Chương 249: Ra oai phủ đầu
Thành Thiểu
19/06/2021
Ánh mắt chăm chú và thâm thuý của Lập Gia Khiêm khiến Lâm Thanh Mai cuối cùng cũng bị đánh bại, hai má cô hơi ửng đỏ, cụp mắt xuống nói: “Tôi vẫn cần cân nhắc chuyện dọn vào biệt thự…”
Anh cố ý nói: “Nghe theo cô, cô muốn ở bao lâu tuỳ ý… Chỉ là nếu có thể chuyển vào sớm thì cô có thể nói lời chúc ngủ ngon với Asa mỗi tối, buổi sáng thức dậy có thể cùng nhau ăn sáng, gặp nhau sẽ dễ dàng hơn.”
Anh nói khiến lòng Lâm Thanh Mai cực kỳ rung động, ngay cả đôi tay cô lúc này cũng lộ ra vẻ chờ mong.
Lòng Lập Gia Khiêm thực sự ghen tỵ với con trai, Asa có thể không cần xuất hiện, chỉ cần nói đến tên thôi đã có thể thu hút sự chú ý của Lâm Thanh Mai, còn anh nói ẩn ý đưa tình cả buổi trời cô cũng lười chả thèm nhìn anh.
Con đường theo đuổi vợ của anh còn rất dài…
“Anh Lập…”
Cô vừa nói câu này, Lập Gia Khiêm đã khẽ cau mày, “Cô Diễm, nếu cô thực sự không thể gọi tên tôi thì cô có thể gọi tôi là “ba Asa” không? Cô đừng gọi tôi là anh Lập nữa, tôi thực sự nghe không quen.”
Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông có thái độ thay đổi lớn trước mặt, trong lòng có cảm giác kỳ quái nhưng nhất thời nói không ra lời.
Mà ánh mắt anh nhìn cô đầy mong đợi lúc này, không biết có phải là ảo giác của cô không, ánh mắt Lập Gia Khiêm không chỉ mang theo tia cầu xin mà còn mang theo sự kìm nén cô không thể hiểu được…
Cuối cùng cô thoả hiệp: “Được, ba Asa, vậy sau này em sẽ gọi anh như vậy.”
“Ừ, anh thích cái tên này.” Anh cười ngốc nghếch, người đàn ông có tướng mạo đẹp trai ngút trời này cười kiểu gì cũng 100% gây chết người.
Lâm Thanh Mai ngẩn người nhìn nụ cười rạng rỡ xuất phát từ nội tâm anh, trong phút chốc dường như họ đã cùng nhau quay lại thời kỳ tươi đẹp trước đây.
Ngay khi Lập Gia Khiêm định lên tiếng lần nữa thì cánh cửa phòng ngủ của anh đột nhiên đị đẩy nhẹ ra.
Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai đồng thời nhìn ra cửa, thấy Vương Gia Linh xách túi đồ hàng hiệu nở nụ cười ngọt ngào: “Gia Khiêm, em về rồi, em mua cho anh với Asa quần áo mới đó…”
Ánh mắt cô ta đột nhiên bị Lâm Thanh Mai hấp dẫn, vẻ mặt Vương Gia Linh hơi kinh ngạc: “Cô giáo Diễm cũng ở đây à?”
Lâm Thanh Mai lập tức đứng lên, cô khẽ mỉm cười: “Chào bà Lập.”
Ngay khi cô vừa thốt ra xưng hô này, đáy mắt Lập Gia Khiêm lướt qua vẻ không hài lòng, anh nhìn Lâm Thanh Mai, cô gái ngốc này… anh đã nói thật với cô rồi mà cô còn gọi Vương Gia Linh là bà Lập!
Vương Gia Linh lại rất vui với xưng hô “bà Lập” này, cô ta lịch sự nói: “Cô giáo Diễm ăn cơm chưa? Hay là cô ở lại đây ăn tối luôn nhé?”
“Gia Linh, cô Diễm sẽ ở lại đây ăn tối, chúng tôi đã nói trước rồi.” Giọng điệu Lập Gia Khiêm hơi lạnh lùng, anh không hài lòng lắm với việc Vương Gia Linh đột nhiên ra vẻ nữ chủ nhân.
