Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!
Chương 108: Lại Đến Nữa Rồi.
Ngọc Thuỳ
23/01/2024
Và rất nhanh tin tức về bữa tiệc và kỳ nghỉ hai ngày đã được lan truyền đi khắp mọi nơi nhưng chỉ là một số thành viên trong băng đảng ở nước ta còn những người hiện đang ở khu vực làm việc bên nước ngoài thì tạm thời sẽ không nhận được tin báo này, đồng thời cũng sẽ tiếp tục mảnh công việc kinh doanh bên nước đó.
Duệ Khải và Hỏa Phượng sau khi đi loan tin khắp mọi nơi xong thì cũng mệt lả người, cả hai dừng chân nhà hàng của Hà Uy vì cô và những người trong nhà hàng là những người cuối cùng mà hai người họ phải báo, may mắn thời gian họ đến chỉ không có khách mà nhân viên cũng không thấy đâu mà chỉ thấy một mình Hà Uy.
Cả hai không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, Hà Uy đang chăm chỉ đếm tiền xem doanh thu hôm nay như thế nào, những con số được viết trên giấy khiến hai người choáng ngợp.
"Nè em gái, cho anh xin ít đồng bạc lẻ đi!"
Duệ Khải vừa ngồi xuống liền đưa hai tay ra xin tiền. Hà Uy đang đếm ngon trớn nghe thấy thì dừng hành động lại, cô liếc nhìn anh rồi liền đánh mạnh vào đôi bàn tay đang đưa ra trước mặt cô.
"Con bé này!"
Duệ Khải bị đánh mà đau điếng nhưng chỉ dám ôm chặt tay để xoa dịu cơn đau mà thôi, anh biết cô là người rất đanh đá nên nếu còn chọc nữa thì sẽ có hơi nguy hiểm cho bản thân anh.
Trong lúc hai người đang đấu mắt với nhau thì Hỏa Phượng đã lên tiếng.
"Hà Uy, Đắc Vũ có ở đây không?"
Cô nghe có người nhắc tên mình thì liền quay sang rồi lại tiếp nhìn theo hướng mắt của Hỏa Phượng, cô chậm rãi gật đầu.
"Có, chắc cậu ấy đang ở trong phòng!"
"Vậy à, vậy hai người nói chuyện với nhau đi. Tôi vào trong tìm cậu ấy!"
Nói rồi, cậu ta liền bỏ lại hai người ngồi trên ghế rồi đi ra sau nhà hàng. Hà Uy cũng mặc kệ Hỏa Phượng kiếm Đắc Vũ làm gì, cô gật đầu rồi liền quay sang nhìn Duệ Khải.
"Anh đến tìm em có chuyện gì không?"
"Có mới tìm em chứ, không có tìm em làm gì!"
"Thế thì nói nhanh đi, em còn phải đếm tiền nữa!"
Cả hai tuy chênh lệch tuổi tác nhưng cách nói chuyện lại có phần ngang vai ngang vế. Duệ Khải cũng không phải người khó tính nên anh cũng không quan tâm đến cách nói chuyện của cô, dù sao nói chuyện như vậy cũng vui lại kéo thêm sự thân thiết cho anh em cùng nhà.
Thấy Hà Uy bắt đầu hối thúc, anh cũng không câu thời gian nữa mà lên tiếng.
"Ngày 25 và 26 nhà hàng em đóng cửa nhé, ông chủ bảo hai ngày đó chúng ta sẽ đến tham gia tiệc ở nhà ông chủ, anh đã thông bảo cho những người khác rồi nên em cũng tranh thủ sắp xếp thời gian nhé!"
"À, thế anh có biết là tiệc gì không?"
Nghe Duệ Khải nhắc đến tiệc thì người ham vui như Hà Uy làm sau có thể bỏ qua được chứ, đôi mắt đang mệt mỏi nghe thấy lại sáng như đèn pha mà nhìn chăm chăm vào mặt anh.
Anh cũng đã quen với sắc mặt thay đổi như bánh tráng của cô nên cũng không có gì làm lạ. Nhưng nếu để trả lời câu hỏi này của cô thì anh cũng xin thua vì anh còn không biết tiệc đó là tiệc về cái gì.
Nhìn thấy cái nhún vai của anh, cô cũng hiểu nên cũng không gặng hỏi thêm. Không gian im lặng chỉ còn tiếng sột soạt khi cô đang đếm từng tờ tiền với tốc độ nhanh. Duệ Khải trong lúc rảnh rỗi thì xem cô đếm rồi lại suy nghĩ vu vơ.
Vừa nhìn cô anh vừa suy nghĩ, bất giác trong vô thức anh lên tiếng hỏi.
"Em gặp Lục Tiêu Hoài rồi hả?"
Chỉ là một câu hỏi vu vơ nhưng anh lại không kiểm soát được mà buông lời nói ra, hành động cô khẽ khựng lại vài giây rồi tiếp tục đếm, đợi đến khi số tiền đã được đếm xong, cô gấp sổ sách lại rồi lên tiếng trả lời câu hỏi của Duệ Khải ban nãy.
"Ừm, em gặp rồi!"
"Thế em quyết định như thế nào?"
Lần nữa thêm một câu hỏi đá động đến suy nghĩ của cô. Hà Uy nhíu mày.
"Ý anh là thế nào?"
Duệ Khải biết trong lòng cô đang thấy khó chịu vì câu hỏi của mình nhưng lời cũng đã nói ra anh nào có thể rút lại, anh chỉ biết im lặng mà lắc đầu cho qua câu hỏi ngược của cô.
Cũng vì câu hỏi đó mà không khí lại trở nên ngột ngạt nhưng may mắn cho anh khi mà Hỏa Phượng và Đắc Vũ đã đi đến chỗ hai người họ, nhờ sự có mặt của hai người mà không khí cũng bớt căng thẳng hơn.
"Hà Uy à, em có gì ăn không? Anh với Duệ Khải đi ở ngoài lâu quá nên giờ bụng thấy trống rộng và đói bụng rổi!"
Hỏa Phượng nhìn cô bằng đôi mắt long lanh mặc cho anh ta có đôi mắt một mí cùng ngũ quan trên khuôn mặt có phần lạnh lùng. Duệ Khải nghe anh ta nói cũng bắt lấy thời cơ mà mè nheo với cô.
Hai người đàn ông hơn tuổi nhưng lại mè nheo một đứa nhỏ tuổi hơn chỉ vì xin miếng ăn, hình ảnh này có thật không.
Hà Uy nhìn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cô lên tiếng.
"Thôi được rồi, đợi em vào trong lấy đồ ăn ra rồi bốn chúng ta cùng ăn nhé?"
"Được, anh đợi em!"
Hỏa Phượng nghe vậy thì hào hứng, anh gật đầu ngoan ngoãn nghe theo.
Cô nhìn thấy hành động đó rồi lại bật cười, xem ra thật sự Lưu Triều Hân đã thành công khiến những kẻ chỉ biết nghiêm túc cả ngày lắn đêm biến thành những kẻ giỏi trêu chọc và mè nheo với người khác rồi. Nhưng như vậy cũng vui, cô cũng rất thích như vậy.
Cô để ba người lại ở bàn rồi nhanh chóng đi đến nơi cất tiền riêng, khi tiền chỉ vừa để vào xong thì từ phía sau vang lên một giọng nói khiến cô cứng người sau khi nghe thấy.
"Hà Uy! Anh đến thăm em đây!"
Những người khác nghe thấy giọng nói có phần nghe tai thì theo bản năng mà ngoái nhìn xem thử là ai. Duệ Khải là người đầu tiên nhận ra giọng nói này, là Lục Tiêu Hoài người mà anh vừa mới nhắc đến cách đâu chỉ vài phút trước.
Đắc Vũ nhìn thấy Lục Tiêu Hoài trong lòng đã bực bội không vui nhưng chọn cách im lặng không nói ra. Hỏa Phượng là người điểm tĩnh nhất nên khi nhìn thấy một người bản thân có ác cảm thì khuôn mặt vẫn trông như bình thường nhưng ánh mắt lại thấy rõ vẻ chán ghét.
"Anh đến đây làm gì?"
Mặc kệ sáu đôi mắt ghim lên người mình. Lục Tiêu Hoài vẫn ung dung đi đến trước mặt cô, Hà Uy khó chịu rõ ra mặt mà nhanh chóng bước sang một bên để giữ khoảng cách giữa hai người.
Cứ ngỡ những ngày nay hắn không xuất hiện thì cô đã được buông tha nhưng xem ra cô đã lầm. Hắn chỉ toàn lựa những lúc cô mất cảnh giác mà đi vào trong nhà hàng mà thôi chứ hắn chưa lần nào nghĩ đến việc sẽ buông tha cho cô.
Nhìn đôi mắt đầy sự tức giận của cô. Lục Tiêu Hoài không quan tâm đến, bàn tay ý định vuốt nhẹ mái tóc cô liền bị cô một tay hất mạnh ra. Hà Uy mạnh mẽ chống ngự.
"Giờ này nhà hàng nghỉ rồi, phiền anh tìm đi nơi khác!"
"Sao vậy, sao em lại muốn từ chối anh?"
Vừa nói Lục Tiêu Hoài vừa ép sát lại gần cô mặc kệ ba người đàn ông ngồi phía sau lưng cô đang tỏ thái độ. Đắc Vũ đã nhiều lần chứng kiến cảnh cô bị người đàn ông này trêu ghẹo nên không mấy ngạc nhiên khi hắn ta có mặt tại nơi này nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng cậu rất khó chịu như thể một ngọn lửa đang cháy trong người.
Bàn tay siết chặt cố kiềm lại cơn tức giận trong lòng. Hành động nhỏ nhưng không thể giấu được khỏi mắt của Hỏa Phượng, mặc dù anh ta cũng có ác cảm với Lục Tiêu Hoài nhưng không đến mức giống Đắc Vũ.
"Cậu ta đang tức giận vì hai người kia sao?"
Tiếng lòng của anh vang lên trong suy nghĩ, ánh mắt nhìn xuống bàn tay siết chặt đến nổi gân của Đắc Vũ rồi lại nhìn lên hai người nam nữ kia.
Duệ Khải vốn đã ghét Lục Tiêu Hoài thêm nữa những hành động của hắn dành cho Hà Uy lại không được mắt một ai, anh bỏ qua những ánh mắt của người khác mà nhanh chóng tiến đến chỗ của Hà Uy rồi kéo cô về chỗ ngồi, ngòi giữa hai người Hỏa Phượng và Đắc Vũ trong sự chứng kiến của Lục Tiêu Hoài.
Hắn ta khẽ cười khẩy rồi lên tiếng châm chọc Duệ Khải.
"Lại gì nữa đây? Hà Uy à, xem ra em không chỉ có một mà là hai người nhỉ, đến cả anh em không băng đảng em cũng không tha. Vậy mà em còn tỏ ra mình cao sang nữa!"
Duệ Khải và Hỏa Phượng sau khi đi loan tin khắp mọi nơi xong thì cũng mệt lả người, cả hai dừng chân nhà hàng của Hà Uy vì cô và những người trong nhà hàng là những người cuối cùng mà hai người họ phải báo, may mắn thời gian họ đến chỉ không có khách mà nhân viên cũng không thấy đâu mà chỉ thấy một mình Hà Uy.
Cả hai không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, Hà Uy đang chăm chỉ đếm tiền xem doanh thu hôm nay như thế nào, những con số được viết trên giấy khiến hai người choáng ngợp.
"Nè em gái, cho anh xin ít đồng bạc lẻ đi!"
Duệ Khải vừa ngồi xuống liền đưa hai tay ra xin tiền. Hà Uy đang đếm ngon trớn nghe thấy thì dừng hành động lại, cô liếc nhìn anh rồi liền đánh mạnh vào đôi bàn tay đang đưa ra trước mặt cô.
"Con bé này!"
Duệ Khải bị đánh mà đau điếng nhưng chỉ dám ôm chặt tay để xoa dịu cơn đau mà thôi, anh biết cô là người rất đanh đá nên nếu còn chọc nữa thì sẽ có hơi nguy hiểm cho bản thân anh.
Trong lúc hai người đang đấu mắt với nhau thì Hỏa Phượng đã lên tiếng.
"Hà Uy, Đắc Vũ có ở đây không?"
Cô nghe có người nhắc tên mình thì liền quay sang rồi lại tiếp nhìn theo hướng mắt của Hỏa Phượng, cô chậm rãi gật đầu.
"Có, chắc cậu ấy đang ở trong phòng!"
"Vậy à, vậy hai người nói chuyện với nhau đi. Tôi vào trong tìm cậu ấy!"
Nói rồi, cậu ta liền bỏ lại hai người ngồi trên ghế rồi đi ra sau nhà hàng. Hà Uy cũng mặc kệ Hỏa Phượng kiếm Đắc Vũ làm gì, cô gật đầu rồi liền quay sang nhìn Duệ Khải.
"Anh đến tìm em có chuyện gì không?"
"Có mới tìm em chứ, không có tìm em làm gì!"
"Thế thì nói nhanh đi, em còn phải đếm tiền nữa!"
Cả hai tuy chênh lệch tuổi tác nhưng cách nói chuyện lại có phần ngang vai ngang vế. Duệ Khải cũng không phải người khó tính nên anh cũng không quan tâm đến cách nói chuyện của cô, dù sao nói chuyện như vậy cũng vui lại kéo thêm sự thân thiết cho anh em cùng nhà.
Thấy Hà Uy bắt đầu hối thúc, anh cũng không câu thời gian nữa mà lên tiếng.
"Ngày 25 và 26 nhà hàng em đóng cửa nhé, ông chủ bảo hai ngày đó chúng ta sẽ đến tham gia tiệc ở nhà ông chủ, anh đã thông bảo cho những người khác rồi nên em cũng tranh thủ sắp xếp thời gian nhé!"
"À, thế anh có biết là tiệc gì không?"
Nghe Duệ Khải nhắc đến tiệc thì người ham vui như Hà Uy làm sau có thể bỏ qua được chứ, đôi mắt đang mệt mỏi nghe thấy lại sáng như đèn pha mà nhìn chăm chăm vào mặt anh.
Anh cũng đã quen với sắc mặt thay đổi như bánh tráng của cô nên cũng không có gì làm lạ. Nhưng nếu để trả lời câu hỏi này của cô thì anh cũng xin thua vì anh còn không biết tiệc đó là tiệc về cái gì.
Nhìn thấy cái nhún vai của anh, cô cũng hiểu nên cũng không gặng hỏi thêm. Không gian im lặng chỉ còn tiếng sột soạt khi cô đang đếm từng tờ tiền với tốc độ nhanh. Duệ Khải trong lúc rảnh rỗi thì xem cô đếm rồi lại suy nghĩ vu vơ.
Vừa nhìn cô anh vừa suy nghĩ, bất giác trong vô thức anh lên tiếng hỏi.
"Em gặp Lục Tiêu Hoài rồi hả?"
Chỉ là một câu hỏi vu vơ nhưng anh lại không kiểm soát được mà buông lời nói ra, hành động cô khẽ khựng lại vài giây rồi tiếp tục đếm, đợi đến khi số tiền đã được đếm xong, cô gấp sổ sách lại rồi lên tiếng trả lời câu hỏi của Duệ Khải ban nãy.
"Ừm, em gặp rồi!"
"Thế em quyết định như thế nào?"
Lần nữa thêm một câu hỏi đá động đến suy nghĩ của cô. Hà Uy nhíu mày.
"Ý anh là thế nào?"
Duệ Khải biết trong lòng cô đang thấy khó chịu vì câu hỏi của mình nhưng lời cũng đã nói ra anh nào có thể rút lại, anh chỉ biết im lặng mà lắc đầu cho qua câu hỏi ngược của cô.
Cũng vì câu hỏi đó mà không khí lại trở nên ngột ngạt nhưng may mắn cho anh khi mà Hỏa Phượng và Đắc Vũ đã đi đến chỗ hai người họ, nhờ sự có mặt của hai người mà không khí cũng bớt căng thẳng hơn.
"Hà Uy à, em có gì ăn không? Anh với Duệ Khải đi ở ngoài lâu quá nên giờ bụng thấy trống rộng và đói bụng rổi!"
Hỏa Phượng nhìn cô bằng đôi mắt long lanh mặc cho anh ta có đôi mắt một mí cùng ngũ quan trên khuôn mặt có phần lạnh lùng. Duệ Khải nghe anh ta nói cũng bắt lấy thời cơ mà mè nheo với cô.
Hai người đàn ông hơn tuổi nhưng lại mè nheo một đứa nhỏ tuổi hơn chỉ vì xin miếng ăn, hình ảnh này có thật không.
Hà Uy nhìn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cô lên tiếng.
"Thôi được rồi, đợi em vào trong lấy đồ ăn ra rồi bốn chúng ta cùng ăn nhé?"
"Được, anh đợi em!"
Hỏa Phượng nghe vậy thì hào hứng, anh gật đầu ngoan ngoãn nghe theo.
Cô nhìn thấy hành động đó rồi lại bật cười, xem ra thật sự Lưu Triều Hân đã thành công khiến những kẻ chỉ biết nghiêm túc cả ngày lắn đêm biến thành những kẻ giỏi trêu chọc và mè nheo với người khác rồi. Nhưng như vậy cũng vui, cô cũng rất thích như vậy.
Cô để ba người lại ở bàn rồi nhanh chóng đi đến nơi cất tiền riêng, khi tiền chỉ vừa để vào xong thì từ phía sau vang lên một giọng nói khiến cô cứng người sau khi nghe thấy.
"Hà Uy! Anh đến thăm em đây!"
Những người khác nghe thấy giọng nói có phần nghe tai thì theo bản năng mà ngoái nhìn xem thử là ai. Duệ Khải là người đầu tiên nhận ra giọng nói này, là Lục Tiêu Hoài người mà anh vừa mới nhắc đến cách đâu chỉ vài phút trước.
Đắc Vũ nhìn thấy Lục Tiêu Hoài trong lòng đã bực bội không vui nhưng chọn cách im lặng không nói ra. Hỏa Phượng là người điểm tĩnh nhất nên khi nhìn thấy một người bản thân có ác cảm thì khuôn mặt vẫn trông như bình thường nhưng ánh mắt lại thấy rõ vẻ chán ghét.
"Anh đến đây làm gì?"
Mặc kệ sáu đôi mắt ghim lên người mình. Lục Tiêu Hoài vẫn ung dung đi đến trước mặt cô, Hà Uy khó chịu rõ ra mặt mà nhanh chóng bước sang một bên để giữ khoảng cách giữa hai người.
Cứ ngỡ những ngày nay hắn không xuất hiện thì cô đã được buông tha nhưng xem ra cô đã lầm. Hắn chỉ toàn lựa những lúc cô mất cảnh giác mà đi vào trong nhà hàng mà thôi chứ hắn chưa lần nào nghĩ đến việc sẽ buông tha cho cô.
Nhìn đôi mắt đầy sự tức giận của cô. Lục Tiêu Hoài không quan tâm đến, bàn tay ý định vuốt nhẹ mái tóc cô liền bị cô một tay hất mạnh ra. Hà Uy mạnh mẽ chống ngự.
"Giờ này nhà hàng nghỉ rồi, phiền anh tìm đi nơi khác!"
"Sao vậy, sao em lại muốn từ chối anh?"
Vừa nói Lục Tiêu Hoài vừa ép sát lại gần cô mặc kệ ba người đàn ông ngồi phía sau lưng cô đang tỏ thái độ. Đắc Vũ đã nhiều lần chứng kiến cảnh cô bị người đàn ông này trêu ghẹo nên không mấy ngạc nhiên khi hắn ta có mặt tại nơi này nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng cậu rất khó chịu như thể một ngọn lửa đang cháy trong người.
Bàn tay siết chặt cố kiềm lại cơn tức giận trong lòng. Hành động nhỏ nhưng không thể giấu được khỏi mắt của Hỏa Phượng, mặc dù anh ta cũng có ác cảm với Lục Tiêu Hoài nhưng không đến mức giống Đắc Vũ.
"Cậu ta đang tức giận vì hai người kia sao?"
Tiếng lòng của anh vang lên trong suy nghĩ, ánh mắt nhìn xuống bàn tay siết chặt đến nổi gân của Đắc Vũ rồi lại nhìn lên hai người nam nữ kia.
Duệ Khải vốn đã ghét Lục Tiêu Hoài thêm nữa những hành động của hắn dành cho Hà Uy lại không được mắt một ai, anh bỏ qua những ánh mắt của người khác mà nhanh chóng tiến đến chỗ của Hà Uy rồi kéo cô về chỗ ngồi, ngòi giữa hai người Hỏa Phượng và Đắc Vũ trong sự chứng kiến của Lục Tiêu Hoài.
Hắn ta khẽ cười khẩy rồi lên tiếng châm chọc Duệ Khải.
"Lại gì nữa đây? Hà Uy à, xem ra em không chỉ có một mà là hai người nhỉ, đến cả anh em không băng đảng em cũng không tha. Vậy mà em còn tỏ ra mình cao sang nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.