Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!
Chương 41: Bữa Cơm Đầy Tiếng Cười
Ngọc Thuỳ
16/11/2023
Cùng với sự lôi kéo của Vĩnh Hải, tất cả mọi người rất nhanh đã đứng trước
cửa nhà của Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân rồi bấm chuông, ai nấy đều hồi
hộp chờ đợi.
Lưu Triều Hân ở trong nhà nghe thấy tiếng chuông cửa thì vội vàng đi đến, nhìn thấy Vĩnh Hải qua màn hình, cô mỉm cười rồi mở cửa.
“Xin chào!”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khi cánh cửa được mở ra, trước mặt bọn họ là một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, mái tóc buộc gọn gàng về phía sau trên môi nở một nụ cười tươi tắn chào đón bọn họ.
Với Vĩnh Hải thì không có gì lạ nhưng với những người khác thì rất mới lạ, nhan sắc không son cũng không phấn của cô khiến bọn họ rất ngạc nhiên vì trong suy nghĩ của họ, vị phu nhân được Lý Cao Minh chọn làm vợ sẽ luôn xuất hiện lộng lẫy với lớp trang điểm xinh đẹp cùng những bộ trang phục thời thượng.
Nhưng trước mặt bọn họ lại rất khác, một vị phu nhân ăn mặc giản dị với chiếc áo thun màu trắng cùng chiếc váy ngắn trẻ trung, khuôn mặt không trang điểm nhưng đường nét lại rất rõ ràng, đôi mắt hai mí cùng sóng mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt khiến cô trông rất trẻ trung.
Lưu Triều Hân thấy có nhiều hơn một người thì tò mò mà nhìn Vĩnh Hải, thấy bọn họ cứ nhìn cô mà không nói lời nào, cô thắc mắc mà lên tiếng.
“Mấy cậu này là ai vậy?”
“Dạ phu nhân, bọn họ đều là đàn em của ông chủ cả thôi ạ!”
Vĩnh Hải nghe vậy liền lên tiếng giải thích, chắc cô vẫn chưa thấy hết tất cả thành viên trong băng đảng của Lý Cao Minh, có nhiều người thường không xuất hiện nhiều như cậu mà chọn cách sống ẩn chờ lệnh.
Và đám người này nằm trong số đó, nhóm hoạt động gồm 5 người nhưng chỉ có một mình Vĩnh Hải là thường xuyên đi đây đi đó, còn những người khác thì không hứng thú với việc đi chơi.
Lưu Triều Hân nghe cậu nói thì gật đầu chào hỏi những người kia.
“Xin chào, rất vui được làm quen với các cậu, tôi là Lưu Triều Hân!”
Nghe được lời chào hỏi từ cô, mọi người cũng dần thoát khỏi suy nghĩ của chính mình mà gật đầu chào hỏi.
“Chúng tôi rất vinh dự khi được biết phu nhân, cô xinh đẹp quá mức tưởng tượng!”
Chí Tinh nhanh chóng lên tiếng đáp lại đầu tiên, cuối câu còn không quên khen ngợi nhan sắc của cô khiến cô bật cười.
“Cảm ơn cậu, mời các cậu vào nhà!”
Không để các vị khách phải đứng bên ngoài lâu, cô liền nhanh chóng mời bọn họ vào nhà rồi đóng cửa lại, Vĩnh Hải thì sớm đã quen với những việc này nên rất tự nhiên còn những người khác thì lần đầu gặp mặt, bọn họ chỉ ngồi im trên ghế không dám làm gì.
Lưu Triều Hân mang nước đến mời họ, những người này ai cũng sáng sủa đẹp trai, thân hình ai cũng bự bẫm săn chắc, không khí trong nhà cũng náo nhiệt hơn khi có Vĩnh Hải ở đây, cũng lâu rồi đàn em của hắn mới đến nhà chơi.
"Các cậu có đói bụng không? Tôi vừa nấu đồ ăn xong thì các cậu đến, các cậu cùng ăn với tôi nhé?”
