Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!
Chương 8: Chuyển Dạ
Ngọc Thuỳ
11/11/2023
Chiếc xe ô tô phóng nhanh trên mặt lộ, bàn tay xoay vô lăng lách qua những con xe trước mặt tiến đến địa điểm đang bị làm loạn, với tốc độ này mà rất nhanh sau đó Lý Cao Minh đã đến nơi.
Trong một nhà hàng đầy sang trọng, bên ngoài vẻ đẹp cổ điển nhưng không kém phần sang trọng với những tone màu được người phối hoà vào nhau. Hắn bước từng bước vào trong nhà hàng, mọi thứ hỗn loạn bàn ghế tứ tung.
Hắn nhíu mày đi đến, những tên đàn em thấy hắn thì trở nên căng thẳng mà né sang hai bên. Khí phách và quyền lực lấn át những tên thuộc hạ bé nhỏ khiến không khí trở nên ngột ngạt.
"Ông chủ!"
Những tên đàn em bên hắn thấy liền cúi người chào, hắn xua tay rồi nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, chân vắt chéo nhìn hắn cười ngạo nghễ.
"Đến rồi đó à?"
Bách Nhiên thấy hắn cũng không vội vàng, rút chân xuống ghế rồi đi đến trước mặt hắn, bàn tay đeo đầy trang sức đắt đỏ chỉnh sửa lại cổ áo rồi kiêu ngạo cất giọng.
"Đàn em của cậu thật bất kính làm phật lòng tôi đấy, cậu tính sao đây?"
Nói rồi Bách Nhiên đứng cách hắn vài bước chân, nhướng mày chờ đợi câu trả lời.
Lý Cao Minh liếc nhìn đàn em rồi nhìn gã ta, khoé môi khẽ nhếch miệng cười rồi nhanh thu lại, trạng thái bình tĩnh đến lạ thường trước sự trách lòng của 'khách'.
"Vậy sao? Nếu họ thật sự bất kính với thiếu gia thì tôi sẽ dạy lại, nhưng ở đây chỉ phục vụ khách hàng chứ không phục vụ thượng đế đâu."
"Ý cậu là gì đây, đến cậu cũng muốn bất kính với tôi đó sao?"
Bách Nhiên nghe xong liền tối mặt, hàm ý trong câu nói quá rõ ràng như đụng trúng tim đen, gã ta lớn giọng tra hỏi.
Lý Cao Minh mặt lạnh không biểu cảm, đối với kiểu công tử bột, thiếu gia chỉ biết cậy cha cậy ông mà làm oai với thiên hạ hắn gặp nhiều rồi. Chỉ là người trước mặt là Bách Nhiên, cậu ba của nhà họ Bách có tiếng tăm to lớn nhất nhì trong thế giới ngầm mà thôi.
Nhưng dù là gì, là ai hắn cũng không quan tâm. Nhà hàng của hắn không dành cho loại người kiêu ngạo, tự cho mình là nhất như gã ta.
"Thiếu gia chắc cũng hiểu ý tôi nói rồi thì cũng không nên hỏi đi hỏi lại, còn về xuất ăn hôm nay của mọi người tôi sẽ không lấy tiền, coi như đã đãi thiếu gia một chầu. Được rồi, tôi xin phép!"
Nói rồi, Lý Cao Minh quay lưng bước đi.
"Lý Cao Minh! Cậu coi thường tôi đó à, chẳng lẽ cậu không biết gia đình tôi lớn mạnh thế nào sao?"
"Ông Bách à, tôi sẽ bàn chuyện với ông ấy sau, còn giờ thì tôi đang bận nên không muốn dành thời gian cho chuyện lãng phí."
Đứng quay lưng với Bách Nhiên, hắn nhếch miệng cười, tay bình tĩnh lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi bật lửa, khói thuốc phả ra từ miệng, hắn vừa đi vừa nói thêm.
"Nhà hàng tôi luôn chào đón những người là Khách!"
Bách Nhiên nghiến răng nhìn hắn kiêu ngạo bước đi, trong lòng bực tức bước ra khỏi nhà hàng rồi leo lên chiếc ô tô phóng đi, cả người gã ta nóng lên, đôi mày nhíu chặt tay siết thành hình nắm đấm mà đập mạnh xuống ghế.
"Lý Cao Minh! Cậu dám làm tôi tức giận, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!"
Bên này, Lưu Triều Hân ngồi trên ghế sofa ăn trái cây cùng vài tên đàn em của hắn thì một cơn đau từ trong bụng truyền đến cả cơ thể, đôi mày nhíu lại, mắt chớp liên tục mà ôm bụng rên rỉ.
"A.. đau quá..a.."
"Phu nhân!!"
Vài tên đàn em thấy cô bất ngờ đau nhói liền vội vã đi đến, Lưu Triều Hân ôm bụng dưới đang đau âm ỉ, từng lời cất giọng nói với bọn họ.
"Tôi đau quá, các cậu đỡ tôi lên phòng đi!"
"Vâng!"
Thấy cô đau, bọn họ cũng không biết làm gì mà đỡ cô đi từng bước về phòng nhưng càng duy chuyển lại càng đau, đến khi ngồi xuống giường thì mồ hôi đã chảy khắp trán.
Cô có thể cảm nhận được từng cơn đau từ bụng dưới truyền đến, từng đốt xương chậu như căng ra khiến cô như muốn khóc, cơn đau âm ỉ liên tục trong 1 phút rồi dịu đi, đôi mắt cô lờ đờ mà thở từng hơi.
"Phu nhân, cô thấy trong người sao rồi?"
"Tôi thấy không ổn, tôi nghĩ tôi cần phải đi bệnh viện.."
Lưu Triều Hân đã từng đọc ở đâu đó về tình huống chuyển dạ bất ngờ nên cô cảm thấy ở nhà sẽ không ổn, cơn đau lúc dịu lúc đau khiến cô như muốn ngất đi.
Đám thuộc hạ nghe vậy cũng vội vàng chạy xuống nhà lấy điện thoại, vì vội đưa cô về phòng mà quên mất điện thoại ở dưới nhà. Vừa xuống liền nhìn thấy Lý Cao Minh trở về, cả bọn như vớt được vàng mà chạy đến chỗ hắn.
"Ông chủ! Phu nhân đang đau bụng, cô ấy kêu đi bệnh viện!"
"Gì chứ?"
Hắn nhíu mày rồi nhìn theo hướng tay Vĩnh Hải chỉ, nhanh chóng chạy lên phòng thì thấy cô đang lăn lộn trên giường, miệng không ngừng rên rỉ, tay còn liên tục xoa bụng dưới căng to.
Hắn thấy vậy liền nhanh chóng đưa cô xuống nhà, thuộc hạ cứ rối loạn tay chân khiến hắn cũng chỉ biết lắc đầu, cơn đau vẫn chưa ngừng, tay cô trong vô thức mà báu vào vai hắn khi ngồi vào ghế trong xe.
"Vĩnh Hải! Các cậu theo tôi đến bệnh viện, lái xe đi!"
Tất cả là lần đầu tiên gặp chuyện kinh khủng như thế này, toàn là thanh niên chưa yêu đương lần nào nên cũng chỉ biết nghe lệnh từ hắn. Trên xe vừa tiếng la vừa tiếng hối thúc khiến người cầm lái cũng toát hết mồ hôi tay.
"Cô ráng chịu một chút đi, sắp đến bệnh viện rồi!"
"Đau quá.. tôi đau quá.."
Từng giọt nước mắt rơi xuống, cô ngã đầu ra phía sau cố gắng hít thở, vì cơn đau có lúc hạ xuống lại có lúc dữ dội, trong xe toàn là đàn ông chưa có kinh nghiệm nên cũng chỉ biết an ủi cô mà thôi.
Lý Cao Minh đây cũng là lần đầu nhìn thấy một người phụ nữ đau đớn như vậy, trước giờ hắn chưa từng chứng kiến cảnh tượng mang thai nào đau đớn đến khổ sở như vậy.
Nhìn Lưu Triều Hân mang thai con của mình mà miệng lại không ngừng than đau, bất giác hắn vươn người đến kéo cô gần lại người, tay dùm khăn lau đi những giọt nước mắt đang chảy, mặc dù không thể khiến cơn đau giảm bớt nhưng hắn cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Vài phút đồng hồ sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một bệnh viện lớn, Lý Cao Minh bịt khẩu trang cùng đàn em đưa Lưu Triều Hân vào bệnh viện, các y tá thấy sản phụ đau đến la hét thì cũng nhanh chóng chỉ dẫn bọn họ đến một căn phòng dành cho sản phụ.
Nơi có những bác sĩ đang chờ bọn họ, nhìn Lưu Triều Hân nằm xuống giường mà miệng không ngừng tha, các y tá cũng cố gắng ở bên cạnh an ủi, một nam bác sĩ đi phía dưới của cô mà nhìn thật kỹ vào bên trong.
Những người ở ngoài cũng không hiểu bác sĩ đang làm gì nhưng sau khi quan sát một lúc, bác sĩ đi đến rồi nói với hắn.
"Phiền người nhà ở ngoài phòng chờ đợi, cổ tử cung đã nở đúng mức quy định, phiền mọi người đừng vào bên trong."
Nói rồi, bọn họ đẩy chiếc giường cô vào một căn phòng rộng hơn với bảng chữ 'Phòng Sinh' mọi người ở bên ngoài chỉ có thể nghe tiếng la hét của Lưu Triều Hân, ngoài ra thì chẳng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Trong một nhà hàng đầy sang trọng, bên ngoài vẻ đẹp cổ điển nhưng không kém phần sang trọng với những tone màu được người phối hoà vào nhau. Hắn bước từng bước vào trong nhà hàng, mọi thứ hỗn loạn bàn ghế tứ tung.
Hắn nhíu mày đi đến, những tên đàn em thấy hắn thì trở nên căng thẳng mà né sang hai bên. Khí phách và quyền lực lấn át những tên thuộc hạ bé nhỏ khiến không khí trở nên ngột ngạt.
"Ông chủ!"
Những tên đàn em bên hắn thấy liền cúi người chào, hắn xua tay rồi nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, chân vắt chéo nhìn hắn cười ngạo nghễ.
"Đến rồi đó à?"
Bách Nhiên thấy hắn cũng không vội vàng, rút chân xuống ghế rồi đi đến trước mặt hắn, bàn tay đeo đầy trang sức đắt đỏ chỉnh sửa lại cổ áo rồi kiêu ngạo cất giọng.
"Đàn em của cậu thật bất kính làm phật lòng tôi đấy, cậu tính sao đây?"
Nói rồi Bách Nhiên đứng cách hắn vài bước chân, nhướng mày chờ đợi câu trả lời.
Lý Cao Minh liếc nhìn đàn em rồi nhìn gã ta, khoé môi khẽ nhếch miệng cười rồi nhanh thu lại, trạng thái bình tĩnh đến lạ thường trước sự trách lòng của 'khách'.
"Vậy sao? Nếu họ thật sự bất kính với thiếu gia thì tôi sẽ dạy lại, nhưng ở đây chỉ phục vụ khách hàng chứ không phục vụ thượng đế đâu."
"Ý cậu là gì đây, đến cậu cũng muốn bất kính với tôi đó sao?"
Bách Nhiên nghe xong liền tối mặt, hàm ý trong câu nói quá rõ ràng như đụng trúng tim đen, gã ta lớn giọng tra hỏi.
Lý Cao Minh mặt lạnh không biểu cảm, đối với kiểu công tử bột, thiếu gia chỉ biết cậy cha cậy ông mà làm oai với thiên hạ hắn gặp nhiều rồi. Chỉ là người trước mặt là Bách Nhiên, cậu ba của nhà họ Bách có tiếng tăm to lớn nhất nhì trong thế giới ngầm mà thôi.
Nhưng dù là gì, là ai hắn cũng không quan tâm. Nhà hàng của hắn không dành cho loại người kiêu ngạo, tự cho mình là nhất như gã ta.
"Thiếu gia chắc cũng hiểu ý tôi nói rồi thì cũng không nên hỏi đi hỏi lại, còn về xuất ăn hôm nay của mọi người tôi sẽ không lấy tiền, coi như đã đãi thiếu gia một chầu. Được rồi, tôi xin phép!"
Nói rồi, Lý Cao Minh quay lưng bước đi.
"Lý Cao Minh! Cậu coi thường tôi đó à, chẳng lẽ cậu không biết gia đình tôi lớn mạnh thế nào sao?"
"Ông Bách à, tôi sẽ bàn chuyện với ông ấy sau, còn giờ thì tôi đang bận nên không muốn dành thời gian cho chuyện lãng phí."
Đứng quay lưng với Bách Nhiên, hắn nhếch miệng cười, tay bình tĩnh lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi bật lửa, khói thuốc phả ra từ miệng, hắn vừa đi vừa nói thêm.
"Nhà hàng tôi luôn chào đón những người là Khách!"
Bách Nhiên nghiến răng nhìn hắn kiêu ngạo bước đi, trong lòng bực tức bước ra khỏi nhà hàng rồi leo lên chiếc ô tô phóng đi, cả người gã ta nóng lên, đôi mày nhíu chặt tay siết thành hình nắm đấm mà đập mạnh xuống ghế.
"Lý Cao Minh! Cậu dám làm tôi tức giận, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!"
Bên này, Lưu Triều Hân ngồi trên ghế sofa ăn trái cây cùng vài tên đàn em của hắn thì một cơn đau từ trong bụng truyền đến cả cơ thể, đôi mày nhíu lại, mắt chớp liên tục mà ôm bụng rên rỉ.
"A.. đau quá..a.."
"Phu nhân!!"
Vài tên đàn em thấy cô bất ngờ đau nhói liền vội vã đi đến, Lưu Triều Hân ôm bụng dưới đang đau âm ỉ, từng lời cất giọng nói với bọn họ.
"Tôi đau quá, các cậu đỡ tôi lên phòng đi!"
"Vâng!"
Thấy cô đau, bọn họ cũng không biết làm gì mà đỡ cô đi từng bước về phòng nhưng càng duy chuyển lại càng đau, đến khi ngồi xuống giường thì mồ hôi đã chảy khắp trán.
Cô có thể cảm nhận được từng cơn đau từ bụng dưới truyền đến, từng đốt xương chậu như căng ra khiến cô như muốn khóc, cơn đau âm ỉ liên tục trong 1 phút rồi dịu đi, đôi mắt cô lờ đờ mà thở từng hơi.
"Phu nhân, cô thấy trong người sao rồi?"
"Tôi thấy không ổn, tôi nghĩ tôi cần phải đi bệnh viện.."
Lưu Triều Hân đã từng đọc ở đâu đó về tình huống chuyển dạ bất ngờ nên cô cảm thấy ở nhà sẽ không ổn, cơn đau lúc dịu lúc đau khiến cô như muốn ngất đi.
Đám thuộc hạ nghe vậy cũng vội vàng chạy xuống nhà lấy điện thoại, vì vội đưa cô về phòng mà quên mất điện thoại ở dưới nhà. Vừa xuống liền nhìn thấy Lý Cao Minh trở về, cả bọn như vớt được vàng mà chạy đến chỗ hắn.
"Ông chủ! Phu nhân đang đau bụng, cô ấy kêu đi bệnh viện!"
"Gì chứ?"
Hắn nhíu mày rồi nhìn theo hướng tay Vĩnh Hải chỉ, nhanh chóng chạy lên phòng thì thấy cô đang lăn lộn trên giường, miệng không ngừng rên rỉ, tay còn liên tục xoa bụng dưới căng to.
Hắn thấy vậy liền nhanh chóng đưa cô xuống nhà, thuộc hạ cứ rối loạn tay chân khiến hắn cũng chỉ biết lắc đầu, cơn đau vẫn chưa ngừng, tay cô trong vô thức mà báu vào vai hắn khi ngồi vào ghế trong xe.
"Vĩnh Hải! Các cậu theo tôi đến bệnh viện, lái xe đi!"
Tất cả là lần đầu tiên gặp chuyện kinh khủng như thế này, toàn là thanh niên chưa yêu đương lần nào nên cũng chỉ biết nghe lệnh từ hắn. Trên xe vừa tiếng la vừa tiếng hối thúc khiến người cầm lái cũng toát hết mồ hôi tay.
"Cô ráng chịu một chút đi, sắp đến bệnh viện rồi!"
"Đau quá.. tôi đau quá.."
Từng giọt nước mắt rơi xuống, cô ngã đầu ra phía sau cố gắng hít thở, vì cơn đau có lúc hạ xuống lại có lúc dữ dội, trong xe toàn là đàn ông chưa có kinh nghiệm nên cũng chỉ biết an ủi cô mà thôi.
Lý Cao Minh đây cũng là lần đầu nhìn thấy một người phụ nữ đau đớn như vậy, trước giờ hắn chưa từng chứng kiến cảnh tượng mang thai nào đau đớn đến khổ sở như vậy.
Nhìn Lưu Triều Hân mang thai con của mình mà miệng lại không ngừng than đau, bất giác hắn vươn người đến kéo cô gần lại người, tay dùm khăn lau đi những giọt nước mắt đang chảy, mặc dù không thể khiến cơn đau giảm bớt nhưng hắn cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Vài phút đồng hồ sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một bệnh viện lớn, Lý Cao Minh bịt khẩu trang cùng đàn em đưa Lưu Triều Hân vào bệnh viện, các y tá thấy sản phụ đau đến la hét thì cũng nhanh chóng chỉ dẫn bọn họ đến một căn phòng dành cho sản phụ.
Nơi có những bác sĩ đang chờ bọn họ, nhìn Lưu Triều Hân nằm xuống giường mà miệng không ngừng tha, các y tá cũng cố gắng ở bên cạnh an ủi, một nam bác sĩ đi phía dưới của cô mà nhìn thật kỹ vào bên trong.
Những người ở ngoài cũng không hiểu bác sĩ đang làm gì nhưng sau khi quan sát một lúc, bác sĩ đi đến rồi nói với hắn.
"Phiền người nhà ở ngoài phòng chờ đợi, cổ tử cung đã nở đúng mức quy định, phiền mọi người đừng vào bên trong."
Nói rồi, bọn họ đẩy chiếc giường cô vào một căn phòng rộng hơn với bảng chữ 'Phòng Sinh' mọi người ở bên ngoài chỉ có thể nghe tiếng la hét của Lưu Triều Hân, ngoài ra thì chẳng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.