Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 104: Đưa ra cơ hội

Thành Thiểu

11/04/2021

Tối qua Lâm Thanh Mai ngủ một giấc thật ngon ở khách sạn, hôm sau vừa sáng sớm đã tỉnh dậy!

Cô là thành phần tri thức làm công kiếm tiền, cho dù có buồn bã đau khổ vì tình cảm hơn nữa, cô vẫn lạc quan đối mặt với cuộc sống.

Một khi tình cảm bị trắc trở, Lâm Thanh Mai cũng chỉ có thể dồn càng nhiều tinh lực vào công việc hơn.

Có 2 việc quan trọng cần làm gấp: thứ nhất, tìm nhà! Thứ hai, tìm việc!

Sauk hi tắm rửa ở khách sạn xong, Lâm Thanh Mai tùy tiện ăn mchieecs bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi vào tối qua rồi bắt đầu lên mạng tìm nhà.

Sau khi mở máy tính xách tay của mình, cô trực tiếp tìm công ty môi giới, so với việc tự mình đi xem nhà, còn không bằng bỏ chút tiền để giao việc này lại cho môi giới.

Lâm Thanh Mai tìm một công ty môi giới có danh tiếng khá tốt, gọi điện cho nhân viên của bọn họ, nói với bọn họ về yêu cần cụ thể về căn nhà mình mua, sau đó cô liền bắt đầu viết đơn từ chức.

Sau nửa tiếng, đã viết xong đơn từ chức, cô gọi điện thoại cho sảnh kháhc sạn, hỏi xem có thể cung cấp dịch vụ in hay không.

Nhân viên nói có thể, Lâm Thanh Mai đơn giản thu dọn túi sách rồi đi ra ngoài.



Sau nửa tiếng, cô cầm đơn từ chức đã được khách sạn in ra đi tới công ty chuyển phát nhanh.

Cô bỏ thẻ ngân hàng 150 tỷ mà Lập Kỳ Sơn đưa cho cô, và cả chìa khóa xe BMW của Lập Gia Khiêm vào trong một phong bì thư, bên trong còn có cả lá đơn từ chức kia.

5 phút sau, Lâm Thanh Mai đi tới công ty chuyển phát nhanh, đeo kính râm, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn mặt trời nói: “Lâm Thanh Mai! Mày có thể làm được! Cố lên!”



40 phút sau, Lâm Thanh Mai lại về khách sạn lần nữa, cô mua một đống đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi, bắt đầu tập trung tinh thần tìm công việc.

10 phút sau, Lý Trường Lâm gọi điện tới.

“Thanh Mai, sao hôm nay em không đi làm? Có phải vẫn chưa khỏe hẳn không?”

Lúc này Lý Trường Lâm đang ngồi trong văn phòng tổng thanh tra, anh ta đang mở trang web, bên trên chính là đầu báo của các trang mạng lớn, nội dung tin mới chỉ có mộ tấm ảnh giống như là Tạ Bân và Lâm Thanh Mai bí mặt gặp nhau ở khách sạn.



Đối mặt với Lý Trường Lâm, Lâm Thanh Mai không hề giấu diếm chút nào, nói thẳng thắn: “Tôi và Lập Gia Khiêm đã chia tay, sáng nay tôi vừa gửi đơn từ chức rồi. Xin lỗi Trường Lâm, tôi đã không nói trước chuyện chia tay với anh, nhưng với tâm trạng và mối quan hệ với Lập Gia Khiêm hiện giờ của tôi, tôi thật sự không phù hợp để quay lại làm nữa.”

Chủ tịch của Lập Thị là Lập Ký Sơn đã nói rõ là hy vọng cô sẽ từ chức, lẽ nào cô còn mặt dày ở lại nữa?

Lý Trường Lâm vừa nghe lời cô nói liền đoán được nguyên nhân, anh ta thở dài, nói: “Có phải chủ tịch tìm cô không?”

“Ừ.”

Không cần Lâm Thanh Mai nói nhiều, Lý Trường Lâm cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, anh ta hơi đau lòng: “Tủi thân cho em rồi, từ chức cũng tốt, mắt không thấy thì không phiền. Sau này có dự định gì không? Em sẽ không định rời khỏi đây chứ?”