Nghe cô ngỏ lời mời ăn cùng, Vĩnh Hải từ trong bếp chạy ra cùng một chai nước rồi lên tiếng.
“Được ạ, đồ ăn của phu nhân làm chắc chắn bọn tôi sẽ không từ chối!”
“Còn các cậu thì sao?”
Cô không quên hỏi những người khác, thấy phu nhân để ý đến lời nói của mình, Duệ Khải đại diện cho những người khác lên tiếng đồng ý.
“Được ạ!”
Nhìn đám bạn bẽn lẽn trước mặt Lưu Triều Hân, Vĩnh Hải bật cười rồi lên tiếng trêu chọc, thường ngày đối đầu với nhau như chó với mèo, nói chuyện với cấp dưới cũng chưa từng rụt rè đến như vậy.
Nay có dịp để cậu ta trêu chọc bọn họ rồi.
“Này, các cậu hôm nay uống nhầm thuốc à, sao thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn vậy?”
Nghe được lời trêu chọc từ Vĩnh Hải, đám người kia dùng đôi mắt liếc không thương tiếc làm cậu ta khoái chí hơn.
Không phải bọn họ thẹn thùng gì cả mà là do thấy phu nhân quá đỗi thân thiện, nhất thời vẫn chưa thể làm quen với việc này nên mọi thứ vẫn còn kho khan. Trong suy nghĩ của họ, phu nhân sẽ giống với ông chủ luôn nghiêm túc và không thích đùa giỡn.
Vĩnh Hải cũng biết bọn họ như vậy là vì lý do gì, lúc đầu cậu ta cũng giống bọn họ chưa thể thích nghi với cuộc sống của có một vị phu nhân quá khác biệt với ông chủ. Hắn lúc nào cũng nghiêm túc, không thích đùa giỡn và lại càng luôn muốn đàn em của mình mang tinh thần thép.
Cũng vì những thứ đó mà khi gặp Lưu Triều Hân, cô như dòng nước mát tát vào người bọn họ vậy, thân thiện và vô cùng hiền lành, những trò trêu chọc của Vĩnh Hải cô luôn đón nhận và hợp tác tạo nên tiếng cười.
Với hai tính cách trái ngược nhau như vậy, bọn họ sống trong môi trường nghiêm túc và cần độ cảnh giác cao đương nhiên sẽ chưa thể tiếp nhận được một luồng gió mới. Vĩnh Hải là người có kinh nghiệm đầu tiên, cậu ta khoác vai người anh em Duệ Khải rồi lên tiếng.
“Cứ thoải mái đi, phu nhân rất thích những thứ hài hước!”
“Xem ra cậu rất có kinh nghiệm cho việc này, Vĩnh Hải tôi tò mò muốn biết rốt cuộc cậu đã làm gì mà chiếm được lòng tin của phu nhân đến như vậy?”
Việt Nguyên lên tiếng, cậu ta là người ít nói nhất trong số 5 người nhưng hôm nay cũng chủ động lên tiếng hỏi.
Vĩnh Hải nghe được một câu hỏi thì vỗ tay tán thưởng, đôi mày nhíu lại rồi lên tiếng.
“Muốn chiếm được lòng tin của phu nhân, các cậu cần phải trở nên hài hước và tạo một không gian an toàn cho cô ấy, đơn giản vậy thôi!”
Những người khác nghe xong thì im lặng, Vĩnh Hải thấy vậy liền tặc lưỡi nói thêm.
“Đúng là những đứa trẻ khờ khạo!”
“Cậu mới là người khờ đấy!”
Tất cả đồng thanh lên tiếng. Lưu Triều Hân ở phía sau đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của mọi người, cô liền bật cười trong vô thức tiếng cười dù không lớn nhưng vẫn lọt vào tai của bọn họ.
“Có các cậu tôi thấy vui thật đó!”
