Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
Thành Thiểu
11/04/2021
Trên đường đi, Lâm Thanh Mai đang đứng trong xe buýt, suy nghĩ về mấy lời của Trương Mỹ Phụng, cô cảm thấy rất muốn chạy khỏi cuộc hôn nhân này.
Bằng không Trương Mỹ Phụng sẽ tiếp tục thúc giục chuyện cô sinh con, cách một tháng sẽ giục một lần, hối thúc tận nửa năm luôn rồi.
Cô gửi tin nhắn cho Trần Hoàng Khôi: Chừng nào thì anh mới có thời gian? Mang theo các giấy tờ liên quan, sau đó chúng ta cùng đến đi ly hôn.
Cô cầm điện thoại trong mười phút, cũng không đợi Trần Hoàng Khôi trả lời.
Lâm Thanh Mai đã gọi điện thoại cho Lưu Bảo Bảo.
Khi điện thoại được kết nối, Lưu Bảo Bảo nói: "Thanh Mai à, tối hôm qua cậu không để cho Trần Hoàng Khôi đạt được mục đích chứ?"
"Không có, tối hôm qua mình ngủ ở phòng khách, mẹ anh ta tới đây, vài ngày sau mới trở về. Nhưng mà tối nay mình sẽ không quay trở về biệt thự đâu, tối nay chúng ta gặp mặt đi."
Lưu Bảo Bảo vừa đứng dậy, giọng điệu hơi vui mừng: "Mình nói cho cậu biết, ngàn vạn lần không nên có quan hệ gì với Trần Hoàng Khôi, nếu không sẽ tiếp tục dây dưa không rõ đó, muốn rời đi thì phải dứt khoác lên mới được."
"Ừm, mình biết rồi! Cậu yên tâm đi, mình đã hoàn toàn hết hy vọng với Trần Hoàng Khôi rồi." Giọng nói của Lâm Thanh Mai rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn.
"Vậy là tốt rồi...Mà này, tối nay cậu có thời gian không? Nếu không tăng ca thì cậu đi dự tiệc với mình đi, ba của mình có việc phải ra nước ngoài rồi, vết thương ở thắt lưng của mẹ mình vẫn chưa có khỏi, bọn họ đều bảo mình đi dự tiệc thay họ, mà đối phương cũng là chỗ làm ăn thân quen với ba mình nữa."
Lâm Thanh Mai suy nghĩ một chút, coi như là đi chơi với Bảo Bảo: "Được thôi, nếu như mình không có tăng ca thì sẽ báo trước một tiếng với cậu."
"Được rồi, mình ở đây đợi tin nhắn của cậu."
...
Sau khi đến công ty, Lâm Thanh Mai ngồi xuống một lúc, nghe nói thứ tư tuần sau là lễ kỷ niệm sáu mươi năm thành lập công ty.
Khi đó, không chỉ người trong hội đồng quản trị tham gia mà vợ chồng chủ tịch đã nghỉ hưu cũng sẽ tham gia.
Giờ phút này, bộ phận thiết kế như muốn vỡ tổ, mà tổng giám còn chưa tới, mọi người đang ngồi trên ghế tán gẫu.
"Hôm nay, tôi sẽ đi dạo phố để mua bộ lễ phục, với một sự kiện lớn như kỷ niệm 60 năm thành lập công ty như thế này, phải sớm lên kế hoạch thôi!"
"Trời ạ, nhìn trí nhớ của tôi này, vậy mà lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy, bây giờ có muốn giảm cân cũng muộn rồi..."
"Cô giảm cân chi vậy? Cô là người đã có bạn trai rồi, tất cả đàn ông độc thân như bảo vật trong công ty này, nếu cô muốn có cũng không có cơ hội đâu!"
"Quá phấn khích! Nghe nói, lần tổ chức lễ kỷ niệm sáu mươi năm thành lập công ty này có thể nhìn thấy tổng giám đốc của chúng ta đó!"
"Tôi nghe những người từ các bộ phận khác nói rằng tổng giám đốc của chúng ta là một anh chàng siêu đẹp trai nhe!"
"Đúng, đúng, tôi cũng nghe nói..."
"........"
