Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài
Chương 31
Ninh Hải
12/01/2022
“Hừ, mèo mù vớ phải chuột chết, coi như cô đáp đúg đi.” Mão Dục rõ ràng
thua rồi còn không quên độc mồm, “Những bản thiết kế này cô có thể lấy
đi. Ngoài ra, đây là công ty cơ mật, không chuẩn cho người khác xem,
biết chưa?”
Thực ra, Lê Hân Đồng vốn muốn lấy bản thiết kế lập tức đi, nhưng cô tức quá Mão Dục mắt cho nhìn người, đặc biệt là câu: mèo mù vớ phải chuột chết của anh ta. Làm cô cảm thấy không thể nhịn.
“Cảm ơn.” Lê Hân Đồng lấy bản giấy
vẽ, đi đến cửa lại quay lại:
“Quản lý Mão, thực ra xem hiểu những bức vẽ này không hề rõ. Nếu như anh cần, lý niệm thiết kế của những bức vẽ này tôi có thể nói hết một lần.”
Mão Dục: Tiểu nha đầu này đang
tồn tâm hướng anh khiêu chiếu sao?
“Ngoài ra, tôi muốn có chút ý kiến. Bây giờ là mùa hè, vậy nên trang phục tốt nhất có thể chọn màu sắc lưu hành thanh tân, tao nhã, thanh thoát. Chứ không phải dùng mầu kiểu đậm ám trầm, về phương diện chất liệu nên thuần tơ tằm, voam mỏng nhẹ, nếu như có thể, đề nghị phối lên
thêu hoa tinh tế, viền hòa xinh đẹp.” Lê Hân Đồng thao thao bất tuyệt nói xong, liếc Mão Dục đã trợn mắt há mồm nhếch môi, nhấc chân đi ra ngoài.
Người đứng ở cửa nhìn náo nhiệt thấy cô đi ra, tự giác nhường thành một đường, cục diện đó, như đưa tiễn anh hùng xuất trinh.
Sau khi nhìn Lê Hân Đòng đi xa, mấy người không sợ chết tụ lại trước mắt Mão Dục.
“Quản lý Mão, đây rốt cuộc là lai lịch gì nhìn ra hình như cũng rất chuyên nghiệp đó. Hay là, cho cô ấy chuyển đến phòng thiết kế của chúng ta đi.”
“Chuyên nghiệp cái rắm, nha đầu không biết trời cao đất dày, dám đối với thiết kế của quản lý Mão chỉ điểm giang sơn, thực sự là múa rìu qua mắt thự, tự cho là thông minh.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Là một người mới, lại dám khiêu chiến quyền uy quản lý Mão của chúng ta, tôi xem là cô ta không muốn hỗn nữa. Hay là chúng ta tính kế cho cô ta chút giáo huấn, xem cô ta lần sau còn dám hỗn láo không.”
Bộ phận thiết kế anh một câu tôi một câu, đại bộ phận đều đứng về phía Mão Dục, nịnh hót, vuốt mông ngựa. Nhưng những lời ấy Mão Dục nghe lại thấy đơn giản là chế nhạo lớn.”
Anh ta càng nghe càng tức, bang một tiếng đập ống đựng bút trên bàn xuống đất,
“Các cậu im hết cho tôi, thời gian đi làm ai cho các cậu nói chuyện. Cút ra ngoài.”
Mão Dục gầm một tiếng rung trời, cả đám người lập tức như chim tản ra.
“Lê Hân Đồng rốt cuộc là thần tiên nơi nào.” Mão Dục mị mắt lẩm bẩm tự nói một mình.
“Anh anh sao lại ở đây.” Lê Hân Đồng không chút hào khí nào trừng nhìn người đàn ông đang quang minh chính đại ngòi vị trí của cô hút thuốc.
Cản phòng này luôn đóng, mùi thuốc lá rất nặng. Cô ho mấy tiếng, cau may lấy tay phẩy phẩy khói thuốc trong không khí.
“Đi đâu tản bộ vậy, không phải là tôi bảo em viết báo cáo sao?” Bạc Diễn Thần vất nửa cây thuốc trong tay xuống đất, lấy chân dập tắt, đứng đậy đi đến trước cửa sổ mở ra.