Giọng điệu và thái độ của anh khiến người tinh ý như Vương Gia Linh phải ngạc nhiên, dường như cô ta nhận ra được anh đối xử với cô giáo Diễm này có chút gì đó đặc biệt.
Vương Gia Linh vẫn cười nói: “Nếu đã nói trước rồi thì chúng ta xuống nhà ăn cơm đi… Gia Khiêm, chân anh có đi được không? Hay là để chú Trung mang bữa tối vào phòng cho anh nhé?”
Lập Gia Khiêm từ chối: “Không sao, tôi nghỉ ngơi ở nhà một tuần rồi, chỉ là gãy xương thôi, bác sĩ còn chẳng bó bột cho tôi, mọi người yên tâm đi.”
Nói là “mọi người”, nhưng ánh mắt anh chỉ nhìn Lâm Thanh Mai.
Anh đối xử khác biệt trong vô thức khiến vẻ mặt Vương Gia Linh hơi cứng đờ, cô ta quay người nói: “Được rồi, vậy em đi xuống trước…”
Lâm Thanh Mai nhìn Vương Gia Linh biến mất ở cửa, thậm chí cô ta còn quên đóng cửa, cô cảm nhận được cô ta không vui cho lắm.
Lúc này Lập Gia Khiêm đang định đứng dậy, anh ngước mắt nhìn Lâm Thanh Mai đang đứng đó như có điều suy nghĩ, anh rất lịch sự hỏi: “Cô Diễm, em có thể lại đây đỡ anh không?”
Thái độ của anh thành khẩn, giống như một người yếu đuối cần giúp đỡ, Lâm Thanh Mai lập tức quên mất sự thật anh là đàn ông, lập tức bước tới cẩn thận đỡ anh.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Lập Gia Khiêm, anh không dám đặt toàn bộ sức nặng lên người cô, người cô nhỏ như vậy làm sao anh đành lòng?
Khi đặt tay lên vai cô, anh cảm nhận rõ ràng chiều cao và khung xương của cô chính là Thanh Mai của anh…
Lòng anh cuộn trào, kím nén sự sung sướng trong lòng, may là cơn đau từ bắp chân bị thương đã khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lâm Thanh Mai cẩn thận đỡ anh đi về phía trước hai bước, cô nói: “Tốc độ này có được không?”
Lập Gia Khiêm cúi xuống nhìn người con gái nhỏ bé nghiêm túc này, thật sự muốn ôm eo cô rồi đè cô xuống.
Anh nhẹ giọng dịu dàng nói: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Lập Gia Khiêm khách sáo nên đương nhiên Lâm Thanh Mai cũng thẳng thắn: “Đừng khách sáo, anh cẩn thận cái chân bị thương kia, hình như anh cũng không nặng lắm, em vẫn có thể đỡ được anh.”
Anh khẽ cườ: “Ừ…” Cô sẽ không biết anh chỉ đặt một chút sức nặng lên vai cô, anh là một người đàn ông cao 1,9 mét, cơ bắp cuồn cuộn. Nếu thật sự đè lên người cô thì thân hình nhỏ bé của cô nào có thể đỡ nổi?
Khi họ chầm chậm bước ra khỏi phòng ngủ đi về phía thang máy, chú Trung và Vương Gia Linh vừa bước ra khỏi thang máy đều sững sờ.
Lâm Thanh Mai nhìn chú Trung đang đẩy xe lăn trước mặt, cô tự mắng mình ngu ngốc, sao lại quên dùng công cụ thần kỳ là chiếc xe lăn này, còn phải dìu anh làm gì, đúng là tự tìm khổ mà!
Vương Gia Linh đã đi về phía họ, lòng cô ta hơi nghi hoặc, vừa rồi cô ta vội vàng xuống lầu tìm một chiếc xe lăn, chiếc xe lăn hôm qua còn ở trong phòng ngủ đã biến mất.
Sau khi xuống lầu thì cô ta nghe chú Trung nói, chính cậu chủ đã bảo chú mang xe lăn đi, không cho đặt trong phòng ngủ.
Nhìn thấy bàn tay Lập Gia Khiêm đang đặt trên vai Lâm Thanh Mai lúc này, dường như cô ta đã hiểu ý anh.
