Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài
Chương 100
Ninh Hải
12/01/2022
“Trả lại tiền của anh ta cho anh ta. Ngược lại tôi không đi.” Lục Lê Vân dứt khoát nằm dài luôn trên ghế, “Trở về nói với ông chủ của các người, bảo anh ta cố gắng đi hỏi thăm xem thân phận của tôi là gì, sau
đó rồi đến nói chuyện với tôi.”
Thật ra trong nhà của Lục Lê Vân cũng không có gì ghê gớm, chẳng qua lá cậy vào bố của cô
ta mở một công ty nhỏ với lợi nhuận cũng được, không được tự mãn.
Quản lí đại sảnh lười nói nhiều trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu với 4 bảo vệ.
Các bảo vệ cùng nhau nhấc cô ta từ ghế lên.
“A các người làm cái gì vậy?” Lục Lê Vân kinh hãi, “Các người mau thả tôi xuống có nghe thấy không.”
Coco đưa Mạc Song Song đến quầy lễ tân chăm sóc khách
hàng.
Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Coco, lập tức cung kính cúi chào, “Ông chủ có gì căn dặn”
“Lấy cho vị tiểu thư này một bộ đồ bơi.” Coco nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, “Cái loại mà quyến rũ chút.”
Nhân viên phục vụ lập tức hiểu ý, “Được, tôi đi lấy ngay.”
Mạc Song Song kinh hãi nhìn anh ta, “Tại sao phải mặc quyến rũ, tôi không muốn.”
Coco trợn mắt nhìn cô ấy, “Lẽ nào bô không muốn hơn người phụ nữ vừa rồi làm nhục cô hay sao.”
“Tôi mới không thèm so đo với cô ta đó.” Mạc Song Song nói, “Hơn nữa không phải anh đuổi bọn họ đi rồi sao?”
“Bọn họ đi rồi không sai.” Coco nói, “Nhưng mà vừa rồi nhiều người như thế cũng nhìn thấy rồi, có vài người không chừng còn nhận ra đôi tra nam nữ đó, vì thế đã chơi phải chơi cho trót, biết không? Làm việc không có chặt chẽ cẩn thận như thế, khó trách
cô luôn gặp rắc rối.”
Cho dù Mạc Song Song rất bái phục sự cẩn thẩn tỉ mỉ của Coco, cũng rất cảm kích vì anh ta giúp cô giải vây, nhưng đối với thói quen hơi một tí là thích chế giễu người khác của anh ta vẫn là tương đối phản cảm.
“Này, anh đừng có suốt ngày trách mắng tôi có được không?” Mạc Song Song bĩu môi, “Anh vừa rồi giúp tôi, tôi cũng nên cảm ơn anh. Nhưng không có nghĩa tôi phải nhận cái sự bình phẩm soi mói của anh”
Coco buồn cười nhìn cô ấy: “Cảm ơn tôi ha thật lạ đời, cô cảm ơn người khác đều là kiều thái độ như vậy sao? Cô cho rằng tôi nói cô như vậy là bình phẩm soi mói cô những gì tôi nói đều là sự thật đúng không? Cô xem lại cô coi cái kiểu trang điểm này, không phải tôi chửi cô chứ, quả thật chính là ngứa cả mắt. Rõ ràng mới 20 mấy tuổi đầu, phải trang điểm cho chính mình thành bà thím. Rõ ràng dáng người ấn tượng như thế, làm gi mà phải mặc mấy cái đồ thùng thà thùng thình, che đi những ưu điểm của mình, cô tối thiểu là size ngực c đúng không”
Ánh mắt của Coco nhìn chằm chằm vào trước ngực của cô ấy, chững chạc đàng hoàng mờ miệng.
Mặt của Mạc Song Song vọt đỏ bừng lên, “Anh anh làm sao biết?”
“À lúc nãy tôi ôm rồi hôn cô, không cẩn thận sờ trúng.” Coco thản nhiên nói.
“Anh” Mạc Song Song thật là muốn đi tự tử cho rồi, lúc nãy khi Coco hôn cô ấy, cô ấy sớm đã đầu óc choáng váng rồi, nào mà còn nhớ tay của anh ta đặt ở chỗ
nào “Anh là cái đồ lưu manh giậu đổ bìm leo.”
Thật ra trong nhà của Lục Lê Vân cũng không có gì ghê gớm, chẳng qua lá cậy vào bố của cô
ta mở một công ty nhỏ với lợi nhuận cũng được, không được tự mãn.
Quản lí đại sảnh lười nói nhiều trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu với 4 bảo vệ.
Các bảo vệ cùng nhau nhấc cô ta từ ghế lên.
“A các người làm cái gì vậy?” Lục Lê Vân kinh hãi, “Các người mau thả tôi xuống có nghe thấy không.”
Coco đưa Mạc Song Song đến quầy lễ tân chăm sóc khách
hàng.
Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Coco, lập tức cung kính cúi chào, “Ông chủ có gì căn dặn”
“Lấy cho vị tiểu thư này một bộ đồ bơi.” Coco nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, “Cái loại mà quyến rũ chút.”
Nhân viên phục vụ lập tức hiểu ý, “Được, tôi đi lấy ngay.”
Mạc Song Song kinh hãi nhìn anh ta, “Tại sao phải mặc quyến rũ, tôi không muốn.”
Coco trợn mắt nhìn cô ấy, “Lẽ nào bô không muốn hơn người phụ nữ vừa rồi làm nhục cô hay sao.”
“Tôi mới không thèm so đo với cô ta đó.” Mạc Song Song nói, “Hơn nữa không phải anh đuổi bọn họ đi rồi sao?”
“Bọn họ đi rồi không sai.” Coco nói, “Nhưng mà vừa rồi nhiều người như thế cũng nhìn thấy rồi, có vài người không chừng còn nhận ra đôi tra nam nữ đó, vì thế đã chơi phải chơi cho trót, biết không? Làm việc không có chặt chẽ cẩn thận như thế, khó trách
cô luôn gặp rắc rối.”
Cho dù Mạc Song Song rất bái phục sự cẩn thẩn tỉ mỉ của Coco, cũng rất cảm kích vì anh ta giúp cô giải vây, nhưng đối với thói quen hơi một tí là thích chế giễu người khác của anh ta vẫn là tương đối phản cảm.
“Này, anh đừng có suốt ngày trách mắng tôi có được không?” Mạc Song Song bĩu môi, “Anh vừa rồi giúp tôi, tôi cũng nên cảm ơn anh. Nhưng không có nghĩa tôi phải nhận cái sự bình phẩm soi mói của anh”
Coco buồn cười nhìn cô ấy: “Cảm ơn tôi ha thật lạ đời, cô cảm ơn người khác đều là kiều thái độ như vậy sao? Cô cho rằng tôi nói cô như vậy là bình phẩm soi mói cô những gì tôi nói đều là sự thật đúng không? Cô xem lại cô coi cái kiểu trang điểm này, không phải tôi chửi cô chứ, quả thật chính là ngứa cả mắt. Rõ ràng mới 20 mấy tuổi đầu, phải trang điểm cho chính mình thành bà thím. Rõ ràng dáng người ấn tượng như thế, làm gi mà phải mặc mấy cái đồ thùng thà thùng thình, che đi những ưu điểm của mình, cô tối thiểu là size ngực c đúng không”
Ánh mắt của Coco nhìn chằm chằm vào trước ngực của cô ấy, chững chạc đàng hoàng mờ miệng.
Mặt của Mạc Song Song vọt đỏ bừng lên, “Anh anh làm sao biết?”
“À lúc nãy tôi ôm rồi hôn cô, không cẩn thận sờ trúng.” Coco thản nhiên nói.
“Anh” Mạc Song Song thật là muốn đi tự tử cho rồi, lúc nãy khi Coco hôn cô ấy, cô ấy sớm đã đầu óc choáng váng rồi, nào mà còn nhớ tay của anh ta đặt ở chỗ
nào “Anh là cái đồ lưu manh giậu đổ bìm leo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.