Cô cười thành tiếng: “Haha, sao tôi có có thể rời đi chứ? Thất tình mà tôi, tôi ly hôn mà còn chưa chết nữa là, tất cả lại làm lại từ đầu!”

Sự lo lắng trong lòng Lý Trường Lâm dần mất đi: “Nếu em nói muốn rời đi, tôi sẽ không nỡ để em đi!”

Lời của anh ta khiến Lâm Thanh Mai im lặng vài giây, không biết trả lời sao mới tốt.

“Có mục tiêu cho công ty mới chưa? Bên này tôi có vài người bạn đều mở công ty thiết kế, mặc dù không có quy mô và sức ảnh hưởng như Lập Thị, nhưng cũng là công ty thiết kế khá tốt trong thành phố, nếu em không ngại thì tôi có thể gọi điện cho bọn họ…”

“Cảm ơn anh, Trường Lâm, chuyện công việc vẫn nên để tôi tự giải quyết! Sau này tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với người của Lập Thị.” Lâm Thanh Mai biết nói như này sẽ khiến lòng anh ta không thoải mái, nhưng cô cũng không muốn miễn cưỡng chính mình.

Lời của cô khiến Lý Trường Lâm lập tức cảm thấy trong lòng bí bách, giọng điuệ của anh ta có chút uất nghẹn: “Thanh Mai, tôi hiểu cảm giác của em bây giờ, nhưng tôi không mang họ Lập! Đừng coi tôi thành người nhà họ Lập được không? Lập Gia Khiêm là Lập Gia Khiêm, tôi là tôi, chúng ta là bạn, em có nhớ hay không??

“Trường Lâm, tôi biết hết những thứ này, đương nhiên tôi cũng coi anh là bạn. Lời anh nói lúc trước là đúng, nhưng lúc đó tôi hơi bị ma ám, cuối cùng giờ cũng tỉnh rồi. Cảm ơn anh.”

“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn, nếu em đã coi tôi là bạn, sau này có gì khó khăn nhất định phải nới với tôi! Để tôi giúp em có được không?” Trong lời nói của Lý Trường Lâm tràn đầy chân thành và quan tâm.

Lâm Thanh Mai có muốn độc lập và kiên cường thế nào đi nữa, nhưng đối mặt với lòng tốt của người khác, cô vẫn sẽ không thanh cao mà tùy tiện từ chối, cô nói: “Được, tôi nhớ rồi! Cảm ơn anh.”

Anh ta bất lực: “Em xem em lại nói cảm ơn rồi… Đúng tồi, có chuyện này tôi muốn hỏi em, chuyện của em và Tạ Bân trên mạng…”

Lâm Thanh Mai lập tức nói: “Đều là giả cả! Những tin lăng xê trong giới giải trí đều là nói linh tinh, để thu hút ánh nhìn của cộng đồng mang, thật sự là không có chút đạo đức nghề nghiệp nào!”

Mặc dù Lý Trường Lâm cũng tìn những thứ này đều là đồn thổi, nhưng nghe Lâm Thanh Mai tự mình phut nhân, trong lòng cũng thật sự yên tâm: “Vậy thì tốt! Về Tạ Bân, tôi muốn nói thêm một câu, trước kia cậu ta và Hồ Dao Dao từng yêu nhau. Lòng đố kỵ của Hồ Dao Dao cực kỳ kinh khủng, hơn nữa rất hay nghi ngờ, người trong đám chúng tôi đều biết cả, sau này em ra ngoài cẩn thận chút.”

“Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận.” Lần trước Lâm Thanh Hay đã từng thấy thủ đoạn của Hồ Dao Dao ở sảnh lớn toàn nhà Lập Thị, sau này mà lại gặp nữa, đương nhiên sẽ cực kỳ cẩn thận.

Còn cả chuyện cô bị người ta cắm châm độc lần trước nữa, đến giờ vụ án này vẫn chưa tiến triển gì, cô không thể không đề phòng người đứng phía sau.