“Gia Khiêm, anh là đàn ông to cao thế kia lại để cô Diễm đỡ anh đi lại, cô Diễm quá gầy làm gì đỡ được chứ, chú Trung mau đẩy xe lăn qua cho cậu chủ ngồi xuống đi.” Giọng điệu và thần thái Vương Gia Linh lúc này đúng là hình tượng của nữ chủ nhân nhà họ Lập vừa thân thiện vừa uy nghiêm.
Chú Trung gật đầu: “Vâng thưa cô.”
Lập Gia Khiêm nhìn Vương Gia Linh, không biết có phải do anh đa nghi không, anh luôn cảm thấy hôm nay cô ta rất khác.
Anh không nói gì, nhìn thấy mồ hôi trên trán Lâm Thanh Mai, anh từ bỏ ý định để cô giúp, nhanh chóng ngồi lên xe lăn.
Chú Trung vừa định đẩy anh đi thì anh đã nói: “Chú Trung, tôi tự đẩy được.”
Xe lăn hoàn toàn tự động, trên thực tế nó hoàn toàn có thể tách rời khỏi sự trợ giúp ngoại lực.
Lập Gia Khiêm và chú Trung đi phía trước, nhanh chóng bước vào thang máy, họ đang đợi Vương Gia Linh và Lâm Thanh Mai.
Nhưng Vương Gia Linh và Lâm Thanh Mai đều chưa xuất hiện, chẳng mấy chốc họ nghe thấy Vương Gia Linh nói vọng lại từ hành lang: “Gia Khiêm, anh với chú Trung xuống trước đi, em có vài lời muốn nói với cô Diễm.”
Lập Gia Khiêm hơi nhướng mày, anh nói: “Chú Trung, chúng ta xuống trước đi.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Đợi họ rời đi, Vương Gia Linh người vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâm Thanh Mai mới cười nhẹ bảo: “Thật ngại quá cô Diễm, cho tôi xin ít thời gian của cô.”
“Không sao, bà Lập có lời gì cứ nói.”
Nụ cười của Vương Gia Linh dần trở nên lạnh hơn: “Lần trước tôi nghe Asa nói đã nhận cô làm mẹ Diễm, chuyện này cô có thể không cần coi là thật, cô biết lần trước Asa vì đến bệnh viện thăm cô nên mới xảy ra chuyện, vậy nên tôi hy vọng sau này cô hãy ở yên vị trí của mình, làm tốt vai trò giáo viên dạy vẽ của Asa là được rồi.”
Anh cố ý nói: “Nghe theo cô, cô muốn ở bao lâu tuỳ ý… Chỉ là nếu có thể chuyển vào sớm thì cô có thể nói lời chúc ngủ ngon với Asa mỗi tối, buổi sáng thức dậy có thể cùng nhau ăn sáng, gặp nhau sẽ dễ dàng hơn.”
Anh nói khiến lòng Lâm Thanh Mai cực kỳ rung động, ngay cả đôi tay cô lúc này cũng lộ ra vẻ chờ mong.
Lòng Lập Gia Khiêm thực sự ghen tỵ với con trai, Asa có thể không cần xuất hiện, chỉ cần nói đến tên thôi đã có thể thu hút sự chú ý của Lâm Thanh Mai, còn anh nói ẩn ý đưa tình cả buổi trời cô cũng lười chả thèm nhìn anh.
Con đường theo đuổi vợ của anh còn rất dài…
“Anh Lập…”
Cô vừa nói câu này, Lập Gia Khiêm đã khẽ cau mày, “Cô Diễm, nếu cô thực sự không thể gọi tên tôi thì cô có thể gọi tôi là “ba Asa” không? Cô đừng gọi tôi là anh Lập nữa, tôi thực sự nghe không quen.”
Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông có thái độ thay đổi lớn trước mặt, trong lòng có cảm giác kỳ quái nhưng nhất thời nói không ra lời.
Mà ánh mắt anh nhìn cô đầy mong đợi lúc này, không biết có phải là ảo giác của cô không, ánh mắt Lập Gia Khiêm không chỉ mang theo tia cầu xin mà còn mang theo sự kìm nén cô không thể hiểu được…
Cuối cùng cô thoả hiệp: “Được, ba Asa, vậy sau này em sẽ gọi anh như vậy.”
“Ừ, anh thích cái tên này.” Anh cười ngốc nghếch, người đàn ông có tướng mạo đẹp trai ngút trời này cười kiểu gì cũng 100% gây chết người.
