Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài
Chương 83
Ninh Hải
12/01/2022
Bạc Diễn Thần ngược lại càng khiến Lê Hân Đồng kinh ngạc, vốn cho rằng
anh ấy chắc chắn sẽ không thèm để ý đến Coco năm lần bảy lượt gây khó
dễ.
Cảnh Hạo Nhiên nhìn Bạc Diễn Thần cười mà không nói lời nào.
Bạc thiếu bình thường cao cao tại thượng có lẽ chỉ có khi Lê Hân Đồng gặp phải chuyện mới phải liên tiếp thỏa hiệp.
“Được” Coco chỉ nói một chữ rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Này đi đâu vậy?” Cảnh Hạo Nhiên gọi anh ta lại.
“Rượu ngon đương nhiên phải cất ở nơi tốt rồi. Tôi đích thân đi lấy.” Coco thần bí cười với mọi người, quay người đi ra ngoài.
Coco vừa đi, Cảnh Hạo Nhiên nở một nụ cười đen tối: “A Thần, xem ra đêm nay tên tiểu tử Coco này rõ ràng là muốn hạ gục cậu, đến thứ độc nhất vô nhị cất giấu kỹ cũng lấy ra rồi.”
Bạc Diễn Thần tao nhã cầm ly rượu của Lê Hân Đồng lên nhấp một ngụm, lạnh lùng cười nói: “Hạ gục tôi xem cậu ta có tửu lượng này hay không.”
Coco đích thân đến mật thất trong hầm rượu của sơn trang lấy ra hal chai rượu Mao Đài, một chai trong số đó là Hán Đế Mao Đài trăm nghe không bằng một thấy.
Hán Đế Mao Đài trong hình dạng của một con dấu hoàng gia tượng trưng cho quyền lực của hoàng đế, vỏ chai toàn bộ đều được đúc một lần bằng đồng thau, các hoa văn, chạm khắc trên hộp đồng vô cùng tinh xảo, dù là giá trị của rượu hay vỏ chai thì đều mang quan niệm nghệ thuật và giá trị sưu tầm rất cao.
Vỏ chai mới lạ, sự khéo léo tinh tế, ngụ ý đặc biệt, sự độc đoán tự tôn và nguyên liệu làm ra độc đáo và tinh tếđều cho thấy lịch sử lâu đời của “quốc tửu”.
Theo nguồn tin, Hán Đế Mao Đài chỉ sản xuất 10 chai, ngoài một chai được lưu giữ lại, 9 chai còn lại được bán đấu giá ở Hồng Kông. Mỗi chai đều được bán với giá hàng triệu đô la.
Bình rượu này của Coco là vài năm trước, một khách hàng cũ đã tạo kiểu tại phòng làm việc của anh áy bán lại cho anh ấy. Vì lí do này anh ta phải nói muốn vỡ miệng, còn tảng thêm 50 vạn cuối cùng mới có được bình rượu này.
Cất giữ nhiều năm rồi, ngay cả ngày đó sơn trang Giá Vân khai trương cũng không nỡ lấy ra uống.
Dùng loại rượu nổi tiếng trăm triệu để đấu rượu, cũng là say rồi. Có lẽ chỉ có nể mặt Bạc Diễn Thần mới có thể khiến Coco tốn kém như thế.
Coco lấy rượu rồi đi đến chỗ ghế lô.
“Tránh đường, tránh đường, tôi đang vội.” ở một góc cua, bất ngờ có một người cô gái từ phía sau lao đến, khi cô ấy lướt ngang qua Coco, phụ kiện trên túi của cô gái móc vào quần của Coco.
Nhưng cô gái lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó, vẫn cứ không quan tâm lao về phía trước.
“Này cẩn thận” giọng nói của Coco vừa
dứt, cả người bị kéo theo xuống đất, hai chai rượu tuột tay bay bay đi.
Choang một tiếng giòn tan, hương thơm của rượu tràn ngập khắp nơi.
“A rượu của tôi.” Coco không còn quan tâm đến nỗi đau trên người.
Đau, *ừng ực* bò dậy lao tới với tốc độ nước rút 100 mét.
Một chai rượu đã tan nát, Hán Đế Mao Đài may mắn thay là được làm bằng đồng thau, thân chai không bị hư hại gì nhưng rượu lại bị đổ ra ngoài một nửa bình.
Coco đau lòng ôm lấy Hán Đế Mao Đài, nhìn thấy vài trăm vạn đã bị mặc cho dòng nước cuốn trôi như vậy, anh ta thật sự muốn khóc một trận. Mất tiền là thứ hai, điều quan trọng là, muốn tìm ra một bình Hán Đế Mao Đài nữa gần như là không thể.
Anh ta ngồi xổm trên mặt đất ngơ ngác nhìn theo rượu
Bởi vì Mạc Song Song đã đến trễ, chạy vội
không cẩn thận nên đụng trúng người, còn vỡ tan đồ, trong lòng có lỗi vô cùng.
Nhìn thấy dòng chữ Mao Đài trên chai rượu, cô áy biết bản thân mình đã gây họa rồi. Mạc Song Song đi qua ngồi xổm bên cạnh Coco: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý. Bao nhiêu tiền tôi bồi thường cho anh.”
Coco vừa nghe xong, cơn giận ùa về: “Này, cái đồ liều mạng, cô biết rượu này quý giá như nào không? Ha đền cô có đền nổi không? Chạy gì mà nhanh như thế, cô đang vội đi đầu thai sao?”
Coco luôn có cái miệng độc địa cộng thêm việc anh ta không thích phụ nữ, tâm trạng tồi tệ, lời nói cay nghiệt gì cũng dám nói ra.
Mạc Song Song vốn dĩ vẫn cảm thấy áy náy, nhưng bị Coco gào thét như thế, cũng liền nổi giận, “Anh hung dữ như thế sao? Tôi cũng không phải cố ý. Người đàn ông như anh thật là hẹp hòi, chẳng qua là hai chai rượu thôi sao? cần nổi nóng đến mức như vậy không? Tôi bồi thường anh là được rồi. Có gì mà ghê gớm.”
Coco lúc này thật sự tức giận, đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Mạc Song Song, “Tai của cô bị bệnh hay là não của cô có vấn đề rồi lúc nãy tôi nói cô nghe không hiểu sao.”
Coco bày ra vài chữ Hán Đế Mao Đài cho cô ấy xem: “Đồ nhà quê, mở to đôi mắt cá mù của cô mà nhìn cho rõ. Rượu này gọi là Hán Đến Mao Đài. Hán Đế Mao Đài đã nghe qua chưa? Một chai 7 8 chữ số nhân dân tệ, giới hạn số lượng 10 chai tên toàn thế giới, có tiền cũng không có nơi nào bán, bồi thường cho tôi cô lấy cái gì bồi thường.”
Cảnh Hạo Nhiên nhìn Bạc Diễn Thần cười mà không nói lời nào.
Bạc thiếu bình thường cao cao tại thượng có lẽ chỉ có khi Lê Hân Đồng gặp phải chuyện mới phải liên tiếp thỏa hiệp.
“Được” Coco chỉ nói một chữ rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Này đi đâu vậy?” Cảnh Hạo Nhiên gọi anh ta lại.
“Rượu ngon đương nhiên phải cất ở nơi tốt rồi. Tôi đích thân đi lấy.” Coco thần bí cười với mọi người, quay người đi ra ngoài.
Coco vừa đi, Cảnh Hạo Nhiên nở một nụ cười đen tối: “A Thần, xem ra đêm nay tên tiểu tử Coco này rõ ràng là muốn hạ gục cậu, đến thứ độc nhất vô nhị cất giấu kỹ cũng lấy ra rồi.”
Bạc Diễn Thần tao nhã cầm ly rượu của Lê Hân Đồng lên nhấp một ngụm, lạnh lùng cười nói: “Hạ gục tôi xem cậu ta có tửu lượng này hay không.”
Coco đích thân đến mật thất trong hầm rượu của sơn trang lấy ra hal chai rượu Mao Đài, một chai trong số đó là Hán Đế Mao Đài trăm nghe không bằng một thấy.
Hán Đế Mao Đài trong hình dạng của một con dấu hoàng gia tượng trưng cho quyền lực của hoàng đế, vỏ chai toàn bộ đều được đúc một lần bằng đồng thau, các hoa văn, chạm khắc trên hộp đồng vô cùng tinh xảo, dù là giá trị của rượu hay vỏ chai thì đều mang quan niệm nghệ thuật và giá trị sưu tầm rất cao.
Vỏ chai mới lạ, sự khéo léo tinh tế, ngụ ý đặc biệt, sự độc đoán tự tôn và nguyên liệu làm ra độc đáo và tinh tếđều cho thấy lịch sử lâu đời của “quốc tửu”.
Theo nguồn tin, Hán Đế Mao Đài chỉ sản xuất 10 chai, ngoài một chai được lưu giữ lại, 9 chai còn lại được bán đấu giá ở Hồng Kông. Mỗi chai đều được bán với giá hàng triệu đô la.
Bình rượu này của Coco là vài năm trước, một khách hàng cũ đã tạo kiểu tại phòng làm việc của anh áy bán lại cho anh ấy. Vì lí do này anh ta phải nói muốn vỡ miệng, còn tảng thêm 50 vạn cuối cùng mới có được bình rượu này.
Cất giữ nhiều năm rồi, ngay cả ngày đó sơn trang Giá Vân khai trương cũng không nỡ lấy ra uống.
Dùng loại rượu nổi tiếng trăm triệu để đấu rượu, cũng là say rồi. Có lẽ chỉ có nể mặt Bạc Diễn Thần mới có thể khiến Coco tốn kém như thế.
Coco lấy rượu rồi đi đến chỗ ghế lô.
“Tránh đường, tránh đường, tôi đang vội.” ở một góc cua, bất ngờ có một người cô gái từ phía sau lao đến, khi cô ấy lướt ngang qua Coco, phụ kiện trên túi của cô gái móc vào quần của Coco.
Nhưng cô gái lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó, vẫn cứ không quan tâm lao về phía trước.
“Này cẩn thận” giọng nói của Coco vừa
dứt, cả người bị kéo theo xuống đất, hai chai rượu tuột tay bay bay đi.
Choang một tiếng giòn tan, hương thơm của rượu tràn ngập khắp nơi.
“A rượu của tôi.” Coco không còn quan tâm đến nỗi đau trên người.
Đau, *ừng ực* bò dậy lao tới với tốc độ nước rút 100 mét.
Một chai rượu đã tan nát, Hán Đế Mao Đài may mắn thay là được làm bằng đồng thau, thân chai không bị hư hại gì nhưng rượu lại bị đổ ra ngoài một nửa bình.
Coco đau lòng ôm lấy Hán Đế Mao Đài, nhìn thấy vài trăm vạn đã bị mặc cho dòng nước cuốn trôi như vậy, anh ta thật sự muốn khóc một trận. Mất tiền là thứ hai, điều quan trọng là, muốn tìm ra một bình Hán Đế Mao Đài nữa gần như là không thể.
Anh ta ngồi xổm trên mặt đất ngơ ngác nhìn theo rượu
Bởi vì Mạc Song Song đã đến trễ, chạy vội
không cẩn thận nên đụng trúng người, còn vỡ tan đồ, trong lòng có lỗi vô cùng.
Nhìn thấy dòng chữ Mao Đài trên chai rượu, cô áy biết bản thân mình đã gây họa rồi. Mạc Song Song đi qua ngồi xổm bên cạnh Coco: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý. Bao nhiêu tiền tôi bồi thường cho anh.”
Coco vừa nghe xong, cơn giận ùa về: “Này, cái đồ liều mạng, cô biết rượu này quý giá như nào không? Ha đền cô có đền nổi không? Chạy gì mà nhanh như thế, cô đang vội đi đầu thai sao?”
Coco luôn có cái miệng độc địa cộng thêm việc anh ta không thích phụ nữ, tâm trạng tồi tệ, lời nói cay nghiệt gì cũng dám nói ra.
Mạc Song Song vốn dĩ vẫn cảm thấy áy náy, nhưng bị Coco gào thét như thế, cũng liền nổi giận, “Anh hung dữ như thế sao? Tôi cũng không phải cố ý. Người đàn ông như anh thật là hẹp hòi, chẳng qua là hai chai rượu thôi sao? cần nổi nóng đến mức như vậy không? Tôi bồi thường anh là được rồi. Có gì mà ghê gớm.”
Coco lúc này thật sự tức giận, đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Mạc Song Song, “Tai của cô bị bệnh hay là não của cô có vấn đề rồi lúc nãy tôi nói cô nghe không hiểu sao.”
Coco bày ra vài chữ Hán Đế Mao Đài cho cô ấy xem: “Đồ nhà quê, mở to đôi mắt cá mù của cô mà nhìn cho rõ. Rượu này gọi là Hán Đến Mao Đài. Hán Đế Mao Đài đã nghe qua chưa? Một chai 7 8 chữ số nhân dân tệ, giới hạn số lượng 10 chai tên toàn thế giới, có tiền cũng không có nơi nào bán, bồi thường cho tôi cô lấy cái gì bồi thường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.