Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!
Chương 110: Nhiệm Vụ Mới Cho Thành Viên Mới.
Ngọc Thuỳ
23/01/2024
"Dì à, tôn vinh họ hơn con thì coi chừng họ bị trừ lương hết đó ạ!"
Giọng nói âm trầm từ phía sau vang lên. Đồng loạt mọi người ngoái đầu nhìn, Lý Cao Minh cùng những người đàn ông khác cũng đã có mặt đúng giờ đã hẹn.
Lưu Triều Hân thấy hắn thì mỉm cười.
"Anh về rồi!"
"Ừm!"
Lý Cao Minh nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô trước mặt bọn họ, ánh mắt yêu chiều khiến những cô gái ở đây cũng phải đứng nhìn một lúc. Họ đều đang ở cái tuổi vẫn ham muốn tình yêu nên khi thấy ông chủ và phu nhân yêu nhau khó tránh trong lòng ao ước.
Hà Uy nhìn một lúc rồi liếc mắt nhìn những người kia, ả khẽ ho khan rồi lên tiếng.
"Nếu mọi người đã đông đủ rồi thì chúng ta làm gì tiếp đây ạ? Chẳng lẽ ngồi đây hoài sao?"
Mọi người nghe thấy tiếng Hà Uy thì ngoái nhìn. Lưu Triều Hân nghe hỏi thì vội lên tiếng.
"Nhìn như vẫn chưa đủ hết thì phải, còn khoảng một tiếng nữa thì tiệc mới bắt đầu nên cũng không vội đâu!"
"Vậy sao? Thế chúng ta sẽ vui chơi ở đâu vậy phu nhân?"
Ban Liên lên tiếng hỏi, dù cô ấy cũng biết đến Lưu Triều Hần từ trước nhưng không thân thiết nhưng những người khác, cách nói chuyện vẫn còn khoảng cách.
Lưu Triều Hân cũng không mấy để ý đến chuyện đó vì cô cũng biết cách Lý Cao Minh rèn luyện đàn em của hắn như thế nào nên cô vẫn rất tự nhiên mà trả lời.
"Chúng ta sẽ vui chơi ở phía sau nhà, ở đó có một hồ bơi lớn và cũng đã được chuẩn bị trước rồi. Chỉ cần đến giờ là vui chơi thôi!"
Và như lời cô nói, mọi người không ai hỏi thêm về chuyện bữa tiệc nữa mà ngồi xuống cùng nhau nói những câu chuyện phiếm. Thời gian cũng vì vậy mà trôi qua lúc nào không hay.
Ánh nắng gắt khẽ hạ xuống, giờ hẹn cũng đã đến. Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân cùng những người khác rất nhanh đã có mặt ở phía sau nhà, ai nấy đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một hồ bơi rộng lớn với làn nước xanh mát trong trẻo.
Những chiếc bàn được trang trí đơn giản nhưng cô phối màu rất hợp nhau khiến những người khác thấy rất bắt mắt. Hà Uy là người ham vui lại yêu thích những bữa tiệc, khi bữa tiệc bắt đầu thì cũng là lúc bọn họ có thể tự do vui chơi mà không lo ngại về luật trong băng đảng nữa.
Lý Cao Minh không nói nhưng người nói là Lưu Triều Hân, cô một khi đã nói thì hắn đương nhiên sẽ hoàn toàn nghe theo vì hắn vốn yêu chiều cô hơn hết ai thảy, thấy cô vui thì hắn cũng vui rồi.
Tiếng vang êm tai vang lên trong những hoạt động của những người khác, không giống với âm nhạc của những quán bar. m nhạc Lưu Triều Hân chọn có phần khác biệt hơn, khi nghe chúng ta vẫn có thể cảm nhận được phần năng lượng rất lớn nhưng không đến mức bứt tai, tạo cảm giác kích thích thú vui trong người và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ này.
"Phu nhân à, cô lại đây!"
Lưu Triều Hân đang đứng cùng dì Lê bỗng bị Quyền Trúc kéo đi một mạch, cô khó hiểu mà nhìn sang nhưng chưa kịp hỏi gì thì đã bị Quyền Trúc dẫn đến một bàn tròn nơi có Hà Uy và Ban Liên, trên bàn cũng có vài chai rượu mà bọn họ uống dở.
"Phu nhân, mời cô uống với chúng tôi một ly!"
Hà Uy đưa ly rượu lên trước mặt cô, bọn họ vẫn tỉnh táo nên mới muốn mời cô uống cùng. Dù gì mục đích của bữa tiệc cũng là chuyện của Lưu Triều Hân và Lý Cao Minh thì hai người họ là nhân vật chính của ngày hôm nay rồi không phải sao.
Lưu Triều Hân bối rối vì bị những cô bạn ép rượu, cô ngại ngùng đáp lời Hà Uy.
"Hà Uy à, rượu này tôi uống không nồi đâu!"
Nghe thấy cô từ chối, ả xụ xuống.
"Phu nhân làm vậy em buồn lắm đó, hôm trước còn cùng em thi uống rượu mà giờ nói ra lời dối lòng như vậy."
Cô bất ngờ trước tài lẻ diễn xuất của Hà Uy, khuôn mặt đang tươi tắn bỗng chốc hóa buồn khiến cô có phần hoang mang.
Quyền Trúc nhân cơ hội mà thêm lửa vào, cô ấy nhanh chóng tiếp lời để dụ dỗ cô.
"Nếu phu nhân không muốn cô ấy buồn thì uống một ly thôi, chỉ một ly thôi mà!"
"Thôi được rồi, một ly thôi đó nhé?"
"Vâng vâng!"
Lưu Triều Hân thở dài bất lực trước những người này, ngoài kia thì lạnh lùng nghiêm túc mà sao với cô thì cứ ép buộc cô làm theo ý cho bằng được. Mặc dù trong lòng trách là thế nhưng cô vẫn uống cạn ly rượu mà Hà Uy đưa cho.
Nhưng có men say trong người thì một ly không phải điểm kết thúc mà là điểm khởi đầu, một ly rồi lại thêm một ly khác, không ai biết cô đã uống cạn bao nhiêu ly rượu mà ba người họ đã hợp sức đưa cho cô.
Lý Cao Minh đứng từ xa quan sát mà chỉ biết cười trong bất lực, định bụng sẽ cùng cô nói về chuyện đám cưới nhưng có lẽ chuyện đó phải để sau thôi. Nhìn cô vui vẻ cùng người khác trong lòng hắn cũng thôi muộn phiền vì một Lưu Triều Hân hoạt bát và năng lượng đã quay trở lại.
Vĩnh Hải đứng cùng hắn cũng thấy được ánh mắt đó, anh mỉm cười lên tiếng.
"Ồng chủ à, nhìn mãi một người như vậy không mỏi sao? Anh không mỏi chứ tôi là no căng cả bụng luôn rồi đó!"
Ai trong đây cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của anh mà thầm mỉm cười. Hắn nghe anh trêu chọc mà liếc xéo, tay nâng ly rượu vang lên uống một ngụm.
Lý Cao Minh nhìn thấy Đắc Vũ đang đi đến thì khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc, trong chiếc bàn rộng hơn gồm những người đàn ông. Lý Cao Minh sau khi cụng ly với Đắc Vũ xong cũng bắt đầu lên tiếng.
"Đắc Vũ, dạo này nhà hàng bên Hà Uy làm ăn như thế nào? Có thuận lợi không?"
Đắc Vũ im lặng nghe câu hỏi của hắn, cậu nhíu mày vì cậu thấy có điều không đúng. Chuyện nhà hàng không phải cậu quản lý nên cậu không rành, người mà hắn nên hỏi là Hà Uy mới phải.
Nhưng giờ hắn cũng đã hỏi thì cậu cũng biết có thể trả lời theo những gì cậu biết được mà thôi.
"Theo tôi thì nhà hàng vẫn hoạt động tốt, hiện tại không xảy ra khó khăn gì!"
"Vậy thì tốt!"
Lý Cao Minh hài lòng với câu trả lời của cậu rồi hắn lại tiếp tục lên tiếng ngỏ lời.
"Hiện tại thì một công việc kinh doanh bên Trung Quốc đang xảy ra một chút khó khăn và người bên đó đã gọi về để xin thêm người về bên đó để giải quyết. Ở đây số người thành thạo tiếng Trung như người bản xứ cũng rất nhiều nhưng hiện tại ai cũng có lịch làm việc riêng, vì vậy tôi muốn cậu Đắc Vũ quay về Trung Quốc một chuyến để làm việc, cậu đồng ý chứ?"
Việc hắn ngỏ lời là vì Đắc Vũ có xuất thân từ Trung Quốc, trong người mang theo dòng máu người Trung và lại còn hiểu rõ và văn hóa và ngôn ngữ thì đó cũng là một cái lợi cho cậu. Hiện tại Đắc Vũ cũng không phải một tên côn đồ như trước nữa mà sau lưng cậu ta còn có một băng đảng lớn đứng sau.
Hắn cũng thấy được tài năng của cậu nên hắn muốn xem thử lần này giao cho cậu một nhiệm vụ đặc biệt hơn thì cậu có thể hoàn thành được hay không. Trước đến giờ thì Đắc Vũ chỉ chuyên tâm học tiếng và giao dịch với khách hàng chứ chưa nhận được một nhiệm vụ nào liên quan đến băng đảng.
Vì vậy mà lần này hắn đã ngỏ lời, cậu sau khi nghe xong thì im lặng trầm tư suy nghĩ. Nếu cậu quay về Trung Quốc thì cậu có rất nhiều lợi thế, đó cũng được xem là một phần để hoàn thành nhiệm vụ nhanh và tốt hơn.
Đối với một người luôn muốn thử thách chính bản thân mình và không ngại làm những việc khó khăn như Đắc Vũ thì cậu chỉ suy nghĩ trong vài phút rồi liên lên tiếng đồng ý nhận làm nhiệm vụ này.
"Được, tôi sẽ nhận việc này!"
Lý Cao Minh nghe thấy thì rất hài lòng, ánh mắt hướng sang phía Việt Nguyên và Lương Hoàng rồi lên tiếng.
"Hai cậu cũng sẽ đi theo để hỗ trợ Đắc Vũ, cậu ấy sẽ là người nhận nhiệm vụ chính trong lần đi làm việc này!"
Việt Nguyên và Lương Hoàng nghe vậy thì hứng thú, hai người họ trước giờ chỉ làm nhiệm vụ đơn lẻ chứ chưa thử một lần làm việc chung với nhau nên rất muốn xem thử lần hợp tác này sẽ như thế nào.
Với cả Đắc Vũ cũng là thành viên mới cách đây không lâu lại được hắn cho đảm nhận người làm nhiệm vụ chính, bọn họ đây là muốn xem thử năng lực người này đến đâu mà Lý Cao Minh lại dám trao nhiệm vụ lớn như vậy.
Giọng nói âm trầm từ phía sau vang lên. Đồng loạt mọi người ngoái đầu nhìn, Lý Cao Minh cùng những người đàn ông khác cũng đã có mặt đúng giờ đã hẹn.
Lưu Triều Hân thấy hắn thì mỉm cười.
"Anh về rồi!"
"Ừm!"
Lý Cao Minh nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô trước mặt bọn họ, ánh mắt yêu chiều khiến những cô gái ở đây cũng phải đứng nhìn một lúc. Họ đều đang ở cái tuổi vẫn ham muốn tình yêu nên khi thấy ông chủ và phu nhân yêu nhau khó tránh trong lòng ao ước.
Hà Uy nhìn một lúc rồi liếc mắt nhìn những người kia, ả khẽ ho khan rồi lên tiếng.
"Nếu mọi người đã đông đủ rồi thì chúng ta làm gì tiếp đây ạ? Chẳng lẽ ngồi đây hoài sao?"
Mọi người nghe thấy tiếng Hà Uy thì ngoái nhìn. Lưu Triều Hân nghe hỏi thì vội lên tiếng.
"Nhìn như vẫn chưa đủ hết thì phải, còn khoảng một tiếng nữa thì tiệc mới bắt đầu nên cũng không vội đâu!"
"Vậy sao? Thế chúng ta sẽ vui chơi ở đâu vậy phu nhân?"
Ban Liên lên tiếng hỏi, dù cô ấy cũng biết đến Lưu Triều Hần từ trước nhưng không thân thiết nhưng những người khác, cách nói chuyện vẫn còn khoảng cách.
Lưu Triều Hân cũng không mấy để ý đến chuyện đó vì cô cũng biết cách Lý Cao Minh rèn luyện đàn em của hắn như thế nào nên cô vẫn rất tự nhiên mà trả lời.
"Chúng ta sẽ vui chơi ở phía sau nhà, ở đó có một hồ bơi lớn và cũng đã được chuẩn bị trước rồi. Chỉ cần đến giờ là vui chơi thôi!"
Và như lời cô nói, mọi người không ai hỏi thêm về chuyện bữa tiệc nữa mà ngồi xuống cùng nhau nói những câu chuyện phiếm. Thời gian cũng vì vậy mà trôi qua lúc nào không hay.
Ánh nắng gắt khẽ hạ xuống, giờ hẹn cũng đã đến. Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân cùng những người khác rất nhanh đã có mặt ở phía sau nhà, ai nấy đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một hồ bơi rộng lớn với làn nước xanh mát trong trẻo.
Những chiếc bàn được trang trí đơn giản nhưng cô phối màu rất hợp nhau khiến những người khác thấy rất bắt mắt. Hà Uy là người ham vui lại yêu thích những bữa tiệc, khi bữa tiệc bắt đầu thì cũng là lúc bọn họ có thể tự do vui chơi mà không lo ngại về luật trong băng đảng nữa.
Lý Cao Minh không nói nhưng người nói là Lưu Triều Hân, cô một khi đã nói thì hắn đương nhiên sẽ hoàn toàn nghe theo vì hắn vốn yêu chiều cô hơn hết ai thảy, thấy cô vui thì hắn cũng vui rồi.
Tiếng vang êm tai vang lên trong những hoạt động của những người khác, không giống với âm nhạc của những quán bar. m nhạc Lưu Triều Hân chọn có phần khác biệt hơn, khi nghe chúng ta vẫn có thể cảm nhận được phần năng lượng rất lớn nhưng không đến mức bứt tai, tạo cảm giác kích thích thú vui trong người và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ này.
"Phu nhân à, cô lại đây!"
Lưu Triều Hân đang đứng cùng dì Lê bỗng bị Quyền Trúc kéo đi một mạch, cô khó hiểu mà nhìn sang nhưng chưa kịp hỏi gì thì đã bị Quyền Trúc dẫn đến một bàn tròn nơi có Hà Uy và Ban Liên, trên bàn cũng có vài chai rượu mà bọn họ uống dở.
"Phu nhân, mời cô uống với chúng tôi một ly!"
Hà Uy đưa ly rượu lên trước mặt cô, bọn họ vẫn tỉnh táo nên mới muốn mời cô uống cùng. Dù gì mục đích của bữa tiệc cũng là chuyện của Lưu Triều Hân và Lý Cao Minh thì hai người họ là nhân vật chính của ngày hôm nay rồi không phải sao.
Lưu Triều Hân bối rối vì bị những cô bạn ép rượu, cô ngại ngùng đáp lời Hà Uy.
"Hà Uy à, rượu này tôi uống không nồi đâu!"
Nghe thấy cô từ chối, ả xụ xuống.
"Phu nhân làm vậy em buồn lắm đó, hôm trước còn cùng em thi uống rượu mà giờ nói ra lời dối lòng như vậy."
Cô bất ngờ trước tài lẻ diễn xuất của Hà Uy, khuôn mặt đang tươi tắn bỗng chốc hóa buồn khiến cô có phần hoang mang.
Quyền Trúc nhân cơ hội mà thêm lửa vào, cô ấy nhanh chóng tiếp lời để dụ dỗ cô.
"Nếu phu nhân không muốn cô ấy buồn thì uống một ly thôi, chỉ một ly thôi mà!"
"Thôi được rồi, một ly thôi đó nhé?"
"Vâng vâng!"
Lưu Triều Hân thở dài bất lực trước những người này, ngoài kia thì lạnh lùng nghiêm túc mà sao với cô thì cứ ép buộc cô làm theo ý cho bằng được. Mặc dù trong lòng trách là thế nhưng cô vẫn uống cạn ly rượu mà Hà Uy đưa cho.
Nhưng có men say trong người thì một ly không phải điểm kết thúc mà là điểm khởi đầu, một ly rồi lại thêm một ly khác, không ai biết cô đã uống cạn bao nhiêu ly rượu mà ba người họ đã hợp sức đưa cho cô.
Lý Cao Minh đứng từ xa quan sát mà chỉ biết cười trong bất lực, định bụng sẽ cùng cô nói về chuyện đám cưới nhưng có lẽ chuyện đó phải để sau thôi. Nhìn cô vui vẻ cùng người khác trong lòng hắn cũng thôi muộn phiền vì một Lưu Triều Hân hoạt bát và năng lượng đã quay trở lại.
Vĩnh Hải đứng cùng hắn cũng thấy được ánh mắt đó, anh mỉm cười lên tiếng.
"Ồng chủ à, nhìn mãi một người như vậy không mỏi sao? Anh không mỏi chứ tôi là no căng cả bụng luôn rồi đó!"
Ai trong đây cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của anh mà thầm mỉm cười. Hắn nghe anh trêu chọc mà liếc xéo, tay nâng ly rượu vang lên uống một ngụm.
Lý Cao Minh nhìn thấy Đắc Vũ đang đi đến thì khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc, trong chiếc bàn rộng hơn gồm những người đàn ông. Lý Cao Minh sau khi cụng ly với Đắc Vũ xong cũng bắt đầu lên tiếng.
"Đắc Vũ, dạo này nhà hàng bên Hà Uy làm ăn như thế nào? Có thuận lợi không?"
Đắc Vũ im lặng nghe câu hỏi của hắn, cậu nhíu mày vì cậu thấy có điều không đúng. Chuyện nhà hàng không phải cậu quản lý nên cậu không rành, người mà hắn nên hỏi là Hà Uy mới phải.
Nhưng giờ hắn cũng đã hỏi thì cậu cũng biết có thể trả lời theo những gì cậu biết được mà thôi.
"Theo tôi thì nhà hàng vẫn hoạt động tốt, hiện tại không xảy ra khó khăn gì!"
"Vậy thì tốt!"
Lý Cao Minh hài lòng với câu trả lời của cậu rồi hắn lại tiếp tục lên tiếng ngỏ lời.
"Hiện tại thì một công việc kinh doanh bên Trung Quốc đang xảy ra một chút khó khăn và người bên đó đã gọi về để xin thêm người về bên đó để giải quyết. Ở đây số người thành thạo tiếng Trung như người bản xứ cũng rất nhiều nhưng hiện tại ai cũng có lịch làm việc riêng, vì vậy tôi muốn cậu Đắc Vũ quay về Trung Quốc một chuyến để làm việc, cậu đồng ý chứ?"
Việc hắn ngỏ lời là vì Đắc Vũ có xuất thân từ Trung Quốc, trong người mang theo dòng máu người Trung và lại còn hiểu rõ và văn hóa và ngôn ngữ thì đó cũng là một cái lợi cho cậu. Hiện tại Đắc Vũ cũng không phải một tên côn đồ như trước nữa mà sau lưng cậu ta còn có một băng đảng lớn đứng sau.
Hắn cũng thấy được tài năng của cậu nên hắn muốn xem thử lần này giao cho cậu một nhiệm vụ đặc biệt hơn thì cậu có thể hoàn thành được hay không. Trước đến giờ thì Đắc Vũ chỉ chuyên tâm học tiếng và giao dịch với khách hàng chứ chưa nhận được một nhiệm vụ nào liên quan đến băng đảng.
Vì vậy mà lần này hắn đã ngỏ lời, cậu sau khi nghe xong thì im lặng trầm tư suy nghĩ. Nếu cậu quay về Trung Quốc thì cậu có rất nhiều lợi thế, đó cũng được xem là một phần để hoàn thành nhiệm vụ nhanh và tốt hơn.
Đối với một người luôn muốn thử thách chính bản thân mình và không ngại làm những việc khó khăn như Đắc Vũ thì cậu chỉ suy nghĩ trong vài phút rồi liên lên tiếng đồng ý nhận làm nhiệm vụ này.
"Được, tôi sẽ nhận việc này!"
Lý Cao Minh nghe thấy thì rất hài lòng, ánh mắt hướng sang phía Việt Nguyên và Lương Hoàng rồi lên tiếng.
"Hai cậu cũng sẽ đi theo để hỗ trợ Đắc Vũ, cậu ấy sẽ là người nhận nhiệm vụ chính trong lần đi làm việc này!"
Việt Nguyên và Lương Hoàng nghe vậy thì hứng thú, hai người họ trước giờ chỉ làm nhiệm vụ đơn lẻ chứ chưa thử một lần làm việc chung với nhau nên rất muốn xem thử lần hợp tác này sẽ như thế nào.
Với cả Đắc Vũ cũng là thành viên mới cách đây không lâu lại được hắn cho đảm nhận người làm nhiệm vụ chính, bọn họ đây là muốn xem thử năng lực người này đến đâu mà Lý Cao Minh lại dám trao nhiệm vụ lớn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.