Lâm Thanh Mai ngẩn người nhìn nụ cười rạng rỡ xuất phát từ nội tâm anh, trong phút chốc dường như họ đã cùng nhau quay lại thời kỳ tươi đẹp trước đây.
Ngay khi Lập Gia Khiêm định lên tiếng lần nữa thì cánh cửa phòng ngủ của anh đột nhiên đị đẩy nhẹ ra.
Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai đồng thời nhìn ra cửa, thấy Vương Gia Linh xách túi đồ hàng hiệu nở nụ cười ngọt ngào: “Gia Khiêm, em về rồi, em mua cho anh với Asa quần áo mới đó…”
Ánh mắt cô ta đột nhiên bị Lâm Thanh Mai hấp dẫn, vẻ mặt Vương Gia Linh hơi kinh ngạc: “Cô giáo Diễm cũng ở đây à?”
Lâm Thanh Mai lập tức đứng lên, cô khẽ mỉm cười: “Chào bà Lập.”
Ngay khi cô vừa thốt ra xưng hô này, đáy mắt Lập Gia Khiêm lướt qua vẻ không hài lòng, anh nhìn Lâm Thanh Mai, cô gái ngốc này… anh đã nói thật với cô rồi mà cô còn gọi Vương Gia Linh là bà Lập!
Vương Gia Linh lại rất vui với xưng hô “bà Lập” này, cô ta lịch sự nói: “Cô giáo Diễm ăn cơm chưa? Hay là cô ở lại đây ăn tối luôn nhé?”
“Gia Linh, cô Diễm sẽ ở lại đây ăn tối, chúng tôi đã nói trước rồi.” Giọng điệu Lập Gia Khiêm hơi lạnh lùng, anh không hài lòng lắm với việc Vương Gia Linh đột nhiên ra vẻ nữ chủ nhân.
Giọng điệu và thái độ của anh khiến người tinh ý như Vương Gia Linh phải ngạc nhiên, dường như cô ta nhận ra được anh đối xử với cô giáo Diễm này có chút gì đó đặc biệt.
Vương Gia Linh vẫn cười nói: “Nếu đã nói trước rồi thì chúng ta xuống nhà ăn cơm đi… Gia Khiêm, chân anh có đi được không? Hay là để chú Trung mang bữa tối vào phòng cho anh nhé?”
Lập Gia Khiêm từ chối: “Không sao, tôi nghỉ ngơi ở nhà một tuần rồi, chỉ là gãy xương thôi, bác sĩ còn chẳng bó bột cho tôi, mọi người yên tâm đi.”
Nói là “mọi người”, nhưng ánh mắt anh chỉ nhìn Lâm Thanh Mai.
Anh đối xử khác biệt trong vô thức khiến vẻ mặt Vương Gia Linh hơi cứng đờ, cô ta quay người nói: “Được rồi, vậy em đi xuống trước…”
Lâm Thanh Mai nhìn Vương Gia Linh biến mất ở cửa, thậm chí cô ta còn quên đóng cửa, cô cảm nhận được cô ta không vui cho lắm.
Lúc này Lập Gia Khiêm đang định đứng dậy, anh ngước mắt nhìn Lâm Thanh Mai đang đứng đó như có điều suy nghĩ, anh rất lịch sự hỏi: “Cô Diễm, em có thể lại đây đỡ anh không?”
Thái độ của anh thành khẩn, giống như một người yếu đuối cần giúp đỡ, Lâm Thanh Mai lập tức quên mất sự thật anh là đàn ông, lập tức bước tới cẩn thận đỡ anh.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Lập Gia Khiêm, anh không dám đặt toàn bộ sức nặng lên người cô, người cô nhỏ như vậy làm sao anh đành lòng?
Khi đặt tay lên vai cô, anh cảm nhận rõ ràng chiều cao và khung xương của cô chính là Thanh Mai của anh…
Lòng anh cuộn trào, kím nén sự sung sướng trong lòng, may là cơn đau từ bắp chân bị thương đã khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lâm Thanh Mai cẩn thận đỡ anh đi về phía trước hai bước, cô nói: “Tốc độ này có được không?”
Lập Gia Khiêm cúi xuống nhìn người con gái nhỏ bé nghiêm túc này, thật sự muốn ôm eo cô rồi đè cô xuống.
Anh nhẹ giọng dịu dàng nói: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Lập Gia Khiêm khách sáo nên đương nhiên Lâm Thanh Mai cũng thẳng thắn: “Đừng khách sáo, anh cẩn thận cái chân bị thương kia, hình như anh cũng không nặng lắm, em vẫn có thể đỡ được anh.”
Anh khẽ cườ: “Ừ…” Cô sẽ không biết anh chỉ đặt một chút sức nặng lên vai cô, anh là một người đàn ông cao 1,9 mét, cơ bắp cuồn cuộn. Nếu thật sự đè lên người cô thì thân hình nhỏ bé của cô nào có thể đỡ nổi?
Khi họ chầm chậm bước ra khỏi phòng ngủ đi về phía thang máy, chú Trung và Vương Gia Linh vừa bước ra khỏi thang máy đều sững sờ.
Lâm Thanh Mai nhìn chú Trung đang đẩy xe lăn trước mặt, cô tự mắng mình ngu ngốc, sao lại quên dùng công cụ thần kỳ là chiếc xe lăn này, còn phải dìu anh làm gì, đúng là tự tìm khổ mà!
Vương Gia Linh đã đi về phía họ, lòng cô ta hơi nghi hoặc, vừa rồi cô ta vội vàng xuống lầu tìm một chiếc xe lăn, chiếc xe lăn hôm qua còn ở trong phòng ngủ đã biến mất.
Sau khi xuống lầu thì cô ta nghe chú Trung nói, chính cậu chủ đã bảo chú mang xe lăn đi, không cho đặt trong phòng ngủ.
Nhìn thấy bàn tay Lập Gia Khiêm đang đặt trên vai Lâm Thanh Mai lúc này, dường như cô ta đã hiểu ý anh.
“Gia Khiêm, anh là đàn ông to cao thế kia lại để cô Diễm đỡ anh đi lại, cô Diễm quá gầy làm gì đỡ được chứ, chú Trung mau đẩy xe lăn qua cho cậu chủ ngồi xuống đi.” Giọng điệu và thần thái Vương Gia Linh lúc này đúng là hình tượng của nữ chủ nhân nhà họ Lập vừa thân thiện vừa uy nghiêm.
Chú Trung gật đầu: “Vâng thưa cô.”
Lập Gia Khiêm nhìn Vương Gia Linh, không biết có phải do anh đa nghi không, anh luôn cảm thấy hôm nay cô ta rất khác.
Anh không nói gì, nhìn thấy mồ hôi trên trán Lâm Thanh Mai, anh từ bỏ ý định để cô giúp, nhanh chóng ngồi lên xe lăn.
Chú Trung vừa định đẩy anh đi thì anh đã nói: “Chú Trung, tôi tự đẩy được.”
Xe lăn hoàn toàn tự động, trên thực tế nó hoàn toàn có thể tách rời khỏi sự trợ giúp ngoại lực.
Lập Gia Khiêm và chú Trung đi phía trước, nhanh chóng bước vào thang máy, họ đang đợi Vương Gia Linh và Lâm Thanh Mai.
Nhưng Vương Gia Linh và Lâm Thanh Mai đều chưa xuất hiện, chẳng mấy chốc họ nghe thấy Vương Gia Linh nói vọng lại từ hành lang: “Gia Khiêm, anh với chú Trung xuống trước đi, em có vài lời muốn nói với cô Diễm.”
Lập Gia Khiêm hơi nhướng mày, anh nói: “Chú Trung, chúng ta xuống trước đi.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Đợi họ rời đi, Vương Gia Linh người vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâm Thanh Mai mới cười nhẹ bảo: “Thật ngại quá cô Diễm, cho tôi xin ít thời gian của cô.”
“Không sao, bà Lập có lời gì cứ nói.”
Nụ cười của Vương Gia Linh dần trở nên lạnh hơn: “Lần trước tôi nghe Asa nói đã nhận cô làm mẹ Diễm, chuyện này cô có thể không cần coi là thật, cô biết lần trước Asa vì đến bệnh viện thăm cô nên mới xảy ra chuyện, vậy nên tôi hy vọng sau này cô hãy ở yên vị trí của mình, làm tốt vai trò giáo viên dạy vẽ của Asa là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.