Lâm Thanh Mai không có tham gia vào cuộc thảo luận của các cô, cô đang lao đầu vào công việc.
Các cô bàn luận về Lập Gia Khiêm một cách sôi nổi say mê, nhưng cô thì ngược lại, mỗi lần nhớ tới anh ta thì tâm tình cô rất phức tạp, vừa mơ hồ còn có chút sợ hãi nữa chứ.
Không chỉ vì anh ta đang giữ mấy bức ảnh khó nói của cô, mà còn bởi vì anh ta bây giờ là cấp trên trực tiếp của cô.
Tục ngữ nói, làm quan càng cao càng đè chết người khác, mà chức vị của cô thấp hơn Lập Gia Khiêm cả một ngọn núi.
Lúc này, tổng giám Lý Trường Lâm xuất hiện trong tầm mắt của các cô, âm thanh bàn luận lập tức biến mất không chút dấu vết nào.
Lý Trường Lâm đứng thẳng như cây tùng, giọng điệu lạnh nhạt: "Mười phút nữa, tôi sẽ công bố chủ đề cuộc thi nội bộ lần này của bộ phận thiết kế, trong vòng ba ngày sẽ nộp bản thiết kế. Ba người đứng đầu có thể trực tiếp tham gia cuộc thi dự án thiết kế đấu thầu rộng rãi của truyền thông Đường Văn. "
Các nhà thiết kế ở đây, trong mắt ai cũng chứa đầy khát vọng, bao gồm luôn cả Lâm Thanh Mai.
Truyền thông Đường Văn là một trong những công ty truyền thông lớn nhất thành phố, thậm chí cả nước, có thể tưởng tượng nếu dự án suôn sẻ thì hoa hồng cho các nhà thiết kế tham gia dự án sẽ sẽ rất hậu hĩnh.
Trước khi đi, Lý Trường Lâm để lại một câu: "Người đứng nhất lần này về sau sẽ là trợ lý thiết kế của tôi."
Bầu không khí hiện trường lại tiếp tục ồn ào sôi nổi, đợi tới khi Lý Trường Lâm đến văn phòng của mình, các nhà thiết kế lập tức thì thầm...
Lâm Thanh Mai nghe một chút thông tin từ mấy cô mới biết được ba năm nay Lý Trường Lâm không hề nhận trợ lý, lần này quả thực là đặc biệt vui mừng!
Nếu thực sự trở thành trợ lý thuyết kế của anh ấy, không chỉ có cơ hội thường xuyên ra nước ngoài, mà tiền lương cũng tăng gấp ba lần!
Tiền thưởng cuối năm đương nhiên cũng sẽ hơn lương trợ lý cấp cao tận hai tháng, chưa kể còn được ưu tiên tham gia các dự án thiết kế lớn...
Trở thành trợ lý thiết kế của Lý Trường Lâm đã trở thành mục tiêu chung của tất cả các nhà thiết kế hiện tại.
Ngay cả Lâm Thanh Mai cũng động tâm không ít.
Đáng tiếc, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã giao ra bản thiết kế, người trong bộ phận thiết kế ai cũng tranh nhau tới tấp...
Mười phút sau, người của bộ phận thiết kế nhận được email nhóm từ Lý Trường Lâm, về chủ đề và các yêu cầu của cuộc thi thiết kế.
Sau khi Lâm Thanh Mai đọc nó, cô đã bắt đầu làm việc.
Làm việc đến giờ ăn trưa, cô chỉ ăn một chiếc bánh mì sandwich rồi tiếp tục làm việc.
Cuối cùng trước khi tan làm cũng hoàn thành xong công việc.
Không nhận được thông báo về việc tăng ca, Lâm Thanh Mai đã gửi tin nhắn cho Lưu Bảo Bảo, cô nói có thể cũng Lưu Bảo Bảo đi tham gia bữa tiệc.
...
Chín giờ tối, Lưu Bảo Bảo lái xe Keep Jie đưa Lâm Thanh Mai đến một biệt thự tư nhân.
Ngay khi Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo bước vào sảnh tiệc, Lâm Thanh Mai đã bị một ông chủ công ty có hơi say làm đổ rượu lên người.