Lưu Triều Hân đi đến rồi lên tiếng, thật ra muốn cô thấy vui rất dễ dàng mà không cần phải suy nghĩ khó khăn làm gì cả. Chỉ là thấy Vĩnh Hải như một người thầy giáo đang giảng dạy học sinh, cô mới im lặng quan sát xem thử là trò gì.
“Phu nhân vui thật sao?”
Việt Nguyên lên tiếng, trước giờ bọn họ rất ít khi thể hiện những trò đùa cợt ra bên ngoài vì khi đứng trước mặt hắn, bọn họ đều phải nghiêm túc.
“Đúng rồi, tôi thấy rất vui. Tôi không biết chồng tôi nghiêm khắc với các cậu như thế nào nhưng khi đến chơi với tôi, các cậu cứ thoải mái đừng lo lắng, càng sôi động thì càng vui thôi mà!”
“Cảm ơn phu nhân!”
“Thôi đừng cảm ơn, các cậu vào ăn đi tôi dọn ra xong hết rồi. Do hôm nay tôi không biết các cậu đến nên nấu có hơi ít, các cậu thông cảm nhé!”
Cả đám nghe vậy liền tiến vào nhà bếp, một bàn đầy thức ăn xuất hiện trước mắt họ, bày trí bắt mắt cùng mùi thơm từ những gia vị hòa trộn lại theo làn khói bay lên đầu mũi, nhìn thôi cũng đã biết là ngon rồi.
“Mời các cậu dùng, ăn xong cho tôi xin chút cảm nhận nhé!”
“Vâng, để tôi thử đầu tiên nhé.”
“Mời cậu!”
Chí Tinh là người động đũa đầu tiên, cậu chọn một món thịt được cắt nhỏ ra rồi sào chung với rất nhiều gia vị và rau củ, mọi ánh mắt hướng về cậu ta khi món ăn được đưa vào miệng.
Đôi mày đang nhíu lại dần giãn ra, hương vị thơm ngon thoảng trên đầu mũi, miếng thịt mềm cắn vào không bị nhai khiến cậu ta muốn ăn hoài không ngừng, một đũa rồi hai đũa mà chưa nêu lên cảm nhận khiến cô thấy có hơi tò mò, lên tiếng.
“Cậu thấy sao?”
“Rất ngon, tôi ăn mà quên mất phải đánh giá nó nhưng thật sự nó rất ngon!”
“Nhìn cậu ta ăn mà bụng tôi cũng réo lên luôn rồi!”
Vĩnh Hải nhìn thôi đã nuốt nước bọt liên tục, Lưu Triều Hân thấy vậy thì vội vàng lên tiếng.
“Mọi người ăn đi, đừng ngại nhé!”
Chiếc bàn ăn thường ngày chỉ có hai mẹ con nay lại có thêm vài người khiến nó trở nên vui nhộn và đông đúc hơn, ai nấy cũng hết lời khen ngợi tay nghề nấu nướng khiến cô thấy rất vui, khoé môi như không thể khép lại được.
“Ông chủ đúng là sướng thật, có một người vợ đảm đang như phu nhân. Nếu tôi có lấy chắc tôi cũng phải tìm vợ biết nấu ăn quá!”
Duệ Khải vừa ăn vừa lên tiếng, sau câu nói đó liền bị Vĩnh Hải trêu chọc.
“Vợ nấu hay cậu nấu? Tôi nhớ con bé lần trước nấu món gà bóng đêm, tôi đã phải ói cả một buổi trời!”
“Lỗi kỹ thuật! Nếu vợ tôi sau này không nấu được tôi sẽ nấu, ai nấu mà không được đúng không phu nhân?”
Cả hai nói chuyện với nhau xong liền đẩy sang Lưu Triều Hân, cô đang ăn cũng phải dừng lại lên tiếng.
“Đúng rồi, ai cũng được!”
Cả căn bếp vang lên tiếng cười, suốt một buổi ăn tràn đầy tiếng cười đùa của những người đàn em của hắn, Lưu Triều Hân cũng cười không ngừng.
Lý Cao Minh cũng có thể nhìn thấy thông qua camera quan sát, thấy cô cười vui vẻ như vậy hắn cũng yên tâm hơn một chút.
Lưu Triều Hân ở trong nhà nghe thấy tiếng chuông cửa thì vội vàng đi đến, nhìn thấy Vĩnh Hải qua màn hình, cô mỉm cười rồi mở cửa.
“Xin chào!”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khi cánh cửa được mở ra, trước mặt bọn họ là một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, mái tóc buộc gọn gàng về phía sau trên môi nở một nụ cười tươi tắn chào đón bọn họ.
Với Vĩnh Hải thì không có gì lạ nhưng với những người khác thì rất mới lạ, nhan sắc không son cũng không phấn của cô khiến bọn họ rất ngạc nhiên vì trong suy nghĩ của họ, vị phu nhân được Lý Cao Minh chọn làm vợ sẽ luôn xuất hiện lộng lẫy với lớp trang điểm xinh đẹp cùng những bộ trang phục thời thượng.
Nhưng trước mặt bọn họ lại rất khác, một vị phu nhân ăn mặc giản dị với chiếc áo thun màu trắng cùng chiếc váy ngắn trẻ trung, khuôn mặt không trang điểm nhưng đường nét lại rất rõ ràng, đôi mắt hai mí cùng sóng mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt khiến cô trông rất trẻ trung.
Lưu Triều Hân thấy có nhiều hơn một người thì tò mò mà nhìn Vĩnh Hải, thấy bọn họ cứ nhìn cô mà không nói lời nào, cô thắc mắc mà lên tiếng.
“Mấy cậu này là ai vậy?”
“Dạ phu nhân, bọn họ đều là đàn em của ông chủ cả thôi ạ!”
Vĩnh Hải nghe vậy liền lên tiếng giải thích, chắc cô vẫn chưa thấy hết tất cả thành viên trong băng đảng của Lý Cao Minh, có nhiều người thường không xuất hiện nhiều như cậu mà chọn cách sống ẩn chờ lệnh.
Và đám người này nằm trong số đó, nhóm hoạt động gồm 5 người nhưng chỉ có một mình Vĩnh Hải là thường xuyên đi đây đi đó, còn những người khác thì không hứng thú với việc đi chơi.
Lưu Triều Hân nghe cậu nói thì gật đầu chào hỏi những người kia.
“Xin chào, rất vui được làm quen với các cậu, tôi là Lưu Triều Hân!”
Nghe được lời chào hỏi từ cô, mọi người cũng dần thoát khỏi suy nghĩ của chính mình mà gật đầu chào hỏi.
“Chúng tôi rất vinh dự khi được biết phu nhân, cô xinh đẹp quá mức tưởng tượng!”
Chí Tinh nhanh chóng lên tiếng đáp lại đầu tiên, cuối câu còn không quên khen ngợi nhan sắc của cô khiến cô bật cười.
“Cảm ơn cậu, mời các cậu vào nhà!”
Không để các vị khách phải đứng bên ngoài lâu, cô liền nhanh chóng mời bọn họ vào nhà rồi đóng cửa lại, Vĩnh Hải thì sớm đã quen với những việc này nên rất tự nhiên còn những người khác thì lần đầu gặp mặt, bọn họ chỉ ngồi im trên ghế không dám làm gì.
Lưu Triều Hân mang nước đến mời họ, những người này ai cũng sáng sủa đẹp trai, thân hình ai cũng bự bẫm săn chắc, không khí trong nhà cũng náo nhiệt hơn khi có Vĩnh Hải ở đây, cũng lâu rồi đàn em của hắn mới đến nhà chơi.
"Các cậu có đói bụng không? Tôi vừa nấu đồ ăn xong thì các cậu đến, các cậu cùng ăn với tôi nhé?”
Nghe cô ngỏ lời mời ăn cùng, Vĩnh Hải từ trong bếp chạy ra cùng một chai nước rồi lên tiếng.
“Được ạ, đồ ăn của phu nhân làm chắc chắn bọn tôi sẽ không từ chối!”
“Còn các cậu thì sao?”
Cô không quên hỏi những người khác, thấy phu nhân để ý đến lời nói của mình, Duệ Khải đại diện cho những người khác lên tiếng đồng ý.
“Được ạ!”
Nhìn đám bạn bẽn lẽn trước mặt Lưu Triều Hân, Vĩnh Hải bật cười rồi lên tiếng trêu chọc, thường ngày đối đầu với nhau như chó với mèo, nói chuyện với cấp dưới cũng chưa từng rụt rè đến như vậy.
Nay có dịp để cậu ta trêu chọc bọn họ rồi.
“Này, các cậu hôm nay uống nhầm thuốc à, sao thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn vậy?”
Nghe được lời trêu chọc từ Vĩnh Hải, đám người kia dùng đôi mắt liếc không thương tiếc làm cậu ta khoái chí hơn.
Không phải bọn họ thẹn thùng gì cả mà là do thấy phu nhân quá đỗi thân thiện, nhất thời vẫn chưa thể làm quen với việc này nên mọi thứ vẫn còn kho khan. Trong suy nghĩ của họ, phu nhân sẽ giống với ông chủ luôn nghiêm túc và không thích đùa giỡn.
Vĩnh Hải cũng biết bọn họ như vậy là vì lý do gì, lúc đầu cậu ta cũng giống bọn họ chưa thể thích nghi với cuộc sống của có một vị phu nhân quá khác biệt với ông chủ. Hắn lúc nào cũng nghiêm túc, không thích đùa giỡn và lại càng luôn muốn đàn em của mình mang tinh thần thép.
Cũng vì những thứ đó mà khi gặp Lưu Triều Hân, cô như dòng nước mát tát vào người bọn họ vậy, thân thiện và vô cùng hiền lành, những trò trêu chọc của Vĩnh Hải cô luôn đón nhận và hợp tác tạo nên tiếng cười.
Với hai tính cách trái ngược nhau như vậy, bọn họ sống trong môi trường nghiêm túc và cần độ cảnh giác cao đương nhiên sẽ chưa thể tiếp nhận được một luồng gió mới. Vĩnh Hải là người có kinh nghiệm đầu tiên, cậu ta khoác vai người anh em Duệ Khải rồi lên tiếng.
“Cứ thoải mái đi, phu nhân rất thích những thứ hài hước!”
“Xem ra cậu rất có kinh nghiệm cho việc này, Vĩnh Hải tôi tò mò muốn biết rốt cuộc cậu đã làm gì mà chiếm được lòng tin của phu nhân đến như vậy?”
Việt Nguyên lên tiếng, cậu ta là người ít nói nhất trong số 5 người nhưng hôm nay cũng chủ động lên tiếng hỏi.
Vĩnh Hải nghe được một câu hỏi thì vỗ tay tán thưởng, đôi mày nhíu lại rồi lên tiếng.
“Muốn chiếm được lòng tin của phu nhân, các cậu cần phải trở nên hài hước và tạo một không gian an toàn cho cô ấy, đơn giản vậy thôi!”
Những người khác nghe xong thì im lặng, Vĩnh Hải thấy vậy liền tặc lưỡi nói thêm.
“Đúng là những đứa trẻ khờ khạo!”
“Cậu mới là người khờ đấy!”
Tất cả đồng thanh lên tiếng. Lưu Triều Hân ở phía sau đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của mọi người, cô liền bật cười trong vô thức tiếng cười dù không lớn nhưng vẫn lọt vào tai của bọn họ.
“Có các cậu tôi thấy vui thật đó!”
Lưu Triều Hân đi đến rồi lên tiếng, thật ra muốn cô thấy vui rất dễ dàng mà không cần phải suy nghĩ khó khăn làm gì cả. Chỉ là thấy Vĩnh Hải như một người thầy giáo đang giảng dạy học sinh, cô mới im lặng quan sát xem thử là trò gì.
“Phu nhân vui thật sao?”
Việt Nguyên lên tiếng, trước giờ bọn họ rất ít khi thể hiện những trò đùa cợt ra bên ngoài vì khi đứng trước mặt hắn, bọn họ đều phải nghiêm túc.
“Đúng rồi, tôi thấy rất vui. Tôi không biết chồng tôi nghiêm khắc với các cậu như thế nào nhưng khi đến chơi với tôi, các cậu cứ thoải mái đừng lo lắng, càng sôi động thì càng vui thôi mà!”
“Cảm ơn phu nhân!”
“Thôi đừng cảm ơn, các cậu vào ăn đi tôi dọn ra xong hết rồi. Do hôm nay tôi không biết các cậu đến nên nấu có hơi ít, các cậu thông cảm nhé!”
Cả đám nghe vậy liền tiến vào nhà bếp, một bàn đầy thức ăn xuất hiện trước mắt họ, bày trí bắt mắt cùng mùi thơm từ những gia vị hòa trộn lại theo làn khói bay lên đầu mũi, nhìn thôi cũng đã biết là ngon rồi.
“Mời các cậu dùng, ăn xong cho tôi xin chút cảm nhận nhé!”
“Vâng, để tôi thử đầu tiên nhé.”
“Mời cậu!”
Chí Tinh là người động đũa đầu tiên, cậu chọn một món thịt được cắt nhỏ ra rồi sào chung với rất nhiều gia vị và rau củ, mọi ánh mắt hướng về cậu ta khi món ăn được đưa vào miệng.
Đôi mày đang nhíu lại dần giãn ra, hương vị thơm ngon thoảng trên đầu mũi, miếng thịt mềm cắn vào không bị nhai khiến cậu ta muốn ăn hoài không ngừng, một đũa rồi hai đũa mà chưa nêu lên cảm nhận khiến cô thấy có hơi tò mò, lên tiếng.
“Cậu thấy sao?”
“Rất ngon, tôi ăn mà quên mất phải đánh giá nó nhưng thật sự nó rất ngon!”
“Nhìn cậu ta ăn mà bụng tôi cũng réo lên luôn rồi!”
Vĩnh Hải nhìn thôi đã nuốt nước bọt liên tục, Lưu Triều Hân thấy vậy thì vội vàng lên tiếng.
“Mọi người ăn đi, đừng ngại nhé!”
Chiếc bàn ăn thường ngày chỉ có hai mẹ con nay lại có thêm vài người khiến nó trở nên vui nhộn và đông đúc hơn, ai nấy cũng hết lời khen ngợi tay nghề nấu nướng khiến cô thấy rất vui, khoé môi như không thể khép lại được.
“Ông chủ đúng là sướng thật, có một người vợ đảm đang như phu nhân. Nếu tôi có lấy chắc tôi cũng phải tìm vợ biết nấu ăn quá!”
Duệ Khải vừa ăn vừa lên tiếng, sau câu nói đó liền bị Vĩnh Hải trêu chọc.
“Vợ nấu hay cậu nấu? Tôi nhớ con bé lần trước nấu món gà bóng đêm, tôi đã phải ói cả một buổi trời!”
“Lỗi kỹ thuật! Nếu vợ tôi sau này không nấu được tôi sẽ nấu, ai nấu mà không được đúng không phu nhân?”
Cả hai nói chuyện với nhau xong liền đẩy sang Lưu Triều Hân, cô đang ăn cũng phải dừng lại lên tiếng.
“Đúng rồi, ai cũng được!”
Cả căn bếp vang lên tiếng cười, suốt một buổi ăn tràn đầy tiếng cười đùa của những người đàn em của hắn, Lưu Triều Hân cũng cười không ngừng.
Lý Cao Minh cũng có thể nhìn thấy thông qua camera quan sát, thấy cô cười vui vẻ như vậy hắn cũng yên tâm hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.