Hừ, hóa ra qua đây giám sát cô, trong lòng Lê Hân Đồng có khí, hướng sau lưng anh dơ quyền:
“Báo cáo Bạc tổng, tôi đi phòng thiết kế chỗ quản lý Mão lấy bản thảo thiết kế.”
Bạc Diễn Thần quay mạnh lại, ý vị thâm trường nhìn cô:
“Em đi tìm Mão Dục lấy bản thảo thiết kế, lấy được chưa?”
Lê Hân Đồng cảm giác ra sự kinh ngạc của Bạc Diễn Thần: “Lấy thì lấy được ròi, nhưng mà có chút khúc triết.”
Bạc Diễn Thần nhếch mày: “Anh ta làm khó em rồi?”
“Cũng không có, quản lý Mão rất có ý tứ. Anh ta ra vài vấn đề chuyên nghiệp thử em, em đáp đúng rồi anh ta liên đưa bản vẽ giấy cho em.”
Bạc Diễn Thần:
Lê Hân Đòng nhìn thấy anh đứng đó không đi, tự ý ngồi vào chỗ của mình, “Bạc tổng, nếu ngài không có việc gì. Hiện tại tôi lập tức viết báo cáo, không là trước khi tan làm viết không xong.”
Bạc Diễn Thần đi qua, hợp máy tính cùng bút ký của cô vào, “Cách thời gian tan làm chỉ còn nửa tiếng, em không thể nào viết xong, ngày mai viết hãng viết đi.”
Lê Hân Đồng đẩy tay anh ra, mở máy tính nói: “Anh nói rồi trước khi tan làm phải có, tôi đã đáp ứng thì bắt buộc phải hoàn thành.”
Bạc Diễn Thần lông mày không giãn ra: “Lê Hân Đồng em tại sao lại cố chấp như thế?”
“Em chỉ thực hiện mệnh lệnh của ngài chủ tịch, làm sao là cố chấp?”
“Em…” Bạc Diễn Thần tức giận, tính cách bướng bỉnh của người phụ nữ nhỏ này đến bao giờ mới có thể sửa.
“Bây giờ tôi không cho phép em sửa, lẽ nào em muốn chống lại mệnh lệnh của tôi.”
Lê Hân Đồng đóng lại bút kí và máy tính, đứng dậy: “Bạc tổng, ngài còn có gì phân phó?”
Bạc Diễn Thần chịu không nổi thái độ xa cách của cô, kéo cô vào lòng, thấp đầu hung hãng hôn xuống.
Thực ra, Lê Hân Đồng vốn muốn lấy bản thiết kế lập tức đi, nhưng cô tức quá Mão Dục mắt cho nhìn người, đặc biệt là câu: mèo mù vớ phải chuột chết của anh ta. Làm cô cảm thấy không thể nhịn.
“Cảm ơn.” Lê Hân Đồng lấy bản giấy
vẽ, đi đến cửa lại quay lại:
“Quản lý Mão, thực ra xem hiểu những bức vẽ này không hề rõ. Nếu như anh cần, lý niệm thiết kế của những bức vẽ này tôi có thể nói hết một lần.”
Mão Dục: Tiểu nha đầu này đang
tồn tâm hướng anh khiêu chiếu sao?
“Ngoài ra, tôi muốn có chút ý kiến. Bây giờ là mùa hè, vậy nên trang phục tốt nhất có thể chọn màu sắc lưu hành thanh tân, tao nhã, thanh thoát. Chứ không phải dùng mầu kiểu đậm ám trầm, về phương diện chất liệu nên thuần tơ tằm, voam mỏng nhẹ, nếu như có thể, đề nghị phối lên
thêu hoa tinh tế, viền hòa xinh đẹp.” Lê Hân Đồng thao thao bất tuyệt nói xong, liếc Mão Dục đã trợn mắt há mồm nhếch môi, nhấc chân đi ra ngoài.
Người đứng ở cửa nhìn náo nhiệt thấy cô đi ra, tự giác nhường thành một đường, cục diện đó, như đưa tiễn anh hùng xuất trinh.
Sau khi nhìn Lê Hân Đòng đi xa, mấy người không sợ chết tụ lại trước mắt Mão Dục.
“Quản lý Mão, đây rốt cuộc là lai lịch gì nhìn ra hình như cũng rất chuyên nghiệp đó. Hay là, cho cô ấy chuyển đến phòng thiết kế của chúng ta đi.”
“Chuyên nghiệp cái rắm, nha đầu không biết trời cao đất dày, dám đối với thiết kế của quản lý Mão chỉ điểm giang sơn, thực sự là múa rìu qua mắt thự, tự cho là thông minh.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Là một người mới, lại dám khiêu chiến quyền uy quản lý Mão của chúng ta, tôi xem là cô ta không muốn hỗn nữa. Hay là chúng ta tính kế cho cô ta chút giáo huấn, xem cô ta lần sau còn dám hỗn láo không.”
Bộ phận thiết kế anh một câu tôi một câu, đại bộ phận đều đứng về phía Mão Dục, nịnh hót, vuốt mông ngựa. Nhưng những lời ấy Mão Dục nghe lại thấy đơn giản là chế nhạo lớn.”
Anh ta càng nghe càng tức, bang một tiếng đập ống đựng bút trên bàn xuống đất,
“Các cậu im hết cho tôi, thời gian đi làm ai cho các cậu nói chuyện. Cút ra ngoài.”
Mão Dục gầm một tiếng rung trời, cả đám người lập tức như chim tản ra.
“Lê Hân Đồng rốt cuộc là thần tiên nơi nào.” Mão Dục mị mắt lẩm bẩm tự nói một mình.
“Anh anh sao lại ở đây.” Lê Hân Đồng không chút hào khí nào trừng nhìn người đàn ông đang quang minh chính đại ngòi vị trí của cô hút thuốc.
Cản phòng này luôn đóng, mùi thuốc lá rất nặng. Cô ho mấy tiếng, cau may lấy tay phẩy phẩy khói thuốc trong không khí.
“Đi đâu tản bộ vậy, không phải là tôi bảo em viết báo cáo sao?” Bạc Diễn Thần vất nửa cây thuốc trong tay xuống đất, lấy chân dập tắt, đứng đậy đi đến trước cửa sổ mở ra.
Hừ, hóa ra qua đây giám sát cô, trong lòng Lê Hân Đồng có khí, hướng sau lưng anh dơ quyền:
“Báo cáo Bạc tổng, tôi đi phòng thiết kế chỗ quản lý Mão lấy bản thảo thiết kế.”
Bạc Diễn Thần quay mạnh lại, ý vị thâm trường nhìn cô:
“Em đi tìm Mão Dục lấy bản thảo thiết kế, lấy được chưa?”
Lê Hân Đồng cảm giác ra sự kinh ngạc của Bạc Diễn Thần: “Lấy thì lấy được ròi, nhưng mà có chút khúc triết.”
Bạc Diễn Thần nhếch mày: “Anh ta làm khó em rồi?”
“Cũng không có, quản lý Mão rất có ý tứ. Anh ta ra vài vấn đề chuyên nghiệp thử em, em đáp đúng rồi anh ta liên đưa bản vẽ giấy cho em.”
Bạc Diễn Thần:
Lê Hân Đòng nhìn thấy anh đứng đó không đi, tự ý ngồi vào chỗ của mình, “Bạc tổng, nếu ngài không có việc gì. Hiện tại tôi lập tức viết báo cáo, không là trước khi tan làm viết không xong.”
Bạc Diễn Thần đi qua, hợp máy tính cùng bút ký của cô vào, “Cách thời gian tan làm chỉ còn nửa tiếng, em không thể nào viết xong, ngày mai viết hãng viết đi.”
Lê Hân Đồng đẩy tay anh ra, mở máy tính nói: “Anh nói rồi trước khi tan làm phải có, tôi đã đáp ứng thì bắt buộc phải hoàn thành.”
Bạc Diễn Thần lông mày không giãn ra: “Lê Hân Đồng em tại sao lại cố chấp như thế?”
“Em chỉ thực hiện mệnh lệnh của ngài chủ tịch, làm sao là cố chấp?”
“Em…” Bạc Diễn Thần tức giận, tính cách bướng bỉnh của người phụ nữ nhỏ này đến bao giờ mới có thể sửa.
“Bây giờ tôi không cho phép em sửa, lẽ nào em muốn chống lại mệnh lệnh của tôi.”
Lê Hân Đồng đóng lại bút kí và máy tính, đứng dậy: “Bạc tổng, ngài còn có gì phân phó?”
Bạc Diễn Thần chịu không nổi thái độ xa cách của cô, kéo cô vào lòng, thấp đầu hung hãng hôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.