Lâm Thanh Mai và Lý Trường Lâm chào nhau rồi ngắt máy.

Điện thoại vừa đặt xuống chưa được 1 phút, Đường Văn Tú đã gọi tới.

Lúc đầu Lâm Thanh Mai không muốn nghe, nhưng anh ta cứ gọi liên tục, cô cũng không thể tắt nguồn, nỡ nào người nhà hay bạn bè có chuyện tìm cô thì sao?

Hơn nữa, Lâm Thah Mai còn đang đợi điện thoại của công ty môi giới.

Bất đắc dĩ, cô ấn nút nhận cuộc gọi.

Vừa kết nối cuộc gọi liền truyền tới tiếng châm chọc cười trên nỗi đau của người khác: “Lâm Thanh Mai, cô thật sự giỏi lắm! Bắt cá hai tay, Tạ Bân cà Lập Gia Khiêm chưa đánh nhau sao?”

Lâm Thanh Mai trợn mắt coi thường: “Anh đặc biệt gọi điện tới để chế giễu tôi sao? Nhìn có vẻ anh cũng đọc tin đồn vớ vẩn, anh rảnh thế sao?”

Lúc này Đường Văn Tú đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của anh ta, nữ thư ký đi vào, vừa đặt tách cà phê xuống bàn, anh ta che đinệ thoại, khua tay với nữ thư ký ý bảo cô ta đi mau đi.

Sau khi nữ thư ký mỉm cười đóng cửa rời đi, Đường Văn Tú gác hai chân lên bàn làm việc, nói tiếp: “Nếu không phải việc liên quan tới cô, cô tưởng là tôi thật sự rảnh đến mức đi xem những tin vớ vẩn kia sao? Theo kinh nghiệm của tôi, cô và Lập Gia Khiêm chia tay rồi hả?”

Lâm Thanh Mai nói không thoải mái: “Đúng thế, chia tay rồi! Thế nào, anh rất vui sao?”

Đương nhiên là tôi rất vui… Lời như này, Đường Văn Tú cũng chỉ thầm nói trong lòng, anh ta khẽ cười: “Vừa chia tay liền không ở lại tập đoàn Lập Thị nữa, có muốn tới truyền thông Đường Văn của tôi làm việc không?”

“Hừ, đến làm ở công ty anh, sau nó ngày ngày bị anh chèn ép sao? Tôi muốn tự ngược như thế sao?” Chỉ cần Lâm Thanh Mai nói chuyện với Đường Thanh Tú liền mang thái độ không sợ trời không sợ đất, đương như cô trời sinh đã thích tranh luận.

Đường Văn Tú thả chân xuống, đẩy ghế da thật về phía trước, chống hai tay lên bàn.

Anh ta nghiêm mặt nói: “Được rồi, tôi không đùa cô nữa, nói thật đấy, nếu cô muốn để mình học được năng lực tổng hợp nhiều hơn, tôi đề nghẹ cô tới công ty tôi làm việc.”

“Tôi có thể nói với cô một bí mật, cô biết ảnh đế Bạch Cảnh Phong không? Hôm qua vừa ký hợp đồng với truyền thông Đường Văn, bây giờ anh ta là nghệ sĩ dưới trướng của tôi.”

Vừa nghe thấy tên Bạch Cảnh Phong, cả người Lâm Thanh Mai liền trở nên hưng phấn, Mực dù cô không đu thần tượng, nhưng Bạch Cảnh Phong là nam diễn viên trong nước duy nhất mà cô ưa thích.

Bạch Cảnh Phong: Thành danh từ trẻ, 18 tuổi đã đạt danh hiệu ảnh đế, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới điện ảnh, đến giờ không ai phá được kỷ lục. Anh ta cũng là người cuồng đóng phim có tiếng trong giới điện ảnh, không hề có tin đồn, khiêm tốn và cực kỳ tốt cương vị của mình, được ca ngợi trong ngành.

Cô ngạc nhiên nói: “Không phải Bạch Cảnh Phong đang học tiến tu biểu diễn ở nước ngoài sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook