Chương 69: Khiêu khích rõ ràng
Thành Thiểu
11/04/2021
Đối mặt với lời xin lỗi và tỏ tình của Trần Hoàng Khôi, tim Lâm Thanh Mai hơi loạn nhịp, cô chống vào người anh ta để anh ta không lại gần.
Vẻ hoảng loạn và do dự trong mắt cô khiến Trần Hoàng Khôi can đảm hơn, anh ta nói tiếp: “Thanh Mai, cho anh một cơ hội để thay đổi! Anh không hề yêu Lê Anh Đào!”
Nghĩ đến sự phản bội của anh ta khi đó, lòng Lâm Thanh Mai lại đau nhói, cô rơi lệ hỏi: “Nếu anh không yêu cô ta thì vì sao lại phản bội tình yêu và hôn nhân của chúng ta?”
Trần Hoàng Khôi kích động dùng hai tay giữ chặt vai cô, anh ta sốt sắng nói: “Lẽ nào em còn không hiểu sao? Khi ấy anh tìm cô ta chỉ vì muốn trả thù em! Em từ chối anh hết lần này đến lần khác, anh đã từng nghĩ em không yêu anh, không tin anh!”
“Tôi không yêu anh? Không tin anh?”
Lâm Thanh Mai mỉm cười bất lực, yếu ớt: “Nếu tôi không yêu anh thì tôi kết hôn với anh làm gì? Nếu tôi không yêu anh thì tôi sẽ dùng toàn bộ số tiền của mình để anh khởi nghiệp à?”
Nghĩ đến những chuyện đó, hốc mắt Trần Hoàng Khôi cũng đỏ lên, anh ta xúc động nói: “Những chuyện này anh biết… cứ coi như mọi chuyện đều là lỗi của anh!”
Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm chủ động xin lỗi nhận sai, lòng cô hơi mềm đi.
Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống của cô, dưới ánh đèn lại càng xinh đẹp động lòng người, anh ta kìm lòng không đặng nâng cằm cô lên muốn hôn cô.
Lâm Thanh Mai đang do dự thì điện thoại cô đổ chuông, là Lập Gia Khiêm!
Cô giật mình đẩy Trần Hoàng Khôi ra, bầu không khí vừa nãy quá mức mất kiểm soát cảm xúc, suýt nữa cô đã tha thứ cho Trần Hoàng Khôi!
Lâm Thanh Mai tự trách bản thân, thầm mắng tai mình quá mềm!
Cô bước đến bàn trang điểm, cầm túi xách rồi vào phòng tắm, khoá cửa lại.
Trần Hoàng Khôi lạnh lùng nhìn động tác của cô, anh ta biết chắc chắn là Lập Gia Khiêm gọi tới.
…
Trong phòng tắm, Lâm Thanh Mai hơi chột dạ nhấn nút nghe máy.
“Lâm Thanh Mai, tại sao Trần Hoàng Khôi lại ở trong phòng cô?”
Lâm Thanh Mai vừa nghe thấy giọng nói cực kỳ lạnh lùng của anh thì giật bắn mình, sao anh biết Trần Hoàng Khôi đang ở phòng cô?
Cô hỏi ngược lại: “Anh cho người theo dõi tôi?”
Lập Gia Khiêm đang ngồi trong xe, kẹp điếu thuốc trong tay, khoang xe đầy khói thuốc lá khiến ánh mắt anh trở nên hư ảo và mơ màng.
Anh nhìn về cửa sổ tầng Lâm Thanh Mai ở, môi mỏng khẽ mấp máy: “Nếu tôi không cho người theo dõi cô, có lẽ cô đã phản bội tôi rồi…”
“Lập Gia Khiêm, tôi đã từ chức rồi! Tôi sẽ không bao giờ làm người tình bí mật của anh nữa! Sau này anh muốn tìm ai thì tìm, không liên quan đến tôi! Tôi sẽ không trở thành vật thay thế cho người khác!” Lâm Thanh Mai vừa nghĩ tới Hồ Dao Dao là lại nổi giận.
Cô gái tuổi còn trẻ mà suy nghĩ đã không ngay này!
Lập Gia Khiêm nhíu mày: “Vật thay thế? Cô thay thế ai?”
Lâm Thanh Mai hít sâu một hơi: “Anh còn định giả ngốc với tôi à? Hồ Dao Dao thích Tạ Bân mà anh lại thích Hồ Dao Dao, anh không có được cô ấy nên tìm tôi làm vật thay thế cho cô ấy! Anh cứ muốn tôi phải nói ra thì mới hài lòng sao? Nếu anh là đàn ông thì hãy dũng cảm thừa nhận…”
“Lâm Thanh Mai, cô nghe kỹ cho tôi, cô không phải vật thay thế của bất kỳ ai hết. Tôi muốn cô, không liên quan đến người phụ nữ nào hết! Tôi hạn cho cô mười phút xuống lầu, nếu muộn một phút tôi sẽ đăng ảnh của cô lên các trang web!” Lập Gia Khiêm đã cúp điện thoại.
“Đồ vô liêm sỉ! Lập Gia Khiêm, anh… alo!” Lâm Thanh Mai tức giận đập điện thoại vào bồn tắm.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Trần Hoàng Khôi: “Thanh Mai, em không sao chứ?”
Lâm Thanh Mai lập tức lại nhìn điện thoại, nhặt lên nhìn thì thấy chỉ có vài vết nước, cũng không có gì đáng ngại.
Cô đèn nén cơn tức giận, khó chịu trong lòng bước ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng cầm quần áo vào phòng tắm rồi khoá cửa lại.
Trần Hoàng Khôi thấy cô cầm quần áo vào thì lập tức hiểu cô định ra ngoài.
Khi Lâm Thanh Mai mặc quần áo xong, cầm túi xách định mở cửa phòng thì Trần Hoàng Khôi đã kéo cô lại: “Em thật sự đi gặp anh ta?”
Vừa rồi anh ta nhìn ra cửa sổ và thấy một chiếc Maybach màu đen đang đỗ dưới lầu.
Dù không nhìn rõ biển số xe nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe sang này là Trần Hoàng Khôi biết đó là xe của Lập Gia Khiêm.
Trong lòng anh ta cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ Lập Gia Khiêm lại lái xe đến huyện Sa Dân trong đêm!
“Anh buông tay, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết!” Giọng điệu Lâm Thanh Mai rất không tốt, bây giờ cô đang rất rối, thật sự không có kiên nhẫn để đối mặt với Trần Hoàng Khôi.
Trong mắt Trần Hoàng Khôi hiện lên vẻ tức giận: “Em không nhìn xem mấy giờ rồi? Nửa đêm em đi gặp anh ta? Chắc chắn anh ta chỉ muốn làm em thôi!”
Lâm Thanh Mai vô cảm đáp: “Tôi chỉ có thể đi gặp anh ấy.”
Những lời đe doạ của Lập Gia Khiêm lặp đi lặp lại, anh đang giữ mạng cô!
“Lâm Thanh Mai, cô cứ đê tiện vậy sao? Rốt cuộc anh ta cho cô bao nhiêu tiền để cô tự tới cửa như gái điếm vậy?” Mắt Trần Hoàng Khôi đỏ lên vì tức giận, anh ta muốn lao xuống lầu đánh nhau với Lập Gia Khiêm một trận, nhưng nghĩ đến thân phận của anh thì anh ta lại không dám.
Lâm Thanh Mai hất tay đập mạnh cái túi vào người anh ta, Trần Hoàng Khôi lập tức buông tay vì bị dây xích trên túi làm đau.
“Trần Hoàng Khôi, nếu anh có bản lĩnh thì đừng để Lập Gia Khiêm tìm tôi nữa! Nếu không làm được thì câm miệng cho tôi! Trong tay anh ấy có điểm yếu của tôi, tôi không thể không đi…”
Lâm Thanh Mai mở cửa rời đi, Trần Hoàng Khôi không đuổi theo.
Sau khi đóng cửa lại, anh ta vô cùng phiền muộn, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận và thất bại!
Nhìn vợ cũ của mình nửa đêm đi hẹn hò với người đàn ông khác mà anh ta lại không có tư cách quản lý cô nữa.
Cho dù thật sự muốn quản cũng lực bất tòng tâm!
Lòng Trần Hoàng Khôi đầy lửa giận, anh ta không khỏi nhớ tới Vương Thư Hân, nữ giám đốc công ty khoa học điện tử kỹ thuật Thông Thiên, thám tử tư điều tra ra được Vương Thư Hân là đồng tính nữ, lần trước cô ta còn quyến rũ anh ta nên anh ta mới nhanh chóng ly hôn với Lâm Thanh Mai.
Nhưng không ngờ đó lại là một cái bẫy, Trần Hoàng Khôi đã đoán được người đặt bẫy chính là Lập Gia Khiêm!
Trần Hoàng Khôi đứng dậy bước tới bên cửa sổ, khẽ vén rửa cửa lên nhìn chiếc Maybach màu đen bắt mắt bên dưới, đôi mắt đen dần hằn lên vẻ khát máu…
Mà lúc này Lập Gia Khiêm ở trong xe cảm nhận được bóng đen bên cửa sổ, mặc dù đèn tắt nhưng một khe hở của rèm cửa lại lộ ra từng đợt khí lạnh.
Lập Gia Khiêm nhìn Lâm Thanh Mai ngồi bên ghế lái phụ, không nói hai lời đã kéo mạnh cô lại, một cơn bão dữ dội ập vào môi cô, Lâm Thanh Mai phản kháng nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đến khi rèm cửa trên lầu đóng lại, Lập Gia Khiêm mới nhìn lên đó đầy khiêu khích, anh lái xe rời đi.
Trần Hoàng Khôi ở trong phòng thấy Lập Gia Khiêm công khai khiêu khích mình mà lại bất lực!
Anh ta tức giận đấm vào bức tường bên cạnh cửa sổ, tay lập tức bị rách da.
Khoé miệng Trần Hoàng Khôi nở nụ cười dữ tợn: “Lập Gia Khiêm, chúng ta cùng chờ xem…”
…
Lập Gia Khiêm lao nhanh trên đường không nói lời nào, Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông vui buồn thất thường này mà lòng sợ hãi.
Vừa lên xe đã hôn cô, bây giờ lại lạnh mặt lao nhanh trên đường, lòng cô nơm nớp lo sợ.
Anh không nói, cô cũng không dám lên tiếng.
Đến khi Lập Gia Khiêm lái xe lên đường cao tốc, Lâm Thanh Mai mới không kìm được hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Về thành phố.”
“Sao cơ? Về bây giờ? Tôi không muốn về! Tôi còn chưa nói với mẹ tôi…” Đầu Lâm Thanh Mai như muốn nổ tung, Lập Gia Khiêm luôn làm theo ý mình thật sự khiến cô khó chịu.
Lập Gia Khiêm liếc nhìn cô: “Lẽ nào cô muốn về ngủ cùng Trần Hoàng Khôi? Lâm Thanh Mai, cô đúng là ăn gan hùm mật sói rồi mới dám phản bội tôi?”
Vẻ hoảng loạn và do dự trong mắt cô khiến Trần Hoàng Khôi can đảm hơn, anh ta nói tiếp: “Thanh Mai, cho anh một cơ hội để thay đổi! Anh không hề yêu Lê Anh Đào!”
Nghĩ đến sự phản bội của anh ta khi đó, lòng Lâm Thanh Mai lại đau nhói, cô rơi lệ hỏi: “Nếu anh không yêu cô ta thì vì sao lại phản bội tình yêu và hôn nhân của chúng ta?”
Trần Hoàng Khôi kích động dùng hai tay giữ chặt vai cô, anh ta sốt sắng nói: “Lẽ nào em còn không hiểu sao? Khi ấy anh tìm cô ta chỉ vì muốn trả thù em! Em từ chối anh hết lần này đến lần khác, anh đã từng nghĩ em không yêu anh, không tin anh!”
“Tôi không yêu anh? Không tin anh?”
Lâm Thanh Mai mỉm cười bất lực, yếu ớt: “Nếu tôi không yêu anh thì tôi kết hôn với anh làm gì? Nếu tôi không yêu anh thì tôi sẽ dùng toàn bộ số tiền của mình để anh khởi nghiệp à?”
Nghĩ đến những chuyện đó, hốc mắt Trần Hoàng Khôi cũng đỏ lên, anh ta xúc động nói: “Những chuyện này anh biết… cứ coi như mọi chuyện đều là lỗi của anh!”
Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm chủ động xin lỗi nhận sai, lòng cô hơi mềm đi.
Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống của cô, dưới ánh đèn lại càng xinh đẹp động lòng người, anh ta kìm lòng không đặng nâng cằm cô lên muốn hôn cô.
Lâm Thanh Mai đang do dự thì điện thoại cô đổ chuông, là Lập Gia Khiêm!
Cô giật mình đẩy Trần Hoàng Khôi ra, bầu không khí vừa nãy quá mức mất kiểm soát cảm xúc, suýt nữa cô đã tha thứ cho Trần Hoàng Khôi!
Lâm Thanh Mai tự trách bản thân, thầm mắng tai mình quá mềm!
Cô bước đến bàn trang điểm, cầm túi xách rồi vào phòng tắm, khoá cửa lại.
Trần Hoàng Khôi lạnh lùng nhìn động tác của cô, anh ta biết chắc chắn là Lập Gia Khiêm gọi tới.
…
Trong phòng tắm, Lâm Thanh Mai hơi chột dạ nhấn nút nghe máy.
“Lâm Thanh Mai, tại sao Trần Hoàng Khôi lại ở trong phòng cô?”
Lâm Thanh Mai vừa nghe thấy giọng nói cực kỳ lạnh lùng của anh thì giật bắn mình, sao anh biết Trần Hoàng Khôi đang ở phòng cô?
Cô hỏi ngược lại: “Anh cho người theo dõi tôi?”
Lập Gia Khiêm đang ngồi trong xe, kẹp điếu thuốc trong tay, khoang xe đầy khói thuốc lá khiến ánh mắt anh trở nên hư ảo và mơ màng.
Anh nhìn về cửa sổ tầng Lâm Thanh Mai ở, môi mỏng khẽ mấp máy: “Nếu tôi không cho người theo dõi cô, có lẽ cô đã phản bội tôi rồi…”
“Lập Gia Khiêm, tôi đã từ chức rồi! Tôi sẽ không bao giờ làm người tình bí mật của anh nữa! Sau này anh muốn tìm ai thì tìm, không liên quan đến tôi! Tôi sẽ không trở thành vật thay thế cho người khác!” Lâm Thanh Mai vừa nghĩ tới Hồ Dao Dao là lại nổi giận.
Cô gái tuổi còn trẻ mà suy nghĩ đã không ngay này!
Lập Gia Khiêm nhíu mày: “Vật thay thế? Cô thay thế ai?”
Lâm Thanh Mai hít sâu một hơi: “Anh còn định giả ngốc với tôi à? Hồ Dao Dao thích Tạ Bân mà anh lại thích Hồ Dao Dao, anh không có được cô ấy nên tìm tôi làm vật thay thế cho cô ấy! Anh cứ muốn tôi phải nói ra thì mới hài lòng sao? Nếu anh là đàn ông thì hãy dũng cảm thừa nhận…”
“Lâm Thanh Mai, cô nghe kỹ cho tôi, cô không phải vật thay thế của bất kỳ ai hết. Tôi muốn cô, không liên quan đến người phụ nữ nào hết! Tôi hạn cho cô mười phút xuống lầu, nếu muộn một phút tôi sẽ đăng ảnh của cô lên các trang web!” Lập Gia Khiêm đã cúp điện thoại.
“Đồ vô liêm sỉ! Lập Gia Khiêm, anh… alo!” Lâm Thanh Mai tức giận đập điện thoại vào bồn tắm.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Trần Hoàng Khôi: “Thanh Mai, em không sao chứ?”
Lâm Thanh Mai lập tức lại nhìn điện thoại, nhặt lên nhìn thì thấy chỉ có vài vết nước, cũng không có gì đáng ngại.
Cô đèn nén cơn tức giận, khó chịu trong lòng bước ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng cầm quần áo vào phòng tắm rồi khoá cửa lại.
Trần Hoàng Khôi thấy cô cầm quần áo vào thì lập tức hiểu cô định ra ngoài.
Khi Lâm Thanh Mai mặc quần áo xong, cầm túi xách định mở cửa phòng thì Trần Hoàng Khôi đã kéo cô lại: “Em thật sự đi gặp anh ta?”
Vừa rồi anh ta nhìn ra cửa sổ và thấy một chiếc Maybach màu đen đang đỗ dưới lầu.
Dù không nhìn rõ biển số xe nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe sang này là Trần Hoàng Khôi biết đó là xe của Lập Gia Khiêm.
Trong lòng anh ta cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ Lập Gia Khiêm lại lái xe đến huyện Sa Dân trong đêm!
“Anh buông tay, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết!” Giọng điệu Lâm Thanh Mai rất không tốt, bây giờ cô đang rất rối, thật sự không có kiên nhẫn để đối mặt với Trần Hoàng Khôi.
Trong mắt Trần Hoàng Khôi hiện lên vẻ tức giận: “Em không nhìn xem mấy giờ rồi? Nửa đêm em đi gặp anh ta? Chắc chắn anh ta chỉ muốn làm em thôi!”
Lâm Thanh Mai vô cảm đáp: “Tôi chỉ có thể đi gặp anh ấy.”
Những lời đe doạ của Lập Gia Khiêm lặp đi lặp lại, anh đang giữ mạng cô!
“Lâm Thanh Mai, cô cứ đê tiện vậy sao? Rốt cuộc anh ta cho cô bao nhiêu tiền để cô tự tới cửa như gái điếm vậy?” Mắt Trần Hoàng Khôi đỏ lên vì tức giận, anh ta muốn lao xuống lầu đánh nhau với Lập Gia Khiêm một trận, nhưng nghĩ đến thân phận của anh thì anh ta lại không dám.
Lâm Thanh Mai hất tay đập mạnh cái túi vào người anh ta, Trần Hoàng Khôi lập tức buông tay vì bị dây xích trên túi làm đau.
“Trần Hoàng Khôi, nếu anh có bản lĩnh thì đừng để Lập Gia Khiêm tìm tôi nữa! Nếu không làm được thì câm miệng cho tôi! Trong tay anh ấy có điểm yếu của tôi, tôi không thể không đi…”
Lâm Thanh Mai mở cửa rời đi, Trần Hoàng Khôi không đuổi theo.
Sau khi đóng cửa lại, anh ta vô cùng phiền muộn, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận và thất bại!
Nhìn vợ cũ của mình nửa đêm đi hẹn hò với người đàn ông khác mà anh ta lại không có tư cách quản lý cô nữa.
Cho dù thật sự muốn quản cũng lực bất tòng tâm!
Lòng Trần Hoàng Khôi đầy lửa giận, anh ta không khỏi nhớ tới Vương Thư Hân, nữ giám đốc công ty khoa học điện tử kỹ thuật Thông Thiên, thám tử tư điều tra ra được Vương Thư Hân là đồng tính nữ, lần trước cô ta còn quyến rũ anh ta nên anh ta mới nhanh chóng ly hôn với Lâm Thanh Mai.
Nhưng không ngờ đó lại là một cái bẫy, Trần Hoàng Khôi đã đoán được người đặt bẫy chính là Lập Gia Khiêm!
Trần Hoàng Khôi đứng dậy bước tới bên cửa sổ, khẽ vén rửa cửa lên nhìn chiếc Maybach màu đen bắt mắt bên dưới, đôi mắt đen dần hằn lên vẻ khát máu…
Mà lúc này Lập Gia Khiêm ở trong xe cảm nhận được bóng đen bên cửa sổ, mặc dù đèn tắt nhưng một khe hở của rèm cửa lại lộ ra từng đợt khí lạnh.
Lập Gia Khiêm nhìn Lâm Thanh Mai ngồi bên ghế lái phụ, không nói hai lời đã kéo mạnh cô lại, một cơn bão dữ dội ập vào môi cô, Lâm Thanh Mai phản kháng nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đến khi rèm cửa trên lầu đóng lại, Lập Gia Khiêm mới nhìn lên đó đầy khiêu khích, anh lái xe rời đi.
Trần Hoàng Khôi ở trong phòng thấy Lập Gia Khiêm công khai khiêu khích mình mà lại bất lực!
Anh ta tức giận đấm vào bức tường bên cạnh cửa sổ, tay lập tức bị rách da.
Khoé miệng Trần Hoàng Khôi nở nụ cười dữ tợn: “Lập Gia Khiêm, chúng ta cùng chờ xem…”
…
Lập Gia Khiêm lao nhanh trên đường không nói lời nào, Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông vui buồn thất thường này mà lòng sợ hãi.
Vừa lên xe đã hôn cô, bây giờ lại lạnh mặt lao nhanh trên đường, lòng cô nơm nớp lo sợ.
Anh không nói, cô cũng không dám lên tiếng.
Đến khi Lập Gia Khiêm lái xe lên đường cao tốc, Lâm Thanh Mai mới không kìm được hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Về thành phố.”
“Sao cơ? Về bây giờ? Tôi không muốn về! Tôi còn chưa nói với mẹ tôi…” Đầu Lâm Thanh Mai như muốn nổ tung, Lập Gia Khiêm luôn làm theo ý mình thật sự khiến cô khó chịu.
Lập Gia Khiêm liếc nhìn cô: “Lẽ nào cô muốn về ngủ cùng Trần Hoàng Khôi? Lâm Thanh Mai, cô đúng là ăn gan hùm mật sói rồi mới dám phản bội tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.