Lưu Bảo Bảo mắng anh ta vài câu, Lâm Thanh Mai ngăn cô lại rồi rời đi: "Bảo Bảo à, bỏ đi, dù sao thì đây cũng là tiệc đối tác làm ăn của cha cậu, chúng ta tốt nhất đừng có đắc tội người khác, ngộ nhỡ đối phương cũng là đối tác của ba cậu thì sao?"
"Nhưng mà Thanh Mai à, lễ phục của cậu bị bẩn rồi..."
Lâm Thanh Mai nở nụ cười: "Không sao, cậu qua đó trước, thay mặt ba cậu chúc thọ tối nay, tặng lễ vật cho người ta, còn mình thì đi toilet lau người một chút thì không sao rồi."
“Thanh Mai à, mình thực sự xin lỗi.” Lưu Bảo Bảo mang ánh mắt tiếc nuối, cô nhìn bộ lễ phục màu trắng dính đầy rượu của Lâm Thanh Mai thì không khỏi rối bời.
"Cậu còn khách sáo với mình như vậy làm gì, cậu mau đi đi, lát nữa chúng ta gặp lại sau."
Lâm Thanh Mai đi vào toilet gần sảnh tiệc, không ngờ vừa bước vào đã thấy mấy người phụ nữ mặc lễ phục đều đang trang điểm, không có chỗ cho cô đứng.
Cô ra khỏi toilet rồi đi vào phòng toilet trên lầu.
Sau khi lau người trong toilet gần hai mươi phút, cô mới miễn cưỡng lau một ít vết rượu đỏ, nhưng trên chiếc váy của cô lại dính vệt rượu, cô dùng giấy vệ sinh lau hết mấy lần mà vẫn thấy rõ quần áo bên trong chiếc váy.
Lâm Thanh Mai thở dài bước ra khỏi cửa toilet, quần áo xộc xệch đến mức phải đứng bên lan can hành lang một lúc.
Lúc này, một người nước ngoài tóc vàng bước ra khỏi toilet nam, gã từ phía sau nhìn chằm chằm dáng người nổi bật của Lâm Thanh Mai, trong đôi mắt xanh của gã ta hiện lên một ý nghĩ xấu xa.
Gã ta bước tới, đứng ở trước mặt Lâm Thanh Mai, nở ra nụ cười hèn hạ, thản nhiên hỏi: "Em gái à, bao nhiêu tiền một đêm?"
Mặc dù người nước ngoài nói tiếng phổ thông khó nghe nhưng cô vẫn hiểu, khi cô phản ứng lại, đã lên tiếng mắng: "Anh bị hâm à! Anh coi tôi là loại người nào chứ? Mau cút ra!"
Lời nói nhanh gọn của cô lập tức chọc giận người nước ngoài, gã ta giơ tay lên định tát cô, miệng còn chửi mấy lời thô tục.
Lâm Thanh Mai sợ hãi lùi về phía sau, thấy cái tát sắp rơi xuống, lại bị một tay của người đàn ông mạnh mẽ nắm chặt, giáng một đấm xuống gã người nước ngoài kia!
Thấy gã người nước ngoài bị đấm ngã xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng, bị đánh xong một hồi cũng không gượng dậy được.
Lập Gia Khiêm mặt lạnh nói: "Tự tìm đường chết."
Ngay sau đó, hai vệ sĩ mặc áo đen đi tới, cả kinh, lập tức cúi đầu: "Thực xin lỗi! Lập tổng......"
"Mang loại rác rưỡi này vứt ra khỏi biệt thự."
"Vâng, Lập tổng!"
Vệ sĩ lập tức lôi gã người nước ngoài khỏi mặt đất.
Mặc dù rất ngạc nhiên khi tình cờ gặp Lập Gia Khiêm ở đây, nhưng Lâm Thanh Mai vẫn nói: "Cảm ơn."
Lập Gia Khiêm nhìn Lâm Thanh Mai tối nay ăn mặc rất đẹp, đáy mắt có chút tức giận, khi nhìn thấy vệt nước trên váy của cô, đôi mắt đen láy của anh chợt tối sầm lại, anh tức giận đến mức nắm lấy cánh tay cô, sải bước đi về phía trước.
Lâm Thanh Mai chật vật chạy theo anh: "Này, anh đưa tôi đi đâu vậy..."
Bằng không Trương Mỹ Phụng sẽ tiếp tục thúc giục chuyện cô sinh con, cách một tháng sẽ giục một lần, hối thúc tận nửa năm luôn rồi.
Cô gửi tin nhắn cho Trần Hoàng Khôi: Chừng nào thì anh mới có thời gian? Mang theo các giấy tờ liên quan, sau đó chúng ta cùng đến đi ly hôn.
Cô cầm điện thoại trong mười phút, cũng không đợi Trần Hoàng Khôi trả lời.
Lâm Thanh Mai đã gọi điện thoại cho Lưu Bảo Bảo.
Khi điện thoại được kết nối, Lưu Bảo Bảo nói: "Thanh Mai à, tối hôm qua cậu không để cho Trần Hoàng Khôi đạt được mục đích chứ?"
"Không có, tối hôm qua mình ngủ ở phòng khách, mẹ anh ta tới đây, vài ngày sau mới trở về. Nhưng mà tối nay mình sẽ không quay trở về biệt thự đâu, tối nay chúng ta gặp mặt đi."
Lưu Bảo Bảo vừa đứng dậy, giọng điệu hơi vui mừng: "Mình nói cho cậu biết, ngàn vạn lần không nên có quan hệ gì với Trần Hoàng Khôi, nếu không sẽ tiếp tục dây dưa không rõ đó, muốn rời đi thì phải dứt khoác lên mới được."
"Ừm, mình biết rồi! Cậu yên tâm đi, mình đã hoàn toàn hết hy vọng với Trần Hoàng Khôi rồi." Giọng nói của Lâm Thanh Mai rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn.
"Vậy là tốt rồi...Mà này, tối nay cậu có thời gian không? Nếu không tăng ca thì cậu đi dự tiệc với mình đi, ba của mình có việc phải ra nước ngoài rồi, vết thương ở thắt lưng của mẹ mình vẫn chưa có khỏi, bọn họ đều bảo mình đi dự tiệc thay họ, mà đối phương cũng là chỗ làm ăn thân quen với ba mình nữa."
Lâm Thanh Mai suy nghĩ một chút, coi như là đi chơi với Bảo Bảo: "Được thôi, nếu như mình không có tăng ca thì sẽ báo trước một tiếng với cậu."
"Được rồi, mình ở đây đợi tin nhắn của cậu."
...
Sau khi đến công ty, Lâm Thanh Mai ngồi xuống một lúc, nghe nói thứ tư tuần sau là lễ kỷ niệm sáu mươi năm thành lập công ty.
Khi đó, không chỉ người trong hội đồng quản trị tham gia mà vợ chồng chủ tịch đã nghỉ hưu cũng sẽ tham gia.
Giờ phút này, bộ phận thiết kế như muốn vỡ tổ, mà tổng giám còn chưa tới, mọi người đang ngồi trên ghế tán gẫu.
"Hôm nay, tôi sẽ đi dạo phố để mua bộ lễ phục, với một sự kiện lớn như kỷ niệm 60 năm thành lập công ty như thế này, phải sớm lên kế hoạch thôi!"
"Trời ạ, nhìn trí nhớ của tôi này, vậy mà lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy, bây giờ có muốn giảm cân cũng muộn rồi..."
"Cô giảm cân chi vậy? Cô là người đã có bạn trai rồi, tất cả đàn ông độc thân như bảo vật trong công ty này, nếu cô muốn có cũng không có cơ hội đâu!"
"Quá phấn khích! Nghe nói, lần tổ chức lễ kỷ niệm sáu mươi năm thành lập công ty này có thể nhìn thấy tổng giám đốc của chúng ta đó!"
"Tôi nghe những người từ các bộ phận khác nói rằng tổng giám đốc của chúng ta là một anh chàng siêu đẹp trai nhe!"
"Đúng, đúng, tôi cũng nghe nói..."
"........"
Lâm Thanh Mai không có tham gia vào cuộc thảo luận của các cô, cô đang lao đầu vào công việc.
Các cô bàn luận về Lập Gia Khiêm một cách sôi nổi say mê, nhưng cô thì ngược lại, mỗi lần nhớ tới anh ta thì tâm tình cô rất phức tạp, vừa mơ hồ còn có chút sợ hãi nữa chứ.
Không chỉ vì anh ta đang giữ mấy bức ảnh khó nói của cô, mà còn bởi vì anh ta bây giờ là cấp trên trực tiếp của cô.
Tục ngữ nói, làm quan càng cao càng đè chết người khác, mà chức vị của cô thấp hơn Lập Gia Khiêm cả một ngọn núi.
Lúc này, tổng giám Lý Trường Lâm xuất hiện trong tầm mắt của các cô, âm thanh bàn luận lập tức biến mất không chút dấu vết nào.
Lý Trường Lâm đứng thẳng như cây tùng, giọng điệu lạnh nhạt: "Mười phút nữa, tôi sẽ công bố chủ đề cuộc thi nội bộ lần này của bộ phận thiết kế, trong vòng ba ngày sẽ nộp bản thiết kế. Ba người đứng đầu có thể trực tiếp tham gia cuộc thi dự án thiết kế đấu thầu rộng rãi của truyền thông Đường Văn. "
Các nhà thiết kế ở đây, trong mắt ai cũng chứa đầy khát vọng, bao gồm luôn cả Lâm Thanh Mai.
Truyền thông Đường Văn là một trong những công ty truyền thông lớn nhất thành phố, thậm chí cả nước, có thể tưởng tượng nếu dự án suôn sẻ thì hoa hồng cho các nhà thiết kế tham gia dự án sẽ sẽ rất hậu hĩnh.
Trước khi đi, Lý Trường Lâm để lại một câu: "Người đứng nhất lần này về sau sẽ là trợ lý thiết kế của tôi."
Bầu không khí hiện trường lại tiếp tục ồn ào sôi nổi, đợi tới khi Lý Trường Lâm đến văn phòng của mình, các nhà thiết kế lập tức thì thầm...
Lâm Thanh Mai nghe một chút thông tin từ mấy cô mới biết được ba năm nay Lý Trường Lâm không hề nhận trợ lý, lần này quả thực là đặc biệt vui mừng!
Nếu thực sự trở thành trợ lý thuyết kế của anh ấy, không chỉ có cơ hội thường xuyên ra nước ngoài, mà tiền lương cũng tăng gấp ba lần!
Tiền thưởng cuối năm đương nhiên cũng sẽ hơn lương trợ lý cấp cao tận hai tháng, chưa kể còn được ưu tiên tham gia các dự án thiết kế lớn...
Trở thành trợ lý thiết kế của Lý Trường Lâm đã trở thành mục tiêu chung của tất cả các nhà thiết kế hiện tại.
Ngay cả Lâm Thanh Mai cũng động tâm không ít.
Đáng tiếc, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã giao ra bản thiết kế, người trong bộ phận thiết kế ai cũng tranh nhau tới tấp...
Mười phút sau, người của bộ phận thiết kế nhận được email nhóm từ Lý Trường Lâm, về chủ đề và các yêu cầu của cuộc thi thiết kế.
Sau khi Lâm Thanh Mai đọc nó, cô đã bắt đầu làm việc.
Làm việc đến giờ ăn trưa, cô chỉ ăn một chiếc bánh mì sandwich rồi tiếp tục làm việc.
Cuối cùng trước khi tan làm cũng hoàn thành xong công việc.
Không nhận được thông báo về việc tăng ca, Lâm Thanh Mai đã gửi tin nhắn cho Lưu Bảo Bảo, cô nói có thể cũng Lưu Bảo Bảo đi tham gia bữa tiệc.
...
Chín giờ tối, Lưu Bảo Bảo lái xe Keep Jie đưa Lâm Thanh Mai đến một biệt thự tư nhân.
Ngay khi Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo bước vào sảnh tiệc, Lâm Thanh Mai đã bị một ông chủ công ty có hơi say làm đổ rượu lên người.
Lưu Bảo Bảo mắng anh ta vài câu, Lâm Thanh Mai ngăn cô lại rồi rời đi: "Bảo Bảo à, bỏ đi, dù sao thì đây cũng là tiệc đối tác làm ăn của cha cậu, chúng ta tốt nhất đừng có đắc tội người khác, ngộ nhỡ đối phương cũng là đối tác của ba cậu thì sao?"
"Nhưng mà Thanh Mai à, lễ phục của cậu bị bẩn rồi..."
Lâm Thanh Mai nở nụ cười: "Không sao, cậu qua đó trước, thay mặt ba cậu chúc thọ tối nay, tặng lễ vật cho người ta, còn mình thì đi toilet lau người một chút thì không sao rồi."
“Thanh Mai à, mình thực sự xin lỗi.” Lưu Bảo Bảo mang ánh mắt tiếc nuối, cô nhìn bộ lễ phục màu trắng dính đầy rượu của Lâm Thanh Mai thì không khỏi rối bời.
"Cậu còn khách sáo với mình như vậy làm gì, cậu mau đi đi, lát nữa chúng ta gặp lại sau."
Lâm Thanh Mai đi vào toilet gần sảnh tiệc, không ngờ vừa bước vào đã thấy mấy người phụ nữ mặc lễ phục đều đang trang điểm, không có chỗ cho cô đứng.
Cô ra khỏi toilet rồi đi vào phòng toilet trên lầu.
Sau khi lau người trong toilet gần hai mươi phút, cô mới miễn cưỡng lau một ít vết rượu đỏ, nhưng trên chiếc váy của cô lại dính vệt rượu, cô dùng giấy vệ sinh lau hết mấy lần mà vẫn thấy rõ quần áo bên trong chiếc váy.
Lâm Thanh Mai thở dài bước ra khỏi cửa toilet, quần áo xộc xệch đến mức phải đứng bên lan can hành lang một lúc.
Lúc này, một người nước ngoài tóc vàng bước ra khỏi toilet nam, gã từ phía sau nhìn chằm chằm dáng người nổi bật của Lâm Thanh Mai, trong đôi mắt xanh của gã ta hiện lên một ý nghĩ xấu xa.
Gã ta bước tới, đứng ở trước mặt Lâm Thanh Mai, nở ra nụ cười hèn hạ, thản nhiên hỏi: "Em gái à, bao nhiêu tiền một đêm?"
Mặc dù người nước ngoài nói tiếng phổ thông khó nghe nhưng cô vẫn hiểu, khi cô phản ứng lại, đã lên tiếng mắng: "Anh bị hâm à! Anh coi tôi là loại người nào chứ? Mau cút ra!"
Lời nói nhanh gọn của cô lập tức chọc giận người nước ngoài, gã ta giơ tay lên định tát cô, miệng còn chửi mấy lời thô tục.
Lâm Thanh Mai sợ hãi lùi về phía sau, thấy cái tát sắp rơi xuống, lại bị một tay của người đàn ông mạnh mẽ nắm chặt, giáng một đấm xuống gã người nước ngoài kia!
Thấy gã người nước ngoài bị đấm ngã xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng, bị đánh xong một hồi cũng không gượng dậy được.
Lập Gia Khiêm mặt lạnh nói: "Tự tìm đường chết."
Ngay sau đó, hai vệ sĩ mặc áo đen đi tới, cả kinh, lập tức cúi đầu: "Thực xin lỗi! Lập tổng......"
"Mang loại rác rưỡi này vứt ra khỏi biệt thự."
"Vâng, Lập tổng!"
Vệ sĩ lập tức lôi gã người nước ngoài khỏi mặt đất.
Mặc dù rất ngạc nhiên khi tình cờ gặp Lập Gia Khiêm ở đây, nhưng Lâm Thanh Mai vẫn nói: "Cảm ơn."
Lập Gia Khiêm nhìn Lâm Thanh Mai tối nay ăn mặc rất đẹp, đáy mắt có chút tức giận, khi nhìn thấy vệt nước trên váy của cô, đôi mắt đen láy của anh chợt tối sầm lại, anh tức giận đến mức nắm lấy cánh tay cô, sải bước đi về phía trước.
Lâm Thanh Mai chật vật chạy theo anh: "Này, anh đưa tôi đi đâu vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.