Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 175: Giống nhau như đúc

Thành Thiểu

06/05/2021

Nói xong, ông Đồng đứng dậy đi vào phòng trong.

Ông Đồng vừa rời đi, mẹ Vương liền tiến về phía trước nói nhỏ với Trần Hoàng Khôi: "Cậu Trần, cậu đúng là may mắn! Ba ngày qua có không dưới mười cậu con trai đã đến nhà gặp ông chủ. Cậu là người đầu tiên khiến ông chủ cho phép gặp mặt Dao Dao! Rõ ràng ông chủ của chúng tôi cũng rất coi trọng ngoại hình của con rể, hahaha… Bây giờ tôi sẽ đi mời Dao Dao ra đây ngay."

Mẹ Vương vừa đi được hai bước lại vội vàng xoay người lại nói: "Nhân tiện, tôi phải nhắc nhở cậu, nếu Dao Dao của chúng tôi không thích cậu, cho dù cậu có núi bạc cũng vô dụng! Ông chủ chúng tôi cưng chiều nhất chính là đứa con gái duy nhất này! Cho nên, cậu phải chuẩn bị tâm lý. Nếu Dao Dao không có cảm giác với cậu, cậu nhất định phải rời khỏi nhà họ Đồng trước khi ông chủ ngủ trưa thức dậy!"

Trần Hoàng Khôi vẫn tao nhã lễ phép: "Cảm ơn mẹ Vương đã nhắc nhở, cháu biết rồi."

Anh ta kính cẩn tiễn mẹ Vương rời đi bằng ánh mắt.

Ông Đồng vẫn luôn nấp sau tấm rèm cửa ở phòng trong, gật đầu một cách tự nhiên, sau đó rón rén rời đi.

Ngay khi ông ta rời đi, bóng người sau rèm cửa dưới mặt đất biến mất, tia sáng bóng loáng trong mắt Trần Hoàng Khôi khẽ lóe lên.

Anh còn nhớ Tiểu Kim từng nhắc nhở anh: Trưởng làng Đồng coi tiền như tính mạng. Nếu sau này chọn rể, nhất định sẽ chọn một người giàu có! Vì để củng cố tài sản của nhà họ Đồng không bị thất thoát. Với cả, Đồng Dao là một người tính tình kiêu ngạo có tiếng, muốn cưới cô ta không dễ dàng gì...

Lúc đó Trần Hoàng Khôi còn nghĩ là Tiểu Kim thực sự đã nghĩ nhiều.

Anh vốn chưa nghĩ đến chuyện muốn cưới Đồng Dao, cho dù Đồng Dao có khuôn mặt giống với Lâm Thanh Mai, nhưng cô ta cũng không phải là Lâm Thanh Mai!

Anh đến nơi này giả vờ đến nhà cầu hôn chẳng qua chỉ là muốn biết sự thật năm đó.

Muốn biết Đồng Dao và Lâm Thanh Mai rốt cuộc có phải là chị em sinh đôi hay không!

Chưa tới mười phút, Đồng Dao bước xuống từ gác xép trong bộ váy sặc sỡ đậm chất dân tộc.

Khi đi qua hành lang được làm thủ công tinh xảo, cô ấy vừa liếc mắt đã nhìn thấy Trần Hoàng Khôi đang đứng dưới sân nhà.

Trần Hoàng Khôi vừa khéo ngước mắt lên nhìn cô ấy, khi hai ánh mắt chạm nhau, trái tim của một người đã bị chấn động và ngạc nhiên tại chỗ, mất đi tiếng nói...

Mà trái tim của người kia trong phút chốc như bị vô số đóa hoa vây quanh, cảm giác như mặt phật giữa trăm hoa đua nở trong gió xuân. Người này chính là Đồng Dao diễm lệ.

Sự xuất hiện của Trần Hoàng Khôi giống như một tia sáng khác lạ tách ra trong thế giới khép kín của Đồng Dao, rực rỡ nhiều màu làm người ta chói mắt, khiến cô ấy đứng lặng trên hành lang, cả trái tim đập dữ dội vì Trần Hoàng Khôi.

Trái tim thiếu nữ hai mươi lăm năm của Đồng Dao giờ phút này đập rộn ràng...

So với Đồng Dao, Trần Hoàng Khôi cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt sau hơn mười giây. Đến hiện tại anh ta cũng không dám tin những gì bản thân tận mắt nhìn thấy!



Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy Đồng Dao, anh ta suýt nữa gọi tên "Thanh Mai", anh ta còn tưởng rằng mình đã tìm thấy Lâm Thanh Mai, người mà tất cả mọi người đều đang tìm kiếm!

Sự vui mừng khôn xiết và sự phấn khích đến từ sâu thẳm trong trái tim chỉ kéo dài chưa đầy vài giây, rồi đột ngột dừng lại héo hon.

Anh ta nhớ ra môi trường anh ta đang ở lúc này, và cũng nhớ ra người anh nhìn thấy bây giờ là Đồng Dao, con gái của trưởng làng Đồng, hoàn toàn không phải Lâm Thanh Mai.

Anh ta đương nhiên không quên những lời Tiểu Kim đã nói, từ năm ba tuổi Tiểu Kim đã biết có một chị gái trẻ xinh đẹp tên là Đồng Dao trong làng.

Cho nên Đồng Dao trước mặt Trần Hoàng Khôi là một người khác thực sự tồn tại, dù rằng cô ấy giống Lâm Thanh Mai như đúc.

Nhưng dù sao thì anh ta và Lâm Thanh Mai đã ở bên nhau suốt bốn năm, ánh mắt của Đồng Dao đã kéo anh ra khỏi thế giới hỗn độn, cô ấy không phải là Lâm Thanh Mai.

Ba phút sau, Đồng Dao đã đi đến phòng khách.

Trong mắt cô ấy rõ ràng có vẻ vui mừng không thể kìm chế, nhưng khi đối mặt với Trần Hoàng Khôi, Đồng Dao vẫn mỉm cười giữ khoảng cách: "Thật xin lỗi, đã để anh Trần phải đợi lâu."

Trần Hoàng Khôi nhìn người phụ nữ có vẻ ngoài giống hệt Lâm Thanh Mai trước mặt, trong lòng vẫn còn cảm giác huyền ảo siêu thực, anh ta cố gắng đẩy lùi vô số câu hỏi vào trong đầu, không muốn làm Đồng Dao sợ hãi.

Anh ta đáp lại như một quý ông: "Cô Đồng không cần để tâm, được chờ đợi một người con gái xinh đẹp xuất chúng ưu nhã là việc người đàn ông nào cũng cam tâm tình nguyện."

Những lời dỗ ngon dỗ ngọt vốn không được để ý đến ở hiện đại, đối với Đồng Dao ở đây đặc biệt hữu dụng.

“Cái miệng của anh Trần thật ngọt, so với những người đàn ông khác trong làng chúng tôi, anh khéo ăn nói hơn nhiều…” Lời dỗ dành ngọt ngào luôn là điều mà phụ nữ thích nghe, chưa kể lúc này Đồng Dao đã có ấn tượng yêu thích đầu tiên với Trần Hoàng Khôi.

Tài xế lão luyện Trần Hoàng Khôi chỉ trong cuộc tiếp xúc ngắn ngủi, anh ta liền kết luận rằng Đồng Dao đã rung động với mình.

Ánh mắt của Đồng Dao chính là lời nói trong lòng cô ấy.

Được một người phụ nữ có hình dáng giống vợ cũ thích, Trần Hoàng Khôi không khỏi cảm thấy có lẽ anh ta có mối quan hệ sâu sắc với chị em nhà họ Lâm.

Lâm Thanh Mai từng yêu anh ta, vậy còn Đồng Dao trước mặt thì sao?

Trong lúc lơ đãng không rõ, anh ta bắt đầu mong chờ...

Nghĩ đến cuộc nói chuyện cuối cùng giữa anh ta và Lâm Thanh Mai, khiến Trần Hoàng Khôi cảm thấy buồn vô hạn, cô nói cầu chúc anh ta hạnh phúc...



“Anh Trần?” Đồng Dao nhìn Trần Hoàng Khôi hai mắt buông xuống không nói lời nào, thì có chút lo lắng, chỉ sợ Trần Hoàng Khôi sẽ không có cảm tình với mình.

Trần Hoàng Khôi trở lại bình thường nhìn lên và mỉm cười: "Xin lỗi cô Đồng, cô làm tôi nhớ lại một số chuyện buồn trong quá khứ."

