạn cùng phòng rồi cười ngây ngô, "Ngô Hữu, lại đây nhìn giày mới của tôi này."
"..."
Đêm nay, vài người trong ký túc xá đều bị Dương Úc say rượu hành hạ không nhẹ.
Đến tận nửa đêm, ký túc xá mới trở về yên tĩnh.
Giang Hoành tắm rửa xong xuôi thì nằm lên giường, có chút mệt mỏi, nhưng lại ngủ không được.
Anh mở điện thoại lên nhìn, đập vào mắt là vòng bạn bè của Dương Hữu. Lướt xuống một chút, anh mới phát hiện Ngu Vận đã nhấn like bài đăng này.
Nhìn chằm chằm dấu like một hồi lâu, Giang Hoành khẽ nhúc nhích ngón tay, sau đó đặt điện thoại xuống.
Ngày hôm sau, trước khi đi làm, Ngu Vận gửi trả đồ cho Giang Hoành.
Nhìn nhân viên chuyển phát nhanh mang đồ đi, cô liền biết mối quan hệ của mình và Giang Hoành đã đi đến hồi kết.
Sau khi đến phòng tập vũ đạo, Ngu Vận đã lái xe đến sân bay để đón Dương Tri Ý.
Dương Tri Ý là một bà chủ trên Taobao, khi còn học đại học, bởi vì có hứng thú với Hán phục nên đã mở một cửa hàng Taobao. Do kiểu dáng, chất lượng quần áo cũng như thái độ phục vụ tốt nên doanh thu của cửa hàng ngày càng tốt hơn, lâu dần cũng trở nên nổi tiếng.
Cách đây vài năm, do không có đủ khả năng thuê mẫu ảnh, hai người bạn thân nhất là Ngu Vận và Kiều Diệc Dao đã làm mẫu ảnh cho cô ấy một thời gian.
Sau đó, do bận rộn công việc nên sự nghiệp làm mẫu ảnh của hai người cũng vì vậy mà bị bỏ lại phía sau.
Vừa đến sân bay, Ngu Vận đã nhìn thấy có người đứng đợi mình ở ven đường.
Cô đạp phanh dừng lại bên cạnh Dương Tri Ý, nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Lên xe đi."
Sau khi lên xe, Dương Tri Ý cẩn thận đánh giá cô một phen.
Ngu Vận chăm chú nhìn đoạn đường phía trước, cảm nhận được ánh mắt sáng rực của người bên cạnh: "Cậu nhìn gì vậy?"
Dương Tri Ý: "Nhìn người đẹp."
Cô ấy sốt ruột thúc giục: "Trước hết hãy dẹp chuyện này sang một bên, mau nói cho mình biết tối qua cậu muốn nói gì với mình."
Cô ấy mất ngủ cả đêm, máu hiếu kỳ sôi trào không ngừng.
Ngu Vận nghẹn lời: "Cậu cũng nôn nóng quá rồi."
"Nếu cậu bị người khác làm cho tò mò cả đêm thì cậu nói xem cậu có nôn nóng như mình không?" Dương Tri Ý hừ nhẹ.
Ngu Vận không nói nên lời, trầm mặc nói: "Mình và Giang Hoành đã đường ai nấy đi rồi."
"Hả?"
Dương Tri Ý ngẩn người: "Sao đột ngột quá vậy?"
"..."
Ngu Vận "Ừ" một tiếng, suy nghĩ một chút rồi kể cho cô ấy nghe chuyện hôm qua.
Ở trước mặt bạn thân của mình, cô chưa bao giờ giữ bí mật chuyện gì.
Sau khi nghe xong, Dương Tri Ý kinh ngạc.
Cô ấy đưa tay tự nhéo chính mình, chửi thề một tiếng: "Thật hay giả vậy?"
Ngu Vận: "Là thật."
Dương Tri Ý chớp mắt, cố gắng tiêu hóa hết mớ tin tức bùng nổ này.
Qua một lúc sau, cô ấy mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Vận khí của cậu đúng là không tồi chút nào."
"?"
Ngu Vận quay đầu: "Cậu có ý gì?"
Dương Tri Ý liếc nhìn cô: "Cậu không cảm thấy vậy sao?" Cô ấy nói, "Sinh viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Trung, "chiếc hộp mù" này có bao nhiêu người muốn mở mà không mở được đấy."
*Mở hộp mù (Chiếc hộp không thấy gì bên trong): Một từ thông dụng trên mạng, ý chỉ những người hẹn hò qua mạng, hai người không thể nhìn thấy hình ảnh thật của nhau, vì vậy nên lúc gặp mặt trực tiếp sẽ rất mong chờ, kết quả cũng khó đoán. (Ý của chị Tri Ý ở đây là lúc đầu chị Vận không biết anh Hoành là sinh viên, nhưng lúc biết rồi thì lại vớ đúng ngay anh hotboy nổi tiếng nhất trường, vậy nên mới nói chị Vận may mắn khi bên trong "hộp mù" là anh Hoành.)
Ngu Vận không cảm thấy vậy, hai tay cô nắm chặt vô lăng, khẽ nói: "Cậu cũng biết rồi mà, mình không thích dính dáng đến sinh viên."
"..." Dương Tri Ý cũng nhớ đến việc này, cô ấy nghiêng đầu nhìn cô, "Cậu và Giang Hoành cứ kết thúc như vậy sao?"
Ngu Vận: "..."
"Nhưng theo mình thấy thì có hơi oan uổng cho Giang Hoành." Dương Tri Ý suy nghĩ một chút rồi nói, "Cậu ta không cố ý lừa cậu, hai người các cậu cũng vừa ý nhau mới đi xa như vậy, từ những thông tin mà mình đào được trước đó, Giang Hoành là người xuất sắc về mọi mặt, cậu thật sự nỡ kết thúc như vậy sao?"
"Có bỏ thì mới có được." Ngu Vận đáp lại cô ấy, "Hơn nữa, chẳng phải những người trước đây cũng như vậy sao?"
"Không giống nhau." Dương Tri Ý mỉm cười một cách xấu xa, "Phụ nữ ấy à, nếu chưa trải qua thì sẽ không nghĩ ngợi nhiều, nhưng nếu đã nếm trải rồi thì khó có thể chịu được cô đơn."
Đây đúng là lần đầu tiên Ngu Vận được nghe người ta nói về dục vọng một cách thẳng thắng như vậy.
Cô im lặng phản bác: "Nào có thái quá như cậu nói?"
Dương Tri Ý nhún vai: "Đây đều là kinh nghiệm mà mình đúc kết được."
Khi hai người về đến nhà, Dương Tri Ý vẫn lảm nhảm không ngừng bên tai cô.
Nhìn bộ dạng tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến của cô, cô ấy tò mò: "Cậu thật sự không luyến tiếc chút nào sao?"
Ngu Vận liếc mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó đi lại chiếc bàn dài trong phòng bếp rót cho mình một cốc nước.
"Muốn nghe lời thật lòng?"
Dương Tri Ý đi theo: "Cậu nói đi."
Ngu Vận dựa người vào bàn, rót cho mỗi người một cốc nước, một lúc sau mới nói: "Có một chút."
Nghe vậy, Dương Tri Ý nhướng mày.
Cô ấy quan sát Ngu Vận một lúc rồi nói: "Mình cảm thấy cậu và Giang Hoành vẫn chưa kết thúc đâu."
Ngu Vận nhìn cô ấy: "Cậu thừa biết mình có điểm giới hạn."
"Giới hạn là để phá vỡ." Dương Tri Ý không thèm để ý, "Tuy rằng trước đây cậu chưa từng có ngoại lệ, nhưng vẫn còn lỡ như."
Ngu Vận không muốn tiếp tục bàn luận chủ đề này với cô ấy, vì vậy chỉ đơn giản im lặng.
Cũng may, sau khi Dương Tri Ý nói vài câu như vậy cũng không ép buộc cô nữa.
Cô ấy lấy điện thoại ra, lẩm bẩm trong miệng: "Nhưng mình thực sự rất tò mò Giang Hoành này trông như thế nào, tất cả cũng tại Dương Úc không thường xuyên đăng bài lên vòng bạn bè, nếu không mình đã sớm biết trong ký túc xá của nó có cực phẩm rồi."
Trước đây là vì suy xét đến tính riêng tư của Ngu Vận và Giang Hoành, nên cô ấy không yêu cầu xem ảnh của Giang Hoành, và cũng không trực tiếp gặp mặt anh.
Ngu Vận: "Cậu muốn biết thì hỏi Dương Úc đi."
Dương Tri Ý: "Mình có thể hỏi sao?"
Ngu Vận: "Tụi mình đã kết thúc, có gì mà không thể hỏi."
"Cũng đúng."
Trong lúc nói chuyện, Dương Tri Ý đã gửi tin nhắn cho Dương Úc, nhờ Dương Úc chụp ảnh anh chàng đẹp trai trong ký túc xá của nó.
*
Dương Úc ngủ một mạch đến tận chiều mới tỉnh rượu, vừa tỉnh dậy liền nhận được tin nhắn này của chị gái.
Cậu ta cân nhắc một chút, sau đó gửi ảnh của mình cho chị gái.
Dương Tri Ý: "Thu hồi cái ảnh này về cho tao."
Dương Úc: "Không phải chị nói muốn xem ảnh trai đẹp sao?"
Dương Tri Ý: "Mày mà cũng gọi là đẹp trai à?"
Dương Úc: "Sao lại không, nói như thế nào thì em cũng là hotboy của đội đấy nhé."
Dương Tri Ý: "Làm sao lụm được cái danh hotboy của đội này vậy?"
Nhắc đến đây, Dương Úc liền cảm thấy tức giận: "Hừ, bởi vì hotboy trong ký túc xá của bọn em không tham gia vào đội bóng rổ, nên em mới có được vinh hạnh này."
Dương Tri Ý bật cười, lập tức chia sẻ tin nhắn này cho Ngu Vận.
Ngu Vận cũng cong môi, không hiểu tại sao lại cảm thấy đám sinh viên này cũng có chút đáng yêu.
Cơn buồn cười qua đi, Dương Tri Ý lại thúc giục: "Nhanh nào, chị đây muốn xem ảnh trai đẹp."
Dương Úc: "Để em hỏi anh ấy."
Dương Tri Ý: "Nay mày lịch sự quá vậy?"
Dương Úc nhìn tin nhắn của chị gái mình, cảm thấy cạn lời, sau đó ló đầu ra khỏi giường nhìn người đang ngồi ở bàn học.
"Giang Hoành."
Giang Hoành: "Nói."
Dương Úc vò mạnh tóc của mình, ngáp dài một cái rồi nói, "Em có thể gửi ảnh của anh cho chị em được không?"
Sợ bị Giang Hoành từ chối, Dương Úc lập tức giải thích: "Em đoán là chị Ngu Vận đã kể với chị ấy rằng trong ký túc xá của chúng ta có một anh chàng đẹp trai là anh, cho nên chị ấy mới xin em ảnh của anh chàng đẹp trai đó."
Nghe được câu này, Ngô Hữu chui ra khỏi chăn, khó hiểu nói: "Người chị ấy nhắc đến không phải là tôi ư?"
"..."
Dương Úc: "Trong mơ cái gì cũng có."
Ngô Hữu nghẹn họng.
Dương Úc mặc kệ cậu ta, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Được không?"
Giang Hoành xoay bút trên tay, vẻ mặt lãnh đạm: "Muốn gửi cái nào?"
Dương Úc chớp mắt: "Cái nào cũng được hết."
Câu tiếp theo mang nặng oán khí: "Dù sao thì anh cũng là nam thần 360 độ không góc chết."
Đây là câu nói mà các nữ sinh trong trường hay nói.
"... Ờ." Cảm xúc trên mặt Giang Hoành rất lạnh nhạt, "Tùy cậu."
————-
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Úc: Để tôi chống mắt lên xem anh giả bộ đến khi nào.
Giang Hoành: (*? ▽? *)
————–
Nơ: Ỏoooo anh Úc đáng iu quá huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.