Chương 2: Tuổi nhỏ không là vấn đề
Thời Tinh Thảo
25/03/2022
Editor: Nơ
Đôi lời: À là trong chương 1 có một câu thế này "Giang Hoành chỉ nhỏ hơn mình hai tuổi, lại là Công tác xã hội (工作党 – công tác đảng), làm sao mà giống nhau được."
Chỗ "工作党" mình edit không đúng nha mọi người. Tại mình vẫn thấy cấn nên lên App học tập nước ngoài hỏi thử, thì bạn người Trung đã khai sáng cho mình thế này:
学生党=学生 (Đệ tử đảng = học sinh)
熬夜党=经常熬夜的人 (Thức khuya đảng = người thường xuyên thức khuya)
工作党=已经有工作的人 (Công tác đảng = người đã có việc làm)
Cũng tại mình search nó cứ ra những người làm công tác xã hội, làm trong Đảng nên mới hố như thế T^T hên là quay đầu kịp. Mong mọi người bỏ qua cho sự ngu ngốc này của mình nha ~
————–
Giang Hoành nhất thời không kịp tiếp lời.
Dương Úc cũng không để ý đến bầu không khí ngấm ngầm tính toán giữa hai người. Cậu ta thấy Giang Hoành im lặng một lúc lâu, còn tưởng rằng anh cũng không thoát được trần tục, nhìn Ngu Vận đến mức ngẩn người như bao người khác.
Nghĩ đến đây, cậu ta huých nhẹ vào người anh, thấp giọng nhắc nhở: "Anh Hoành."
Giang Hoành cụp mắt nhìn Ngu Vận, giọng nói hơi trầm xuống: "Giang Hoành."
Ngu Vận mỉm cười đáp lại.
"..."
Dương Úc là một người phản ứng chậm, sau khi nhìn thấy hai người chào hỏi, liền bỏ qua Giang Hoành sang một bên rồi nói chuyện phiếm với Ngu Vận như thường.
"Chị Ngu Vận, một lát nữa chị có bận gì không?"
Ngu Vận: "Sao thế?"
Dương Úc nghiêng người, cách đó không xa có mấy đồng đội đang nháy mắt ám chỉ với cậu ta. Cậu ta ngó sang, cười bất đắt dĩ: "Nếu chị không bận thì buổi tối ăn cơm cùng nhau được chứ?"
Cậu ta chỉ vào đám người cách đó không xa: "Tối nay chúng em ăn liên hoan."
Nếu đổi lại bình thường, Ngu Vận chắc chắn sẽ từ chối, cô không sợ xã giao, nhưng cũng không phải là người thích dùng bữa với người lạ.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của Dương Úc, chị gái ruột lại không có ở nhà, vì vậy Ngu Vận cảm thấy mình cần phải ăn sinh nhật với cậu.
"Được thôi." Cô đảo mắt, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, "Nhưng em có muốn hỏi đồng đội của mình trước không?"
Dương Úc chẳng buồn suy nghĩ: "Bọn họ còn ước chị có thể đi."
Cậu ta quá hiểu nhóm chó độc thân chưa từng nhìn thấy thế giới này.
Dương Úc nói xong, sợ Ngu Vận không tin, liền khoác vai Giang Hoành đang đứng bên cạnh rồi nói: "Đúng chứ anh Hoành?"
Giang Hoành liếc nhìn người ngoại trừ chào hỏi ra thì từ nãy đến giờ vẫn không nhìn mình, khẽ mím môi dưới không đáp lại.
Anh gạt tay Dương Úc ra, vẻ mặt hờ hững: "Đi đây."
Nhìn bóng lưng ngày càng xa của Giang Hoành, Dương Úc nghẹn họng.
Cậu ta giải thích với Ngu Vận: "Chị Ngu Vận, chị đừng để ý, tính tình của Giang Hoành vốn dĩ khó ngửi như vậy, không phải nhằm vào chị đâu."
Ngu Vận giật mình, thuận miệng hỏi: "Hai người các em học cùng một chuyên ngành sao?"
Dương Úc gật đầu: "Phải."
Ngu Vận mỉm cười, không tiếp tục hỏi thêm.
Dương Úc phải trở về ký túc xá để tắm rửa, Ngu Vận cảm thấy cô cần một chút thời gian ở một mình để suy nghĩ về việc Giang Hoành là sinh viên đại học, nên quyết định đợi họ ở gần nơi ăn tối.
*
Sau khi ra khỏi trường học, Ngu Vận tìm thấy một quán trà sữa và đồ ngọt được trang trí đơn giản rồi ngồi xuống.
Cô ôm má, nhìn chằm chằm vào những cô cậu sinh viên muôn hình muôn vẻ bên ngoài cửa sổ một lúc, sau đó đưa ra quyết định cao cả là gửi tin nhắn cho Giang Hoành.
Ngu Vận: "Tối nay có bận gì không?"
Giang Hoành: "Tối nay tôi ở lại đây."
Ngu Vận: "Ừ."
Người bên kia không trả lời.
Ngu Vận gọi một ly nước chanh, uống hết nửa ly mới nhận ra một số chi tiết mà mình đã bỏ qua.
Quả thực cô nên sớm nhận ra Giang Hoành là học sinh.
Ngu Vận và Giang Hoành gặp nhau vào tháng bảy năm nay.
Khoảng thời gian đó, tâm trạng của cô không được tốt, Dương Tri Ý khuyên cô nên ra ngoài thư giãn, đừng để bản thân quá gò bó, thả lỏng một cách hợp lý.
Một buổi chiều nọ, Ngu Vận nhấn vào ứng dụng du lịch, nhìn thấy có người đang tìm kiếm người cùng chí hướng để đi chơi.
Cô nhìn một lúc, cảm thấy hứng thú với lộ trình.
Trong lúc nhất thời, Ngu Vận đã đăng ký.
Đoàn người du lịch này không nhiều, hầu hết đều là những cô cậu thanh niên có tinh thần mạo hiểm một chút.
Tính cả Ngu Vận và tài xế, trong xe có tổng cộng bảy người, bốn nam và ba nữ.
Khi Ngu Vận và Giang Hoành gặp nhau lần đầu tiên, cô vẫn chưa chú ý đến sự tồn tại của nhân vật này.
Trong lúc cô ngồi trò chuyện cũng như trao đổi thông tin cá nhân với đoàn ở trong xe thì Giang Hoành lại ngồi một góc ngủ say.
Đến bữa trưa, Giang Hoành mới xuống xe.
Khi bước xuống xe, anh đã thu hút sự chú ý của hai cô gái khác trong đoàn.
Ngu Vận tranh thủ đi vệ sinh, lúc trở lại, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của hai người, cô cũng ngước mắt lên nhìn anh.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Giang Hoành cũng từ từ nâng mí mắt, đối diện với cô.
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Ngu Vận nhanh chóng thu lại tầm mắt, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận.
Người này có sức hấp dẫn của nhà tư bản.
Không bàn đến nét rắn rỏi, gọn gàng trên gương mặt, nét bất cần giữa hai hàng lông mày, vẻ lười biếng toát ra từ cơ thể cũng rất hấp dẫn người khác. Rõ ràng anh chưa nói gì, chưa làm gì, nhưng vẫn không có cách nào khiến người ta lờ đi.
Sau bữa trưa đơn giản, đoàn người tiếp tục lên đường.
Trong suốt quảng đường buổi chiều, do sự hứng thú mạnh mẽ của hai cô gái đối với Giang Hoành, làm cho hai người đàn ông khác trong đoàn có chút ghen tị, bắt đầu âm thầm đánh giá.
Ngu Vận thấy vậy cũng không ngạc nhiên.
Hầu hết "ẩm thực nam nữ"* trong đoàn du lịch đều muốn trải nghiệm "thức ăn nhanh"**.
*Ẩm thực nam nữ: Ẩm thực và chuyện nam nữ là hai nhu cầu thuộc về bản tính của con người.
**Thức ăn nhanh: được hiểu như tình một đêm.
Buổi tối, xe dừng tại điểm cắm trại đầu tiên.
Sau khi dựng lều xong, thời gian vẫn còn sớm.
Một cô gái trong đoàn đề nghị chơi một số trò chơi để giết thời gian.
Hầu hết các trò chơi mà đàn ông và phụ nữ chơi đều là để tìm hiểu sâu về nhau.
Ngu Vận không muốn tham gia, nhưng cũng không muốn khiến mọi người mất vui.
Nam nữ ngồi thành một vòng tròn, Giang Hoành ngồi cạnh hai cô gái, kế Ngu Vận là hai người đàn ông đã nói chuyện với cô khi nãy. Cô có thể cảm nhận được họ có chút hứng thú với cô.
Trò chơi qua đi, mọi người đã thêm WeChat của nhau, và cũng có một chút hiểu biết đơn giản về nhau.
Đêm nay, là một đêm yên bình.
Sáng sớm hôm sau, gió lạnh hơn một chút.
Khi Ngu Vận ra khỏi lều, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng đen.
Cô là người dậy cuối cùng, lúc cô bước ra ngoài, một cô gái khác nhìn chằm chằm vào cô, ngạc nhiên nói: "Ngu Vận, cô và Giang Hoành khá có duyên đấy, quần áo cũng giống nhau."
Ngu Vận ngước mắt lên, hơi ngạc nhiên khi thấy Giang Hoành đang mặc chiếc áo khoác giống hệt mình.
Cô cười nhẹ, dưới cái nhìn của hai cô gái, nói ra một câu lời ít ý nhiều: "Thương hiệu của áo khoác này khá nổi."
Sự cố về chiếc áo khoác khiến hai cô gái như nổi mụn nhọt trong lòng.
Ngu Vận không quan tâm, cũng không để ý.
Cô ra ngoài là để thả lỏng, vậy nên cô sẽ không quan tâm đến suy nghĩ nhạy cảm của người khác.
Buổi chiều, đoàn đến điểm đến cuối cùng là Núi Trăng.
Núi Trăng, như tên gọi của nó, là một ngọn núi có hình dạng giống như mặt trăng. Đây là nơi mà nhiều vận động viên leo núi thích đến.
Một số người tham gia vào đoàn du lịch này đều thích leo núi.
Bởi vì trước đó sự chú ý của hai cô gái đã bị Giang Hoành cướp mất, hai người đàn ông khác có chút không phục, cho nên khi đến địa điểm leo núi, họ rất háo hức muốn thử so tài.
Ngu Vận nghĩ cuộc thi này khá thú vị.
Đáng tiếc, Giang Hoành căn bản không để ý đến cuộc thi xem ai là người leo lên đỉnh đầu tiên mà họ đề xuất.
Anh mặc đồ bảo hộ và đeo dây thừng với vẻ mặt lạnh lùng, trong khi hai người kia đang nghiến răng nghiến lợi thì anh đã lặng lẽ leo lên, động tác nhanh nhẹn lưu loát, như một sự khiêu khích thầm lặng.
Ngu Vận nâng mắt, nhìn những đường cơ gồ lên vì dùng sức, một cô gái trạc tuổi đang đứng bên cạnh đột nhiên huých nhẹ vào cánh tay cô: "Ngu Vận."
Ngu Vận nhìn cô ta.
Đôi mắt cô gái lóe sáng, nhỏ giọng hỏi: "Cô không có hứng thú với Giang Hoành phải không?"
"..." Ngu Vận không trả lời ngay, hỏi ngược lại, "Chuẩn bị hành động?"
Cô gái gật đầu: "Ngày mai đoàn chúng ta phải chia tay rồi, tối nay tôi phải thu phục được cậu ta."
Cô gái nói: "Tôi không tin đàn ông có thể từ chối một người phụ nữ cởi hết quần áo nằm trong lều."
Ngu Vận trầm mặc hai giây, hỏi một câu: "Ngày hôm qua cậu ta nói rằng cậu ta 22 tuổi?"
"Đúng thế." Cô gái cười, "Cô muốn nói cậu ta nhỏ tuổi hơn tôi sao?"
Ngay khi Ngu Vận muốn nói mình không phải có ý này, cô gái chợt che môi rồi cười nói: "Tuổi nhỏ không là vấn đề, chỗ khác không nhỏ là được."
"..."
Vào buổi tối, cô gái nói sẽ thu phục Giang Hoành đã đề nghị chơi trò chơi.
Chỉ là trò chơi đêm nay là một trò chơi có chút hương vị người lớn.
Tửu lượng của cô thuộc dạng bình thường, lúc kết thúc đã có chút say.
Trong đoàn du lịch còn có một người nhỏ hơn Giang Hoành hai tuổi, sắp bắt đầu học năm ba.
Trong chuyến đi ba ngày hai đêm, cậu ta bộc lộ tâm tư của mình với Ngu Vận rất rõ ràng. Khi Ngu Vận chuẩn bị trở về lều của mình, cậu ta đã ngăn cô lại, hỏi một câu: "Cùng nhau trải qua đêm nay được chứ?"
Ngu Vận: "Không được."
Trong lúc đối phương còn muốn cố gắng lôi kéo, Ngu Vận thẳng thừng từ chối, "Tôi không có hứng thú với sinh viên."
"..."
Ngu Vận đến khu vệ sinh gần đó để rửa mặt, sau đó trở lại lều.
Lúc cô trở lại, Giang Hoành đang đứng hút thuốc cách đó không xa, bên cạnh là cô gái nói muốn thu phục anh.
Khi đi ngang qua, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp và thờ ơ của anh.
"Chị không phải kiểu người tôi thích."
Cô gái vẫn không chịu buông tha: "Vậy cậu thích kiểu người thế nào?"
Cảm nhận được sự tồn tại của Ngu Vận, ánh mắt Giang Hoành dừng lại trên người cô.
Anh không lên tiếng, Ngu Vận cũng im lặng đón nhận sự tức giận của cô gái, cô ta nhìn cô thật lâu, cả người đều mất bình tĩnh: "Ngu Vận, chẳng phải cô đã nói không có hứng thú với cậu ta sao?"
Mặc dù Ngu Vận cảm thấy trên người Giang Hoành quả thật có mùi vị hấp dẫn của hormone nam tính, hơn nữa dáng người và tính cách cũng rất mạnh mẽ, có thể xem như người bạn đồng hành để buông thả.
Chỉ là trước khi cô gái nói ra điều này, cô thực sự không có hứng thú.
Nhưng thật tình cờ, lời nói của cô ta như chạm phải điểm ngứa của Ngu Vận.
Cô đảo mắt, nghiêng đầu mỉm cười với cô ta: "Tôi nói khi nào nhỉ?"
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cô gái bị vẻ vô sỉ của cô làm cho hoảng sợ, cộng thêm Giang Hoành không nhịn được cười, cuối cùng hậm hực bỏ đi.
Người đã đi khỏi, trên con đường vắng chỉ còn lại Ngu Vận và Giang Hoành.
Sau khi trải qua một màn im lặng.
Ngu Vận nhấc chân đi ngang qua người Giang Hoành.
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai, "Thử xem?"
Ngu Vận ngước mắt, bắt gặp vẻ mặt không có ý tốt của anh.
Đêm đó, Ngu Vận không đồng ý.
Nửa tháng sau, Ngu Vận tình cờ gặp anh tại một quán bar ở Nam Thành.
Sau lần gặp lại đó, mọi chuyện đều diễn ra một cách tự nhiên.
*
Nghĩ đến đây, Ngu Vận sắp xếp lại quá trình mà cô gặp Giang Hoành.
Sau khi cô và Giang Hoành gặp lại, cô cũng không hỏi Giang Hoành làm gì, cũng bởi vì tuổi tác mà mặc định anh không phải là sinh viên đại học.
Nếu đứng ở góc độ của Giang Hoành, có lẽ cô sẽ hiểu được tại sao anh không giải thích với mình. Bọn họ chỉ là bạn tình, thật sự không cần giải thích nhiều như vậy.
Nhưng dù sao "người bị lừa" cũng là mình, cho nên Ngu Vận không thể nghĩ thoáng được như vậy.
Bất luận nghĩ như thế nào, trong lòng cô cũng chút lửa giận.
*
Cùng lúc đó, Giang Hoành trở về ký túc xá, nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện giữa mình và Ngu Vận hồi lâu.
Anh nhập một đoạn văn bản thật dài vào khung chat, nhìn một lúc rồi lại xóa hết đi.
Trong khoảng thời gian quen biết Ngu Vận, tất nhiên anh có sự hiểu biết nhất định về cô.
Thoạt nhìn cô có vẻ tùy hứng dễ chịu, nhưng không ai được phép bước qua ranh giới cuối cùng. Cô rất ghét người khác lừa dối mình, cho dù người đó không cố ý đi chăng nữa.
Quan trọng nhất chính là, cô không thích sinh viên. Nói chính xác hơn là cô không chấp nhận bản thân có kiểu ràng buộc này với sinh viên.
Giang Hoành nhíu mày một hồi, sau đó đưa tay lên vò tóc.
"Anh Hoành."
Dương Úc tắm rửa xong xuôi thì đi ra khỏi phòng tắm: "Bọn em ra ngoài ăn cơm, có cần mang về cho anh một ít không?"
Giang Hoành dừng lại vài giây, đứng dậy bỏ điện thoại vào túi, "Không cần, tôi cũng đi."
Dương Úc sửng sốt: "Không phải anh về phòng để ngủ sao?"
Sắc mặt Giang Hoành không thay đổi: "Hiện tại không ngủ."
Dương Úc cảm thấy hôm nay Gianh Hoành có chút không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì cậu ta không nói được.
Giang Hoành không để ý đến ánh mắt dò xét của cậu ta, đi ra khỏi ký túc xá trước.
*
Buổi tối, một nhóm các chàng trai năng động, tinh thần phấn chấn tụ tập một chỗ cùng nhau làm trò, trông khá thú vị.
Nhà hàng mà Dương Úc đặt khá đông khách, phục vụ hơi chậm.
Trong lúc chờ đồ ăn lên bàn, có người đề nghị chơi trò chơi.
Dương Úc: "Chơi cái gì?"
Người nọ đảo mắt nhìn một vòng, cười nói: "Hay là chơi "Ai là gián điệp?"."
Mình sẽ cố gắng giải thích dễ hiểu nhất nhé ~
"Ai là gián điệp?" là trò chơi so tài về khả năng ngôn ngữ, kiến thức và trí tưởng tượng. Cử ra một người làm quản trò để phát từ khóa cho những người còn lại. Người chơi chỉ có thể nói một câu để mô tả từ khóa mà họ nhận được (không thể nói từ đó trực tiếp, cũng không được để " gián điệp" phát hiện ra từ đó là gì). Sau khi đi hết một vòng, người chơi sẽ chọn ra người mà mình nghi ngờ là gián điệp, người có phiếu bầu nhiều nhất sẽ bị loại. Nếu số phiếu hòa nhau thì sẽ chơi tiếp, nhưng nếu chỉ còn lại ba người (kể cả gián điệp) thì gián điệp sẽ thắng và ngược lại.
Ví dụ:
Đề tài thể thao: 7 người chơi thì 6 người có từ khóa giống nhau (bóng rổ) và 1 người còn lại sẽ có từ khóa khác (bóng đá). Lần lượt từng người mô tả từ khóa mà mình đang có, kiểu như cần phải chạy, cần dùng sức, hay cần nhiều người chẳng hạn, chỉ cần đừng nói quá rõ để gián điệp phát hiện là được.
Một người khác khịt mũi khinh thường: "Trò này quá trẻ con, chẳng có gì vui. Hơn nữa các đề tài trong App gián điệp và tài khoản chính thức (của WeChat) (?) đều nhàm chán và vô vị."
(?) Câu gốc: 而且那卧底 app 和公众号出的题都很无聊, 没什么意思. Mình không xài WeChat nên cũng không rõ khúc này cho lắm. Ai biết thì chỉ giúp mình với nha, mình cảm ơn nhiều ạ <3
"Chúng ta có thể tự đưa ra đề tài." Người đề xuất lên tiếng, "Chỉ cần gửi từ khóa cho nhau là được."
Dù mọi người đều cảm thấy nhàm chán nhưng họ phải thừa nhận rằng đây là một trò chơi giết thời gian.
Ngu Vận bên này đang nhìn điện thoại, đột nhiên có người kêu tên cô.
"Chị Ngu Vận, chơi chung không?"
Ngu Vận đã chơi trò này một lần, cô dừng một chút, sau đó mỉm cười đồng ý: "Được."
Người nọ lập tức lấy điện thoại ra, nịnh nọt nói: "Chị Ngu Vận không ngại thêm bạn chứ?" Sợ Ngu Vận từ chối, người nọ giải thích, "Chúng ta thay phiên nhau đưa ra đề tài, cần phải gửi các từ khóa cho nhau một cách riêng tư."
(Ý của ổng là người làm quản trò sẽ gửi từ khóa cho từng người chơi thông qua tin nhắn Wechat)
Cậu ta nháy mắt, những người khác cũng phụ họa theo.
Dương Úc ngẩn người nhìn một màn này, sau đó liền nhận ra đồng đội của mình muốn chơi trò này là có mục đích.
Đồng đội của cậu nào có muốn chơi trò này, rõ ràng là muốn WeChat của Ngu Vận, nhưng lại ngại ngùng không dám nói thẳng, vì sợ bị từ chối.
"Mấy người thật là..."
Dương Úc sợ Ngu Vận khó xử, đang định từ chối thay cô thì bị cô ngăn lại, mím môi cười: "Không ngại."
Cô nhấn vào mã QR WeChat rồi đưa điện thoại cho họ quét.
Đám người hoan hô, lập tức lấy điện thoại ra thêm bạn.
Đợi sau khi bọn họ quét tới quét lui, cuối cùng điện thoại cũng được chuyển về tay chính chủ, ngay khi sắp đến tay cô, Dương Úc đột nhiên hỏi: "Không phải anh Hoành vẫn chưa quét sao?"
Vừa nói, cậu ta vừa đưa điện thoại sắp đến tay Ngu Vận cho Giang Hoành.
Những chuyện công bằng như thế này, từ trước đến nay Dương Úc đều làm không tồi.
"..."
Thấy Giang Hoành ngồi im không nhúc nhích, Dương Úc liền nghĩ đến thói quen không thích thêm người lạ vào danh sách bạn bè của anh, trầm giọng hỏi: "Anh không định chừa mặt mũi cho chị Ngu Vận à?"
Khóe miệng Giang Hoành giật giật, lại bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của Ngu Vận.
Thật ra cô rất muốn biết, làm sao anh có thể thêm người đã có trong danh sách bạn bè dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Vận: Xem kịch hay.
Giang Hoành: Hiện tại em nhận sai thì còn kịp không?
Tác giả: Hong bé ơi (*? ▽? *)
Đôi lời: À là trong chương 1 có một câu thế này "Giang Hoành chỉ nhỏ hơn mình hai tuổi, lại là Công tác xã hội (工作党 – công tác đảng), làm sao mà giống nhau được."
Chỗ "工作党" mình edit không đúng nha mọi người. Tại mình vẫn thấy cấn nên lên App học tập nước ngoài hỏi thử, thì bạn người Trung đã khai sáng cho mình thế này:
学生党=学生 (Đệ tử đảng = học sinh)
熬夜党=经常熬夜的人 (Thức khuya đảng = người thường xuyên thức khuya)
工作党=已经有工作的人 (Công tác đảng = người đã có việc làm)
Cũng tại mình search nó cứ ra những người làm công tác xã hội, làm trong Đảng nên mới hố như thế T^T hên là quay đầu kịp. Mong mọi người bỏ qua cho sự ngu ngốc này của mình nha ~
————–
Giang Hoành nhất thời không kịp tiếp lời.
Dương Úc cũng không để ý đến bầu không khí ngấm ngầm tính toán giữa hai người. Cậu ta thấy Giang Hoành im lặng một lúc lâu, còn tưởng rằng anh cũng không thoát được trần tục, nhìn Ngu Vận đến mức ngẩn người như bao người khác.
Nghĩ đến đây, cậu ta huých nhẹ vào người anh, thấp giọng nhắc nhở: "Anh Hoành."
Giang Hoành cụp mắt nhìn Ngu Vận, giọng nói hơi trầm xuống: "Giang Hoành."
Ngu Vận mỉm cười đáp lại.
"..."
Dương Úc là một người phản ứng chậm, sau khi nhìn thấy hai người chào hỏi, liền bỏ qua Giang Hoành sang một bên rồi nói chuyện phiếm với Ngu Vận như thường.
"Chị Ngu Vận, một lát nữa chị có bận gì không?"
Ngu Vận: "Sao thế?"
Dương Úc nghiêng người, cách đó không xa có mấy đồng đội đang nháy mắt ám chỉ với cậu ta. Cậu ta ngó sang, cười bất đắt dĩ: "Nếu chị không bận thì buổi tối ăn cơm cùng nhau được chứ?"
Cậu ta chỉ vào đám người cách đó không xa: "Tối nay chúng em ăn liên hoan."
Nếu đổi lại bình thường, Ngu Vận chắc chắn sẽ từ chối, cô không sợ xã giao, nhưng cũng không phải là người thích dùng bữa với người lạ.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của Dương Úc, chị gái ruột lại không có ở nhà, vì vậy Ngu Vận cảm thấy mình cần phải ăn sinh nhật với cậu.
"Được thôi." Cô đảo mắt, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, "Nhưng em có muốn hỏi đồng đội của mình trước không?"
Dương Úc chẳng buồn suy nghĩ: "Bọn họ còn ước chị có thể đi."
Cậu ta quá hiểu nhóm chó độc thân chưa từng nhìn thấy thế giới này.
Dương Úc nói xong, sợ Ngu Vận không tin, liền khoác vai Giang Hoành đang đứng bên cạnh rồi nói: "Đúng chứ anh Hoành?"
Giang Hoành liếc nhìn người ngoại trừ chào hỏi ra thì từ nãy đến giờ vẫn không nhìn mình, khẽ mím môi dưới không đáp lại.
Anh gạt tay Dương Úc ra, vẻ mặt hờ hững: "Đi đây."
Nhìn bóng lưng ngày càng xa của Giang Hoành, Dương Úc nghẹn họng.
Cậu ta giải thích với Ngu Vận: "Chị Ngu Vận, chị đừng để ý, tính tình của Giang Hoành vốn dĩ khó ngửi như vậy, không phải nhằm vào chị đâu."
Ngu Vận giật mình, thuận miệng hỏi: "Hai người các em học cùng một chuyên ngành sao?"
Dương Úc gật đầu: "Phải."
Ngu Vận mỉm cười, không tiếp tục hỏi thêm.
Dương Úc phải trở về ký túc xá để tắm rửa, Ngu Vận cảm thấy cô cần một chút thời gian ở một mình để suy nghĩ về việc Giang Hoành là sinh viên đại học, nên quyết định đợi họ ở gần nơi ăn tối.
*
Sau khi ra khỏi trường học, Ngu Vận tìm thấy một quán trà sữa và đồ ngọt được trang trí đơn giản rồi ngồi xuống.
Cô ôm má, nhìn chằm chằm vào những cô cậu sinh viên muôn hình muôn vẻ bên ngoài cửa sổ một lúc, sau đó đưa ra quyết định cao cả là gửi tin nhắn cho Giang Hoành.
Ngu Vận: "Tối nay có bận gì không?"
Giang Hoành: "Tối nay tôi ở lại đây."
Ngu Vận: "Ừ."
Người bên kia không trả lời.
Ngu Vận gọi một ly nước chanh, uống hết nửa ly mới nhận ra một số chi tiết mà mình đã bỏ qua.
Quả thực cô nên sớm nhận ra Giang Hoành là học sinh.
Ngu Vận và Giang Hoành gặp nhau vào tháng bảy năm nay.
Khoảng thời gian đó, tâm trạng của cô không được tốt, Dương Tri Ý khuyên cô nên ra ngoài thư giãn, đừng để bản thân quá gò bó, thả lỏng một cách hợp lý.
Một buổi chiều nọ, Ngu Vận nhấn vào ứng dụng du lịch, nhìn thấy có người đang tìm kiếm người cùng chí hướng để đi chơi.
Cô nhìn một lúc, cảm thấy hứng thú với lộ trình.
Trong lúc nhất thời, Ngu Vận đã đăng ký.
Đoàn người du lịch này không nhiều, hầu hết đều là những cô cậu thanh niên có tinh thần mạo hiểm một chút.
Tính cả Ngu Vận và tài xế, trong xe có tổng cộng bảy người, bốn nam và ba nữ.
Khi Ngu Vận và Giang Hoành gặp nhau lần đầu tiên, cô vẫn chưa chú ý đến sự tồn tại của nhân vật này.
Trong lúc cô ngồi trò chuyện cũng như trao đổi thông tin cá nhân với đoàn ở trong xe thì Giang Hoành lại ngồi một góc ngủ say.
Đến bữa trưa, Giang Hoành mới xuống xe.
Khi bước xuống xe, anh đã thu hút sự chú ý của hai cô gái khác trong đoàn.
Ngu Vận tranh thủ đi vệ sinh, lúc trở lại, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của hai người, cô cũng ngước mắt lên nhìn anh.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Giang Hoành cũng từ từ nâng mí mắt, đối diện với cô.
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Ngu Vận nhanh chóng thu lại tầm mắt, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận.
Người này có sức hấp dẫn của nhà tư bản.
Không bàn đến nét rắn rỏi, gọn gàng trên gương mặt, nét bất cần giữa hai hàng lông mày, vẻ lười biếng toát ra từ cơ thể cũng rất hấp dẫn người khác. Rõ ràng anh chưa nói gì, chưa làm gì, nhưng vẫn không có cách nào khiến người ta lờ đi.
Sau bữa trưa đơn giản, đoàn người tiếp tục lên đường.
Trong suốt quảng đường buổi chiều, do sự hứng thú mạnh mẽ của hai cô gái đối với Giang Hoành, làm cho hai người đàn ông khác trong đoàn có chút ghen tị, bắt đầu âm thầm đánh giá.
Ngu Vận thấy vậy cũng không ngạc nhiên.
Hầu hết "ẩm thực nam nữ"* trong đoàn du lịch đều muốn trải nghiệm "thức ăn nhanh"**.
*Ẩm thực nam nữ: Ẩm thực và chuyện nam nữ là hai nhu cầu thuộc về bản tính của con người.
**Thức ăn nhanh: được hiểu như tình một đêm.
Buổi tối, xe dừng tại điểm cắm trại đầu tiên.
Sau khi dựng lều xong, thời gian vẫn còn sớm.
Một cô gái trong đoàn đề nghị chơi một số trò chơi để giết thời gian.
Hầu hết các trò chơi mà đàn ông và phụ nữ chơi đều là để tìm hiểu sâu về nhau.
Ngu Vận không muốn tham gia, nhưng cũng không muốn khiến mọi người mất vui.
Nam nữ ngồi thành một vòng tròn, Giang Hoành ngồi cạnh hai cô gái, kế Ngu Vận là hai người đàn ông đã nói chuyện với cô khi nãy. Cô có thể cảm nhận được họ có chút hứng thú với cô.
Trò chơi qua đi, mọi người đã thêm WeChat của nhau, và cũng có một chút hiểu biết đơn giản về nhau.
Đêm nay, là một đêm yên bình.
Sáng sớm hôm sau, gió lạnh hơn một chút.
Khi Ngu Vận ra khỏi lều, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng đen.
Cô là người dậy cuối cùng, lúc cô bước ra ngoài, một cô gái khác nhìn chằm chằm vào cô, ngạc nhiên nói: "Ngu Vận, cô và Giang Hoành khá có duyên đấy, quần áo cũng giống nhau."
Ngu Vận ngước mắt lên, hơi ngạc nhiên khi thấy Giang Hoành đang mặc chiếc áo khoác giống hệt mình.
Cô cười nhẹ, dưới cái nhìn của hai cô gái, nói ra một câu lời ít ý nhiều: "Thương hiệu của áo khoác này khá nổi."
Sự cố về chiếc áo khoác khiến hai cô gái như nổi mụn nhọt trong lòng.
Ngu Vận không quan tâm, cũng không để ý.
Cô ra ngoài là để thả lỏng, vậy nên cô sẽ không quan tâm đến suy nghĩ nhạy cảm của người khác.
Buổi chiều, đoàn đến điểm đến cuối cùng là Núi Trăng.
Núi Trăng, như tên gọi của nó, là một ngọn núi có hình dạng giống như mặt trăng. Đây là nơi mà nhiều vận động viên leo núi thích đến.
Một số người tham gia vào đoàn du lịch này đều thích leo núi.
Bởi vì trước đó sự chú ý của hai cô gái đã bị Giang Hoành cướp mất, hai người đàn ông khác có chút không phục, cho nên khi đến địa điểm leo núi, họ rất háo hức muốn thử so tài.
Ngu Vận nghĩ cuộc thi này khá thú vị.
Đáng tiếc, Giang Hoành căn bản không để ý đến cuộc thi xem ai là người leo lên đỉnh đầu tiên mà họ đề xuất.
Anh mặc đồ bảo hộ và đeo dây thừng với vẻ mặt lạnh lùng, trong khi hai người kia đang nghiến răng nghiến lợi thì anh đã lặng lẽ leo lên, động tác nhanh nhẹn lưu loát, như một sự khiêu khích thầm lặng.
Ngu Vận nâng mắt, nhìn những đường cơ gồ lên vì dùng sức, một cô gái trạc tuổi đang đứng bên cạnh đột nhiên huých nhẹ vào cánh tay cô: "Ngu Vận."
Ngu Vận nhìn cô ta.
Đôi mắt cô gái lóe sáng, nhỏ giọng hỏi: "Cô không có hứng thú với Giang Hoành phải không?"
"..." Ngu Vận không trả lời ngay, hỏi ngược lại, "Chuẩn bị hành động?"
Cô gái gật đầu: "Ngày mai đoàn chúng ta phải chia tay rồi, tối nay tôi phải thu phục được cậu ta."
Cô gái nói: "Tôi không tin đàn ông có thể từ chối một người phụ nữ cởi hết quần áo nằm trong lều."
Ngu Vận trầm mặc hai giây, hỏi một câu: "Ngày hôm qua cậu ta nói rằng cậu ta 22 tuổi?"
"Đúng thế." Cô gái cười, "Cô muốn nói cậu ta nhỏ tuổi hơn tôi sao?"
Ngay khi Ngu Vận muốn nói mình không phải có ý này, cô gái chợt che môi rồi cười nói: "Tuổi nhỏ không là vấn đề, chỗ khác không nhỏ là được."
"..."
Vào buổi tối, cô gái nói sẽ thu phục Giang Hoành đã đề nghị chơi trò chơi.
Chỉ là trò chơi đêm nay là một trò chơi có chút hương vị người lớn.
Tửu lượng của cô thuộc dạng bình thường, lúc kết thúc đã có chút say.
Trong đoàn du lịch còn có một người nhỏ hơn Giang Hoành hai tuổi, sắp bắt đầu học năm ba.
Trong chuyến đi ba ngày hai đêm, cậu ta bộc lộ tâm tư của mình với Ngu Vận rất rõ ràng. Khi Ngu Vận chuẩn bị trở về lều của mình, cậu ta đã ngăn cô lại, hỏi một câu: "Cùng nhau trải qua đêm nay được chứ?"
Ngu Vận: "Không được."
Trong lúc đối phương còn muốn cố gắng lôi kéo, Ngu Vận thẳng thừng từ chối, "Tôi không có hứng thú với sinh viên."
"..."
Ngu Vận đến khu vệ sinh gần đó để rửa mặt, sau đó trở lại lều.
Lúc cô trở lại, Giang Hoành đang đứng hút thuốc cách đó không xa, bên cạnh là cô gái nói muốn thu phục anh.
Khi đi ngang qua, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp và thờ ơ của anh.
"Chị không phải kiểu người tôi thích."
Cô gái vẫn không chịu buông tha: "Vậy cậu thích kiểu người thế nào?"
Cảm nhận được sự tồn tại của Ngu Vận, ánh mắt Giang Hoành dừng lại trên người cô.
Anh không lên tiếng, Ngu Vận cũng im lặng đón nhận sự tức giận của cô gái, cô ta nhìn cô thật lâu, cả người đều mất bình tĩnh: "Ngu Vận, chẳng phải cô đã nói không có hứng thú với cậu ta sao?"
Mặc dù Ngu Vận cảm thấy trên người Giang Hoành quả thật có mùi vị hấp dẫn của hormone nam tính, hơn nữa dáng người và tính cách cũng rất mạnh mẽ, có thể xem như người bạn đồng hành để buông thả.
Chỉ là trước khi cô gái nói ra điều này, cô thực sự không có hứng thú.
Nhưng thật tình cờ, lời nói của cô ta như chạm phải điểm ngứa của Ngu Vận.
Cô đảo mắt, nghiêng đầu mỉm cười với cô ta: "Tôi nói khi nào nhỉ?"
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cô gái bị vẻ vô sỉ của cô làm cho hoảng sợ, cộng thêm Giang Hoành không nhịn được cười, cuối cùng hậm hực bỏ đi.
Người đã đi khỏi, trên con đường vắng chỉ còn lại Ngu Vận và Giang Hoành.
Sau khi trải qua một màn im lặng.
Ngu Vận nhấc chân đi ngang qua người Giang Hoành.
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai, "Thử xem?"
Ngu Vận ngước mắt, bắt gặp vẻ mặt không có ý tốt của anh.
Đêm đó, Ngu Vận không đồng ý.
Nửa tháng sau, Ngu Vận tình cờ gặp anh tại một quán bar ở Nam Thành.
Sau lần gặp lại đó, mọi chuyện đều diễn ra một cách tự nhiên.
*
Nghĩ đến đây, Ngu Vận sắp xếp lại quá trình mà cô gặp Giang Hoành.
Sau khi cô và Giang Hoành gặp lại, cô cũng không hỏi Giang Hoành làm gì, cũng bởi vì tuổi tác mà mặc định anh không phải là sinh viên đại học.
Nếu đứng ở góc độ của Giang Hoành, có lẽ cô sẽ hiểu được tại sao anh không giải thích với mình. Bọn họ chỉ là bạn tình, thật sự không cần giải thích nhiều như vậy.
Nhưng dù sao "người bị lừa" cũng là mình, cho nên Ngu Vận không thể nghĩ thoáng được như vậy.
Bất luận nghĩ như thế nào, trong lòng cô cũng chút lửa giận.
*
Cùng lúc đó, Giang Hoành trở về ký túc xá, nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện giữa mình và Ngu Vận hồi lâu.
Anh nhập một đoạn văn bản thật dài vào khung chat, nhìn một lúc rồi lại xóa hết đi.
Trong khoảng thời gian quen biết Ngu Vận, tất nhiên anh có sự hiểu biết nhất định về cô.
Thoạt nhìn cô có vẻ tùy hứng dễ chịu, nhưng không ai được phép bước qua ranh giới cuối cùng. Cô rất ghét người khác lừa dối mình, cho dù người đó không cố ý đi chăng nữa.
Quan trọng nhất chính là, cô không thích sinh viên. Nói chính xác hơn là cô không chấp nhận bản thân có kiểu ràng buộc này với sinh viên.
Giang Hoành nhíu mày một hồi, sau đó đưa tay lên vò tóc.
"Anh Hoành."
Dương Úc tắm rửa xong xuôi thì đi ra khỏi phòng tắm: "Bọn em ra ngoài ăn cơm, có cần mang về cho anh một ít không?"
Giang Hoành dừng lại vài giây, đứng dậy bỏ điện thoại vào túi, "Không cần, tôi cũng đi."
Dương Úc sửng sốt: "Không phải anh về phòng để ngủ sao?"
Sắc mặt Giang Hoành không thay đổi: "Hiện tại không ngủ."
Dương Úc cảm thấy hôm nay Gianh Hoành có chút không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì cậu ta không nói được.
Giang Hoành không để ý đến ánh mắt dò xét của cậu ta, đi ra khỏi ký túc xá trước.
*
Buổi tối, một nhóm các chàng trai năng động, tinh thần phấn chấn tụ tập một chỗ cùng nhau làm trò, trông khá thú vị.
Nhà hàng mà Dương Úc đặt khá đông khách, phục vụ hơi chậm.
Trong lúc chờ đồ ăn lên bàn, có người đề nghị chơi trò chơi.
Dương Úc: "Chơi cái gì?"
Người nọ đảo mắt nhìn một vòng, cười nói: "Hay là chơi "Ai là gián điệp?"."
Mình sẽ cố gắng giải thích dễ hiểu nhất nhé ~
"Ai là gián điệp?" là trò chơi so tài về khả năng ngôn ngữ, kiến thức và trí tưởng tượng. Cử ra một người làm quản trò để phát từ khóa cho những người còn lại. Người chơi chỉ có thể nói một câu để mô tả từ khóa mà họ nhận được (không thể nói từ đó trực tiếp, cũng không được để " gián điệp" phát hiện ra từ đó là gì). Sau khi đi hết một vòng, người chơi sẽ chọn ra người mà mình nghi ngờ là gián điệp, người có phiếu bầu nhiều nhất sẽ bị loại. Nếu số phiếu hòa nhau thì sẽ chơi tiếp, nhưng nếu chỉ còn lại ba người (kể cả gián điệp) thì gián điệp sẽ thắng và ngược lại.
Ví dụ:
Đề tài thể thao: 7 người chơi thì 6 người có từ khóa giống nhau (bóng rổ) và 1 người còn lại sẽ có từ khóa khác (bóng đá). Lần lượt từng người mô tả từ khóa mà mình đang có, kiểu như cần phải chạy, cần dùng sức, hay cần nhiều người chẳng hạn, chỉ cần đừng nói quá rõ để gián điệp phát hiện là được.
Một người khác khịt mũi khinh thường: "Trò này quá trẻ con, chẳng có gì vui. Hơn nữa các đề tài trong App gián điệp và tài khoản chính thức (của WeChat) (?) đều nhàm chán và vô vị."
(?) Câu gốc: 而且那卧底 app 和公众号出的题都很无聊, 没什么意思. Mình không xài WeChat nên cũng không rõ khúc này cho lắm. Ai biết thì chỉ giúp mình với nha, mình cảm ơn nhiều ạ <3
"Chúng ta có thể tự đưa ra đề tài." Người đề xuất lên tiếng, "Chỉ cần gửi từ khóa cho nhau là được."
Dù mọi người đều cảm thấy nhàm chán nhưng họ phải thừa nhận rằng đây là một trò chơi giết thời gian.
Ngu Vận bên này đang nhìn điện thoại, đột nhiên có người kêu tên cô.
"Chị Ngu Vận, chơi chung không?"
Ngu Vận đã chơi trò này một lần, cô dừng một chút, sau đó mỉm cười đồng ý: "Được."
Người nọ lập tức lấy điện thoại ra, nịnh nọt nói: "Chị Ngu Vận không ngại thêm bạn chứ?" Sợ Ngu Vận từ chối, người nọ giải thích, "Chúng ta thay phiên nhau đưa ra đề tài, cần phải gửi các từ khóa cho nhau một cách riêng tư."
(Ý của ổng là người làm quản trò sẽ gửi từ khóa cho từng người chơi thông qua tin nhắn Wechat)
Cậu ta nháy mắt, những người khác cũng phụ họa theo.
Dương Úc ngẩn người nhìn một màn này, sau đó liền nhận ra đồng đội của mình muốn chơi trò này là có mục đích.
Đồng đội của cậu nào có muốn chơi trò này, rõ ràng là muốn WeChat của Ngu Vận, nhưng lại ngại ngùng không dám nói thẳng, vì sợ bị từ chối.
"Mấy người thật là..."
Dương Úc sợ Ngu Vận khó xử, đang định từ chối thay cô thì bị cô ngăn lại, mím môi cười: "Không ngại."
Cô nhấn vào mã QR WeChat rồi đưa điện thoại cho họ quét.
Đám người hoan hô, lập tức lấy điện thoại ra thêm bạn.
Đợi sau khi bọn họ quét tới quét lui, cuối cùng điện thoại cũng được chuyển về tay chính chủ, ngay khi sắp đến tay cô, Dương Úc đột nhiên hỏi: "Không phải anh Hoành vẫn chưa quét sao?"
Vừa nói, cậu ta vừa đưa điện thoại sắp đến tay Ngu Vận cho Giang Hoành.
Những chuyện công bằng như thế này, từ trước đến nay Dương Úc đều làm không tồi.
"..."
Thấy Giang Hoành ngồi im không nhúc nhích, Dương Úc liền nghĩ đến thói quen không thích thêm người lạ vào danh sách bạn bè của anh, trầm giọng hỏi: "Anh không định chừa mặt mũi cho chị Ngu Vận à?"
Khóe miệng Giang Hoành giật giật, lại bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của Ngu Vận.
Thật ra cô rất muốn biết, làm sao anh có thể thêm người đã có trong danh sách bạn bè dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Vận: Xem kịch hay.
Giang Hoành: Hiện tại em nhận sai thì còn kịp không?
Tác giả: Hong bé ơi (*? ▽? *)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.