Đồng Dao quan tâm hỏi: "Không biết là chuyện buồn gì trong quá khứ? Sao lại liên quan đến tôi?"

"Những chuyện này kể ra rất dài dòng..." Trần Hoàng Khôi vốn dĩ muốn hỏi vài câu, nhưng liếc lên lại nhìn thấy mẹ Vương đang trốn ở cách đó không xa muốn nghe trộm bọn họ nói chuyện.

Anh ta sờ tới một tờ giấy đã chuẩn bị trước, lịch sự nói: "Cô Đồng, tôi mong rằng còn có thể được gặp cô lần sau. Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc quan trọng phải làm nên không ở lại lâu được. Hẹn gặp cô Đồng lần sau."

Anh ta chìa tay phải ra chào tạm biệt cô, Đồng Dao đưa tay phải ra, có chút ngượng ngùng nắm chặt tay anh ta.

Trong cái bắt tay, Trần Hoàng Khôi nhét tờ giấy vào lòng bàn tay cô. Đồng Dao đột nhiên cảm thấy một cảm giác khác thường truyền từ lòng bàn tay đến trái tim cô, cảm giác tê dại mà lại khiến người ta lưu luyến...

Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt cô nhưng không hiện ra ngay tại chỗ, tất nhiên cô cũng nhìn thấy mẹ Vương cách đó không xa lại đang nghe trộm.

“Anh Trần, tôi cũng hy vọng còn có cơ hội được gặp lại anh lần nữa.” Đồng Dao khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ bịn rịn.

Khóe miệng Trần Hoàng Khôi nhếch lên một đường vòng cung đẹp đẽ, nói chắc chắn: "Sẽ gặp, chúng ta nhất định còn có thể gặp lại."

Sau khi hai bên nói lời tạm biệt, Trần Hoàng Khôi nhanh chóng rời khỏi phòng khách. Sau khi bước ra khỏi cổng nhà họ Đồng, anh ta liền lên xe đậu cách đó không xa trở về thành phố.

Ngay sau khi bóng lưng của Trần Hoàng Khôi biến mất, Đồng Dao giả vờ như không nhìn thấy mẹ Vương đang trốn ở phía sau, cô quay người lại và trở về căn phòng trên gác xép của mình.

Tình hình lần đầu gặp mặt giữa Trần Hoàng Khôi và Đồng Dao đã được mẹ Vương báo lại cho ông Đồng nửa giờ sau đó.

Đồng Dao vẫn luôn đóng chặt cửa và đọc thầm số điện thoại của Trần Hoàng Khôi đã 80 lần, cô phải ghi nhớ thật sâu trong tâm trí và không bao giờ quên.

Trong tờ giấy Trần Hoàng Khôi để lại cho cô không chỉ để lại số điện thoại của anh, mà còn viết một câu: Nếu nhớ đến tôi, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào, điện thoại của tôi sẽ vì em mà bật 24/24.

Câu nói này khiến đáy lòng Đồng Dao, trước giờ chưa từng yêu đương, dấy lên rung động. Trong lúc vô tình, cô đã bắt đầu mơ tưởng về đám cưới của mình với Trần Hoàng Khôi...

Cuộc gặp gỡ vừa gặp mặt một lần đã nghĩ đến chuyện cưới gả kiểu này, giống như đã từng xảy ra ở thời đại trước, hoặc là xảy ra ở một ngôi làng miền núi vô cùng khép kín và lạc hậu, mà Đồng Dao, từ bé vốn không lo ăn mặc, cũng chưa từng chịu khổ sống ngay trong môi trường khép kín này.

Nếu không phải Trần Hoàng Khôi nhìn thấy ảnh của Đồng Dao trong triển lãm ảnh; nếu không phải nhà họ Đồng đúng lúc tuyển chọn con rể; nếu không phải Trần Hoàng Khôi mang theo lễ ra mắt có giá trị xa xỉ tới nhà bày tỏ thành ý; nếu không phải ngoại hình của Trần Hoàng Khôi vừa khéo lọt vào mắt ông Đồng. Trần Hoàng Khôi và Đồng Dao vốn sẽ không gặp nhau.

Trần Hoàng Khôi và Đồng Dao cũng sẽ không có một tình yêu mà máu thịt be bét, sau cùng đi đến tuyệt lộ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook