Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!
Chương 88: Hụt Hẫng
Ngọc Thuỳ
23/01/2024
Chiếc xe tiếp tục duy chuyển đến một nơi khác gần trong trung tâm thành phố, chiếc xe dừng lại trước một căn phòng phong cách cổ điển khác biệt giữa lòng thành phố đầy xa hoa và lộng lẫy. Căn nhà dù cổ điển nhưng vẫn nổi bật hơn tất cả.
Một mình hắn bước vào bên trong ngôi nhà, ngôi nhà không quá lớn cũng không có nội thất lộng lẫy mà chỉ đơn giản những đồ dùng cần thiết trong sinh hoạt sống của một người bình thường.
Đi đến gần hơn hắn nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên bàn, nhan sắc không thuộc dạng mỹ nhân, khuôn mặt theo chiều hướng nhẹ nhàng, nữ tính cùng gọng kính tròn cận đang xem điện thoại.
"Xin chào!"
"Ô, anh đến rồi à!"
Cô gái nghe tiếng nói thì nhìn lên, khuôn mặt nở nụ cười tươi với hắn rồi vội đứng dậy nhường chỗ ngồi cho hắn. Ngôi nhà chỉ có một người sinh sống nên cũng chỉ có một hai chiếc ghế đề ngồi mà thôi.
Lý Cao Minh từ tốn ngồi xuống ghế nhìn cô gái kia, cả hai người ngồi đối diện nhau. Cô gái lên tiếng.
"Anh đến tìm em có chuyện gì không?"
"A, chuyện là.."
Hắn ngậm ngùi nói, tay lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông đưa đến trước mặt cô gái ấy, hắn chậm rãi mở ra thì bên trong là một chiếc nhẫn đính đầy kim cương lấp lánh khi mà mắt thường cũng nhìn thấy được.
Cô gái kia rất bất ngờ trước việc này, khuôn mặt không giấu được sự ngạc nhiên mà nhìn hắn rồi lại nhìn chiếc nhẫn rồi tay hắn.
"Chẳng lẽ ý của anh là.?"
Dần về sau, cô ấy lại không nói vì cô ấy không dám chắc suy nghĩ của mình là đúng nhưng khi lời vừa dứt, cái gật đầu của hắn như là lời xác nhận cho suy nghĩ của cô ấy.
"Thật sao? Chuyện này thật không ngờ đến, vậy thì anh muốn như thế nào bây giờ?"
"Anh nghĩ cuộc đời của một cô gái thì chuyện này chỉ có một lần hạnh phúc, vì vậy anh muốn có một chiếc váy cưới lộng lẫy và đẹp nhất!"
"Váy cưới sao? Em cũng chưa nghĩ ra được kiểu dáng gì cả, anh có nghĩ ra được chưa chứ chuyện này có hơi bất ngờ, em chưa chuẩn bị kịp!"
Cô gái nghe hắn nhắc đến váy cưới thì nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, việc này với cô ấy là quá vội vàng đến mức chưa kịp nhìn nhận và cũng chưa nghĩ ra được một chiếc váy cưới kiểu dáng nào là hợp.
Cả hai đều không nghĩ ra được thiết kế cho váy mà nhìn nhau, hắn không phải một người rành về váy vóc nên đành nhường hết toàn bộ chuyện này cho cô ấy, là con gái chắc hẳn cô ấy sẽ chọn được một chiếc váy phù hợp.
Khi mà hai người vẫn đang trong thời gian thảo luận thì điện thoại hắn lại lần nữa vang lên. Là Lưu Triều Hân gọi đến, hắn vội vàng đứng dậy nghe máy.
"Anh đã xong việc chưa?"
"Anh vẫn chưa xong, em ngủ ít vậy sao?"
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Nhiên Hồng vẫn đang lướt tìm những hình ảnh váy cưới trên mạng xã hội.
"Vậy sao? Coi bộ lạc bận lắm nhỉ, em thật sự nhớ anh lắm rồi đó!"
Lý Cao Minh nghe vậy thì cười nhẹ.
"Anh cũng nhớ em lắm!"
"Anh ơi!"
Khi lời nói hắn vừa dứt thì một giọng nữ vang lên, Lý Cao Minh vội tắt máy mà chạy đến chỗ Nhiên Hồng rồi xem chiếc váy cưới mà cô ấy chọn.
"Anh thấy được không? Mặc lên một nghĩ sẽ rất đẹp!"
Lý Cao Minh im lặng nhìn từng chi tiết rồi chiếc váy đó rồi nhận xét. Lưu Triều Hân bên này rất hoang mang khi nghe thấy một giọng nữ lạ vang lên trong điện thoại của hắn, nghe qua thì cũng có thể rất thân thiết với nhau.
Nhìn cuộc gọi đã kết thúc mà trong lòng cô thấy không thấy thoải mái.
"Giong nนี do la ai chu?"
Lưu Triều Hân ngồi trên giường mà không ngừng suy nghĩ, chẳng hiểu vì sao mà trong lòng cô lại thấp thỏm không yên khi nghe giọng nói đó.
Cứ mãi suy nghĩ mà quên thời gian, bên dưới nhà bà Lê cũng đã nhận bé Cam trở về nhà cho cô, nhìn căn nhà không một bóng người bà ấy liền bế bé đi thẳng lên phòng ngủ.
Khi cánh cửa mở ra, bà ấy mở chữ a miệng chữ o mà nhìn cô, khuôn mặt xụ xuống không còn vẻ hoạt bát, vui vẻ như thường ngày khiến bà ấy vô cùng lo lắng.
Vội vàng chạy đến bên cạnh cô, bà ấy lên tiếng hỏi.
"Con sao vậy? Sao mặt bí xị như này?"
"Dì à, lúc nãy con nghe thấy một giọng nữ gọi anh ấy trên thân thiết, anh ấy có em gái sao ạ?"
"Con nói gì vậy, anh ấy? Em gái? Ý là con đang nhắc đến thằng Cao Minh sao?"
Bà Lê ngơ ngác trước câu hỏi của cô, bà ấy vẫn chưa thể hiểu được nên buộc phải hỏi kỹ càng hơn một chút.
"Vâng!"
"Đầu, thẳng Cao Minh làm gì có em gái nào, nó là co trai một mà. Nhưng mà sao vậy con, nó làm gì con sao?"
"Không có ạ, chỉ là con tò mò nên hỏi thôi!"
Lưu Triều Hân lắc đầu rồi ôm con trai từ tay bà Lê, thằng bé vẫn còn muốn vui chơi mà tay giữ chặt con vịt vàng đến không thể lấy được ra.
Nhìn con trai vui vẻ như vậy thì cô cũng thôi suy nghĩ vu vơ ấy, dù sao họ cũng có với nhau một mặt con thì cô cũng nên tin tưởng hắn một chút. Lỡ đâu là đối tác của hắn thì sao, cô không nên gây khó dễ cho hắn được.
Tối đến, khi mà màn đêm bao quanh cả một thành phố, Lưu Triều Hân và con trai ngon giấc trên giường ngủ thì Lý Cao Minh đã lặng lẽ bước vào trong phòng mà không ai nhận ra được.
Hắn đi đến trước mặt cô rồi dùng tay bế cô ra khỏi căn phòng để lại con trai ở trên phòng một mình, với việc phải ôm cô và duy chuyển xuống bậc thang, Lưu Triều Hân đã thức giấc giữa chừng mà mơ màng nhìn người đang ôm mình.
"Anh về rồi sao?"
"Ừm!"
"Anh bế em đi đâu đấy, con trai vẫn còn ở trên phòng mà?"
Lưu Triều Hân thấy khó hiểu, khi cả hai đã yên vị trên ghế sofa mà cô vẫn còn ngơ ngác, nói đúng hơn thì chỉ có một người ngồi ghế sofa còn cô thì ngồi trên đùi hắn, hai tay vẫn choàng qua cổ hắn chưa buông.
"Chẳng phải em nói em nhớ rồi sao? Tôi về với em rồi nè!"
Nói rồi, hắn không ngần ngại ôm xuống hôn cô một cái, cô nhíu mày nhìn khuôn mặt của hắn rồi lên tiếng.
"Từ sáng đến giờ anh đã đi đâu vậy?"
Khi chỉ vừa nhìn thấy mặt hắn thì cô đã nhớ ngay đến việc hồi chiều gặp phải, câu hỏi mang theo việc thăm dò hắn. Lý Cao Minh cũng biết nên cũng không thấy lo lắng, hắn đáp.
"Anh đi gặp Bách Hào Gia rồi quay về làm việc thôi!"
"Thật sao?"
"Em đang nghi ngờ anh sao?"
Lý Cao Minh nhìn thấy đồi mắt của cô đang nhìn mình đầy hung dữ thích cười nhẹ, hẳn chậm rãi hôn xuống hôn cô khi mà cô vẫn không chịu trả lời câu hỏi của hẳn.
"Um."
Lưu Triều Hân bị hôn bất ngờ thì hoảng hốt nhưng rất nhanh đã thích nghi với tốc độ vội vàng của hắn, tay choàng cổ cũng ghì xuống kéo chặt nụ hôn của cả hai càng mạnh mẽ hơn.
Tư thế ngồi cô cũng dần thay đổi, hai chân nằm ở hai bên hông hắn còn lưng thì xoay qua bên ngoài, không khí trong nhà dần nóng lên mặc cho điều hòa vẫn bật nhưng da thịt của cô và hắn lại nóng đến lạ thường.
Bàn tay hư hỏng của hắn một lần nữa không biết yên biết phận mà lần mò vào bên trong lớp vải bọc cơ thể nõn nà của cô. Hôm nay cô đặc biệt chọn một chiếc đầm ngủ hai dây dáng suông dài qua đầu gối, chất vải làm bằng lụa nên không khó để hắn có thể dễ dàng lần mò vào bên trong.
Cô không biết hắn sẽ về nhà vào hôm nay nên đã thoải mái mặc một chiếc đầm để ngủ vì trời cũng dần trở nóng. Nhưng cũng vì suy nghĩ đó của cô mà đã tiếp tay cho hắn dễ dàng hành động hơn, bàn tay sờ vào vòng eo nuột nà của cô rồi trượt xuống bên xuống chạm vào trái đào nhỏ bên dưới.
Vì nhà cũng chỉ có hai mẹ con nên cô chỉ mặc một chiếc quần nhỏ ở bên trong còn phần trên cô hoàn toàn thả rông cho thoải mái, từng cái chạm của hắn như đang chạm vào dây thần kinh kích thích trong cơ thể cô. Nụ hôn vẫn chưa dừng lại mà cơ thể cô gần như đã bị hắn lần mò hết tất thảy.
Khi sự mê hoặc dần chiếm lấy tâm trí hắn thì điện thoại hắn lại vang lên tiếng gọi. Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân đều thấy hụt hẩng, cô ngồi yên ngồi người này nhìn hắn nhấc máy nghe người kia gọi.
"Alo?"
"Anh à, anh ngủ chưa? Anh đến chỗ em được không?"
Một mình hắn bước vào bên trong ngôi nhà, ngôi nhà không quá lớn cũng không có nội thất lộng lẫy mà chỉ đơn giản những đồ dùng cần thiết trong sinh hoạt sống của một người bình thường.
Đi đến gần hơn hắn nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên bàn, nhan sắc không thuộc dạng mỹ nhân, khuôn mặt theo chiều hướng nhẹ nhàng, nữ tính cùng gọng kính tròn cận đang xem điện thoại.
"Xin chào!"
"Ô, anh đến rồi à!"
Cô gái nghe tiếng nói thì nhìn lên, khuôn mặt nở nụ cười tươi với hắn rồi vội đứng dậy nhường chỗ ngồi cho hắn. Ngôi nhà chỉ có một người sinh sống nên cũng chỉ có một hai chiếc ghế đề ngồi mà thôi.
Lý Cao Minh từ tốn ngồi xuống ghế nhìn cô gái kia, cả hai người ngồi đối diện nhau. Cô gái lên tiếng.
"Anh đến tìm em có chuyện gì không?"
"A, chuyện là.."
Hắn ngậm ngùi nói, tay lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông đưa đến trước mặt cô gái ấy, hắn chậm rãi mở ra thì bên trong là một chiếc nhẫn đính đầy kim cương lấp lánh khi mà mắt thường cũng nhìn thấy được.
Cô gái kia rất bất ngờ trước việc này, khuôn mặt không giấu được sự ngạc nhiên mà nhìn hắn rồi lại nhìn chiếc nhẫn rồi tay hắn.
"Chẳng lẽ ý của anh là.?"
Dần về sau, cô ấy lại không nói vì cô ấy không dám chắc suy nghĩ của mình là đúng nhưng khi lời vừa dứt, cái gật đầu của hắn như là lời xác nhận cho suy nghĩ của cô ấy.
"Thật sao? Chuyện này thật không ngờ đến, vậy thì anh muốn như thế nào bây giờ?"
"Anh nghĩ cuộc đời của một cô gái thì chuyện này chỉ có một lần hạnh phúc, vì vậy anh muốn có một chiếc váy cưới lộng lẫy và đẹp nhất!"
"Váy cưới sao? Em cũng chưa nghĩ ra được kiểu dáng gì cả, anh có nghĩ ra được chưa chứ chuyện này có hơi bất ngờ, em chưa chuẩn bị kịp!"
Cô gái nghe hắn nhắc đến váy cưới thì nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, việc này với cô ấy là quá vội vàng đến mức chưa kịp nhìn nhận và cũng chưa nghĩ ra được một chiếc váy cưới kiểu dáng nào là hợp.
Cả hai đều không nghĩ ra được thiết kế cho váy mà nhìn nhau, hắn không phải một người rành về váy vóc nên đành nhường hết toàn bộ chuyện này cho cô ấy, là con gái chắc hẳn cô ấy sẽ chọn được một chiếc váy phù hợp.
Khi mà hai người vẫn đang trong thời gian thảo luận thì điện thoại hắn lại lần nữa vang lên. Là Lưu Triều Hân gọi đến, hắn vội vàng đứng dậy nghe máy.
"Anh đã xong việc chưa?"
"Anh vẫn chưa xong, em ngủ ít vậy sao?"
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Nhiên Hồng vẫn đang lướt tìm những hình ảnh váy cưới trên mạng xã hội.
"Vậy sao? Coi bộ lạc bận lắm nhỉ, em thật sự nhớ anh lắm rồi đó!"
Lý Cao Minh nghe vậy thì cười nhẹ.
"Anh cũng nhớ em lắm!"
"Anh ơi!"
Khi lời nói hắn vừa dứt thì một giọng nữ vang lên, Lý Cao Minh vội tắt máy mà chạy đến chỗ Nhiên Hồng rồi xem chiếc váy cưới mà cô ấy chọn.
"Anh thấy được không? Mặc lên một nghĩ sẽ rất đẹp!"
Lý Cao Minh im lặng nhìn từng chi tiết rồi chiếc váy đó rồi nhận xét. Lưu Triều Hân bên này rất hoang mang khi nghe thấy một giọng nữ lạ vang lên trong điện thoại của hắn, nghe qua thì cũng có thể rất thân thiết với nhau.
Nhìn cuộc gọi đã kết thúc mà trong lòng cô thấy không thấy thoải mái.
"Giong nนี do la ai chu?"
Lưu Triều Hân ngồi trên giường mà không ngừng suy nghĩ, chẳng hiểu vì sao mà trong lòng cô lại thấp thỏm không yên khi nghe giọng nói đó.
Cứ mãi suy nghĩ mà quên thời gian, bên dưới nhà bà Lê cũng đã nhận bé Cam trở về nhà cho cô, nhìn căn nhà không một bóng người bà ấy liền bế bé đi thẳng lên phòng ngủ.
Khi cánh cửa mở ra, bà ấy mở chữ a miệng chữ o mà nhìn cô, khuôn mặt xụ xuống không còn vẻ hoạt bát, vui vẻ như thường ngày khiến bà ấy vô cùng lo lắng.
Vội vàng chạy đến bên cạnh cô, bà ấy lên tiếng hỏi.
"Con sao vậy? Sao mặt bí xị như này?"
"Dì à, lúc nãy con nghe thấy một giọng nữ gọi anh ấy trên thân thiết, anh ấy có em gái sao ạ?"
"Con nói gì vậy, anh ấy? Em gái? Ý là con đang nhắc đến thằng Cao Minh sao?"
Bà Lê ngơ ngác trước câu hỏi của cô, bà ấy vẫn chưa thể hiểu được nên buộc phải hỏi kỹ càng hơn một chút.
"Vâng!"
"Đầu, thẳng Cao Minh làm gì có em gái nào, nó là co trai một mà. Nhưng mà sao vậy con, nó làm gì con sao?"
"Không có ạ, chỉ là con tò mò nên hỏi thôi!"
Lưu Triều Hân lắc đầu rồi ôm con trai từ tay bà Lê, thằng bé vẫn còn muốn vui chơi mà tay giữ chặt con vịt vàng đến không thể lấy được ra.
Nhìn con trai vui vẻ như vậy thì cô cũng thôi suy nghĩ vu vơ ấy, dù sao họ cũng có với nhau một mặt con thì cô cũng nên tin tưởng hắn một chút. Lỡ đâu là đối tác của hắn thì sao, cô không nên gây khó dễ cho hắn được.
Tối đến, khi mà màn đêm bao quanh cả một thành phố, Lưu Triều Hân và con trai ngon giấc trên giường ngủ thì Lý Cao Minh đã lặng lẽ bước vào trong phòng mà không ai nhận ra được.
Hắn đi đến trước mặt cô rồi dùng tay bế cô ra khỏi căn phòng để lại con trai ở trên phòng một mình, với việc phải ôm cô và duy chuyển xuống bậc thang, Lưu Triều Hân đã thức giấc giữa chừng mà mơ màng nhìn người đang ôm mình.
"Anh về rồi sao?"
"Ừm!"
"Anh bế em đi đâu đấy, con trai vẫn còn ở trên phòng mà?"
Lưu Triều Hân thấy khó hiểu, khi cả hai đã yên vị trên ghế sofa mà cô vẫn còn ngơ ngác, nói đúng hơn thì chỉ có một người ngồi ghế sofa còn cô thì ngồi trên đùi hắn, hai tay vẫn choàng qua cổ hắn chưa buông.
"Chẳng phải em nói em nhớ rồi sao? Tôi về với em rồi nè!"
Nói rồi, hắn không ngần ngại ôm xuống hôn cô một cái, cô nhíu mày nhìn khuôn mặt của hắn rồi lên tiếng.
"Từ sáng đến giờ anh đã đi đâu vậy?"
Khi chỉ vừa nhìn thấy mặt hắn thì cô đã nhớ ngay đến việc hồi chiều gặp phải, câu hỏi mang theo việc thăm dò hắn. Lý Cao Minh cũng biết nên cũng không thấy lo lắng, hắn đáp.
"Anh đi gặp Bách Hào Gia rồi quay về làm việc thôi!"
"Thật sao?"
"Em đang nghi ngờ anh sao?"
Lý Cao Minh nhìn thấy đồi mắt của cô đang nhìn mình đầy hung dữ thích cười nhẹ, hẳn chậm rãi hôn xuống hôn cô khi mà cô vẫn không chịu trả lời câu hỏi của hẳn.
"Um."
Lưu Triều Hân bị hôn bất ngờ thì hoảng hốt nhưng rất nhanh đã thích nghi với tốc độ vội vàng của hắn, tay choàng cổ cũng ghì xuống kéo chặt nụ hôn của cả hai càng mạnh mẽ hơn.
Tư thế ngồi cô cũng dần thay đổi, hai chân nằm ở hai bên hông hắn còn lưng thì xoay qua bên ngoài, không khí trong nhà dần nóng lên mặc cho điều hòa vẫn bật nhưng da thịt của cô và hắn lại nóng đến lạ thường.
Bàn tay hư hỏng của hắn một lần nữa không biết yên biết phận mà lần mò vào bên trong lớp vải bọc cơ thể nõn nà của cô. Hôm nay cô đặc biệt chọn một chiếc đầm ngủ hai dây dáng suông dài qua đầu gối, chất vải làm bằng lụa nên không khó để hắn có thể dễ dàng lần mò vào bên trong.
Cô không biết hắn sẽ về nhà vào hôm nay nên đã thoải mái mặc một chiếc đầm để ngủ vì trời cũng dần trở nóng. Nhưng cũng vì suy nghĩ đó của cô mà đã tiếp tay cho hắn dễ dàng hành động hơn, bàn tay sờ vào vòng eo nuột nà của cô rồi trượt xuống bên xuống chạm vào trái đào nhỏ bên dưới.
Vì nhà cũng chỉ có hai mẹ con nên cô chỉ mặc một chiếc quần nhỏ ở bên trong còn phần trên cô hoàn toàn thả rông cho thoải mái, từng cái chạm của hắn như đang chạm vào dây thần kinh kích thích trong cơ thể cô. Nụ hôn vẫn chưa dừng lại mà cơ thể cô gần như đã bị hắn lần mò hết tất thảy.
Khi sự mê hoặc dần chiếm lấy tâm trí hắn thì điện thoại hắn lại vang lên tiếng gọi. Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân đều thấy hụt hẩng, cô ngồi yên ngồi người này nhìn hắn nhấc máy nghe người kia gọi.
"Alo?"
"Anh à, anh ngủ chưa? Anh đến chỗ em được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.